Chương 16: Canh gừng táo đỏ (16)
Thanh Nhàn Nha Đầu
04/04/2020
Tiêu Cẩn Du không biết mình đã mất ý thức từ lúc nào, nhưng lúc khôi phục ý thức thuần thúy là vì một cơn đau nhói vừa truyền từ lòng
bàn tay lên não, lúc mắt còn đang mờ mờ y liền nghe thấy tiếng Cảnh Dực
vang lên bên cạnh giường.
“Ta tới tìm Diệp lão đầu lấy thuốc, ông ấy nói, nếu giờ Tuất một khắc đêm nay còn không thấy mặt huynh ở Vương phủ, ông ấy sẽ tổ chức lễ phát tang ở Vương phủ, sau đó cắt cổ cùng chôn theo huynh.”
Diệp Thiên Thu càng ngày càng nói quá lời, nhưng hình như chưa bao giờ hắn lại nghiêm trọng đến mức này.
“Giờ nào rồi…”
“Giờ Thân một khắc, còn tầm hai canh giờ nữa.”
Đại khái… y đã mê man hơn nửa ngày.
Tiêu Cẩn Du mới vừa động tay phải, cơn đau đớn nặng nề kéo từ trước cánh tay lan nhanh ra cả toàn thân, Tiêu Cẩn Du mới nhớ tới chuyện ma xui quỷ khiến trước khi ngất đi, y nhíu mày, chống tay trái từ từ ngồi dậy, “Ai đưa ta tới đây…” Ký ức cuối cùng của y dừng lại là lúc Sở Sở chạy ra khỏi phòng của Cổ Diêu, sau đó thì không còn gì cả.
“Ngô Giang, hắn vừa mới tới liền gặp Sở Sở, nha đầu kia nói với hắn huynh lại phát bệnh.”
Tiêu Cẩn Du hơi chau ấn đường, “Ngô Giang cũng tới?”
“Được một lúc rồi ” Cảnh Dực do dự một chút rồi nói “Cơ mà có người đã đi.”
Tiêu Cẩn Du cố hết chỉnh lại tư thế ngồi, nhẹ nhàng cười khổ một cái, “Ta biết…”
Cảnh Dực sửng sốt, “Huynh biết?”
“Cô ấy cũng đã nói cho ta, ta cho phép…”
Cảnh Dực đang ngồi cạnh giường lập tức đứng bật dậy, “Huynh cho phép Cổ Diêu tự sát sao?!”
Đến lượt Tiêu Cẩn Du ngạc nhiên, “Cổ Diêu chết rồi?”
“Huynh vừa nói huynh biết rồi mà?”
Mặt Tiêu Cẩn Du nóng lên, sắc mặt trầm xuống chau chặt lông mày nói, “Truyền lệnh xuống dưới… giữ nguyên hiện trạng thi thể, bất kỳ ai cũng không được tới gần… chờ ta nghiệm xong rồi nói tiếp.”
“Muộn rồi, nghiệm cũng nghiệm xong hết rồi.”
“Ai nghiệm?”
“Còn có thể là ai nữa, pháp y theo huynh cùng vào Như Quy Lâu không phải chỉ có một người thôi sao?”
***
Cổ Diêu chết trong phòng tắm của Cảnh Dực, là cắt cổ tay mà chết, lúc Tiêu Cẩn Du đến hiện trường, thi thể của Cổ Diêu đã được đưa đến nơi khác, chỉ còn lại một thùng nước ngập máu loãng cùng những vết máu chảy lê lết trên sàn nhà.
Sở Sở đang đứng bên ngoài cạnh cửa phòng tắm, mắt vừa thấy sắc mặt Tiêu Cẩn Du đã khá hơn rất nhiều so với lúc trước, trong lòng còn dâng lên một cảm giác vui mừng khó hiểu.
Khi Tiêu Cẩn Du được Ngô Giang và Cảnh Dực đẩy vào phòng tắm thì đi lướt qua nàng, y chỉ không nhanh không chậm liếc mắt nhìn nàng một cái, “Cô vẫn chưa đi?”
Cảm giác vui mừng như lớp tuyết mỏng lại bị một chiếc xẻng tuyết cào qua, trong nháy mắt đã giảm đi một nửa, “Túi hành lý của ta còn đang ở An vương phủ đấy.”
Tiêu Cẩn Du không nói gì nữa, lập tức bước vào phòng tắm.
Sở Sở chẹp miệng, y là người Vương gia, có nhiều người hầu hạ bảo vệ như vậy, cũng không đến lượt nàng lo lắng. Nếu không thấy Cổ Diêu thân thể trần truồng nằm chết trong thùng máu quá đáng thương, nếu không phải đại ca nói chờ hắn giải quyết xong xuôi chuyện Vương gia giao phó rồi sẽ đưa nàng về nhà, nàng cũng sẽ không thèm ở lại đây đâu.
Nàng kìm nén cơn tức trong bụng muốn chất vấn Đổng tiên sinh, rốt cục Lục Phiến Môn ở đâu, danh tính thực sự của chín vị đại thần là gì, cuối cùng là phải làm thế nào mới có thể trở thành pháp y của Lục Phiến Môn… Đợi khi nào quay lại Vương phủ lấy túi hành lý bọc hoa, nàng cũng không muốn tốn thời gian ở lại một nơi không rõ ràng thế này nữa.
