Nương Tử, Đừng Đào Hoa Như Vậy
Chương 134: Chương 66.6
Hoa Minh Tuyết
14/02/2017
dùng cái gì dược mà đánh hoài không cạn sức, ngược lại càng đánh càng hưng phấn, còn Tống Doãn đi ra quá lâu đương nhiên
sức lực ngày một giảm sút.
Kiên trì không được bao lâu, Tống Doãn bị Phong cựu trưởng lão đâm một kiếm vào vai.
Thừa thắng xông đến, Phong cựu trưởng lão đương nhiên không có lý do buông tha cho Tống Doãn, cuối cùng lấy Phong kiếm hướng trái tim Tống Doãn đâm tới.
Nhưng là lúc này mười mấy nam nhân bỗng xuất hiện, giúp Tống Doãn giải vây.
Nam Cung Tiếu lấy roi mấy đem Phong cựu trưởng lão gói một cái bánh ở giữa làm cho hắn muốn động cũng không được. Mấy người còn lại không ngừng hướng hắn công kích đi lên.
Nhưng là đánh như thế nào Phong cựu trưởng lão vẫn có vẻ không hề mỏi mệt, hắn như là một cái tử sĩ đâu.
-"Hắn bán thân cho ma giới, thương hắn không được. Chỉ có một cách giết hắn" Mặc Tư Thủy đại phái sư Thủy tộc đương nhiên hiểu biết không ít, xem xét tình hình nói.
-"Cách gì?" Bạch Vân hẩn trương hỏi. Tình hình này hắn còn nói dài dòng được sao.
-"Sức mạnh của Phong đế áp bách" Mặc Tư Thủy nhìn Thiên Song Song bất đắc dĩ nói.
Thiên Song Song hiện sức lực có chút ngưng trệ, khó có thể đối mặt với Phong cựu trưởng lão, bọn hắn chỉ có thể kéo dài thời gian, tất cả mọi người cách tử vong hội rất gần.
Thiên Song Song nghe Mặc Tư Thủy lời nói mắt có một chút mờ mịt. Mẫu thân, phụ thân, Y Mục gia gia, Khổng lão nhân cùng biết bao người chết oan ức, nàng không thể để bọn họ chết oan ức như vậy.
Thiên Song Song ngồi xếp bằng trên mặt đất, cố gắng tập trung tinh thần lực, cuối cùng Phong nguyên tố như được thức tỉnh cuồn cuộn chảy vào đan điền. Như một dòng nước ấm làm cơ thể thoải mái. Thiên Song Song bật dậy đem toàn bộ năng lực tạo thành một chưởng hướng Phong cựu trưởng lão đánh qua.
-"Các ngươi tránh ra một bên" Thiên Song Song sợ làm tổn hại đến bọn hắn, rống lên. Đem một chưởng nọ quăng vào Phong cựu trưởng lão.
Ầm vang long.
Lại một trận cuồng phong kêu gào đi qua, mặt đất lúc này như bị quét hết một tầng rồi một tầng đất cát, chính giữa chiến trường tạo thành một cái hố lớn.
Lạnh lẽo không khí bao trùm.
Nhưng là lạnh lẽo rất nhanh chóng bị một tiếng cười lạnh sởn gai ốc bao trùm "Hahaha, Phong đế chỉ có thế thôi sao". Một thân đầy bụi đất Phong cựu trưởng lão trong bóng đêm quỷ dị xuất hiện, ngông cuồng đến cực điểm, hắn còn không có chết nga.
-"Sao lại như vậy?" Thủy Ngọc như lạc vào sương mù hỏi, rõ ràng Mặc Tư Thủy nói như vậy nhưng là hiện tại cả Thiên nhi cũng không làm gì được hắn.
-"Song nhi, có chết chúng ta cùng chết" Lãnh Phong lạnh lẽo mà nhu tình hướng Thiên Song Song nói.
-"Song nhi, ta không muốn rời xa ngươi" Bạch Vân chu cái mỏ làm nũng, giờ phút này mà còn làm được như vậy thật sự là bái phục hắn.
