Chương 25: Nhập Cổ Phần Tay Nghề
Nghiễm Lăng
17/10/2024
Bạch Vi biết được Lưu Quyên đi làm thiếp cho Triệu lão gia, có chút ngoài ý muốn nhưng cũng nằm trong dự liệu.
Ở Thanh Thủy trấn không có nhà ai so được với Triệu gia.
Bạch Vi xắn tay áo lên, lộ ra một đoạn cổ tay tinh tế, xách một giỏ nguyên liệu ngọc đã bị cắt vụn đặt trong viện.
Nàng từ trong đó chọn một ít có thể sử dụng được, điêu khắc thành những đồ vật nhỏ rồi đem bán chúng đi.
Tạ Ngọc Trác đã đi đưa tượng ngọc Quan Âm cho Triệu lão gia, không biết sẽ nhận được bao nhiêu thù lao.
Loay hoay gần như cả ngày, Bạch Vi chọn ra được bốn năm mảnh vụn có thể sử dụng được.
Nàng chuyển những nguyên liệu ngọc vô dụng ra cửa sau, ném chúng đi, lấy tay lau mồ hôi trên trán, chuẩn bị chuyển những thứ còn dùng được đến kho làm việc.
Tạ Ngọc Trác vui vẻ chạy vào: "Vi muội! Vi muội! Triệu lão gia rất hài lòng với tay nghề điêu khắc của muội, thưởng một bút thù lao phong phú, nói lần sau sẽ còn tìm muội!"
"Bao nhiêu?"
Bạch Vi trong lòng tính toán, lần này nếu có thể có nhiều một chút bạc, nàng liền mua một bộ dụng cụ để ở nhà, như vậy cũng không cần ở cả ngày trong kho của Tạ Ngọc Trác.
"Muội đoán xem!"
Bạch Vi nghĩ Triệu lão gia chắc sẽ ra tay rộng rãi, cho nên nói ra một con số: "Một trăm lượng?"
"Muội còn chưa tỉnh ngủ sao? Ở nơi này nằm mơ giữa ban ngày a?" Tạ Ngọc Trác đem bạc chia cho Bạch Vi: “Năm lượng bạc, muội ba mươi lượng, ta hai mươi lượng.”
Bạch Vi nụ cười nhạt dần, nhìn ba thỏi bạc nằm trong lòng bàn tay.
Nàng nhặt một khối mã não, chỉ phí công phu chạm khắc trong vòng chưa đầy nửa tháng, đã bán ra được bốn mươi lượng.
Cái tượng ngọc Quan Âm này tốn công sức gấp mấy lần mà chỉ kiếm được ba mươi lạng.
Mà giá trị của khối ngọc kia, nàng đã giúp tăng lên gấp hai, thậm chí gấp ba!
Có vẻ như muốn kiếm bạc thì phải sử dụng nguyên liệu ngọc của chính mình.
Tạ Ngọc Trác thấy Bạch Vi tâm tình không cao hứng, hai mươi lượng bạc nắm trong tay, đột nhiên cảm giác như bị phỏng: "Muội cho rằng ta không làm việc, còn cầm lấy không ít hơn muội, nên cảm thấy không vui sao? Vậy... vậy ta chỉ lấy mười lượng thôi được không?" Một lúc sau, hắn lấy ra mười lượng với vẻ mặt đau đớn nhét vào tay Bạch Vi.
Bạch Vi đẩy mười lạng bạc ra xa: “Muội thấy điêu khắc cho người khác, không có lợi lắm.”
Tạ Ngọc Trác giật mình, mười phần đồng ý: “Bạc trong tay chúng ta không nhiều, nơi nào có thể mua nguyên liệu ngọc? Muốn mua nguyên liệu thô mà nói, mắt của ta lại không tinh, nếu toàn bộ đều là nguyên liệu thạch, vậy chẳng phải ta mất cả chì lẫn chài!"
Nguyên liệu thạch là ám chỉ nguyên liệu ngọc thô có độ trong suốt kém, nhiều tạp chất, màu sắc có màu xanh lục hoặc không có màu xanh lục, phần lớn là những nguyên liệu thô cấp thấp dùng làm đồ thủ công trang trí.
