Chương 7: Quyến rũ
An Gia
26/10/2015
“Vậy ư, nghe nói cô con dâu nuôi từ bé này mới mười ba tuổi, nhỏ như vậy đã viên phòng, không biết Lương gia nghĩ thế nào.”
Một nữ nhân Trần Gia Bình tiếp lời: “Nghe nói cô con dâu nuôi từ bé này ở sát vách, vì ngăn ngừa rắc rối nên Lương gia liền viên phòng trước.”
“Ta nói này, mặc dù là con dâu nuôi từ bé có thể tùy lúc vào động phòng, nhưng không nhanh đến mức như vậy.”
“Đúng thế, chỉ có điều con dâu nuôi từ bé chính là con dâu nuôi từ bé, ngay cả miếng vải đỏ chưa che lên cũng đã thành nữ nhân có chồng rồi.”
Nữ nhân ngồi bên An Nhược Hảo lqd đột nhiên đỏ mắt, nước mắt chảy xuống.
An Nhược Hảo nhìn, hình như nữ nhân này là nương của Chân lưu manh, mọi người chạm đến chuyện đau lòng của nàng, xem ra địa vị của con dâu nuôi từ bé trong thôn này rất kém cỏi.
“Thím, đừng khóc.” An Nhược Hảo xếp các loại rau về phía mình nhiều một chút, trên người không có thứ gì có thể lau nước mắt, chỉ có thể luống cuống tay chân.
“Ừhm.” Thím Chân lau nước mắt, tiếp tục nhặt rau.
Những nữ nhân khác nghe thấy An Nhược Hảo nói, lại nhìn thím Chân, không thể làm gì khác hơn là đành ngậm miệng đổi đề tài. Nữ nhân chính là nữ nhân, thay đổi đề tài khác cũng sống động lên trong chốc lát.
An Nhược Hảo chỉ cười nghe, coi lời các nàng nghe trong tai, nhớ trong lòng. Thỉnh thoảng họ hỏi nàng thì nàng chỉ nói không nhớ, họ cũng không gây chuyện. Xem ra, họ vẫn coi nàng là a Sửu.
Giờ ngọ ba khắc, Trầm lão bá lại ra bờ sông đọc lời khấn cho hà bá, mọi người lại bỏ xuống một chút thức ăn, sau đó mới đi ăn cơm.
Lăng Canh Tân bưng tô đồ ăn, dieendaanleequuydonn kéo Tiếu Nhan đến gần bóng cây nhất: “Ăn nhanh, mọi người đều mở rộng bao tử để ăn, muội ngàn vạn lần đừng để đói bụng.”
“Được.” An Nhược Hảo xoa mồ hôi trên trán cho hắn, bởi vì phơi nắng mặt trời từ sáng tinh mơ, lồng ngực của hắn cũng bị phơi đỏ, trên cổ hơi tróc da.
“Ăn cơm trước, nhị ca không nóng.” Lăng Canh Tân ngăn nàng, chỉ sợ cơm không đủ ăn, nàng đói bụng.
An Nhược Hảo nghe hắn nói như vậy, cũng đành ăn cơm trước, nếu không Lăng Canh Tân ăn cơm cũng không an tâm. Nàng ăn, ngẩng đầu nhìn lên: “Mặt trời này độc như vậy, mọi người có thể bị cảm nắng không?”
Đang nói, bên kia đột nhiên truyền đến tiếng thét kinh hãi: “Thái bá té xỉu!”
“Chắc bị cảm nắng, nhanh chóng ấn huyệt nhân trung – giữa mũi và miệng, lấy nước xoa trán, nhanh!”
An Nhược Hảo nhìn một đám lqd người đang luống cuống tay chân bên kia, lo lắng nhìn Lăng Canh Tân: “Nhị ca.”
“Ta không sao, muội đừng lo lắng.”
“Trong nhà có đậu xanh không?”
