Nương Tử Cười

Chương 62: Va chạm

An Gia

05/03/2016

Chỉ một lúc sau, bọn họ nhìn thấy Viên Phú Cảnh cưỡi một con ngựa cao to tiến vào, phía sau là bốn cỗ xe tù. Sau khi Lăng Canh Tân nhìn thấy rõ là Viên Phú Cảnh, vội vàng ôm An Nhược Hảo trốn sau cây liễu, hai người chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhìn xem trên xe tù là ai.

Chờ sau khi thấy rõ, hai người đều kinh hãi.

Là dượng, dì và Ngô Đắc Nhân, còn có Lương nha đầu!

“Viên Phú Cảnh ngươi là bạch nhãn lang, lừa tiền của ta, hôm nay còn tới bắt ta. Thu tiền rồi còn mật báo cho Tống Tu Hoa, ngươi là tên khốn kiếp!” Mặc dù Hoắc Hạ Phi đầu tóc rối bù, nhưng hùng hùng hổ hổ, ngược lại tác phong mười phần, không giống như bị ngược đãi.

“Người đâu, bịt miệng nàng ta cho ta.” Viên Phú Cảnh bị nàng ta mắng suốt dọc đường, nhưng trên đường không người nào nghe theo nàng ta, bây giờ vào Bắc Đô không giống trước, mọi chuyện phải cẩn thận.

Hoắc Hạ Phi thấy thật sự có người nhảy xuống ngựa đến định bịt miệng mình, lời nói gấp gáp không mạch lạc: “Ngươi, ngươi, một thằng tiểu tử! Ngươi biết ta là ai không? Ta là Hoắc gia Bắc Đô, Bắc Đô… Ưmh, ưmh…” Nàng còn muốn nói điều gì, nhưng đã bị chặn miệng lại.

Lăng Canh Tân và An Nhược Hảo nhìn bọn họ đã đi xa, cũng không còn tâm tình đi dạo nói chuyện yêu đương bên ngoài nữa, vội vàng trở lại nhà cũ.

“Nhị ca, sao lại có thể như vậy?” An Nhược Hảo vừa vào phủ vội hỏi, “Còn có Lương nha đầu sao lại cũng bị bắt?”

“Ta cũng không biết, chắc giờ bà ngoại đã dùng xong bữa rồi, chúng ta lập tức đi nói cho bà biết một tiếng.”

“Ừ.”

An Nhược Hảo và Lăng Canh Tân rón ra rón rén núp bên ngoài phòng An lão thái quân, không ngờ cho dù bọn họ không có ở đây cũng không có một người hầu hạ nào. Bọn họ khẽ đến gần, nghe thấy Hoắc Sùng Quang đang nói chuyện với An lão phu nhân. Bọn họ tiến tới gần màn cửa sổ nhìn, vẻ mặt hai người đều không tốt.

Dường như bọn họ nghe loáng thoáng chuyện trong triều, hình như Đại Lương và Tấn Bình đánh nhau nhiều năm không phân thắng bại nhưng đã mệt mỏi không chịu nổi, muốn thương lượng giảng hòa rồi, nhưng có người âm thầm cản trở, muốn phá hư đàm phán hòa bình.

Hoắc Sùng Quang tiến tới bên tai An lão thái quân, hai người giống như lại thương lượng điều gì, hắn đi ra, nhìn thấy bọn họ ở bên cửa thì hơi kinh ngạc, nghe bọn họ hỏi thăm một tiếng cậu cả thì gật gật đầu, ngay sau đó thu lại vẻ mặt rồi đi. Thật ra thì hắn vẫn cảm giác hai đứa bé này có thể sẽ hại Hoắc gia, bây giờ xem ra bọn chúng lại cứu Hoắc gia, lại lập một công, chỉ cần Hoắc gia không gây ra sai lầm lớn, đảm bảo đứng thẳng trăm năm nữa cũng không có vấn đề.

“Bà ngoại.” An Nhược Hảo đưa mắt nhìn Hoắc Sùng Quang đi xa, cùng Lăng Canh Tân xoay người đi vào phòng.

“Các cháu nghe thấy?”

“Không nghe rõ, giống như bảo muốn đàm phán hòa bình?”

“Ừ, việc này còn phải đa tạ phụ thân các cháu. Hắn coi như là nhân vật hiếm có, cho dù mười mấy năm sau gặp lại vẫn có thể phong vân một cõi, từ tiểu binh đến đại tướng, cách chức làm thiếu tướng, sau lại nâng lên thành phó soái, mấy ngày trước lại được phong đại tướng quân kỵ binh dũng mãnh. Tuy sự nghiệp lúc trẻ hơi nhấp nhô, nhưng có thể sinh ra một tính cách siêu thoát như vậy cũng không dễ dàng. Chỉ có điều cuối cùng vẫn ngã xuống bởi chữ tình, ôi…” An lão thái quân hơi xúc động.

An Nhược Hảo nghe trừng lớn mắt, nàng chỉ biết Lăng Tri Ẩn lợi hại, không ngờ lợi hại đến vậy. Một người có thể trôi qua cuộc sống đặc sắc thoải mái như vậy, chết cũng không hối tiếc rồi.

“Bà ngoại, nếu muốn đàm phán hòa bình, vì sao người còn lo lắng như thế?” Lăng Canh Tân nhìn bà vẫn day chân mày, hỏi.

“Đàm phán hòa bình không sai, nhưng luôn có người muốn chặn ngang, không muốn thấy quốc gia yên ổn, chỉ sợ tổn hại lợi ích cá nhân của hắn.”

Lăng Canh Tân còn định hỏi điều gì, nhưng An lão thái quân xua tay mở miệng trước: “Biết ít chuyện trong triều mới phải, mấy ngày nay các cháu cứ sống yên ở chỗ cũ đi, đừng đi ra.”

“Vâng.” Lăng Canh Tân dừng một chút rồi nói, “Bà ngoại, chúng cháu vừa đi ra cửa thấy người cả nhà dì bị bắt.”

“Hạ Phi?” An lão thái quân cau mày nhìn bọn họ.

“Vâng.”



“Có biết người bắt bọn họ không?”

“Chắc là người của Tống đại nhân, người kia là đồng hương của chúng cháu, tên Viên Phú Cảnh.” An Nhược Hảo nói.

“Viên Phú Cảnh, ta đã thấy tiểu tử này một lần. Mặc dù đến từ địa phương nhỏ, nhưng tâm kế rất sâu, hơn nữa tư tưởng không tốt, sau khi đi theo Tống Tu Hoa, không bao lâu lập được công, bây giờ Tống Tu Hoa coi hắn như tâm phúc đắc lực nhất.”

An Nhược Hảo và Lăng Canh Tân hai mặt nhìn nhau, bọn họ không ngờ Viên Phú Cảnh lợi hại như vậy, đã từng là một thiếu niên ngây thơ giờ xen vào chốn quan trường như cá gặp nước, hơn nữa còn giẫm lên bả vai đồng hương mình.

“Hai cháu đừng động tới, những chuyện này có bà ngoại và cậu cả xử lý. Mấy ngày nữa chính là tân hôn của Tịnh Thiền dlqd cô cô cháu, tân phòng ở sát vách các cháu, có cửa nhỏ có thể đi qua, ta để Tử Mạch xử lý, các cháu có rảnh rỗi thì đi giúp một tay.”

“Vậy còn dì?”

“Kệ nó, để cho nàng ta chịu chút dạy dỗ cũng tốt, hai mươi mấy năm trước đã chạy, nàng ta cho rằng có thể chạy cả đời?” Đột nhiên An lão thái quân nhớ ra cái gì, “Nam nhân của nàng ta tên là gì?”

“Họ Ngô, tên Ngô Thần Miểu.”

“Ôi, lần này dù là thần tiên cũng không cứu được nàng ta. Cuối cùng lại có thể vẫn gả cho con mồ côi của tiền triều, vào lúc này cho dù có phạm vào chuyện khác không, ta cũng không bảo vệ được nàng ta, gia tộc bên nội của nàng ta đã sớm xuống dốc, bây giờ, haizzz….”

“Nhưng…” Mặc dù ngoài miệng An lão thái quân nói không cứu, nhưng trong lòng nhất định đang nghĩ cách bảo vệ dì, nếu không bà cũng sẽ không phiền lòng cứ day trán. Lăng Canh Tân còn muốn nói điều gì, An Nhược Hảo kéo tay áo hắn ý bảo hắn để cho An lão thái quân tự mình nghĩ.

Ngày hôm sau, thời gian bình thản như cũ, nhớ tới lời An lão thái quân nói, bọn họ mở cửa nhỏ đi xem tân phòng Tề đại thúc và Tịnh Thiền cô cô một chút.

