Chương 2: Xung Hỷ
Nghiễm Lăng
17/10/2024
Edit: Con Kien Cang 15/09/24)
"Khụ....... khụ...... Khụ......"
Cổ họng Bạch Vi khô rát, ho khan đến đau rách cổ họng, nàng khó chịu cay mày, mở mắt ra.
Trên cửa sổ đơn sơ dán hai chữ song hỷ thật to, trên những bức tường gạch bùn cũng dán hai chữ song hỷ giống vậy.
Bạch Vi sửng sốt một chút, thần sắc mờ mịt.
Trong đầu, ký ức sau cùng dừng lại ở lúc nàng đã bị chôn sống trong một trận lở đất.
Nàng là đại sư điêu khắc ngọc ở Hoa Hạ, sư phụ là Lâm lão tiên sinh là một trong bốn đại danh sư ở phương Bắc, mấy năm gần đây, nàng tập trung vào kỹ thuật chạm khắc mỏng, loại kỹ thuật này cần tiêu tốn nhiều thời gian, đối với yêu cầu kỹ thuật cũng rất cao, rất nhiều thợ điêu khắc bởi vì muốn kiếm tiền hay là muốn mau chóng nổi tiếng, không muốn bỏ ra nhiều thời gian để nghiên cứu kỹ thuật chạm khắc mỏng này, bởi vậy cái kỹ thuật chạm khắc này gần như đang có nguy cơ bị thất truyền.
Cho đến khi nàng nhìn thấy một cái tách trà mỏng ở giải thưởng Thiên Cung, nó nhẹ và đẹp, mỏng như cánh ve sầu, nhẹ như lông vũ và sáng như thủy tinh, khi đặt cùng một chỗ với nhóm tác phẩm điêu khắc ngọc khác, có một loại cảm giác vượt trội hơn hẳn, nàng đã bị thu hút sâu sắc, nàng vô cùng sốc trước sự khéo léo đáng kinh ngạc này, cơ hồ không có bất kỳ do dự, quyết định đi sâu vào nghiên cứu kỹ thuật mỏng này, đây là kỹ thuật cao thâm nhất trong nghề điêu khắc ngọc!
Khi đó tất cả mọi người đều cảm thấy đáng tiếc cho nàng, nàng đã khá nổi tiếng trong nghề, chỉ cần tiếp tục đào tạo sâu thì địa vị sẽ vô cùng lớn.
Bọn họ đều khuyên nàng thận trọng cân nhắc, chỉ có sư phụ ở sau lưng ủng hộ nàng.
Sau 3 năm rèn luyện, nàng đã đạt được một chút thành tựu, vì tham gia giải Trăm Hoa, nàng thăm dò được ở một cái thôn nhỏ trên núi ở thành phố Thanh Châu có một khối đá thô sapphire cực phẩm, nàng nóng lòng muốn lái xe đến đó, ở đó trời đã mưa mấy ngày rồi, dưới chân núi của thôn, nàng bị chôn sống bởi trận lở đất.
Hiện tại xem ra, nàng đã được một gia đình ở thôn trên núi cứu, người nhà này đang làm việc vui.
Trong phòng tràn ngập mùi thuốc, khá là vắng vẻ, không có nửa điểm không khí vui mừng.
"Đôm đốp" một tiếng thanh thúy vang dội, Bạch Vi theo tiếng đó nhìn lại, lọt vào trong tầm mắt là một cặp nến hỷ.
Bạch Vi ánh mắt dừng một chút, trong mắt lóe lên kinh ngạc, dần dần ý thức được không thích hợp.
Đây là chuẩn bị việc vui cho nàng? Đây phương thức thành thân ngày xưa?
Đột nhiên giật mình một cái, Bạch Vi bật dậy, vì đứng dậy quá nhanh, đầu choáng váng, thân thể mềm nhũn không có một chút khí lực, loạng choạng rồi lại ngã xuống.