“Canh đậu xanh không được, Thái bá té xỉu, mấy thím sẽ chuẩn bị canh giải nóng, đến lúc đó chúng ta sẽ có một phần, muội yên tâm đi.”
An Nhược Hảo nghe vậy, nhìn mọi người luống cuống tay chân định khiêng Thái bá về, hơi yên tâm, vùi đầu bới cơm.
Ăn xong cơm trưa, bọn họ lại bắt đầu tu sửa cầu. Không bao lâu, có một người từ Trần Gia Bình lấy ít thuốc giải nóng từ chỗ lão Mộc. An Nhược Hảo ngửi mùi thuốc đông y liền khó chịu, nàng trốn trước sang một bên, nhìn người khác nâng chén thuốc lên.
“A!” Đột nhiên truyền đến tiếng chén bị rơi vỡ, kèm theo là tiếng thét chói tai.
An Nhược Hảo vội đứng dậy, thấy tất cả mọi người đang vây quanh bờ sông, nàng cũng chạy tới. Thì ra là nữ nhi nhà Vương bà tử, không biết vì sao mà Vương Tú Lệ bị bỏng, vừa lúc này xung quanh bờ sông toàn là đá nên vấp ngã.
Vương bà tử nhìn cánh tay của nữ nhi bị tảng đá cắt qua, chảy rất nhiều máu, gấp đến độ ồn ào lên: “Sao chảy nhiều máu vậy, cánh tay chắc không bị gãy chứ.”
“Không có, chỉ tạo ra vết rách lớn.” Người khác vội nói trấn an.
“Nhị ca, lần trước A Sửu bị gẫy lqd tay, chắc chỗ của ngươi còn dư thuốc!” Thím Tào nhắc nhở.
“Đúng rồi.”
“Nhị ca, ngươi sức lớn, nhanh chóng ôm Tú Lệ trở về nhà ngươi đi, bôi thuốc quan trọng hơn.” Một người ở bên vội vàng đề nghị.
Lăng Canh Tân nghe vậy, vội vàng đồng ý, ôm lấy Vương Tú Lệ rồi đi. An Nhược Hảo thấy vậy, nói với thím Tào cũng đi theo sau. Vương bà tử nhìn thấy có hai người Lăng Canh Tân chăm sóc, ngược lại không đuổi theo, cũng không ai biết nàng ta đang mong đợi đấy. Khuê nữ của mình nếu có thể đi theo nhị ca, vậy nửa đời sau sẽ tốt hơn nữ nhân khác trong thôn nhiều. Bây giờ a Sửu không ngốc, về sau tùy tiện bán đến nhà nào cũng sẽ không thua thiệt Lăng gia.
An Nhược Hảo vừa vào cửa đã nhìn thấy Lăng Canh Tân lật tới lật lui không tìm được thuốc: “Nhị ca, không phải huynh để trong ngăn kéo phía dưới hộc tủ lớn sao?”
Lăng Canh Tân nghe xong, vỗ vỗ đầu: “Đúng rồi, nhị ca lại quên rồi.”
“Mọi khi nhị ca nhớ rõ ràng, hôm nay gặp phải Tú Lệ tỷ tỷ gấp đến mức…”
“A Sửu!” Vương Tú Lệ nằm ở trên giường, mắc cỡ lườm nàng một cái.
An Nhược Hảo vốn không cảm thấy gì, dieendaanleequuydonn nghe thấy nàng ta kêu thẹn thùng với phát hiện ra mờ ám. Nhìn gương mặt Vương Tú Lệ phấn hồng, mặt mày chứa xuân tình, trong ánh mắt nhìn Lăng Canh Tân có kèm theo tình ý, tuyệt đối là coi trọng nhị ca rồi.
Như vậy cũng tốt, không phải muốn tìm chị dâu sao? Vương Tú Lệ này muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn dáng người có thân hình, gia thế gì đó không cần nói, dù sao tiểu gia nhà nghèo cũng là sống.