Bạch Vi bắt đầu có hứng thú: "Còn có thể đánh cược thạch sao?"
"Thân phận của ta căn bản không vào được." Tạ Ngọc Trác cười gượng hai tiếng: "Chúng ta vốn liếng cũng không có, thân phận cũng không đủ, còn có bên trong lại không có người dẫn đường, chúng ta không thể tiến vào vòng kia."
Bạch Vi thở dài, vẫn là bởi vì bọn họ không có tiền.
Tính toán bạc trong tay, nàng có hơn một trăm hai mươi lượng.
Mua một khối nguyên thạch thô thượng hạng là không đủ.
Từ từ tích lũy, từng bước một tiến hành!
"Hôm qua muội nói sẽ tự mình xuống bếp, nhưng cũng không thấy bóng dáng muội đâu, để ta đi mua chút rượu thịt trở về, mời Bạch Mạnh và Thẩm Ngọc cùng đến ăn trưa?" Tạ Ngọc Trác hỏi ý kiến của Bạch Vi.
Bạch Vi lập cho hắn một danh sách, bảo hắn theo đó mà mua.
Tạ Ngọc Trác mua đồ ăn xong, ném vào phòng bếp rồi bỏ chạy.
Bạch Vi nhóm lửa, đem gạo vo xong cho vào nồi nấu chín đến bảy tám phần, dùng muôi múc ra, rồi cho vào nồi hấp.
Nàng rửa rau, cắt nhỏ và chuẩn bị cho vào nồi.
Tạ Ngọc Trác đem Bạch Mạnh và Thẩm Ngọc vào trong tiệm, mấy người bọn họ ngồi vào bàn.
Bạch Mạnh đi thư viện báo danh trở về, nghe nói Bạch Vi xuống bếp nấu cơm, chần chừ nói: "Tiểu muội...nàng ấy xuống bếp?"
Ở nhà là Giang thị nấu cơm, Bạch Vi chỉ xuống bếp vào ngày mùa, Bạch Mạnh mặc dù là người không kén chọn nhưng cái mùi vị đó bây giờ nhớ lại đều cảm thấy trong cuống họng không được dễ chịu cho lắm.
Tạ Ngọc Trác bối rối: “Nàng ấy chưa từng nấu cơm bao giờ?” Nhưng nhìn bộ dáng của nàng ấy, giống như là một đầu bếp có trù nghệ cao siêu a! Hắn hỏi Thẩm Ngọc: “Huynh đã từng ăn đồ nàng nấu chưa?”
Thẩm Ngọc im lặng: “Nếu ngươi không yên lòng, ngươi có thể tự mình đi nấu.”
Tạ Ngọc Trác ho khan hai tiếng: “Cái gì, chúng ta không thể đả kích nhiệt tình của nàng a. Có lẽ...Chúng ta có thể ăn nhiều thêm mấy bát a?"
Bạch Mạnh lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết.
Dưới sự không mong đợi gì từ bọn hắn, Bạch Vi bưng đồ ăn ra.
Thẩm Ngọc ngửi thấy mùi thơm có chút kinh ngạc, dù sao biểu tình của Bạch Mạnh cũng khiến bọn hắn không có nhiều mong đợi.
“Đồ ăn muội nấu cũng không tệ, mọi người mau nếm thử đi.” Bạch Vi cảm thấy tài nấu nướng của nàng rất tốt, ngay cả lão tham ăn như lão đầu tử cũng phải khen ngợi.
Câu nói này, khiến mấy người đã xây dựng tốt tâm lý, đột nhiên cảm thấy áp lực trầm trọng.
Vốn định ăn hai miếng tượng trưng, nhưng Bạch Vi lại quá khoa trương, nếu không cổ vũ, mỗi người ăn hai chén chính là không nể mặt!
Thẩm Ngọc nhìn nước canh rau cải xanh trước mặt tỏa ra hương thơm thanh đạm, được đựng trong một chiếc bát sứ lớn màu trắng, giống như nước trong vắt của dòng suối trên núi, ngược lại không cảm thấy không tốt chút nào, múc một miếng cải xanh cho vào miệng, cảm nhận rất giòn và tươi mát.
Bạch Vi cười nói: “Đây là canh bích giản.”
Tạ Ngọc Trác chặc lưỡi: “Tên này nghe thật thanh nhã.” Cũng không biết mùi vị thế nào!
Dù sao Thẩm Ngọc cũng ăn rồi, liền gắp một miếng gà Phù Dung ăn thử, hương vị thơm ngon kích thích vị giác, vừa có thịt gà mềm mại, lại có độ trơn của lòng trắng trứng, ngon đến nỗi muốn nuốt luôn đầu lưỡi.
Hắn trừng mắt nhìn Bạch Mạnh một cái: "Suýt chút nữa đã bị ngươi lừa!"
Bạch Mạnh nhìn phản ứng của hai người, trong lúc nhất thời chưa tỉnh hồn lại, đặc biệt là vẻ mặt tức giận và oán hận của Tạ Ngọc Trác, như thể đang trách móc hắn muốn ăn một mình.
Bạch Mạnh thực sự là có khổ khó nói, nghi ngờ nếm thử một miếng gà Phù Dung, vị giác ngay lập tức bị kinh ngạc bao vây.
“Tiểu muội, tài nấu nướng của muội…”
Cấp độ trực tiếp từ địa ngục chuyển sang thiên đường!
Bạch Vi giật mình một cái, nhớ tới trù nghệ không tốt của nguyên chủ.
Tròng mắt nàng xoay chuyển, cười yếu ớt nói: “Đại ca, đã một năm rồi huynh chưa từng ăn đồ ăn muội nấu, sao có thể so sánh được với trước đây a? Vốn dĩ muội định đợi huynh thi đậu công danh thể hiện tài hoa, bí mật luyện trù nghệ."
Bạch Mạnh nhớ Bạch Vi thực sự đã hỏi qua Giang thị trù nghệ, cho nên cũng không nghi ngờ gì nữa.
Tạ Ngọc Trác đầy thông cảm liếc nhìn Thẩm Ngọc.
Lúc trước từng ghen tị với Thẩm Ngọc vì cưới được một nàng dâu tài giỏi, có thể kiếm tiền, lại có tài nấu nướng giỏi như vậy.
Nhưng bây giờ tài nấu nướng này là vì một nam nhân khác.
Đột nhiên có cảm giác trên đầu Thẩm Ngọc xanh như bát canh bích giản vậy.
Mấy người rất cho mặt mũi, đem tất cả đồ ăn trong đĩa quét sạch sẽ.
Thẩm Ngọc lông mày thả lỏng, tâm tình rất tốt, một bàn ăn này là bữa ăn ngon nhất hắn từng ăn trong mười năm qua.
Tạ Ngọc Trác còn chưa thỏa mãn, l.i.ế.m môi một cái, ợ lên một tiếng, che miệng xấu hổ, cười nói: "Ăn ngon quá, không nhịn được ăn quá no, thứ lỗi thứ lỗi!" Hắn rót trà cho từng người: "Hôm nay mời các ngươi tới đây, là ta có chuyện muốn bàn. Cửa tiệm của ta là sản nghiệp do tổ tiên để lại, nhưng năng lực ta có hạn, chỉ có thể cố gắng kiếm đủ ăn, Vi muội rất có thiên phú, tay nghề điêu khắc ngọc của nàng còn tốt hơn cả ta, ta định mời nàng nhập cổ phần, các ngươi nghĩ sao?"
Bạch Mạnh không hiểu: "Tiểu muội, muội cảm thấy như thế nào?"
Tạ Ngọc Trác sợ Bạch Vi sẽ không đáp ứng: "Chúng ta sẽ chia đôi lợi nhuận của cửa tiệm. "
Bạch Vi tự mình nghĩ muốn mở một cửa tiệm ngọc khí, không chỉ cần tay nghề, mà còn cần tiền vốn cùng nhân mạch.
Nàng chỉ có tay nghề, mọi thứ khác đều khiếm khuyết, cùng Tạ Ngọc Trác hợp tác không còn gì tốt hơn.
Bạch Vi lo lắng Tạ Ngọc Trác ham bạc, sẽ tùy tiện nhận đơn hàng: "Có thể, nhưng đơn hàng huynh nhận, nhất định phải để muội xem qua."
Tạ Ngọc Trác nhanh lẹ đáp ứng, lấy bản hiệp ước mà hắn đã chuẩn bị ra cho Bạch Vi đóng dấu.
——
Xương cốt tay của Cố Thế An lại bị gãy, Lưu lang trung từ chối chữa trị cho hắn ta.
Bộ mặt thực của hắn bị vạch trần, các thôn dân rất phỉ nhổ hắn.
Cố Thế An sắc mặt âm trầm, hắn vô cùng căm hận Bạch gia!
Đơn giản chỉ mua một ít thuốc trị thương, thuê một chiếc xe bò đi đến huyện thành.
Xe bò dừng trước cửa phủ Kiều gia, người hầu gác cửa nhìn thấy Cố Thế An, vội vàng hỏi: "Cố cử nhân, hôm nay ngài đến tìm huyện thái gia sao?"
Cố Thế An ôn hòa cười nói: "Làm phiền ngươi đi thông truyền một tiếng."
Người hầu nhìn thấy vết thương trên mặt Cố Thế An, đây là là nữ tế được huyện lệnh chọn, không dám chậm trễ, đi vào thông truyền.
Chỉ chốc lát sau đi ra, dẫn Cố Thế An đến tiền thính.
Huyện lệnh phu nhân, Phạm thị, đang ngồi trên chiếc ghế gỗ màu vàng, bà không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy những vết thương trên người Cố Thế An.
"Cổ cử nhân, ai dám ra tay với ngươi? Đã thỉnh lang trung khám chưa?" Phạm thị đứng dậy, vội vàng sai người hầu đi mời lang trung.
Cố Thế An lắc đầu: "Là ta cô phụ vị hôn thê trước, bọn họ trong lòng có oán đối với ta, muốn hủy tiền đồ của ta, cố ý dùng kế vu hãm ta ăn trộm tượng ngọc Quan Âm của Bạch Vi, bắt ta phải bồi thường cho bọn hắn một trăm lượng bạc."
Phạm thị nghe nói lại là Bạch gia, trong lòng tức giận nói: "Ngươi không cần phải sợ hãi, chờ lão gia trở về, sẽ phái người đi bắt những tên điêu dân này, đánh bọn hắn một trận gậy liền đàng hoàng!"
Trong mắt bọn họ, Cố Thế An là vinh quang của toàn bộ Trường Phong huyện, một thôn nữ tự nhiên là không xứng với hắn!
Bạch gia đưa ra từ hôn, bây giờ lại hết lần này đến lần khác làm khó xử Cố Thế An, khiến Phạm thị vô cùng tức giận!
“Nếu ngươi sớm ngày cùng Hinh nhi đính hôn, bọn hắn sẽ không dám khi dễ ngươi!” Phạm thị lại nhắc đến chuyện đính hôn, trước đây cho Cố Thế An mượn bạc, chính là muốn hắn thoát khỏi hôn sự với Bạch gia.
Cố Thế An vội vàng nói: "Không cần làm to chuyện, người không biết chuyện sẽ cho rằng huyện thái gia dùng quyền đè người. Hơn nữa, Bạch Mạnh tài học còn trên ta, bây giờ hắn lại một lần nữa trở lại thư viện đọc sách, đến lúc đó thi đậu khoa khảo, thậm chí đỗ tiến sĩ..."
"Cố Lang, tại sao phải lo lắng, Bạch Mạnh đã vu khống chàng trộm tượng ngọc Quan Âm của hắn, mượn cơ hội này để tống tiền, nhân phẩm người này không đoan chính. Ta nhờ phụ thân đánh một nét bút cho hắn, đến lúc đó hắn có thể tham gia khoa cử hay không cũng khó nói!" Kiều Nhã Hinh từ sau bức bình phong đi tới, một đôi mắt hạnh tràn ngập lửa giận, hai câu ba lời đem chậu nước giội lên trên thân Bạch Mạnh. Nhìn thấy vết thương trên mặt Cố Thế An, cực kỳ đau lòng. Cắn răng nói: “Bọn hắn dám đả thương chàng, ta nhất định giúp chàng xả cơn giận này!”
Ở Thanh Thủy trấn không có nhà ai so được với Triệu gia.
Bạch Vi xắn tay áo lên, lộ ra một đoạn cổ tay tinh tế, xách một giỏ nguyên liệu ngọc đã bị cắt vụn đặt trong viện.
Nàng từ trong đó chọn một ít có thể sử dụng được, điêu khắc thành những đồ vật nhỏ rồi đem bán chúng đi.
Tạ Ngọc Trác đã đi đưa tượng ngọc Quan Âm cho Triệu lão gia, không biết sẽ nhận được bao nhiêu thù lao.
Loay hoay gần như cả ngày, Bạch Vi chọn ra được bốn năm mảnh vụn có thể sử dụng được.
Nàng chuyển những nguyên liệu ngọc vô dụng ra cửa sau, ném chúng đi, lấy tay lau mồ hôi trên trán, chuẩn bị chuyển những thứ còn dùng được đến kho làm việc.
Tạ Ngọc Trác vui vẻ chạy vào: "Vi muội! Vi muội! Triệu lão gia rất hài lòng với tay nghề điêu khắc của muội, thưởng một bút thù lao phong phú, nói lần sau sẽ còn tìm muội!"
"Bao nhiêu?"
Bạch Vi trong lòng tính toán, lần này nếu có thể có nhiều một chút bạc, nàng liền mua một bộ dụng cụ để ở nhà, như vậy cũng không cần ở cả ngày trong kho của Tạ Ngọc Trác.
"Muội đoán xem!"
Bạch Vi nghĩ Triệu lão gia chắc sẽ ra tay rộng rãi, cho nên nói ra một con số: "Một trăm lượng?"
"Muội còn chưa tỉnh ngủ sao? Ở nơi này nằm mơ giữa ban ngày a?" Tạ Ngọc Trác đem bạc chia cho Bạch Vi: “Năm lượng bạc, muội ba mươi lượng, ta hai mươi lượng.”
Bạch Vi nụ cười nhạt dần, nhìn ba thỏi bạc nằm trong lòng bàn tay.
Nàng nhặt một khối mã não, chỉ phí công phu chạm khắc trong vòng chưa đầy nửa tháng, đã bán ra được bốn mươi lượng.
Cái tượng ngọc Quan Âm này tốn công sức gấp mấy lần mà chỉ kiếm được ba mươi lạng.
Mà giá trị của khối ngọc kia, nàng đã giúp tăng lên gấp hai, thậm chí gấp ba!
Có vẻ như muốn kiếm bạc thì phải sử dụng nguyên liệu ngọc của chính mình.
Tạ Ngọc Trác thấy Bạch Vi tâm tình không cao hứng, hai mươi lượng bạc nắm trong tay, đột nhiên cảm giác như bị phỏng: "Muội cho rằng ta không làm việc, còn cầm lấy không ít hơn muội, nên cảm thấy không vui sao? Vậy... vậy ta chỉ lấy mười lượng thôi được không?" Một lúc sau, hắn lấy ra mười lượng với vẻ mặt đau đớn nhét vào tay Bạch Vi.
Bạch Vi đẩy mười lạng bạc ra xa: “Muội thấy điêu khắc cho người khác, không có lợi lắm.”
Tạ Ngọc Trác giật mình, mười phần đồng ý: “Bạc trong tay chúng ta không nhiều, nơi nào có thể mua nguyên liệu ngọc? Muốn mua nguyên liệu thô mà nói, mắt của ta lại không tinh, nếu toàn bộ đều là nguyên liệu thạch, vậy chẳng phải ta mất cả chì lẫn chài!"
Nguyên liệu thạch là ám chỉ nguyên liệu ngọc thô có độ trong suốt kém, nhiều tạp chất, màu sắc có màu xanh lục hoặc không có màu xanh lục, phần lớn là những nguyên liệu thô cấp thấp dùng làm đồ thủ công trang trí.
Bạch Vi bắt đầu có hứng thú: "Còn có thể đánh cược thạch sao?"
"Thân phận của ta căn bản không vào được." Tạ Ngọc Trác cười gượng hai tiếng: "Chúng ta vốn liếng cũng không có, thân phận cũng không đủ, còn có bên trong lại không có người dẫn đường, chúng ta không thể tiến vào vòng kia."
Bạch Vi thở dài, vẫn là bởi vì bọn họ không có tiền.
Tính toán bạc trong tay, nàng có hơn một trăm hai mươi lượng.
Mua một khối nguyên thạch thô thượng hạng là không đủ.
Từ từ tích lũy, từng bước một tiến hành!
"Hôm qua muội nói sẽ tự mình xuống bếp, nhưng cũng không thấy bóng dáng muội đâu, để ta đi mua chút rượu thịt trở về, mời Bạch Mạnh và Thẩm Ngọc cùng đến ăn trưa?" Tạ Ngọc Trác hỏi ý kiến của Bạch Vi.
Bạch Vi lập cho hắn một danh sách, bảo hắn theo đó mà mua.
Tạ Ngọc Trác mua đồ ăn xong, ném vào phòng bếp rồi bỏ chạy.
Bạch Vi nhóm lửa, đem gạo vo xong cho vào nồi nấu chín đến bảy tám phần, dùng muôi múc ra, rồi cho vào nồi hấp.
Nàng rửa rau, cắt nhỏ và chuẩn bị cho vào nồi.
Tạ Ngọc Trác đem Bạch Mạnh và Thẩm Ngọc vào trong tiệm, mấy người bọn họ ngồi vào bàn.
Bạch Mạnh đi thư viện báo danh trở về, nghe nói Bạch Vi xuống bếp nấu cơm, chần chừ nói: "Tiểu muội...nàng ấy xuống bếp?"
Ở nhà là Giang thị nấu cơm, Bạch Vi chỉ xuống bếp vào ngày mùa, Bạch Mạnh mặc dù là người không kén chọn nhưng cái mùi vị đó bây giờ nhớ lại đều cảm thấy trong cuống họng không được dễ chịu cho lắm.
Tạ Ngọc Trác bối rối: “Nàng ấy chưa từng nấu cơm bao giờ?” Nhưng nhìn bộ dáng của nàng ấy, giống như là một đầu bếp có trù nghệ cao siêu a! Hắn hỏi Thẩm Ngọc: “Huynh đã từng ăn đồ nàng nấu chưa?”
Thẩm Ngọc im lặng: “Nếu ngươi không yên lòng, ngươi có thể tự mình đi nấu.”
Tạ Ngọc Trác ho khan hai tiếng: “Cái gì, chúng ta không thể đả kích nhiệt tình của nàng a. Có lẽ...Chúng ta có thể ăn nhiều thêm mấy bát a?"
Bạch Mạnh lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết.
Dưới sự không mong đợi gì từ bọn hắn, Bạch Vi bưng đồ ăn ra.
Thẩm Ngọc ngửi thấy mùi thơm có chút kinh ngạc, dù sao biểu tình của Bạch Mạnh cũng khiến bọn hắn không có nhiều mong đợi.
“Đồ ăn muội nấu cũng không tệ, mọi người mau nếm thử đi.” Bạch Vi cảm thấy tài nấu nướng của nàng rất tốt, ngay cả lão tham ăn như lão đầu tử cũng phải khen ngợi.
Câu nói này, khiến mấy người đã xây dựng tốt tâm lý, đột nhiên cảm thấy áp lực trầm trọng.
Vốn định ăn hai miếng tượng trưng, nhưng Bạch Vi lại quá khoa trương, nếu không cổ vũ, mỗi người ăn hai chén chính là không nể mặt!
Thẩm Ngọc nhìn nước canh rau cải xanh trước mặt tỏa ra hương thơm thanh đạm, được đựng trong một chiếc bát sứ lớn màu trắng, giống như nước trong vắt của dòng suối trên núi, ngược lại không cảm thấy không tốt chút nào, múc một miếng cải xanh cho vào miệng, cảm nhận rất giòn và tươi mát.
Bạch Vi cười nói: “Đây là canh bích giản.”
Tạ Ngọc Trác chặc lưỡi: “Tên này nghe thật thanh nhã.” Cũng không biết mùi vị thế nào!
Dù sao Thẩm Ngọc cũng ăn rồi, liền gắp một miếng gà Phù Dung ăn thử, hương vị thơm ngon kích thích vị giác, vừa có thịt gà mềm mại, lại có độ trơn của lòng trắng trứng, ngon đến nỗi muốn nuốt luôn đầu lưỡi.
Hắn trừng mắt nhìn Bạch Mạnh một cái: "Suýt chút nữa đã bị ngươi lừa!"
Bạch Mạnh nhìn phản ứng của hai người, trong lúc nhất thời chưa tỉnh hồn lại, đặc biệt là vẻ mặt tức giận và oán hận của Tạ Ngọc Trác, như thể đang trách móc hắn muốn ăn một mình.
Bạch Mạnh thực sự là có khổ khó nói, nghi ngờ nếm thử một miếng gà Phù Dung, vị giác ngay lập tức bị kinh ngạc bao vây.
“Tiểu muội, tài nấu nướng của muội…”
Cấp độ trực tiếp từ địa ngục chuyển sang thiên đường!
Bạch Vi giật mình một cái, nhớ tới trù nghệ không tốt của nguyên chủ.
Tròng mắt nàng xoay chuyển, cười yếu ớt nói: “Đại ca, đã một năm rồi huynh chưa từng ăn đồ ăn muội nấu, sao có thể so sánh được với trước đây a? Vốn dĩ muội định đợi huynh thi đậu công danh thể hiện tài hoa, bí mật luyện trù nghệ."
Bạch Mạnh nhớ Bạch Vi thực sự đã hỏi qua Giang thị trù nghệ, cho nên cũng không nghi ngờ gì nữa.
Tạ Ngọc Trác đầy thông cảm liếc nhìn Thẩm Ngọc.
Lúc trước từng ghen tị với Thẩm Ngọc vì cưới được một nàng dâu tài giỏi, có thể kiếm tiền, lại có tài nấu nướng giỏi như vậy.
Nhưng bây giờ tài nấu nướng này là vì một nam nhân khác.
Đột nhiên có cảm giác trên đầu Thẩm Ngọc xanh như bát canh bích giản vậy.
Mấy người rất cho mặt mũi, đem tất cả đồ ăn trong đĩa quét sạch sẽ.
Thẩm Ngọc lông mày thả lỏng, tâm tình rất tốt, một bàn ăn này là bữa ăn ngon nhất hắn từng ăn trong mười năm qua.
Tạ Ngọc Trác còn chưa thỏa mãn, l.i.ế.m môi một cái, ợ lên một tiếng, che miệng xấu hổ, cười nói: "Ăn ngon quá, không nhịn được ăn quá no, thứ lỗi thứ lỗi!" Hắn rót trà cho từng người: "Hôm nay mời các ngươi tới đây, là ta có chuyện muốn bàn. Cửa tiệm của ta là sản nghiệp do tổ tiên để lại, nhưng năng lực ta có hạn, chỉ có thể cố gắng kiếm đủ ăn, Vi muội rất có thiên phú, tay nghề điêu khắc ngọc của nàng còn tốt hơn cả ta, ta định mời nàng nhập cổ phần, các ngươi nghĩ sao?"
Bạch Mạnh không hiểu: "Tiểu muội, muội cảm thấy như thế nào?"
Tạ Ngọc Trác sợ Bạch Vi sẽ không đáp ứng: "Chúng ta sẽ chia đôi lợi nhuận của cửa tiệm. "
Bạch Vi tự mình nghĩ muốn mở một cửa tiệm ngọc khí, không chỉ cần tay nghề, mà còn cần tiền vốn cùng nhân mạch.
Nàng chỉ có tay nghề, mọi thứ khác đều khiếm khuyết, cùng Tạ Ngọc Trác hợp tác không còn gì tốt hơn.
Bạch Vi lo lắng Tạ Ngọc Trác ham bạc, sẽ tùy tiện nhận đơn hàng: "Có thể, nhưng đơn hàng huynh nhận, nhất định phải để muội xem qua."
Tạ Ngọc Trác nhanh lẹ đáp ứng, lấy bản hiệp ước mà hắn đã chuẩn bị ra cho Bạch Vi đóng dấu.
——
Xương cốt tay của Cố Thế An lại bị gãy, Lưu lang trung từ chối chữa trị cho hắn ta.
Bộ mặt thực của hắn bị vạch trần, các thôn dân rất phỉ nhổ hắn.
Cố Thế An sắc mặt âm trầm, hắn vô cùng căm hận Bạch gia!
Đơn giản chỉ mua một ít thuốc trị thương, thuê một chiếc xe bò đi đến huyện thành.
Xe bò dừng trước cửa phủ Kiều gia, người hầu gác cửa nhìn thấy Cố Thế An, vội vàng hỏi: "Cố cử nhân, hôm nay ngài đến tìm huyện thái gia sao?"
Cố Thế An ôn hòa cười nói: "Làm phiền ngươi đi thông truyền một tiếng."
Người hầu nhìn thấy vết thương trên mặt Cố Thế An, đây là là nữ tế được huyện lệnh chọn, không dám chậm trễ, đi vào thông truyền.
Chỉ chốc lát sau đi ra, dẫn Cố Thế An đến tiền thính.
Huyện lệnh phu nhân, Phạm thị, đang ngồi trên chiếc ghế gỗ màu vàng, bà không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy những vết thương trên người Cố Thế An.
"Cổ cử nhân, ai dám ra tay với ngươi? Đã thỉnh lang trung khám chưa?" Phạm thị đứng dậy, vội vàng sai người hầu đi mời lang trung.
Cố Thế An lắc đầu: "Là ta cô phụ vị hôn thê trước, bọn họ trong lòng có oán đối với ta, muốn hủy tiền đồ của ta, cố ý dùng kế vu hãm ta ăn trộm tượng ngọc Quan Âm của Bạch Vi, bắt ta phải bồi thường cho bọn hắn một trăm lượng bạc."
Phạm thị nghe nói lại là Bạch gia, trong lòng tức giận nói: "Ngươi không cần phải sợ hãi, chờ lão gia trở về, sẽ phái người đi bắt những tên điêu dân này, đánh bọn hắn một trận gậy liền đàng hoàng!"
Trong mắt bọn họ, Cố Thế An là vinh quang của toàn bộ Trường Phong huyện, một thôn nữ tự nhiên là không xứng với hắn!
Bạch gia đưa ra từ hôn, bây giờ lại hết lần này đến lần khác làm khó xử Cố Thế An, khiến Phạm thị vô cùng tức giận!
“Nếu ngươi sớm ngày cùng Hinh nhi đính hôn, bọn hắn sẽ không dám khi dễ ngươi!” Phạm thị lại nhắc đến chuyện đính hôn, trước đây cho Cố Thế An mượn bạc, chính là muốn hắn thoát khỏi hôn sự với Bạch gia.
Cố Thế An vội vàng nói: "Không cần làm to chuyện, người không biết chuyện sẽ cho rằng huyện thái gia dùng quyền đè người. Hơn nữa, Bạch Mạnh tài học còn trên ta, bây giờ hắn lại một lần nữa trở lại thư viện đọc sách, đến lúc đó thi đậu khoa khảo, thậm chí đỗ tiến sĩ..."
"Cố Lang, tại sao phải lo lắng, Bạch Mạnh đã vu khống chàng trộm tượng ngọc Quan Âm của hắn, mượn cơ hội này để tống tiền, nhân phẩm người này không đoan chính. Ta nhờ phụ thân đánh một nét bút cho hắn, đến lúc đó hắn có thể tham gia khoa cử hay không cũng khó nói!" Kiều Nhã Hinh từ sau bức bình phong đi tới, một đôi mắt hạnh tràn ngập lửa giận, hai câu ba lời đem chậu nước giội lên trên thân Bạch Mạnh. Nhìn thấy vết thương trên mặt Cố Thế An, cực kỳ đau lòng. Cắn răng nói: “Bọn hắn dám đả thương chàng, ta nhất định giúp chàng xả cơn giận này!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.