Nương Tử Là Pháp Y

Chương 3: Canh gừng táo đỏ (3)

Thanh Nhàn Nha Đầu

04/04/2020

Ông lão ôm vòng eo đang đau, xoa xoa trái tim đang đập thình thịch mà đi vào trong, vừa đi đến cửa lớn mới nâng lên một chân còn chưa kịp bước vào cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng Sở Sở hét lên còn to hơn lúc nãy.

“Hoàng Thượng vạn tuế!”

Tiếp theo sau đó là tiếng móng ngựa lê dài đỗ kiệu dừng lại.

Nghe nói vụ án hôm nay mà Hình bộ muốn thẩm tra có liên quan đến dòng họ hoàng thất, An vương gia phải tự mình ra mặt, có thể Hoàng Thượng sẽ tới giám sát quá trình tra thẩm cũng không phải chuyện gì lạ.

Tiểu cô nương này có thể được Cảnh Dực sắp xếp tới đây dự thi chắc hẳn cũng là người từng trải biết nhiều.

Ông lão không kịp ngẫm nghĩ nữa liền quay người chạy ra, vì quá sốt ruột nên một chân kia vừa bước qua thềm định quay lại thì vấp vào bậc cửa, không kịp đứng lên ông lão liền trực tiếp quỳ nằm trên mặt đất, cũng hô một tiếng vang như chuông đồng, “Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”

Quỳ nửa ngày cũng không nghe thấy tiếng gì, ông lão bèn đánh bạo hơi ngẩng đầu liếc nhìn cỗ xe ngựa phía dưới bậc thang, suýt chút nữa ông muốn thổ huyết.

Sở Sở đang nghiêm túc dập đầu xuống đất quỳ giữa cửa, đối diện kia rõ ràng là kiệu của An vương gia vừa dừng lại, hai viên đại tướng của An vương phủ sải bước đi tới lập tức giơ cao đèn lồng gương mặt đen xì nhìn ông.

Cái mặt già nua hôm nay đã bị ném mất không giữ lại được chút gì nữa rồi…

Ông lão nhanh chóng đứng lên, khập khiễng cà nhắc đi xuống bậc thang, mặt tối sầm nhanh tay kéo Sở Sở đứng dậy, nhìn về kiệu nói không ngớt, “Nha đầu còn nhỏ không hiểu chuyện, xin vương gia thứ tội, xin vương gia thứ tội…”

Người trong kiệu không có chút phản ứng gì, lính nâng kiệu trực tiếp nâng kiệu bước qua vài bậc thang đi thẳng vào cửa chính Hình bộ, hai viên tướng đánh ngựa đi vào theo sau.

Sau khi đám người biến mất ngay trước mắt, ông lão vẫn còn đang trong tình trạng hồn bay phách tán, thì một câu nói của Sở Sở một đã kéo ông trở lại trạng thái bình thường.

“Kiệu đó không phải của Hoàng Thượng sao?”

“Cô thấy cái kiệu đó giống kiệu của Hoàng Thượng chỗ nào chứ ?”

“Trước kiệu có đính những chiếc đèn hoa sen nhỏ, hai con ngựa cao lớn đi song song với nhau, Đổng tiên sinh đã từng kể với tôi như vậy… Chính ông cũng vừa hô Hoàng Thượng vạn tuế đấy, còn gọi vạn tuế vạn vạn tuế nữa mà!”

“Cô nương, cô có thể im lặng được rồi đấy!”

******

Lúc Ngô Giang vừa bước vào cửa, Tiêu Cẩn Du đang ngồi trong phòng nâng chén trà vừa định đổ thêm chút trà nóng, vừa đợi thư lại của Hình bộ đem toàn bộ công văn có liên quan đến vụ án lát nữa hắn sẽ thẩm tra.

Ngày hôm qua, sau khi Cảnh Dực đi, hắn ở lại Tam Tư Các bận rộn suốt một đêm, vì vậy chưa kịp xử lý vết thương trên mặt, cho nên một người từ trước đến giờ hỉ nộ không hiện trên mặt như hắn hôm nay lại đặc biệt khác thường.

Suy nghĩ của người khác là gì Ngô Giang không biết, dù sao lúc này y đang nhanh chóng kìm nén không dám cười đến nội thương.

“Vương gia, hạ quan đã hỏi qua rồi, cô nương kia tên là Sở Sở, năm nay mười bảy tuổi, là pháp y từ trấn Sở Thuỷ của huyện Tử Trúc ở Tô Châu tới tham dự kì thi tuyển pháp y năm nay.”