Thừa dịp Lăng Canh Tân đun nước nóng, An Nhược Hảo ngồi bên mép giường, lau vết máu đã khô một nửa trên cánh tay Vương Tú Lệ, vừa nói: “Tú Lệ tỷ tỷ, tỷ cảm thấy ca ca muội thế nào?”
“Nhị ca rất tốt.” Vương Tú Lệ nhìn bóng lưng tráng kiện của Lăng Canh Tân đang bận rộn bên cạnh bếp.
Ha ha, nhị ca ca cùng tình ca ca có gì khác nhau! Có hy vọng! Tuyệt đối có hy vọng! Phương diện này Lăng Canh Tân là một kẻ đần, nàng sẽ giúp một chút, đừng khiến cho chị dâu trốn thoát là được rồi. An Nhược Hảo nghĩ đến đây, vui mừng quá muốn nhảy dựng lên.
“Tiếu Nhan cười cái gì?” Lăng Canh Tân nhìn An Nhược Hảo vừa cười vừa lau cánh tay cho Vương Tú Lệ, giống như chưa bao giờ từng vui vẻ như vậy.
“Không có gì?” Tròng mắt An Nhược Hảo đảo một vong, “Nhị ca, nước đun xong chưa, nhị ca lau cho Tú Lệ tỷ tỷ một chút.” Nàng tự động lui qua một bên.
“Vậy sao được, Tiếu Nhan. Nam nữ thụ thụ bất thân, muội lau cho Tú Lệ, ta ra ngoài. Thuốc bột kia rắc lên rồi dùng lqd vải băng lại là được.” Lăng Canh Tân nói xong liền lui ra.
An Nhược Hảo hoàn toàn choáng váng, hắn biết nam nữ thụ thụ bất thân, vậy sao hắn đối với nàng hoàn…
“A Sửu?” Vương Tú Lệ nhìn Lăng Canh Tân đã ra ngoài, trên mặt không khỏi lộ ra thất vọng.
“Tú Lệ tỷ tỷ, nhị ca của muội là người hiền lành, đây là huynh ấy tôn trọng Tú Lệ tỷ tỷ đấy.” An Nhược Hảo nhúng khăn vào nước ấm lau cho nàng ta.
Vương Tú Lệ nghe nàng nói như vậy, cười cười: “Vậy cũng đúng, người nào trong thôn lại không biết nhị ca là người ngay thẳng thật thà, không giống như Chân lưu manh kia cả ngày không đứng đắn.”
“Dạ dạ dạ. Sau này đã quen thuộc, nhị ca cũng sẽ không xa lạ như vậy.” An Nhược Hảo rất sợ nàng ta không coi trọng Lăng Canh Tân, vừa bôi thuốc vừa thổi chút gió bên tai. Lúc thì khen Vương Tú Lệ, lúc lại khen Lăng Canh Tân, dụ dỗ Vương Tú Lệ nhanh chóng bay lên trời rồi.
“Nhị ca, được rồi.”
Lăng Canh Tân nghe tiếng liền từ bên ngoài đi vào, thấy vì chưa kịp thu lại cổ áo mà Vương Tú Lệ lộ bả vai ra, vội lqd quay đầu sang chỗ khác.
Trong lòng An Nhược Hảo mắng một tiếng, bình thường không thấy ngươi kiêng dè như vậy, không biết là thật hay giả bộ.
“Nhị ca ca, cám ơn huynh.” Vương Tú Lệ chậm rãi thu cổ áo lại, xuống giường.
“Ngươi cẩn thận một chút.” Lăng Canh Tân nhìn nàng có vẻ không đứng vững, vội vươn tay tới, nhìn thấy nàng đứng vững rồi tay duỗi ra một nửa thu trở lại.
Mà Vương Tú Lệ nhìn tác phong đứng đắn của hắn, càng hài lòng: “Không phải chân té, muội có thể đi.”
“A...” Lăng Canh Tân ngượng ngùng sờ mũi, “Trước đây Tiếu Nhan từng té gẫy tay, ngay cả đi đường muội ấy cũng khó ổn định, ta vừa coi ngươi, chỉ là thói quen.”
Vương Tú Lệ nghe giải thích của hắn, trong lòng càng vui mừng hơn, hắn đã có thói quen đối tốt với nàng đấy.
An Nhược Hảo cảm thấy hắn chính là nói dối không chớp mắt, rõ ràng hắn vốn không để cho nàng xuống giường, không để lqd cho nàng đi bộ, nàng chạy đi đường nào cũng không yên. Nhưng nhị ca có thể nói thêm vài lời với Vương Tú Lệ, oan uổng này, nàng liền gánh.
“Muội phải về nhà.” Vương Tú Lệ cúi đầu, dáng vẻ tim đập như hươu chạy.
“Ngươi đã có thể đi rồi, để Tiếu Nhan đưa ngươi về một đoạn đi.” Lăng Canh Tân nghiên người qua, nhường đường ra cửa lại.
Miệng An Nhược Hảo không nhịn được mắng một tiếng tên ngốc, Vương Tú Lệ đã biểu hiện rõ ràng như vậy rồi, đúng là tên khờ.
“Tiếu Nhan, muội nói cái gì?” Lăng Canh Tân nhìn An Nhược Hảo lắc đầu, lại lấy hai bọc thuốc nhỏ trong ngăn kéo tủ đưa cho An Nhược Hảo, “Muội cầm cái này đưa cho Vương bà tử.”
An Nhược Hảo nghe xong, cũng đành phải nhận lấy, kẻ ngốc này, buổi tối phải giảng giải khuyên bảo thật tốt cho hắn.
“A Sửu, cảm ơn ngươi.” Vương bà tử thấy chỉ có họ quay lại, trên mặt không che giấu được thất vọng, trong miệng lẩm bẩm một tiếng rồi đẩy Vương Tú Lệ vào phòng trong.
An Nhược Hảo cũng không thích lưu lại ở bên ngoài, đưa thuốc cho Vương bà tử: “Vậy ta đi trước.”
“Được.” Vương bà tử cũng không giữ lại.
“Này, Tiếu Nhan!” Đột nhiên, Viên lqd đại nương cách nhà Vương bà tử ba trượng kêu nàng.
“Viên đại nương, có chuyện gì sao?” An Nhược Hảo nhớ mình dường như chưa từng nói chuyện với nàng ta.
“Nhị ca của ngươi nói ngươi thích ăn tương đậu, buổi sáng còn theo hỏi ta, vừa đúng lúc ngươi qua đây, ta đưa cho ngươi một chén mang về.” Viên đại nương ngoắc nàng, “Mau tới đây, đừng đứng phơi nắng ở đó, rất độc.”
An Nhược Hảo nghĩ nhị ca vẫn đối tốt với nàng, đi theo Viên đại nương vào sân.
“Cái chén này hơi nhỏ, ngươi đứng đây một lát, ta tìm cái tô cho ngươi.” Viên đại nương cầm cái chén trên bàn lên xem một chút, không hài lòng, quay đầu tìm trong tủ chén.
An Nhược Hảo nhìn một vòng lqd chung quanh, phòng khá rộng rãi, mặc dù đồ trong nhà không phủ nước sơn, nhưng nhìn gọn gàng sạch sẽ.
“Nương!” Ngoài cửa vang lên giọng nói của một thiếu niên, An Nhược Hảo nhìn lại, là một bé trai tuổi không khác nàng nhiều lắm, làn da trắng muốt, vóc người cũng không giống người trong thôn, nhìn như thư sinh nho nhã yếu đuối.
Viên đại nương quay đầu lại: “Tiếu Nhan, đây là tiểu tử nhà ta, tên là Phú Cảnh, Viên Phú Cảnh, tên này do Liễu tiên sinh ở trấn trên lấy cho, là Liễu tiên sinh dạy học, ngươi biết không?”
Một nữ nhân Trần Gia Bình tiếp lời: “Nghe nói cô con dâu nuôi từ bé này ở sát vách, vì ngăn ngừa rắc rối nên Lương gia liền viên phòng trước.”
“Ta nói này, mặc dù là con dâu nuôi từ bé có thể tùy lúc vào động phòng, nhưng không nhanh đến mức như vậy.”
“Đúng thế, chỉ có điều con dâu nuôi từ bé chính là con dâu nuôi từ bé, ngay cả miếng vải đỏ chưa che lên cũng đã thành nữ nhân có chồng rồi.”
Nữ nhân ngồi bên An Nhược Hảo lqd đột nhiên đỏ mắt, nước mắt chảy xuống.
An Nhược Hảo nhìn, hình như nữ nhân này là nương của Chân lưu manh, mọi người chạm đến chuyện đau lòng của nàng, xem ra địa vị của con dâu nuôi từ bé trong thôn này rất kém cỏi.
“Thím, đừng khóc.” An Nhược Hảo xếp các loại rau về phía mình nhiều một chút, trên người không có thứ gì có thể lau nước mắt, chỉ có thể luống cuống tay chân.
“Ừhm.” Thím Chân lau nước mắt, tiếp tục nhặt rau.
Những nữ nhân khác nghe thấy An Nhược Hảo nói, lại nhìn thím Chân, không thể làm gì khác hơn là đành ngậm miệng đổi đề tài. Nữ nhân chính là nữ nhân, thay đổi đề tài khác cũng sống động lên trong chốc lát.
An Nhược Hảo chỉ cười nghe, coi lời các nàng nghe trong tai, nhớ trong lòng. Thỉnh thoảng họ hỏi nàng thì nàng chỉ nói không nhớ, họ cũng không gây chuyện. Xem ra, họ vẫn coi nàng là a Sửu.
Giờ ngọ ba khắc, Trầm lão bá lại ra bờ sông đọc lời khấn cho hà bá, mọi người lại bỏ xuống một chút thức ăn, sau đó mới đi ăn cơm.
Lăng Canh Tân bưng tô đồ ăn, dieendaanleequuydonn kéo Tiếu Nhan đến gần bóng cây nhất: “Ăn nhanh, mọi người đều mở rộng bao tử để ăn, muội ngàn vạn lần đừng để đói bụng.”
“Được.” An Nhược Hảo xoa mồ hôi trên trán cho hắn, bởi vì phơi nắng mặt trời từ sáng tinh mơ, lồng ngực của hắn cũng bị phơi đỏ, trên cổ hơi tróc da.
“Ăn cơm trước, nhị ca không nóng.” Lăng Canh Tân ngăn nàng, chỉ sợ cơm không đủ ăn, nàng đói bụng.
An Nhược Hảo nghe hắn nói như vậy, cũng đành ăn cơm trước, nếu không Lăng Canh Tân ăn cơm cũng không an tâm. Nàng ăn, ngẩng đầu nhìn lên: “Mặt trời này độc như vậy, mọi người có thể bị cảm nắng không?”
Đang nói, bên kia đột nhiên truyền đến tiếng thét kinh hãi: “Thái bá té xỉu!”
“Chắc bị cảm nắng, nhanh chóng ấn huyệt nhân trung – giữa mũi và miệng, lấy nước xoa trán, nhanh!”
An Nhược Hảo nhìn một đám lqd người đang luống cuống tay chân bên kia, lo lắng nhìn Lăng Canh Tân: “Nhị ca.”
“Ta không sao, muội đừng lo lắng.”
“Trong nhà có đậu xanh không?”
“Canh đậu xanh không được, Thái bá té xỉu, mấy thím sẽ chuẩn bị canh giải nóng, đến lúc đó chúng ta sẽ có một phần, muội yên tâm đi.”
