Nương Tử Là Pháp Y

Chương 5: Canh gừng táo đỏ (5)

Thanh Nhàn Nha Đầu

04/04/2020

Đường trong phủ Hình bộ cũng không khó đi chút nào, mỗi phòng mỗi tòa đều hướng ra phía nam và quay lưng lại phía bắc, xây dựng ngay ngắn chỉnh tề không lệch không nghiêng, từ ngoài vào trong phòng tối đa chỉ rẽ ba lần là đến nơi, nhưng lúc này trong Hình bộ đang mở công đường thẩm tra một vụ án lớn, mấy hành lang liên tiếp đều có người đứng chặn bên ngoài không cho qua, rõ ràng chỉ cần đi ra sảnh chính rẽ trái một cái là đến nơi, nhưng Sở Sở phải chạy qua chạy lại vòng nửa phủ Hình bộ mới tới nơi thi vòng cuối. Còn cho rằng chắc mình đã đến muộn, nên Sở Sở vội vàng chạy thẳng vào sảnh đường, “lấy tấm bài gỗ gõ “Cạch” một cái lên mặt bàn trước mặt lão Thư lại,hổn hển nói “Sở Sở… số một Sở Sở!” “Chao ôi, nha đầu lanh chanh này… không vội, không cần vội…” Lão Thư lại bị nàng dọa sợ thiếu chút nữa bệnh tim phát tác, vừa nhẹ nhàng xoa lồng ngực, vừa từ từ cầm tấm bài gỗ của Sở Sở, đưa sát lên mặt nhìn thật cẩn thận, rồi mới gật gật đầu, ông vừa trải giấy mài mực vừa nhắc nhở nàng, “Phải rồi, đúng, cô tới cũng sớm nhất rồi… Đừng sợ hãi, đừng vội, những chuyện phải làm với người chết, cô cũng thi xong ở hai phòng thi trước rồi… Bây giờ chúng ta ngồi đây chỉ bàn về những chuyện nhỏ thôi, nói chuyện xong thì coi như cô đã thi xong… Biết chưa?” Đợi lão Thư lại ba lần ngừng lại mới nói hết một câu, Sở Sở cũng thở phào một cái, nhẹ nhàng thoải mái đáp lại một tiếng, “Biết ạ!” “Chao ôi, giỏi, giỏi…” Lão Thư lại vừa gật đầu phổ biến cách thi vừa lo lắng trong lòng, nếu không phải vừa nãy hai vị đai gia đang trốn sau tấm bình phong đột nhiên xuất hiện dặn dò ông, phải nói chuyện nhẹ nhàng với cô nương này thế nào, thì ông cũng sẽ gầm lên thật to quát nha đầu này một trận cho thanh cổ họng như mắng đứa cháu nội của ông mới hết giận. Hai vị đại gia kia chẳng những phân phó ông phải kiên nhẫn với con nha đầu này ra sao, mà còn đổi những câu hỏi về luật pháp trong khám nghiệm tử thi đã chuẩn bị sẵn từ trước thành mấy câu hỏi vớ vẩn có bắn đại bác cũng không liên quan tới kỳ thi chút nào. May mà ông đã làm Thư lại ở Hình bộ này hai mấy năm qua, cũng không học được gì nhiều mà chỉ tôi luyện được tốt nhất một việc, biết nghe lời. Cho nên lão Thư lại rất bình tĩnh cúi đầu đọc thông tin trên tờ khai dự thi Sở Sở đã điền lúc sáng, hiền lành như cụ ông nhà bên mà nhỏ nhẹ hỏi han, “Tiểu cô nương, cô sinh vào Tường Hưng năm thứ hai sao?” “Mùng chín tháng giêng Tường Hưng năm thứ hai.” Sở Sở nhất thời nghĩ không ra ngày sinh thì có liên quan gì tới khám nghiệm tử thi chứ, đột nhiên nàng nảy ra suy nghĩ có lẽ là ở kinh thành nhiều quy định, chọn pháp y còn phải kiểm tra xem bát tự có thích hợp hay