“Tôn thiếu gia, hai người đã tới.” Tử Mạch ở bên kia bận tối tăm mặt mũi, nhìn thấy hai người bọn họ tới vội vàng kêu, “Hai người xem tân phòng bố trí như vậy đã được chưa?”

Lăng Canh Tân và An Nhược Hảo đi theo nàng ta vào nhìn, khắp nơi đều là màn hỉ màu đỏ, theo lão thái quân phân phó cũng mua đồ dùng tốt nhất, trang trí ở đâu có thể không tốt.

“Tử Mạch, như vậy cũng quá xa hoa một chút.”

“Thiếu phu nhân người không biết, trong lòng lão thái quân thẹn với tiểu thư Tịnh Thiền, không làm như vậy trong lòng lão thái quân sẽ vĩnh viễn băn khoăn.”

“Ừ, hình như Tử Mạch tỷ tỷ phục vụ bên cạnh bà ngoại đã lâu rồi.”

“Đã gần hai mươi năm rồi, vốn hầu hạ chủ nhân nhà cũ, nhưng bọn họ đi, giao phó ta lại cho lão thái quân. Lão thái quân đối xử tốt với ta, lại cất nhắc ta, bây giờ chỉ nghe một mình lão thái quân.” Tử Mạch cười cùng An Nhược Hảo dán song cửa sổ.

“Bàn kia đặt ở chính đường, đừng để chỗ này.” Tử Mạch thấy có người đặt bàn sai vị trí, vội vàng chỉ huy.

An Nhược Hảo liền dán chỗ song cửa sổ còn dư lại.

“Nhan Nhan?”

“Hả?”

“Nhìn phòng cưới này, ta mới biết ta có nhiều lỗi với nàng.” Trong giọng nói của Lăng Canh Taan tràn đầy tự trách và áy náy, “Chẳng những ta không thể cho nàng một hôn lễ hoa lệ, ngay cả cuộc sống yên ổn cũng không thể cho nàng.”

“Nhị ca?” An Nhược Hảo ngừng động tác trong tay, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn, nhưng nhìn xung quanh một vòng đã hiểu, phòng trúc ở thôn Thuấn Thủy sao có thể so sánh với phòng cưới ở đây, nhưng theo ý nàng chỉ cần là hắn, ở đâu cũng vậy. Nhưng Lăng Canh Tân là một nam nhân có trách nhiệm, hắn cảm giác hắn không cho nàng một cuộc sống tốt, để cho nàng lang thang ăn nhờ ở đậu bên ngoài, áy náy với nàng tích lũy từng chút một trong lòng hắn, để cho hắn không khỏi tự ti trong lòng, “Nhị ca, ta đã nói rồi, không cần để ý đến những thứ kia, ban đầu lúc gả cho chàng còn không ngại, bây giờ càng không để ý.”

“Nhan Nhan, ta…”



“Ấy, Tử Mạch cô nương cẩn thận!” Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một tiếng cực lớn, hình như bình hoa sứ lớn bị rớt bể.

An Nhược Hảo và Lăng Canh Tân vội vàng chạy ra ngoài nhìn, chỉ thấy Tử Mạch được một nam nhân áo đen ôm chặt trong ngực, bình hoa gốm sứ tan nát dưới đất, may mà không có ai bị thương.

“Các ngươi nhanh chóng thu dọn lại, tìm cái khác tới.” Lần đầu Tử Mạch bị một nam nhân ôm, mặt cũng đỏ rồi, vội vàng rời khỏi ngực người nam nhân áo đen, cao giọng dặn bảo bọn hạ nhân để che giấu bối rối của mình.

“Tử Mạch, tỷ không sao chứ.” An Nhược Hảo xông lên phía trước, không nhìn nam nhân áo đen này.

“Ta không sao, Tử Mạch cảm ơn ám vệ đại ca.” Tử Mạch trì hoãn trong chốc lát, nghiêng người nói với ám vệ, nàng biết hắn lqd là người của Chung phủ, nếu không phải vì chuyện xảy ra khẩn cấp, hắn cũng sẽ không lộ mình.

“Ừ.” Ám vệ này mím môi gật đầu.

“Tử Mạch, trên cổ tay tỷ chảy máu, phải nhanh chóng bôi thuốc băng bó.” An Nhược Hảo cầm cổ tay nàng ấy.

