Chương 28: Chính xác là hắn muốn nàng phát điên!
Lam Yên Hểu Nguyệt
07/08/2015
Dung ma ma, là ma ma già nhất trong cung, là nhũ mẫu của Hoàng hậu, cùng vào cung với Hoàng hậu, là người trung thành cương trực. Trong cung nha hoàn ai ai cũng sợ bà, ngay cả Hoàng hậu cũng phải kính bà ba phần. Nhưng bà làm việc đúng là cực kỳ cẩn thận chu toàn, hơn nữa, chính xác bà là người trung thành nhất bên cạnh Hoàng hậu.
Vừa vào phủ, bà hỏi thăm rành mạch tất cả mọi việc trong Lãnh vương phủ, báo cho Hoàng hậu nương nương biết mỗi ngày vương phủ làm cái gì, trong phủ xảy ra việc gì.
Bà lại đích thân dạy đầu bếp nên nấu đồ ăn gì, không nên nấu đồ ăn gì, buổi sáng làm món gì, giữa trưa nấu cái gì, buổi tối chế món gì. Thậm chí mỗi ngày nấu món ăn nào, đều kêu người lấy bút ra ghi chép lại, cẩn thận đưa cho đầu bếp làm theo.
Tất cả thức ăn, sau khi bà kiểm tra qua, cảm thấy không có vấn đề gì mới đưa lên cho Vương gia và Vương phi. Nếu bà cảm thấy không ổn thì ngay lập tức thay đổi đầu bếp!
Đương nhiên, sắp xếp phòng bếp là một phần công việc mỗi ngày của bà.
Trong phủ từ trên xuống dưới, không cần biết là việc lớn hay việc nhỏ, việc nào bà cũng hỏi đến, nghiễm nhiên trở thành một quản gia. Nhưng cũng không cần biết bà ta làm gì, Lãnh Dịch Hạo vẫn tiếp tục “giả chết”.
Giữa trưa nắng ấm, trong hậu hoa viên, Lãnh Dịch Hạo đang nhàn nhã ngồi phơi nắng trên xe lăn. Nếu hắn đoán không sai, chỉ cần đếm đến mười, sẽ có người chủ động đến làm phiền hắn!
“Lãnh Dịch Hạo! rốt cục thì ngươi có xử lý hay không !”
Quả nhiên, một bóng người tức tối lao đến trước mặt hắn, kéo lớp khăn mỏng che nắng trên mặt hắn ra.
“Vương phi ? Có việc gì sao ?” – Lãnh Dịch Hạo mỉm cười nhìn Úc Phi Tuyết.
Nhìn thấy bộ dáng muốn xem kịch hay của hắn, Úc Phi Tuyết đã biết nàng đến đây là sai rồi !
Nếu bây giờ quay người bỏ đi, thật ra thì cũng có chút khí phách, nhưng mà nói như vậy, cuộc sống của nàng vẫn phải chịu khổ sở — Dung ma ma dạy dỗ còn nhiều hơn cả hòa thượng trong miếu ! Hơn nữa bà ta giống như là âm hồn không tiêu tan, lúc nào cũng mang một khuôn mặt sắt đá, thần không biết quỷ hay âm thầm xuất hiện sau lưng nàng. Nếu mà cứ như vậy, không quá ba ngày, nàng không buồn mà chết thì cũng sẽ bị Dung ma ma hù chết!
“Có việc, có việc rất quan trọng!” – Úc Phi Tuyết tạm thời nhịn lời cay độc, không nhìn thấy, thời vận cao, không nhìn thấy! Không nhìn thấy ánh mắt tà ác của ngươi, không nhìn thấy nụ cười gây khó dễ của ngươi.
“Thật là hiếm thấy, Vương phi cũng có việc tới tìm ta, nói ta nghe xem!”
Lãnh Dịch Hạo duỗi chân ra, nằm trên phiến đá đối diện, hai tay gối lên sau đầu, tiếp tục lười biếng phơi nắng.