không, nên nàng nhanh chóng bổ sung thêm một câu, “Cha ta nói cô nương sinh vào tháng giêng sẽ có phúc, là mệnh nương nương đó.” “Chao ôi, nói thật đúng a…” Lão Thư lại vừa chậm chạp viết lại thông tin lên giấy, trong đầu hiện lên mấy vạch đen, nếu câu này mà đúng, vậy không phải Hoàng Thượng và các Vương gia sẽ phải chết mệt trên giường đấy à… “Trong nhà cô có bao nhiêu người nhỉ?” “Ông nội bà nội, cha ta, còn có ca ca.” “Theo như tờ đơn cô đã khai… gia đình cô xuất thân là quan lại thế gia, dòng dõi thư hương, đã nhiều thế hệ rồi?” Sở Sở ngồi thẳng lưng nhếch cằm lên tự hào đáp, “Đúng vậy!” Lão Thư lại ngước mắt nhìn bộ trang phục quê mùa kỳ quái của nàng, thì yên lặng mân mê ria mép, “Vậy lệnh tôn hiện đang làm quan ở phủ nào, nhậm chức gì ?” “Mấy đời nhà ta đều làm pháp y, ông nội đã từng làm pháp y trong nha môn. Cha ta hiện nay là pháp y đương nhiệm của nha môn ở huyện Tử Trúc, ông đã góp công phá rất nhiều vụ án khó trong huyện.” Nhìn lão Thư lại đang sững sờ nhìn mình, Sở Sở vội vàng nói, “Ngài có biết huyện Tử Trúc chứ, chính là huyện Tử Trúc ở Tô Châu, Trịnh Huyện lệnh của huyện Tử Trúc đó…” “Biết, biết… Sao có thể không biết nơi đó, Trịnh Huyện lệnh phải không…” Chờ cái tên vừa mới nghe lần đầu tiên trong đời trôi đi, lão Thư lại mặt không biến sắc nói, “Nhưng cô nương à, cả nhà cô làm pháp y nhiều đời nay, thì có liên quan gì tới quan lại thế gia chứ?” Sở Sở chớp mắt vẻ mặt ngu ngơ nhìn lão Thư lại, “Người làm việc trong quan phủ không phải là quan sao?” Cả nhà làm quan là như vậy đấy à… Lão Thư lại buông ria mép suýt chút nữa bị ông mân mê mạnh quá mà đứt, rồi ho khan hai tiếng, vừa ghi lại thông tin lên giấy vừa nói, “Vâng, đúng rồi… Vậy cô nói thử xem, dòng dõi thư hương phải giải thích thế nào?” “Nhà chúng ta hành nghề pháp y nên sách chuyên môn về lĩnh vực này rất nhiều, ngay cả vị tú tài đọc sách siêu nhanh của trấn mà ba tháng vẫn chưa đọc hết! Tất cả những quyển sách nói về pháp y trong trấn chúng ta thì ta đều đã đọc qua, ta còn biết cách viết bản thi đan[1] thế nào nữa.” [1] Bản thi đan : bản ghi chép kết quả khám nghiệm tử thi. Hay cho câu giải thích về dòng dõi thư hương… Lão Thư lại lắc đầu cười khổ tiếp tục những vấn đề khác, “Việc viết bản thi đan là do Thư lại làm đó không phải việc của một pháp y…” “Ta biết nhưng viết thi đan cũng phải có sự giám sát của pháp y, cha ta nói chí ít cũng phải biết một chút mới có thể đọc hiểu được thi đan, bằng không có bị Thư lại trong hình bộ lừa gạt cũng không biết.” Lão Thư lại im lặng ngẩng đầu nhìn Sở Sở một cái, tiểu cô nương này thực sự không biết mình đang ngồi trước mặt Thư lại hình bộ đấy à… “Nhiều thế hệ trung lương này thì…” Lão Thư lại ho khụ khụ hai cái, “Cô nói xem cô hiểu gì về Tam