Tiêu Cẩn Du khẽ nhíu mày, “Hình bộ chúng ta chỉ thiếu hai pháp y, cần gì phải gửi thông báo đến tận Tô Châu?”

Ngô Giang lắc đầu, “Chúng ta không gửi. Nghe nói người trong kinh có mười sáu mười bảy người, trong đó có gần mười người đến từ Kinh Giao, người nơi khác chỉ có một mình nàng. Nghe nói…” Ngô Giang hơi do dự một chút mới dám nói, “Nghe nói cô nương này là do Cảnh đại nhân đặc biệt nhắc phải chiếu cố.”

Tiêu Cẩn Du đuôi lông mày hơi động, “Cảnh Dực sao?”

Ngô Giang gật đầu, từ trên người lấy ra vài tờ giấy cung kính trình lên cho Tiêu Cẩn Du, “Đây là tờ đơn khai thông tin dự thi nàng ta vừa điền ở môn phòng, mời Vương gia xem qua.”

Tiêu Cẩn Du đặt chén trà xuống, nhận tập giấy từ tay Ngô Giang.

Con nhóc lỗ mãng là thế nhưng nét chữ lại vô cùng sạch sẽ ưa nhìn.



Ánh mắt chú ý tới một dòng, Tiêu Cẩn Du lại chau mày, “Ngươi biết nhiều về Tô Châu, đã bao giờ nghe nói huyện Tử Trúc có gia đình họ Sở là quan lại thế gia chưa?”

Ngô Giang lại lắc đầu, “Huyện Tử Trúc là một huyện nhỏ hẻo lánh, một gia đình được gọi là Thượng Quan thế gia cũng không có, mấy năm qua vụ án báo lên cũng không ít.”

Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng gật đầu, đem tờ đơn đưa trả lại cho Ngô Giang, “Đã bắt đầu thi chưa?”

“Lúc này chắc nàng ta đang ở phòng tây dự thi khám nghiệm tử thi.”

“Nếu công văn tới thì cứ bảo hắn đặt lại trên bàn cho ta.”

Ngô Giang chợt nhăn mặt, “Vương gia, Diệp tiên sinh đã nhiều lần dặn dò, ngài tuyệt đối không thể…”

Tiêu Cẩn Du lạnh lùng chặn lời Ngô Giang, “Bản vương biết.”

“Bên đó người người hỗn loạn, để hạ quan đưa ngài qua đó.”

“Không cần, ta chỉ tìm Cảnh đại nhân nói vài câu mà thôi.”

“Lúc này Cảnh đại nhân không ở phòng khám nghiệm tử thi.”

“Bản vương biết.”

*****

Sở Sở cảm thán Lục Phiến Môn quả là Lục Phiến Môn, thi tuyển pháp y cũng rắc rối hơn nhiều so với những nơi khác, muốn qua cửa cũng phải điền thông tin vào một tờ khai dài như vậy.

Nàng vốn tới sớm nhất điền xong tờ khai đầu tiên, nhưng nàng vừa mới điền xong tờ khai liền có một ông lão chừng năm mươi tuổi cầm giấy bút sắp xếp trước mặt nàng, ông nói ông biết không nhiều chữ, mong nàng điền hộ thông tin.

Từ nhỏ Sở Sở đã rất hay giúp đỡ người khác, nhưng lại có rất ít người muốn tìm nàng nhờ giúp đỡ, cụ ông mới nói một câu nàng liền dứt khoát đồng ý.

Cụ ông tên là Điền Thất, người Kinh Giao, hơn nửa đời người ông ở nha môn nhậm chức pháp y, cũng đã từng tham gia khám nghiệm bao nhiêu vụ án, cộng cả số thi thể cha nàng ca ca nàng khám nghiệm sợ rằng cũng không theo kịp số lẻ của người ta, Sở Sở vừa giúp ông kê khai thông tin cá nhân mà hai mắt cứ sáng rực lên bày tỏ sự hâm mộ, mở miệng một tiếng là gọi “Thất thúc” rất tôn kính.

Chờ Sở Sở giúp Điền Thất khai xong tờ đơn dự thi, vừa nghe ông nhắc tới vài chuyện linh tinh trong kinh thành, lúc tới phòng tây nơi thi khám nghiệm tử thi thì bên ngoài sân đã có hàng dài người đang đứng chờ gọi tên, Thư lại Hình bộ nhìn mọi người xếp hàng ngoài sân liền bắt đầu gọi tên “Số một Sở Sở”.

“Tới đây! Tới đây!”