An Nhược Hảo nghe vậy, nhìn mọi người luống cuống tay chân định khiêng Thái bá về, hơi yên tâm, vùi đầu bới cơm.
Ăn xong cơm trưa, bọn họ lại bắt đầu tu sửa cầu. Không bao lâu, có một người từ Trần Gia Bình lấy ít thuốc giải nóng từ chỗ lão Mộc. An Nhược Hảo ngửi mùi thuốc đông y liền khó chịu, nàng trốn trước sang một bên, nhìn người khác nâng chén thuốc lên.
“A!” Đột nhiên truyền đến tiếng chén bị rơi vỡ, kèm theo là tiếng thét chói tai.
An Nhược Hảo vội đứng dậy, thấy tất cả mọi người đang vây quanh bờ sông, nàng cũng chạy tới. Thì ra là nữ nhi nhà Vương bà tử, không biết vì sao mà Vương Tú Lệ bị bỏng, vừa lúc này xung quanh bờ sông toàn là đá nên vấp ngã.
Vương bà tử nhìn cánh tay của nữ nhi bị tảng đá cắt qua, chảy rất nhiều máu, gấp đến độ ồn ào lên: “Sao chảy nhiều máu vậy, cánh tay chắc không bị gãy chứ.”
“Không có, chỉ tạo ra vết rách lớn.” Người khác vội nói trấn an.
“Nhị ca, lần trước A Sửu bị gẫy lqd tay, chắc chỗ của ngươi còn dư thuốc!” Thím Tào nhắc nhở.
“Đúng rồi.”
“Nhị ca, ngươi sức lớn, nhanh chóng ôm Tú Lệ trở về nhà ngươi đi, bôi thuốc quan trọng hơn.” Một người ở bên vội vàng đề nghị.
Lăng Canh Tân nghe vậy, vội vàng đồng ý, ôm lấy Vương Tú Lệ rồi đi. An Nhược Hảo thấy vậy, nói với thím Tào cũng đi theo sau. Vương bà tử nhìn thấy có hai người Lăng Canh Tân chăm sóc, ngược lại không đuổi theo, cũng không ai biết nàng ta đang mong đợi đấy. Khuê nữ của mình nếu có thể đi theo nhị ca, vậy nửa đời sau sẽ tốt hơn nữ nhân khác trong thôn nhiều. Bây giờ a Sửu không ngốc, về sau tùy tiện bán đến nhà nào cũng sẽ không thua thiệt Lăng gia.
An Nhược Hảo vừa vào cửa đã nhìn thấy Lăng Canh Tân lật tới lật lui không tìm được thuốc: “Nhị ca, không phải huynh để trong ngăn kéo phía dưới hộc tủ lớn sao?”
Lăng Canh Tân nghe xong, vỗ vỗ đầu: “Đúng rồi, nhị ca lại quên rồi.”
“Mọi khi nhị ca nhớ rõ ràng, hôm nay gặp phải Tú Lệ tỷ tỷ gấp đến mức…”
“A Sửu!” Vương Tú Lệ nằm ở trên giường, mắc cỡ lườm nàng một cái.
An Nhược Hảo vốn không cảm thấy gì, dieendaanleequuydonn nghe thấy nàng ta kêu thẹn thùng với phát hiện ra mờ ám. Nhìn gương mặt Vương Tú Lệ phấn hồng, mặt mày chứa xuân tình, trong ánh mắt nhìn Lăng Canh Tân có kèm theo tình ý, tuyệt đối là coi trọng nhị ca rồi.
Như vậy cũng tốt, không phải muốn tìm chị dâu sao? Vương Tú Lệ này muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn dáng người có thân hình, gia thế gì đó không cần nói, dù sao tiểu gia nhà nghèo cũng là sống.