Úc Phi Tuyết xoay người nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh thật tốt tâm trạng của mình, lúc xoay người đối mặt với Lãnh Dịch Hạo, trên khuôn mặt nhỏ là nụ cười lấy lòng:
“Vương gia, không phải người rất có bản lĩnh sao ? Ngươi có thể thu phục mọi người từ trên xuống dưới trong phủ, có thể mua chuộc được thái y, có thể lừa gạt phụ hoàng mẫu hậu của ngươi, vậy liệu có thể đuổi bà già kia đi một cách nhanh nhất không?”
“Vì sao ?” – Lãnh Dịch Hạo biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, còn nhướng mày, hứng thú nhìn khuôn mặt đang cười vô cùng miễn cưỡng cực kỳ khoa trương của Úc Phi Tuyết, hắn chỉ sợ bỏ qua mất một số chi tiết. Đúng vậy, hắn chính xác muốn nhìn thấy bộ dáng phát điên của nàng!
“Bởi vì –” – trong cái nhìn tuyệt đối không có ý tốt của Lãnh Dịch Hạo, giọng nói của Úc Phi Tuyết nhất thời cao lên vài phân, rồi lại chầm chậm hạ xuống.
“Bởi vì bà ấy ở đây nên ngươi không có lấy một chút tự do nào, mỗi ngày đều phải ngồi xe lăn vô nghĩa, có đúng không ? Chi bằng đuổi bà ấy đi, phủ này chính là thiên hạ của chúng ta, cũng đỡ phải để cho mọi người diễn trò vất vả như vậy, đúng không? Hơn nữa ngươi không biết sao, bà già kia nói cho dễ nghe là đến đây phụ trách, thật ra khác gì gian tế, mọi việc lớn nhỏ trong phủ đều truyền vào cung, rất phiền phức, có phải không?”
Lãnh Dịch Hạo nhíu mày, nàng cũng cảm thấy Dung ma ma là gian tế sao ? Hình như trong những lời nàng nói, chỉ có câu cuối cùng là có chút đạo lý.
“Thế nào thế nào ? Ngươi không nói ta coi như là ngươi đồng ý .” – Úc Phi Tuyết hưng phấn đến lắc lắc cánh tay Lãnh Dịch Hạo.
“Vì sao ta phải đồng ý ?” – thái độ Lãnh Dịch Hạo vẫn lười biếng như cũ. Nheo mắt lại lơ đãng liếc nhìn ‘kê trảo’ đang đặt trên cánh tay mình.
Úc Phi Tuyết trợn mắt, thì ra nàng nói nhiều như vậy nãy giờ là vô ích ! Tên ngu ngốc này lại còn hỏi lại nàng một vấn đề !
“Lãnh Dịch Hạo, ngươi nhất định phải đáng ghét như vậy sao?” – Úc Phi Tuyết bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.
Lãnh Dịch Hạo, mục đích của hắn không phải ở đây, cơ hội chỉnh tiểu nha đầu này về sau vẫn còn, không thể để trò chơi còn chưa bắt đầu đã làm cho người ta tức chết được.
“Được rồi, ta có một điều kiện. Nếu nàng đáp ứng, trong vòng 3 ngày, ta sẽ làm cho Dung ma ma hồi cung.”
“Ba ngày ? Được rồi! Điều kiện gì ?” – Ba ngày thì ba ngày, dù sao cũng còn tốt hơn hai mươi ngày!
“Ở đây có một tờ giấy trắng, trên đấy có ba mục, nhưng đều để trắng, nàng cứ ký tên vào đó trước, coi như nàng đáp ứng ta ba điều kiện, còn việc là ba điều kiện gì, chờ ta nghĩ xong sẽ viết lên trên.” –Lãnh Dịch Hạo lấy ra một tờ giấy từ trong ngực, đưa cho Úc Phi Tuyết ký tên.
Gian trá ! Âm mưu ! Tuyệt đối là âm mưu!
Hắn giống như một tên thợ săn, làm tốt hết tất cả công việc, chỉ còn chờ con mồi của hắn nhảy vào thôi.
