Chương 22: NAM NỮ THỤ THỤ BẤT THÂN!
Hỏa Tiểu Viêm
29/06/2017
EDIT: JUVIA
Xe ngựa chạy chậm rãi, bánh xe đè nặng lên những mảnh đó ven đường, caais lên giai điệu quen tai, cho đến khi xe dừng trước một cái sân trồng đầy hoa đào, hệt như cổng hôn lễ đỏ thắm của các đôi vợ chồng! Tình tràn như mật ngọt.
Con đường chỉ đủ rộng cho một xe ngựa qua lọt, nhìn lại làn nữa, hai bên đều là tường cao, không có một chiếc cổng gì, A Mộc nhảy xuống xe ngựa, gõ mấy cái vào bức tường hoa đào, bức tường cao chầm chậm tách ra một khe nhỏ, lùi về hai bên, con ngựa hí nhẹ một cái, đạp đạp đi vào sân, đợi khi vào hết, tường cao lại chậm rãi hợp lại, nguyên bản như cũ.
Trong sân, hoa mai nở nhiều kỳ lạ, mùi hương thanh nhã của Bạch Mai thoảng đầy, sắc trắng như màu ngọc hay tuyết, băng cơ ngọc cốt, xinh đẹp thanh lệ, thanh nhã thoát tục, trời xanh, gió mát, một mảng ánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống, hệt như bầu trời vừa đổ mưa hoa.
Xe ngựa đứng trước rừng mai, mùi hương vồ ập đến, Hoắc Thủy hơi nhíu mày, tỉ mỉ phân tích, là hoa mai hở?! Hiện giò cũng cuối xuân rồi, vậy mà có thể thấy hoa mai, nam tử này đúng thật là bất thường mà! Xem ra, chuyến đi này không uổng! Bên môi không tự chủ mà nở ra nụ cười nhạt, đột nhiên thanh âm thanh nhã truyền vào tai, gần trong gang tấc. "Hoắc đại tiểu thư, thật sự alf không bình thường?"
Hoắc Thủy ngẩn ra, trên người hắn bao bọc bởi làn hương mai thanh lãnhnếu thật sư với những đoa smai thật, thì hơn cả hương hoa! Đôi mắt chợt mở ra, bình tĩnh đến lạ thường, không có mơ màng hay mông lung chút nào. "Công tử, sao lại nói vậy? Chẳng lẽ ngài hạ thuốc chứ không cho phép ta giả ngất sao?"
Chút thuốc mê kia không làm nàng bất tỉnh được, lúc trước ở Đào Hoa cốc nàng đã từng ăn trộm Vạn Hương hoàn của lão đầu, từ đó thì không bị ảnh hưởng bởi các loại thuốc mê nào, trong thiên hạ chỉ có một viên đó thôi nha! Đương nhiên, sau khi lão đầu phát hiện thì bị giận gần chết, không thèm để ý nàng đến tận ba tháng! Lão đầu keo kiệt!
"Không ngờ, đôi mắt của Hoắc đại tiểu thư lại đẹp đến vậy..." Hai người cách nhau quá gần, hô hấp đều nghe thấy rõ, nam tử chống lại cặp mắt đẹp thuần khiết kia, trong lòng rung động, đôi mắt này thật đẹp! Chỉ là, gương mặt này... Đúng là làm phí đôi mắt kia, nếu xem xét kĩ, khác boeetj của đôi mắt và gương mặt cũng quá lớn! Chẳng lẽ...
"Nè!" Hoắc Thủy thấy rõ sự hoài nghi trong đôi mắt kia, trái tim run lên! Chẳng lẽ hắn nhận ra nàng đang hóa trang? Không chút chần chừ, nàng vươn lên đẩy thân thể đang kề sát mình ra. "Công tử, chưa từng nghe qua câu nam nữ thụ thụ bất thân sao?"
Mặc dù nàng không muốn thụ thụ bất thân, nhưng trước khi biết rõ mục đích của hắn, nàng sẽ vì mấy thứ ngon ngọt đó mà bại lộ mình ra. Đôi mắt không khỏi nheo lại, quan sát ngẫm nghĩ nam tử trước mặt, quần áo là trường sam mày xanh lam, trong khiết thanh nhã, mái tóc đen để tung tùy ý, trên mặt mang chiếc mặt nạ hở, để lộ ra đôi môi và chiếc cằm hoàn hảo, đôi mắt như gió giờ đang nhìn chằm chằm nàng. Cả người tản ra khí tức thần bí, khins cho ai ai cũng muốn bay vào tìm tòi khám phá... Mặc dù chị lẳng lặng ngồi ở đằng kia, nhưng vẫn rất thu hút ánh mắt mọi người! Chòi má! Còn mang theo mặt nạ, vì không thể thấy rõ mặt nên Hoắc Thủy oán thầm trong lòng.
"Nam nữ thụ thụ bất thân?" Nam tử nghe vậy thì mỉm cười. "Hoắc đại tiểu thư, vừa rồi cùng người khác làm vậy ở hoa viên.. chẳng lẽ, còn để ý mấy thứ đó sao?" Hắn hơi nheo mắt, tỏa chút u quang.
Hoắc Thủy nghe xong thì chấn động, hắn nhìn thấy cái màn hồi nãy? Vậy mà nàng lại không cảm nhận được sự tồn tại của hắnLà công lực của nàng bị sụt lùi hay bị tên hồ ly kia....
"Không ngờ Lâu chủ của Phong Yên lâu lại có ham mê rình coi đến vậy? Thế nào, cảnh sắc của Phong Yên lâu không đủ để nhìn sao?" Gió cuốn qua làm màn xe nâng lên, nàng nhìn thấy bày trí trong sân, trong lòng đã biết rõ, nàng cười nhẹ, chỉ đơn giản thế thôi cũng đoán được thân phận hắn.
Nàng đã nói, có ai dám tìm nàng chứ? Xem ra, duyên phận của bọn họ cũng không thấp nha? Nàng biết mà, nahats định hắn sẽ đến tìm nàng! Chỉ là, khí chất như vậy cũng không hợp với những người thuộc thế kỷ hai mươi mốt? Kỳ quái, chẳng lẽ nàng đã đoán sai?
"Sao cô biết thân phận của ta?" Nam tử nghe vậy thì kinh ngạc, đôi mắt tràn đầy sự ngạc nhiên, trong lòng lại càng kính trọng nàng! Hình như nang không giống lắm với những lời đồn đại? Ngoại trừ nahn sắc ra thôi.
"Ta về không lâu, hơn nữa chỉ ghé qua Phong Yên lâu, ta cố ý nói với Vũ Khuynh tỷ tỷ những lời này, chỉ là, không ngờ ngươi lại đến nhanh đến thế!" Tốc độ của hắn thật đúng là vượt sức tưởng tượng của nàng, cho nên đó cũng là lý do nagy từ đầu nàng không nghĩ ngay đến hắn.
"Cô cũng không ngu ngốc!" Sau khi hắn nghe xong thì nói ra câu như thế. Nàng không ngu ngốc, hơn nữa lại rất thông minh.
"A......" Hoắc Thủy nghe xong thì miệng co rút mạnh, giọng điệu này sao lại giống với con hồ ly kia dữ vậy? "Ta ngu ngốc lúc nào hả? Không có mắt nhìn!".
Xe ngựa chạy chậm rãi, bánh xe đè nặng lên những mảnh đó ven đường, caais lên giai điệu quen tai, cho đến khi xe dừng trước một cái sân trồng đầy hoa đào, hệt như cổng hôn lễ đỏ thắm của các đôi vợ chồng! Tình tràn như mật ngọt.
Con đường chỉ đủ rộng cho một xe ngựa qua lọt, nhìn lại làn nữa, hai bên đều là tường cao, không có một chiếc cổng gì, A Mộc nhảy xuống xe ngựa, gõ mấy cái vào bức tường hoa đào, bức tường cao chầm chậm tách ra một khe nhỏ, lùi về hai bên, con ngựa hí nhẹ một cái, đạp đạp đi vào sân, đợi khi vào hết, tường cao lại chậm rãi hợp lại, nguyên bản như cũ.
Trong sân, hoa mai nở nhiều kỳ lạ, mùi hương thanh nhã của Bạch Mai thoảng đầy, sắc trắng như màu ngọc hay tuyết, băng cơ ngọc cốt, xinh đẹp thanh lệ, thanh nhã thoát tục, trời xanh, gió mát, một mảng ánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống, hệt như bầu trời vừa đổ mưa hoa.
Xe ngựa đứng trước rừng mai, mùi hương vồ ập đến, Hoắc Thủy hơi nhíu mày, tỉ mỉ phân tích, là hoa mai hở?! Hiện giò cũng cuối xuân rồi, vậy mà có thể thấy hoa mai, nam tử này đúng thật là bất thường mà! Xem ra, chuyến đi này không uổng! Bên môi không tự chủ mà nở ra nụ cười nhạt, đột nhiên thanh âm thanh nhã truyền vào tai, gần trong gang tấc. "Hoắc đại tiểu thư, thật sự alf không bình thường?"
Hoắc Thủy ngẩn ra, trên người hắn bao bọc bởi làn hương mai thanh lãnhnếu thật sư với những đoa smai thật, thì hơn cả hương hoa! Đôi mắt chợt mở ra, bình tĩnh đến lạ thường, không có mơ màng hay mông lung chút nào. "Công tử, sao lại nói vậy? Chẳng lẽ ngài hạ thuốc chứ không cho phép ta giả ngất sao?"
Chút thuốc mê kia không làm nàng bất tỉnh được, lúc trước ở Đào Hoa cốc nàng đã từng ăn trộm Vạn Hương hoàn của lão đầu, từ đó thì không bị ảnh hưởng bởi các loại thuốc mê nào, trong thiên hạ chỉ có một viên đó thôi nha! Đương nhiên, sau khi lão đầu phát hiện thì bị giận gần chết, không thèm để ý nàng đến tận ba tháng! Lão đầu keo kiệt!
"Không ngờ, đôi mắt của Hoắc đại tiểu thư lại đẹp đến vậy..." Hai người cách nhau quá gần, hô hấp đều nghe thấy rõ, nam tử chống lại cặp mắt đẹp thuần khiết kia, trong lòng rung động, đôi mắt này thật đẹp! Chỉ là, gương mặt này... Đúng là làm phí đôi mắt kia, nếu xem xét kĩ, khác boeetj của đôi mắt và gương mặt cũng quá lớn! Chẳng lẽ...
"Nè!" Hoắc Thủy thấy rõ sự hoài nghi trong đôi mắt kia, trái tim run lên! Chẳng lẽ hắn nhận ra nàng đang hóa trang? Không chút chần chừ, nàng vươn lên đẩy thân thể đang kề sát mình ra. "Công tử, chưa từng nghe qua câu nam nữ thụ thụ bất thân sao?"
Mặc dù nàng không muốn thụ thụ bất thân, nhưng trước khi biết rõ mục đích của hắn, nàng sẽ vì mấy thứ ngon ngọt đó mà bại lộ mình ra. Đôi mắt không khỏi nheo lại, quan sát ngẫm nghĩ nam tử trước mặt, quần áo là trường sam mày xanh lam, trong khiết thanh nhã, mái tóc đen để tung tùy ý, trên mặt mang chiếc mặt nạ hở, để lộ ra đôi môi và chiếc cằm hoàn hảo, đôi mắt như gió giờ đang nhìn chằm chằm nàng. Cả người tản ra khí tức thần bí, khins cho ai ai cũng muốn bay vào tìm tòi khám phá... Mặc dù chị lẳng lặng ngồi ở đằng kia, nhưng vẫn rất thu hút ánh mắt mọi người! Chòi má! Còn mang theo mặt nạ, vì không thể thấy rõ mặt nên Hoắc Thủy oán thầm trong lòng.
"Nam nữ thụ thụ bất thân?" Nam tử nghe vậy thì mỉm cười. "Hoắc đại tiểu thư, vừa rồi cùng người khác làm vậy ở hoa viên.. chẳng lẽ, còn để ý mấy thứ đó sao?" Hắn hơi nheo mắt, tỏa chút u quang.
Hoắc Thủy nghe xong thì chấn động, hắn nhìn thấy cái màn hồi nãy? Vậy mà nàng lại không cảm nhận được sự tồn tại của hắnLà công lực của nàng bị sụt lùi hay bị tên hồ ly kia....
"Không ngờ Lâu chủ của Phong Yên lâu lại có ham mê rình coi đến vậy? Thế nào, cảnh sắc của Phong Yên lâu không đủ để nhìn sao?" Gió cuốn qua làm màn xe nâng lên, nàng nhìn thấy bày trí trong sân, trong lòng đã biết rõ, nàng cười nhẹ, chỉ đơn giản thế thôi cũng đoán được thân phận hắn.
Nàng đã nói, có ai dám tìm nàng chứ? Xem ra, duyên phận của bọn họ cũng không thấp nha? Nàng biết mà, nahats định hắn sẽ đến tìm nàng! Chỉ là, khí chất như vậy cũng không hợp với những người thuộc thế kỷ hai mươi mốt? Kỳ quái, chẳng lẽ nàng đã đoán sai?
"Sao cô biết thân phận của ta?" Nam tử nghe vậy thì kinh ngạc, đôi mắt tràn đầy sự ngạc nhiên, trong lòng lại càng kính trọng nàng! Hình như nang không giống lắm với những lời đồn đại? Ngoại trừ nahn sắc ra thôi.
"Ta về không lâu, hơn nữa chỉ ghé qua Phong Yên lâu, ta cố ý nói với Vũ Khuynh tỷ tỷ những lời này, chỉ là, không ngờ ngươi lại đến nhanh đến thế!" Tốc độ của hắn thật đúng là vượt sức tưởng tượng của nàng, cho nên đó cũng là lý do nagy từ đầu nàng không nghĩ ngay đến hắn.
"Cô cũng không ngu ngốc!" Sau khi hắn nghe xong thì nói ra câu như thế. Nàng không ngu ngốc, hơn nữa lại rất thông minh.
"A......" Hoắc Thủy nghe xong thì miệng co rút mạnh, giọng điệu này sao lại giống với con hồ ly kia dữ vậy? "Ta ngu ngốc lúc nào hả? Không có mắt nhìn!".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.