"Ưm......" [Đọc truyện chính edit trên Wattpad.com/ Monkeyd.net]
Bạch Vi đập đầu vào vật gì đó cứng ngắc, thở hổn hển.
Ngẩng đầu nhìn thử, nàng bị sốc.
Bên cạnh có một nam nhân đang nằm, một đầu tóc dài đen nhánh rải rác trên gối đỏ, đôi lông mày như mực kéo dài tới thái dương, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi mỏng nhợt nhạt mím chặt thành một đường, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ quá mức, toát lên vẻ sắc bén.
Bạch Vi sợ đến mức lui về sau, không kịp suy nghĩ, đầu choáng váng, những ký ức lạ lẫm không thuộc về nàng nườm nượp mà tới. Sự tức giận tột độ, thương tâm, oán hận, tuyệt vọng và những cảm xúc chán nản khác tràn ngập trong người, n.g.ự.c nặng trĩu khiến nàng cảm thấy khó thở.
Nàng nằm lỳ ở trên giường, đè nén những cảm xúc vô cùng phẫn nộ này, đồng thời tiêu hóa những ký ức dư thừa trong đầu.
Bạch Vi biết rõ hoàn cảnh của mình, nàng từ cõi c.h.ế.t trở về, linh hồn xuyên qua hàng ngàn năm, xuyên đến trên người cô gái trùng tên trùng họ này.
Mặc dù không thể tưởng tượng, nhưng tình cảnh hiện tại, lại không thể không tin, thế gian này còn có những điều huyền diệu như vậy.
Bạch gia này dưỡng ra một tên vong ân phụ nghĩa, bạch nhãn lang, sau khi công thành danh toại, liền muốn vứt bỏ nguyên thân, dùng thân nhân của nguyên thân bức bách nàng. Hắn không có đạt được mục đích, sợ chuyện hắn muốn hối hôn sự bị tiết lộ ra ngoài, dứt khoát một không làm, hai không ngừng, hạ độc thủ hại c.h.ế.t nguyên thân, để cho nàng nhặt một món hời lớn.
Bạch gia phụ mẫu nếu là biết trước đây nhất thời làm việc thiện, sẽ hại c.h.ế.t nữ nhi của mình, không biết sẽ hối hận hay không?
Bạch Vi thở dài một tiếng, có ký ức, nàng nhận ra đây là gian phòng của nguyên thân, xem ra đây là Bạch phụ Bạch mẫu tìm nam nhân đến xung hỉ cho nguyên thân.
Nguyên thân đã chết, nếu như nàng không xuyên qua, nam nhân này chẳng phải là người góa thê sao?
Trong trí nhớ Bạch phụ Bạch mẫu tâm địa lương thiện, là người nông dân trung thực, tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này.
Bạch Vi biến sắc, ngón tay run rẩy chạm vào hơi thở của nam nhân .
Cổ tay nàng kịch liệt đau nhức, nam nhân lực đạo cực lớn, cơ hồ muốn bóp gãy cổ tay Bạch Vi.
"Đau!"
Bạch Vi kinh hô một tiếng, sau đó nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như sơn của người nam nhân.
Ánh nến mờ tối lắc lư hai cái. [Đọc truyện chính edit trên Wattpad.com/ Monkeyd.net]
Ánh mắt sắc bén của hắn có chút u ám, nhìn đôi mắt phủ kín một tầng hơi nước của Bạch Vi, hắn tựa hồ sửng sốt một chút, đáy mắt sắc bén biến mất sạch sẽ, buông tay Bạch Vi ra, nhưng vẫn là không có buông lỏng đề phòng, cảnh giác nhìn bốn phía, tình hình trong phòng, khiến thần sắc hắn có biến hóa.
Bạch Vi nhìn vết đỏ trên cổ tay mình, giãy dụa mấy lần, cỗ thân thể này quá yếu.