-"Song Song, ta sẽ bảo vệ ngươi hết sức" Đông Y Ly khốc khốc nhưng thật sự là tình cảm vô vàn.
-"Song Song, ta Bắc Thần Tử Yên nguyện cùng nương tử cùng sinh cùng tử" Bắc Thần Tử Yên mang đậm ấm áp.
Thiên Song Song đối bọn hắn cảm động không thôi.
-"Tiểu Song đôi, nếu hôm nay ta tử, ngươi có hay không tha lỗi cho ta?" Tạ Khuyển nỉ non.
-"Ngươi mà tử, ta không tha cho ngươi" Thiên Song Song nghe Tạ Khuyển nói xong giận dữ mắng, hắn mà tử nàng làm sao mà sống nổi, nghĩ như thế lòng nàng ẩn ẩn đau đớn.
-"Song Song, ta là người của ngươi nga, không được bỏ rơi ta" Thượng Quan Thần Tinh ủy khuất hề hề hướng Thiên Song Song như muốn khóc. Thiên Song Song liếc hắn một cái mà đầy tình cảm.
-"Song Song, Hoa gia phu nhân không có ai khác ngoài ngươi" Hoa Trầm Hương hoa đào mắt mãnh liệt tình cảm nhu tình thổ lộ.
-"Thiên nhi, ngươi là tình trong mộng của ta, hiện cũng là đối tượng ta muốn thú" Thủy Ngọc vương giả khí cao ngạo nói.
-"Thiên nhi, kì thật ta thích ngươi" Mặc Tư Thủy sợ không có cơ hội thổ lộ, hiện cũng thổ lộ ra.
-"Thiên nhi, ngươi là định mệnh của ta, ta chờ đợi ngươi cả ngàn năm rồi, hôm nay ta chờ đợi ngươi cả ngàn năm rồi, hôm nay chúng ta không thể chết" Tống Doãn nắm lấy tay nàng nói, đưa cho nàng Nguyệt kiếm.
-"Uh, cám ơn các ngươi" Thiên Song Song nhìn mấy nam nhân trong mắt cũng tràn đầy tình cảm. Nàng đối bọn hắn cũng là yêu, hiện tại nàng cảm nhận rất rõ, mất một trong bọn hắn, sợ là nàng chịu không nổi.
-"Muội muội, kì thật ca ca lúc trước ghen tỵ ngươi cùng A Nhị, hắn có thể quanh minh chính đại nói thích ngươi, nhưng là ta lại không dám nói. Hiện tại ta sợ không còn cơ hội, ta thật chỉ muốn nói một câu với ngươi ta yêu ngươi" Nam Cung Tiếu thổ lộ làm Thiên Song Song có một chút nuốt không trôi.
-"Ca ca, kì thật lúc ta mất trí nhớ cũng nhờ có ngươi, ta thực sự cũng thích ngươi" Thiên Song Song đối Nam Cung Tiếu một cái trong veo tươi cười làm cho hắn nhém một chút bị nàng cấp mê đến ngất xỉu đi.
-"Bảo bối, ngươi không thể quên ta" Tây Thần Ninh liếc xéo nàng, như rắn nước ôm chầm lấy nàng làm mấy người khác hận không thể một chưởng đánh chết hắn.
-"Ngươi không phải thích nam nhân sao?" Thiên Song Song nhìn bộ dạng của hắn nén cười hỏi.
-"Ta nghĩ kĩ rồi, nam hay nữ không quan trọng, quan trọng là người đó là ngươi" Tây Thần Ninh khẳng định nói, ôm trong lòng người ngọc rất là thoải mái, hắn mặc kệ nàng là nam hay nữ, hắn yêu là được.
Thiên Song Song mặc kệ hắn, cho hắn ôm.
-"Không cho ngươi động vào nàng, nàng là của ta" Liệt Hỏa Vô Khuyết bá đạo nói, đẩy Tây Thần Ninh ra, đem Thiên Song Song tiến vào trong lòng.