Thừa dịp Lăng Canh Tân đun nước nóng, An Nhược Hảo ngồi bên mép giường, lau vết máu đã khô một nửa trên cánh tay Vương Tú Lệ, vừa nói: “Tú Lệ tỷ tỷ, tỷ cảm thấy ca ca muội thế nào?”
“Nhị ca rất tốt.” Vương Tú Lệ nhìn bóng lưng tráng kiện của Lăng Canh Tân đang bận rộn bên cạnh bếp.
Ha ha, nhị ca ca cùng tình ca ca có gì khác nhau! Có hy vọng! Tuyệt đối có hy vọng! Phương diện này Lăng Canh Tân là một kẻ đần, nàng sẽ giúp một chút, đừng khiến cho chị dâu trốn thoát là được rồi. An Nhược Hảo nghĩ đến đây, vui mừng quá muốn nhảy dựng lên.
“Tiếu Nhan cười cái gì?” Lăng Canh Tân nhìn An Nhược Hảo vừa cười vừa lau cánh tay cho Vương Tú Lệ, giống như chưa bao giờ từng vui vẻ như vậy.
“Không có gì?” Tròng mắt An Nhược Hảo đảo một vong, “Nhị ca, nước đun xong chưa, nhị ca lau cho Tú Lệ tỷ tỷ một chút.” Nàng tự động lui qua một bên.
“Vậy sao được, Tiếu Nhan. Nam nữ thụ thụ bất thân, muội lau cho Tú Lệ, ta ra ngoài. Thuốc bột kia rắc lên rồi dùng lqd vải băng lại là được.” Lăng Canh Tân nói xong liền lui ra.
An Nhược Hảo hoàn toàn choáng váng, hắn biết nam nữ thụ thụ bất thân, vậy sao hắn đối với nàng hoàn…
“A Sửu?” Vương Tú Lệ nhìn Lăng Canh Tân đã ra ngoài, trên mặt không khỏi lộ ra thất vọng.
“Tú Lệ tỷ tỷ, nhị ca của muội là người hiền lành, đây là huynh ấy tôn trọng Tú Lệ tỷ tỷ đấy.” An Nhược Hảo nhúng khăn vào nước ấm lau cho nàng ta.
Vương Tú Lệ nghe nàng nói như vậy, cười cười: “Vậy cũng đúng, người nào trong thôn lại không biết nhị ca là người ngay thẳng thật thà, không giống như Chân lưu manh kia cả ngày không đứng đắn.”
“Dạ dạ dạ. Sau này đã quen thuộc, nhị ca cũng sẽ không xa lạ như vậy.” An Nhược Hảo rất sợ nàng ta không coi trọng Lăng Canh Tân, vừa bôi thuốc vừa thổi chút gió bên tai. Lúc thì khen Vương Tú Lệ, lúc lại khen Lăng Canh Tân, dụ dỗ Vương Tú Lệ nhanh chóng bay lên trời rồi.
“Nhị ca, được rồi.”
Lăng Canh Tân nghe tiếng liền từ bên ngoài đi vào, thấy vì chưa kịp thu lại cổ áo mà Vương Tú Lệ lộ bả vai ra, vội lqd quay đầu sang chỗ khác.
Trong lòng An Nhược Hảo mắng một tiếng, bình thường không thấy ngươi kiêng dè như vậy, không biết là thật hay giả bộ.
“Nhị ca ca, cám ơn huynh.” Vương Tú Lệ chậm rãi thu cổ áo lại, xuống giường.
“Ngươi cẩn thận một chút.” Lăng Canh Tân nhìn nàng có vẻ không đứng vững, vội vươn tay tới, nhìn thấy nàng đứng vững rồi tay duỗi ra một nửa thu trở lại.
Mà Vương Tú Lệ nhìn tác phong đứng đắn của hắn, càng hài lòng: “Không phải chân té, muội có thể đi.”
“A...” Lăng Canh Tân ngượng ngùng sờ mũi, “Trước đây Tiếu Nhan từng té gẫy tay, ngay cả đi đường muội ấy cũng khó ổn định, ta vừa coi ngươi, chỉ là thói quen.”
