Chương 8: THẬT KHIẾN NGƯỜI TA MỞ RỘNG TẦM MẮT
Hỏa Tiểu Viêm
02/06/2017
Edit: Juvia
Beta: Chuột Chấy
"Xem ra tính tình công tử cũng rất thoải mái, goc cửa cũng không thèm". Một người nam tử trong phòng mở miệng, giọng nói tràn đầy trêu tức.
Hoắc Thủy nghe nói liền nhướng mày, con ngươi lãnh diễm ba phần, cười như có như không. "Cũng vậy thôi, không phải công tử mời chúng ta lên đây khi chưa có sự cho phép của chúng ta hay sao?". Thanh âm này, nàng biết, là của tên nam nhân vừa rồi.
Người nọ nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó cười khẽ. "Qủa nhiên là Hoắc đại tieur thư".
Hoắc Thủy hơi nheo mắt, hạ xuống một chút, xuất ra bộ dáng bình tĩnh, rút ra quạt, đẩy tấm màn sa tránh khỏi mắt, nhanh nhẹn tiến vào trong ngồi đối diện với hai người trong phòng, một đối hai, tạo ra một bố cục ba người hình tam giác, khí khái ngập trời, ai cũng không chịu lui. Chỉ là, tầm mắt đảo vài giây sau đó dời lên người hai người trước mặt, thân thể của nàng khẽ giật, nhìn đến người nam nhân mặc y sam trắng như sương, thuần túy lạnh lùng, không có bất kỳ trang sức nào khác, khí chất và tính cách lại anh khí nhuần nhuyễn, thật khiến cho người ta chìm đắm vào! Hé ra bộ mặt nhàn nhạt cười, hai đường chân mày rung động ôn nhu thành một độ cong tuyệt hảo, trên miệng vẫn tràn đầy ý cười, giống hệt như vầng trăng tỏa sáng giữa bầu trời đêm, lông mi dài và cong, đôi mắt thanh nhã đen láy trong suốt như sao trời, mũi anh tuấn, làn da trắng nõn càng phụ trợ cho đôi môi đỏ hồng, ngũ quan tuấn dật khí khái, gương mặt hoàn mỹ như trăng rằm [JE :cái này không phải tròn mà là đẹp nhé!], trông vô cùng động tâm và kinh diễm! Hắn mặc dù cười rạng như hoa, nhưng toàn thân lại phát ra tia rét lạnh khôn cùng, hắn đang cười, nhưng lại giống như xuất ra một tấm áo choàng, đem bộ mặt chân thật giấu kín xa xăm.
[JE + CC : Xong cái đoạn này muốn xỉu tới nơi]
Không thể phủ nhận! Đây là một mỹ nam tử, nhưng lại một mỹ nam tử khó đối phó, thâm sâu khó lường! Bất quá, nàng có lòng tin sẽ thu phục được hắn!
Hoắc Thủy không che giấu hảo cảm đối với hắn, đôi mắt si ngốc nhìn chằm chằm, thỉnh thoảng lại phát ra tia than nhẹ. "Đẹp... thật đẹp... quá đẹp...!".
Nam tử vốn định đứng lên lấy tấm áo choàng vất trên bình phong cạnh nàng, nhưng sau đó lại không lấy nữa, một tâm nghĩ về cờ như hắn nay lại không thể nào quên ánh mắt của nàng, cũng bởi ánh mắt của nàng quá trực tiếp, lại vô cùng chân thành, hệt như là đang xuyên thấu, nhìn hắn giống hệt như kẻ không mặc quần áo vậy. Đôi mày không tránh khỏi nhẹ nâng, nhìn về người đối diện. Hắn có thể không quản sao? Mới vừa mở miệng xong, nàng cũng vừa bước vào, thử hỏi hắn làm sao chuyên tâm chơi cờ nữa?
Nha đầu kia cũng thật là... hắn đi khắp giang hồ nhưng lại chưa nhìn thấy nữ tử như nàng vậy, đúng là thật khiến cho người ta mở rộng tầm mắt! Từng tiếng khen 'đẹp' kia lại khiến cho hắn inh ra chán ghét, bực bội không yên.
"Tiểu... công tử à!". Thiển Đào một mạch chạy vào, muốn gọi tiểu thư, nhưng lại sửa miệng, tiểu thư còn chưa cho phép đâu nha! Tầm mắt rơi vào nam nhân bên cạnh cửa sổ, nhất thời bần thần! Người gì đâu mà đẹp quá! Bây giờ nàng mới phát hiện, đi theo tiểu thư rốt cuộc có cái lợi gì rồi!
