Chương 2: NỬA ĐÊM CANH BA VÀO TRỘM HƯƠNG
Hỏa Tiểu Viêm
02/06/2017
Edit: Juvia
Beta: Dạ Mặc
"Lão gia?". Hoắc Khâu nhíu mày, bỗng nhiên hướng mắt sát vào để nhìn kỹ, bỗng nhiên bừng tỉnh. "Thiển Đào?!". Bộ dáng này cũng Thiển Đào hồi bé có chút giống, nói vậy cái nha đầu không thu hút vừa nãy là Thủy Nhi của hắn?! A...... Tại sao chỉ trong vòng mười năm mà biến hóa nhiều như vậy? Mặc dù lớn lên không xinh đẹp cho lắm, nhưng đó cũng là nữ nhi bảo bối của hắn nha!
Bỗng nhiên hoàn hồn, nhanh chóng xoay người tìm kiếm nhưng người trước mắt đã không còn. "Tiểu thư đâu?".
Thiển Đào thở phào nhẹ nhõm, lão gia cuối cùng cũng lấy lại tinh thần! Nhắc tới cũng thấy kỳ quái, tiểu thư không thay đổi nhiều so với hồi bé, trái lại lại càng xinh đẹp hơn! Lạ là tự nhiên trong hai năm gần đây nàng lại biến đổi, tuy vậy vân xko nhìn ra được điểm kỳ quái! Nàng vì chuyện này đã nghi vấn một trận, cuối cùng chấp nhận sự thật, bất kể thế nào thì tiểu thư trong lòng nàng vẫn là đệ nhất mỹ nhân!
"Bẩm... bẩm lão gia, tiểu thư đã đi vào". Thị nữu bên cạnh vừa kịp lấy lại tinh thần, lắp bắp nói.
Hoắc Khâu nghe thấy liền sải bước đi vào, vừa đi đến sảnh, đã thấy một bóng dáng màu hồng phấn dựa vào ghế, nhìn bộ dáng đầy mệt mỏi, trong lòng nổi lên một trận yêu thương, đi qua, nhẹ nói. "Thủy Nhi? Có phải vì đi sớm nên mệt mỏi không?".
Hoắc Thủy nghe thấy thanh âm, mắt hơi mở, nhìn về hướng cửa, bỡn cợt mở miệng. "Con gái của ngài ở đằng kia kìa!".
Thiển Đào vừa đi tới cạnh cửa, khóe môi liền co rút. "Tiểu thư..."
Hoắc Khâu nghe vậy, gương mặt già nua cứng đờ nhưng rất nhanh mềm mặt cười khì, lấy lòng nói. "Thủy Nhi, con đang giận phụ thân sao? Phụ thân lâu lắm rồi không gặp con, nhất thời sốt ruột nên nhận sai, ai bảo con lớn lên lại biến thành như thế chứ?". Lại bất ngờ bụm miệng! A... hắn lại nói sai rồi!
Lớn lên biến thành nhứ thế? Hoắc Thủy nghe thấy thế khóe miệng liền mạnh mẽ co rút, bộ dáng này lúc này của nàng không đẹp sao? Nàng cảm thấy như thế rất tốt nha! Gương mặt vốn có nguyên chủ quá sức họa thủy, chính nàng xem cũng thất thần, nàng không muốn trở thành hồng nhan họa thủy, nhất kiện chung tình! Hia năm trước khi nhìn thấy gương mặt đó, cũng ngây người nửa giờ! Nàng tuyệt đối không muốn dùng gương mặt này để gặp người khác, cho nên nàng mới học môt ít thuật dịch dung đem gương mặt thay đổi, xem ra nàng cũng rất trâu bò ha, tự học tự thành tài! Ha ha ha!
Bất ngờ chống lại gương mặt 'mây gió hiền hòa' này, tròng mắt sáng ngời, nàng vừa rồi không chú ý, phụ thân này xem ra rất tốt! Phụ thân siêu đẹp mắt có vẻ rất cưng chìu nàng giống như 'cầm trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan'! Lời đồn mười năm trước đều do ông ta gây ra, bởi vì sợ người cầu hôn đạp nát cánh cửa, đặc biệt là mấy kẻ trong hoàng thất! Nói thật, nàng cũng không muốn chọc vào người hoàng gia, một đống quy củ phức tạp, một đống phi tử diễm lệ, nàng yêu tự do, không muốn bị trói buộc, càng không muốn chia sẻ nam nhân của mình cho người khác.
