Chương 10: Chương 4.3
Hạ Vũ
10/09/2016
Sở Nhụy hơi kinh ngạc, con ngươi chuyển về phía người bên cạnh chính là
quan tứ phẩm. Người này hình như giải thích an ủi điều gì, vẻ mặt điều
là lấy lòng. Gương mặt này gầy gò, nàng nhận ra người này là ở kinh
thành Kinh Doãn Lưu Nhân.
Lưu đại nhân này luôn luôn nhát gan sợ phiền phức, với những tiêu chuẩn đầu là ai có quyền lực đắc thế, hắn liền hướng tới.
Hôm nay không biết có phong ba bão táp gì, quan quản lý ở kinh thành tại sao xuất hiện ở đến nơi này?
Mặt khác, nàng cũng nhìn thấy hai bậc thị vệ của Thích Huy. Sắc mặt của Nhiếp Thư Thần vẫn như cũ trước mắt cũng có Hình bộ mới nhậm chức Phùng Dật Phong cũng có mặt.......
Trừ bỏ quan trong kinh thành, còn có Hình bộ đại nhân? Hay trong phủ thực ra xảy ra chuyện gì?
Sở Nhụy âm thầm ngờ nghệch, Lưu Nhân ngồi đối diện với Nhiếp Thư Thần cười cười nói nói, ánh mắt vừa chuyển liền nhìn thấy một cô nương đứng ở dưới kia, trên người mặc quần áo màu xanh nước biển, duyên dáng yêu kiều, hình như đã từng gặp ở nơi nào liền vắt óc suy nghĩ:" Ngươi không phải ở trong cung với hoàng hậu nương nương sao? Sao lại chạy đến nơi này?"
"Thỉnh an Lưu đại nhân." Sở Nhụy thấy hắn nhận ra mình, hướng tới hắn thỉnh an, không trả lời câu hỏi của hắn.
"Này......." Lưu Nhân nghi ngờ chuyển về hướng Nhiếp Thư Thần, không biết cung nữ ở trong cung đến nơi này để làm gì?
Nhiếp đại nhân không nói chuyện, nhưng thật ra là quản gia chạy nhanh tới nói một tiếng:" Đại nhân, đây là Nhụy phu nhân ở trong phủ."
Lưu Nhân nghe được, trong lòng như đã tỏ.
Ai cũng biết đến Sở Nhụy cô nương là nữ quan ở bên cạnh nương nương. Hiện giờ là ở trong phủ Nhiếp đại nhân.
Vốn cũng không coi ra gì, nhưng lại là hoàng hậu nương nương hạ chỉ ban thưởng, nhưng cố tình thật là khéo Thiền phu nhân trúng độc lại là nhà mẹ của Thích quý phi.
Phù hoàng hậu cùng Thích quý phi như lửa với nước. Đấu tranh gay gắt, chuyện gần đây nhất chính là ngai vị Thái tử.
Án tử trước mắt này, người sáng suốt cũng thấy rõ ràng. Trúng độc kia chính là Sở Nhụy làm thôi! Vì lợi ích của chủ tử, cũng là vì địa vị của mình.
Suy nghĩ như thế Lưu Nhân cảm thấy mình có một chút thành tựu, chính mình thật là anh minh thần võ, ho khan một tiếng nói:" Phòng chính đại nhân, việc hạ độc này hạ quan đã có đáp án."
"Nga?" Nhiếp Thư Thần, nhàn nhạt mở miệng:" Thỉnh giáo đại nhân."
"Thiền phu nhân trúng độc.......đúng là vị này làm là Nhụy phu nhân."
Sở Nhụy kinh ngạc nhìn về phía Lưu Nhân, cố gắng nghe lời hắn nói.......Thiền phu nhân! Trúng độc? Thiền phu nhân trúng độc? Nhưng chuyện này liên quan gì tới nàng?
"Lưu đại nhân chỉ giáo cho?" Nhiếp Thư Thần nhìn về Sở Nhụy một cái, rất nhanh rồi dời đi.
"Chuyện này,...... Nói ở đây không tiện cho lắm?" Lưu Nhân cẩn thận dè dặn nhìn bốn phương tám hướng rồi nói nhỏ, nhiều người nhiều việc, ít người vẫn tốt hơn.
"Lăng Phi?" Nhiếp Thư Thần thản nhiên nói:"Dẫn mọi người xuống trước đi."
"Dạ, gia." Mọi người đưa Sở Nhụy đến, ý bảo lặp tức kêu mọi người xuống dưới.
"Hiện tại đã không còn người ngoài, mời Lưu đại nhân nói." Nhiếp Thư Thần ý bảo Lưu Nhân tiếp tục nói.
"Nhụy phu nhân này là ở bên cạnh hoàng hậu nương nương, phòng chính đại nhân ngài hẳn đã biết chứ?" Lưu Nhân bộ mặt thần bí nói.
Vô nghĩa!
"Thiền phu nhân là người nhà của Thích quý phi..... Phòng chính đại nhân ngài biết?"
Vẫn là vô nghĩa!
'' Vì vậy,,,,,Cho nên, Nhụy phu nhân muốn hại chết Thiền phu nhân......Đại nhân hẳn hiểu được a!" Lưu Nhân ngượng ngùng nói thấu đáo, trong hậu cung ân ân oán oán.
Sở Nhụy nghe vậy dỡ khóc dỡ cười.
"Lưu đại nhân nói cũng thật là có lý! Mời đại nhân đòi lại công đạo cho muội muội ta?" Thích Huy là cháu của Thích thái sư, tuy là tướng võ, trong lòng không nhiều lắm đạo lý. Nghe tới Phù hoàng hậu lông mày liền nhướng lên hữu ý tán thành.
"Ý của Lưu đại nhân là........Cô ấy vì hoàng hậu nương nương mới sinh lòng hại người?" Nhiếp Thư Thần cố ý không hiểu người có lòng, không chỉ nói thẳng, hơn nữa nói thật sự dễ hiểu.
"Làm không tốt, việc này nói không chừng là chủ làm.... ..." Thích Huy nói còn chưa hết lời, ở ngoài đại sảnh chợt nghe tiếng nói....
"Nhất phái nói bậy."
Người bước vào là tướng quân, trên đầu mang kim quan, thân hoàng kim giáp, gương mặt anh tuấn, không biết muốn làm bao nhiêu cô nương phải biến sắc.
Người này, Sở Nhụy cũng nhận ra được đó là cấm quân thống lĩnh Phù Khanh.
Phù Khanh này không chỉ có đương kim hoàng hậu chống lưng, hoàng thành cũng có hơn tám mươi vạn đại quân thống lĩnh, suất lĩnh Phù gia quân bảo vệ an nguy của tử cấm thành.
Phù Khanh tướng mạo ngày thường anh tuấn, tính tình thô bạo vô cùng, ở trên chiến trường được xưng danh là la sát, mặc dù hoàng hậu không được hoàng thượng sủng ái, nhưng Phù Khanh rất được hoàng hậu coi trọng.
"Lưu Nhân!" Phù Khanh chỉ vào mặt Lưu Nhân lớn tiếng nói:" Ngươi gió chiều nào theo chiều đó, tính vu oan giá họa cho hoàng hậu nương nương, chính là ngươi sờ gáy hoàng thượng có bao nhiêu cái đầu để đủ chém?"
Lưu Nhân sợ tới mức run người. Ở trong kinh thành, ngoài hoàng thượng, hắn sợ nhiều người trong này.
Người phòng chính Nhiếp Thư Thần, Hiên Viên hầu phủ Hầu gia, Thân phụ Thích quý phi Thích thái sư, đương nhiên còn vị trước mắt này Phù Khanh.
Nhất là Phù Khanh từ nhỏ đã theo phụ thân trinh chiến xa trường, ở trong mắt hắn phạm khởi lục thân không nhận. Hồi đó còn đem Tây bình vương đánh một trận, đánh đến mặt mũi bầm đập, người kia kêu thảm nha!
Tây bình vương bị đánh, chạy tới trước mặt hoàng thượng cáo trạng, càng chọc giận vị tổ tôn. Ở trước mặt hoàng thượng nhận sai, ra cung thấy bình vương một lần liền đánh một lần.
Nhưng lại thực ngoan hoàng thượng hỏi liền chết không nhận, thậm chí có nhân chứng vật chứng, không tìm về tây bình vương có khổ mà không ở đó tố được , tức giận tới đấm ngực gậm chân thiếu chút nữa hộc máu.
Lưu Nhân giỏi nhất là đưa đẩy, hướng tới Phù Khanh cười cười:"Phù thống lĩnh, ngài mắn rất đúng, hạ nhân suy đoán lung tung, mong đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân..."
"Được, hãy chấm dứt việc đó." Phù Khanh thấy hắn liền phiền lòng, không kiên nhẫn vung tay lên:"Thẩm tra nhanh án tử, ta còn đang vội cấm vệ quân đâu?"
Lưu đại nhân này luôn luôn nhát gan sợ phiền phức, với những tiêu chuẩn đầu là ai có quyền lực đắc thế, hắn liền hướng tới.
Hôm nay không biết có phong ba bão táp gì, quan quản lý ở kinh thành tại sao xuất hiện ở đến nơi này?
Mặt khác, nàng cũng nhìn thấy hai bậc thị vệ của Thích Huy. Sắc mặt của Nhiếp Thư Thần vẫn như cũ trước mắt cũng có Hình bộ mới nhậm chức Phùng Dật Phong cũng có mặt.......
Trừ bỏ quan trong kinh thành, còn có Hình bộ đại nhân? Hay trong phủ thực ra xảy ra chuyện gì?
Sở Nhụy âm thầm ngờ nghệch, Lưu Nhân ngồi đối diện với Nhiếp Thư Thần cười cười nói nói, ánh mắt vừa chuyển liền nhìn thấy một cô nương đứng ở dưới kia, trên người mặc quần áo màu xanh nước biển, duyên dáng yêu kiều, hình như đã từng gặp ở nơi nào liền vắt óc suy nghĩ:" Ngươi không phải ở trong cung với hoàng hậu nương nương sao? Sao lại chạy đến nơi này?"
"Thỉnh an Lưu đại nhân." Sở Nhụy thấy hắn nhận ra mình, hướng tới hắn thỉnh an, không trả lời câu hỏi của hắn.
"Này......." Lưu Nhân nghi ngờ chuyển về hướng Nhiếp Thư Thần, không biết cung nữ ở trong cung đến nơi này để làm gì?
Nhiếp đại nhân không nói chuyện, nhưng thật ra là quản gia chạy nhanh tới nói một tiếng:" Đại nhân, đây là Nhụy phu nhân ở trong phủ."
Lưu Nhân nghe được, trong lòng như đã tỏ.
Ai cũng biết đến Sở Nhụy cô nương là nữ quan ở bên cạnh nương nương. Hiện giờ là ở trong phủ Nhiếp đại nhân.
Vốn cũng không coi ra gì, nhưng lại là hoàng hậu nương nương hạ chỉ ban thưởng, nhưng cố tình thật là khéo Thiền phu nhân trúng độc lại là nhà mẹ của Thích quý phi.
Phù hoàng hậu cùng Thích quý phi như lửa với nước. Đấu tranh gay gắt, chuyện gần đây nhất chính là ngai vị Thái tử.
Án tử trước mắt này, người sáng suốt cũng thấy rõ ràng. Trúng độc kia chính là Sở Nhụy làm thôi! Vì lợi ích của chủ tử, cũng là vì địa vị của mình.
Suy nghĩ như thế Lưu Nhân cảm thấy mình có một chút thành tựu, chính mình thật là anh minh thần võ, ho khan một tiếng nói:" Phòng chính đại nhân, việc hạ độc này hạ quan đã có đáp án."
"Nga?" Nhiếp Thư Thần, nhàn nhạt mở miệng:" Thỉnh giáo đại nhân."
"Thiền phu nhân trúng độc.......đúng là vị này làm là Nhụy phu nhân."
Sở Nhụy kinh ngạc nhìn về phía Lưu Nhân, cố gắng nghe lời hắn nói.......Thiền phu nhân! Trúng độc? Thiền phu nhân trúng độc? Nhưng chuyện này liên quan gì tới nàng?
"Lưu đại nhân chỉ giáo cho?" Nhiếp Thư Thần nhìn về Sở Nhụy một cái, rất nhanh rồi dời đi.
"Chuyện này,...... Nói ở đây không tiện cho lắm?" Lưu Nhân cẩn thận dè dặn nhìn bốn phương tám hướng rồi nói nhỏ, nhiều người nhiều việc, ít người vẫn tốt hơn.
"Lăng Phi?" Nhiếp Thư Thần thản nhiên nói:"Dẫn mọi người xuống trước đi."
"Dạ, gia." Mọi người đưa Sở Nhụy đến, ý bảo lặp tức kêu mọi người xuống dưới.
"Hiện tại đã không còn người ngoài, mời Lưu đại nhân nói." Nhiếp Thư Thần ý bảo Lưu Nhân tiếp tục nói.
"Nhụy phu nhân này là ở bên cạnh hoàng hậu nương nương, phòng chính đại nhân ngài hẳn đã biết chứ?" Lưu Nhân bộ mặt thần bí nói.
Vô nghĩa!
"Thiền phu nhân là người nhà của Thích quý phi..... Phòng chính đại nhân ngài biết?"
Vẫn là vô nghĩa!
'' Vì vậy,,,,,Cho nên, Nhụy phu nhân muốn hại chết Thiền phu nhân......Đại nhân hẳn hiểu được a!" Lưu Nhân ngượng ngùng nói thấu đáo, trong hậu cung ân ân oán oán.
Sở Nhụy nghe vậy dỡ khóc dỡ cười.
"Lưu đại nhân nói cũng thật là có lý! Mời đại nhân đòi lại công đạo cho muội muội ta?" Thích Huy là cháu của Thích thái sư, tuy là tướng võ, trong lòng không nhiều lắm đạo lý. Nghe tới Phù hoàng hậu lông mày liền nhướng lên hữu ý tán thành.
"Ý của Lưu đại nhân là........Cô ấy vì hoàng hậu nương nương mới sinh lòng hại người?" Nhiếp Thư Thần cố ý không hiểu người có lòng, không chỉ nói thẳng, hơn nữa nói thật sự dễ hiểu.
"Làm không tốt, việc này nói không chừng là chủ làm.... ..." Thích Huy nói còn chưa hết lời, ở ngoài đại sảnh chợt nghe tiếng nói....
"Nhất phái nói bậy."
Người bước vào là tướng quân, trên đầu mang kim quan, thân hoàng kim giáp, gương mặt anh tuấn, không biết muốn làm bao nhiêu cô nương phải biến sắc.
Người này, Sở Nhụy cũng nhận ra được đó là cấm quân thống lĩnh Phù Khanh.
Phù Khanh này không chỉ có đương kim hoàng hậu chống lưng, hoàng thành cũng có hơn tám mươi vạn đại quân thống lĩnh, suất lĩnh Phù gia quân bảo vệ an nguy của tử cấm thành.
Phù Khanh tướng mạo ngày thường anh tuấn, tính tình thô bạo vô cùng, ở trên chiến trường được xưng danh là la sát, mặc dù hoàng hậu không được hoàng thượng sủng ái, nhưng Phù Khanh rất được hoàng hậu coi trọng.
"Lưu Nhân!" Phù Khanh chỉ vào mặt Lưu Nhân lớn tiếng nói:" Ngươi gió chiều nào theo chiều đó, tính vu oan giá họa cho hoàng hậu nương nương, chính là ngươi sờ gáy hoàng thượng có bao nhiêu cái đầu để đủ chém?"
Lưu Nhân sợ tới mức run người. Ở trong kinh thành, ngoài hoàng thượng, hắn sợ nhiều người trong này.
Người phòng chính Nhiếp Thư Thần, Hiên Viên hầu phủ Hầu gia, Thân phụ Thích quý phi Thích thái sư, đương nhiên còn vị trước mắt này Phù Khanh.
Nhất là Phù Khanh từ nhỏ đã theo phụ thân trinh chiến xa trường, ở trong mắt hắn phạm khởi lục thân không nhận. Hồi đó còn đem Tây bình vương đánh một trận, đánh đến mặt mũi bầm đập, người kia kêu thảm nha!
Tây bình vương bị đánh, chạy tới trước mặt hoàng thượng cáo trạng, càng chọc giận vị tổ tôn. Ở trước mặt hoàng thượng nhận sai, ra cung thấy bình vương một lần liền đánh một lần.
Nhưng lại thực ngoan hoàng thượng hỏi liền chết không nhận, thậm chí có nhân chứng vật chứng, không tìm về tây bình vương có khổ mà không ở đó tố được , tức giận tới đấm ngực gậm chân thiếu chút nữa hộc máu.
Lưu Nhân giỏi nhất là đưa đẩy, hướng tới Phù Khanh cười cười:"Phù thống lĩnh, ngài mắn rất đúng, hạ nhân suy đoán lung tung, mong đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân..."
"Được, hãy chấm dứt việc đó." Phù Khanh thấy hắn liền phiền lòng, không kiên nhẫn vung tay lên:"Thẩm tra nhanh án tử, ta còn đang vội cấm vệ quân đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.