Chương 1: Canh gừng táo đỏ (1)
Thanh Nhàn Nha Đầu
04/04/2020
Kinh thành – Lục Phiến Môn.
Sở Sở vừa ra khỏi nhà là lên con đò nhỏ của Tứ thúc tới trấn Sở Thuỷ, sau đó là lên phủ trên bằng xe lừa của Lạc đại ca, khi tới huyện Tử Trúc nàng gặp rất nhiều người qua đường mỗi người một vẻ, nếu có người xa lạ nào đó hỏi nàng muốn đi đâu, nàng đều ngẩng đầu ưỡn ngực vẻ mặt rất tự hào nói cho người đó biết năm chữ, ‘Kinh thành – Lục Phiến Môn’.
Nàng đến kinh thành chỉ nhờ vào năm chữ này, đám người trong kinh thành lại sống chết trả lời chưa từng nghe qua cái tên Lục Phiến Môn.
Trên đường đi, nàng hỏi rất nhiều người nhưng ai vừa nghe ba chữ “Lục Phiến Môn” này không phải cười thì là xua tay từ chối trả lời, gặp được hai người chỉ đường cho nàng, một người chỉ nàng đến cửa lớn Hình bộ, người kia thì chỉ nàng đến Tùng Hạc Đường, nàng vào đó dò hỏi một hồi mới biết nơi đó thật ra là một y quán, thì ra người ta coi nàng là kẻ đầu óc có vấn đề!
Sở Sở tức đến dậm chân, không phải ai ai cũng nói người ở kinh thành kiến thức rộng rãi học vấn uyên thâm cơ mà, tại sao ngay cả một nơi nổi tiếng như Lục Phiến Môn cũng không biết!
Cho dù trước kia chưa từng nghe nhìn thấy nơi đó, nàng cũng đã hình dung được rất rõ ràng về nơi ấy: Nằm ở phía nam của Bắc Triều, cửa mở ba gian, có sáu cánh cửa lớn đều được sơn nước sơn màu đen, trước cửa có hai con Sư Tử bằng đá trấn giữ, bên cạnh là hai viên quan sai canh cửa, phía trên còn có một tấm biển bằng gỗ mun, trên đó viết ba chữ “Lục Phiến Môn” được mạ vàng rất lớn.
Nàng chẳng những biết Lục Phiến Môn có hình dáng thế nào, còn có thể kể lại truyền kỳ của chín vị đại thần đang làm việc tại Lục Phiến Môn, một chữ cũng không sai cơ đấy.
Chỉ là Đổng tiên sinh từng nói qua với nàng Lục Phiến Môn ở kinh thành, cũng không nói rõ là nằm ở chỗ nào của kinh thành.
Nàng vốn cho rằng nơi đó nổi tiếng như vậy, đến kinh thành nhất định sẽ hỏi một lần là có thể tìm đúng chỗ, vì vậy khi rời nhà nàng cũng mang không nhiều lộ phí, cả chuyến đi đã phải trải qua qua mấy ngày mưa gió, lại thêm vài ngày lang thang ở kinh thành, hiện tại chút tiền ở trên người cũng chỉ miễn cưỡng ăn được hai chén mì ở kinh thành, nếu trước khi trời tối nàng không tìm được Lục Phiến Môn, nàng cũng không biết đêm nay mình sẽ phải ngủ ở đâu nữa.
Sớm biết thế sẽ không vội vàng đi như vậy, trước tiên phải hỏi Đổng tiên sinh cho rõ ràng mới đúng!
Sở Sở hối hận vô cùng, đột nhiên quét mắt liền thấy có một vị huynh đài mặc quan phục đỏ thẫm đi ra từ con hẻm phía trước, trong tay cầm cây kiếm dài, dáng người cao to bước chân mạnh mẽ, cũng không khác dáng vẻ của vị mấy đại thần trong câu chuyện của Đổng tiên sinh là mấy, nàng liền nóng lòng cất bước đuổi theo.
Đuổi theo phía sau rồi chạy đến trước mặt đại thần, Sở Sở cũng quên béng những lễ nghi Đổng tiên sinh dạy phải ôm quyền chào hỏi những vị quan ấy thế nào, nàng nhanh nhảu kéo lấy tay hắn liền nói, “Thần bộ đại nhân, tôi muốn tới Lục Phiến Môn!”
Vừa nói xong, Sở Sở mới nhận ra người mình vừa bắt là một nam tử ước chừng hai mươi tuổi gương mặt sạch sẽ tuấn tú, khí chất thư sinh, chả giống đại thần chút nào, vừa nhìn thấy nàng thì hắn giật mình vẻ mặt ngạc nhiên.