Kỳ thật, nguyên chủ của cỗ thân này đích thực là một tiểu thư khuê các, chỉ là hơi nói nhiều một chút, ngồi thì không yên, suốt ngày bận rộn này nọ. Tin đồn đều do phụ thân nàng bịa đặt, cái danh sắc nữ lang là do lúc năm tuổi nàng hôn Hoa Vô Hối mới bị truyền ra! Nói đến cái tên Hoa Vô Hối kia nàng liền thấy giận, bề ngoài trông tuấn tú ôn nhuận, là người rành lễ nghi, nhưng chỉ cần đứng trước mặt nàng thì thay đổi trở nên bá đạo, hồi bé nàng cũng bị hắn khi dễ đến thảm thiết! Nụ hôn kia cũng do hắn bày trò, đem danh tiết nàng bôi xấu, nhưng không sao, kết quả hiện tại nàng rất muốn!
Nhắc đến Hoa Vô Hối, kỳ thực cũng xem như mỹ nam tử, chỉ là không biết lớn lên hắn có bộ dáng như thế nào? Được rồi! Ngừng suy nghĩ, đang êm đẹp nhớ đến hắn làm gì!
"Thủy Nhi à? Con giận rồi sao?". Hoắc Khâu thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia hạ xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì? Cho nên tưởng rằng nàng đang giận, đang đau lòng, trong phút chốc luống cuống tay chân, nữ nhi thích nhất được khen đẹp, hắn nói như vậy đương nhiên Thủy Nhi sẽ đau lòng? Huống chi hắn là phụ thân của nàng! Hắn thật là đáng chết mà!
Hoắc Thủy ngẩn ra, lúc này mới hoàn hồn, đôi mặt xẹt quá chút giảo hoạt, oa một tiếng, nhào vào lòng Hoắc Khâu. "Ô... ô... phụ thân ghét bỏ Thủy Nhi? Phụ thân ghét Thủy Nhi vì lớn lên xấu xí đúng không? Ô... ô...".
"Đừng khóc! Nữ nhi bảo bối, con đừng khóc! Là phụ thân sai!". Khổ sở duy nhất của Hoắc Khâu trong đời này là trông thấy nước mắt của hai người, người thứ nhất là ái thê đã mất, người thứ hai là nữ nhi bảo bối như giọt máu đầu tim này. Vừa thấy những giọt nước mắt kia, đầu hắn đều như bị thắt lại!
"Phụ thân ghét bỏ Thủy Nhi! Ô... ô.. biết vậy con sẽ không trở lại, cả đời đều ở Đào Hoa cốc với sư phụ! Ô... ô... bây giờ con sẽ đi cho người vừa lòng". Tiếng khóc càng lúc càng thương tâm, khuôn mặt tuy đầm đìa nước mắt nhưng khóe miệng lại giương lên ý cười.
[JE: Mấy chương trước mình nhầm, là Đào Hoa cốc chứ không phải Đào Hoa cư]
"Thủy Nhi ngoan! Đừng khóc, đều do phụ thân sai! Con muốn thế nào phụ thân cũng sẽ đáp ứng con mà!". Hoắc Khâu vừa nghe thấy lập tức hoảng thần.
"Thật sao?". Hoắc Thủy nhanh nhẹn đem tay nhéo xuống đùi mình, đau nhức truyền đến khiến cho nước mắt chảy ròng ròng, hợp với biểu cảm điềm đạm đáng yêu, chuyện này thật hợp với ý nàng! Nàng chờ câu nói này lâu rồi nha!
"Thật mà!". Vừa thấy khuôn mặt nhỏ ngân ngấn nước, hắn vội vàng gật đầu!
[DM: Mỹ nhân kế thành công =.=!]
Hoắc Thủy vừa hít hít cái mũi nhỏ, vừa mở miệng. "Mặc kệ Thủy Nhi sau này làm cái gì, phụ thân cũng không được phản đối nha! Người vừa đáp ứng rồi, không được chơi xấu đâu!". Vừa thấy vẻ chần chừ trên mặt Hoắc Khâu, lập tức nghênh mặt, nén ra hai hàng nước mắt. "Phụ thân không đồng ý thì ta sẽ đi ngay bây giờ!".
[JE: Chú à, chú đang tự bán mình đó :]]]]]
"Đáp... đáp ứng con là được chứ gì!". Hoắc Khâu mở miệng, nói xong có chút hối hận, hắn có phải trả giá lớn quá hay không? Nha đầu kia đừng nói làm làm ra cái chuyện tày trời gì nha?
Hoắc Thủy nghe xong, nhất thời trong lòng niềm vui ngập tràn, nhanh chóng nín khóc mỉm cười. "Con biết phụ thân hiểu Thủy Nhi nhất mà!".