-"Vô Khuyết" Thiên Song Song thâm tình nhìn hắn, hai người tình chàng ý thiếp làm mấy người kia một trận khinh bỉ.
-"Minh chủ, kì thật ta cũng rất ái mộ ngươi" Mạch Thiên Dạ cuối cùng cũng nói đi ra, hắn chính là nghẹn tử rồi, kì thật hắn muốn chôn sâu trong lòng, nhưng là hắn sợ qua hôm nay hắn không còn cơ hội nữa.
-"Kì thật ta không đáng cho các ngươi yêu" Thiên Song Song bỗng thoát ly Liệt Hỏa Vô Khuyết vòng tay, trầm giọng nói.
-"Không có" Chúng nam nhân trăm miệng một lời.
-"Đủ" Thấy mười mấy cái nam nhân cùng với một nữ nhân lời nói ướt át là hắn Phong cựu trưởng lão một kẻ cổ hủ làm sao chịu nổi, cuối cùng hắn một tiếng quát lạnh đem tất cả mọi người kéo hồn về.
-"Chết hết đi" Phong cựu trưởng lão một thân sát khí ngoại phóng, đem tất cả năng lực đánh cái đòn cuối cùng. Phong như vũ bão, gió như gào thét, cây cối một trận ngã quỵ, bụi bay mù mịt, bầu trời đêm u ám không thấy được một vì sao.
-"Cuồng phong gào thét, đi" Phong cựu trưởng lão một chưởng hướng bọn người Thiên Song Song đánh qua.
Ngay lúc bọn nam nhân muốn chống cự lại bị Thiên Song Song một chưởng đánh bay về phía sau hơn 1000m, buông lại một câu nói "Các ngươi phải hảo hảo sống"
Quay mặt lại phía sau đối mặt với Phong cựu trưởng lão, một thân sát khí tăng vọt, lúc này đôi con ngươi màu lam chuyển thành màu đỏ như địa ngục biển lửa. Màu trắng bạch y tô điểm ma mị xuất trần. Thiên Song Song trên tay làm một cái quỷ dị kết ấn. Miệng lẩm bẩm đọc một dòng kì lạ chú ngữ.
-"Phong nguyệt thần chưởng" Nguyệt kiếm trong tay cùng phong nguyên tố năng lực kết hợp, Thiên Song Song hướng Phong cựu trưởng lão lao tới.
-"Không, Thiên nhi" Mặc Tư Thủy là nhìn ra được Thiên Song Song muốn làm gì. Nàng là sử dụng nghịch thiên cấm chú, sức lực cực đại nhưng là mất mạng như chơi.
Mọi người nhìn Mặc Tư Thủy biểu cảm sợ hãi đương nhiên đoán được nàng đang làm chuyện ngu ngốc, nhưng là bọn hắn không thể ngăn cản được nữa rồi.
-"Song nhi/ Song Song/ Tiểu Song đôi/ Thiên nhi" Tê tâm liệt phế vang vọng âm thanh vang lên. Thê lương bức tranh làm người ta không thể không xúc động.
Ầm vang long.
Hai loại cực đại mạnh mẽ năng lượng va chạm làm người ta cảm thấy thiên địa rung chuyển. Một mảnh hào quang chói rọi làm người ta muốn đui mù.
Chỉ nghe một tiếng rống lớn thảm thiết như tiếng giết heo của lão nhân la lên, chốc lát hắn trở về với các bụi.
Còn lại nữ nhân một tiếng rên nhẹ, thân thể nhẹ tựa lông hồng từ trên trời rơi xuống. Một đạo ánh sáng bắn ra tứ phía, lan đến mấy nam nhân.
-"Thiên nhi" Tống Doãn là cái đầu tiên chạy đến cạnh nàng. Bắt lấy thân thể nhỏ bé của nàng, tiến vào trong ngực.
Lạnh băng thân thể cùng hơi thở yếu ớt, Thiên Song Song hiện tại hiện giống một xác chết đến 90%.