Mặt Sở Sở nóng lên hoảng hốt buông tay ra, vừa định nói mình nhận lầm người, thư sinh kia đã tỉnh lại, dường như nhận ra tâm tư của nàng, hắn cong khóe miệng cười nói, “Tôi không phải thần bộ đại nhân nhưng cũng đang làm việc kiếm cơm trong Lục Phiến Môn. Cô muốn tới Lục Phiến Môn làm gì?”
Sở Sở vừa nghe hắn biết Lục Phiến Môn ở đâu, lại còn là người của Lục Phiến Môn, tinh thần lập tức tỉnh táo hẳn lên, hơi vênh mặt nói rất hùng hồn, “Tôi cũng định tới đó làm việc kiếm cơm.”
Thư sinh kia thấy vậy thì cười càng to hơn, Sở Sở vội nói, “Tôi biết, trong Lục Phiến Môn cũng có nữ nhân!”
Thư sinh cười gật đầu, tương đối nghiêm túc nói, “Đương nhiên có, vẩy nước quét nhà trước viện, hầu hạ trong viện, giặt quần áo nấu cơm sau viện, hẳn là có rất nhiêu nha hoàn.”
Sở Sở gấp đến mức khuôn mặt đỏ bừng, “Không phải tôi muốn kiếm cơm bằng cách đó! Tôi muốn tới đó làm pháp y, là pháp y của Lục Phiến Môn!”
Thư sinh kia hơi giật mình một chút, đổi tay cầm đao sang tay phải, lại dùng tay trái vươn ra vỗ vỗ vai nàng, gương mặt mang theo chút ý cười nhìn Sở Sở đang hoảng loạn như muốn khóc lên, “Cô đừng hoảng… Tôi hỏi cô, cô tên gì?”
“Sở Sở, Sở trong khổ sở động lòng người.”
Thư sinh cười khẽ, “Họ gì?”
“Cũng là Sở, họ Sở tên Sở. Tên này cũng tạm nhưng rất dễ nghe, trong trấn của chúng tôi cũng có năm cô nương cùng tên này.”
Thư sinh nghiêm túc gật đầu, “Thực sự tên rất hay. Năm nay cô bao nhiêu tuổi?”
“Mười bảy.” Nói xong lại nghĩ đến điều gì đó, Sở Sở nhanh chóng bổ sung, “Ba tuổi tôi đã nhìn cha khám nghiệm tử thi, bảy tuổi liền làm trợ thủ cho cha, cha tôi và ca ca đều biết, cha tôi còn nói tôi rất có thiên phú, người trong huyện cũng biết.”
Thư sinh hơi chau lông mày, ý cười vẫn còn trên mặt, “Huyện nào?”
Sở Sở mím môi, mọi người đều nói người trong kinh thành rất xem thường những người từ vùng quê tới, nhưng hắn đã nói mình là người của Lục Phiến Môn , nàng nhất định phải nói thật, “Huyện Tử Trúc.”
Ý cười trên mặt Thư sinh kia không thay đổi, khẽ gật đầu, “Chẳng trách giọng nói giống khẩu âm của vùng Tô Châu.”
Sở Sở mắt sáng lên, giống như gặp đồng hương mau mắn hỏi, “Huynh cũng biết huyện Tử Trúc sao?”
“Tôi biết Huyện lệnh Trịnh đại nhân của cô.”
“Trịnh đại nhân là một vị quan tốt, xử án rõ ràng công minh. Chỉ là cưới quá nhiều thiếp, Trịnh phu nhân không thích chút nào.”
Thư sinh mỉm cười, “Chuyện này tôi cũng không rõ lắm.”
Đây là người đầu tiên nàng gặp mà biết về huyện Tử Trúc từ lúc ra khỏi trấn Tô Châu đến giờ, hơn nữa còn quen cả Huyện lệnh Trịnh đại nhân, Sở Sở nhất thời cảm thấy người này thật quen thuộc, giống như đồng hương của nàng vậy, đang định chuẩn bị kể cho hắn nghe chuyện của Trịnh đại nhân và Trịnh phu nhân thế nào, còn chưa kịp nói câu mở đầu liền nghe thấy hắn hỏi giọng điệu rất thoải mái, “Cô ở quê đang sống yên lành, cần gì phải chạy tới nơi xa xôi như kinh thành này?”
Sở Sở nắm chặt tay cong môi nói, “Huyện chúng tôi không cho nữ nhân làm pháp y… Nhưng Đổng tiên sinh nói trong chín vị đại thần trong Lục Phiến Môn có một người là nữ bổ đầu, vậy nhất định cũng có nữ pháp y.”
“Đổng tiên sinh là ai?”
“Là tiên sinh kể chuyện của quán trà lâu Thượng Thiêm của chúng tôi, ông ấy biết rất nhiều chuyện hay của Lục Phiến Môn , sự tích về chín vị thần của Lục Phiến Môn ông ấy đều biết.”
Thư sinh kia nhẹ ho khan vài tiếng mà nhịn cười, “Chỉ như vậy cô đã muốn tới đây xin làm pháp y?”
Sở Sở vừa gật dầu vừa nói, “Nhà tôi từ thời ông nội đã bắt đầu làm công việc khám nghiệm tử thi này.”
Thư sinh kia đăm chiêu gật gù, như là đang nghiêm túc cân nhắc mọi chuyện, sau vài phút mới nói, “Nếu cô muốn làm pháp y của Lục Phiến Môn thì phải tham gia kỳ thi tuyển, cô có thể làm được không?”
Vừa nghe có cách vào được Lục Phiến Môn, Sở Sở lập tức nói, “Được chứ! Sao lại không được!”
Không phải nàng vì chuyện này mới chạy tới đây đó sao!
“Sáng sớm ngày mai sẽ có một đợt thi, nhưng sao cô chuẩn bị kịp?”
“Không cần chuẩn bị, bây giờ thi ngay cũng được!”
Thư sinh cười khẽ, “Nếu là như vậy ngày mai đầu giờ mão cô hãy đến cửa chính của Hình bộ, tự nhiên sẽ có người nói cho cô biết phải thi thế nào.”
Nghe thấy hai chữ Hình bộ, Sở Sở lại gấp, “Không phải thi vào Lục Phiến Môn sao, sao lại phải tới Hình bộ?”
“Lục Phiến Môn tuyển người đều do Hình bộ quản, Đổng tiên sinh không nói chuyện này cho cô biết ?”
Sở Sở lắc đầu, Đổng tiên sinh thực sự chưa nói về chuyện này.
“Vậy bây giờ cô biết về Lục Phiến Môn còn nhiều hơn Đổng tiên sinh rồi đấy.”
Sở Sở thành tâm thành ý thật lòng nói, “Đổng tiên sinh nói đúng, người của Lục Phiến Môn đều là người tốt.”
Thư sinh cười tươi, “Ngày mai đến Hình bộ gặp ai mặc quan phục đều phải hành lễ, cô không thể chạy lên kéo tay người ta đâu nhé.”
Gương mặt Sở Sở nóng lên, gật đầu như gà mổ thóc, “Tôi nhớ rõ rồi.”
“Tôi họ Cảnh, gọi là Cảnh Dực, Cảnh trong Kinh Nhật, Dực trong Vũ Lập. Trong kinh thành có nhiều loại người, cô là cô nương lại một thân một mình nhất định phải thật cẩn thận, mấy ngày nay tôi luôn ở trong kinh nếu gặp phải chuyện gì phiền toái không thể giải quyết có thể tìm bất cứ nha môn nào nói với họ tên tôi, tôi sẽ tới giúp cô.”
Người này nói rất khoa trương, nhưng giọng điệu lại không giống như đang ba hoa bốc phét, Sở Sở mở to hai mắt chăm chú nhìn hắn, giọng điệu có chút run rẩy, “Huynh… huynh chính là…chính là lão đại của Lục Phiến Môn rồi!”
“Lão đại của Lục Phiến Môn?”
“Chính là người tới không thấy bóng đi không thấy dáng, thần long thấy người không thấy mặt, chín vị đại thần đều phải cúi đầu nghe lệnh, mọi vụ án trong thiên hạ đều nằm trong tay lão đại thần bí của Lục Phiến Môn, người trong giang hồ gọi ngài là Phán quan mặt trắng!”
Cảnh Dực đang cười miệng cũng cứng lại, trên mặt như có mấy vạch đen, mấy lời đồn đại vớ vẩn này ở đâu vậy…
“Tôi không phải lão đại, chỉ là một vị quan nhỏ có mấy vị bằng hữu mà thôi.”
“Vậy huynh chính là Thần bộ đại nhân?”
Cảnh Dực vẫn lắc đầu, “Tôi là Quan văn trong Lục Phiến Môn.”
Sở Sở vẻ mặt hoài nghi nhìn cây kiếm dài trong tay hắn, Đổng tiên sinh đã từng kể, để thuận tiện cho việc phá án các Thần bộ sẽ không dễ bại lộ thân phận của mình, nhưng ngay cả tên gì hắn cũng nói rồi, chẳng lẽ lại không thể thoải mái kể liền một mạch cho xong?
Cảnh Dực nhìn ra suy nghĩ trong ánh mắt kia của nàng, gương mặt thoáng cười giơ giơ kiếm trong tay, “Cây kiếm này là của một vị đại nhân để quên ở nhà tôi, nếu cô có thể thi vào Lục Phiến Môn, tôi sẽ để huynh ấy nhân cô làm muội muội.”
“Huynh nói phải giữ lời đấy?”
“Đổng tiên sinh không nói cô biết người của Lục Phiến Môn đã nói là làm sao?”
“Tất nhiên là có!”
******
An vương phủ.
“Cảnh đại nhân.”
Người canh gác hướng về phía hắn xoay người hành lễ hai cái, Cnảh Dực ôm quyền cùng kiếm trong tay xem như đáp lễ, bước chân nhanh nhẹn dường như rất quen thuộc, đi thẳng đến vào sâu trong hậu viện.
Bắt đầu từ đầu đông mãi cho đến một hai ngày trước tết mỗi năm là khoảng thời gian khách đến An vương phủ nhiều nhất, khách không quen còn đợi không tới, đối với người đã quen thuộc mọi ngóc ngách của An vương phủ thì cứ mặc kệ mời ngài tự nhiên.
Dù sao trước giờ Cảnh Dực cũng không coi mình là người ngoài ở An vương phủ.
Dù sao ở An vương phủ, nơi Cảnh Dực muốn tới thì người bình thường cũng không vào được.
Tam Tư Các.
Mỗi năm vào thời điểm này nếu đến An vương phủ tìm An vương gia Tiêu Cẩn Du, hồ sơ cuối cùng đều phải đưa tới trước cửa Tam Tư Các, giao lại cho thị vệ canh cửa, sau đó phải ngồi đợi kết quả.
Cuối cùng có thể trực tiếp nhận được một cái tờ giấy ghi rõ biện pháp giải quyết, hoặc là theo cấp bậc của chức quan thì được sắp xếp vào ở một phòng nào đó viện nào đó để gặp mặt, dù sao cũng không thể bước vào cửa Tam Tư Các .
Cảnh Dực là ngoại lệ của Tam Tư Các này.
Vừa rồi khi Sở Sở mở miệng nhắc tới Lục Phiến Môn, Cảnh Dực liền nghĩ, bây giờ nếu muốn tìm một nơi trong kinh thành giống với phủ Lục Phiến Môn mà nàng mô tả, nơi thích hợp nhất chắn hẳn chính là Tam Tư Các này.
Dù sao hắn cũng ít khi đi vào Tam Tư Các bằng cửa chính .
Bình thường đều là leo cửa sổ mà vào.
Lúc này đây, Tiêu Cẩn Du đều đang ở lầu ba, Cảnh Dực ngại đi thang gác phiền toái, thị vệ cũng ngại giúp hắn thông báo làm điều thừa, dần dà hắn và bọn thị vệ của An vương phủ đã thống nhất một chuyện, hắn leo vào từ cửa sổ, còn bọn sẽ coi như không nhìn thấy.
Cho nên Tiêu Cẩn Du đang đứng cạnh cửa sổ định vươn tay mở cửa sổ cho đầu óc tỉnh táo, vừa nghe thấy có tiếng gì đó lạ lạ, ngay sau đó liền bị cánh cửa sổ đột nhiên mở toang va “Bốp” một cái vào trán.
Mắt hoa lên, còn chưa kịp duỗi tay bắt lấy cái gì để ổn định lại thân thể, thì không biết một chuôi đao từ đâu tới “Cạch” một cái đánh trúng sống mũi của hắn.
Trong lúc hỗn loạn Tiêu Cẩn Du vừa định nắm bệ cửa sổ, liền cảm giác có một bàn chân to đạp mạnh lên mu bàn tay của hắn.
Ngay cả một tiếng hắn cũng chưa kịp kêu, ngay sau đó một khối thân thể trọng lượng còn nặng gấp ba lần hắn nhào tới cuối cùng đè hắn ngã mạnh một cái xuống sàn nhà lạnh cứng.
Cho dù đầu bị cánh cửa sổ va vào có cảm giác choáng váng, Tiêu Cẩn Du vẫn nghe được tiếng xương kêu răng rắc lúc thân thể vừa tiếp xúc với sàn nhà vì không chịu được trọng lượng của người ở trên.
“Cảnh Dực!”
“Lỗi của ta của ta của ta…”
Cảnh Dực luống cuống tay chân đứng lên, dấu giày dính bùn đen lưu lại rất rõ trên bộ y phục màu trắng của Tiêu Cẩn Du, hoàn toàn giống với dấu giày in trên mu bàn tay hắn.
Theo thống kê thực tế, xác xuất để xảy ra chuyện này rất thấp, nhưng dưới tác dụng tổng hợp của ba điều kiện thiên thời địa lợi nhân hòa, chuyện này cũng không phải không có khả năng xảy ra.
Cho nên sau khi Cảnh Dực đứng lên liền nhanh chóng đóng cửa sổ rất tự giác hai tay ôm đầu dán người vào tường quỳ gối, đợi Tiêu Cẩn Du ngồi dậy sau đó thẩm lí phán quyết và đưa ra mức phạt xử lý thích đáng cho hắn.
Cúi đầu đợi nửa ngày, đợi đến khi Tiêu Cẩn Du dù có tức giận nhưng cũng không biết làm gì chỉ có thể nói:
“Qua đây!”