Quá đáng ! Úc Phi Tuyết không thể nhịn được nữa, nàng phải bùng nổ thôi:
“Lãnh Dịch Hạo! Ngươi nghĩ ta là đứa ngốc chắc ? Không may đến lúc đó ngươi muốn ta đi tìm chết thì sao! Hoặc không ngươi cố ý làm khó dễ ta thì sao ? Ngươi nhìn ta giống một đứa ngốc lắm sao ? Ký cái thứ này, sao ngươi không bảo ta đi chết luôn đi !” – Úc Phi Tuyết nổi giận đùng đùng quát.
Lãnh Dịch Hạo nhíu mày không nói gì, bởi vì hắn nhìn thấy Dung ma ma đang dẫn theo vài nha hoàn đã đi tới.
“Vương gia Vương phi.” – Dung ma ma hành lễ theo tiêu chuẩn cung đình.
“Ma ma, ma ma có việc gì sao?” – Úc Phi Tuyết đã sớm kéo sa che mặt lên, giọng nói mềm mại, giọng điệu dịu dàng, hoàn toàn là hai người so với người lúc nãy. Sắc mặt biến hóa cực nhanh, giọng nói thay đổi rất lớn làm cho Lãnh Dịch Hạo lại một lần nữa ngạc nhiên không thôi.
“Khởi bẩm Vương phi, lão nô ngày hôm qua thấy Vương gia và Vương phi hình như không ngủ chung, lão nô đặc biệt bẩm báo cho Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương nói, để cho Vương phi chuyển đến cùng ở với Vương gia, một là có thể chăm sóc tốt Vương gia, hai là cũng có thể sớm sinh người kế vị cho hoàng gia.” – Dung ma ma nói từng câu từng chữ, có âm vang lớn, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của hai người trước mặt.
“Cho nên lão nô vừa mới đem đồ dùng của Vương phi chuyển sang phòng của Vương gia, lão nô hầu hạ ngay phòng bên cạnh Vương gia, nếu cần gì, chỉ cần phân phó lão nô, lão nô chắc chắn sẽ làm tốt hết khả năng, vì Vương gia và Vương phi.”
Miệng Dung ma ma mở ra rồi đóng lại, rất giống miệng sư tử, Úc Phi Tuyết nhìn mà khóe mắt run run.
Cái gì, muốn nàng cùng cái tên “giả chết” này ngủ chung !
Dung ma ma vừa đi khỏi, Úc Phi Tuyết yếu ớt vươn tay.
“Làm gì vậy ?” – Lãnh Dịch Hạo cố nín không cho mình cười rộ lên.
“Ta ký !”
Vừa vào phủ, bà hỏi thăm rành mạch tất cả mọi việc trong Lãnh vương phủ, báo cho Hoàng hậu nương nương biết mỗi ngày vương phủ làm cái gì, trong phủ xảy ra việc gì.
Bà lại đích thân dạy đầu bếp nên nấu đồ ăn gì, không nên nấu đồ ăn gì, buổi sáng làm món gì, giữa trưa nấu cái gì, buổi tối chế món gì. Thậm chí mỗi ngày nấu món ăn nào, đều kêu người lấy bút ra ghi chép lại, cẩn thận đưa cho đầu bếp làm theo.
Tất cả thức ăn, sau khi bà kiểm tra qua, cảm thấy không có vấn đề gì mới đưa lên cho Vương gia và Vương phi. Nếu bà cảm thấy không ổn thì ngay lập tức thay đổi đầu bếp!
Đương nhiên, sắp xếp phòng bếp là một phần công việc mỗi ngày của bà.
Trong phủ từ trên xuống dưới, không cần biết là việc lớn hay việc nhỏ, việc nào bà cũng hỏi đến, nghiễm nhiên trở thành một quản gia. Nhưng cũng không cần biết bà ta làm gì, Lãnh Dịch Hạo vẫn tiếp tục “giả chết”.
Giữa trưa nắng ấm, trong hậu hoa viên, Lãnh Dịch Hạo đang nhàn nhã ngồi phơi nắng trên xe lăn. Nếu hắn đoán không sai, chỉ cần đếm đến mười, sẽ có người chủ động đến làm phiền hắn!
“Lãnh Dịch Hạo! rốt cục thì ngươi có xử lý hay không !”
Quả nhiên, một bóng người tức tối lao đến trước mặt hắn, kéo lớp khăn mỏng che nắng trên mặt hắn ra.
“Vương phi ? Có việc gì sao ?” – Lãnh Dịch Hạo mỉm cười nhìn Úc Phi Tuyết.
Nhìn thấy bộ dáng muốn xem kịch hay của hắn, Úc Phi Tuyết đã biết nàng đến đây là sai rồi !
Nếu bây giờ quay người bỏ đi, thật ra thì cũng có chút khí phách, nhưng mà nói như vậy, cuộc sống của nàng vẫn phải chịu khổ sở — Dung ma ma dạy dỗ còn nhiều hơn cả hòa thượng trong miếu ! Hơn nữa bà ta giống như là âm hồn không tiêu tan, lúc nào cũng mang một khuôn mặt sắt đá, thần không biết quỷ hay âm thầm xuất hiện sau lưng nàng. Nếu mà cứ như vậy, không quá ba ngày, nàng không buồn mà chết thì cũng sẽ bị Dung ma ma hù chết!
“Có việc, có việc rất quan trọng!” – Úc Phi Tuyết tạm thời nhịn lời cay độc, không nhìn thấy, thời vận cao, không nhìn thấy! Không nhìn thấy ánh mắt tà ác của ngươi, không nhìn thấy nụ cười gây khó dễ của ngươi.
“Thật là hiếm thấy, Vương phi cũng có việc tới tìm ta, nói ta nghe xem!”
Lãnh Dịch Hạo duỗi chân ra, nằm trên phiến đá đối diện, hai tay gối lên sau đầu, tiếp tục lười biếng phơi nắng.
Úc Phi Tuyết xoay người nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh thật tốt tâm trạng của mình, lúc xoay người đối mặt với Lãnh Dịch Hạo, trên khuôn mặt nhỏ là nụ cười lấy lòng:
“Vương gia, không phải người rất có bản lĩnh sao ? Ngươi có thể thu phục mọi người từ trên xuống dưới trong phủ, có thể mua chuộc được thái y, có thể lừa gạt phụ hoàng mẫu hậu của ngươi, vậy liệu có thể đuổi bà già kia đi một cách nhanh nhất không?”
“Vì sao ?” – Lãnh Dịch Hạo biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, còn nhướng mày, hứng thú nhìn khuôn mặt đang cười vô cùng miễn cưỡng cực kỳ khoa trương của Úc Phi Tuyết, hắn chỉ sợ bỏ qua mất một số chi tiết. Đúng vậy, hắn chính xác muốn nhìn thấy bộ dáng phát điên của nàng!
“Bởi vì –” – trong cái nhìn tuyệt đối không có ý tốt của Lãnh Dịch Hạo, giọng nói của Úc Phi Tuyết nhất thời cao lên vài phân, rồi lại chầm chậm hạ xuống.
“Bởi vì bà ấy ở đây nên ngươi không có lấy một chút tự do nào, mỗi ngày đều phải ngồi xe lăn vô nghĩa, có đúng không ? Chi bằng đuổi bà ấy đi, phủ này chính là thiên hạ của chúng ta, cũng đỡ phải để cho mọi người diễn trò vất vả như vậy, đúng không? Hơn nữa ngươi không biết sao, bà già kia nói cho dễ nghe là đến đây phụ trách, thật ra khác gì gian tế, mọi việc lớn nhỏ trong phủ đều truyền vào cung, rất phiền phức, có phải không?”
Lãnh Dịch Hạo nhíu mày, nàng cũng cảm thấy Dung ma ma là gian tế sao ? Hình như trong những lời nàng nói, chỉ có câu cuối cùng là có chút đạo lý.
“Thế nào thế nào ? Ngươi không nói ta coi như là ngươi đồng ý .” – Úc Phi Tuyết hưng phấn đến lắc lắc cánh tay Lãnh Dịch Hạo.
“Vì sao ta phải đồng ý ?” – thái độ Lãnh Dịch Hạo vẫn lười biếng như cũ. Nheo mắt lại lơ đãng liếc nhìn ‘kê trảo’ đang đặt trên cánh tay mình.