Bởi vì nàng tìm nguyên liệu ngọc nên phải đi trời nam biển bắc, vì phòng thân, cô đã tập luyện nhu thuật cùng tán đả. Nếu là thân thể trước kia của nàng thì chắc chắn có thể tránh được.
Nàng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của người nam nhân, trong mắt có chút nghi ngờ cùng bối rối vì tình huống hiện tại, chờ nàng người trong cuộc giải thích.
Bạch Vi lúng túng, nhìn vết thương mới dữ tợn trên cánh tay người nam nhân, trong lòng đã nắm chắc. Có lẽ Bạch phụ Bạch mẫu cho là nam nhân này sắp chết, nên nhặt về góp cho đủ số, có lẽ một điều tiêu cực trở thành một điều tích cực, tất cả đều sống lại?
Đầu óc nàng quay cuồng rất nhanh, chưa kịp nghĩ ra lời giải thích hợp lý thì ngoài cửa đã vang lên tiếng trò chuyện.
"Cha đứa nhỏ à, xung hỉ có thể có dùng sao? Lang trung nói Vi Vi sống không quá đêm nay, kéo nửa tháng, là nàng kiếm lời, hầu hết mọi người không thể sống sót qua ngày." Giang thị trong lòng rất bất an: "Nếu Thẩm Ngọc còn sống, Vi Vi không thể vượt qua được, chúng ta tự tác chủ trương cho bọn họ xử lý việc vui, ta cảm thấy tiếc cho hắn."
"Nương đứa nhỏ à, nàng đừng suy nghĩ nhiều, Vi Vi là một nha đầu có phúc, không có việc gì. Thẩm Ngọc bị thương nghiêm trọng như vậy, thời điểm Mạnh nhi nhặt được , lang trung cũng nói trị không sống. Coi như...... Coi như hai hài tử đều tốt không được, thời điểm ra đi cũng không phải cô đơn, đi chung có bạn. Thẩm Ngọc không cha không mẹ, ở rể cho Bạch gia ta, hắn cùng nha đầu cũng có thể nhập vào phần mộ Bạch gia......"
Bạch phụ nói đến phần sau, cuống họng khô khốc.
Xung hỉ chỉ là trong tuyệt vọng bắt lấy một cái phao cứu mạng cuối cùng.
Bọn họ làm dự tính xấu nhất, thậm chí không còn ôm hy vọng gì, để hai người thành thân, là vì đau lòng khuê nữ, nữ tử chưa xuất giá c.h.ế.t sớm là không thể vào mộ phần nhà mẹ đẻ. Thẩm Ngọc là người ngoài thôn, tại Thạch Bình Phong thôn không có người thân, c.h.ế.t không có người nhà nhặt xác. Hắn cùng với trưởng tử Bạch Mạnh là bằng hữu tốt, cùng Bạch Vi thành thân, chính là con rể Bạch gia, sẽ không trở thành cô hồn dã quỷ.
Giang thị lấy mu bàn tay lau nước mắt, nức nở nói: "Vi Vi là một hài tử có phúc, sẽ không có chuyện như vậy xảy ra, miệng giếng nước kia đặt trong thôn bao nhiêu năm, cũng chưa từng xảy ra chuyện gì, con đường kia, nàng đi đi về về bao nhiêu lần rồi ? Tại sao lần này mắt nhắm mắt mở té ngã, ngã trong giếng nước chứ? Nếu như không phải Thế An nhìn thấy, đem Vi Vi cứu được..... Nếu như không có xảy ra chuyện thì tốt rồi, hôm nay chính là thu xếp việc vui cho Vi Vi cùng Thế An, những ngày khó khăn đã qua, Thế An nhất định sẽ rất thương nàng......"
"Nha đầu cùng Thế An là hữu duyên vô phận, nàng cũng đừng lại suy nghĩ. Nha đầu sống lại, cũng không có khả năng gả cho Thế An."
Giang thị đối với Cố Thế An rất hài lòng, tận mắt nhìn hắn lớn lên, bây giờ trở thành cử nhân lão gia, về sau nói không chừng còn có thể làm đại quan. Con rể tới tay, chớp mắt liền bay mất, không biết sau này sẽ tiện nghi khuê nữ nhà ai.
Bà trầm trầm nói: "Ta là cảm thấy đáng tiếc, lúc trước Thế An nói thú Vi Vi làm xung hỉ cho nàng, chúng ta đáp ứng thì tốt rồi."
Bạch Vi sống lại, chính là cử nhân phu nhân, cùng Cố Thế An hồng hồng hỏa hỏa sinh hoạt.
Không có sống lại, Bạch gia dưỡng Cố Thế An nhiều năm như vậy, hắn hoàn thành một cái tâm nguyện cho Bạch Vi, xóa bỏ, ai cũng không nợ ai.
Cố Thế An lên như diều gặp gió, Bạch gia bọn họ cũng không chiếm tiện nghi của hắn, cùng hắn làm thân thích.
Tiểu đệ Bạch Ly nghe không được nữa: "Nương, Thế An ca vì cứu đại tỷ, đã bệnh nằm ở trong nhà rất nhiều ngày, vì góp bạc cho đại tỷ chữa bệnh, hắn mượn huyện thái gia bạc, thiếu huyện thái gia một cái nhân tình. Nếu như không phải khoản này bạc, nhà chúng ta nào còn có tiền mua nhân sâm giữ đại tỷ một hơi? Còn có ruộng đất của nhà ta tất cả đều đặt ở dưới danh nghĩa của huynh ấy, sau này không cần phải giao thuế. Không nói những cái khác, là huynh ấy cứu đại tỷ, có thể đã trả lại ân tình những năm này nhà của chúng ta rồi. Huynh ấy là người có tiền đồ lớn, làm sao nhà chúng ta có thể kéo chân sau huynh ấy được a?"
Trong viện hoàn toàn an tĩnh lại.
Giang thị bụm mặt khóc.
"Lạch cạch", trong phòng truyền ra tiếng đồ sứ vỡ.
"Khụ....... khụ...... Khụ......"
Cổ họng Bạch Vi khô rát, ho khan đến đau rách cổ họng, nàng khó chịu cay mày, mở mắt ra.
Trên cửa sổ đơn sơ dán hai chữ song hỷ thật to, trên những bức tường gạch bùn cũng dán hai chữ song hỷ giống vậy.
Bạch Vi sửng sốt một chút, thần sắc mờ mịt.
Trong đầu, ký ức sau cùng dừng lại ở lúc nàng đã bị chôn sống trong một trận lở đất.
Nàng là đại sư điêu khắc ngọc ở Hoa Hạ, sư phụ là Lâm lão tiên sinh là một trong bốn đại danh sư ở phương Bắc, mấy năm gần đây, nàng tập trung vào kỹ thuật chạm khắc mỏng, loại kỹ thuật này cần tiêu tốn nhiều thời gian, đối với yêu cầu kỹ thuật cũng rất cao, rất nhiều thợ điêu khắc bởi vì muốn kiếm tiền hay là muốn mau chóng nổi tiếng, không muốn bỏ ra nhiều thời gian để nghiên cứu kỹ thuật chạm khắc mỏng này, bởi vậy cái kỹ thuật chạm khắc này gần như đang có nguy cơ bị thất truyền.
Cho đến khi nàng nhìn thấy một cái tách trà mỏng ở giải thưởng Thiên Cung, nó nhẹ và đẹp, mỏng như cánh ve sầu, nhẹ như lông vũ và sáng như thủy tinh, khi đặt cùng một chỗ với nhóm tác phẩm điêu khắc ngọc khác, có một loại cảm giác vượt trội hơn hẳn, nàng đã bị thu hút sâu sắc, nàng vô cùng sốc trước sự khéo léo đáng kinh ngạc này, cơ hồ không có bất kỳ do dự, quyết định đi sâu vào nghiên cứu kỹ thuật mỏng này, đây là kỹ thuật cao thâm nhất trong nghề điêu khắc ngọc!
Khi đó tất cả mọi người đều cảm thấy đáng tiếc cho nàng, nàng đã khá nổi tiếng trong nghề, chỉ cần tiếp tục đào tạo sâu thì địa vị sẽ vô cùng lớn.
Bọn họ đều khuyên nàng thận trọng cân nhắc, chỉ có sư phụ ở sau lưng ủng hộ nàng.
Sau 3 năm rèn luyện, nàng đã đạt được một chút thành tựu, vì tham gia giải Trăm Hoa, nàng thăm dò được ở một cái thôn nhỏ trên núi ở thành phố Thanh Châu có một khối đá thô sapphire cực phẩm, nàng nóng lòng muốn lái xe đến đó, ở đó trời đã mưa mấy ngày rồi, dưới chân núi của thôn, nàng bị chôn sống bởi trận lở đất.
Hiện tại xem ra, nàng đã được một gia đình ở thôn trên núi cứu, người nhà này đang làm việc vui.
Trong phòng tràn ngập mùi thuốc, khá là vắng vẻ, không có nửa điểm không khí vui mừng.
"Đôm đốp" một tiếng thanh thúy vang dội, Bạch Vi theo tiếng đó nhìn lại, lọt vào trong tầm mắt là một cặp nến hỷ.
Bạch Vi ánh mắt dừng một chút, trong mắt lóe lên kinh ngạc, dần dần ý thức được không thích hợp.
Đây là chuẩn bị việc vui cho nàng? Đây phương thức thành thân ngày xưa?
Đột nhiên giật mình một cái, Bạch Vi bật dậy, vì đứng dậy quá nhanh, đầu choáng váng, thân thể mềm nhũn không có một chút khí lực, loạng choạng rồi lại ngã xuống.
"Ưm......" [Đọc truyện chính edit trên Wattpad.com/ Monkeyd.net]
Bạch Vi đập đầu vào vật gì đó cứng ngắc, thở hổn hển.
Ngẩng đầu nhìn thử, nàng bị sốc.
Bên cạnh có một nam nhân đang nằm, một đầu tóc dài đen nhánh rải rác trên gối đỏ, đôi lông mày như mực kéo dài tới thái dương, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi mỏng nhợt nhạt mím chặt thành một đường, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ quá mức, toát lên vẻ sắc bén.
Bạch Vi sợ đến mức lui về sau, không kịp suy nghĩ, đầu choáng váng, những ký ức lạ lẫm không thuộc về nàng nườm nượp mà tới. Sự tức giận tột độ, thương tâm, oán hận, tuyệt vọng và những cảm xúc chán nản khác tràn ngập trong người, n.g.ự.c nặng trĩu khiến nàng cảm thấy khó thở.
Nàng nằm lỳ ở trên giường, đè nén những cảm xúc vô cùng phẫn nộ này, đồng thời tiêu hóa những ký ức dư thừa trong đầu.
Bạch Vi biết rõ hoàn cảnh của mình, nàng từ cõi c.h.ế.t trở về, linh hồn xuyên qua hàng ngàn năm, xuyên đến trên người cô gái trùng tên trùng họ này.
Mặc dù không thể tưởng tượng, nhưng tình cảnh hiện tại, lại không thể không tin, thế gian này còn có những điều huyền diệu như vậy.
Bạch gia này dưỡng ra một tên vong ân phụ nghĩa, bạch nhãn lang, sau khi công thành danh toại, liền muốn vứt bỏ nguyên thân, dùng thân nhân của nguyên thân bức bách nàng. Hắn không có đạt được mục đích, sợ chuyện hắn muốn hối hôn sự bị tiết lộ ra ngoài, dứt khoát một không làm, hai không ngừng, hạ độc thủ hại c.h.ế.t nguyên thân, để cho nàng nhặt một món hời lớn.
Bạch gia phụ mẫu nếu là biết trước đây nhất thời làm việc thiện, sẽ hại c.h.ế.t nữ nhi của mình, không biết sẽ hối hận hay không?
Bạch Vi thở dài một tiếng, có ký ức, nàng nhận ra đây là gian phòng của nguyên thân, xem ra đây là Bạch phụ Bạch mẫu tìm nam nhân đến xung hỉ cho nguyên thân.
Nguyên thân đã chết, nếu như nàng không xuyên qua, nam nhân này chẳng phải là người góa thê sao?
Trong trí nhớ Bạch phụ Bạch mẫu tâm địa lương thiện, là người nông dân trung thực, tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này.
Bạch Vi biến sắc, ngón tay run rẩy chạm vào hơi thở của nam nhân .
Cổ tay nàng kịch liệt đau nhức, nam nhân lực đạo cực lớn, cơ hồ muốn bóp gãy cổ tay Bạch Vi.
"Đau!"
Bạch Vi kinh hô một tiếng, sau đó nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như sơn của người nam nhân.
Ánh nến mờ tối lắc lư hai cái. [Đọc truyện chính edit trên Wattpad.com/ Monkeyd.net]
Ánh mắt sắc bén của hắn có chút u ám, nhìn đôi mắt phủ kín một tầng hơi nước của Bạch Vi, hắn tựa hồ sửng sốt một chút, đáy mắt sắc bén biến mất sạch sẽ, buông tay Bạch Vi ra, nhưng vẫn là không có buông lỏng đề phòng, cảnh giác nhìn bốn phía, tình hình trong phòng, khiến thần sắc hắn có biến hóa.
Bạch Vi nhìn vết đỏ trên cổ tay mình, giãy dụa mấy lần, cỗ thân thể này quá yếu.
Bởi vì nàng tìm nguyên liệu ngọc nên phải đi trời nam biển bắc, vì phòng thân, cô đã tập luyện nhu thuật cùng tán đả. Nếu là thân thể trước kia của nàng thì chắc chắn có thể tránh được.
Nàng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của người nam nhân, trong mắt có chút nghi ngờ cùng bối rối vì tình huống hiện tại, chờ nàng người trong cuộc giải thích.
Bạch Vi lúng túng, nhìn vết thương mới dữ tợn trên cánh tay người nam nhân, trong lòng đã nắm chắc. Có lẽ Bạch phụ Bạch mẫu cho là nam nhân này sắp chết, nên nhặt về góp cho đủ số, có lẽ một điều tiêu cực trở thành một điều tích cực, tất cả đều sống lại?
Đầu óc nàng quay cuồng rất nhanh, chưa kịp nghĩ ra lời giải thích hợp lý thì ngoài cửa đã vang lên tiếng trò chuyện.
"Cha đứa nhỏ à, xung hỉ có thể có dùng sao? Lang trung nói Vi Vi sống không quá đêm nay, kéo nửa tháng, là nàng kiếm lời, hầu hết mọi người không thể sống sót qua ngày." Giang thị trong lòng rất bất an: "Nếu Thẩm Ngọc còn sống, Vi Vi không thể vượt qua được, chúng ta tự tác chủ trương cho bọn họ xử lý việc vui, ta cảm thấy tiếc cho hắn."
"Nương đứa nhỏ à, nàng đừng suy nghĩ nhiều, Vi Vi là một nha đầu có phúc, không có việc gì. Thẩm Ngọc bị thương nghiêm trọng như vậy, thời điểm Mạnh nhi nhặt được , lang trung cũng nói trị không sống. Coi như...... Coi như hai hài tử đều tốt không được, thời điểm ra đi cũng không phải cô đơn, đi chung có bạn. Thẩm Ngọc không cha không mẹ, ở rể cho Bạch gia ta, hắn cùng nha đầu cũng có thể nhập vào phần mộ Bạch gia......"
Bạch phụ nói đến phần sau, cuống họng khô khốc.
Xung hỉ chỉ là trong tuyệt vọng bắt lấy một cái phao cứu mạng cuối cùng.
Bọn họ làm dự tính xấu nhất, thậm chí không còn ôm hy vọng gì, để hai người thành thân, là vì đau lòng khuê nữ, nữ tử chưa xuất giá c.h.ế.t sớm là không thể vào mộ phần nhà mẹ đẻ. Thẩm Ngọc là người ngoài thôn, tại Thạch Bình Phong thôn không có người thân, c.h.ế.t không có người nhà nhặt xác. Hắn cùng với trưởng tử Bạch Mạnh là bằng hữu tốt, cùng Bạch Vi thành thân, chính là con rể Bạch gia, sẽ không trở thành cô hồn dã quỷ.
Giang thị lấy mu bàn tay lau nước mắt, nức nở nói: "Vi Vi là một hài tử có phúc, sẽ không có chuyện như vậy xảy ra, miệng giếng nước kia đặt trong thôn bao nhiêu năm, cũng chưa từng xảy ra chuyện gì, con đường kia, nàng đi đi về về bao nhiêu lần rồi ? Tại sao lần này mắt nhắm mắt mở té ngã, ngã trong giếng nước chứ? Nếu như không phải Thế An nhìn thấy, đem Vi Vi cứu được..... Nếu như không có xảy ra chuyện thì tốt rồi, hôm nay chính là thu xếp việc vui cho Vi Vi cùng Thế An, những ngày khó khăn đã qua, Thế An nhất định sẽ rất thương nàng......"
"Nha đầu cùng Thế An là hữu duyên vô phận, nàng cũng đừng lại suy nghĩ. Nha đầu sống lại, cũng không có khả năng gả cho Thế An."
Giang thị đối với Cố Thế An rất hài lòng, tận mắt nhìn hắn lớn lên, bây giờ trở thành cử nhân lão gia, về sau nói không chừng còn có thể làm đại quan. Con rể tới tay, chớp mắt liền bay mất, không biết sau này sẽ tiện nghi khuê nữ nhà ai.
Bà trầm trầm nói: "Ta là cảm thấy đáng tiếc, lúc trước Thế An nói thú Vi Vi làm xung hỉ cho nàng, chúng ta đáp ứng thì tốt rồi."
Bạch Vi sống lại, chính là cử nhân phu nhân, cùng Cố Thế An hồng hồng hỏa hỏa sinh hoạt.
Không có sống lại, Bạch gia dưỡng Cố Thế An nhiều năm như vậy, hắn hoàn thành một cái tâm nguyện cho Bạch Vi, xóa bỏ, ai cũng không nợ ai.
Cố Thế An lên như diều gặp gió, Bạch gia bọn họ cũng không chiếm tiện nghi của hắn, cùng hắn làm thân thích.
Tiểu đệ Bạch Ly nghe không được nữa: "Nương, Thế An ca vì cứu đại tỷ, đã bệnh nằm ở trong nhà rất nhiều ngày, vì góp bạc cho đại tỷ chữa bệnh, hắn mượn huyện thái gia bạc, thiếu huyện thái gia một cái nhân tình. Nếu như không phải khoản này bạc, nhà chúng ta nào còn có tiền mua nhân sâm giữ đại tỷ một hơi? Còn có ruộng đất của nhà ta tất cả đều đặt ở dưới danh nghĩa của huynh ấy, sau này không cần phải giao thuế. Không nói những cái khác, là huynh ấy cứu đại tỷ, có thể đã trả lại ân tình những năm này nhà của chúng ta rồi. Huynh ấy là người có tiền đồ lớn, làm sao nhà chúng ta có thể kéo chân sau huynh ấy được a?"
Trong viện hoàn toàn an tĩnh lại.
Giang thị bụm mặt khóc.
"Lạch cạch", trong phòng truyền ra tiếng đồ sứ vỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.