Thư lại nhìn thấy người vừa lên tiếng là một tiểu cô nương, gương mặt có chút ngạc nhiên.

“Ngươi chính là… Sở Sở?”

Sở Sở đem tấm bài gỗ đánh số “Một” đang cầm trên tay hươ hươ trước mặt Thư lại mà đáp, “Đúng, Sở trong khổ sở động lòng người.”

Nàng vừa vào cửa liền nhìn thấy trên mặt đất chính giữa căn phòng bày cáng trên đó là một thi thể đang được che bằng tấm vải dày, đứng bên cạnh thi thể là lão pháp y.

Lão pháp y thấy người vừa bước vào là một cô nương, vẻ mặt hơi ngạc nhiên sau đó quay sang liếc Thư lại một cái ra ý.

Cũng không phải hai người bọn họ coi thường tiểu cô nương này, chỉ là xác chết bọn họ chọn có hơi …

Hai người bọn họ còn chưa trao đổi xong, Sở Sở đã ngồi xuống mở túi hành lý, bày ra một động các dụng cụ kỳ quái nhìn rất lạ mắt.

Khi lão pháp y cùng Thư lại đang chú ý đến những dụng cụ kia, Sở Sở đã đeo bao tay màu trắng, “Xoạt” nàng lập tức kéo tấm vải nằm trên thi thể ra.

Chàng Thư lại trẻ tuổi luống cuống nhanh tay vơ một miếng gừng muốn nhét vào miệng, còn chưa kịp nhét vào đã phải xoay người “ọe ọe” nôn một hồi, sắc mặt lão pháp y thì trắng bạch không còn giọt máu.



Cỗ thi thể này là một trong số rất nhiều xác chết vô danh được mấy lão pháp y thảo luận mà tỉ mỉ chọn lựa trong phòng xác của Hình bộ, vì để đảm bảo sự công bằng, mới sáng nay Thư lại tới Hình bộ mới nhìn thấy thi thể được lựa chọn, cũng không biết phải miêu tả cái xác chết này như thế nào, nếu buộc phải miêu tả thì chỉ có thể dùng hai chữ “tanh tưởi” mà tưởng tượng ra mùi hôi của bộ xác này!

Hơn nứa, hắn đã làm Thư lại ở Hình bộ gần một năm nay, chưa từng thấy qua vị pháp y nào trước khi khám nghiệm tử thi lại không dùng thương truật [1] để khử mùi hôi của xác chết!

[1] Cây thương truật(蒼 朮) : Cây sống lâu năm, cao chừng 0,6m, có rễ phát triển thành củ to, thân mọc thẳng đứng. Lá mọc so le, dai, gần như không cuống. Được dùng để trừ ác khí.

Nàng ta không dùng thảo dược không đốt nén hương cũng thôi đi, tốt xấu gì trước khi hành động cũng phải báo cho người ta một tiếng chứ!

Hắn còn chưa kịp nôn ra hết, giọng nói bình tĩnh rành mạch của Sở Sở đã truyền tới đằng sau.

“Người chết giới tính nam, tầm hơn ba mươi tuổi, xác chết đã thối rữa, trong mùi hôi của xác chết có lẫn mùi xạ hương rất nhẹ, có thể lúc sinh tiền đã uống phải thuốc có trộn lẫn xạ hương.”

Thư lại vội vươn tay áo quẹt miệng mấy cái, ghi lại những lời Sở Sở vừa nói.

Cái xác nàyngoài mùi hôi thối thì có mùi gì chứ, lại còn ngửi được ra mùi xạ hương…

“Da đầu đã bắt đầu bong ra từng mảng, hai môi trề, hai mắt lồi ra, có giòi bọ ra vào… Hắn đã chết được ba tháng rồi.”

Thư lại cảm thấy trong dạ dày cuộn trào từng đợt.

Nói xong câu này, ánh mắt Sở Sở nhìn trực tiếp vào nửa người dưới của thi thể, lão pháp y trơ mắt nhìn tiểu cô nương nhỏ nhắn duỗi tay nâng chỗ đó của xác chết, còn rất tự nhiên xoa nắn từ trên xuống vài cái, có thể thấy cằm lão cũng bị kéo xuống ba tấc để chạm đất rồi.

Còn chưa kịp thu cằm về, liền thấy Sở Sở động môi, giọng nói trong trẻo vang lên rất dứt khoát, “Thân thể này đã thối rữa như vậy nhưng nó vẫn rất cứng, không biết trước khi chết hắn đã ăn bao nhiêu xạ hương, nhiều quá nên mới chết!”