Khi Sở Sở lén đấu tranh nội tâm trong lòng, thì trong phòng tắm Tiêu Cẩn Du đang cố gắng chống nạng đứng bên cạnh thùng gỗ, cẩn thận xem xét trong ngoài thùng tắm một lượt, Ngô Giang và Cảnh Dực đang đứng sau lưng y, nói nhỏ bên tai y điều gì đó, nhưng ai cũng không dám tiến tới đỡ y đứng vững, dáng người cao to vạm vỡ của Ngô Giang và Cảnh Dực đằng sau, khiến thân thể Tiêu Cẩn Du càng trở nên gầy yếu hơn, thậm chí còn lao đao sắp ngã.
Sở Sở nhủ thầm trong lòng, ngoài việc thích lừa gạt người khác, Vương gia này kỳ thật cũng không phải xấu lắm, nhưng nhìn thế nào cũng không giống người có thể phá án.
Chín vị đại thần có thể phá được đại án kỳ án, đều là những kỳ nhân khiến người trong giang hồ vừa nghe đã xanh cả mặt, còn y… cùng lắm cũng chỉ là quái nhân thôi.
Ngay cả lừa người cũng quái lạ như vậy, đến bây giờ nàng vẫn không hiểu lắm, vì sao y làm đống chuyện quanh co lòng vòng muốn hạ dược ông chủ Hứa nhiệt tình tốt bụng kia, chẳng lẽ vì muốn lột y phục người ta xuống xem dáng người? Không phải cũng chỉ là cái bụng trắng tròn béo ịch kia thôi sao, cũng có gì lạ mắt đâu mà ngắm nhỉ…
Khi Sở Sở đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên trước mắt chợt lóe lên một bóng trắng, Cảnh Dực đã không còn trong phòng nữa, chỉ còn Ngô Giang đang cẩn thận đẩy xe lăn Tiêu Cẩn Du đi ra, Tiêu Cẩn Du đang cầm trên tay bản thi đan lúc nãy nàng giao cho Ngô Giang.
Lúc đi tới chỗ Sở Sở, Tiêu Cẩn Du mặt lạnh mà hỏi nàng một câu, “Cô chắc chắn mình không nghiệm sai chứ?”
Tên này nói gì vậy! Sở Sở ngẩng đầu lên, “Nếu ngài không tin thì tự mình kiểm tra lại đi, nếu nghiệm sai chỗ nào, ta nguyện để ngài đánh một trăm roi!”
Ngô Giang sắc mặt đen lại, “Sở Sở…”
Tiêu Cẩn Du vươn tay chặn lời Ngô Giang, y lẳng lặng nhìn Sở Sở đỏ mặt tức giận, “Có sai hay không, đợi chút nữa thẩm vấn ai đó là biết ngay… cô có dám ở lại nghe không?”
“Chuyện đó có gì mà không dám!”
***
Lúc Cảnh Dực quay lại cũng mang theo Hứa Như Quy tới, gương mặt Hứa Như Quy trắng bệch, vừa vào cửa liền muốn chạy tới gần Tiêu Cẩn Du, Ngô Giang tay cầm chuôi đao đang đứng sau Tiêu Cẩn Du vội vàng không tiếng động mà tiến sát người Tiêu Cẩn Du, Hứa Như Quy biết điều liền dừng lại đứng cách y tầm năm bước chân.
“Vương gia, Cổ Diêu hắn…”
Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng gật đầu.
“Chuyện này… này sao có thể… xin Vương gia điều tra rõ!”
Tiêu Cẩn Du không chút dao động mà nhìn Hứa Như Quy, “Ông chủ Hứa cứ yên tâm, ta đã điều tra rõ ràng… giờ thì phải phiền ông chủ Hứa mời Lâu Chủ ra đây gặp ta, ta sẽ nói rất ngắn gọn, nói xong sẽ đi ngay, để trả lại sự thanh tĩnh ban đầu cho Như Quy Lâu.”
Sở Sở ngạc nhiên, trong quán rượu lớn nhất không phải là ông chủ sao, Lâu Chủ làm chức vụ gì chứ?
Hứa Như Quy vô cùng kinh ngạc miễn cưỡng mà nở nụ cười cứng nhắc, “Vương gia, chuyện này để tại hạ xử lý, không cần làm phiền Lâu Chủ cũng được …”
“Được thôi, nếu thế ta cũng giảm được không ít phiền toái…” Tiêu Cẩn Du mặt tỉnh bơ mà nói với Cảnh Dực, “Cảnh Dực, cậu đưa ông chủ Hứa về Hình bộ, nói lại với Hình bộ ta vừa kết thúc vụ án, có mặt cậu ở đây cũng xem như là Đại Lý Tự đã duyệt qua, sau đó đưa hồ sơ vào kho ta sẽ chỉnh lại, bảo bọn họ sắp xếp thời gian trước năm mới tử hình cho đỡ vướng bận.”
Cảnh Dực còn chưa lên tiếng, Sở Sở mới hiểu thái độ ung dung thong thả này của Tiêu Cẩn Du là có ý gì, Hứa Như Quy liền vội vàng lên tiếng: “Vương gia! Tại hạ bị oan! Chuyện này… này… sao có thể thế được!”
Vẻ mặt Tiêu Cẩn Du hờ hững, ánh mắt lại lạnh lùng nghiêm nghị, “Hoặc là ngươi im lặng chịu tử hình, hoặc mời Lâu Chủ của ngươi ra đây giải oan cho ngươi, mau ra quyết định đi.”
“Vương gia, ngài… ngài biết Lâu Chủ sẽ không đồng ý gặp ngài…”
Tiêu Cẩn Du lạnh lùng cười, “Bằng không ta cần gì phải làm phiền ông chủ Hứa chứ?” Không đợi Hứa Như Quy lại mở miệng, Tiêu Cẩn Du trầm giọng nói, “Ta chỉ chờ đúng một khắc, sau một khắc, ông chủ Hứa hãy tự cầu phúc cho mình đi.”
“Vương… Vương gia xin bớt giận, ” Trên trán Hứa Như Quy lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh, hắn khẽ run dẩy ôm quyền vái lạy, “Tại hạ sẽ… đi thử một lần xem sao.”
“Cảnh Dực, cậu đi cùng ông chủ Hứa một chuyến đi, nên giúp đỡ cũng phải giúp đỡ một chút.”
Hứa Như Quy vội xua tay, “Không dám không dám…”
Cảnh Dực nở nụ cười, vòng tay lên vai Hứa Như Quy kéo đi, “Khách khí làm gì.”
Tiêu Cẩn Du dựa lưng vào ghế dựa, trước khi nhắm mắt thì liếc ra sau tìm Sở Sở, nha đầu này lúc nãy còn đứng sau lưng y, không biết đã chạy trốn ra sau lưng Ngô Giang từ bao giờ.
Lén lút quan sát đến khi Tiêu Cẩn Du nhắm mắt lại, Sở Sở kéo tay áo kéo Ngô Giang, kiễng chân lên nhỏ giọng nói thầm vào tai Ngô Giang, “Đại ca, ngài ấy thường xuyên xử án như vậy sao?”
Ngô Giang ngạc nhiên, như vậy là như thế nào?
Hắn quay đầu nhìn Tiêu Cẩn Du đang nhắm mắt nghỉ ngơi, có thể nhận ra y đã mệt mỏi lắm rồi. Mấy năm gần đây Tiêu Cẩn Du dễ rất ít khi tiếp nhận vụ án, nhưng một khi đã nhận sẽ liều mạng mà điều tra, cuối cùng luôn biến thành như vậy. Theo như lời của Diệp Thiên Thu, y xử lý xong một vụ án thì phải chạy một vòng quanh điện của Diêm Vương gia một lần. Ngô Giang khẽ gật đầu, y xử án chính là như vậy.
Sở Sở chau mày nhẹ than thở, “Đây đâu được coi là xử án, không phải là coi mạng người như cỏ rác sao…”
Sắc mặt Ngô Giang thay đổi trong nháy mắt, liền túm áo Sở Sở đang đứng bên cạnh, “Cô nói lung tung cái gì…”
Ngô Giang còn chưa mắng được câu nào, đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng nhưng yếu ớt của Tiêu Cẩn Du vang lên từ bên kia, “Nếu ta thật sự xem mạng người như cỏ rác, thì lỗi đó phải do cô mới đúng.”
Sở Sở kinh ngạc nhìn Tiêu Cẩn Du vẫn đang nhắm mắt ngồi kia, “Dựa vào cái gì chứ?”
“Ta đưa ra được kết luận như vậy, hoàn toàn là dựa vào kết quả khám nghiệm của cô… Nếu sai, cũng là do cô nghiệm sai.”
Sở Sở tức đến giậm chân, “Ta cam đoan mình không nghiệm sai, một điều cũng không nghiệm sai!”
“Vậy kết luận này cũng không thể sai được.”
“Nhưng hung thủ không phải ông chủ Hứa, ngài bắt sai người rồi!” Sở Sở phồng mang trợn má, gương mặt đỏ bừng vì giận mà nhìn Tiêu Cẩn Du, “Cổ Diêu công tử đã nói cho ta biết, những người chết trên giường huynh ấy, đều vì ăn một loại xuân dược tên là Dạ Lai Hương, những vết thương trên thân thể bọn họ đều là vì hai bên chung phòng tự nguyện mới có. Cổ Diêu công tử nói huynh ấy không cố ý, những người trước đó uống dược đều không bị sao cả, hắn cũng đã xin lỗi, còn khóc rất đáng thương nữa!”
Tiêu Cẩn Du chau mày, mở mắt ra, rồi quay đầu nhìn Sở Sở, “Chuyện đó là đích thân Cổ Diêu nói cho cô biết?”
“Là chính miệng huynh ấy nói với ta!” Khóe mắt Sở Sở hốc cũng đỏ hồng, nàng chu miệng nói, “Huynh ấy còn nói huynh ấy rất yêu bọn họ, sau khi bọn họ chết thì rất đau lòng, còn đem thi thể của bọn họ để dưới gầm giường, một lòng trông mong bọn họ còn có thể chết đi sống lại… Đến khi có người tiếp theo cũng chết vì loại dược đó, huynh ấy mới không còn cách nào khác đành đưa những thi thể kia đi… Ta nói ta là pháp y, huynh ấy còn nhờ ta kiểm tra, xem có thể cứu sống người đang nằm dưới gầm giường kia không… Người này chết là do ăn xuân dược đó, Cổ Diêu công tử còn đem phương thuốc [1] của Dạ Lai Hương đưa cho ta xem, chuyện này nhất định không phải do Cổ Diêu công tử, càng không thể là ông chủ Hứa!”