tư pháp.” Sở Sở sửng sốt, “Tam tư pháp?” Nàng nhớ được lờ mờ, vừa rồi trên đường tới phòng Tây thi khám nghiệm tử thi, nàng kể cho Thất thúc nghe chuyện về Lục Phiến Môn, Thất thúc lại nói cho nàng nghe qua về Tam tư pháp, nàng cảm thấy hai người bọn họ toàn nói những chuyện khác nhau, nên cũng nghe câu được câu chăng, không để vào trong lòng bao nhiêu, tất nhiên nàng cũng không hỏi ông Tam tư pháp là cái gì. Nhìn Sở Sở ngạc nhiên, lão Thư lại nhắc nhở, “Tam tư pháp cũng không biết sao? Đó chính là Hình bộ, Đại Lý Tự, Ngự Sử Đài, ba nơi này xử lý những chuyện gì, cô biết chứ?” Sở Sở vẻ mặt mơ màng lắc đầu, ba nơi này nàng đều đã nghe qua, cũng là ba nơi có liên quan đến việc xử án trong kinh thành, nhưng chức năng của mỗi nơi đó… nàng chẳng biết gì hết. Nhưng bây giờ nếu không nói được gì, chẳng phải vòng này xem như đã trượt rồi sao, vòng thứ hai nghiệm vết thương cho anh chàng ngồi xe lăn đã thảm hại lắm rồi, vòng này không thể trượt được nữa, dù có sai cũng phải nói được gì đó mới được. Sở Sở quýnh lên, đột nhiên mơ màng nhớ tới mấy câu sáng nay Thất thúc có nhắc qua, vội vàng nói, “Cơ mà… ta biết lão đại của Tam tư pháp….lão đại Tam tư pháp là Vương gia, sáng sớm hôm nay ta còn hành đại lễ với ngài ở cửa lớn Hình bộ.” Lão Thư lại chau mày, “Cô đã gặp An vương gia?” “Đúng đúng đúng, chính là An vương gia!” Lão Thư lại vừa cố ý coi như không mà liếc mắt nhìn về phía bình phong một cái, “Vậy cô nói một chút đi, có biết An vương gia là ai không?” Sở Sở vừa cố gắng vơ vét nốt những thông tin mơ hồ mà Thất thúc có nhắc tới, vừa tuôn ra, “An vương gia là Thất hoàng thúc của đương kim Hoàng Thượng, sức khỏe không tốt lắm, tính cách cũng không tốt…” Rốt cuộc cũng chỉ là những thông tin không chắc chắn, Sở Sở vừa thấy lão Thư lại nhăn mặt, trong lòng lập tức liền hoảng, gấp đến mức khuôn mặt đỏ lên, “Ta… ta còn biết tên thật của Vương gia, tên tự và chữ lót cũng biết!” Lão Thư lại thấy Sở Sở hoảng sợ, vội vàng dỗ nàng như dỗ cháu nội, “Được, được… Đừng gấp, đừng gấp , cô cứ từ từ nói, từ từ nói…” Sở Sở lấy lại bình tĩnh, liếm môi dưới, nàng nhớ Thất thúc đã nói như thế, nhất định sẽ không sai. Đột nhiên ngẫm lại, hai câu vừa rồi nàng nói đều có ý bảo Vương gia là người không tốt, chẳng trách lão Thư lại lại bực mình, Sở Sở nhanh chóng cứu nguy, “Ta cảm thấy tên của Vương gia quả thực rất thú vị, chẳng giống tính cách không tốt của Vương gia gì cả.” “Hả?” Hoàng gia họ Tiêu, chữ lót của An vương gia là Cẩn, tên Du, ra đời Chí Đạo năm thứ hai mươi sáu, là năm mão, người xưa có câu “Cẩn Du cũng là ngọc đẹp”, nên được tên tự là “Mão Ngọc” . Ông biết cái tên này cũng hơn mười năm nay, ngẫm qua nghĩ lại cũng không thấy cái tên hợp thời này của An vương gia có gì thú