Úc Phi Tuyết trợn mắt, thì ra nàng nói nhiều như vậy nãy giờ là vô ích ! Tên ngu ngốc này lại còn hỏi lại nàng một vấn đề !
“Lãnh Dịch Hạo, ngươi nhất định phải đáng ghét như vậy sao?” – Úc Phi Tuyết bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.
Lãnh Dịch Hạo, mục đích của hắn không phải ở đây, cơ hội chỉnh tiểu nha đầu này về sau vẫn còn, không thể để trò chơi còn chưa bắt đầu đã làm cho người ta tức chết được.
“Được rồi, ta có một điều kiện. Nếu nàng đáp ứng, trong vòng 3 ngày, ta sẽ làm cho Dung ma ma hồi cung.”
“Ba ngày ? Được rồi! Điều kiện gì ?” – Ba ngày thì ba ngày, dù sao cũng còn tốt hơn hai mươi ngày!
“Ở đây có một tờ giấy trắng, trên đấy có ba mục, nhưng đều để trắng, nàng cứ ký tên vào đó trước, coi như nàng đáp ứng ta ba điều kiện, còn việc là ba điều kiện gì, chờ ta nghĩ xong sẽ viết lên trên.” –Lãnh Dịch Hạo lấy ra một tờ giấy từ trong ngực, đưa cho Úc Phi Tuyết ký tên.
Gian trá ! Âm mưu ! Tuyệt đối là âm mưu!
Hắn giống như một tên thợ săn, làm tốt hết tất cả công việc, chỉ còn chờ con mồi của hắn nhảy vào thôi.
Quá đáng ! Úc Phi Tuyết không thể nhịn được nữa, nàng phải bùng nổ thôi:
“Lãnh Dịch Hạo! Ngươi nghĩ ta là đứa ngốc chắc ? Không may đến lúc đó ngươi muốn ta đi tìm chết thì sao! Hoặc không ngươi cố ý làm khó dễ ta thì sao ? Ngươi nhìn ta giống một đứa ngốc lắm sao ? Ký cái thứ này, sao ngươi không bảo ta đi chết luôn đi !” – Úc Phi Tuyết nổi giận đùng đùng quát.
Lãnh Dịch Hạo nhíu mày không nói gì, bởi vì hắn nhìn thấy Dung ma ma đang dẫn theo vài nha hoàn đã đi tới.
“Vương gia Vương phi.” – Dung ma ma hành lễ theo tiêu chuẩn cung đình.
“Ma ma, ma ma có việc gì sao?” – Úc Phi Tuyết đã sớm kéo sa che mặt lên, giọng nói mềm mại, giọng điệu dịu dàng, hoàn toàn là hai người so với người lúc nãy. Sắc mặt biến hóa cực nhanh, giọng nói thay đổi rất lớn làm cho Lãnh Dịch Hạo lại một lần nữa ngạc nhiên không thôi.
“Khởi bẩm Vương phi, lão nô ngày hôm qua thấy Vương gia và Vương phi hình như không ngủ chung, lão nô đặc biệt bẩm báo cho Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương nói, để cho Vương phi chuyển đến cùng ở với Vương gia, một là có thể chăm sóc tốt Vương gia, hai là cũng có thể sớm sinh người kế vị cho hoàng gia.” – Dung ma ma nói từng câu từng chữ, có âm vang lớn, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của hai người trước mặt.
“Cho nên lão nô vừa mới đem đồ dùng của Vương phi chuyển sang phòng của Vương gia, lão nô hầu hạ ngay phòng bên cạnh Vương gia, nếu cần gì, chỉ cần phân phó lão nô, lão nô chắc chắn sẽ làm tốt hết khả năng, vì Vương gia và Vương phi.”
Miệng Dung ma ma mở ra rồi đóng lại, rất giống miệng sư tử, Úc Phi Tuyết nhìn mà khóe mắt run run.
Cái gì, muốn nàng cùng cái tên “giả chết” này ngủ chung !
Dung ma ma vừa đi khỏi, Úc Phi Tuyết yếu ớt vươn tay.
“Làm gì vậy ?” – Lãnh Dịch Hạo cố nín không cho mình cười rộ lên.
“Ta ký !”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.