[1] Phương thuốc : nó giống như đơn thuốc / công thức làm ra cái thuốc đó.
“Cô có phương thuốc của Dạ Lai Hương?”
Sở Sở nhanh giữ cổ áo, “Ta đã hứa với Cổ Diêu công tử, sẽ không cho người khác đọc phương thuốc này.”
Tiêu Cẩn Du hơi chau ấn đường, lấy ra một tờ giấy từ trong tay áo, “Vậy cô nhìn thử phương thuốc này đi, có giống phương thuốc Cổ Diêu đưa cho cô không?”
Thấy Sở Sở không nhận, Ngô Giang liền cầm tới, nhét vào tay Sở Sở, đen mặt nói, “Mạng người rất quan trọng, cô nhất định phải nhìn thật rõ.”
Lúc này Sở Sở mới không tình không nguyện mở tờ giấy kia ra, chu miệng nhỏ nhìn lướt qua, rồi lắc lắc đầu, “Không giống, mấy loại thuốc được khoanh tròn đỏ này đều không có trong phương thuốc của Cổ Diêu công tử.”
Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng gật đầu, vậy thì đúng rồi.
Sở Sở đưa đơn thuốc kia cho Ngô Giang, rồi nhìn Tiêu Cẩn Du nhắm mắt như là đang suy nghĩ, nàng có chút chột dạ nói, “Chuyện này Cổ Diêu công tử vốn đã nhờ ta giữ bí mật cho huynh ấy, nếu không phải ngài đổ oan cho ông chủ Hứa, ta cũng không nói ra đâu…”
“Cổ Diêu có từng nhắc tới, chiếc đinh sắt trên đỉnh đầu Tiết Việt là vì sao mà có không?”
“Huynh ấy nói, tất cả những vết thương ngoài da trên người bọn họ đều do bọn họ tự nguyện chịu, bọn họ thích làm như vậy như vậy, đinh sắt kia chắc hẳn cũng vậy.”
Thấy Tiêu Cẩn Du nhẹ chau mày trong giây lát lại không nói gì, Sở Sở liền bổ sung, “Bây giờ thì ngài biết rồi đó, ông chủ Hứa là người tốt như vậy, còn chịu giúp ta đổi ngân phiếu thành tiền xu, nếu ngài không có chứng cớ rõ ràng, thì không được tùy tiện đổ oan cho người tốt.”
Tiêu Cẩn Du cười lạnh một cái, “Cho dù không có chứng cớ, hắn cũng tội đáng muôn chết.”
“Ngài…” Sở Sở tức đến dậm chân, “Ngài làm vậy cũng có khác gì Bạch Vô Thường chứ!”
Ngô Giang và Tiêu Cẩn Du sững sờ nhìn nhau, cả hai người không ai nghe rõ cụm từ mấu chốt trong câu kia, “Bạch… cái gì cơ?”
Sở Sở không chút khách khí trợn mắt nhìn Tiêu Cẩn Du, “Không ngờ ngài là quan lớn quản lý tất cả các vụ án trên đời, mà ngay cả Bạch Vô Thường là ai cũng không biết! Chính là kẻ thuận ta thì sống chống ta thì chết, mặt người dạ thú tâm địa đen tối, xử án theo tâm trạng, là kẻ giết người giữa ban ngày ban mặt – Bạch Vô Thường ! Hắn đã bị nữ bổ đầu duy nhất trong chín vị đại thần với danh xưng “Tiểu hạt tiêu” tróc nã về quy án.”
Sở Sở nói đến chín vị đại thần thì nhiệt huyết sôi trào, Ngô Giang nghe mà đen xì cả mặt, trong cái đầu nhỏ kia chứa đựng những gì vậy…
Tiêu Cẩn Du mặt tối lại ho khan hai tiếng, “Nếu cô dám nhắc tới chuyện đó nữa ta sẽ trị tội cô thật nghiêm khắc.”
Ngô Giang cũng không có kinh nghiệm nhìn mặt đoán ý như Cảnh Dực, nhất thời cũng đoán không ra Tiêu Cẩn Du đang tức giận thật hay chỉ dọa nạt nàng thôi, hắn đang định nói vài câu để làm dịu không khí, còn chưa kịp mở miệng, liền nhìn Sở Sở bộ ưỡn ngực hào khí vạn dặm mà nói, “Những lời ta nói đều là thật, nếu ngài trị tội ta, ngài chính là quan xấu.”
Ngô Giang sợ hãi, câu này không phải nói đùa được đâu.
“Được, vậy thì ta không trị tội cô… nếu cô dám nhắc đến chuyện đó nữa, ta sẽ trị tội Ngô Giang.”
“Dựa vào cái gì mà ngài trị tội đại ca ta chứ ?”
Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng nhắm mắt lại, “Hắn là thị vệ trong phủ ta, thưởng phạt theo tâm trạng.”
Ngô Giang khóc không ra nước mắt, Vương gia, ngài đang đùa ty chức phải không ?.
Sở Sở ngẩng đầu nhìn Ngô Giang vẻ mặt vô tội bên cạnh, cắn cắn đôi môi, “Vậy… không nói thì không nói.”
******
[Tác giả] : Gào gàoooo , Tiểu Kim Ngư đang muốn cứu vãn hình tượng đẹp troai của mình trong lòng Sở nha đầu ~ Tui là mẹ ruột , mẹ ruột , mẹ ruột đó nha (điều quan trọng phải nhắc lại 3 lần)
“Ta tới tìm Diệp lão đầu lấy thuốc, ông ấy nói, nếu giờ Tuất một khắc đêm nay còn không thấy mặt huynh ở Vương phủ, ông ấy sẽ tổ chức lễ phát tang ở Vương phủ, sau đó cắt cổ cùng chôn theo huynh.”
Diệp Thiên Thu càng ngày càng nói quá lời, nhưng hình như chưa bao giờ hắn lại nghiêm trọng đến mức này.
“Giờ nào rồi…”
“Giờ Thân một khắc, còn tầm hai canh giờ nữa.”
Đại khái… y đã mê man hơn nửa ngày.
Tiêu Cẩn Du mới vừa động tay phải, cơn đau đớn nặng nề kéo từ trước cánh tay lan nhanh ra cả toàn thân, Tiêu Cẩn Du mới nhớ tới chuyện ma xui quỷ khiến trước khi ngất đi, y nhíu mày, chống tay trái từ từ ngồi dậy, “Ai đưa ta tới đây…” Ký ức cuối cùng của y dừng lại là lúc Sở Sở chạy ra khỏi phòng của Cổ Diêu, sau đó thì không còn gì cả.
“Ngô Giang, hắn vừa mới tới liền gặp Sở Sở, nha đầu kia nói với hắn huynh lại phát bệnh.”
Tiêu Cẩn Du hơi chau ấn đường, “Ngô Giang cũng tới?”
“Được một lúc rồi ” Cảnh Dực do dự một chút rồi nói “Cơ mà có người đã đi.”
Tiêu Cẩn Du cố hết chỉnh lại tư thế ngồi, nhẹ nhàng cười khổ một cái, “Ta biết…”
Cảnh Dực sửng sốt, “Huynh biết?”
“Cô ấy cũng đã nói cho ta, ta cho phép…”
Cảnh Dực đang ngồi cạnh giường lập tức đứng bật dậy, “Huynh cho phép Cổ Diêu tự sát sao?!”
Đến lượt Tiêu Cẩn Du ngạc nhiên, “Cổ Diêu chết rồi?”
“Huynh vừa nói huynh biết rồi mà?”
Mặt Tiêu Cẩn Du nóng lên, sắc mặt trầm xuống chau chặt lông mày nói, “Truyền lệnh xuống dưới… giữ nguyên hiện trạng thi thể, bất kỳ ai cũng không được tới gần… chờ ta nghiệm xong rồi nói tiếp.”
“Muộn rồi, nghiệm cũng nghiệm xong hết rồi.”
“Ai nghiệm?”
“Còn có thể là ai nữa, pháp y theo huynh cùng vào Như Quy Lâu không phải chỉ có một người thôi sao?”
***
Cổ Diêu chết trong phòng tắm của Cảnh Dực, là cắt cổ tay mà chết, lúc Tiêu Cẩn Du đến hiện trường, thi thể của Cổ Diêu đã được đưa đến nơi khác, chỉ còn lại một thùng nước ngập máu loãng cùng những vết máu chảy lê lết trên sàn nhà.
Sở Sở đang đứng bên ngoài cạnh cửa phòng tắm, mắt vừa thấy sắc mặt Tiêu Cẩn Du đã khá hơn rất nhiều so với lúc trước, trong lòng còn dâng lên một cảm giác vui mừng khó hiểu.
Khi Tiêu Cẩn Du được Ngô Giang và Cảnh Dực đẩy vào phòng tắm thì đi lướt qua nàng, y chỉ không nhanh không chậm liếc mắt nhìn nàng một cái, “Cô vẫn chưa đi?”
Cảm giác vui mừng như lớp tuyết mỏng lại bị một chiếc xẻng tuyết cào qua, trong nháy mắt đã giảm đi một nửa, “Túi hành lý của ta còn đang ở An vương phủ đấy.”
Tiêu Cẩn Du không nói gì nữa, lập tức bước vào phòng tắm.
Sở Sở chẹp miệng, y là người Vương gia, có nhiều người hầu hạ bảo vệ như vậy, cũng không đến lượt nàng lo lắng. Nếu không thấy Cổ Diêu thân thể trần truồng nằm chết trong thùng máu quá đáng thương, nếu không phải đại ca nói chờ hắn giải quyết xong xuôi chuyện Vương gia giao phó rồi sẽ đưa nàng về nhà, nàng cũng sẽ không thèm ở lại đây đâu.
Nàng kìm nén cơn tức trong bụng muốn chất vấn Đổng tiên sinh, rốt cục Lục Phiến Môn ở đâu, danh tính thực sự của chín vị đại thần là gì, cuối cùng là phải làm thế nào mới có thể trở thành pháp y của Lục Phiến Môn… Đợi khi nào quay lại Vương phủ lấy túi hành lý bọc hoa, nàng cũng không muốn tốn thời gian ở lại một nơi không rõ ràng thế này nữa.
Khi Sở Sở lén đấu tranh nội tâm trong lòng, thì trong phòng tắm Tiêu Cẩn Du đang cố gắng chống nạng đứng bên cạnh thùng gỗ, cẩn thận xem xét trong ngoài thùng tắm một lượt, Ngô Giang và Cảnh Dực đang đứng sau lưng y, nói nhỏ bên tai y điều gì đó, nhưng ai cũng không dám tiến tới đỡ y đứng vững, dáng người cao to vạm vỡ của Ngô Giang và Cảnh Dực đằng sau, khiến thân thể Tiêu Cẩn Du càng trở nên gầy yếu hơn, thậm chí còn lao đao sắp ngã.
Sở Sở nhủ thầm trong lòng, ngoài việc thích lừa gạt người khác, Vương gia này kỳ thật cũng không phải xấu lắm, nhưng nhìn thế nào cũng không giống người có thể phá án.
Chín vị đại thần có thể phá được đại án kỳ án, đều là những kỳ nhân khiến người trong giang hồ vừa nghe đã xanh cả mặt, còn y… cùng lắm cũng chỉ là quái nhân thôi.
Ngay cả lừa người cũng quái lạ như vậy, đến bây giờ nàng vẫn không hiểu lắm, vì sao y làm đống chuyện quanh co lòng vòng muốn hạ dược ông chủ Hứa nhiệt tình tốt bụng kia, chẳng lẽ vì muốn lột y phục người ta xuống xem dáng người? Không phải cũng chỉ là cái bụng trắng tròn béo ịch kia thôi sao, cũng có gì lạ mắt đâu mà ngắm nhỉ…
Khi Sở Sở đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên trước mắt chợt lóe lên một bóng trắng, Cảnh Dực đã không còn trong phòng nữa, chỉ còn Ngô Giang đang cẩn thận đẩy xe lăn Tiêu Cẩn Du đi ra, Tiêu Cẩn Du đang cầm trên tay bản thi đan lúc nãy nàng giao cho Ngô Giang.
Lúc đi tới chỗ Sở Sở, Tiêu Cẩn Du mặt lạnh mà hỏi nàng một câu, “Cô chắc chắn mình không nghiệm sai chứ?”
Tên này nói gì vậy! Sở Sở ngẩng đầu lên, “Nếu ngài không tin thì tự mình kiểm tra lại đi, nếu nghiệm sai chỗ nào, ta nguyện để ngài đánh một trăm roi!”
Ngô Giang sắc mặt đen lại, “Sở Sở…”
Tiêu Cẩn Du vươn tay chặn lời Ngô Giang, y lẳng lặng nhìn Sở Sở đỏ mặt tức giận, “Có sai hay không, đợi chút nữa thẩm vấn ai đó là biết ngay… cô có dám ở lại nghe không?”
“Chuyện đó có gì mà không dám!”
***
Lúc Cảnh Dực quay lại cũng mang theo Hứa Như Quy tới, gương mặt Hứa Như Quy trắng bệch, vừa vào cửa liền muốn chạy tới gần Tiêu Cẩn Du, Ngô Giang tay cầm chuôi đao đang đứng sau Tiêu Cẩn Du vội vàng không tiếng động mà tiến sát người Tiêu Cẩn Du, Hứa Như Quy biết điều liền dừng lại đứng cách y tầm năm bước chân.
“Vương gia, Cổ Diêu hắn…”
Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng gật đầu.
“Chuyện này… này sao có thể… xin Vương gia điều tra rõ!”
Tiêu Cẩn Du không chút dao động mà nhìn Hứa Như Quy, “Ông chủ Hứa cứ yên tâm, ta đã điều tra rõ ràng… giờ thì phải phiền ông chủ Hứa mời Lâu Chủ ra đây gặp ta, ta sẽ nói rất ngắn gọn, nói xong sẽ đi ngay, để trả lại sự thanh tĩnh ban đầu cho Như Quy Lâu.”
Sở Sở ngạc nhiên, trong quán rượu lớn nhất không phải là ông chủ sao, Lâu Chủ làm chức vụ gì chứ?
Hứa Như Quy vô cùng kinh ngạc miễn cưỡng mà nở nụ cười cứng nhắc, “Vương gia, chuyện này để tại hạ xử lý, không cần làm phiền Lâu Chủ cũng được …”
“Được thôi, nếu thế ta cũng giảm được không ít phiền toái…” Tiêu Cẩn Du mặt tỉnh bơ mà nói với Cảnh Dực, “Cảnh Dực, cậu đưa ông chủ Hứa về Hình bộ, nói lại với Hình bộ ta vừa kết thúc vụ án, có mặt cậu ở đây cũng xem như là Đại Lý Tự đã duyệt qua, sau đó đưa hồ sơ vào kho ta sẽ chỉnh lại, bảo bọn họ sắp xếp thời gian trước năm mới tử hình cho đỡ vướng bận.”
Cảnh Dực còn chưa lên tiếng, Sở Sở mới hiểu thái độ ung dung thong thả này của Tiêu Cẩn Du là có ý gì, Hứa Như Quy liền vội vàng lên tiếng: “Vương gia! Tại hạ bị oan! Chuyện này… này… sao có thể thế được!”
Vẻ mặt Tiêu Cẩn Du hờ hững, ánh mắt lại lạnh lùng nghiêm nghị, “Hoặc là ngươi im lặng chịu tử hình, hoặc mời Lâu Chủ của ngươi ra đây giải oan cho ngươi, mau ra quyết định đi.”
“Vương gia, ngài… ngài biết Lâu Chủ sẽ không đồng ý gặp ngài…”
Tiêu Cẩn Du lạnh lùng cười, “Bằng không ta cần gì phải làm phiền ông chủ Hứa chứ?” Không đợi Hứa Như Quy lại mở miệng, Tiêu Cẩn Du trầm giọng nói, “Ta chỉ chờ đúng một khắc, sau một khắc, ông chủ Hứa hãy tự cầu phúc cho mình đi.”
“Vương… Vương gia xin bớt giận, ” Trên trán Hứa Như Quy lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh, hắn khẽ run dẩy ôm quyền vái lạy, “Tại hạ sẽ… đi thử một lần xem sao.”
“Cảnh Dực, cậu đi cùng ông chủ Hứa một chuyến đi, nên giúp đỡ cũng phải giúp đỡ một chút.”
Hứa Như Quy vội xua tay, “Không dám không dám…”
Cảnh Dực nở nụ cười, vòng tay lên vai Hứa Như Quy kéo đi, “Khách khí làm gì.”
Tiêu Cẩn Du dựa lưng vào ghế dựa, trước khi nhắm mắt thì liếc ra sau tìm Sở Sở, nha đầu này lúc nãy còn đứng sau lưng y, không biết đã chạy trốn ra sau lưng Ngô Giang từ bao giờ.
Lén lút quan sát đến khi Tiêu Cẩn Du nhắm mắt lại, Sở Sở kéo tay áo kéo Ngô Giang, kiễng chân lên nhỏ giọng nói thầm vào tai Ngô Giang, “Đại ca, ngài ấy thường xuyên xử án như vậy sao?”
Ngô Giang ngạc nhiên, như vậy là như thế nào?
Hắn quay đầu nhìn Tiêu Cẩn Du đang nhắm mắt nghỉ ngơi, có thể nhận ra y đã mệt mỏi lắm rồi. Mấy năm gần đây Tiêu Cẩn Du dễ rất ít khi tiếp nhận vụ án, nhưng một khi đã nhận sẽ liều mạng mà điều tra, cuối cùng luôn biến thành như vậy. Theo như lời của Diệp Thiên Thu, y xử lý xong một vụ án thì phải chạy một vòng quanh điện của Diêm Vương gia một lần. Ngô Giang khẽ gật đầu, y xử án chính là như vậy.
Sở Sở chau mày nhẹ than thở, “Đây đâu được coi là xử án, không phải là coi mạng người như cỏ rác sao…”
Sắc mặt Ngô Giang thay đổi trong nháy mắt, liền túm áo Sở Sở đang đứng bên cạnh, “Cô nói lung tung cái gì…”
Ngô Giang còn chưa mắng được câu nào, đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng nhưng yếu ớt của Tiêu Cẩn Du vang lên từ bên kia, “Nếu ta thật sự xem mạng người như cỏ rác, thì lỗi đó phải do cô mới đúng.”
Sở Sở kinh ngạc nhìn Tiêu Cẩn Du vẫn đang nhắm mắt ngồi kia, “Dựa vào cái gì chứ?”
“Ta đưa ra được kết luận như vậy, hoàn toàn là dựa vào kết quả khám nghiệm của cô… Nếu sai, cũng là do cô nghiệm sai.”
Sở Sở tức đến giậm chân, “Ta cam đoan mình không nghiệm sai, một điều cũng không nghiệm sai!”
“Vậy kết luận này cũng không thể sai được.”
“Nhưng hung thủ không phải ông chủ Hứa, ngài bắt sai người rồi!” Sở Sở phồng mang trợn má, gương mặt đỏ bừng vì giận mà nhìn Tiêu Cẩn Du, “Cổ Diêu công tử đã nói cho ta biết, những người chết trên giường huynh ấy, đều vì ăn một loại xuân dược tên là Dạ Lai Hương, những vết thương trên thân thể bọn họ đều là vì hai bên chung phòng tự nguyện mới có. Cổ Diêu công tử nói huynh ấy không cố ý, những người trước đó uống dược đều không bị sao cả, hắn cũng đã xin lỗi, còn khóc rất đáng thương nữa!”
Tiêu Cẩn Du chau mày, mở mắt ra, rồi quay đầu nhìn Sở Sở, “Chuyện đó là đích thân Cổ Diêu nói cho cô biết?”
“Là chính miệng huynh ấy nói với ta!” Khóe mắt Sở Sở hốc cũng đỏ hồng, nàng chu miệng nói, “Huynh ấy còn nói huynh ấy rất yêu bọn họ, sau khi bọn họ chết thì rất đau lòng, còn đem thi thể của bọn họ để dưới gầm giường, một lòng trông mong bọn họ còn có thể chết đi sống lại… Đến khi có người tiếp theo cũng chết vì loại dược đó, huynh ấy mới không còn cách nào khác đành đưa những thi thể kia đi… Ta nói ta là pháp y, huynh ấy còn nhờ ta kiểm tra, xem có thể cứu sống người đang nằm dưới gầm giường kia không… Người này chết là do ăn xuân dược đó, Cổ Diêu công tử còn đem phương thuốc [1] của Dạ Lai Hương đưa cho ta xem, chuyện này nhất định không phải do Cổ Diêu công tử, càng không thể là ông chủ Hứa!”
[1] Phương thuốc : nó giống như đơn thuốc / công thức làm ra cái thuốc đó.