“Dùng cái này đi.” Ám vệ đưa một bình sứ màu trắng ra, “Dùng cái này sẽ không để lại sẹo.”

“Cám ơn.” An Nhược Hảo vội vàng nhận lấy, đưa lưng về phía hắn bôi thuốc cho Tử Mạch, lại để Lăng Canh Tân đi tìm khăn.

“Dùng cái này đi, trời hè sẽ không ngột ngạt.” Ám vệ lại đưa một chiếc khăn.

An Nhược Hảo không từ chối lập tức nhận luôn, mặc kệ khăn này và bình thuốc có gì khác nhau, nhưng Tử Mạch đã sớm đỏ mặt, đây chính là đồ của nam nhân.

Ám vệ cũng không để ý tới Tử Mạch thẹn thùng, ở góc độ của hắn vừa đúng nhìn thấy hoa bách hợp màu vàng trên cổ khi An Nhược Hảo cúi xuống: Nàng, nàng, nàng lại là nữ nhi đại nhân tìm mười mấy năm!

Hắn kích động đến mức muốn bật thốt lên hỏi, nhưng tố chất của hắn cuối cùng khiến cho hắn nhịn được, hắn phải nhanh chóng báo cho thủ lĩnh.

“Ủa, người đâu, sao lại không thấy rồi?” Lăng Canh Tân chỉ cảm thấy hoa mắt, nam nhân kia đã không còn nữa.

“Hắn là ám vệ nhà cũ, không có chuyện gì chắc không ra ngoài. Vừa rồi nếu không phải hắn ra tay, chỉ sợ bây giờ nửa cái mạng ta cũng không còn.” Tử Mạch cố gắng bình phục tâm tình, nhưng chóp mũi vẫn quanh quẩn tư vị của hắn.

“Ám vệ nhà cũ?” An Nhược Hảo kinh hãi kêu, “Ý của tỷ nói bọn họ vẫn ở nhà cũ, bình thường nhìn hai chúng ta?”

“Đúng vậy.” Tử Mạch hoài nghi vẻ mặt khiếp sợ này của An Nhược Hảo không thôi, “Có vấn đề gì không?”

“Ặc, không có.” An Nhược Hảo vội vàng phủ nhận, lại hung hăng nhìn Lăng Canh Tân chòng chọc: Không phải chỉ có hai người chúng ta sao? Không phải nói chỉ có hai người chúng ta sao?

Sao ta biết? Lăng Canh Tân vẩy vẩy tay, thoái thác sạch không còn một mống. Nhưng sự thật, hắn quả thật không ngờ trong tòa nhà kia còn có người khác. Hơn nữa, ngươi tưởng rằng hắn nguyện ý để cho người khác nhìn thân hình đẹp đẽ của Tiếu Nhan nhà hắn. Lần sau nếu gặp mặt, hắn phải túm lấy hỏi xem có nhìn hay không, nếu nhìn thì hành hung một trận, ai bảo bọn họ nghe lén!

Còn An Nhược Hảo thì chết tâm rồi, lần đó bên dòng suối bị Tề đại thúc bắt gặp, lần này ở nhà cũ, nàng cho rằng không một bóng người, kết quả một đám ám vệ ở bên cạnh nhìn. Hơn nữa bọn họ nhìn sao không thấy không rằng, đây không phải là phim hành động hai người của đảo quốc tình yêu? Cầu bọn họ đau mắt hột, cầu bọn họ đau mắt hột.

“Nhan Nhan.” Lăng Canh Tân thấy dáng vẻ cắn răng nghiến lợi của nàng, sợ rằng tối nay ngay cả giường cũng sẽ không cho hắn bò lên, lấy lòng giật nhẹ tay áo nàng.

“Không cần kéo ta.” An Nhược Hảo căm hận nhìn hắn chằm chằm, mỗi lần đều hại nàng ước gì tìm một cái lỗ để chui vào, lần sau nghe hắn nữa, nàng không phải họ An!

“Nhan Nhan, Nhan Nhan.” Lăng Canh Tân vẫn lôi kéo nàng không buông, “Vậy ta làm đồ ăn ngon cho nàng?”

“Không cần.” An Nhược Hảo nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý đến hắn, hừ, không giáo huấn hắn, mỗi lần đều như vậy, mắc cỡ chết người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nương Tử Cười

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook