Chương 65: Dê nướng nguyên con (1)
Thanh Nhàn Nha Đầu
08/04/2020
Rượu đào rót chén ngọc nhâm nhi, chưa thỏa tiếng đàn giục
ngựa đi; chinh chiến xưa nay ai trở lại? Sa trường say ngủ, chớ cười
chi!
– Lương Châu Từ | Vương Hàn
Ngày hôm sau khi hai người lần lượt tỉnh dậy thì trời đã sáng rồi.
Sở Sở nằm trong lồng ngực hơi lạnh của Tiêu Cẩn Du, uể oải ôm chặt eo chàng, cọ cọ mấy lần, “Vương gia… em đau…”
Tiêu Cẩn Du còn đang mơ mơ màng màng thoáng cái đã bị nàng dọa cho tỉnh hẳn, đúng rồi, tối hôm qua chàng uống nhiều rượu, lại còn uống thêm ngưng thần tán, nếu không cũng chẳng thể có đủ sức chịu đựng giày vò nguyên một ngày thế được được, đã vậy buổi tối còn … Trước đây bản thân chàng không có kinh nghiệm, nhưng đã là nam nhân trưởng thành, điều cần biết thì cũng đã biết, cho dù say đến mức không biết mình mang họ gì, thì cũng tuyệt đối không nỡ làm tổn thương nàng, chàng đã rất cẩn thận, tại sao vẫn…
Tiêu Cẩn Du vừa căng thẳng đã nghe thấy Sở Sở nói tiếp nửa câu sau, “Đau eo…”
“…”
Tiêu Cẩn Du dở khóc dở cười vươn tay tới, vòng qua eo nhẹ nhàng xoa bóp cho nàng, Sở Sở được chàng xoa bóp thoải mái, giống như mèo con nũng nịu cọ cọ ở trong lòng chàng, nửa mê nửa tỉnh khẽ hừ nhẹ, lẩm bẩm, “Vương gia…”
“Ừm?”
“Em là nương tử của chàng sao?”
“Phải.”
“Cả đời này phải không?”
“Ừm…”
“Vậy kiếp sau thì sao?”
“Cũng thế.”
“Vậy kiếp sau sau nữa thì sao?”
“Nàng muốn bao lâu thì chính là bấy lâu.”
“Em muốn mãi mãi được làm vợ chàng…”
“Được..”
“Vương gia, chàng tốt nhất…”
Nghe được chữ “tốt” này, Tiêu Cẩn Du chợt nhớ tới một chuyện tối hôm qua bị chàng lãng quên.
Tiêu Cẩn Du lấy một chiếc túi thêu từ dưới gối ra, đặt vào trong tay Sở Sở, nàng thoáng nhìn cái thì hết buồn ngủ ngay, vội vã đưa tới gần nhìn kỹ, mới phát hiện ra đó là một chiếc túi gấm màu đỏ, kiểu dáng rất quen thuộc với Sở Sở, đây chính là lá bùa hộ mệnh trong miếu Quan Âm gần nhà nàng.
“Vương gia… Đây là chàng xin…. cho em sao?”
Tiêu Cẩn Du nghiêm túc gật đầu, “Trước đây nàng có nói… hôm sinh nhật ta nàng đã đến miếu Quan Âm, đọc kinh cầu bình an một canh giờ…”
Thấy vẻ mặt hoảng hốt kinh ngạc của Sở Sở, Tiêu Cẩn Du khẽ giật mình, “Ta nhớ không đúng sao?”
Đúng, rất đúng, nhưng mà…” Vương gia, chàng quỳ một canh giờ sao?”
“Ừm… nàng yên tâm, ta đã quỳ đúng một canh giờ…”
Nếu mọi người trong kinh thành mà biết An Vương gia người xưa nay vốn không tin vào quỷ thần đã đến miếu Quan Âm quỳ liên tục một canh giờ, đọc kinh bình an một canh giờ, chỉ vì xin một cái bùa, có lẽ toàn bộ người trong Tam Pháp ty sẽ bùng cháy mất.
Tiêu Cẩn Du đi xin bùa cũng không có nghĩa là chàng bắt đầu tin vào thần phật Bồ tát, chỉ là chàng nhớ rõ chuyện này rất quan trọng với nàng, tất nhiên nếu nó nằm trong khả năng của chàng thì chàng nhất định sẽ làm nàng hài lòng.
Sở Sở vội xốc chăn lên, lúc này mới phát hiện đầu gối của Tiêu Cẩn Du sưng vù lên, phần trước của bắp chân đỏ ửng.
Vậy mà đêm hôm qua nàng hoàn toàn không để ý đến.
Sở Sở đau lòng vuốt ve nơi đỏ ửng chói mắt kia, “Đau không?”
Tiêu Cẩn Du khẽ lắc đầu, để mặc nàng vuốt ve.
“Vương gia, nhất định em sẽ chắm sóc chàng thật tốt.”
Tiêu Cẩn Du gượng cười, “Ta đâu có tốt như vậy… có chuyện đã đồng ý với nàng nhưng ta vẫn không làm được.”
Sở Sở ngẩn ra, ngẩng đầu lên hỏi, “Chuyện nào cơ?”
Mỗi chuyện chàng hứa với Sở Sở thì nàng đều nhớ, bởi vì tất cả đều rất quan trọng với nàng.
Tiêu Cẩn Du do dự một lát mới nói, “Ta không thể đưa Đổng tiên sinh quay về… ông ấy đã chết rồi.”
Tay Sở Sở cứng lại đặt trên phần đùi không có cảm giác của Tiêu Cẩn Du, nhưng dường như chàng lại có thể cảm nhận được sự run rẩy từ tay nàng, chàng vội kéo nàng vào trong lòng, “Xin lỗi, là do ta tới quá muộn…”
Cơ thể mềm mại cứng ngắc trong ngực chàng, một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói nghẹn ngào phát ra từ trong lòng chàng, “Vậy… ông ấy đã chết như thế nào?”
“Bị Tần lang trung hành hạ đến chết… khi ta thấy thi thể ông ấy dưới hầm thì đã bị phanh thây rồi…”
“Đổng tiên sinh là người tốt…”
“Ừm, ta biết… chỉ vì muốn vạch trần tội ác của Tần lang trung, nên ông ấy mới bị Tần lang trung hãm hại.”
“Ông ấy rất lợi hại… Lợi hại như các thần bộ vậy!”
Tiêu Cẩn Du hơi nhíu mày, vuốt tóc nàng, “Sở Sở, ta phải nói với nàng… Trên đời này không có Lục Phiến Môn, cũng không có chín vị thần bộ…” Cảm giác được người trong lòng lại cứng ngắc, Tiêu Cẩn Du nói, “Có điều, những chuyện cũ mà Đổng tiên sinh kể ấy đều là thật…”
Sở Sở mơ màng ngẩng đầu, nhìn Tiêu Cẩn Du qua hàng nước mắt.
“…những chuyện cũ ấy đều kể về những vụ án do các viên quan trong An vương phủ xử lý… Còn có những vụ do chính ta trực tiếp phá án.”
Sở Sở ngơ ngác nhìn Tiêu Cẩn Du một lúc, sau đó dùng hai tay ôm mặt Tiêu Cẩn Du, “Em biết mà! Em biết mà! Chàng thật sự là lão đại của Lục Phiến Môn, Ngọc Diện phán quan! Em tìm được rồi… em tìm được Lục Phiến Môn rồi!”
Tiêu Cẩm Du im lặng thở dài, ôm chặt nha đầu vừa nín khóc đã mỉm cười đang khoa tay múa chân kia, chuyện chàng vừa nói, cũng đâu phải có ý đó…
“Nàng nói như vậy… cũng đúng”
Sở Sở vui đến phát khóc, nhìn đi nhìn lại, sờ trên dưới người chàng, Tiêu Cẩn Du giống như báu vật mà nàng thèm nhỏ dãi đã lâu cuối cùng cũng tìm thấy.
“Vương gia, chàng thật tốt… tốt nhất!” Sở Sở ôm chặt Tiêu Cẩn Du như sợ có người khác cướp chàng đi, “Nhất định mỗi năm em sẽ thắp hương cho Đổng tiên sinh, để tạ ơn ông ấy! Nếu không nhờ ông ấy, em làm sao tìm được chàng…”
“Ừm… Tính cả phần của ta nữa.”
“Được!”
Quả thật Sở Sở chỉ muốn nằm trong lòng Tiêu Cẩn Du mãi thế này, nhưng cuối cùng vẫn khuất phục trước cơn đói cồn cào, từ trưa hôm qua đến giờ nàng chưa ăn gì, Tiêu Cẩn Du uống nhiều rượu, dạ dày rất khó chịu, tối hôm qua uống ngưng thần tán nên vô cùng buồn ngủ, chuẩn bị đi ngủ tiếp, chưa kịp nhắm mắt lại đã thấy Sở Sở ngồi trước gương búi tóc, chàng liền gọi Sở Sở đến bên giường.
“Sao vậy?”
Tiêu Cẩn Du ngồi trên giường, quay Sở Sở đưa lưng về phía mình, giơ tay tháo búi tóc Sở Sở ra, cẩn thận búi cho nàng một kiểu tóc đẹp khác, một tiểu nha đầu thoáng cái đã trở thành một thiếu phụ.
“Vương gia, chàng còn biết chải tóc cho phụ nữ à?”
“Lén học đấy…” Tiêu Cẩn Du khẽ cười nhìn nàng, “Ta muốn búi tóc kiểu này cho nàng, cuối cùng hôm nay cũng được nhìn nàng búi kiểu này rồi… rất xinh đẹp.”
“Vậy sau này em sẽ búi tóc kiểu này!”
“Được…”
Sở Sở vừa ra ngoài, Tiêu Cẩn Du còn chưa kịp nằm xuống, cửa sổ lại mở tung, Cảnh Dực thản nhiên nhảy vào, nhếch miệng cười, gương mặt hớn hở.
Tiêu Cẩn Du cũng chẳng thèm liếc y một cái.
Cảnh Dực chưa đánh đã khai, “Ta không trốn trên xà nhà, chỉ đứng ngoài cửa sổ nghe thôi.”
Tối hôm qua…
Cảnh Dực hứng trọn ánh mắt khinh bỉ của Tiêu Cẩn Du, lập tức chuyển sang dáng vẻ khổ sở, “Cũng đâu phải người ta muốn nghe, người của An vương phủ muốn có tin, lại còn yêu cầu thật chi tiết thật chính xác, nếu ta không tập trung nghe thì khỏi nghĩ tới việc quay về kinh thành nữa!”
Người của An vương phủ….
Mặt Tiêu Cẩn Du lúc đỏ lúc trắng rồi biến thành xanh đen.
Chàng làm chuyện gì có tội hay sao mà hết lần này đến lần khác bị mấy tên nhóc ranh này dựng chuyện rồi lan tin đồn luyên thuyên….
Trước khi Tiêu Cẩn Du mở miệng, Cảnh Dực vội vàng tự cứu mình, “Tiêu Chính muốn gặp mặt huynh một lần.”
Quả nhiên Tiêu Cẩn Du thoáng giật mình, nhưng đã mau chóng bình tĩnh lại như thường, ” Có chuyện gì?”
“Cậu ấy có chuyện cũng không nói với ta…”
“Ở đâu?”
“Bến đò gần nhà cậu ấy.”
“Được.”
Khi Tiêu Cẩn Du đến bến đò, con thuyền đang neo ngay bên sông, Tiêu Chính chờ trên bến đò, yếu ớt dựa lưng vào xe lăn, đứng bên cạnh là một nữ tử cao gầy tư thế oai hùng.
Cô nương ấy đứng chắn ở phía gió thổi tới, vừa khéo che đi những cơn gió lạnh thổi tưới phía Tiêu Chính.
Dáng vẻ kia chàng vẫn nhớ rõ, trong kinh thành những nữ tử mạnh mẽ khí khái như vậy không nhiều, hầu hết đều mang họ Lãnh.
Tiêu Cẩn Du thoáng kinh ngạc, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp.
Năm đó tâm ý của Tiêu Chính đối với cô nương này chàng cũng biết chút ít, nếu không phải vì chuyện ba năm trước thì… Hiện giờ có thể nhìn thấy cảnh này, trong nháy mắt tảng đá lớn đè trong lòng Tiêu Cẩn Du chợt hóa thành khói bụi nhẹ nhàng tan biến.
Càng tới gần, càng cảm thấy so với những lần gặp gỡ trước đây, hiện tại Tiêu Chính dường như đã tìm lại được linh hồn, mặc dù vẫn là dáng người gầy gò gương mặt tái nhợt kia, nhưng rõ ràng trong mắt đã có hồn hơn nhiều.
“Thất thúc…”
“Ty chức Lãnh Yên bái kiến An vương gia.”
Tiêu Cẩn Du khẽ gật đầu, cô nương này rất biết điều lùi về phía sau hơn mười bước, trước khi đi nàng nhanh chóng giúp Tiêu Chính chỉnh lại tấm thảm bị trượt xuống bên hông.
Tiêu Cẩn Du nhìn thấy, bên hông Tiêu Chính được quấn một chiếc đai lưng mềm dẻo, cố định cơ thể bại liệt vô lực của cậu vào xe lăn, tấm thảm kia giúp cậu chắn gió giữ ấm, cũng che khuất đai lưng kia, vừa hay sự bảo vệ này có thể giữ lấy chút kiêu hãnh cho cậu.
Tiêu Chính áy náy khẽ gật đầu, “Trước đó không hiểu chuyện nên mới nói những lời mạo phạm đến Thất thúc, mong Thất thúc đừng trách tội.”
“Không sao… cậu định đi đâu?”
Tiêu Chính khẽ cười khổ, “Đi giải quyết chuyện của Hoàng thượng… Không biết tại sao người lại giao chuyện cho cháu, cháu đành cố gắng làm thôi.”
“Cố gắng là được rồi.”
Tiêu Chính lấy bức thư từ trên người ra, tay run run đưa cho Tiêu Cẩn Du, y khẽ cười, “Thất thúc thành hôn, thứ này xem như là quà mừng của cháu… Chỉ mong Thất thúc không chê.”
Tiêu Cẩn Du mở bức thư nhìn thoáng qua, khẽ giật mình.
Đây chính là khế ước mua bán nhà.
Tiêu Chính nói thêm, “Cháu gây ra nhiều rắc rối như vậy, có lẽ sau này sẽ không quay lại huyện Tử Trúc nữa, ngôi nhà kia Yên Nhi đã thu dọn sạch sẽ, nếu để không cũng vô ích… Chi bằng giao cho thúc, thỉnh thoảng đến gặp nhà nhạc phụ, còn có nơi để dừng chân.”
“Được… Ta nhận.”
“Còn phải đa tạ Thất thúc đã mời Cố tiên sinh thần y trong truyền thuyết đến chữa bệnh cho cháu…”
“Tiện tay thôi, cháu phải nghe lời Cố tiên sinh, dưỡng bệnh cho tốt.”
“Vậy… Thất thúc bảo trọng.”
“Ừm.”
Cô nương kia đi tới nâng cả Tiêu Chính và xe lăn lên thuyền, mãi đến khi thuyền đi xa rồi Cảnh Dực mới nhẹ nhàng bay từ trên cây xuống, khoanh tay nhìn vẻ mặt tĩnh lặng của Tiêu Cẩn Du, “Sao huynh thờ ơ với người ta như thế, cả đời này huynh không định gặp lại cậu ấy nữa sao?”
Tiêu Cẩn Du chau mày, hơi mím môi, “Tốt nhất không nên gặp thì hơn.”
“Huynh không tò mò Hoàng Thượng đã giao việc gì cho cậu ấy sao?”
Tiêu Cẩn Du quay đầu lẳng lẳng liếc y, “Cậu xin việc cho cậu ta thì có thể là chuyện đứng đắn gì?”
Chàng chẳng hỏi gì cũng không nói gì, không phải chàng không quan tâm, mà là chàng đã đoán ra rồi.
Cảnh Dực suýt chút nữa bị chàng dọa rơi luôn xuống sông, “Sao huynh biết?!”
Tiêu Cẩn Du không trả lời, nói sang chuyện khác, “Trước khi ra ngoài ta nhận được mật hàm từ kinh thành chuyển tới, biên giới phía Bắc có vài chuyện phiền phức, ta phải tới đó một chuyến… Cậu đi theo ta.”
Cảnh Dực cứ như bị lửa thiêu tới mông, nhảy vụt về phía sau, “Không đi! Chuyện … Chuyện ở Bắc cương liên quan đến cầm binh đánh giặc, ta vốn chẳng hiểu binh pháp, huynh bảo ta tới đó làm gì ?! Cho Ngô Giang… để Ngô Giang đi đi!”
Đuôi lông mày Tiêu Cẩn Du khẽ nhếch lên, “Cậu sợ đánh giặc hay là sợ gặp nhạc phụ đại nhân?”
Cảnh Dực lại lùi về sau ba bước nữa, “Huynh còn nói ta, huynh cũng chẳng tốt hơn ta là mấy đâu, không phải ông nội Sở vừa nói thì huynh cũng không dám thở mạnh đó sao!”
Gương mặt Tiêu Cẩn Du đen xì, rốt cuộc tên này đã âm thầm nghe lén bao nhiêu chuyện nữa…
“Cậu đi Bắc cương với ta… Hoặc là ta gửi thư cho cha vợ cậu, nói rõ ràng với ông ấy…”
Giọng Tiêu Cẩn Du trầm xuống, Cảnh Dực vội nói, “Đừng đừng đừng… Ta đi theo huynh, đi theo huynh!”
“Cậu không muốn đi mà…”
Cảnh Dực cố gắng nặn ra một nụ cười tươi, “Ta tình nguyện, tình nguyện, cầu còn không được nữa là… Bắc cương sao, ta lớn từng này rồi mà còn chưa bao giờ đến đó, nghe nói hiện giờ thời tiết ở đó vô cùng… vô cùng…vô cùng lạnh đấy!”
“Vậy là được rồi…thu dọn hành lý đi, đêm nay chúng ta lên đường.”
“Được được được…”
***
Tiêu Cẩn Du quay về nhà họ Sở liền căn dặn thị vệ thu dọn đồ đạc, Sở Sở chẳng hiểu gì nhìn chàng tự mình thu dọn đồ đạc của bản thân , “Vương gia… Chàng muốn làm gì vậy?”
“Sở Sở, ta có việc phải đi…” Tiêu Cẩn Du gói ghém y phục rồi kéo tay Sở Sở, “Nàng ở nhà một thời gian chăm sóc ông bà nội…. Ta giải quyết xong mọi việc sẽ quay lại đón nàng về kinh.”
Sở Sở nghe xong thì cuống lên, hoảng hốt đè rương đựng y phục của chàng lại, “Không được! Em đến cùng chàng thì phải đi cùng chàng!”
Tiêu Cẩn Du xoa xoa đầu nàng, “Nghe lời nào.. Ta phải đến doanh trại Bắc cương, bên ấy có chiến sự, rất nguy hiểm, nữ tử không thể đến đó được.”
Chỉ nghĩ đến chuyện vừa mới lấy nhau đã phải chia xa, trong lòng Sở Sở như bị ai đó cào cấu, trong đầu chợt lóe lên ý tưởng : “Vậy em cải trang nam nhân là được rồi.”
Tiêu Cẩn Du dở khóc dở cười, “Không được làm liều…”
Đúng là chỉ nàng mới nghĩ ra được kế này…
“Dù sao em cũng phải ở bên chàng!”
“Ta sẽ quay về nhanh thôi…”
“Vậy cũng không được!” Sở Sở ôm chặt cổ chàng, “Một ngày cũng không muốn xa chàng!”
Nhớ tới chuyện hôm trước chỉ một ngày một đêm không gặp chàng, Sở Sở không muốn trải qua cảm giác ấy lần nữa.
“Vương gia, em sẽ nghe lời chàng, tất cả đều nghe theo chàng, đảm bảo không gây rắc rối cho chàng, không để chàng mất mặt! Chàng đừng bỏ em ở lại mà…”
Tiêu Cẩn Du khẽ thở dài, chuyện dù chàng đã cương quyết thì đối với nàng đều vô dụng, “Được, ta đưa nàng cùng đi… nhưng tất cả mọi chuyện nàng đều phải nghe lời ta.”
“Em sẽ ngoan mà!”
“Nàng phải nhớ, một khi đến doanh trại Mạc Bắc, trừ ta và Cảnh Dực, bất kỳ ai cũng không được tin.”
Sở Sở lập tức mở to hai mắt nhìn chàng, “Tại sao vậy?”
“Chuyện này để sau rồi nói… nàng mau thu dọn đồ đạc trước đã, trời tối chúng ta sẽ lên đường.”
“Sao phải đi lúc trời tối?”
“Phải giữ bí mật, chúng ta nhanh chóng lên đường, trước khi đến được doanh trại Mạc Bắc không thể để ai biết được.”
“Vương gia, rốt cuộc…. chúng ta đến đó làm gì vậy?”
“Bắt quỷ.”
– Lương Châu Từ | Vương Hàn
Ngày hôm sau khi hai người lần lượt tỉnh dậy thì trời đã sáng rồi.
Sở Sở nằm trong lồng ngực hơi lạnh của Tiêu Cẩn Du, uể oải ôm chặt eo chàng, cọ cọ mấy lần, “Vương gia… em đau…”
Tiêu Cẩn Du còn đang mơ mơ màng màng thoáng cái đã bị nàng dọa cho tỉnh hẳn, đúng rồi, tối hôm qua chàng uống nhiều rượu, lại còn uống thêm ngưng thần tán, nếu không cũng chẳng thể có đủ sức chịu đựng giày vò nguyên một ngày thế được được, đã vậy buổi tối còn … Trước đây bản thân chàng không có kinh nghiệm, nhưng đã là nam nhân trưởng thành, điều cần biết thì cũng đã biết, cho dù say đến mức không biết mình mang họ gì, thì cũng tuyệt đối không nỡ làm tổn thương nàng, chàng đã rất cẩn thận, tại sao vẫn…
Tiêu Cẩn Du vừa căng thẳng đã nghe thấy Sở Sở nói tiếp nửa câu sau, “Đau eo…”
“…”
Tiêu Cẩn Du dở khóc dở cười vươn tay tới, vòng qua eo nhẹ nhàng xoa bóp cho nàng, Sở Sở được chàng xoa bóp thoải mái, giống như mèo con nũng nịu cọ cọ ở trong lòng chàng, nửa mê nửa tỉnh khẽ hừ nhẹ, lẩm bẩm, “Vương gia…”
“Ừm?”
“Em là nương tử của chàng sao?”
“Phải.”
“Cả đời này phải không?”
“Ừm…”
“Vậy kiếp sau thì sao?”
“Cũng thế.”
“Vậy kiếp sau sau nữa thì sao?”
“Nàng muốn bao lâu thì chính là bấy lâu.”
“Em muốn mãi mãi được làm vợ chàng…”
“Được..”
“Vương gia, chàng tốt nhất…”
Nghe được chữ “tốt” này, Tiêu Cẩn Du chợt nhớ tới một chuyện tối hôm qua bị chàng lãng quên.
Tiêu Cẩn Du lấy một chiếc túi thêu từ dưới gối ra, đặt vào trong tay Sở Sở, nàng thoáng nhìn cái thì hết buồn ngủ ngay, vội vã đưa tới gần nhìn kỹ, mới phát hiện ra đó là một chiếc túi gấm màu đỏ, kiểu dáng rất quen thuộc với Sở Sở, đây chính là lá bùa hộ mệnh trong miếu Quan Âm gần nhà nàng.
“Vương gia… Đây là chàng xin…. cho em sao?”
Tiêu Cẩn Du nghiêm túc gật đầu, “Trước đây nàng có nói… hôm sinh nhật ta nàng đã đến miếu Quan Âm, đọc kinh cầu bình an một canh giờ…”
Thấy vẻ mặt hoảng hốt kinh ngạc của Sở Sở, Tiêu Cẩn Du khẽ giật mình, “Ta nhớ không đúng sao?”
Đúng, rất đúng, nhưng mà…” Vương gia, chàng quỳ một canh giờ sao?”
“Ừm… nàng yên tâm, ta đã quỳ đúng một canh giờ…”
Nếu mọi người trong kinh thành mà biết An Vương gia người xưa nay vốn không tin vào quỷ thần đã đến miếu Quan Âm quỳ liên tục một canh giờ, đọc kinh bình an một canh giờ, chỉ vì xin một cái bùa, có lẽ toàn bộ người trong Tam Pháp ty sẽ bùng cháy mất.
Tiêu Cẩn Du đi xin bùa cũng không có nghĩa là chàng bắt đầu tin vào thần phật Bồ tát, chỉ là chàng nhớ rõ chuyện này rất quan trọng với nàng, tất nhiên nếu nó nằm trong khả năng của chàng thì chàng nhất định sẽ làm nàng hài lòng.
Sở Sở vội xốc chăn lên, lúc này mới phát hiện đầu gối của Tiêu Cẩn Du sưng vù lên, phần trước của bắp chân đỏ ửng.
Vậy mà đêm hôm qua nàng hoàn toàn không để ý đến.
Sở Sở đau lòng vuốt ve nơi đỏ ửng chói mắt kia, “Đau không?”
Tiêu Cẩn Du khẽ lắc đầu, để mặc nàng vuốt ve.
“Vương gia, nhất định em sẽ chắm sóc chàng thật tốt.”
Tiêu Cẩn Du gượng cười, “Ta đâu có tốt như vậy… có chuyện đã đồng ý với nàng nhưng ta vẫn không làm được.”
Sở Sở ngẩn ra, ngẩng đầu lên hỏi, “Chuyện nào cơ?”
Mỗi chuyện chàng hứa với Sở Sở thì nàng đều nhớ, bởi vì tất cả đều rất quan trọng với nàng.
Tiêu Cẩn Du do dự một lát mới nói, “Ta không thể đưa Đổng tiên sinh quay về… ông ấy đã chết rồi.”
Tay Sở Sở cứng lại đặt trên phần đùi không có cảm giác của Tiêu Cẩn Du, nhưng dường như chàng lại có thể cảm nhận được sự run rẩy từ tay nàng, chàng vội kéo nàng vào trong lòng, “Xin lỗi, là do ta tới quá muộn…”
Cơ thể mềm mại cứng ngắc trong ngực chàng, một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói nghẹn ngào phát ra từ trong lòng chàng, “Vậy… ông ấy đã chết như thế nào?”
“Bị Tần lang trung hành hạ đến chết… khi ta thấy thi thể ông ấy dưới hầm thì đã bị phanh thây rồi…”
“Đổng tiên sinh là người tốt…”
“Ừm, ta biết… chỉ vì muốn vạch trần tội ác của Tần lang trung, nên ông ấy mới bị Tần lang trung hãm hại.”
“Ông ấy rất lợi hại… Lợi hại như các thần bộ vậy!”
Tiêu Cẩn Du hơi nhíu mày, vuốt tóc nàng, “Sở Sở, ta phải nói với nàng… Trên đời này không có Lục Phiến Môn, cũng không có chín vị thần bộ…” Cảm giác được người trong lòng lại cứng ngắc, Tiêu Cẩn Du nói, “Có điều, những chuyện cũ mà Đổng tiên sinh kể ấy đều là thật…”
Sở Sở mơ màng ngẩng đầu, nhìn Tiêu Cẩn Du qua hàng nước mắt.
“…những chuyện cũ ấy đều kể về những vụ án do các viên quan trong An vương phủ xử lý… Còn có những vụ do chính ta trực tiếp phá án.”
Sở Sở ngơ ngác nhìn Tiêu Cẩn Du một lúc, sau đó dùng hai tay ôm mặt Tiêu Cẩn Du, “Em biết mà! Em biết mà! Chàng thật sự là lão đại của Lục Phiến Môn, Ngọc Diện phán quan! Em tìm được rồi… em tìm được Lục Phiến Môn rồi!”
Tiêu Cẩm Du im lặng thở dài, ôm chặt nha đầu vừa nín khóc đã mỉm cười đang khoa tay múa chân kia, chuyện chàng vừa nói, cũng đâu phải có ý đó…
“Nàng nói như vậy… cũng đúng”
Sở Sở vui đến phát khóc, nhìn đi nhìn lại, sờ trên dưới người chàng, Tiêu Cẩn Du giống như báu vật mà nàng thèm nhỏ dãi đã lâu cuối cùng cũng tìm thấy.
“Vương gia, chàng thật tốt… tốt nhất!” Sở Sở ôm chặt Tiêu Cẩn Du như sợ có người khác cướp chàng đi, “Nhất định mỗi năm em sẽ thắp hương cho Đổng tiên sinh, để tạ ơn ông ấy! Nếu không nhờ ông ấy, em làm sao tìm được chàng…”
“Ừm… Tính cả phần của ta nữa.”
“Được!”
Quả thật Sở Sở chỉ muốn nằm trong lòng Tiêu Cẩn Du mãi thế này, nhưng cuối cùng vẫn khuất phục trước cơn đói cồn cào, từ trưa hôm qua đến giờ nàng chưa ăn gì, Tiêu Cẩn Du uống nhiều rượu, dạ dày rất khó chịu, tối hôm qua uống ngưng thần tán nên vô cùng buồn ngủ, chuẩn bị đi ngủ tiếp, chưa kịp nhắm mắt lại đã thấy Sở Sở ngồi trước gương búi tóc, chàng liền gọi Sở Sở đến bên giường.
“Sao vậy?”
Tiêu Cẩn Du ngồi trên giường, quay Sở Sở đưa lưng về phía mình, giơ tay tháo búi tóc Sở Sở ra, cẩn thận búi cho nàng một kiểu tóc đẹp khác, một tiểu nha đầu thoáng cái đã trở thành một thiếu phụ.
“Vương gia, chàng còn biết chải tóc cho phụ nữ à?”
“Lén học đấy…” Tiêu Cẩn Du khẽ cười nhìn nàng, “Ta muốn búi tóc kiểu này cho nàng, cuối cùng hôm nay cũng được nhìn nàng búi kiểu này rồi… rất xinh đẹp.”
“Vậy sau này em sẽ búi tóc kiểu này!”
“Được…”
Sở Sở vừa ra ngoài, Tiêu Cẩn Du còn chưa kịp nằm xuống, cửa sổ lại mở tung, Cảnh Dực thản nhiên nhảy vào, nhếch miệng cười, gương mặt hớn hở.
Tiêu Cẩn Du cũng chẳng thèm liếc y một cái.
Cảnh Dực chưa đánh đã khai, “Ta không trốn trên xà nhà, chỉ đứng ngoài cửa sổ nghe thôi.”
Tối hôm qua…
Cảnh Dực hứng trọn ánh mắt khinh bỉ của Tiêu Cẩn Du, lập tức chuyển sang dáng vẻ khổ sở, “Cũng đâu phải người ta muốn nghe, người của An vương phủ muốn có tin, lại còn yêu cầu thật chi tiết thật chính xác, nếu ta không tập trung nghe thì khỏi nghĩ tới việc quay về kinh thành nữa!”
Người của An vương phủ….
Mặt Tiêu Cẩn Du lúc đỏ lúc trắng rồi biến thành xanh đen.
Chàng làm chuyện gì có tội hay sao mà hết lần này đến lần khác bị mấy tên nhóc ranh này dựng chuyện rồi lan tin đồn luyên thuyên….
Trước khi Tiêu Cẩn Du mở miệng, Cảnh Dực vội vàng tự cứu mình, “Tiêu Chính muốn gặp mặt huynh một lần.”
Quả nhiên Tiêu Cẩn Du thoáng giật mình, nhưng đã mau chóng bình tĩnh lại như thường, ” Có chuyện gì?”
“Cậu ấy có chuyện cũng không nói với ta…”
“Ở đâu?”
“Bến đò gần nhà cậu ấy.”
“Được.”
Khi Tiêu Cẩn Du đến bến đò, con thuyền đang neo ngay bên sông, Tiêu Chính chờ trên bến đò, yếu ớt dựa lưng vào xe lăn, đứng bên cạnh là một nữ tử cao gầy tư thế oai hùng.
Cô nương ấy đứng chắn ở phía gió thổi tới, vừa khéo che đi những cơn gió lạnh thổi tưới phía Tiêu Chính.
Dáng vẻ kia chàng vẫn nhớ rõ, trong kinh thành những nữ tử mạnh mẽ khí khái như vậy không nhiều, hầu hết đều mang họ Lãnh.
Tiêu Cẩn Du thoáng kinh ngạc, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp.
Năm đó tâm ý của Tiêu Chính đối với cô nương này chàng cũng biết chút ít, nếu không phải vì chuyện ba năm trước thì… Hiện giờ có thể nhìn thấy cảnh này, trong nháy mắt tảng đá lớn đè trong lòng Tiêu Cẩn Du chợt hóa thành khói bụi nhẹ nhàng tan biến.
Càng tới gần, càng cảm thấy so với những lần gặp gỡ trước đây, hiện tại Tiêu Chính dường như đã tìm lại được linh hồn, mặc dù vẫn là dáng người gầy gò gương mặt tái nhợt kia, nhưng rõ ràng trong mắt đã có hồn hơn nhiều.
“Thất thúc…”
“Ty chức Lãnh Yên bái kiến An vương gia.”
Tiêu Cẩn Du khẽ gật đầu, cô nương này rất biết điều lùi về phía sau hơn mười bước, trước khi đi nàng nhanh chóng giúp Tiêu Chính chỉnh lại tấm thảm bị trượt xuống bên hông.
Tiêu Cẩn Du nhìn thấy, bên hông Tiêu Chính được quấn một chiếc đai lưng mềm dẻo, cố định cơ thể bại liệt vô lực của cậu vào xe lăn, tấm thảm kia giúp cậu chắn gió giữ ấm, cũng che khuất đai lưng kia, vừa hay sự bảo vệ này có thể giữ lấy chút kiêu hãnh cho cậu.
Tiêu Chính áy náy khẽ gật đầu, “Trước đó không hiểu chuyện nên mới nói những lời mạo phạm đến Thất thúc, mong Thất thúc đừng trách tội.”
“Không sao… cậu định đi đâu?”
Tiêu Chính khẽ cười khổ, “Đi giải quyết chuyện của Hoàng thượng… Không biết tại sao người lại giao chuyện cho cháu, cháu đành cố gắng làm thôi.”
“Cố gắng là được rồi.”
Tiêu Chính lấy bức thư từ trên người ra, tay run run đưa cho Tiêu Cẩn Du, y khẽ cười, “Thất thúc thành hôn, thứ này xem như là quà mừng của cháu… Chỉ mong Thất thúc không chê.”
Tiêu Cẩn Du mở bức thư nhìn thoáng qua, khẽ giật mình.
Đây chính là khế ước mua bán nhà.
Tiêu Chính nói thêm, “Cháu gây ra nhiều rắc rối như vậy, có lẽ sau này sẽ không quay lại huyện Tử Trúc nữa, ngôi nhà kia Yên Nhi đã thu dọn sạch sẽ, nếu để không cũng vô ích… Chi bằng giao cho thúc, thỉnh thoảng đến gặp nhà nhạc phụ, còn có nơi để dừng chân.”
“Được… Ta nhận.”
“Còn phải đa tạ Thất thúc đã mời Cố tiên sinh thần y trong truyền thuyết đến chữa bệnh cho cháu…”
“Tiện tay thôi, cháu phải nghe lời Cố tiên sinh, dưỡng bệnh cho tốt.”
“Vậy… Thất thúc bảo trọng.”
“Ừm.”
Cô nương kia đi tới nâng cả Tiêu Chính và xe lăn lên thuyền, mãi đến khi thuyền đi xa rồi Cảnh Dực mới nhẹ nhàng bay từ trên cây xuống, khoanh tay nhìn vẻ mặt tĩnh lặng của Tiêu Cẩn Du, “Sao huynh thờ ơ với người ta như thế, cả đời này huynh không định gặp lại cậu ấy nữa sao?”
Tiêu Cẩn Du chau mày, hơi mím môi, “Tốt nhất không nên gặp thì hơn.”
“Huynh không tò mò Hoàng Thượng đã giao việc gì cho cậu ấy sao?”
Tiêu Cẩn Du quay đầu lẳng lẳng liếc y, “Cậu xin việc cho cậu ta thì có thể là chuyện đứng đắn gì?”
Chàng chẳng hỏi gì cũng không nói gì, không phải chàng không quan tâm, mà là chàng đã đoán ra rồi.
Cảnh Dực suýt chút nữa bị chàng dọa rơi luôn xuống sông, “Sao huynh biết?!”
Tiêu Cẩn Du không trả lời, nói sang chuyện khác, “Trước khi ra ngoài ta nhận được mật hàm từ kinh thành chuyển tới, biên giới phía Bắc có vài chuyện phiền phức, ta phải tới đó một chuyến… Cậu đi theo ta.”
Cảnh Dực cứ như bị lửa thiêu tới mông, nhảy vụt về phía sau, “Không đi! Chuyện … Chuyện ở Bắc cương liên quan đến cầm binh đánh giặc, ta vốn chẳng hiểu binh pháp, huynh bảo ta tới đó làm gì ?! Cho Ngô Giang… để Ngô Giang đi đi!”
Đuôi lông mày Tiêu Cẩn Du khẽ nhếch lên, “Cậu sợ đánh giặc hay là sợ gặp nhạc phụ đại nhân?”
Cảnh Dực lại lùi về sau ba bước nữa, “Huynh còn nói ta, huynh cũng chẳng tốt hơn ta là mấy đâu, không phải ông nội Sở vừa nói thì huynh cũng không dám thở mạnh đó sao!”
Gương mặt Tiêu Cẩn Du đen xì, rốt cuộc tên này đã âm thầm nghe lén bao nhiêu chuyện nữa…
“Cậu đi Bắc cương với ta… Hoặc là ta gửi thư cho cha vợ cậu, nói rõ ràng với ông ấy…”
Giọng Tiêu Cẩn Du trầm xuống, Cảnh Dực vội nói, “Đừng đừng đừng… Ta đi theo huynh, đi theo huynh!”
“Cậu không muốn đi mà…”
Cảnh Dực cố gắng nặn ra một nụ cười tươi, “Ta tình nguyện, tình nguyện, cầu còn không được nữa là… Bắc cương sao, ta lớn từng này rồi mà còn chưa bao giờ đến đó, nghe nói hiện giờ thời tiết ở đó vô cùng… vô cùng…vô cùng lạnh đấy!”
“Vậy là được rồi…thu dọn hành lý đi, đêm nay chúng ta lên đường.”
“Được được được…”
***
Tiêu Cẩn Du quay về nhà họ Sở liền căn dặn thị vệ thu dọn đồ đạc, Sở Sở chẳng hiểu gì nhìn chàng tự mình thu dọn đồ đạc của bản thân , “Vương gia… Chàng muốn làm gì vậy?”
“Sở Sở, ta có việc phải đi…” Tiêu Cẩn Du gói ghém y phục rồi kéo tay Sở Sở, “Nàng ở nhà một thời gian chăm sóc ông bà nội…. Ta giải quyết xong mọi việc sẽ quay lại đón nàng về kinh.”
Sở Sở nghe xong thì cuống lên, hoảng hốt đè rương đựng y phục của chàng lại, “Không được! Em đến cùng chàng thì phải đi cùng chàng!”
Tiêu Cẩn Du xoa xoa đầu nàng, “Nghe lời nào.. Ta phải đến doanh trại Bắc cương, bên ấy có chiến sự, rất nguy hiểm, nữ tử không thể đến đó được.”
Chỉ nghĩ đến chuyện vừa mới lấy nhau đã phải chia xa, trong lòng Sở Sở như bị ai đó cào cấu, trong đầu chợt lóe lên ý tưởng : “Vậy em cải trang nam nhân là được rồi.”
Tiêu Cẩn Du dở khóc dở cười, “Không được làm liều…”
Đúng là chỉ nàng mới nghĩ ra được kế này…
“Dù sao em cũng phải ở bên chàng!”
“Ta sẽ quay về nhanh thôi…”
“Vậy cũng không được!” Sở Sở ôm chặt cổ chàng, “Một ngày cũng không muốn xa chàng!”
Nhớ tới chuyện hôm trước chỉ một ngày một đêm không gặp chàng, Sở Sở không muốn trải qua cảm giác ấy lần nữa.
“Vương gia, em sẽ nghe lời chàng, tất cả đều nghe theo chàng, đảm bảo không gây rắc rối cho chàng, không để chàng mất mặt! Chàng đừng bỏ em ở lại mà…”
Tiêu Cẩn Du khẽ thở dài, chuyện dù chàng đã cương quyết thì đối với nàng đều vô dụng, “Được, ta đưa nàng cùng đi… nhưng tất cả mọi chuyện nàng đều phải nghe lời ta.”
“Em sẽ ngoan mà!”
“Nàng phải nhớ, một khi đến doanh trại Mạc Bắc, trừ ta và Cảnh Dực, bất kỳ ai cũng không được tin.”
Sở Sở lập tức mở to hai mắt nhìn chàng, “Tại sao vậy?”
“Chuyện này để sau rồi nói… nàng mau thu dọn đồ đạc trước đã, trời tối chúng ta sẽ lên đường.”
“Sao phải đi lúc trời tối?”
“Phải giữ bí mật, chúng ta nhanh chóng lên đường, trước khi đến được doanh trại Mạc Bắc không thể để ai biết được.”
“Vương gia, rốt cuộc…. chúng ta đến đó làm gì vậy?”
“Bắt quỷ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.