Thiển Đào đứng một bên xem hết mọi chuyện, khóe miệng hung hắn co rút vài cái! Rồi xong, lão gia đã bị tiểu thư ăn sạch sành sanh! Nàng bây giờ đối với tiểu thư vạn lần không yên lòng, hai năm qua nàng đã bị ngôn hành cử chỉ của tiểu thư dọa nạt! Sợ rằng, Hoắc phủ từ ngày hôm nay sẽ gà bay chó sủa! Sau khi dùng bữa tối, Hoắc Thủy liền trở về phòng nghỉ ngơi, ngồi xe ngựa suốt một ngày, nàng rất nhớ mong cái giường mềm mại nha!
Phòng này vẫn xa hoa hệt như trong trí nhớ, rèm cửa sổ làm từ trân châu Nam Hải, mà sa từ lụa màu tím, nhìn thật lãng mạn, đặc biệt là chiếc giường bằng Huyết Ngọc, đông ấm hạ mát, Hoắc Thủy thỏa mãn ngã vào giường lớn, trên người chỉ mặc một chiếc yếm màu hồng phấn và cái tiết khố mày trắng, chăn nệm mềm mại thật khiến nàng thở dài. "Thực sự là đủ hưởng thụ nha..." Cuộc sống thế này mới gọi là sống chứ!
Mơ mơ màng màng, Hoắc Thủy đã ngủ vùi đến canh ba, ngoài trời trăng sáng, một mạt bóng dáng màu đỏ quỷ mị nhảy vào phủ, quen thuộc đi về phía phòng Hoắc Thủy, đẩy cửa số bước vào.
Đôi ủng đen nhẹ nhàng giẫm trên thảm lông, đôi mắt hoa đào hơi nheo lại, trong phù dung trướng như ẩn như hiện, nhìn chằm chằm vào thân thể của tiểu nhân nhi, khóe môi mòng dài giương lên nụ cười, đang muốn đi qua thì... "Nủa đêm canh ba vào trộm hương, công tử ngươi thật biết chọn thời gian nha?". Tiếng nói mềm nhẹ kiều mị biếng nhác của nữ tử vang lên, hiển nhiên là đã tỉnh từ lâu rồi.
Nam tử chấn động, đôi mắt hoa đào không tin tưởng nheo lại, nàng... nàng làm sao...
Beta: Dạ Mặc
"Lão gia?". Hoắc Khâu nhíu mày, bỗng nhiên hướng mắt sát vào để nhìn kỹ, bỗng nhiên bừng tỉnh. "Thiển Đào?!". Bộ dáng này cũng Thiển Đào hồi bé có chút giống, nói vậy cái nha đầu không thu hút vừa nãy là Thủy Nhi của hắn?! A...... Tại sao chỉ trong vòng mười năm mà biến hóa nhiều như vậy? Mặc dù lớn lên không xinh đẹp cho lắm, nhưng đó cũng là nữ nhi bảo bối của hắn nha!
Bỗng nhiên hoàn hồn, nhanh chóng xoay người tìm kiếm nhưng người trước mắt đã không còn. "Tiểu thư đâu?".
Thiển Đào thở phào nhẹ nhõm, lão gia cuối cùng cũng lấy lại tinh thần! Nhắc tới cũng thấy kỳ quái, tiểu thư không thay đổi nhiều so với hồi bé, trái lại lại càng xinh đẹp hơn! Lạ là tự nhiên trong hai năm gần đây nàng lại biến đổi, tuy vậy vân xko nhìn ra được điểm kỳ quái! Nàng vì chuyện này đã nghi vấn một trận, cuối cùng chấp nhận sự thật, bất kể thế nào thì tiểu thư trong lòng nàng vẫn là đệ nhất mỹ nhân!
"Bẩm... bẩm lão gia, tiểu thư đã đi vào". Thị nữu bên cạnh vừa kịp lấy lại tinh thần, lắp bắp nói.
Hoắc Khâu nghe thấy liền sải bước đi vào, vừa đi đến sảnh, đã thấy một bóng dáng màu hồng phấn dựa vào ghế, nhìn bộ dáng đầy mệt mỏi, trong lòng nổi lên một trận yêu thương, đi qua, nhẹ nói. "Thủy Nhi? Có phải vì đi sớm nên mệt mỏi không?".
Hoắc Thủy nghe thấy thanh âm, mắt hơi mở, nhìn về hướng cửa, bỡn cợt mở miệng. "Con gái của ngài ở đằng kia kìa!".