vị chứ? “Tên Vương gia có nghĩa là Tiểu Kim Ngư (cá vàng nhỏ) [2], tên tự là Mao Lư (con lừa), ngài nói xem có thú vị không!” [2] Kim Ngư đọc là jīnyú còn Mao Lư đọc là máolǘ , 2 từ này có cách đọc gần giống nhau. Ý chị là tên thật và tên tự của anh vương gia đều hướng đến con vật đó mà . Ở đây nhắc tới 2 tên : tên tự và tên thật (tên húy) , nôm na tên thật giống như tên khai sinh vậy đó , còn tên húy là tên giải thích cho tên thật và có nghĩa gần giống tên thật (Cẩn Du – Ngọc đẹp ; Mão Ngọc – Ngọc đẹp ). Đọc thêm ở đây Tay lão Thư lại run lên, trên trang giấy đã viết được hơn phần nửa chợt xuất hiện một vạch ngang đen xì. Sở Sở vẫn chưa thỏa mãn nói tiếp, “Vương gia nhất định là người rất thích động vật nhỏ, chứ không sao lại lấy cái tên này! Ông nội ta nói, những người thích động vật đều là những người nhân hậu, tính cách nhất định rất tốt bụng…” Khi lão Thư lại đang cảm thấy toát mồ hôi lạnh, đột nhiên ông nghe thấy ba tiếng gõ cộc cộc vào tấm bình phong. Đây là tín hiệu ngừng câu chuyện hai vị đại gia kia đã nói cho ông, trong nháy mắt lão Thư lại như trút được gánh nặng. Ba tiếng gõ kia rất vội lại không hề nhẹ chút nào, Sở Sở cũng nghe thấy chút động tĩnh liền quay đầu nhìn về phía bình phong hỏi, “Tiếng gì vừa kêu vậy?” “Con lừa… Không không phải! là gió, gió thổi…” Lão Thư lại luống cuống tay chân, “Được được rồi… Ta hỏi xong rồi, xong rồi, xong rồi… Cô, cô… cô về trước đi, trưa mai canh ba xử trảm ở cửa Hình bộ… Không phải! Báo bảng, báo bảng…” “Ngày mai mới báo bảng sao?” “Đúng đúng đúng… Ngày mai, ngày mai mới báo bảng vậy, cô về trước đi, à… còn có những người thi vấn đáp phía sau nữa, mau đi đi, đi đi…” Sở Sở âm thầm vui mừng, cũng may tối qua nàng biết nhìn xa trông rộng, không lanh chanh trả nốt số tiền trọ cho chưởng quầy, nếu không đêm nay biết lấy gì mà dùng đây! “Tạ ơn đại nhân!” “Không dám, không dám…! Không cần tạ ơn, không cần tạ ơn…” ***** Đợi tiếng bước chân của Sở Sở đi xa, Cảnh Dực cùng Tiêu Cẩn Du mới đi ra từ sau bình phong, lão Thư lại hoảng sợ hành đại lễ dập đầu trước mặt Tiêu Cẩn Du, mở miệng là xưng hạ quan đáng chết. Cảnh Dực cười kéo lão Thư lại đứng dậy, “Ông đừng gấp, ta chết xong mới đến lượt ông, ông cứ đợi đã, giờ thì đến phòng Tây khám nghiệm tử thi lấy bản thi đan của nha đầu đã thi ở các vòng trước tới đây, trở về cũng chưa chắc đến lượt ông đâu.” Lão Thư lại cũng bất chấp không nghĩ lại xem lời nói của Cảnh Dực có mấy phần thật giả, dập đầu mấy cái liên tục rồi chạy nhanh như bay ra ngoài. Khi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Cảnh Dực khoanh tay nhìn Tiêu Cẩn Du vẻ mặt bình tĩnh, “Thế nào, chúng ta sẽ nhận nàng chứ?” Dù gương mặt hắn chẳng bao giờ để lộ chút tâm tư nào, y cũng có thể nhìn ra được Tiêu Cẩn Du là đang nén giận hay đang suy nghĩ. Trước khi y nói những lời này, Tiêu Cẩn Du đang suy nghĩ, còn sau đó chính là tức giận. Ấn đường Tiêu Cẩn Du nhăn lại, lạnh lùng ném cho Cảnh Dực một câu, “Ta đã nói bao nhiêu lần, đừng nói chuyện nữ nhân với ta.” Đây chẳng những là một trong mười điều đại kỵ của Tiêu Cẩn Du, và cũng là bằng chứng để Cảnh Dực biết Tiêu Cẩn Du là một người kiên quyết trong suy nghĩ đến thế nào. “Ai thèm nói chuyện nữ nhân với huynh, ta đang nói đến chuyện pháp y kìa, huynh đang suy nghĩ cái gì vậy!” Bất chợt Tiêu Cẩn Du cảm thấy những nơi trên mặt vừa bị Sở Sở chạm qua đang bắt đầu nóng lên. Cảnh Dực nhẹ nhếch khóe môi, “Sao huynh lại đỏ mặt?” “Nóng.” Cảnh Dực nở nụ cười sâu sa, “Nóng chỗ nào cơ?” “Toàn thân…” Cảnh Dực không nhịn được mà cười lớn, lúc này Tiêu Cẩn Du mới ý thức mình đã hớ hênh nên bị dẫn vào bẫy, vừa trừng mắt nhìn y chưa kịp mở miệng, lão Thư lại đã vội cầm hai tờ giấy thở hổn hển chạy vào. Cảnh Dực nở nụ cười tươi đến mức cằm sắp méo sang một bên, cầm lấy tờ thi đan trong tay lão Thư lại, giả bộ lật xem thực nghiêm túc, “Tới tới tới rồi, nhìn xem Sở nha đầu nhà quan lại thế gia dòng dõi thư hương nhiều đời làm trung lương của chúng ta khám nghiệm được gì nào…” Đối với chuyện khám nghiệm tử thi thì Cảnh Dực không biết nhiều bằng mấy vị mỹ nhân nổi tiếng của kinh thành, y cướp lấy tờ thi đan cũng chỉ muốn làm bộ làm tịch quét mắt một vòng, chuẩn bị tìm trò trêu chọc Tiêu Cẩn Du mà thôi. Dù chỉ làm bộ làm tịch quét mắt nhìn qua mấy câu, nhưng lại đọc ngay được vài câu như muốn giết người. Nụ cười trên mặt Cảnh Dực cứng lại, y vội vàng nhìn về phía Tiêu Cẩn Du. Gương mặt người này vừa rồi còn đỏ như quả anh đào bây giờ đã trắng bạch không còn chút máu. “Huynh…” Cảnh Dực vừa mới mở miệng, liền nhận được ánh mắt ra hiệu không được để lỡ miệng của Tiêu Cẩn Du, y vội vàng bình tĩnh nói, “Huynh cứ đi làm chuyện của mình đi, có chuyện gì ta sẽ nhắn lại sau.” Tiêu Cẩn Du chỉ nhẹ gật đầu, đẩy xe lăn ra cửa, lão Thư lại hành đại lễ với hắn nhưng hắn cũng không có phản ứng gì đáp lại. Tuy rằng Tiêu Cẩn Du luôn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng xa cách nhưng rất ít khi hắn thất lễ với người khác thế này. “Cảnh đại nhân, ý của An vương gia là…” Cảnh Dực không đáp, gương mặt vẫn rất nghiêm túc, nhìn thoáng qua tờ giấy trên án thư rồi mới nói, “Bản ghi chép vấn đáp vừa nãy ông hãy sao lại một bản nữa cho bản quan.” “Viết… viết lại hết những lời cô nương kia vừa nói ạ?” “Không được sai một chữ nào, ông cũng biết trí nhớ An vương gia của chúng ta rồi đấy?” “Vâng, hạ quan đã rõ…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nương Tử Là Pháp Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook