Chương 2
An Tổ Đề
04/10/2017
Ừ, mặc dù tiểu cô
nương này gầy tong teo, người lại bẩn, nhưng nhìn kĩ lại rất xinh đẹp!
Con ngươi đen trắng rõ ràng, linh hoạt có hồn, da thịt trắng noãn như
đậu hũ, miệng nhỏ nhắn vừa tròn vừa đỏ au, đúng là tướng mạo thanh tú đã nhìn thì khó quên.
“Mì tới đây.” Mì nóng hổi được bưng lên bàn.
Nước mì thơm lừng xộc vào mũi, tròng mắt tiểu nữ hài càng sáng, cầm thìa vớt nhưng sợi mì trơn tuột vớt mãi không được.
“Đồ ngốc! Không biết dùng đũa à?” Đồng Tiếu Ngộ nhét đũa vào tay nàng.
Nàng khốn khổ nhìn đôi đũa, rõ ràng có năm ngón tay sao lại không điều khiển đũa được.
“Mẫu thân ngươi không dạy ngươi dùng đũa hả?” Cậu tức giận hỏi.
Tiểu nữ hài lắc đầu.
“Sao lại ngốc vậy chứ.” Cậu vòng hai tay trước ngực, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
Tiểu nữ hài không quan tâm cậu đang khó chịu vì chuyện gì, nàng ngưng không dùng đũa nữa, dùng thìa cẩn thận vớt một lượng mì lớn lên, miệng kề sát thành bát, tay đẩy mì vào miệng.
“Làm vậy rất nóng.”
Nàng mặc kệ, dồn sức ăn.
“Ngươi ăn như vậy thì bỏng mất.”
Dù nóng đến hai mắt đều đỏ, rơi cả nước mắt nhưng nàng vẫn tiếp tục đẩy mì vào miệng.
“Ngu ngốc! Đần hết biết!” Cậu không nhìn được nữa, giật lấy thìa, cầm đũa lên, gắp mấy sợi mì bỏ vào trong, thổi hai cái rồi đưa sang cho nàng: “Ăn.”
Nàng há miệng ngậm vào, ăn ngon lành, nuốt xuống rồi lại mong đợi nhìn cậu.
Nếu trên mông có cái đuôi, chắc chắn là sẽ quẩy không ngừng để lấy lòng cậu.
Đồng Tiếu Ngộ bĩu môi, tiếp tục gắp mì bỏ vào thìa, thổi nguội, đút cho nàng.
Được mấy lần, cậu mới nhận ra hành động mình đang làm – cậu đang đút mì cho người khác sao?
Đường đường là đại thiếu gia nhà họ Đồng, cơm bưng nước rót có người hầu hạ, đút cơm là chuyện của nô tài, cậu không những đút cơm, mà còn đút cho ăn xin.
Cậu đang đút một kẻ ăn xin!
Chuyện này mà truyền ra ngoài, sao cậu còn làm người được nữa?
Thấy cậu ngẩn người, vẻ mặt đầy khiếp sợ nhưng không hiểu vì sao cậu như vậy, tiểu nữ hài buồn bực đẩy cậu một cái.
Cậu phục hồi tinh thần, thở phì phò nhét đũa vào tay nàng.
“Tự ăn đi!” Cậu sờ bát: “Hết nóng rồi!”
Tiểu nữ hài vui vẻ gật đầu, tiếp tục dùng thìa ăn theo cách cũ.
Dù sao cũng hết nóng rồi, ăn như vậy chắc không sao đâu. Đồng Tiếu Ngộ vòng tay trước ngực, đề phòng mình lại kích động giành lấy thìa và đũa trên tay nàng, làm ra chuyện không xứng với thân phận của mình trên phố.
“Thiếu gia, thiếu gia...” Vất vả lắm mới tìm thấy thiếu gia nhà mình, Tiểu Chu nước mắt nước mũi tèm lem chạy tới, “Cậu chạy đi đâu vậy? Nô tài tìm cậu cực khổ lắm đó!”
Tưởng cậu bị bắt cóc hoặc mất tích, làm hắn sợ đến thiếu chút nữa tim ngừng đập luôn.
“Ai bảo ngươi mua một cái bánh vòng thôi mà cũng lâu như vậy hả?” Đồng Tiếu Ngộ trừng mắt: “Mua được chưa?”
“Mua được rồi, được rồi!” Tiểu Chu đưa bánh: “Xếp hàng lâu lắm mới mua được…”
Đồng Tiếu Ngộ đoạt lấy.
“Cũng may còn cái cuối cùng, muộn chút nữa là không mua được rồi!”
Đồng Tiếu Ngộ lấy bánh ra cắn một cái.
“Ăn hết ngon rồi!” Sau đó đem bánh nhét vào tay nữ hài tử: “Cho ngươi.”
Mắt nữ hài tử bừng sáng.
“Thiếu gia, nô tài xếp hàng vất vả lắm mới mua được cái bánh này… “
“Vậy thì sao hả?” Đồng Tiếu Ngộ trừng mắt lườm hắn một cái: “Được rồi! Trời cũng tối rồi, ta muốn về nhà.”
Đồng Tiếu Ngộ nhảy qua ghế, cố ý không nhìn tiểu nữ hài thêm cái nào nữa.
“Được được được, thiếu gia, chúng ta mau về thôi, nếu không về trễ, phu nhân sẽ lo lắng.”
“Tiểu Chu, ngươi thật lắm lời, có thể bớt nhiều lời như nữ nhân được không?”
“Thiếu gia, không phải tiểu nhân lắm lời, tiểu nhân chỉ quan tâm cậu thôi mà…”
Chủ tớ người trước người sau đã đi xa, tiểu cô nương không quan tâm họ đang cãi nhau cái gì, cắn một miếng bánh vòng ngọt.
Rất ngọt, rất ngon nha…
Đêm khuya thanh tĩnh, không một tiếng động.
Viện phía đông nam của Đồng gia, là Thanh Tâm Cư nơi ở của Đồng Tiếu Ngộ.
Cậu vốn đang chìm vào giấc ngủ trong phòng thì đột nhiên mở mắt, chợt ngồi dậy.
Có phải cậu đã quên mất một chuyện? Có phải cậu đã quên không trả tiền cho ông chủ tiệm mì rồi không?
Tiểu nữ hài ăn xin đó chắc chắn không có tiền trả, nàng ta bị xem là ăn quỵt, không biết sẽ bị đối xử như thế nào nữa?
Có khi nào ông chủ tiệm mì bán nàng đi không? Hay là đánh nàng một trận tơi tả?
Có thể nào nàng sẽ nằm ở đầu đường, hơi thở mong manh, còn sót lại một chút hơi tàn?
Tâm trạng lo lắng treo lơ lửng, cậu hoàn toàn không tài nào ngủ được.
Thật ra thì sao cậu lại đi quan tâm tiểu nữ hài ăn xin kia chứ? Mạng hèn của một tiểu ăn xin như nàng, ngay cả cơm cũng không có mà ăn, chỉ có thể đi nhặt thức ăn bỏ đi trên đất không khác gì chó hoang, nếu như mặc kệ nàng, sợ là cũng không chịu đựng được mấy ngày, trước khi chết còn có thể ăn một bát mì nóng hổi, còn có bánh vòng ngọt đang thịnh hành nhất, có thể xem như cậu đã làm một việc thiện rồi!
Mặc kệ nàng ta!
Những kẻ ăn xin thối chết ở đầu đường như thế, nàng ta không phải người đầu tiên, cũng sẽ không phải người cuối cùng.
Ngủ đi! Mặc kệ nàng.
Đồng Tiếu Ngộ trở về giường nằm, kéo chăn đắp kỹ, cố gắng nhắm mắt lại.
Chắc không phải nàng bị đánh chết rồi chứ?
Mắt nàng rất lớn, nếu như chết không nhắm mắt, chắc chắn là tràn ngập oán hận mà trợn thật to!
Thế này hình như là do cậu hại chết nữ hài tử kia.
Đồng Tiếu Ngộ lại mang tâm trạng không yên ngồi dậy, cậu vén màn ra, ngửa mặt nhìn sắc trời bên ngoài.
Sao lại tối như vậy, u ám như vậy, nặng nề như vậy?
Cậu dứt khoát xuống giường mang giày vào, đẩy cửa đi ra ngoài, ngồi trên bậc thềm, hai tay chống má, ngẩng lên nhìn những đốm sao dày đặc trên bầu trời, hai hàng lông mày phiền muộn tách ra rồi lại chau lại với nhau.
Sao trời không sáng nhanh đi?
Sáng nhanh một chút đi chứ!
Khốn thật!
“Thiếu gia, đợi nô tài với… Đừng chạy nhanh như vậy… Phù phù… Thiếu gia…” Tiểu Chu vừa chạy vừa thở hồng hộc, gần như sắp tắt thở.
Mới sớm tinh mơ, trời vừa tờ mờ sáng, đã có người xông vào phòng của tiểu Chu, trực tiếp nắm lấy đầu hắn hô to: “Dậy mau đi, ta muốn đi phố Nghĩa Dân.”
“Thiếu gia, đi phố Nghĩa Dân sớm thế này, các cửa hiệu còn chưa mở cửa mà!” Tiểu Chu xoay người ngủ tiếp.
“Vậy thì sao hả?” Đồng Tiếu Ngộ càng kéo tóc hắn căng hơn, căng đến mức da đầu hắn cũng sắp bị lột ra rồi: “Ta mặc kệ! Đi theo ta!”
Cậu muốn đi tìm người chứ đâu phải muốn đi mua đồ, ai thèm quan tâm cửa hiệu có mở hay chưa.
“Được rồi! Thiếu gia.” Tiểu Chu mang vẻ mặt đau khổ xuống giường: “Vậy chờ nô tài ăn sáng đã…”
“Ta muốn ra ngoài.”
“Vậy để nô tài đi bẩm báo với lão gia, phu nhân một tiếng…”
“Ta muốn ra ngoài ngay bây giờ!”
“Á!” Thiếu gia vậy mà lại nhẫn tâm đạp hắn một cước, cũng may hắn bì thô nhục hậu (da thô thịt dày), mà thiếu gia chỉ mới mười tuổi, đá hắn cũng không thấy đau lắm.
Bất đắc dĩ hắn đành đi theo Đồng Tiếu Ngộ đang cố tình gây sự này ra ngoài, chỉ thấy cậu vừa đến phố Nghĩa Dân, thì y như con ruồi không đầu chạy loạn khắp nơi, hắn không biết Đồng Tiếu Ngộ muốn đi đâu, hắn thở hồng hộc đuổi theo, chân cũng sắp đứt ra rồi.
Tiểu cô nương đó đang ở đâu?
Còn sống không?
Có còn sống không?
Đồng Tiếu Ngộ sốt ruột tìm kiếm xung quanh, tìm hết một lượt phố Nghĩa Dân, ngay cả một ngõ nhỏ cậu cũng không bỏ sót, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của nàng.
Có thể tiểu cô nương đã về nhà rồi chăng?
Đồng Tiếu Ngộ chợt nhận ra.
Ai nói ăn xin thì không có nhà?
Nói không chừng tiểu cô nương còn đang ngủ ngon trong nhà, chỉ có cậu bị bệnh thần kinh, mới sáng sớm đã cuống cuồng tìm người!
“Về nhà thôi.” Đồng Tiếu Ngộ mặt không cảm xúc nói với tiểu Chu đầu đầy mồ hôi.
“Thật tốt quá!” Tiểu Chu thở phào nhẹ nhõm.
“Vẻ mặt như trút được gánh nặng đó của ngươi là thế nào hả? Theo ta ra ngoài vất vả lắm sao?”