"Mỹ nhân, huynh tên là gì?". Hoắc Thủy nháy nháy mắt, thẳng thắn bước lên, ngồi vào chỗ trống trên nhuyễn tháp bên cạnh nam tử, đôi mắt kia một khắc cũng không chịu lại khai, dán chặt trên người hăn!
Trời ơi! Ngài thật sự là quá ưu đãi nha! Đã bày bố cho nàng gặp được, nếu không giữ làm của riêng thì há chẳng phải cô phụ ý tốt của ngài.
[JE : Tui đây cũng trời ạ! Chụy này hết thuốc chữa rồi, vậy mà cũng đổ thửa cho trời mới ghê chứ =_=!]
Đôi mày thanh nhã của nam tử lại càng nhíu chặt hơn, bất quá lại không nói lời nào, đôi mắt lại dán chặt vào bàn cờ, không ngước lên dù chỉ một chút.
Hoắc Thủy đương nhiên nhìn thấy biểu tình kia, xem ra, mỹ nhân hình như không thích nàng thì phải? Không sao! Nàng sẽ làm hắn thích nàng! Tầm mắt chạm đến cục diện bế tắc trên bàn cờ, không khỏi ngạc nhiên. "Hai người các ngươi hết đường rồi, cho dù là cả đời cũng không thoát khỏi ván cờ này!". Dựa vào! Đây không phải là Trân Lung kỳ trận* trong truyền thuyết sao? Nó có thật hả?
[JE : Trân Lung kỳ trận sẽ giải thích ở cuối bài vì nó rất nhiều, nhé!]
"Ý của cô nương là có thể giải?". Nam tử rốt cục cũng quay đầu, đôi mắt đen hienj lên mảnh kinh ngạc, sau đó lại thêm phần giễu cợt. Bố cục này, từ lúc tám tuổi bọn họ đã hạ, mãi cho đến hôm nay đã mười hai năm, vẫn duy trì cục diên bế tắc này, như thế này, nàng có thể giải được sao?
Thiết*! Khinh thường nàng trắng trợn nha! Hoắc Thủy miết miết cái miệng nhỏ nhắn, trực tiếp vươn tay cầm lấy hai quân cờ, nhất thời cục diện thay đổi, hai người bên cạnh trông thấy một màn không tránh khỏi ngây người sững lại. "Sao có thể được chứ?". Nam nhân y sam trắng không tin nổi mắt mình, biểu tình kia ở trong mắt nàng lại có chút đáng yêu! Bọn họ đánh cờ mười hai năm, mỗi lần đi đến nước này đều là đường chết, nhưng tiểu nha đầu này chỉ động hai quân cờ, cư nhiên lại có thể thoát khỏi đường chết! Thật không thể tin nổi! Thâm tâm luôn yên lặng bất chợt rung động, cái loại cảm giác không rõ này khiến hắn biến sắc!
[Thiết = một câu mắng]
Hoắc Thủy nhướng mày tản ra đắc ý tung bay, gõ gõ quạ vào lòng bàn tay mềm nộn, đôi mắt cong cong tràn ngập ý cười. "Mỹ nhân, ván cờ đã giải, huynh còn nhíu mày làm gì? Bất quá, cho dù huynh có nhíu mày, cũng đệp động lòng người nha!". [CC: Chụy thật lưu sờ manh]
"Sao có thể? Như vậy cũng được sao?". Một đạo thanh âm kinh ngạc khác vang lên, nhưng, so với kinh ngạc, hoài nghi lại càng nhiều hơn.
Hoắc Thủy nghe vậy, hơi nhíu nhíu mày, trò đầu cảm thấy thanh âm này hình như rất quen thuộc thì phải? Không kịp nghĩ nhiều, miệng đã theo phản xạ phát ra. "Sao lại không được? Ngươi có biết câu 'lùi một bước trời cao biển rộng' hay không? Nếu bảo thủ, dây dưa không chịu thay đổi, cả đời các ngươi cũng...". Tiếng nói ngậm ở miệng, Hoắc Thủy không tin nhìn gương mặt tuấn tú quen thuộc đối diện mình, mắt hoa đào hẹp dài, môi mòng đẹp như hoa, chỉ khác mỗi trườn y bên ngoài từ màu đen thành đỏ, trông như vậy càng thêm diễm lệ! Xem lại, bộ dáng chững chạc đàng hoàng của hắn đem phần xinh đẹp lúc trước bóp chết, thanh âm tuấn mỹ, trầm ổn nội liễm, tràn đầy khí tức nho nhã văn sinh.
Chết tiệt! Hồ ly này sao lại ở đây?
Từ khi nào vào phòng đến giờ, lại hoàn toàn không chú ý đến sự tồn tại của hắn, mỹ sắc thật đúng là hại người nha!
"Tại sao không nói tiếp?". Hoa Vô Hối cười thanh nhã, nhưng đôi mắt hoa đào lại nheo lại không chút ý cười, ngón tay cầm cờ nắm lại gần như trắng bệt. Nha đầu ngu xuẩn chết tiệt này! Từ khi nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ đã muốn bóp chết nàng! Nàng cư nhiên... cư nhiên đến bây giờ mới phát hiện sự tồn tại của hắn sao? Hắn như thế mà không có nổi cảm giác tồn tại sao?
"Không ngờ Hoa công tử có thể quen biết với một tuấn mỹ như thế, đáng lẽ phải giới thiệu cho Thủy Nhi sớm mới chúng mới đúng chứ!" Hoắc Thủy bất động thanh sắc thu hồi kinh ngạc, nhợt nhạt cười. Nàng thật không dám tin hồ ly cư nhiên nhận thức người như vậy, thật đúng là... không cùng cấp bậc nha!
"Hoa công tử? Ngài chính là Hoa công tử của Vạn Hoa sơn trang sao?". Thiển Đào đứng bên cạnh rốt cuộc không nhịn nổi chen miệng vào, đôi mắt đẹp mở lớn, không ngờ nổi Hoa Vô Hối lại trở nên thế này... A....... "Khụ!". Trách không được đêm qua tiểu thư nằm mơ nha!
"Chính là tại hạ!". Hoa Vô Hối nở nụ cười khẽ, thanh âm cũng nhẹ nhàng, hệt như một công tử văn nhã.
Hoắc Thủy bên cạnh tức đến nghiên răng, hồ ly chết tiệt này! Hắn thật sự là biết giả bộ mà!
"A! Không ngờ là mười năm không gặp, Hoa công tử lại trở nên tuấn mỹ như thế này! Trách không được tiểu thư ... a...! Lời Thiển Đào còn chưa dứt, một đạo bóng trắng đã bay qua, đem quạt che lại miệng nàng. Ai oàn nhìn tiểu thư nhà mình, đẩy quạt trên mặt ra, ngượng ngùng im miệng, không nói gì thêm.
"Cô nương cứ nói, đừng ngại, Vô Hối thật muốn nghe chút Thủy Nhi nha đầu sẽ như thế nào!". Hoa Vô Hối cười vô hại, miệng thầm hướng dần Thiển Đào.
Thủy Nhi nha đầu? Hoắc Thủy nghe thấy, khóe môi không khỏi co giật, nhìn về Thiển Đào trừng mắt một cái, ý bảo nàng đi ra, Thiển Đào mặc dù không muốn, nhưng vẫn dịu dàng thi lễ chậm rãi thối lui.
"Thủy Nhi, muốn tự mình nói cho Vô Hối ca ca sao?". Hoa Vô Hối trưng bộ dáng đại ca cười cười, nhin Hoắc Thủy trương ra gương mặt gần như đang bùng nổ, nàng không trả lời hăn, xoay người về phía nam tử đang yên vui xem cuộc, cười khanh khách, đôi mắt có chút si mê. "Nhìn cũng không sai biệt lắm, công tử có thể cho ta biết phương danh được không?".
*Chú giải Trân Lung kỳ trận:
Cụm từ Trân Lung kỳ trận xuất hiện trong phim Thiên Long bát bộ, là một kỳ trận khó được mô tả như bố cục rối loạn, khó xuất quân, hai bên giống hóa nhưng lại không phải.
Trong một trận cờ vây, để chiến thắng thì người ta sẽ bao quanh bắt cờ và chiếm đất. Nhưng trong Trân Lung kỳ trận, đến một nước tử lại không có cách nào đi tiếp vì sẽ phá hỏng ván cờ.
Ván cờ này chỉ có trong tiểu thuyết, chưa ai có thể bày ra. Trong thiên long bát bộ, đoàn phim đã mô phỏng như thế này:
Beta: Chuột Chấy
"Xem ra tính tình công tử cũng rất thoải mái, goc cửa cũng không thèm". Một người nam tử trong phòng mở miệng, giọng nói tràn đầy trêu tức.
Hoắc Thủy nghe nói liền nhướng mày, con ngươi lãnh diễm ba phần, cười như có như không. "Cũng vậy thôi, không phải công tử mời chúng ta lên đây khi chưa có sự cho phép của chúng ta hay sao?". Thanh âm này, nàng biết, là của tên nam nhân vừa rồi.
Người nọ nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó cười khẽ. "Qủa nhiên là Hoắc đại tieur thư".
Hoắc Thủy hơi nheo mắt, hạ xuống một chút, xuất ra bộ dáng bình tĩnh, rút ra quạt, đẩy tấm màn sa tránh khỏi mắt, nhanh nhẹn tiến vào trong ngồi đối diện với hai người trong phòng, một đối hai, tạo ra một bố cục ba người hình tam giác, khí khái ngập trời, ai cũng không chịu lui. Chỉ là, tầm mắt đảo vài giây sau đó dời lên người hai người trước mặt, thân thể của nàng khẽ giật, nhìn đến người nam nhân mặc y sam trắng như sương, thuần túy lạnh lùng, không có bất kỳ trang sức nào khác, khí chất và tính cách lại anh khí nhuần nhuyễn, thật khiến cho người ta chìm đắm vào! Hé ra bộ mặt nhàn nhạt cười, hai đường chân mày rung động ôn nhu thành một độ cong tuyệt hảo, trên miệng vẫn tràn đầy ý cười, giống hệt như vầng trăng tỏa sáng giữa bầu trời đêm, lông mi dài và cong, đôi mắt thanh nhã đen láy trong suốt như sao trời, mũi anh tuấn, làn da trắng nõn càng phụ trợ cho đôi môi đỏ hồng, ngũ quan tuấn dật khí khái, gương mặt hoàn mỹ như trăng rằm [JE :cái này không phải tròn mà là đẹp nhé!], trông vô cùng động tâm và kinh diễm! Hắn mặc dù cười rạng như hoa, nhưng toàn thân lại phát ra tia rét lạnh khôn cùng, hắn đang cười, nhưng lại giống như xuất ra một tấm áo choàng, đem bộ mặt chân thật giấu kín xa xăm.
[JE + CC : Xong cái đoạn này muốn xỉu tới nơi]
Không thể phủ nhận! Đây là một mỹ nam tử, nhưng lại một mỹ nam tử khó đối phó, thâm sâu khó lường! Bất quá, nàng có lòng tin sẽ thu phục được hắn!
Hoắc Thủy không che giấu hảo cảm đối với hắn, đôi mắt si ngốc nhìn chằm chằm, thỉnh thoảng lại phát ra tia than nhẹ. "Đẹp... thật đẹp... quá đẹp...!".
Nam tử vốn định đứng lên lấy tấm áo choàng vất trên bình phong cạnh nàng, nhưng sau đó lại không lấy nữa, một tâm nghĩ về cờ như hắn nay lại không thể nào quên ánh mắt của nàng, cũng bởi ánh mắt của nàng quá trực tiếp, lại vô cùng chân thành, hệt như là đang xuyên thấu, nhìn hắn giống hệt như kẻ không mặc quần áo vậy. Đôi mày không tránh khỏi nhẹ nâng, nhìn về người đối diện. Hắn có thể không quản sao? Mới vừa mở miệng xong, nàng cũng vừa bước vào, thử hỏi hắn làm sao chuyên tâm chơi cờ nữa?
Nha đầu kia cũng thật là... hắn đi khắp giang hồ nhưng lại chưa nhìn thấy nữ tử như nàng vậy, đúng là thật khiến cho người ta mở rộng tầm mắt! Từng tiếng khen 'đẹp' kia lại khiến cho hắn inh ra chán ghét, bực bội không yên.
"Tiểu... công tử à!". Thiển Đào một mạch chạy vào, muốn gọi tiểu thư, nhưng lại sửa miệng, tiểu thư còn chưa cho phép đâu nha! Tầm mắt rơi vào nam nhân bên cạnh cửa sổ, nhất thời bần thần! Người gì đâu mà đẹp quá! Bây giờ nàng mới phát hiện, đi theo tiểu thư rốt cuộc có cái lợi gì rồi!
"Mỹ nhân, huynh tên là gì?". Hoắc Thủy nháy nháy mắt, thẳng thắn bước lên, ngồi vào chỗ trống trên nhuyễn tháp bên cạnh nam tử, đôi mắt kia một khắc cũng không chịu lại khai, dán chặt trên người hăn!
Trời ơi! Ngài thật sự là quá ưu đãi nha! Đã bày bố cho nàng gặp được, nếu không giữ làm của riêng thì há chẳng phải cô phụ ý tốt của ngài.
[JE : Tui đây cũng trời ạ! Chụy này hết thuốc chữa rồi, vậy mà cũng đổ thửa cho trời mới ghê chứ =_=!]
Đôi mày thanh nhã của nam tử lại càng nhíu chặt hơn, bất quá lại không nói lời nào, đôi mắt lại dán chặt vào bàn cờ, không ngước lên dù chỉ một chút.
Hoắc Thủy đương nhiên nhìn thấy biểu tình kia, xem ra, mỹ nhân hình như không thích nàng thì phải? Không sao! Nàng sẽ làm hắn thích nàng! Tầm mắt chạm đến cục diện bế tắc trên bàn cờ, không khỏi ngạc nhiên. "Hai người các ngươi hết đường rồi, cho dù là cả đời cũng không thoát khỏi ván cờ này!". Dựa vào! Đây không phải là Trân Lung kỳ trận* trong truyền thuyết sao? Nó có thật hả?
[JE : Trân Lung kỳ trận sẽ giải thích ở cuối bài vì nó rất nhiều, nhé!]
"Ý của cô nương là có thể giải?". Nam tử rốt cục cũng quay đầu, đôi mắt đen hienj lên mảnh kinh ngạc, sau đó lại thêm phần giễu cợt. Bố cục này, từ lúc tám tuổi bọn họ đã hạ, mãi cho đến hôm nay đã mười hai năm, vẫn duy trì cục diên bế tắc này, như thế này, nàng có thể giải được sao?
Thiết*! Khinh thường nàng trắng trợn nha! Hoắc Thủy miết miết cái miệng nhỏ nhắn, trực tiếp vươn tay cầm lấy hai quân cờ, nhất thời cục diện thay đổi, hai người bên cạnh trông thấy một màn không tránh khỏi ngây người sững lại. "Sao có thể được chứ?". Nam nhân y sam trắng không tin nổi mắt mình, biểu tình kia ở trong mắt nàng lại có chút đáng yêu! Bọn họ đánh cờ mười hai năm, mỗi lần đi đến nước này đều là đường chết, nhưng tiểu nha đầu này chỉ động hai quân cờ, cư nhiên lại có thể thoát khỏi đường chết! Thật không thể tin nổi! Thâm tâm luôn yên lặng bất chợt rung động, cái loại cảm giác không rõ này khiến hắn biến sắc!
[Thiết = một câu mắng]
Hoắc Thủy nhướng mày tản ra đắc ý tung bay, gõ gõ quạ vào lòng bàn tay mềm nộn, đôi mắt cong cong tràn ngập ý cười. "Mỹ nhân, ván cờ đã giải, huynh còn nhíu mày làm gì? Bất quá, cho dù huynh có nhíu mày, cũng đệp động lòng người nha!". [CC: Chụy thật lưu sờ manh]
"Sao có thể? Như vậy cũng được sao?". Một đạo thanh âm kinh ngạc khác vang lên, nhưng, so với kinh ngạc, hoài nghi lại càng nhiều hơn.
Hoắc Thủy nghe vậy, hơi nhíu nhíu mày, trò đầu cảm thấy thanh âm này hình như rất quen thuộc thì phải? Không kịp nghĩ nhiều, miệng đã theo phản xạ phát ra. "Sao lại không được? Ngươi có biết câu 'lùi một bước trời cao biển rộng' hay không? Nếu bảo thủ, dây dưa không chịu thay đổi, cả đời các ngươi cũng...". Tiếng nói ngậm ở miệng, Hoắc Thủy không tin nhìn gương mặt tuấn tú quen thuộc đối diện mình, mắt hoa đào hẹp dài, môi mòng đẹp như hoa, chỉ khác mỗi trườn y bên ngoài từ màu đen thành đỏ, trông như vậy càng thêm diễm lệ! Xem lại, bộ dáng chững chạc đàng hoàng của hắn đem phần xinh đẹp lúc trước bóp chết, thanh âm tuấn mỹ, trầm ổn nội liễm, tràn đầy khí tức nho nhã văn sinh.
Chết tiệt! Hồ ly này sao lại ở đây?
Từ khi nào vào phòng đến giờ, lại hoàn toàn không chú ý đến sự tồn tại của hắn, mỹ sắc thật đúng là hại người nha!
"Tại sao không nói tiếp?". Hoa Vô Hối cười thanh nhã, nhưng đôi mắt hoa đào lại nheo lại không chút ý cười, ngón tay cầm cờ nắm lại gần như trắng bệt. Nha đầu ngu xuẩn chết tiệt này! Từ khi nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ đã muốn bóp chết nàng! Nàng cư nhiên... cư nhiên đến bây giờ mới phát hiện sự tồn tại của hắn sao? Hắn như thế mà không có nổi cảm giác tồn tại sao?
"Không ngờ Hoa công tử có thể quen biết với một tuấn mỹ như thế, đáng lẽ phải giới thiệu cho Thủy Nhi sớm mới chúng mới đúng chứ!" Hoắc Thủy bất động thanh sắc thu hồi kinh ngạc, nhợt nhạt cười. Nàng thật không dám tin hồ ly cư nhiên nhận thức người như vậy, thật đúng là... không cùng cấp bậc nha!
"Hoa công tử? Ngài chính là Hoa công tử của Vạn Hoa sơn trang sao?". Thiển Đào đứng bên cạnh rốt cuộc không nhịn nổi chen miệng vào, đôi mắt đẹp mở lớn, không ngờ nổi Hoa Vô Hối lại trở nên thế này... A....... "Khụ!". Trách không được đêm qua tiểu thư nằm mơ nha!
"Chính là tại hạ!". Hoa Vô Hối nở nụ cười khẽ, thanh âm cũng nhẹ nhàng, hệt như một công tử văn nhã.
Hoắc Thủy bên cạnh tức đến nghiên răng, hồ ly chết tiệt này! Hắn thật sự là biết giả bộ mà!
"A! Không ngờ là mười năm không gặp, Hoa công tử lại trở nên tuấn mỹ như thế này! Trách không được tiểu thư ... a...! Lời Thiển Đào còn chưa dứt, một đạo bóng trắng đã bay qua, đem quạt che lại miệng nàng. Ai oàn nhìn tiểu thư nhà mình, đẩy quạt trên mặt ra, ngượng ngùng im miệng, không nói gì thêm.
"Cô nương cứ nói, đừng ngại, Vô Hối thật muốn nghe chút Thủy Nhi nha đầu sẽ như thế nào!". Hoa Vô Hối cười vô hại, miệng thầm hướng dần Thiển Đào.
Thủy Nhi nha đầu? Hoắc Thủy nghe thấy, khóe môi không khỏi co giật, nhìn về Thiển Đào trừng mắt một cái, ý bảo nàng đi ra, Thiển Đào mặc dù không muốn, nhưng vẫn dịu dàng thi lễ chậm rãi thối lui.
"Thủy Nhi, muốn tự mình nói cho Vô Hối ca ca sao?". Hoa Vô Hối trưng bộ dáng đại ca cười cười, nhin Hoắc Thủy trương ra gương mặt gần như đang bùng nổ, nàng không trả lời hăn, xoay người về phía nam tử đang yên vui xem cuộc, cười khanh khách, đôi mắt có chút si mê. "Nhìn cũng không sai biệt lắm, công tử có thể cho ta biết phương danh được không?".
*Chú giải Trân Lung kỳ trận:
Cụm từ Trân Lung kỳ trận xuất hiện trong phim Thiên Long bát bộ, là một kỳ trận khó được mô tả như bố cục rối loạn, khó xuất quân, hai bên giống hóa nhưng lại không phải.
Trong một trận cờ vây, để chiến thắng thì người ta sẽ bao quanh bắt cờ và chiếm đất. Nhưng trong Trân Lung kỳ trận, đến một nước tử lại không có cách nào đi tiếp vì sẽ phá hỏng ván cờ.
Ván cờ này chỉ có trong tiểu thuyết, chưa ai có thể bày ra. Trong thiên long bát bộ, đoàn phim đã mô phỏng như thế này:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.