Thiển Đào vừa đi tới cạnh cửa, khóe môi liền co rút. "Tiểu thư..."
Hoắc Khâu nghe vậy, gương mặt già nua cứng đờ nhưng rất nhanh mềm mặt cười khì, lấy lòng nói. "Thủy Nhi, con đang giận phụ thân sao? Phụ thân lâu lắm rồi không gặp con, nhất thời sốt ruột nên nhận sai, ai bảo con lớn lên lại biến thành như thế chứ?". Lại bất ngờ bụm miệng! A... hắn lại nói sai rồi!
Lớn lên biến thành nhứ thế? Hoắc Thủy nghe thấy thế khóe miệng liền mạnh mẽ co rút, bộ dáng này lúc này của nàng không đẹp sao? Nàng cảm thấy như thế rất tốt nha! Gương mặt vốn có nguyên chủ quá sức họa thủy, chính nàng xem cũng thất thần, nàng không muốn trở thành hồng nhan họa thủy, nhất kiện chung tình! Hia năm trước khi nhìn thấy gương mặt đó, cũng ngây người nửa giờ! Nàng tuyệt đối không muốn dùng gương mặt này để gặp người khác, cho nên nàng mới học môt ít thuật dịch dung đem gương mặt thay đổi, xem ra nàng cũng rất trâu bò ha, tự học tự thành tài! Ha ha ha!
Bất ngờ chống lại gương mặt 'mây gió hiền hòa' này, tròng mắt sáng ngời, nàng vừa rồi không chú ý, phụ thân này xem ra rất tốt! Phụ thân siêu đẹp mắt có vẻ rất cưng chìu nàng giống như 'cầm trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan'! Lời đồn mười năm trước đều do ông ta gây ra, bởi vì sợ người cầu hôn đạp nát cánh cửa, đặc biệt là mấy kẻ trong hoàng thất! Nói thật, nàng cũng không muốn chọc vào người hoàng gia, một đống quy củ phức tạp, một đống phi tử diễm lệ, nàng yêu tự do, không muốn bị trói buộc, càng không muốn chia sẻ nam nhân của mình cho người khác.
Kỳ thật, nguyên chủ của cỗ thân này đích thực là một tiểu thư khuê các, chỉ là hơi nói nhiều một chút, ngồi thì không yên, suốt ngày bận rộn này nọ. Tin đồn đều do phụ thân nàng bịa đặt, cái danh sắc nữ lang là do lúc năm tuổi nàng hôn Hoa Vô Hối mới bị truyền ra! Nói đến cái tên Hoa Vô Hối kia nàng liền thấy giận, bề ngoài trông tuấn tú ôn nhuận, là người rành lễ nghi, nhưng chỉ cần đứng trước mặt nàng thì thay đổi trở nên bá đạo, hồi bé nàng cũng bị hắn khi dễ đến thảm thiết! Nụ hôn kia cũng do hắn bày trò, đem danh tiết nàng bôi xấu, nhưng không sao, kết quả hiện tại nàng rất muốn!
Nhắc đến Hoa Vô Hối, kỳ thực cũng xem như mỹ nam tử, chỉ là không biết lớn lên hắn có bộ dáng như thế nào? Được rồi! Ngừng suy nghĩ, đang êm đẹp nhớ đến hắn làm gì!
"Thủy Nhi à? Con giận rồi sao?". Hoắc Khâu thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia hạ xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì? Cho nên tưởng rằng nàng đang giận, đang đau lòng, trong phút chốc luống cuống tay chân, nữ nhi thích nhất được khen đẹp, hắn nói như vậy đương nhiên Thủy Nhi sẽ đau lòng? Huống chi hắn là phụ thân của nàng! Hắn thật là đáng chết mà!
Hoắc Thủy ngẩn ra, lúc này mới hoàn hồn, đôi mặt xẹt quá chút giảo hoạt, oa một tiếng, nhào vào lòng Hoắc Khâu. "Ô... ô... phụ thân ghét bỏ Thủy Nhi? Phụ thân ghét Thủy Nhi vì lớn lên xấu xí đúng không? Ô... ô...".
"Đừng khóc! Nữ nhi bảo bối, con đừng khóc! Là phụ thân sai!". Khổ sở duy nhất của Hoắc Khâu trong đời này là trông thấy nước mắt của hai người, người thứ nhất là ái thê đã mất, người thứ hai là nữ nhi bảo bối như giọt máu đầu tim này. Vừa thấy những giọt nước mắt kia, đầu hắn đều như bị thắt lại!