Lần này Thư lại cũng quayg đầu trợn hai mắt nhìn nàng, ngay cả cơn sôi trào trong dạ dày cũng chợt yên lặng.

Ngay cả nữ bộ đầu ăn nói hung tợn ngang ngược nhất kinh thành lăn lộn với bao nhiêu tù nhân đối mặt với bao nhiêu xác chết, cũng chưa chắc đã dám nói ra mấy lời này đâu…

Nhìn vẻ mặt hai người, Sở Sở cảm thấy sốt sắng, nàng vươn tay liền lấy một chiếc dao nhỏ trong túi hành lý vội vàng nói, “Ta đảm bảo không sai! Nếu hai người không tin, ta có thể mổ thi thể ở ngay đây cho mọi người cùng xem!”

Vừa nghe thấy nàng muốn mổ xác chết, còn muốn mổ cái nơi đó của nam nhân, cổ họng lão pháp y liền nóng lên, lão ho khan hai tiếng nói, “Sai thì không sai… Chỉ là trên thân thể xác chết rõ ràng có mấy vết thương ngoài da, sao cô lại không khám nghiệm những vết thương đó?”

Mấy lão pháp y khi khám nghiệm xác chết này, đều nghiệm những vết thương phía ngoài trước sau đó mới nhìn đến những nơi khác, còn tiểu nha đầu này thì…

Sở Sở không hiểu người ta hỏi nàng câu này để làm gì, nhưng nàng cảm thấy đây là đề thi của Lục Phiến Môn, có thể là người ta đang cố ý hỏi nàng.

“Những nơi đó chỉ nhìn một cái liền biết là vết thương ngoài da, đó đều là những vết thương không quan trọng, cũng có một vài vết thương là sau khi chết mới có. Ngược lại cái mùi xạ hương rõ như vậy, một nam nhân đâu đội trời chân đạp đất cần gì phải dùng lượng xạ hương lớn như vậy, đã trôi qua lâu thế rồi nhưng vẫn chưa tan hết mùi!”

Lão pháp y im lặng cảm thán, người làm nghề pháp y như ông trước khi khám nghiệm đều sử dụng chút Thương truật khử mùi thối, mùi vị nặng thế này ngay cả lão pháp y lâu năm cũng phải ngậm thêm miếng gừng chống mùi hôi, lúc khám nghiệm khối thi thể này bởi vì mùi vị rất nồng bọn họ còn phải đốt thêm một nén nhang, cả đám người choáng váng trong mùi hôi nên không ai có thể ngửi được mùi thơm của xạ hương trong cái xác chết thối rữa này.

Lão pháp y nhất thời không nói gì nữa, Sở Sở cho rằng những lời nàng vừa nói còn chửa đủ, lại nhanh nhảu bổ sung, “Người này ắt hẳn rất giàu có cuộc sống sung túc, êm đẹp…”

Lão pháp y nhanh chóng ho khan mấy tiếng để chặn ngang lời nàng, ông mau chóng chộp lấy tấm bài gỗ trong tay anh chàng Thư lại còn đang ngơ ngác viết chữ “Một” rồi đưa cho nàng, “Xong xong rồi… Sau khi cô ra khỏi đây, thì qua sảnh phòng ngay bên cạnh để khảo nghiệm vết thương đi.”

Theo quy định nhất định phải ghi chép lại toàn bộ những vết thương trên người của xác chết này, nhưng nhìn đống đạo cụ trong hành lý của nàng ta, nếu cứ để cho nàng ta khám nghiệm không biết còn đưa ra những kết luận nào nữa!

“Cảm tạ hai vị đại nhân!”

Sở Sở kéo tấm vải dày cẩn thận đắp kín lại thi thể một lần nữa, sau đó mau chóng gói ghém găng tay đạo cụ vào trong túi hành lý, tiếp nhận tấm bài gỗ của mình, khoác túi hành lý chạy ra cửa sau phòng khám nghiệm thi thể, cầm muôi trong thùng gỗ bên cạnh cửa múc một muôi dấm, tưới vào trong chậu than đang bày trước cửa, thừa dịp lúc khói đang bốc lên nàng nhảy qua nhảy lại nhảy qua nhảy lại, sau đó mới chạy đi.

Nhìn nàng cẩn thận dùng dấm khử mùi rất nhiệt tình, hai người trong phòng quay lại nhìn nhau vẻ mặt ngơ ngác.

Bọn họ thực sự đã nghĩ cô nương này rất thích mùi kia đấy….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nương Tử Là Pháp Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook