Chương 136: Từ giờ trở đi, ngươi chính là Úc Phi Tuyết
Lam Yên Hểu Nguyệt
08/08/2015
Từ giờ trở đi, ngươi chính là Úc Phi Tuyết
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc Điệp lập tức trở lên trắng bệch: "Vương... Vương gia!".
Lãnh Dịch Hạo đi tới từng bước một, ánh mắt lạnh buốt băng hàn.
Ngọc Điệp và Phong Vô Ngân quả nhiên là cùng một bọn. Kỳ thật từ lúc tại Đào Hoa Uyển, khi Phong Vô Ngân xuất hiện lần đầu tiên ở vương phủ, hắn đã có cảm giác Ngọc Điệp và Phong Vô Ngân có quen biết nhau. Nhưng lúc đó cũng chỉ là suy đoán của hắn, không có chứng cứ rõ ràng, cho nên hắn mới tìm người đi điều tra Ngọc Điệp.
Xem ra, đúng là 'Đi mòn thiết hài tìm không thấy, vô tình bắt được chẳng tốn công', những gì hắn muốn biết, tối hôm nay đã rõ hết rồi.
Nàng ta thật sự đã giấu kín dụng tâm!
Nàng ta đã sớm biết âm mưu của Phong Vô Ngân, từ cuộc nói chuyện của hai người có thể xác minh được một điểm, nàng ta lớn lên cùng Phong Vô Ngân, hơn nữa người nàng thực sự yêu chính là Phong Vô Ngân. Nghĩ đến nàng lúc trước vì mình mà đỡ nhát kiếm kia, thậm chí lúc trúng cổ, người trong lòng nàng nghĩ đến căn bản là một nam nhân khác, ánh mắt Lãnh Dịch Hạo lại càng thêm lạnh giá.
Nàng lừa hắn thật khổ! Bảy năm! Một nữ nhân ở bên cạnh hắn bảy năm, một nữ nhân có được toàn bộ tín nhiệm của hắn, lại lừa gạt hắn!
Không, nàng không chỉ lừa gạt hắn, hơn nữa theo lời Phong Vô Ngân, nàng có mục đích của nàng. Rốt cuộc đó là cái gì?
Lãnh Dịch Hạo mỗi bước đều đi thong thả mà trầm ổn, ánh mắt tràn ngập sự băng giá, giống như một con báo săn đang tức giận, chằm chằm siết chặt con mồi, tuyệt đối sẽ không cho đối phương bất kỳ cơ hội chạy trốn nào.
Ngọc Điệp quá quen thuộc với ánh mắt Lãnh Dịch Hạo, ánh mắt như vậy, khiến nàng biết rằng, nàng không thể trốn.
"Vương gia, người hãy nghe thiếp..." Ngọc Điệp còn chưa dứt lời, trên cổ liền bị một bàn tay lớn siết lấy.
Lãnh Dịch Hạo dùng lực vừa phải, khiến thân thể Ngọc Điệp rời khỏi nàng chỉ có thể bất lực bấu víu cánh tay Lãnh Dịch Hạo. Chỗ cổ bị siết chặt, làm cho nàng nói không ra lời.
"Những lời Phong Vô Ngân nói, là sự thật?" Giọng nói của Lãnh Dịch Hạo lạnh như băng.
"Vương... Gia Nghe thiếp giải thích..." Ngọc Điệp khó khăn mở miệng. Đôi mắt ngập nước nhìn Lãnh Dịch Hạo.
Nam nhân từng ôn nhu đa tình với nàng đã biến mất. Tất cả là vì Úc Phi Tuyết!
Ngọc Điệp trong lòng lại càng oán hận Úc Phi Tuyết thêm vài phần.
Lãnh Dịch Hạo thả lỏng tay, hai chân Ngọc Điệp rốt cục cũng chạm đất, thân thể mềm mại của nàng lảo đảo lui về sau, ngã nhào trên mặt đất, ánh mắt ẩn chứa nước mắt hướng về phía Lãnh Dịch Hạo, lại chỉ làm cho ánh mắt Lãnh Dịch Hạo càng thêm lạnh buốt.
"Thật sự là thiếp có mục đích mà đến, lúc trước thiếp thích Phong Vô Ngân, vì muốn có được sự chú ý của hắn, thiếp không tiếc lẻn vào phủ của người làm nha hoàn." Ngọc Điệp thu hồi ánh mắt, sâu kín mở miệng.
"Nhưng bất kể là thiếp làm gì, hắn cũng không chú ý tới thiếp. Còn người, Vương gia, thời điểm người hết lòng chăm sóc thiếp, thiếp thật sự đã yêu người. Bởi vì chưa từng có bất kì ai đối xử với thiếp như vậy."
"Từ lần đầu tiên thiếp dâng mình cho người, thiếp đã chính thức yêu người."
"Hôm nay thiếp đi tìm Phong Vô Ngân, chính là ngăn cản âm mưu mưu phản của hắn. Bởi vì thiếp biết rõ sức mạnh Thần Vực, thiếp không muốn người bị tổn thương! Nếu như trong lòng của thiếp còn có Phong Vô Ngân, làm sao có thể đem hắn tặng cho Úc Phi Tuyết."
"Đúng vậy, trước đây thiếp xác nhận thực cố ý hãm hại Úc Phi Tuyết, nhưng đó là bởi vì thiếp yêu người, thiếp không thể để cho nàng cướp đi hạnh phúc thuộc về thiếp, Vương gia, thiếp hy vọng được ở bên người, thiếp chỉ không muốn chia sẻ Vương gia với những nữ nhân khác, Vương gia, thiếp thật sự..."
Ngọc Điệp nói càng nhiều, đôi mắt Lãnh Dịch Hạo càng giá lạnh. RLãnh Dịch Hạo đã không còn kiên nhẫn nghe tiếp: "Phong Vô Ngân nói quả nhiên không có sai."
Thanh âm Lãnh Dịch Hạo băng lãnh, làm cho Ngọc Điệp trong lòng cũng một hồi lạnh buốt.
"Ngươi không phải là vì hắn, cũng không phải là vì ta. Ngươi vì chính bản thân mình. Chỉ sợ thứ ngươi yêu, chính là vị trí Vương phi. Phong Vô Ngân cho dù mưu phản thành công, cũng không thể cho ngươi bất cứ danh phận nào, nhưng cùng một chỗ với ta, ngươi tối thiểu vẫn là một vương phi, phải không?"
Ngọc Điệp kinh hoàng mà lại thất bại lắc đầu: "Không, không phải như thế! Vương gia, người hẳn là cảm giác được, thiếp thật sự yêu người! Thiếp không phải..."
Lãnh Dịch Hạo tiến lên một bước, ngồi xổm xuống, điểm huyệt nói của Ngọc Điệp, động tác cực nhanh, làm cho Ngọc Điệp chưa kịp phản ứng, toàn thân đã bủn rủn vô lực.
Sau đó hắn nghiêm nghị đứng ở trước người Ngọc Điệp: "Ngươi nghe đây, bổn vương sẽ thành toàn cho ngươi, từ giờ trở đi, ngươi hãy ngoan ngoãn ở trong vương phủ mà làm vương phi của ngươi đi."
"Có ý gì?" Ngọc Điệp hoảng sợ nhìn Lãnh Dịch Hạo, từ trong mắt hắn thấy được sát khí. Cảm giác rùng mình từ lòng bàn chân nhanh chóng truyền đến khắp người.
Lãnh Dịch Hạo sẽ không bỏ qua bất kỳ người nào phản bội hắn!
Ý của ta là, không phải ngươi ghen tị với Úc Phi Tuyết sao? Như vậy, từ giờ trở đi, ngươi chính là Úc Phi Tuyết." Ánh mắt Lãnh Dịch Hạo lạnh như băng.
Ngọc Điệp hoảng sợ nghi hoặc nhìn Lãnh Dịch Hạo, hắn nói những lời này là có ý gì?
Ánh mắt u tối của Lãnh Dịch Hạo không có một chút độ ấm nào, khóe môi khẽ nhếch, cười đến vô cùng tà khí: "Không phải người yêu ta sao? Hiện tại Úc Phi Tuyết đã rời vương phủ, dù sao không ai biết dáng vẻ của nàng như thế nào, bây giờ ngươi chính là Úc Phi Tuyết, giúp bổn vương làm việc, không phải là ngươi không muốn chứ?"
Rõ ràng từ trong mắt Lãnh Dịch Hạo thấy được sát khí, nhưng chỉ có một mảnh trong trẻo lạnh lùng. Ngọc Điệp trong lòng biết việc này không ổn, nhưng mà ả không thể cự tuyệt.
Huyệt đạo bị điểm, ả không cách nào sử dụng công lực, chỉ có thể mặc Lãnh Dịch Hạo ép về vương phủ.
Nghe thấy tiếng cầu cứu nhu nhược vô lực của Ngọc Điệp, ánh mắt Lãnh Dịch Hạo như hàn băng ngàn năm, hắn sẽ không để cho bất cứ kẻ nào thương tổn Úc Phi Tuyết!
Phía sau bọn hắn, góc áo màu xám của Phong Vô Ngân tung bay ở đầu đường.
Vừa rồi là hắn cố ý.
Từ lúc bắt đầu, hắn đã biết Lãnh Dịch Hạo ở sau lưng Ngọc Điệp, chỉ là lúc đó, hắn còn chưa xác định được Lãnh Dịch Hạo và Ngọc Điệp có cùng một chiến tuyến hay không. Xem ra, không phải.
Cho nên, hắn cố ý dẫn dụ Ngọc Điệp nói ra những việc trước đây.
Ngọc Điệp này, đã từng nhiều lần hãm hại Tuyết Nhi, làm cho Tuyết Nhi gặp phải nguy hiểm, hắn không thể tha thứ! Huống chi, từ lúc ả ta bắt đầu yêu Lãnh Dịch Hạo, ả ta đã phản bội Thần Vực, Ngọc Điệp biết quá nhiều về Thần Vực, cho nên, ả nhất định phải chết!
Hắn chẳng qua là mượn tay Lãnh Dịch Hạo để giải quyết ả mà thôi.
Kỳ thật hắn làm như vậy, phần lớn, là vì Úc Phi Tuyết.
Tuyêt Nhi dường như rất quan tâm đến suy nghĩ của Lãnh Dịch Hạo, hắn nghĩ oan cho Tuyết Nhi, làm nàng rất không vui.
Kỳ thật Phong Vô Ngân biết rõ, quan hệ của Lãnh Dịch Hạo cùng Úc Phi Tuyết càng căng thẳng, hắn càng có lợi. Hắn hẳn là nên châm ngòi cho quan hệ giữa hai người mới đúng, nhưng vì sao... Hắn không làm được?
Phong Vô Ngân đột nhiên cảm thấy bản thân rất mâu thuẫn. Hắn không ngờ khát vọng trong nội tâm mình và những việc hắn làm lại mâu thuẫn như vậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc Điệp lập tức trở lên trắng bệch: "Vương... Vương gia!".
Lãnh Dịch Hạo đi tới từng bước một, ánh mắt lạnh buốt băng hàn.
Ngọc Điệp và Phong Vô Ngân quả nhiên là cùng một bọn. Kỳ thật từ lúc tại Đào Hoa Uyển, khi Phong Vô Ngân xuất hiện lần đầu tiên ở vương phủ, hắn đã có cảm giác Ngọc Điệp và Phong Vô Ngân có quen biết nhau. Nhưng lúc đó cũng chỉ là suy đoán của hắn, không có chứng cứ rõ ràng, cho nên hắn mới tìm người đi điều tra Ngọc Điệp.
Xem ra, đúng là 'Đi mòn thiết hài tìm không thấy, vô tình bắt được chẳng tốn công', những gì hắn muốn biết, tối hôm nay đã rõ hết rồi.
Nàng ta thật sự đã giấu kín dụng tâm!
Nàng ta đã sớm biết âm mưu của Phong Vô Ngân, từ cuộc nói chuyện của hai người có thể xác minh được một điểm, nàng ta lớn lên cùng Phong Vô Ngân, hơn nữa người nàng thực sự yêu chính là Phong Vô Ngân. Nghĩ đến nàng lúc trước vì mình mà đỡ nhát kiếm kia, thậm chí lúc trúng cổ, người trong lòng nàng nghĩ đến căn bản là một nam nhân khác, ánh mắt Lãnh Dịch Hạo lại càng thêm lạnh giá.
Nàng lừa hắn thật khổ! Bảy năm! Một nữ nhân ở bên cạnh hắn bảy năm, một nữ nhân có được toàn bộ tín nhiệm của hắn, lại lừa gạt hắn!
Không, nàng không chỉ lừa gạt hắn, hơn nữa theo lời Phong Vô Ngân, nàng có mục đích của nàng. Rốt cuộc đó là cái gì?
Lãnh Dịch Hạo mỗi bước đều đi thong thả mà trầm ổn, ánh mắt tràn ngập sự băng giá, giống như một con báo săn đang tức giận, chằm chằm siết chặt con mồi, tuyệt đối sẽ không cho đối phương bất kỳ cơ hội chạy trốn nào.
Ngọc Điệp quá quen thuộc với ánh mắt Lãnh Dịch Hạo, ánh mắt như vậy, khiến nàng biết rằng, nàng không thể trốn.
"Vương gia, người hãy nghe thiếp..." Ngọc Điệp còn chưa dứt lời, trên cổ liền bị một bàn tay lớn siết lấy.
Lãnh Dịch Hạo dùng lực vừa phải, khiến thân thể Ngọc Điệp rời khỏi nàng chỉ có thể bất lực bấu víu cánh tay Lãnh Dịch Hạo. Chỗ cổ bị siết chặt, làm cho nàng nói không ra lời.
"Những lời Phong Vô Ngân nói, là sự thật?" Giọng nói của Lãnh Dịch Hạo lạnh như băng.
"Vương... Gia Nghe thiếp giải thích..." Ngọc Điệp khó khăn mở miệng. Đôi mắt ngập nước nhìn Lãnh Dịch Hạo.
Nam nhân từng ôn nhu đa tình với nàng đã biến mất. Tất cả là vì Úc Phi Tuyết!
Ngọc Điệp trong lòng lại càng oán hận Úc Phi Tuyết thêm vài phần.
Lãnh Dịch Hạo thả lỏng tay, hai chân Ngọc Điệp rốt cục cũng chạm đất, thân thể mềm mại của nàng lảo đảo lui về sau, ngã nhào trên mặt đất, ánh mắt ẩn chứa nước mắt hướng về phía Lãnh Dịch Hạo, lại chỉ làm cho ánh mắt Lãnh Dịch Hạo càng thêm lạnh buốt.
"Thật sự là thiếp có mục đích mà đến, lúc trước thiếp thích Phong Vô Ngân, vì muốn có được sự chú ý của hắn, thiếp không tiếc lẻn vào phủ của người làm nha hoàn." Ngọc Điệp thu hồi ánh mắt, sâu kín mở miệng.
"Nhưng bất kể là thiếp làm gì, hắn cũng không chú ý tới thiếp. Còn người, Vương gia, thời điểm người hết lòng chăm sóc thiếp, thiếp thật sự đã yêu người. Bởi vì chưa từng có bất kì ai đối xử với thiếp như vậy."
"Từ lần đầu tiên thiếp dâng mình cho người, thiếp đã chính thức yêu người."
"Hôm nay thiếp đi tìm Phong Vô Ngân, chính là ngăn cản âm mưu mưu phản của hắn. Bởi vì thiếp biết rõ sức mạnh Thần Vực, thiếp không muốn người bị tổn thương! Nếu như trong lòng của thiếp còn có Phong Vô Ngân, làm sao có thể đem hắn tặng cho Úc Phi Tuyết."
"Đúng vậy, trước đây thiếp xác nhận thực cố ý hãm hại Úc Phi Tuyết, nhưng đó là bởi vì thiếp yêu người, thiếp không thể để cho nàng cướp đi hạnh phúc thuộc về thiếp, Vương gia, thiếp hy vọng được ở bên người, thiếp chỉ không muốn chia sẻ Vương gia với những nữ nhân khác, Vương gia, thiếp thật sự..."
Ngọc Điệp nói càng nhiều, đôi mắt Lãnh Dịch Hạo càng giá lạnh. RLãnh Dịch Hạo đã không còn kiên nhẫn nghe tiếp: "Phong Vô Ngân nói quả nhiên không có sai."
Thanh âm Lãnh Dịch Hạo băng lãnh, làm cho Ngọc Điệp trong lòng cũng một hồi lạnh buốt.
"Ngươi không phải là vì hắn, cũng không phải là vì ta. Ngươi vì chính bản thân mình. Chỉ sợ thứ ngươi yêu, chính là vị trí Vương phi. Phong Vô Ngân cho dù mưu phản thành công, cũng không thể cho ngươi bất cứ danh phận nào, nhưng cùng một chỗ với ta, ngươi tối thiểu vẫn là một vương phi, phải không?"
Ngọc Điệp kinh hoàng mà lại thất bại lắc đầu: "Không, không phải như thế! Vương gia, người hẳn là cảm giác được, thiếp thật sự yêu người! Thiếp không phải..."
Lãnh Dịch Hạo tiến lên một bước, ngồi xổm xuống, điểm huyệt nói của Ngọc Điệp, động tác cực nhanh, làm cho Ngọc Điệp chưa kịp phản ứng, toàn thân đã bủn rủn vô lực.
Sau đó hắn nghiêm nghị đứng ở trước người Ngọc Điệp: "Ngươi nghe đây, bổn vương sẽ thành toàn cho ngươi, từ giờ trở đi, ngươi hãy ngoan ngoãn ở trong vương phủ mà làm vương phi của ngươi đi."
"Có ý gì?" Ngọc Điệp hoảng sợ nhìn Lãnh Dịch Hạo, từ trong mắt hắn thấy được sát khí. Cảm giác rùng mình từ lòng bàn chân nhanh chóng truyền đến khắp người.
Lãnh Dịch Hạo sẽ không bỏ qua bất kỳ người nào phản bội hắn!
Ý của ta là, không phải ngươi ghen tị với Úc Phi Tuyết sao? Như vậy, từ giờ trở đi, ngươi chính là Úc Phi Tuyết." Ánh mắt Lãnh Dịch Hạo lạnh như băng.
Ngọc Điệp hoảng sợ nghi hoặc nhìn Lãnh Dịch Hạo, hắn nói những lời này là có ý gì?
Ánh mắt u tối của Lãnh Dịch Hạo không có một chút độ ấm nào, khóe môi khẽ nhếch, cười đến vô cùng tà khí: "Không phải người yêu ta sao? Hiện tại Úc Phi Tuyết đã rời vương phủ, dù sao không ai biết dáng vẻ của nàng như thế nào, bây giờ ngươi chính là Úc Phi Tuyết, giúp bổn vương làm việc, không phải là ngươi không muốn chứ?"
Rõ ràng từ trong mắt Lãnh Dịch Hạo thấy được sát khí, nhưng chỉ có một mảnh trong trẻo lạnh lùng. Ngọc Điệp trong lòng biết việc này không ổn, nhưng mà ả không thể cự tuyệt.
Huyệt đạo bị điểm, ả không cách nào sử dụng công lực, chỉ có thể mặc Lãnh Dịch Hạo ép về vương phủ.
Nghe thấy tiếng cầu cứu nhu nhược vô lực của Ngọc Điệp, ánh mắt Lãnh Dịch Hạo như hàn băng ngàn năm, hắn sẽ không để cho bất cứ kẻ nào thương tổn Úc Phi Tuyết!
Phía sau bọn hắn, góc áo màu xám của Phong Vô Ngân tung bay ở đầu đường.
Vừa rồi là hắn cố ý.
Từ lúc bắt đầu, hắn đã biết Lãnh Dịch Hạo ở sau lưng Ngọc Điệp, chỉ là lúc đó, hắn còn chưa xác định được Lãnh Dịch Hạo và Ngọc Điệp có cùng một chiến tuyến hay không. Xem ra, không phải.
Cho nên, hắn cố ý dẫn dụ Ngọc Điệp nói ra những việc trước đây.
Ngọc Điệp này, đã từng nhiều lần hãm hại Tuyết Nhi, làm cho Tuyết Nhi gặp phải nguy hiểm, hắn không thể tha thứ! Huống chi, từ lúc ả ta bắt đầu yêu Lãnh Dịch Hạo, ả ta đã phản bội Thần Vực, Ngọc Điệp biết quá nhiều về Thần Vực, cho nên, ả nhất định phải chết!
Hắn chẳng qua là mượn tay Lãnh Dịch Hạo để giải quyết ả mà thôi.
Kỳ thật hắn làm như vậy, phần lớn, là vì Úc Phi Tuyết.
Tuyêt Nhi dường như rất quan tâm đến suy nghĩ của Lãnh Dịch Hạo, hắn nghĩ oan cho Tuyết Nhi, làm nàng rất không vui.
Kỳ thật Phong Vô Ngân biết rõ, quan hệ của Lãnh Dịch Hạo cùng Úc Phi Tuyết càng căng thẳng, hắn càng có lợi. Hắn hẳn là nên châm ngòi cho quan hệ giữa hai người mới đúng, nhưng vì sao... Hắn không làm được?
Phong Vô Ngân đột nhiên cảm thấy bản thân rất mâu thuẫn. Hắn không ngờ khát vọng trong nội tâm mình và những việc hắn làm lại mâu thuẫn như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.