“Thiếu gia, nô tài không có ý này, chỉ là cậu còn chưa ăn sáng, cũng không báo với lão gia, phu nhân một tiếng đã bỏ ra ngoài, chỉ sợ bây giờ lão phu nhân đang rất sốt ruột đó!”
“Vậy nên bây giờ ta muốn trở về đây…” Đột nhiên, ánh mắt của Đồng Tiếu Ngộ bị thu hút bởi một bóng mờ trong ngõ tối.
“Lúc nãy ta chưa tìm qua chỗ này sao?” Đồng Tiếu Ngộ bước nhanh qua đó.
“Thiếu gia?” Tiểu Chu không hiểu gì cả buộc phải đuổi theo cậu.
Đồng Tiếu Ngộ đi vào ngõ tối, quả nhiên nhìn thấy một thân hình nhỏ nhắn đang cuộn tròn thành một khối.
“Này!” Đồng Tiếu Ngộ vội vàng xoay mặt của thân hình kia lại.
Đúng là nàng!
Đưa đầu ngón tay lên mũi nàng xem còn thở không, hơi thở nong nóng khiến Đồng Tiếu Ngộ thở phào nhẹ nhõm, nhưng quan sát kỹ, rõ ràng hai gò má của nàng sưng vù đỏ bầm, khiến cho người ta vừa nhìn đã thấy sợ.
Đã qua một đêm còn chưa tan, đủ thấy tiểu cô nương đã bị bạt tai nặng thế nào… Không! Đây chắc chắn không phải chỉ bị tát một cái mà sưng đến như vậy, nhất định là bị đánh không biết bao nhiêu cái rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn mới có thể sưng thành đầu heo như vậy.
Chỉ có một bát mì mà thôi, hà tất phải đánh người ta ra nông nỗi này chứ?
Đồng Tiếu Ngộ giận đến run người.
“Này, tỉnh lại đi, ngủ ở đây sẽ bị cảm lạnh đấy!” Đồng Tiếu Ngộ ra sức lay lay tiểu cô nương.
Tiểu cô nương mở đôi mắt ngái ngủ mơ màng, nhìn thấy cậu, nhếch môi nở một nụ cười hết sức chân thành.
Cậu quên không trả tiền đã bỏ đi, hại nàng bị đánh, sao nàng còn cười với cậu như thế?
Tiểu cô nương lấy một gói giấy dầu từ trong ngực, mở ra, rõ ràng là bánh vòng ngọt mà cậu đã cho, chỉ còn thừa lại một miếng nhỏ, vậy mà nàng lại xem miếng bánh đó như bảo vật vô giá mà cất giữ kỹ càng trong ngực.
Nàng đưa bánh vòng ngọt về phía cậu.
“Làm gì vậy?”
“Cho huynh ăn.”
Nàng nói được? Đồng Tiếu Ngộ kinh ngạc.
Hôm qua không thấy nàng mở miệng nói, ngoài lúc giằng co với chó có rống lên mấy tiếng ra, còn lại đều im lặng, cậu còn tưởng nàng là người câm điếc đấy!
“Ta không ăn.”
Nàng đưa thẳng bánh vòng ngọt lên kề sát miệng cậu.
Cái này để qua đêm rồi, sao còn ngon được!
Cậu cắn một miếng nhỏ, đúng là không còn xốp nữa, đồ chiên đã nguội rồi thì chỉ đầy dầu mỡ, quả thật cậu nuốt không trôi, nghẹn ứ, nuốt xuống không được mà nhổ ra cũng không xong.
Thấy cậu cắn xong, tiểu cô nương mới vui vẻ cầm về, quý trọng cắn một cái.
“Rất ngon.” Nàng cười thỏa mãn.
“Nếu ngươi muốn ăn bánh này, lúc nào cũng có!” Đồng Tiếu Ngộ vứt bỏ bánh vòng đã cứng kia đi.
Nhìn thấy thức ăn rơi xuống đất, mặt tiểu cô nương biến sắc, nhặt bánh vòng ngọt lên, tức giận nhìn cậu.
“Cái này ta cho ngươi, chẳng lẽ nó còn quan trọng hơn ta sao?”
Tiểu cô nương cắn răng, loáng thoáng, cậu nghe tiếng sao mà giống hệt như tiếng chó gầm.
“Mì tới đây.” Mì nóng hổi được bưng lên bàn.
Nước mì thơm lừng xộc vào mũi, tròng mắt tiểu nữ hài càng sáng, cầm thìa vớt nhưng sợi mì trơn tuột vớt mãi không được.
“Đồ ngốc! Không biết dùng đũa à?” Đồng Tiếu Ngộ nhét đũa vào tay nàng.
Nàng khốn khổ nhìn đôi đũa, rõ ràng có năm ngón tay sao lại không điều khiển đũa được.
“Mẫu thân ngươi không dạy ngươi dùng đũa hả?” Cậu tức giận hỏi.
Tiểu nữ hài lắc đầu.
“Sao lại ngốc vậy chứ.” Cậu vòng hai tay trước ngực, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
Tiểu nữ hài không quan tâm cậu đang khó chịu vì chuyện gì, nàng ngưng không dùng đũa nữa, dùng thìa cẩn thận vớt một lượng mì lớn lên, miệng kề sát thành bát, tay đẩy mì vào miệng.
“Làm vậy rất nóng.”
Nàng mặc kệ, dồn sức ăn.
“Ngươi ăn như vậy thì bỏng mất.”
Dù nóng đến hai mắt đều đỏ, rơi cả nước mắt nhưng nàng vẫn tiếp tục đẩy mì vào miệng.
“Ngu ngốc! Đần hết biết!” Cậu không nhìn được nữa, giật lấy thìa, cầm đũa lên, gắp mấy sợi mì bỏ vào trong, thổi hai cái rồi đưa sang cho nàng: “Ăn.”
Nàng há miệng ngậm vào, ăn ngon lành, nuốt xuống rồi lại mong đợi nhìn cậu.
Nếu trên mông có cái đuôi, chắc chắn là sẽ quẩy không ngừng để lấy lòng cậu.
Đồng Tiếu Ngộ bĩu môi, tiếp tục gắp mì bỏ vào thìa, thổi nguội, đút cho nàng.
Được mấy lần, cậu mới nhận ra hành động mình đang làm – cậu đang đút mì cho người khác sao?
Đường đường là đại thiếu gia nhà họ Đồng, cơm bưng nước rót có người hầu hạ, đút cơm là chuyện của nô tài, cậu không những đút cơm, mà còn đút cho ăn xin.
Cậu đang đút một kẻ ăn xin!
Chuyện này mà truyền ra ngoài, sao cậu còn làm người được nữa?
Thấy cậu ngẩn người, vẻ mặt đầy khiếp sợ nhưng không hiểu vì sao cậu như vậy, tiểu nữ hài buồn bực đẩy cậu một cái.
Cậu phục hồi tinh thần, thở phì phò nhét đũa vào tay nàng.
“Tự ăn đi!” Cậu sờ bát: “Hết nóng rồi!”
Tiểu nữ hài vui vẻ gật đầu, tiếp tục dùng thìa ăn theo cách cũ.
Dù sao cũng hết nóng rồi, ăn như vậy chắc không sao đâu. Đồng Tiếu Ngộ vòng tay trước ngực, đề phòng mình lại kích động giành lấy thìa và đũa trên tay nàng, làm ra chuyện không xứng với thân phận của mình trên phố.
“Thiếu gia, thiếu gia...” Vất vả lắm mới tìm thấy thiếu gia nhà mình, Tiểu Chu nước mắt nước mũi tèm lem chạy tới, “Cậu chạy đi đâu vậy? Nô tài tìm cậu cực khổ lắm đó!”
Tưởng cậu bị bắt cóc hoặc mất tích, làm hắn sợ đến thiếu chút nữa tim ngừng đập luôn.
“Ai bảo ngươi mua một cái bánh vòng thôi mà cũng lâu như vậy hả?” Đồng Tiếu Ngộ trừng mắt: “Mua được chưa?”
“Mua được rồi, được rồi!” Tiểu Chu đưa bánh: “Xếp hàng lâu lắm mới mua được…”
Đồng Tiếu Ngộ đoạt lấy.
“Cũng may còn cái cuối cùng, muộn chút nữa là không mua được rồi!”
Đồng Tiếu Ngộ lấy bánh ra cắn một cái.
“Ăn hết ngon rồi!” Sau đó đem bánh nhét vào tay nữ hài tử: “Cho ngươi.”
Mắt nữ hài tử bừng sáng.
“Thiếu gia, nô tài xếp hàng vất vả lắm mới mua được cái bánh này… “
“Vậy thì sao hả?” Đồng Tiếu Ngộ trừng mắt lườm hắn một cái: “Được rồi! Trời cũng tối rồi, ta muốn về nhà.”
Đồng Tiếu Ngộ nhảy qua ghế, cố ý không nhìn tiểu nữ hài thêm cái nào nữa.
“Được được được, thiếu gia, chúng ta mau về thôi, nếu không về trễ, phu nhân sẽ lo lắng.”
“Tiểu Chu, ngươi thật lắm lời, có thể bớt nhiều lời như nữ nhân được không?”
“Thiếu gia, không phải tiểu nhân lắm lời, tiểu nhân chỉ quan tâm cậu thôi mà…”
Chủ tớ người trước người sau đã đi xa, tiểu cô nương không quan tâm họ đang cãi nhau cái gì, cắn một miếng bánh vòng ngọt.
Rất ngọt, rất ngon nha…
Đêm khuya thanh tĩnh, không một tiếng động.
Viện phía đông nam của Đồng gia, là Thanh Tâm Cư nơi ở của Đồng Tiếu Ngộ.
Cậu vốn đang chìm vào giấc ngủ trong phòng thì đột nhiên mở mắt, chợt ngồi dậy.
Có phải cậu đã quên mất một chuyện? Có phải cậu đã quên không trả tiền cho ông chủ tiệm mì rồi không?
Tiểu nữ hài ăn xin đó chắc chắn không có tiền trả, nàng ta bị xem là ăn quỵt, không biết sẽ bị đối xử như thế nào nữa?
Có khi nào ông chủ tiệm mì bán nàng đi không? Hay là đánh nàng một trận tơi tả?
Có thể nào nàng sẽ nằm ở đầu đường, hơi thở mong manh, còn sót lại một chút hơi tàn?
Tâm trạng lo lắng treo lơ lửng, cậu hoàn toàn không tài nào ngủ được.
Thật ra thì sao cậu lại đi quan tâm tiểu nữ hài ăn xin kia chứ? Mạng hèn của một tiểu ăn xin như nàng, ngay cả cơm cũng không có mà ăn, chỉ có thể đi nhặt thức ăn bỏ đi trên đất không khác gì chó hoang, nếu như mặc kệ nàng, sợ là cũng không chịu đựng được mấy ngày, trước khi chết còn có thể ăn một bát mì nóng hổi, còn có bánh vòng ngọt đang thịnh hành nhất, có thể xem như cậu đã làm một việc thiện rồi!
Mặc kệ nàng ta!
Những kẻ ăn xin thối chết ở đầu đường như thế, nàng ta không phải người đầu tiên, cũng sẽ không phải người cuối cùng.
Ngủ đi! Mặc kệ nàng.
Đồng Tiếu Ngộ trở về giường nằm, kéo chăn đắp kỹ, cố gắng nhắm mắt lại.
Chắc không phải nàng bị đánh chết rồi chứ?
Mắt nàng rất lớn, nếu như chết không nhắm mắt, chắc chắn là tràn ngập oán hận mà trợn thật to!
Thế này hình như là do cậu hại chết nữ hài tử kia.
Đồng Tiếu Ngộ lại mang tâm trạng không yên ngồi dậy, cậu vén màn ra, ngửa mặt nhìn sắc trời bên ngoài.
Sao lại tối như vậy, u ám như vậy, nặng nề như vậy?
Cậu dứt khoát xuống giường mang giày vào, đẩy cửa đi ra ngoài, ngồi trên bậc thềm, hai tay chống má, ngẩng lên nhìn những đốm sao dày đặc trên bầu trời, hai hàng lông mày phiền muộn tách ra rồi lại chau lại với nhau.
Sao trời không sáng nhanh đi?
Sáng nhanh một chút đi chứ!
Khốn thật!
“Thiếu gia, đợi nô tài với… Đừng chạy nhanh như vậy… Phù phù… Thiếu gia…” Tiểu Chu vừa chạy vừa thở hồng hộc, gần như sắp tắt thở.
Mới sớm tinh mơ, trời vừa tờ mờ sáng, đã có người xông vào phòng của tiểu Chu, trực tiếp nắm lấy đầu hắn hô to: “Dậy mau đi, ta muốn đi phố Nghĩa Dân.”
“Thiếu gia, đi phố Nghĩa Dân sớm thế này, các cửa hiệu còn chưa mở cửa mà!” Tiểu Chu xoay người ngủ tiếp.
“Vậy thì sao hả?” Đồng Tiếu Ngộ càng kéo tóc hắn căng hơn, căng đến mức da đầu hắn cũng sắp bị lột ra rồi: “Ta mặc kệ! Đi theo ta!”
Cậu muốn đi tìm người chứ đâu phải muốn đi mua đồ, ai thèm quan tâm cửa hiệu có mở hay chưa.
“Được rồi! Thiếu gia.” Tiểu Chu mang vẻ mặt đau khổ xuống giường: “Vậy chờ nô tài ăn sáng đã…”
“Ta muốn ra ngoài.”
“Vậy để nô tài đi bẩm báo với lão gia, phu nhân một tiếng…”
“Ta muốn ra ngoài ngay bây giờ!”
“Á!” Thiếu gia vậy mà lại nhẫn tâm đạp hắn một cước, cũng may hắn bì thô nhục hậu (da thô thịt dày), mà thiếu gia chỉ mới mười tuổi, đá hắn cũng không thấy đau lắm.
Bất đắc dĩ hắn đành đi theo Đồng Tiếu Ngộ đang cố tình gây sự này ra ngoài, chỉ thấy cậu vừa đến phố Nghĩa Dân, thì y như con ruồi không đầu chạy loạn khắp nơi, hắn không biết Đồng Tiếu Ngộ muốn đi đâu, hắn thở hồng hộc đuổi theo, chân cũng sắp đứt ra rồi.
Tiểu cô nương đó đang ở đâu?
Còn sống không?
Có còn sống không?
Đồng Tiếu Ngộ sốt ruột tìm kiếm xung quanh, tìm hết một lượt phố Nghĩa Dân, ngay cả một ngõ nhỏ cậu cũng không bỏ sót, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của nàng.
Có thể tiểu cô nương đã về nhà rồi chăng?
Đồng Tiếu Ngộ chợt nhận ra.
Ai nói ăn xin thì không có nhà?
Nói không chừng tiểu cô nương còn đang ngủ ngon trong nhà, chỉ có cậu bị bệnh thần kinh, mới sáng sớm đã cuống cuồng tìm người!
“Về nhà thôi.” Đồng Tiếu Ngộ mặt không cảm xúc nói với tiểu Chu đầu đầy mồ hôi.
“Thật tốt quá!” Tiểu Chu thở phào nhẹ nhõm.
“Vẻ mặt như trút được gánh nặng đó của ngươi là thế nào hả? Theo ta ra ngoài vất vả lắm sao?”
“Thiếu gia, nô tài không có ý này, chỉ là cậu còn chưa ăn sáng, cũng không báo với lão gia, phu nhân một tiếng đã bỏ ra ngoài, chỉ sợ bây giờ lão phu nhân đang rất sốt ruột đó!”
“Vậy nên bây giờ ta muốn trở về đây…” Đột nhiên, ánh mắt của Đồng Tiếu Ngộ bị thu hút bởi một bóng mờ trong ngõ tối.
“Lúc nãy ta chưa tìm qua chỗ này sao?” Đồng Tiếu Ngộ bước nhanh qua đó.
“Thiếu gia?” Tiểu Chu không hiểu gì cả buộc phải đuổi theo cậu.
Đồng Tiếu Ngộ đi vào ngõ tối, quả nhiên nhìn thấy một thân hình nhỏ nhắn đang cuộn tròn thành một khối.
“Này!” Đồng Tiếu Ngộ vội vàng xoay mặt của thân hình kia lại.
Đúng là nàng!
Đưa đầu ngón tay lên mũi nàng xem còn thở không, hơi thở nong nóng khiến Đồng Tiếu Ngộ thở phào nhẹ nhõm, nhưng quan sát kỹ, rõ ràng hai gò má của nàng sưng vù đỏ bầm, khiến cho người ta vừa nhìn đã thấy sợ.
Đã qua một đêm còn chưa tan, đủ thấy tiểu cô nương đã bị bạt tai nặng thế nào… Không! Đây chắc chắn không phải chỉ bị tát một cái mà sưng đến như vậy, nhất định là bị đánh không biết bao nhiêu cái rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn mới có thể sưng thành đầu heo như vậy.
Chỉ có một bát mì mà thôi, hà tất phải đánh người ta ra nông nỗi này chứ?
Đồng Tiếu Ngộ giận đến run người.
“Này, tỉnh lại đi, ngủ ở đây sẽ bị cảm lạnh đấy!” Đồng Tiếu Ngộ ra sức lay lay tiểu cô nương.
Tiểu cô nương mở đôi mắt ngái ngủ mơ màng, nhìn thấy cậu, nhếch môi nở một nụ cười hết sức chân thành.
Cậu quên không trả tiền đã bỏ đi, hại nàng bị đánh, sao nàng còn cười với cậu như thế?
Tiểu cô nương lấy một gói giấy dầu từ trong ngực, mở ra, rõ ràng là bánh vòng ngọt mà cậu đã cho, chỉ còn thừa lại một miếng nhỏ, vậy mà nàng lại xem miếng bánh đó như bảo vật vô giá mà cất giữ kỹ càng trong ngực.
Nàng đưa bánh vòng ngọt về phía cậu.
“Làm gì vậy?”
“Cho huynh ăn.”
Nàng nói được? Đồng Tiếu Ngộ kinh ngạc.
Hôm qua không thấy nàng mở miệng nói, ngoài lúc giằng co với chó có rống lên mấy tiếng ra, còn lại đều im lặng, cậu còn tưởng nàng là người câm điếc đấy!
“Ta không ăn.”
Nàng đưa thẳng bánh vòng ngọt lên kề sát miệng cậu.
Cái này để qua đêm rồi, sao còn ngon được!
Cậu cắn một miếng nhỏ, đúng là không còn xốp nữa, đồ chiên đã nguội rồi thì chỉ đầy dầu mỡ, quả thật cậu nuốt không trôi, nghẹn ứ, nuốt xuống không được mà nhổ ra cũng không xong.
Thấy cậu cắn xong, tiểu cô nương mới vui vẻ cầm về, quý trọng cắn một cái.
“Rất ngon.” Nàng cười thỏa mãn.
“Nếu ngươi muốn ăn bánh này, lúc nào cũng có!” Đồng Tiếu Ngộ vứt bỏ bánh vòng đã cứng kia đi.
Nhìn thấy thức ăn rơi xuống đất, mặt tiểu cô nương biến sắc, nhặt bánh vòng ngọt lên, tức giận nhìn cậu.
“Cái này ta cho ngươi, chẳng lẽ nó còn quan trọng hơn ta sao?”
Tiểu cô nương cắn răng, loáng thoáng, cậu nghe tiếng sao mà giống hệt như tiếng chó gầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.