*****
[Phư] : Chương 1 lên sàn , chết cười vì bà Sở Sở này :)) mình hơi lăn tăn vụ xưng hô , cầu ý kiến ^^
Sở Sở vừa ra khỏi nhà là lên con đò nhỏ của Tứ thúc tới trấn Sở Thuỷ, sau đó là lên phủ trên bằng xe lừa của Lạc đại ca, khi tới huyện Tử Trúc nàng gặp rất nhiều người qua đường mỗi người một vẻ, nếu có người xa lạ nào đó hỏi nàng muốn đi đâu, nàng đều ngẩng đầu ưỡn ngực vẻ mặt rất tự hào nói cho người đó biết năm chữ, ‘Kinh thành – Lục Phiến Môn’.
Nàng đến kinh thành chỉ nhờ vào năm chữ này, đám người trong kinh thành lại sống chết trả lời chưa từng nghe qua cái tên Lục Phiến Môn.
Trên đường đi, nàng hỏi rất nhiều người nhưng ai vừa nghe ba chữ “Lục Phiến Môn” này không phải cười thì là xua tay từ chối trả lời, gặp được hai người chỉ đường cho nàng, một người chỉ nàng đến cửa lớn Hình bộ, người kia thì chỉ nàng đến Tùng Hạc Đường, nàng vào đó dò hỏi một hồi mới biết nơi đó thật ra là một y quán, thì ra người ta coi nàng là kẻ đầu óc có vấn đề!
Sở Sở tức đến dậm chân, không phải ai ai cũng nói người ở kinh thành kiến thức rộng rãi học vấn uyên thâm cơ mà, tại sao ngay cả một nơi nổi tiếng như Lục Phiến Môn cũng không biết!
Cho dù trước kia chưa từng nghe nhìn thấy nơi đó, nàng cũng đã hình dung được rất rõ ràng về nơi ấy: Nằm ở phía nam của Bắc Triều, cửa mở ba gian, có sáu cánh cửa lớn đều được sơn nước sơn màu đen, trước cửa có hai con Sư Tử bằng đá trấn giữ, bên cạnh là hai viên quan sai canh cửa, phía trên còn có một tấm biển bằng gỗ mun, trên đó viết ba chữ “Lục Phiến Môn” được mạ vàng rất lớn.
Nàng chẳng những biết Lục Phiến Môn có hình dáng thế nào, còn có thể kể lại truyền kỳ của chín vị đại thần đang làm việc tại Lục Phiến Môn, một chữ cũng không sai cơ đấy.
Chỉ là Đổng tiên sinh từng nói qua với nàng Lục Phiến Môn ở kinh thành, cũng không nói rõ là nằm ở chỗ nào của kinh thành.
Nàng vốn cho rằng nơi đó nổi tiếng như vậy, đến kinh thành nhất định sẽ hỏi một lần là có thể tìm đúng chỗ, vì vậy khi rời nhà nàng cũng mang không nhiều lộ phí, cả chuyến đi đã phải trải qua qua mấy ngày mưa gió, lại thêm vài ngày lang thang ở kinh thành, hiện tại chút tiền ở trên người cũng chỉ miễn cưỡng ăn được hai chén mì ở kinh thành, nếu trước khi trời tối nàng không tìm được Lục Phiến Môn, nàng cũng không biết đêm nay mình sẽ phải ngủ ở đâu nữa.
Sớm biết thế sẽ không vội vàng đi như vậy, trước tiên phải hỏi Đổng tiên sinh cho rõ ràng mới đúng!
Sở Sở hối hận vô cùng, đột nhiên quét mắt liền thấy có một vị huynh đài mặc quan phục đỏ thẫm đi ra từ con hẻm phía trước, trong tay cầm cây kiếm dài, dáng người cao to bước chân mạnh mẽ, cũng không khác dáng vẻ của vị mấy đại thần trong câu chuyện của Đổng tiên sinh là mấy, nàng liền nóng lòng cất bước đuổi theo.
Đuổi theo phía sau rồi chạy đến trước mặt đại thần, Sở Sở cũng quên béng những lễ nghi Đổng tiên sinh dạy phải ôm quyền chào hỏi những vị quan ấy thế nào, nàng nhanh nhảu kéo lấy tay hắn liền nói, “Thần bộ đại nhân, tôi muốn tới Lục Phiến Môn!”
Vừa nói xong, Sở Sở mới nhận ra người mình vừa bắt là một nam tử ước chừng hai mươi tuổi gương mặt sạch sẽ tuấn tú, khí chất thư sinh, chả giống đại thần chút nào, vừa nhìn thấy nàng thì hắn giật mình vẻ mặt ngạc nhiên.
Mặt Sở Sở nóng lên hoảng hốt buông tay ra, vừa định nói mình nhận lầm người, thư sinh kia đã tỉnh lại, dường như nhận ra tâm tư của nàng, hắn cong khóe miệng cười nói, “Tôi không phải thần bộ đại nhân nhưng cũng đang làm việc kiếm cơm trong Lục Phiến Môn. Cô muốn tới Lục Phiến Môn làm gì?”
Sở Sở vừa nghe hắn biết Lục Phiến Môn ở đâu, lại còn là người của Lục Phiến Môn, tinh thần lập tức tỉnh táo hẳn lên, hơi vênh mặt nói rất hùng hồn, “Tôi cũng định tới đó làm việc kiếm cơm.”
Thư sinh kia thấy vậy thì cười càng to hơn, Sở Sở vội nói, “Tôi biết, trong Lục Phiến Môn cũng có nữ nhân!”
Thư sinh cười gật đầu, tương đối nghiêm túc nói, “Đương nhiên có, vẩy nước quét nhà trước viện, hầu hạ trong viện, giặt quần áo nấu cơm sau viện, hẳn là có rất nhiêu nha hoàn.”
Sở Sở gấp đến mức khuôn mặt đỏ bừng, “Không phải tôi muốn kiếm cơm bằng cách đó! Tôi muốn tới đó làm pháp y, là pháp y của Lục Phiến Môn!”
Thư sinh kia hơi giật mình một chút, đổi tay cầm đao sang tay phải, lại dùng tay trái vươn ra vỗ vỗ vai nàng, gương mặt mang theo chút ý cười nhìn Sở Sở đang hoảng loạn như muốn khóc lên, “Cô đừng hoảng… Tôi hỏi cô, cô tên gì?”
“Sở Sở, Sở trong khổ sở động lòng người.”
Thư sinh cười khẽ, “Họ gì?”
“Cũng là Sở, họ Sở tên Sở. Tên này cũng tạm nhưng rất dễ nghe, trong trấn của chúng tôi cũng có năm cô nương cùng tên này.”
Thư sinh nghiêm túc gật đầu, “Thực sự tên rất hay. Năm nay cô bao nhiêu tuổi?”
“Mười bảy.” Nói xong lại nghĩ đến điều gì đó, Sở Sở nhanh chóng bổ sung, “Ba tuổi tôi đã nhìn cha khám nghiệm tử thi, bảy tuổi liền làm trợ thủ cho cha, cha tôi và ca ca đều biết, cha tôi còn nói tôi rất có thiên phú, người trong huyện cũng biết.”
Thư sinh hơi chau lông mày, ý cười vẫn còn trên mặt, “Huyện nào?”
Sở Sở mím môi, mọi người đều nói người trong kinh thành rất xem thường những người từ vùng quê tới, nhưng hắn đã nói mình là người của Lục Phiến Môn , nàng nhất định phải nói thật, “Huyện Tử Trúc.”
Ý cười trên mặt Thư sinh kia không thay đổi, khẽ gật đầu, “Chẳng trách giọng nói giống khẩu âm của vùng Tô Châu.”
Sở Sở mắt sáng lên, giống như gặp đồng hương mau mắn hỏi, “Huynh cũng biết huyện Tử Trúc sao?”
“Tôi biết Huyện lệnh Trịnh đại nhân của cô.”
“Trịnh đại nhân là một vị quan tốt, xử án rõ ràng công minh. Chỉ là cưới quá nhiều thiếp, Trịnh phu nhân không thích chút nào.”
Thư sinh mỉm cười, “Chuyện này tôi cũng không rõ lắm.”
Đây là người đầu tiên nàng gặp mà biết về huyện Tử Trúc từ lúc ra khỏi trấn Tô Châu đến giờ, hơn nữa còn quen cả Huyện lệnh Trịnh đại nhân, Sở Sở nhất thời cảm thấy người này thật quen thuộc, giống như đồng hương của nàng vậy, đang định chuẩn bị kể cho hắn nghe chuyện của Trịnh đại nhân và Trịnh phu nhân thế nào, còn chưa kịp nói câu mở đầu liền nghe thấy hắn hỏi giọng điệu rất thoải mái, “Cô ở quê đang sống yên lành, cần gì phải chạy tới nơi xa xôi như kinh thành này?”
Sở Sở nắm chặt tay cong môi nói, “Huyện chúng tôi không cho nữ nhân làm pháp y… Nhưng Đổng tiên sinh nói trong chín vị đại thần trong Lục Phiến Môn có một người là nữ bổ đầu, vậy nhất định cũng có nữ pháp y.”
“Đổng tiên sinh là ai?”
“Là tiên sinh kể chuyện của quán trà lâu Thượng Thiêm của chúng tôi, ông ấy biết rất nhiều chuyện hay của Lục Phiến Môn , sự tích về chín vị thần của Lục Phiến Môn ông ấy đều biết.”
Thư sinh kia nhẹ ho khan vài tiếng mà nhịn cười, “Chỉ như vậy cô đã muốn tới đây xin làm pháp y?”
Sở Sở vừa gật dầu vừa nói, “Nhà tôi từ thời ông nội đã bắt đầu làm công việc khám nghiệm tử thi này.”
Thư sinh kia đăm chiêu gật gù, như là đang nghiêm túc cân nhắc mọi chuyện, sau vài phút mới nói, “Nếu cô muốn làm pháp y của Lục Phiến Môn thì phải tham gia kỳ thi tuyển, cô có thể làm được không?”
Vừa nghe có cách vào được Lục Phiến Môn, Sở Sở lập tức nói, “Được chứ! Sao lại không được!”
Không phải nàng vì chuyện này mới chạy tới đây đó sao!
“Sáng sớm ngày mai sẽ có một đợt thi, nhưng sao cô chuẩn bị kịp?”
“Không cần chuẩn bị, bây giờ thi ngay cũng được!”
Thư sinh cười khẽ, “Nếu là như vậy ngày mai đầu giờ mão cô hãy đến cửa chính của Hình bộ, tự nhiên sẽ có người nói cho cô biết phải thi thế nào.”
Nghe thấy hai chữ Hình bộ, Sở Sở lại gấp, “Không phải thi vào Lục Phiến Môn sao, sao lại phải tới Hình bộ?”
“Lục Phiến Môn tuyển người đều do Hình bộ quản, Đổng tiên sinh không nói chuyện này cho cô biết ?”
Sở Sở lắc đầu, Đổng tiên sinh thực sự chưa nói về chuyện này.
“Vậy bây giờ cô biết về Lục Phiến Môn còn nhiều hơn Đổng tiên sinh rồi đấy.”
Sở Sở thành tâm thành ý thật lòng nói, “Đổng tiên sinh nói đúng, người của Lục Phiến Môn đều là người tốt.”
Thư sinh cười tươi, “Ngày mai đến Hình bộ gặp ai mặc quan phục đều phải hành lễ, cô không thể chạy lên kéo tay người ta đâu nhé.”
Gương mặt Sở Sở nóng lên, gật đầu như gà mổ thóc, “Tôi nhớ rõ rồi.”
“Tôi họ Cảnh, gọi là Cảnh Dực, Cảnh trong Kinh Nhật, Dực trong Vũ Lập. Trong kinh thành có nhiều loại người, cô là cô nương lại một thân một mình nhất định phải thật cẩn thận, mấy ngày nay tôi luôn ở trong kinh nếu gặp phải chuyện gì phiền toái không thể giải quyết có thể tìm bất cứ nha môn nào nói với họ tên tôi, tôi sẽ tới giúp cô.”
Người này nói rất khoa trương, nhưng giọng điệu lại không giống như đang ba hoa bốc phét, Sở Sở mở to hai mắt chăm chú nhìn hắn, giọng điệu có chút run rẩy, “Huynh… huynh chính là…chính là lão đại của Lục Phiến Môn rồi!”
“Lão đại của Lục Phiến Môn?”
“Chính là người tới không thấy bóng đi không thấy dáng, thần long thấy người không thấy mặt, chín vị đại thần đều phải cúi đầu nghe lệnh, mọi vụ án trong thiên hạ đều nằm trong tay lão đại thần bí của Lục Phiến Môn, người trong giang hồ gọi ngài là Phán quan mặt trắng!”
Cảnh Dực đang cười miệng cũng cứng lại, trên mặt như có mấy vạch đen, mấy lời đồn đại vớ vẩn này ở đâu vậy…
“Tôi không phải lão đại, chỉ là một vị quan nhỏ có mấy vị bằng hữu mà thôi.”
“Vậy huynh chính là Thần bộ đại nhân?”
Cảnh Dực vẫn lắc đầu, “Tôi là Quan văn trong Lục Phiến Môn.”
Sở Sở vẻ mặt hoài nghi nhìn cây kiếm dài trong tay hắn, Đổng tiên sinh đã từng kể, để thuận tiện cho việc phá án các Thần bộ sẽ không dễ bại lộ thân phận của mình, nhưng ngay cả tên gì hắn cũng nói rồi, chẳng lẽ lại không thể thoải mái kể liền một mạch cho xong?
Cảnh Dực nhìn ra suy nghĩ trong ánh mắt kia của nàng, gương mặt thoáng cười giơ giơ kiếm trong tay, “Cây kiếm này là của một vị đại nhân để quên ở nhà tôi, nếu cô có thể thi vào Lục Phiến Môn, tôi sẽ để huynh ấy nhân cô làm muội muội.”
“Huynh nói phải giữ lời đấy?”
“Đổng tiên sinh không nói cô biết người của Lục Phiến Môn đã nói là làm sao?”
“Tất nhiên là có!”
******
An vương phủ.
“Cảnh đại nhân.”
Người canh gác hướng về phía hắn xoay người hành lễ hai cái, Cnảh Dực ôm quyền cùng kiếm trong tay xem như đáp lễ, bước chân nhanh nhẹn dường như rất quen thuộc, đi thẳng đến vào sâu trong hậu viện.