"Phụ thân ghét bỏ Thủy Nhi! Ô... ô.. biết vậy con sẽ không trở lại, cả đời đều ở Đào Hoa cốc với sư phụ! Ô... ô... bây giờ con sẽ đi cho người vừa lòng". Tiếng khóc càng lúc càng thương tâm, khuôn mặt tuy đầm đìa nước mắt nhưng khóe miệng lại giương lên ý cười.
[JE: Mấy chương trước mình nhầm, là Đào Hoa cốc chứ không phải Đào Hoa cư]
"Thủy Nhi ngoan! Đừng khóc, đều do phụ thân sai! Con muốn thế nào phụ thân cũng sẽ đáp ứng con mà!". Hoắc Khâu vừa nghe thấy lập tức hoảng thần.
"Thật sao?". Hoắc Thủy nhanh nhẹn đem tay nhéo xuống đùi mình, đau nhức truyền đến khiến cho nước mắt chảy ròng ròng, hợp với biểu cảm điềm đạm đáng yêu, chuyện này thật hợp với ý nàng! Nàng chờ câu nói này lâu rồi nha!
"Thật mà!". Vừa thấy khuôn mặt nhỏ ngân ngấn nước, hắn vội vàng gật đầu!
[DM: Mỹ nhân kế thành công =.=!]
Hoắc Thủy vừa hít hít cái mũi nhỏ, vừa mở miệng. "Mặc kệ Thủy Nhi sau này làm cái gì, phụ thân cũng không được phản đối nha! Người vừa đáp ứng rồi, không được chơi xấu đâu!". Vừa thấy vẻ chần chừ trên mặt Hoắc Khâu, lập tức nghênh mặt, nén ra hai hàng nước mắt. "Phụ thân không đồng ý thì ta sẽ đi ngay bây giờ!".
[JE: Chú à, chú đang tự bán mình đó :]]]]]
"Đáp... đáp ứng con là được chứ gì!". Hoắc Khâu mở miệng, nói xong có chút hối hận, hắn có phải trả giá lớn quá hay không? Nha đầu kia đừng nói làm làm ra cái chuyện tày trời gì nha?
Hoắc Thủy nghe xong, nhất thời trong lòng niềm vui ngập tràn, nhanh chóng nín khóc mỉm cười. "Con biết phụ thân hiểu Thủy Nhi nhất mà!".
Thiển Đào đứng một bên xem hết mọi chuyện, khóe miệng hung hắn co rút vài cái! Rồi xong, lão gia đã bị tiểu thư ăn sạch sành sanh! Nàng bây giờ đối với tiểu thư vạn lần không yên lòng, hai năm qua nàng đã bị ngôn hành cử chỉ của tiểu thư dọa nạt! Sợ rằng, Hoắc phủ từ ngày hôm nay sẽ gà bay chó sủa! Sau khi dùng bữa tối, Hoắc Thủy liền trở về phòng nghỉ ngơi, ngồi xe ngựa suốt một ngày, nàng rất nhớ mong cái giường mềm mại nha!
Phòng này vẫn xa hoa hệt như trong trí nhớ, rèm cửa sổ làm từ trân châu Nam Hải, mà sa từ lụa màu tím, nhìn thật lãng mạn, đặc biệt là chiếc giường bằng Huyết Ngọc, đông ấm hạ mát, Hoắc Thủy thỏa mãn ngã vào giường lớn, trên người chỉ mặc một chiếc yếm màu hồng phấn và cái tiết khố mày trắng, chăn nệm mềm mại thật khiến nàng thở dài. "Thực sự là đủ hưởng thụ nha..." Cuộc sống thế này mới gọi là sống chứ!
Mơ mơ màng màng, Hoắc Thủy đã ngủ vùi đến canh ba, ngoài trời trăng sáng, một mạt bóng dáng màu đỏ quỷ mị nhảy vào phủ, quen thuộc đi về phía phòng Hoắc Thủy, đẩy cửa số bước vào.
Đôi ủng đen nhẹ nhàng giẫm trên thảm lông, đôi mắt hoa đào hơi nheo lại, trong phù dung trướng như ẩn như hiện, nhìn chằm chằm vào thân thể của tiểu nhân nhi, khóe môi mòng dài giương lên nụ cười, đang muốn đi qua thì... "Nủa đêm canh ba vào trộm hương, công tử ngươi thật biết chọn thời gian nha?". Tiếng nói mềm nhẹ kiều mị biếng nhác của nữ tử vang lên, hiển nhiên là đã tỉnh từ lâu rồi.
Nam tử chấn động, đôi mắt hoa đào không tin tưởng nheo lại, nàng... nàng làm sao...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.