Chương 146: Nàng là của hắn! Bất kỳ kẻ nào cũng không được đụng vào.
Lam Yên Hểu Nguyệt
08/08/2015
Nàng là của hắn! Bất kỳ kẻ nào cũng không được đụng vào.
Thế nhưng, chính hắn để Ngọc Điệp giả mạo Úc Phi Tuyết tiến cung, mà nay Úc Phi Tuyết cũng ở trong cung. Nếu như sự tình bại lộ, để cho người khác thừa dịp gài bẫy, đến lúc đó không chỉ hắn phạm tội khi quân, nhất định Úc Phi Tuyết cũng khó thoát khỏi quốc pháp.
Nhược điểm này nếu rơi vào tay Thái Hậu, tất cả bọn họ đều đừng hi vọng sống sót. Lãnh Dịch Hạo nắm chặt đại quyền, nháy mắt mà tựa như một vạn năm.
Thái Hậu nói gì đó, hắn không nghe thấy.
Thái Hậu mỉm cười ung dung mà cao quý: "Ai gia cố ý dẫn Vương phi của ngươi đến để cho các ngươi gặp mặt!"
Lãnh Dịch Hạo không có biểu hiện gì, đôi mắt màu đỏ tươi, khuôn mặt căng thẳng, trước mặt hắn hiện lên dáng dấp Úc Phi Tuyết nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người, giọng nói dịu dàng, như đóa phù dung dưới ánh trăng, tất cả đều là của hắn! Là
Thái Hậu rốt cục cũng phát hiện Lãnh Dịch Hạo có gì đó không ổn:
"A Hạo, ngươi có đang nghe ai gia nói không vậy?"
Ngọc Điệp nhìn thoáng qua Thanh Loan Điện, trong lòng liền hiểu rõ, trong mắt chợt lóe lên tia đố kỵ rồi biến mất.
Thân thể Lãnh Dịch Hạo giờ phút này đã không còn chịu sự kiểm soát của trí não, bỗng nhiên hắn xoay người, phi thân về phía Thanh Loan Điện.
Ngọc Điệp đỡ Thái Hậu, nhưng ánh mắt nhìn về phía bóng dáng Lãnh Dịch Hạo biến mất.
A Hạo, gầy quá.
Ngọc Điệp rất nhớ hắn! Nhưng Lãnh Dịch Hạo không thèm liếc mắt nhìn ả đã phi thân đi mất. Hắn đi gặp Úc Phi Tuyết rồi.
Ả chưa bao giờ thấy Lãnh Dịch Hạo cư xử thất lễ, không khống chế được, nóng ruột như vậy. Úc Phi Tuyết, ngươi thực sự lợi hại!
Cảnh Thu nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Thái Hậu, biết bị khép tội khi quân rất nguy hiểm, cố lấy dũng khí nói: "Vương gia tìm Hoàng Thượng có việc khẩn cấp, xin Thái Hậu thứ lỗii."
"Ai gia còn tưởng hắn nhớ Vương phi, cố ý dẫn theo Vương phi tới đây gặp hắn. Rốt cuộc là có chuyện khẩn cấp gì mà khiến hắn nửa đêm phải chạy tới hoàng cung?" Thái Hậu mặt tỏ ra không hờn giận.
Cảnh Thu vội vàng giải thích: "Vương gia thật sự rất nhớ Vương phi, cho nên mới vội tiến cung. Nhưng lại sợ Thái Hậu đã nghỉ ngơi, không dám quấy rối Thái Hậu. Sự việc trọng đại, Vương gia phải nhanh chóng báo cáo lên Hoàng Thượng cho nên mới thất lễ, xin Thái Hậu nương nương thứ lỗi!"
Cảnh Thu chắp tay quỳ xuống đất.
"Rốt cuộc là chuyện khẩn cấp gì?" Thái Hậu hỏi.
Cảnh Thu cúi đầu thấp giọng bẩm báo: "Xin Thái Hậu nương nương thứ tội, vi thần không thể nói."
"To gan, ai gia là mẹ ruột của Hoàng Thượng, có chuyện gì mà không thể nói cho ai gia biết." Thái Hậu nổi giận, khuôn mặt vẫn luôn hiền hòa bỗng trở lên lạnh lùng.
"Chuyện có liên quan đến quốc gia cơ mật, Vương gia sẽ bẩm báo với Hoàng Thượng, vi thần không dám nhiều lời. Xin Thái Hậu nương nương trách phạt!" Cảnh Thu chắp tay cao giọng đáp lại.
Thái Hậu nương nương hừ lạnh một tiếng: "Ai gia muốn xem có chuyện gì mà ai gia không thể biết! Vương phi, chúng ta đi ngự thư phòng chờ! Xem thử Hoàng Thượng có dám bắt ai gia tránh mặt không!"
"Vâng, thưa Thái Hậu." Ngọc Điệp dịu dàng đỡ Thái Hậu đến ngự thư phòng. Mấy ngày nay ả ở trong hoàng cung, Thái Hậu đối xử với ả rất tốt, nhìn không ra có dụng ý khác, điều này làm cho Ngọc Điệp trong lúc nhất thời đã bị mê hoặc. Dù sao việc làm cho người khác hài lòng chính là sở trường của Ngọc Điệp.
Cảnh Thu biết, mình gặp phải phiền phức rồi!
Vương gia ơi là Vương gia, ngài mau trở lại đi! Bây giờ không còn giống lúc trước nữa rồi!
*
Tim Lãnh Dịch Hạo như bị dao cứa từng chút một, máu tươi đầm đìa.
Tiểu nha đầu là của hắn! Là của hắn! Cho dù là bất kỳ kẻ nào cũng không được chạm đến! Nếu thật sự phải chết, hắn sẽ liều mạng bảo vệ cho tiểu nha đầu!
Năm ngày qua, hắn âm thầm điều động một lượng lớn binh mã, hóa trang thành thương khách lẻn vào kinh thành, nhằm chuẩn bị cho việc Phong Vô Ngân mưu phản, bảo vệ an toàn cho kinh thành.
Nhưng nếu vì tiểu nha đầu, cho dù hắn phải lợi dụng những binh mã kia để chống lại Lãnh Dịch Khánh, hắn cũng chấp nhận!
Thân ảnh Lãnh Dịch Hạo như một tia sét xé tan màn đêm, phóng thẳng vào Thanh Loan Điện.
Thế nhưng trong điện chỉ có một ngọn đèn tinh xảo tỏa ra ánh sáng lưu ly đầy mê hoặc, tấm màn bay phấp phới trong gió đêm, trên giường không một bóng người. Úc Phi Tuyết không có ở đây.
"Bọn họ đâu?" Lãnh Dịch Hạo nghiêm mặt xoay người lại hỏi tiểu thái giám đứng canh cửa.
"Không, không biết..."
Lãnh Dịch Hạo đưa tay túm cổ tiểu thái giám: "Nói!"
Tội nghiệp cho tiểu thái giám bị bóp cổ đến nỗi không nói ra lời, chỉ biết lấy tay chỉ về phía ngự hoa viên.
Thân ảnh Lãnh Dịch Hạo lại như một tia sét bổ nhào về phía ngự hoa viên.
Thế nhưng dù Lãnh Dịch Hạo lục soát khắp hoàng cung, cũng không tìm được bóng dáng Lãnh Dịch Khánh và Úc Phi Tuyết.
Hoàng cung lầu các quá nhiều, nếu như hoàng đế không muốn để cho hắn tìm thấy, dù hắn có lật tung từng căn phòng một cũng tìm không được.
Đứng nhìn các tòa lầu san sát nhau trong cung điện, lần đầu tiên Lãnh Dịch Hạo có cảm giác thất bại cùng bất đắc dĩ như vậy. Chỉ cần nghĩ đến Úc Phi Tuyết cùng Lãnh Dịch Khánh ở cùng một chố, mỗi một tế bào trong thân thể hắn đều như muốn bốc cháy, kêu gào khiến tim hắn đau nhức như bị xé rách.
"A..." hắn ngửa mặt lên trời rống một tiếng dài phá tan màn đêm tĩnh lặng trong hoàng cung.
*
Lãnh Dịch Khánh dẫn Úc Phi Tuyết đi theo đường địa đạo ra khỏi cung.
Rời khỏi hoàng cung, khuôn mặt Úc Phi Tuyết vẫn không lộ ra nét tươi cười.
Hai người đi thẳng một đường từ phía đông kinh thành sang phía tây kinh thành.
Mua đồ ăn, Úc Phi Tuyết không thích.
Mua đồ chơi, Úc Phi Tuyết không cần.
Xem ảo thuật, Úc Phi Tuyết thấy vô nghĩa.
Nghe bình thư pháp... ai cha, hình như càng không ổn.
Lãnh Dịch Khánh nghĩ mọi cách nhưng Úc Phi Tuyết vẫn rầu rĩ không vui. Lãnh Dịch Khánh đang ảo não không biết nên làm thế nào để Úc Phi Tuyết cười một cái, đột nhiên Úc Phi Tuyết chỉ vào một trà lâu bị niêm phong hỏi: 'Vì sao lại niêm phong chỗ này?"
Nàng nhớ rõ nơi này là sản nghiệp của Tần gia.
Lãnh Dịch Khánh do dự một lúc rồi đem chuyện Tần Thế Viễn từ hôn ngoài phố khiến Úc thừa tướng hạ lệnh niêm phong sản nghiệp của Tần gia nói cho Úc Phi Tuyết nghe.
Úc Phi Tuyết sốt ruột, Tần Thế Viễn không phải là vì giúp nàng trút giận mới cố ý hạ nhục Úc Mỹ Lan ngoài đường chứ? Nếu đúng là như vậy, hắn thật sự quá ngốc!
"A Khánh, Tần công tử là người tốt, huynh giúp hắn có được hay không?"
Lãnh Dịch Khánh khẽ cười: "Nếu như ta giúp hắn mà có thể làm nàng cười một cái. Ta nhất định giúp."
"Cảm tạ huynh." Úc Phi Tuyết cảm kích cầm tay Lãnh Dịch Khánh, rất miễn cưỡng nở một nụ cười, nhưng đó là nụ cười thật lòng của nàng.
A Khánh luôn luôn tốt như vậy, vì sao người nàng yêu không phải là Lãnh Dịch Khánh!
Chạm vào bàn tay nhỏ bé mềm mại, ấm áp khiến thân thể Lãnh Dịch Khánh cứng đờ. Như một hòn đá nhỏ rơi vào nước gây nên cơn sóng ngầm, tuy chỉ một hòn đá nho nhỏ nhưng đủ để nổi lên cơn sóng gió kinh người!
Thân thể Lãnh Dịch Khánh cũng nhanh chóng xuất hiện phản ứng, ánh mắt nóng rực.
"Tuyết Nhi!" Hắn vòng tay ôm chặt Úc Phi Tuyết vào lòng, cúi đầu muốn hôn lên đôi môi nàng.
Thế nhưng, chính hắn để Ngọc Điệp giả mạo Úc Phi Tuyết tiến cung, mà nay Úc Phi Tuyết cũng ở trong cung. Nếu như sự tình bại lộ, để cho người khác thừa dịp gài bẫy, đến lúc đó không chỉ hắn phạm tội khi quân, nhất định Úc Phi Tuyết cũng khó thoát khỏi quốc pháp.
Nhược điểm này nếu rơi vào tay Thái Hậu, tất cả bọn họ đều đừng hi vọng sống sót. Lãnh Dịch Hạo nắm chặt đại quyền, nháy mắt mà tựa như một vạn năm.
Thái Hậu nói gì đó, hắn không nghe thấy.
Thái Hậu mỉm cười ung dung mà cao quý: "Ai gia cố ý dẫn Vương phi của ngươi đến để cho các ngươi gặp mặt!"
Lãnh Dịch Hạo không có biểu hiện gì, đôi mắt màu đỏ tươi, khuôn mặt căng thẳng, trước mặt hắn hiện lên dáng dấp Úc Phi Tuyết nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người, giọng nói dịu dàng, như đóa phù dung dưới ánh trăng, tất cả đều là của hắn! Là
Thái Hậu rốt cục cũng phát hiện Lãnh Dịch Hạo có gì đó không ổn:
"A Hạo, ngươi có đang nghe ai gia nói không vậy?"
Ngọc Điệp nhìn thoáng qua Thanh Loan Điện, trong lòng liền hiểu rõ, trong mắt chợt lóe lên tia đố kỵ rồi biến mất.
Thân thể Lãnh Dịch Hạo giờ phút này đã không còn chịu sự kiểm soát của trí não, bỗng nhiên hắn xoay người, phi thân về phía Thanh Loan Điện.
Ngọc Điệp đỡ Thái Hậu, nhưng ánh mắt nhìn về phía bóng dáng Lãnh Dịch Hạo biến mất.
A Hạo, gầy quá.
Ngọc Điệp rất nhớ hắn! Nhưng Lãnh Dịch Hạo không thèm liếc mắt nhìn ả đã phi thân đi mất. Hắn đi gặp Úc Phi Tuyết rồi.
Ả chưa bao giờ thấy Lãnh Dịch Hạo cư xử thất lễ, không khống chế được, nóng ruột như vậy. Úc Phi Tuyết, ngươi thực sự lợi hại!
Cảnh Thu nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Thái Hậu, biết bị khép tội khi quân rất nguy hiểm, cố lấy dũng khí nói: "Vương gia tìm Hoàng Thượng có việc khẩn cấp, xin Thái Hậu thứ lỗii."
"Ai gia còn tưởng hắn nhớ Vương phi, cố ý dẫn theo Vương phi tới đây gặp hắn. Rốt cuộc là có chuyện khẩn cấp gì mà khiến hắn nửa đêm phải chạy tới hoàng cung?" Thái Hậu mặt tỏ ra không hờn giận.
Cảnh Thu vội vàng giải thích: "Vương gia thật sự rất nhớ Vương phi, cho nên mới vội tiến cung. Nhưng lại sợ Thái Hậu đã nghỉ ngơi, không dám quấy rối Thái Hậu. Sự việc trọng đại, Vương gia phải nhanh chóng báo cáo lên Hoàng Thượng cho nên mới thất lễ, xin Thái Hậu nương nương thứ lỗi!"
Cảnh Thu chắp tay quỳ xuống đất.
"Rốt cuộc là chuyện khẩn cấp gì?" Thái Hậu hỏi.
Cảnh Thu cúi đầu thấp giọng bẩm báo: "Xin Thái Hậu nương nương thứ tội, vi thần không thể nói."
"To gan, ai gia là mẹ ruột của Hoàng Thượng, có chuyện gì mà không thể nói cho ai gia biết." Thái Hậu nổi giận, khuôn mặt vẫn luôn hiền hòa bỗng trở lên lạnh lùng.
"Chuyện có liên quan đến quốc gia cơ mật, Vương gia sẽ bẩm báo với Hoàng Thượng, vi thần không dám nhiều lời. Xin Thái Hậu nương nương trách phạt!" Cảnh Thu chắp tay cao giọng đáp lại.
Thái Hậu nương nương hừ lạnh một tiếng: "Ai gia muốn xem có chuyện gì mà ai gia không thể biết! Vương phi, chúng ta đi ngự thư phòng chờ! Xem thử Hoàng Thượng có dám bắt ai gia tránh mặt không!"
"Vâng, thưa Thái Hậu." Ngọc Điệp dịu dàng đỡ Thái Hậu đến ngự thư phòng. Mấy ngày nay ả ở trong hoàng cung, Thái Hậu đối xử với ả rất tốt, nhìn không ra có dụng ý khác, điều này làm cho Ngọc Điệp trong lúc nhất thời đã bị mê hoặc. Dù sao việc làm cho người khác hài lòng chính là sở trường của Ngọc Điệp.
Cảnh Thu biết, mình gặp phải phiền phức rồi!
Vương gia ơi là Vương gia, ngài mau trở lại đi! Bây giờ không còn giống lúc trước nữa rồi!
*
Tim Lãnh Dịch Hạo như bị dao cứa từng chút một, máu tươi đầm đìa.
Tiểu nha đầu là của hắn! Là của hắn! Cho dù là bất kỳ kẻ nào cũng không được chạm đến! Nếu thật sự phải chết, hắn sẽ liều mạng bảo vệ cho tiểu nha đầu!
Năm ngày qua, hắn âm thầm điều động một lượng lớn binh mã, hóa trang thành thương khách lẻn vào kinh thành, nhằm chuẩn bị cho việc Phong Vô Ngân mưu phản, bảo vệ an toàn cho kinh thành.
Nhưng nếu vì tiểu nha đầu, cho dù hắn phải lợi dụng những binh mã kia để chống lại Lãnh Dịch Khánh, hắn cũng chấp nhận!
Thân ảnh Lãnh Dịch Hạo như một tia sét xé tan màn đêm, phóng thẳng vào Thanh Loan Điện.
Thế nhưng trong điện chỉ có một ngọn đèn tinh xảo tỏa ra ánh sáng lưu ly đầy mê hoặc, tấm màn bay phấp phới trong gió đêm, trên giường không một bóng người. Úc Phi Tuyết không có ở đây.
"Bọn họ đâu?" Lãnh Dịch Hạo nghiêm mặt xoay người lại hỏi tiểu thái giám đứng canh cửa.
"Không, không biết..."
Lãnh Dịch Hạo đưa tay túm cổ tiểu thái giám: "Nói!"
Tội nghiệp cho tiểu thái giám bị bóp cổ đến nỗi không nói ra lời, chỉ biết lấy tay chỉ về phía ngự hoa viên.
Thân ảnh Lãnh Dịch Hạo lại như một tia sét bổ nhào về phía ngự hoa viên.
Thế nhưng dù Lãnh Dịch Hạo lục soát khắp hoàng cung, cũng không tìm được bóng dáng Lãnh Dịch Khánh và Úc Phi Tuyết.
Hoàng cung lầu các quá nhiều, nếu như hoàng đế không muốn để cho hắn tìm thấy, dù hắn có lật tung từng căn phòng một cũng tìm không được.
Đứng nhìn các tòa lầu san sát nhau trong cung điện, lần đầu tiên Lãnh Dịch Hạo có cảm giác thất bại cùng bất đắc dĩ như vậy. Chỉ cần nghĩ đến Úc Phi Tuyết cùng Lãnh Dịch Khánh ở cùng một chố, mỗi một tế bào trong thân thể hắn đều như muốn bốc cháy, kêu gào khiến tim hắn đau nhức như bị xé rách.
"A..." hắn ngửa mặt lên trời rống một tiếng dài phá tan màn đêm tĩnh lặng trong hoàng cung.
*
Lãnh Dịch Khánh dẫn Úc Phi Tuyết đi theo đường địa đạo ra khỏi cung.
Rời khỏi hoàng cung, khuôn mặt Úc Phi Tuyết vẫn không lộ ra nét tươi cười.
Hai người đi thẳng một đường từ phía đông kinh thành sang phía tây kinh thành.
Mua đồ ăn, Úc Phi Tuyết không thích.
Mua đồ chơi, Úc Phi Tuyết không cần.
Xem ảo thuật, Úc Phi Tuyết thấy vô nghĩa.
Nghe bình thư pháp... ai cha, hình như càng không ổn.
Lãnh Dịch Khánh nghĩ mọi cách nhưng Úc Phi Tuyết vẫn rầu rĩ không vui. Lãnh Dịch Khánh đang ảo não không biết nên làm thế nào để Úc Phi Tuyết cười một cái, đột nhiên Úc Phi Tuyết chỉ vào một trà lâu bị niêm phong hỏi: 'Vì sao lại niêm phong chỗ này?"
Nàng nhớ rõ nơi này là sản nghiệp của Tần gia.
Lãnh Dịch Khánh do dự một lúc rồi đem chuyện Tần Thế Viễn từ hôn ngoài phố khiến Úc thừa tướng hạ lệnh niêm phong sản nghiệp của Tần gia nói cho Úc Phi Tuyết nghe.
Úc Phi Tuyết sốt ruột, Tần Thế Viễn không phải là vì giúp nàng trút giận mới cố ý hạ nhục Úc Mỹ Lan ngoài đường chứ? Nếu đúng là như vậy, hắn thật sự quá ngốc!
"A Khánh, Tần công tử là người tốt, huynh giúp hắn có được hay không?"
Lãnh Dịch Khánh khẽ cười: "Nếu như ta giúp hắn mà có thể làm nàng cười một cái. Ta nhất định giúp."
"Cảm tạ huynh." Úc Phi Tuyết cảm kích cầm tay Lãnh Dịch Khánh, rất miễn cưỡng nở một nụ cười, nhưng đó là nụ cười thật lòng của nàng.
A Khánh luôn luôn tốt như vậy, vì sao người nàng yêu không phải là Lãnh Dịch Khánh!
Chạm vào bàn tay nhỏ bé mềm mại, ấm áp khiến thân thể Lãnh Dịch Khánh cứng đờ. Như một hòn đá nhỏ rơi vào nước gây nên cơn sóng ngầm, tuy chỉ một hòn đá nho nhỏ nhưng đủ để nổi lên cơn sóng gió kinh người!
Thân thể Lãnh Dịch Khánh cũng nhanh chóng xuất hiện phản ứng, ánh mắt nóng rực.
"Tuyết Nhi!" Hắn vòng tay ôm chặt Úc Phi Tuyết vào lòng, cúi đầu muốn hôn lên đôi môi nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.