“Cô có phương thuốc của Dạ Lai Hương?”
Sở Sở nhanh giữ cổ áo, “Ta đã hứa với Cổ Diêu công tử, sẽ không cho người khác đọc phương thuốc này.”
Tiêu Cẩn Du hơi chau ấn đường, lấy ra một tờ giấy từ trong tay áo, “Vậy cô nhìn thử phương thuốc này đi, có giống phương thuốc Cổ Diêu đưa cho cô không?”
Thấy Sở Sở không nhận, Ngô Giang liền cầm tới, nhét vào tay Sở Sở, đen mặt nói, “Mạng người rất quan trọng, cô nhất định phải nhìn thật rõ.”
Lúc này Sở Sở mới không tình không nguyện mở tờ giấy kia ra, chu miệng nhỏ nhìn lướt qua, rồi lắc lắc đầu, “Không giống, mấy loại thuốc được khoanh tròn đỏ này đều không có trong phương thuốc của Cổ Diêu công tử.”
Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng gật đầu, vậy thì đúng rồi.
Sở Sở đưa đơn thuốc kia cho Ngô Giang, rồi nhìn Tiêu Cẩn Du nhắm mắt như là đang suy nghĩ, nàng có chút chột dạ nói, “Chuyện này Cổ Diêu công tử vốn đã nhờ ta giữ bí mật cho huynh ấy, nếu không phải ngài đổ oan cho ông chủ Hứa, ta cũng không nói ra đâu…”
“Cổ Diêu có từng nhắc tới, chiếc đinh sắt trên đỉnh đầu Tiết Việt là vì sao mà có không?”
“Huynh ấy nói, tất cả những vết thương ngoài da trên người bọn họ đều do bọn họ tự nguyện chịu, bọn họ thích làm như vậy như vậy, đinh sắt kia chắc hẳn cũng vậy.”
Thấy Tiêu Cẩn Du nhẹ chau mày trong giây lát lại không nói gì, Sở Sở liền bổ sung, “Bây giờ thì ngài biết rồi đó, ông chủ Hứa là người tốt như vậy, còn chịu giúp ta đổi ngân phiếu thành tiền xu, nếu ngài không có chứng cớ rõ ràng, thì không được tùy tiện đổ oan cho người tốt.”
Tiêu Cẩn Du cười lạnh một cái, “Cho dù không có chứng cớ, hắn cũng tội đáng muôn chết.”
“Ngài…” Sở Sở tức đến dậm chân, “Ngài làm vậy cũng có khác gì Bạch Vô Thường chứ!”
Ngô Giang và Tiêu Cẩn Du sững sờ nhìn nhau, cả hai người không ai nghe rõ cụm từ mấu chốt trong câu kia, “Bạch… cái gì cơ?”
Sở Sở không chút khách khí trợn mắt nhìn Tiêu Cẩn Du, “Không ngờ ngài là quan lớn quản lý tất cả các vụ án trên đời, mà ngay cả Bạch Vô Thường là ai cũng không biết! Chính là kẻ thuận ta thì sống chống ta thì chết, mặt người dạ thú tâm địa đen tối, xử án theo tâm trạng, là kẻ giết người giữa ban ngày ban mặt – Bạch Vô Thường ! Hắn đã bị nữ bổ đầu duy nhất trong chín vị đại thần với danh xưng “Tiểu hạt tiêu” tróc nã về quy án.”
Sở Sở nói đến chín vị đại thần thì nhiệt huyết sôi trào, Ngô Giang nghe mà đen xì cả mặt, trong cái đầu nhỏ kia chứa đựng những gì vậy…
Tiêu Cẩn Du mặt tối lại ho khan hai tiếng, “Nếu cô dám nhắc tới chuyện đó nữa ta sẽ trị tội cô thật nghiêm khắc.”
Ngô Giang cũng không có kinh nghiệm nhìn mặt đoán ý như Cảnh Dực, nhất thời cũng đoán không ra Tiêu Cẩn Du đang tức giận thật hay chỉ dọa nạt nàng thôi, hắn đang định nói vài câu để làm dịu không khí, còn chưa kịp mở miệng, liền nhìn Sở Sở bộ ưỡn ngực hào khí vạn dặm mà nói, “Những lời ta nói đều là thật, nếu ngài trị tội ta, ngài chính là quan xấu.”
Ngô Giang sợ hãi, câu này không phải nói đùa được đâu.
“Được, vậy thì ta không trị tội cô… nếu cô dám nhắc đến chuyện đó nữa, ta sẽ trị tội Ngô Giang.”
“Dựa vào cái gì mà ngài trị tội đại ca ta chứ ?”
Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng nhắm mắt lại, “Hắn là thị vệ trong phủ ta, thưởng phạt theo tâm trạng.”
Ngô Giang khóc không ra nước mắt, Vương gia, ngài đang đùa ty chức phải không ?.
Sở Sở ngẩng đầu nhìn Ngô Giang vẻ mặt vô tội bên cạnh, cắn cắn đôi môi, “Vậy… không nói thì không nói.”
******
[Tác giả] : Gào gàoooo , Tiểu Kim Ngư đang muốn cứu vãn hình tượng đẹp troai của mình trong lòng Sở nha đầu ~ Tui là mẹ ruột , mẹ ruột , mẹ ruột đó nha (điều quan trọng phải nhắc lại 3 lần)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.