Chương 15: HÔN HAY KHÔNG HÔN?
Hỏa Tiểu Viêm
02/06/2017
Edit: Juvia
Beta: Elaina
Thanh âm khàn khàn khiến Hoắc Thủy ngẩn ra, chợt trợn to hai mắt, khó tin nhìn gương mặt đang dần dần phóng đại trước mặt. "Này! Hoa Vô Hối, ngươi... ngươi muốn làm cái gì?". Đôi mắt phượng dài hơi mơ màng, đặc biệt câu nhân, tầm mắt hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng... môi của nàng... Trời! Hắn... đừng nói là hắn đang muốn hôn nàng nha? Tên này có bị điên hay không đây? "Thủy Nhi, nàng nghĩ ta đang muốn làm gì đây?". Hoa Vô Hối nhè nhè nâng khóe môi, vươn tay xoa lấy đôi môi phấn nộn mơ ước đã lâu, môi nàng nho nhỏ,hệt như hai mảnh cánh hoa anh đào, màu đỏ nhợt nhạt kia thật mê người dến cực điểm. Cảm nhận được sự vuốt ve, một dòng tê dại bất ngờ từ trên môi truyền xuống, Hoắc Thủy hơi ngẩn ra, mơ màng mông lung. "Ngươi... ngươi...". Nếu hắn còn như vậy, nàng... nàng cũng sẽ không khách khí đó à nha!
Hoa Vô Hối không nói gì thêm, chỉ hơi cúi người, chăm chú dán lên thân thể nhỏ xinh trước mặt, đôi mắt hơi khép, một mạt ánh sáng sâu thẳm chợt lóe rồi biến mất! Bây giờ chắc đã gần đến Vạn Hoa sơn trang, trò hay sắp được mở màn rồi! Thủy Nhi, lần này ta muốn nhìn xem còn ai dám đánh chủ ý lên nàng nữa!
Hoắc Thủy ngưng thở, thẳng tắp nhìn về khuôn mặt tuấn tú mê người trước mắt, đôi mắt hoa đào hơi chút mờ mịt, tròng mắt xoay chuyển, tạo nên một cỗ cảm giác hồn bay phách lạc không nói nên lời, đặc biệt nhất vẫn là đôi môi mỏng kia, thoạt nhìn vô cùng kiều diễm... ngô... đẹp quá...! Trời ạ! Nàng thật sự không chịu nổi dụ hoặc nữa! Hôn? Hay là không hôn? Hôn, tên đó là một con hồ ly, sẽ không tốt đâu? Không hôn... nàng... nàng không nhịn được thì sao bây giờ?
Hoắc Thủy đã hoàn toàn rơi vào trạng thái đầu tranh tư tưởng, đôi mắt nhuộm sương lại thủy chung không rời khỏi gương mặt tuấn tú kia, cuối cùng lý trí cũng đã trở về được một chút, nàng miễn cưỡng mở miệng. "Hoa Vô Hối, ngươi... đừng quyến rũ ta được hay không?". Hắn rời khỏi đây thì tốt rồi, nếu thế thì nàng nhất định sẽ không sợ bổ nhào lên hắn! Đúng! Hắn nên rời khỏi đây!
"Câu dẫn?". Hoa Vô Hối nhẹ nhàng cười, đôi mắt thâm thúy càng thêm sâu thẳm, mang theo quang mang lóa mắt, thân hình khẽ động, hoàn toàn đem thân hình nhỏ nhắn vùi vào ngực mình, cười đến mị hoặc chúng sinh. "Vậy sao nàng không nhào đến?". Cười là thế nhưng trong lòng lại nổi lên một cỗ sát ý muốn giết người, nha đầu ngu xuẩn chết tiệt! Nếu nàng không nhào đến, hắn sẽ lập tức nhào lại ngay! Không được! Hắn phải nhịn! Thời cơ tốt đến thế, không thể để nó bị phá hủy được!
A...?!
Lông mi dài của Hoắc Thủy khẽ nhấp nháy, hắn muốn mời nàng nhào tới sao? Vậy thì còn khách khí làm gì nữa chứ! Hôn trước rồi nói sau, và cuối cùng, cảm tính cũng đã thắng lý trí!
Vươn hai tay hướng về phía trước, gắt gao vòng ở cổ Hoa Vô Hối, nhanh chóng hôn lên đôi môi mỏng dụ hoặc đã lâu! Chậc chậc... thật mềm, cũng thật ngọt... giống như cái gì nhỉ... a... là keo đường!
Hoa Vô Hối bị động tác nhiệt tình của nàng làm giật mình, đôi mắt xẹt qua một mảnh kinh ngạc, sau lại rất nhanh bị hành động gặm cắn của nàng kéo lại lý trí, nha đầu này, ngay cả hôn cũng không biết nữa là, vậy mà còn học người khác dạo chơi thanh lâu! Nhưng trong lòng cũng vì phát hiện này mà loạn đập, mừng rỡ khôn xiết!
Hoắc Thủy cũng chỉ đơn thuần hôn, mút, trong lòng không khỏi ảo não, chết tiệt! Ai bảo nàng ngây thơ như thế chứ, ngay cả hôn cũng không biết! Lần này con hồ ly kia không cười nhạo nàng mới là lạ nha?! Nghĩ điều này, hai tay buông thõng liền đặt trước lồng ngực tinh tráng, nâng tay muốn đẩy hắn ra... Cho đến úc này mới bất gác phát hiện có gì đó không thích hợp! Nàng không phải bị hắn điểm huyệt sao? Vì sao sẽ... trong lòng dâng lên một cảm giác xấu! Hồ ly này nhấy định là đang đào bẫy cho nàng nhảy vào nha!
Chết tiệt! Hung hăng nguyền rủa ở trong lòng một phen, lấy lại bĩnh tĩnh muốn đẩy người trước mặt ra, ai ngờ đâu tay hắn bắt được tay nàng, dùng sức kéo một cái, nàng không kịp phản ứng lảo đảo té về phía trước, Hoa Vô Hối cũng thuận tiện ngã ra phía sau, kêt quả là toàn bộ cơ thể nàng đè ép lên hắn, và càng quan trọng hơn là, môi nàng và hắn từ đầu đến cuối cũng không tách ra. Màn xe ngựa bỗng bị nhấc lên, ánh sáng chói mắt nhanh chóng tràn ngập vào khoang xe, bên ngoài người vây xem dày đặc, một mảnh ồ lên xôn xao...
Beta: Elaina
Thanh âm khàn khàn khiến Hoắc Thủy ngẩn ra, chợt trợn to hai mắt, khó tin nhìn gương mặt đang dần dần phóng đại trước mặt. "Này! Hoa Vô Hối, ngươi... ngươi muốn làm cái gì?". Đôi mắt phượng dài hơi mơ màng, đặc biệt câu nhân, tầm mắt hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng... môi của nàng... Trời! Hắn... đừng nói là hắn đang muốn hôn nàng nha? Tên này có bị điên hay không đây? "Thủy Nhi, nàng nghĩ ta đang muốn làm gì đây?". Hoa Vô Hối nhè nhè nâng khóe môi, vươn tay xoa lấy đôi môi phấn nộn mơ ước đã lâu, môi nàng nho nhỏ,hệt như hai mảnh cánh hoa anh đào, màu đỏ nhợt nhạt kia thật mê người dến cực điểm. Cảm nhận được sự vuốt ve, một dòng tê dại bất ngờ từ trên môi truyền xuống, Hoắc Thủy hơi ngẩn ra, mơ màng mông lung. "Ngươi... ngươi...". Nếu hắn còn như vậy, nàng... nàng cũng sẽ không khách khí đó à nha!
Hoa Vô Hối không nói gì thêm, chỉ hơi cúi người, chăm chú dán lên thân thể nhỏ xinh trước mặt, đôi mắt hơi khép, một mạt ánh sáng sâu thẳm chợt lóe rồi biến mất! Bây giờ chắc đã gần đến Vạn Hoa sơn trang, trò hay sắp được mở màn rồi! Thủy Nhi, lần này ta muốn nhìn xem còn ai dám đánh chủ ý lên nàng nữa!
Hoắc Thủy ngưng thở, thẳng tắp nhìn về khuôn mặt tuấn tú mê người trước mắt, đôi mắt hoa đào hơi chút mờ mịt, tròng mắt xoay chuyển, tạo nên một cỗ cảm giác hồn bay phách lạc không nói nên lời, đặc biệt nhất vẫn là đôi môi mỏng kia, thoạt nhìn vô cùng kiều diễm... ngô... đẹp quá...! Trời ạ! Nàng thật sự không chịu nổi dụ hoặc nữa! Hôn? Hay là không hôn? Hôn, tên đó là một con hồ ly, sẽ không tốt đâu? Không hôn... nàng... nàng không nhịn được thì sao bây giờ?
Hoắc Thủy đã hoàn toàn rơi vào trạng thái đầu tranh tư tưởng, đôi mắt nhuộm sương lại thủy chung không rời khỏi gương mặt tuấn tú kia, cuối cùng lý trí cũng đã trở về được một chút, nàng miễn cưỡng mở miệng. "Hoa Vô Hối, ngươi... đừng quyến rũ ta được hay không?". Hắn rời khỏi đây thì tốt rồi, nếu thế thì nàng nhất định sẽ không sợ bổ nhào lên hắn! Đúng! Hắn nên rời khỏi đây!
"Câu dẫn?". Hoa Vô Hối nhẹ nhàng cười, đôi mắt thâm thúy càng thêm sâu thẳm, mang theo quang mang lóa mắt, thân hình khẽ động, hoàn toàn đem thân hình nhỏ nhắn vùi vào ngực mình, cười đến mị hoặc chúng sinh. "Vậy sao nàng không nhào đến?". Cười là thế nhưng trong lòng lại nổi lên một cỗ sát ý muốn giết người, nha đầu ngu xuẩn chết tiệt! Nếu nàng không nhào đến, hắn sẽ lập tức nhào lại ngay! Không được! Hắn phải nhịn! Thời cơ tốt đến thế, không thể để nó bị phá hủy được!
A...?!
Lông mi dài của Hoắc Thủy khẽ nhấp nháy, hắn muốn mời nàng nhào tới sao? Vậy thì còn khách khí làm gì nữa chứ! Hôn trước rồi nói sau, và cuối cùng, cảm tính cũng đã thắng lý trí!
Vươn hai tay hướng về phía trước, gắt gao vòng ở cổ Hoa Vô Hối, nhanh chóng hôn lên đôi môi mỏng dụ hoặc đã lâu! Chậc chậc... thật mềm, cũng thật ngọt... giống như cái gì nhỉ... a... là keo đường!
Hoa Vô Hối bị động tác nhiệt tình của nàng làm giật mình, đôi mắt xẹt qua một mảnh kinh ngạc, sau lại rất nhanh bị hành động gặm cắn của nàng kéo lại lý trí, nha đầu này, ngay cả hôn cũng không biết nữa là, vậy mà còn học người khác dạo chơi thanh lâu! Nhưng trong lòng cũng vì phát hiện này mà loạn đập, mừng rỡ khôn xiết!
Hoắc Thủy cũng chỉ đơn thuần hôn, mút, trong lòng không khỏi ảo não, chết tiệt! Ai bảo nàng ngây thơ như thế chứ, ngay cả hôn cũng không biết! Lần này con hồ ly kia không cười nhạo nàng mới là lạ nha?! Nghĩ điều này, hai tay buông thõng liền đặt trước lồng ngực tinh tráng, nâng tay muốn đẩy hắn ra... Cho đến úc này mới bất gác phát hiện có gì đó không thích hợp! Nàng không phải bị hắn điểm huyệt sao? Vì sao sẽ... trong lòng dâng lên một cảm giác xấu! Hồ ly này nhấy định là đang đào bẫy cho nàng nhảy vào nha!
Chết tiệt! Hung hăng nguyền rủa ở trong lòng một phen, lấy lại bĩnh tĩnh muốn đẩy người trước mặt ra, ai ngờ đâu tay hắn bắt được tay nàng, dùng sức kéo một cái, nàng không kịp phản ứng lảo đảo té về phía trước, Hoa Vô Hối cũng thuận tiện ngã ra phía sau, kêt quả là toàn bộ cơ thể nàng đè ép lên hắn, và càng quan trọng hơn là, môi nàng và hắn từ đầu đến cuối cũng không tách ra. Màn xe ngựa bỗng bị nhấc lên, ánh sáng chói mắt nhanh chóng tràn ngập vào khoang xe, bên ngoài người vây xem dày đặc, một mảnh ồ lên xôn xao...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.