Vương Tú Lệ nghe giải thích của hắn, trong lòng càng vui mừng hơn, hắn đã có thói quen đối tốt với nàng đấy.
An Nhược Hảo cảm thấy hắn chính là nói dối không chớp mắt, rõ ràng hắn vốn không để cho nàng xuống giường, không để lqd cho nàng đi bộ, nàng chạy đi đường nào cũng không yên. Nhưng nhị ca có thể nói thêm vài lời với Vương Tú Lệ, oan uổng này, nàng liền gánh.
“Muội phải về nhà.” Vương Tú Lệ cúi đầu, dáng vẻ tim đập như hươu chạy.
“Ngươi đã có thể đi rồi, để Tiếu Nhan đưa ngươi về một đoạn đi.” Lăng Canh Tân nghiên người qua, nhường đường ra cửa lại.
Miệng An Nhược Hảo không nhịn được mắng một tiếng tên ngốc, Vương Tú Lệ đã biểu hiện rõ ràng như vậy rồi, đúng là tên khờ.
“Tiếu Nhan, muội nói cái gì?” Lăng Canh Tân nhìn An Nhược Hảo lắc đầu, lại lấy hai bọc thuốc nhỏ trong ngăn kéo tủ đưa cho An Nhược Hảo, “Muội cầm cái này đưa cho Vương bà tử.”
An Nhược Hảo nghe xong, cũng đành phải nhận lấy, kẻ ngốc này, buổi tối phải giảng giải khuyên bảo thật tốt cho hắn.
“A Sửu, cảm ơn ngươi.” Vương bà tử thấy chỉ có họ quay lại, trên mặt không che giấu được thất vọng, trong miệng lẩm bẩm một tiếng rồi đẩy Vương Tú Lệ vào phòng trong.
An Nhược Hảo cũng không thích lưu lại ở bên ngoài, đưa thuốc cho Vương bà tử: “Vậy ta đi trước.”
“Được.” Vương bà tử cũng không giữ lại.
“Này, Tiếu Nhan!” Đột nhiên, Viên lqd đại nương cách nhà Vương bà tử ba trượng kêu nàng.
“Viên đại nương, có chuyện gì sao?” An Nhược Hảo nhớ mình dường như chưa từng nói chuyện với nàng ta.
“Nhị ca của ngươi nói ngươi thích ăn tương đậu, buổi sáng còn theo hỏi ta, vừa đúng lúc ngươi qua đây, ta đưa cho ngươi một chén mang về.” Viên đại nương ngoắc nàng, “Mau tới đây, đừng đứng phơi nắng ở đó, rất độc.”
An Nhược Hảo nghĩ nhị ca vẫn đối tốt với nàng, đi theo Viên đại nương vào sân.
“Cái chén này hơi nhỏ, ngươi đứng đây một lát, ta tìm cái tô cho ngươi.” Viên đại nương cầm cái chén trên bàn lên xem một chút, không hài lòng, quay đầu tìm trong tủ chén.
An Nhược Hảo nhìn một vòng lqd chung quanh, phòng khá rộng rãi, mặc dù đồ trong nhà không phủ nước sơn, nhưng nhìn gọn gàng sạch sẽ.
“Nương!” Ngoài cửa vang lên giọng nói của một thiếu niên, An Nhược Hảo nhìn lại, là một bé trai tuổi không khác nàng nhiều lắm, làn da trắng muốt, vóc người cũng không giống người trong thôn, nhìn như thư sinh nho nhã yếu đuối.
Viên đại nương quay đầu lại: “Tiếu Nhan, đây là tiểu tử nhà ta, tên là Phú Cảnh, Viên Phú Cảnh, tên này do Liễu tiên sinh ở trấn trên lấy cho, là Liễu tiên sinh dạy học, ngươi biết không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.