Mười mấy cái nam nhân vây quanh một cái bạch y nữ nhân khuynh thành tuyệt sắc, nhưng là sắc mặt nàng trắng bệch mười phần đáng thương.
Kiên trì không được bao lâu, Tống Doãn bị Phong cựu trưởng lão đâm một kiếm vào vai.
Thừa thắng xông đến, Phong cựu trưởng lão đương nhiên không có lý do buông tha cho Tống Doãn, cuối cùng lấy Phong kiếm hướng trái tim Tống Doãn đâm tới.
Nhưng là lúc này mười mấy nam nhân bỗng xuất hiện, giúp Tống Doãn giải vây.
Nam Cung Tiếu lấy roi mấy đem Phong cựu trưởng lão gói một cái bánh ở giữa làm cho hắn muốn động cũng không được. Mấy người còn lại không ngừng hướng hắn công kích đi lên.
Nhưng là đánh như thế nào Phong cựu trưởng lão vẫn có vẻ không hề mỏi mệt, hắn như là một cái tử sĩ đâu.
-"Hắn bán thân cho ma giới, thương hắn không được. Chỉ có một cách giết hắn" Mặc Tư Thủy đại phái sư Thủy tộc đương nhiên hiểu biết không ít, xem xét tình hình nói.
-"Cách gì?" Bạch Vân hẩn trương hỏi. Tình hình này hắn còn nói dài dòng được sao.
-"Sức mạnh của Phong đế áp bách" Mặc Tư Thủy nhìn Thiên Song Song bất đắc dĩ nói.
Thiên Song Song hiện sức lực có chút ngưng trệ, khó có thể đối mặt với Phong cựu trưởng lão, bọn hắn chỉ có thể kéo dài thời gian, tất cả mọi người cách tử vong hội rất gần.
Thiên Song Song nghe Mặc Tư Thủy lời nói mắt có một chút mờ mịt. Mẫu thân, phụ thân, Y Mục gia gia, Khổng lão nhân cùng biết bao người chết oan ức, nàng không thể để bọn họ chết oan ức như vậy.
Thiên Song Song ngồi xếp bằng trên mặt đất, cố gắng tập trung tinh thần lực, cuối cùng Phong nguyên tố như được thức tỉnh cuồn cuộn chảy vào đan điền. Như một dòng nước ấm làm cơ thể thoải mái. Thiên Song Song bật dậy đem toàn bộ năng lực tạo thành một chưởng hướng Phong cựu trưởng lão đánh qua.
-"Các ngươi tránh ra một bên" Thiên Song Song sợ làm tổn hại đến bọn hắn, rống lên. Đem một chưởng nọ quăng vào Phong cựu trưởng lão.
Ầm vang long.
Lại một trận cuồng phong kêu gào đi qua, mặt đất lúc này như bị quét hết một tầng rồi một tầng đất cát, chính giữa chiến trường tạo thành một cái hố lớn.
Lạnh lẽo không khí bao trùm.
Nhưng là lạnh lẽo rất nhanh chóng bị một tiếng cười lạnh sởn gai ốc bao trùm "Hahaha, Phong đế chỉ có thế thôi sao". Một thân đầy bụi đất Phong cựu trưởng lão trong bóng đêm quỷ dị xuất hiện, ngông cuồng đến cực điểm, hắn còn không có chết nga.
-"Sao lại như vậy?" Thủy Ngọc như lạc vào sương mù hỏi, rõ ràng Mặc Tư Thủy nói như vậy nhưng là hiện tại cả Thiên nhi cũng không làm gì được hắn.
-"Song nhi, có chết chúng ta cùng chết" Lãnh Phong lạnh lẽo mà nhu tình hướng Thiên Song Song nói.
-"Song nhi, ta không muốn rời xa ngươi" Bạch Vân chu cái mỏ làm nũng, giờ phút này mà còn làm được như vậy thật sự là bái phục hắn.
-"Song Song, ta sẽ bảo vệ ngươi hết sức" Đông Y Ly khốc khốc nhưng thật sự là tình cảm vô vàn.
-"Song Song, ta Bắc Thần Tử Yên nguyện cùng nương tử cùng sinh cùng tử" Bắc Thần Tử Yên mang đậm ấm áp.
Thiên Song Song đối bọn hắn cảm động không thôi.
-"Tiểu Song đôi, nếu hôm nay ta tử, ngươi có hay không tha lỗi cho ta?" Tạ Khuyển nỉ non.
-"Ngươi mà tử, ta không tha cho ngươi" Thiên Song Song nghe Tạ Khuyển nói xong giận dữ mắng, hắn mà tử nàng làm sao mà sống nổi, nghĩ như thế lòng nàng ẩn ẩn đau đớn.
-"Song Song, ta là người của ngươi nga, không được bỏ rơi ta" Thượng Quan Thần Tinh ủy khuất hề hề hướng Thiên Song Song như muốn khóc. Thiên Song Song liếc hắn một cái mà đầy tình cảm.
-"Song Song, Hoa gia phu nhân không có ai khác ngoài ngươi" Hoa Trầm Hương hoa đào mắt mãnh liệt tình cảm nhu tình thổ lộ.
-"Thiên nhi, ngươi là tình trong mộng của ta, hiện cũng là đối tượng ta muốn thú" Thủy Ngọc vương giả khí cao ngạo nói.
-"Thiên nhi, kì thật ta thích ngươi" Mặc Tư Thủy sợ không có cơ hội thổ lộ, hiện cũng thổ lộ ra.
-"Thiên nhi, ngươi là định mệnh của ta, ta chờ đợi ngươi cả ngàn năm rồi, hôm nay ta chờ đợi ngươi cả ngàn năm rồi, hôm nay chúng ta không thể chết" Tống Doãn nắm lấy tay nàng nói, đưa cho nàng Nguyệt kiếm.
-"Uh, cám ơn các ngươi" Thiên Song Song nhìn mấy nam nhân trong mắt cũng tràn đầy tình cảm. Nàng đối bọn hắn cũng là yêu, hiện tại nàng cảm nhận rất rõ, mất một trong bọn hắn, sợ là nàng chịu không nổi.
-"Muội muội, kì thật ca ca lúc trước ghen tỵ ngươi cùng A Nhị, hắn có thể quanh minh chính đại nói thích ngươi, nhưng là ta lại không dám nói. Hiện tại ta sợ không còn cơ hội, ta thật chỉ muốn nói một câu với ngươi ta yêu ngươi" Nam Cung Tiếu thổ lộ làm Thiên Song Song có một chút nuốt không trôi.
-"Ca ca, kì thật lúc ta mất trí nhớ cũng nhờ có ngươi, ta thực sự cũng thích ngươi" Thiên Song Song đối Nam Cung Tiếu một cái trong veo tươi cười làm cho hắn nhém một chút bị nàng cấp mê đến ngất xỉu đi.
-"Bảo bối, ngươi không thể quên ta" Tây Thần Ninh liếc xéo nàng, như rắn nước ôm chầm lấy nàng làm mấy người khác hận không thể một chưởng đánh chết hắn.
-"Ngươi không phải thích nam nhân sao?" Thiên Song Song nhìn bộ dạng của hắn nén cười hỏi.
-"Ta nghĩ kĩ rồi, nam hay nữ không quan trọng, quan trọng là người đó là ngươi" Tây Thần Ninh khẳng định nói, ôm trong lòng người ngọc rất là thoải mái, hắn mặc kệ nàng là nam hay nữ, hắn yêu là được.
Thiên Song Song mặc kệ hắn, cho hắn ôm.
-"Không cho ngươi động vào nàng, nàng là của ta" Liệt Hỏa Vô Khuyết bá đạo nói, đẩy Tây Thần Ninh ra, đem Thiên Song Song tiến vào trong lòng.
-"Vô Khuyết" Thiên Song Song thâm tình nhìn hắn, hai người tình chàng ý thiếp làm mấy người kia một trận khinh bỉ.
-"Minh chủ, kì thật ta cũng rất ái mộ ngươi" Mạch Thiên Dạ cuối cùng cũng nói đi ra, hắn chính là nghẹn tử rồi, kì thật hắn muốn chôn sâu trong lòng, nhưng là hắn sợ qua hôm nay hắn không còn cơ hội nữa.
-"Kì thật ta không đáng cho các ngươi yêu" Thiên Song Song bỗng thoát ly Liệt Hỏa Vô Khuyết vòng tay, trầm giọng nói.
-"Không có" Chúng nam nhân trăm miệng một lời.
-"Đủ" Thấy mười mấy cái nam nhân cùng với một nữ nhân lời nói ướt át là hắn Phong cựu trưởng lão một kẻ cổ hủ làm sao chịu nổi, cuối cùng hắn một tiếng quát lạnh đem tất cả mọi người kéo hồn về.
-"Chết hết đi" Phong cựu trưởng lão một thân sát khí ngoại phóng, đem tất cả năng lực đánh cái đòn cuối cùng. Phong như vũ bão, gió như gào thét, cây cối một trận ngã quỵ, bụi bay mù mịt, bầu trời đêm u ám không thấy được một vì sao.
-"Cuồng phong gào thét, đi" Phong cựu trưởng lão một chưởng hướng bọn người Thiên Song Song đánh qua.
Ngay lúc bọn nam nhân muốn chống cự lại bị Thiên Song Song một chưởng đánh bay về phía sau hơn 1000m, buông lại một câu nói "Các ngươi phải hảo hảo sống"
Quay mặt lại phía sau đối mặt với Phong cựu trưởng lão, một thân sát khí tăng vọt, lúc này đôi con ngươi màu lam chuyển thành màu đỏ như địa ngục biển lửa. Màu trắng bạch y tô điểm ma mị xuất trần. Thiên Song Song trên tay làm một cái quỷ dị kết ấn. Miệng lẩm bẩm đọc một dòng kì lạ chú ngữ.
-"Phong nguyệt thần chưởng" Nguyệt kiếm trong tay cùng phong nguyên tố năng lực kết hợp, Thiên Song Song hướng Phong cựu trưởng lão lao tới.
-"Không, Thiên nhi" Mặc Tư Thủy là nhìn ra được Thiên Song Song muốn làm gì. Nàng là sử dụng nghịch thiên cấm chú, sức lực cực đại nhưng là mất mạng như chơi.
Mọi người nhìn Mặc Tư Thủy biểu cảm sợ hãi đương nhiên đoán được nàng đang làm chuyện ngu ngốc, nhưng là bọn hắn không thể ngăn cản được nữa rồi.
-"Song nhi/ Song Song/ Tiểu Song đôi/ Thiên nhi" Tê tâm liệt phế vang vọng âm thanh vang lên. Thê lương bức tranh làm người ta không thể không xúc động.
Ầm vang long.
Hai loại cực đại mạnh mẽ năng lượng va chạm làm người ta cảm thấy thiên địa rung chuyển. Một mảnh hào quang chói rọi làm người ta muốn đui mù.
Chỉ nghe một tiếng rống lớn thảm thiết như tiếng giết heo của lão nhân la lên, chốc lát hắn trở về với các bụi.
Còn lại nữ nhân một tiếng rên nhẹ, thân thể nhẹ tựa lông hồng từ trên trời rơi xuống. Một đạo ánh sáng bắn ra tứ phía, lan đến mấy nam nhân.
-"Thiên nhi" Tống Doãn là cái đầu tiên chạy đến cạnh nàng. Bắt lấy thân thể nhỏ bé của nàng, tiến vào trong ngực.
Lạnh băng thân thể cùng hơi thở yếu ớt, Thiên Song Song hiện tại hiện giống một xác chết đến 90%.
Mười mấy cái nam nhân vây quanh một cái bạch y nữ nhân khuynh thành tuyệt sắc, nhưng là sắc mặt nàng trắng bệch mười phần đáng thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.