Bắt đầu từ đầu đông mãi cho đến một hai ngày trước tết mỗi năm là khoảng thời gian khách đến An vương phủ nhiều nhất, khách không quen còn đợi không tới, đối với người đã quen thuộc mọi ngóc ngách của An vương phủ thì cứ mặc kệ mời ngài tự nhiên.
Dù sao trước giờ Cảnh Dực cũng không coi mình là người ngoài ở An vương phủ.
Dù sao ở An vương phủ, nơi Cảnh Dực muốn tới thì người bình thường cũng không vào được.
Tam Tư Các.
Mỗi năm vào thời điểm này nếu đến An vương phủ tìm An vương gia Tiêu Cẩn Du, hồ sơ cuối cùng đều phải đưa tới trước cửa Tam Tư Các, giao lại cho thị vệ canh cửa, sau đó phải ngồi đợi kết quả.
Cuối cùng có thể trực tiếp nhận được một cái tờ giấy ghi rõ biện pháp giải quyết, hoặc là theo cấp bậc của chức quan thì được sắp xếp vào ở một phòng nào đó viện nào đó để gặp mặt, dù sao cũng không thể bước vào cửa Tam Tư Các .
Cảnh Dực là ngoại lệ của Tam Tư Các này.
Vừa rồi khi Sở Sở mở miệng nhắc tới Lục Phiến Môn, Cảnh Dực liền nghĩ, bây giờ nếu muốn tìm một nơi trong kinh thành giống với phủ Lục Phiến Môn mà nàng mô tả, nơi thích hợp nhất chắn hẳn chính là Tam Tư Các này.
Dù sao hắn cũng ít khi đi vào Tam Tư Các bằng cửa chính .
Bình thường đều là leo cửa sổ mà vào.
Lúc này đây, Tiêu Cẩn Du đều đang ở lầu ba, Cảnh Dực ngại đi thang gác phiền toái, thị vệ cũng ngại giúp hắn thông báo làm điều thừa, dần dà hắn và bọn thị vệ của An vương phủ đã thống nhất một chuyện, hắn leo vào từ cửa sổ, còn bọn sẽ coi như không nhìn thấy.
Cho nên Tiêu Cẩn Du đang đứng cạnh cửa sổ định vươn tay mở cửa sổ cho đầu óc tỉnh táo, vừa nghe thấy có tiếng gì đó lạ lạ, ngay sau đó liền bị cánh cửa sổ đột nhiên mở toang va “Bốp” một cái vào trán.
Mắt hoa lên, còn chưa kịp duỗi tay bắt lấy cái gì để ổn định lại thân thể, thì không biết một chuôi đao từ đâu tới “Cạch” một cái đánh trúng sống mũi của hắn.
Trong lúc hỗn loạn Tiêu Cẩn Du vừa định nắm bệ cửa sổ, liền cảm giác có một bàn chân to đạp mạnh lên mu bàn tay của hắn.
Ngay cả một tiếng hắn cũng chưa kịp kêu, ngay sau đó một khối thân thể trọng lượng còn nặng gấp ba lần hắn nhào tới cuối cùng đè hắn ngã mạnh một cái xuống sàn nhà lạnh cứng.
Cho dù đầu bị cánh cửa sổ va vào có cảm giác choáng váng, Tiêu Cẩn Du vẫn nghe được tiếng xương kêu răng rắc lúc thân thể vừa tiếp xúc với sàn nhà vì không chịu được trọng lượng của người ở trên.
“Cảnh Dực!”
“Lỗi của ta của ta của ta…”
Cảnh Dực luống cuống tay chân đứng lên, dấu giày dính bùn đen lưu lại rất rõ trên bộ y phục màu trắng của Tiêu Cẩn Du, hoàn toàn giống với dấu giày in trên mu bàn tay hắn.
Theo thống kê thực tế, xác xuất để xảy ra chuyện này rất thấp, nhưng dưới tác dụng tổng hợp của ba điều kiện thiên thời địa lợi nhân hòa, chuyện này cũng không phải không có khả năng xảy ra.
Cho nên sau khi Cảnh Dực đứng lên liền nhanh chóng đóng cửa sổ rất tự giác hai tay ôm đầu dán người vào tường quỳ gối, đợi Tiêu Cẩn Du ngồi dậy sau đó thẩm lí phán quyết và đưa ra mức phạt xử lý thích đáng cho hắn.
Cúi đầu đợi nửa ngày, đợi đến khi Tiêu Cẩn Du dù có tức giận nhưng cũng không biết làm gì chỉ có thể nói:
“Qua đây!”
*****
[Phư] : Chương 1 lên sàn , chết cười vì bà Sở Sở này :)) mình hơi lăn tăn vụ xưng hô , cầu ý kiến ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.