Chương 69: Dê nướng nguyên con (5)
Thanh Nhàn Nha Đầu
08/04/2020
Tiêu Cẩn Du chậm rãi uống chén trà trước mặt, vị trà đắng chát mà không có mùi gì cả, cứ như nước trắng nấu với lá cây vậy.
Tiêu Cẩn Du chưa từng ra chiến trường, đây cũng là lần đầu tiên chàng đến một nơi gần biên giới đến như vậy, nhưng trước đây chàng đã nghe Tiêu Chính kể lại, biên ải chính là nơi thế này.
Tiêu Cẩn Du từ từ thưởng thức mùi vị của chén trà giống như đang thưởng thức một loại trà ngon hảo hạng, gương mặt lạnh tanh chẳng chút biến sắc, “Nếu ta có bản lĩnh như tên pháp sư kia thì ta sẽ trừ khử Lãnh tướng quân đầu tiên, như thế quân ta sẽ như rắn mất đầu, lòng người loạn lạc, lợi dụng cơ hội đó đánh một trận là thắng ngay, cần gì phải ra tay với mấy tên lính quèn, tự tạo thêm việc cho mình sao?”
Lão dịch thừa ngẩn ra, rồi bỗng như bừng tỉnh, “Đúng vậy, Vương gia nói rất đúng!”
“Hơn nữa… suy cho cùng hắn vẫn là người Miêu không phải người Đột Quyết, nếu hắn thực sự có bản lĩnh đó, người Đột Quyết sao có thể tin hắn sẽ không dùng cách đó để hại chính người bên mình?”
“Đúng, đúng, đúng…”
Cuối cùng Tiêu Cẩn Du cũng từ bỏ suy nghĩ tiếp tục uống chén trà kia, chàng đặt chén xuống đưa mắt nhìn về phía lão dịch thừa, “Vậy chuyện pháp sư hại người này, tại sao lại bị truyền ra ngoài?”
“Hừm, ngài nhắc hạ quan mới nhớ…” Lão dịch thừa nhíu mày đắn đo suy nghĩ một lúc lâu, “Hạ quan quả thật không biết về chuyện đó, dù sao thì chắc chắn là truyền ra từ quân doanh.”
“Tại sao?”
“Khụ…” Lão dịch thừa cười khổ, “Vương gia, ngài cũng thấy đấy, nơi đây làm gì có bóng người chứ, ngoại trừ quân doanh ở phía trước, thì ở đây chỉ có một người với một đàn gia súc, nếu như không phải từ quân doanh truyền ra, vậy chẳng lẽ là từ đám gia súc ngoài kia…”
“Bên trong dịch trạm này có bao nhiêu con ngựa?”
“Mười tám con” Lão dịch thừa dựng thẳng sống lưng nói, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, “Dịch trạm Lương Châu nghèo thì nghèo, nát thì nát, nhưng chính là dịch trạm lớn cả nước, tất cả quân tình cấp báo đều gửi qua nơi này rồi mới đến được kinh thành… Hạ quan đã làm dịch thừa ở nơi này hai mươi năm nay, hơn một nửa trong số những con ngựa này là được hạ quan nuôi dưỡng từ nhỏ, tất cả đều là những con ngựa tốt chịu được khổ cực, trước giờ chưa từng khiến hạ quan thất vọng.”
“Nơi này có bồ câu đưa thư không?”
“Cũng có vài con, chỉ là đất Lương Châu này thường xuyên có bão cát, bồ câu đưa thư không thể chính xác được như ngựa, bình thường những binh lính muốn gửi thư nhà thì đều tốn ít tiền để thuê bồ câu… Dịch quán thường hay âm quỹ, tiền trợ cấp của triều đình thì ít, nhưng lượng chi tiêu lại nhiều, dù sao cũng phải kiếm một ít tiền lo phần lương thực cho bọn ngựa dê kia, bằng không thì ba năm sóng gió vừa qua bọn chúng phải uống gió Tây Bắc mà sống rồi…”
Tiêu Cẩn Du chợt nhớ tới chuyện gì đó, liền lôi từ trong người ra tờ ngân phiếu một trăm lượng ,”Ta đã tùy tiện tới quấy rầy ông rồi, quan viên triều đình sử dụng dịch trạm là không đúng quy định, cái này vẫn nhờ Chu đại nhân nhận cho, xem như là phí tá túc của chúng ta.”
Lão dịch thừa hoảng hốt đứng dậy, liên tục lắc đầu xua tay, “Vương gia hiểu lầm, hiểu lầm rồi… Hạ quan không có ý này, không có ý này…”
Tiêu Cẩn Du đặt tấm ngân phiếu lên bàn, “Nhưng ta thì có ý đó… ta còn muốn thuê bồ câu của Chu đại nhân dùng một chút, không biết có tiện không?”
“Tiện, tiện chứ… Vương gia cứ dùng thoải mái!”
“Không phải vì việc công… chỉ là ta muốn gửi thư về nhà.”
“Nếu ngài muốn gửi thư về kinh thành, cứ giao cho ngựa chiến báo hôm nay là được, vẫn an toàn hơn.”
“Không gửi về kinh thành… mà về Tô Châu.”
“À à… Vâng, vâng… Ngài viết đi, hạ quan sẽ chọn con bồ câu tốt nhất cho ngài.”
“Làm phiền ông rồi.”
Lão dịch thừa vội vàng đi ra ngoài, lúc này Sở Sở mới từ cửa nhỏ thông ra hậu viện đi vào phòng.
“Vương gia, chàng muốn gửi thư về Tô Châu à?”
Vừa rồi lúc ở ngoài cửa nàng nghe thấy Tiêu Cẩn Du nói chuyện với lão dịch thừa nên nàng không đi vào, đứng ngoài đó đúng lúc nghe thấy chàng nói với lão dịch thừa về chuyện thuê chim bồ câu.
“Ừm.”
Sở Sở ngả vào người Tiêu Cẩn Du, “Vậy… chàng có thể giúp em gửi một bức thư không?”
“Cho ai?”
“Cho ông nội bà nội, cha và anh trai em, báo cho mọi người biết chúng ta đã đến nơi, để mọi người yên tâm.”
Tiêu Cẩn Du vươn tay ôm eo Sở Sở, cười khẽ, “Nha đầu ngốc này… Nàng nghĩ là ta đang gửi thư cho ai ?”
Ánh mắt Sở Sở sáng lên, “Chàng gửi thư về nhà em á?”
“Không phải cũng là nhà ta sao…”, đuôi lông mày Tiêu Cẩn Du khẽ nhếch, “Định không nhận người thân nữa à?”
“Nhận chứ, nhận chứ!” Sở Sở vội vàng nói, “Là nhà chúng ta, em nói sai đấy !”
“Nói sai thì phải làm sao ?”
“Ừm… xin lỗi chàng.”
“Chỉ xin lỗi là xong à?”
Sở Sở chu môi, cúi đầu hôn chụt một cái lên má Tiêu Cẩn Du.
Tiêu Cẩn Du vẫn không bỏ qua cho nàng, “Chỉ thế thôi?”
Sở Sở chớp mắt mấy cái, hôn lên đôi môi giống như cánh hoa tường vi của chàng, đầu lưỡi nhỏ lưu luyến trên đôi môi mượt mà kia một lúc lâu, rồi nhân cơ hội mà trượt vào khoang miệng. Tiêu Cẩn Du bị nàng đốt lửa khó chịu, muốn cuốn lấy cái lưỡi kia, nhưng chiếc lưỡi ấy vô cùng nghịch ngợm, cố ý lẩn trốn khắp nơi, làm thế nào cũng không bắt được, Tiêu Cẩn Du hơi ảo não vì bị chọc ghẹo, tay chàng hơi dùng sức, cả người Sở Sở nghiêng một cái, đổ hết vào lòng chàng, cứ vậy mà ngồi lên đùi chàng thật tự nhiên.
Sở Sở bị dọa đến hoảng hồn, đột nhiên ngã xuống người chàng thế này, còn ngồi trên phần đùi gầy gò của chàng, nhất định là chàng đau lắm…. Sở Sở hoảng sợ định đứng lên, nhưng Tiêu Cẩn Du lại ôm nàng thật chặt, chớp lấy cơ hội Sở Sở đang hoang mang, chàng hài lòng cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ kia.
“Ưm…”
Tiêu Cẩn Du dường như muốn báo thù vụ lúc nãy, chàng hôn mãnh liệt hơn, hôn đến mức Sở Sở không thở nổi, hôn đến khi cả người nàng đều mềm nhũn ra tựa trong ngực chàng, chàng mới thỏa mãn tha cho đôi môi kia.
Sở Sở gục đầu lên vai Tiêu Cẩn Du, vì thở gấp mà bộ ngực cứ phập phồng lên xuống, “Vương gia… chàng xấu xa…”
Đây là lần đầu tiên nàng nói chàng “Xấu xa”, khóe miệng Tiêu Cẩn Du khẽ nhếch, “Vậy thì ta sẽ xấu thật cho nàng xem.”
Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng phác họa từng bộ phận trên cơ thể nhỏ bé mềm mại không xương kia, đến những điểm mẫn cảm của nàng thì dừng lại, trêu chọc khiến cho toàn thân nàng tê dại, không ngừng giẫy dụa lung tung trong ngực chàng, khiến xe lăn của chàng suýt thì ngã
Tiêu Cẩn Du nắm lấy đôi tay đang sờ loạn trên người chàng, nhẹ nhàng hôn lên đôi tai đỏ ửng của nàng, “Còn dám nói ta xấu xa nữa không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Sở đỏ bừng vì nín nhịn, trong đầu ngoại trừ ý đồ muốn lập tức lột hết mà ăn sạch chàng thì cũng chỉ còn sót chút ý thức mơ hồ sắp cháy khét, “Ừm… Chàng tốt nhất… Vương gia…”
“Tốt thế nào?”
Ánh mắt Sở Sở tràn ngập mê man, nàng đáng thương nhìn chàng, “Chỗ nào cũng tốt… điểm nào cũng tốt…”
“Tốt ở đâu?”
“Chàng tốt…”
Tiêu Cẩn Du vừa nới lỏng tay, Sở Sở lập tức giật ra, rồi như một con sói đói lao tới bắt mồi, hai mắt nàng phát sáng nhào về phía chàng, xoay người dang chân ngồi lên đùi chàng, xé rách quần áo chàng.
Tiêu Cẩn Du bị nàng dọa đến hoảng hồn, chàng cũng đâu có ý định cản nàng, nhưng cũng đâu muốn làm với nàng ở tư thế này….
Trong phòng khách lại còn trên xe lăn của chàng….
“Sở Sở….”
Một lần nữa Tiêu Cẩn Du lại vô cùng thấu hiểu ý nghĩa của câu ‘Tự gây nghiệt thì không thể sống’, lúc này Sở Sở tuyệt đối sẽ không nói bất kỳ đạo lý gì với chàng, chàng đang ngồi trên xe lăn nên không thể cử động, một động tác cũng chịu thua, cuối cùng đành ngoan ngoãn im lặng , thuận theo nàng hết….
Sở Sở ăn no rồi, đầu óc cũng dần tỉnh táo, vẻ mặt thương cảm vuốt ve cơ thể Tiêu Cẩn Du bị nàng nghịch đến thảm thương.
Ừm, ai bảo đôi khi vương gia chẳng giống bệnh nhân tí nào cả.
Bị đôi tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng nắn bóp bên eo, không biết là vô tình hay cố ý mà chạm mấy cái vào điểm mẫn cảm của chàng, cơ thể đáng thương của Tiêu Cẩn Du lại có phản ứng, chàng cũng chẳng còn sức mà giữ chặt tay nàng, Tiêu Cẩn Du chỉ có thể dùng ánh mắt chân thành nhìn nàng, “Sở Sở, ta sai rồi…”
“Thật à?”
“Thật…”
“Chàng phải hứa sau này sẽ không bắt nạt em nữa.”
“Nhất định sẽ không bắt nạt nàng…”
Tiêu Cẩn Du sắp khóc rồi, là ai bắt nạt ai hả ???.
“Chỉ có em mới được bắt nạt chàng.”
Tiêu Cẩn Du muốn khóc thật sự, nàng chưa bắt nạt đủ sao…
“Được…”
“Vậy lúc chàng viết thư thì đừng quên viết cả chuyện này nữa.”
Tiêu Cẩn Du thật sự bất lực rồi, bảo chàng viết chuyện này cho người nhà họ Sở biết sao? Vậy thì giết chàng luôn đi.
“Viết là chàng hứa sau này sẽ không bắt nạt em!”
“Được…”
Lúc này Sở Sở mới trèo xuống khỏi người chàng, xoa cái eo mỏi nhừ của mình, nhặt quần áo vừa bị xé rách của Tiêu Cẩn Du ở dưới đất lên, khẽ quấn lung tung lên cơ thể chàng, “Em đi tắm.”
Tiêu Cẩn Du thấy Sở Sở tùy ý xoay người rời đi, “Còn ta thì sao….”
Sở Sở đứng cách chàng hơn mười bước, quay đầu lại, “Em biết chàng không muốn người khác tắm giúp mình đâu.”
Bị nàng hành hạ đến mức chẳng còn chút sức lực, quần áo cũng bị nàng xé rách, Tiêu Cẩn Du không còn lựa chọn nào khác, “Ta muốn…”
Đối với câu trả lời này Sở Sở cũng chẳng mấy vừa ý, nàng cong môi, “Vậy để em tìm thị vệ đại ca đến giúp chàng tắm.”
Cuối cùng Tiêu Cẩn Du cũng hiểu là nàng đang cố ý, nhưng cũng đâu còn cách nào khác, chỉ đành kiên trì đến cùng, “Ta hi vọng nàng tắm giúp ta…”
Lúc này Sở Sỏ mới nở nụ cười hài lòng, “Vậy em cũng sẵn lòng tắm giúp chàng…”
“Cảm ơn nàng…”
***
Đợi đến lúc Tiêu Cẩn Du và Sở Sở cùng nhau tắm xong, thay quần áo sạch sẽ, thì chàng mới đưa ra quyết định, “Sở Sở, ngày mai chúng ta sẽ đến quân doanh.”
“Hả?” Sở Sở ngồi xổm bên chân chàng, xắn ống quần của chàng lên, xoa rượu thuốc lên đầu gối giúp chàng, “Chàng đã biết hết tình hình trong quân danh rồi à?”
Tiêu Cẩn Du khẽ gật đầu, “Cũng được kha khá rồi….”
Trên thực tế là không nhiều lắm, nhưng thật sự nếu chàng không tìm cho nàng vài chuyện để làm nhằm phân tán sức lực thì chàng cũng không biết mình còn có thể toàn mạng mà vào tới quân doanh hay không….
Nhìn sắc mặt Tiêu Cẩn Du đã tốt hơn nhiều so với lúc trên đường, nhưng Sở Sở vẫn mím môi mà nói, “Nếu vẫn chưa hiểu hết thì chúng ta ở lại đây vài ngày cũng được… Thịt dê nướng ở đây ăn rất ngon!”
“Trong quân doanh cũng có, nướng còn ngon hơn ở đây nữa.”
“Chàng ăn rồi à?”
“Chưa… Ta nghe người khác nói.”
“Được!”
Sở Sở vừa dứt lời, tay Tiêu Cẩn Du vẫn thấm đầy mồ hôi, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ.
“Vương gia.”
Áhh mắt Sở Sở sáng lên, “A…! Lãnh bộ đầu tới rồi!”
Mặc dù chỉ mới gặp Lãnh Nguyệt một lần nhưng nàng vẫn rất nhớ rõ giọng nói của Lãnh Nguyệt.
“Ừ…” Tiêu Cẩn Du đưa tay kéo ống quần xuống, sửa sang lại vạt áo, sau đó mới cất giọng, “Vào đi.”
Lãnh Nguyệt như một đốm lửa đỏ lách người đi vào, cái gì cũng không nói chau mày dâng cuốn tấu chương tới cho Tiêu Cẩn Du.
Tiêu Cẩn Du nhận lấy, vừa mở ra thì trầm mặt lại, đọc từ đầu tới cuối, sắc mặt sa sầm, ấn đường bỗng nhíu lại, “Ta biết rồi… Cô nói với Lãnh tướng quân, bảo ông ấy đừng vội, cứ im lặng theo dõi diễn biến, ta sẽ lập tức lên đường, trước khi mặt trời lặn sẽ tới doanh trại.”
“Vâng.”
Trong nháy mắt Lãnh Nguyệt lại như một đám lửa vội biến mất, Sở Sở dè dặt nhìn sắc mặt lạnh lùng của tiêu cẩn Du, nắm khuỷu tay chàng, “Vương gia, chàng sao vậy?”
Sắc mặt Tiêu Cẩn Du dần trở lại bình thường, chàng vỗ nhẹ lên mu bàn tay Sở Sở, “Nàng mau thu dọn đồ đạc đi, chúng ta sẽ tới quân doanh ngay bây giờ.”
Sở Sở thử dò xét hỏi, “Lại có người chết sao?”
Tiêu Cẩn Du khẽ lắc đầu, “Không có… Hoàng tử Đột Quyết muốn mời ta ăn cơm.”
Sắc mặt Sở Sở trắng bệch, cầm chặt cánh tay Tiêu Cẩn Du, “Người Đột Quyết là kẻ xấu, chàng đừng đi!”
“Nàng yên tâm… chúng ta tới quân doanh trước rồi tính tiếp.”
Sở Sở đột nhiên nhớ tới một chuyện, sống lưng bỗng lạnh toát, “Vương gia… Không phải chàng nói, chuyện chàng đến quân doanh không thể để người khác biết sao, tại sao người Đột Quyết lại biết chứ!”
Tiêu Cẩn Du cười yếu ớt, vươn tay xoa nhẹ sống lưng cứng ngắc của Sở Sở, “Không sai, có tiến bộ đấy… nhưng nàng đừng sợ, ta sẽ điều tra chuyện này rõ ràng.”
Sở Sở vuốt ve gương mặt Tiêu Cẩn Du, kiên định mà nhìn chàng, “Vương gia, chàng đi đâu thì em theo đó, sau này tuyệt đối sẽ không để ai bắt nạt chàng.”
“Được…”
Tiêu Cẩn Du chưa từng ra chiến trường, đây cũng là lần đầu tiên chàng đến một nơi gần biên giới đến như vậy, nhưng trước đây chàng đã nghe Tiêu Chính kể lại, biên ải chính là nơi thế này.
Tiêu Cẩn Du từ từ thưởng thức mùi vị của chén trà giống như đang thưởng thức một loại trà ngon hảo hạng, gương mặt lạnh tanh chẳng chút biến sắc, “Nếu ta có bản lĩnh như tên pháp sư kia thì ta sẽ trừ khử Lãnh tướng quân đầu tiên, như thế quân ta sẽ như rắn mất đầu, lòng người loạn lạc, lợi dụng cơ hội đó đánh một trận là thắng ngay, cần gì phải ra tay với mấy tên lính quèn, tự tạo thêm việc cho mình sao?”
Lão dịch thừa ngẩn ra, rồi bỗng như bừng tỉnh, “Đúng vậy, Vương gia nói rất đúng!”
“Hơn nữa… suy cho cùng hắn vẫn là người Miêu không phải người Đột Quyết, nếu hắn thực sự có bản lĩnh đó, người Đột Quyết sao có thể tin hắn sẽ không dùng cách đó để hại chính người bên mình?”
“Đúng, đúng, đúng…”
Cuối cùng Tiêu Cẩn Du cũng từ bỏ suy nghĩ tiếp tục uống chén trà kia, chàng đặt chén xuống đưa mắt nhìn về phía lão dịch thừa, “Vậy chuyện pháp sư hại người này, tại sao lại bị truyền ra ngoài?”
“Hừm, ngài nhắc hạ quan mới nhớ…” Lão dịch thừa nhíu mày đắn đo suy nghĩ một lúc lâu, “Hạ quan quả thật không biết về chuyện đó, dù sao thì chắc chắn là truyền ra từ quân doanh.”
“Tại sao?”
“Khụ…” Lão dịch thừa cười khổ, “Vương gia, ngài cũng thấy đấy, nơi đây làm gì có bóng người chứ, ngoại trừ quân doanh ở phía trước, thì ở đây chỉ có một người với một đàn gia súc, nếu như không phải từ quân doanh truyền ra, vậy chẳng lẽ là từ đám gia súc ngoài kia…”
“Bên trong dịch trạm này có bao nhiêu con ngựa?”
“Mười tám con” Lão dịch thừa dựng thẳng sống lưng nói, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, “Dịch trạm Lương Châu nghèo thì nghèo, nát thì nát, nhưng chính là dịch trạm lớn cả nước, tất cả quân tình cấp báo đều gửi qua nơi này rồi mới đến được kinh thành… Hạ quan đã làm dịch thừa ở nơi này hai mươi năm nay, hơn một nửa trong số những con ngựa này là được hạ quan nuôi dưỡng từ nhỏ, tất cả đều là những con ngựa tốt chịu được khổ cực, trước giờ chưa từng khiến hạ quan thất vọng.”
“Nơi này có bồ câu đưa thư không?”
“Cũng có vài con, chỉ là đất Lương Châu này thường xuyên có bão cát, bồ câu đưa thư không thể chính xác được như ngựa, bình thường những binh lính muốn gửi thư nhà thì đều tốn ít tiền để thuê bồ câu… Dịch quán thường hay âm quỹ, tiền trợ cấp của triều đình thì ít, nhưng lượng chi tiêu lại nhiều, dù sao cũng phải kiếm một ít tiền lo phần lương thực cho bọn ngựa dê kia, bằng không thì ba năm sóng gió vừa qua bọn chúng phải uống gió Tây Bắc mà sống rồi…”
Tiêu Cẩn Du chợt nhớ tới chuyện gì đó, liền lôi từ trong người ra tờ ngân phiếu một trăm lượng ,”Ta đã tùy tiện tới quấy rầy ông rồi, quan viên triều đình sử dụng dịch trạm là không đúng quy định, cái này vẫn nhờ Chu đại nhân nhận cho, xem như là phí tá túc của chúng ta.”
Lão dịch thừa hoảng hốt đứng dậy, liên tục lắc đầu xua tay, “Vương gia hiểu lầm, hiểu lầm rồi… Hạ quan không có ý này, không có ý này…”
Tiêu Cẩn Du đặt tấm ngân phiếu lên bàn, “Nhưng ta thì có ý đó… ta còn muốn thuê bồ câu của Chu đại nhân dùng một chút, không biết có tiện không?”
“Tiện, tiện chứ… Vương gia cứ dùng thoải mái!”
“Không phải vì việc công… chỉ là ta muốn gửi thư về nhà.”
“Nếu ngài muốn gửi thư về kinh thành, cứ giao cho ngựa chiến báo hôm nay là được, vẫn an toàn hơn.”
“Không gửi về kinh thành… mà về Tô Châu.”
“À à… Vâng, vâng… Ngài viết đi, hạ quan sẽ chọn con bồ câu tốt nhất cho ngài.”
“Làm phiền ông rồi.”
Lão dịch thừa vội vàng đi ra ngoài, lúc này Sở Sở mới từ cửa nhỏ thông ra hậu viện đi vào phòng.
“Vương gia, chàng muốn gửi thư về Tô Châu à?”
Vừa rồi lúc ở ngoài cửa nàng nghe thấy Tiêu Cẩn Du nói chuyện với lão dịch thừa nên nàng không đi vào, đứng ngoài đó đúng lúc nghe thấy chàng nói với lão dịch thừa về chuyện thuê chim bồ câu.
“Ừm.”
Sở Sở ngả vào người Tiêu Cẩn Du, “Vậy… chàng có thể giúp em gửi một bức thư không?”
“Cho ai?”
“Cho ông nội bà nội, cha và anh trai em, báo cho mọi người biết chúng ta đã đến nơi, để mọi người yên tâm.”
Tiêu Cẩn Du vươn tay ôm eo Sở Sở, cười khẽ, “Nha đầu ngốc này… Nàng nghĩ là ta đang gửi thư cho ai ?”
Ánh mắt Sở Sở sáng lên, “Chàng gửi thư về nhà em á?”
“Không phải cũng là nhà ta sao…”, đuôi lông mày Tiêu Cẩn Du khẽ nhếch, “Định không nhận người thân nữa à?”
“Nhận chứ, nhận chứ!” Sở Sở vội vàng nói, “Là nhà chúng ta, em nói sai đấy !”
“Nói sai thì phải làm sao ?”
“Ừm… xin lỗi chàng.”
“Chỉ xin lỗi là xong à?”
Sở Sở chu môi, cúi đầu hôn chụt một cái lên má Tiêu Cẩn Du.
Tiêu Cẩn Du vẫn không bỏ qua cho nàng, “Chỉ thế thôi?”
Sở Sở chớp mắt mấy cái, hôn lên đôi môi giống như cánh hoa tường vi của chàng, đầu lưỡi nhỏ lưu luyến trên đôi môi mượt mà kia một lúc lâu, rồi nhân cơ hội mà trượt vào khoang miệng. Tiêu Cẩn Du bị nàng đốt lửa khó chịu, muốn cuốn lấy cái lưỡi kia, nhưng chiếc lưỡi ấy vô cùng nghịch ngợm, cố ý lẩn trốn khắp nơi, làm thế nào cũng không bắt được, Tiêu Cẩn Du hơi ảo não vì bị chọc ghẹo, tay chàng hơi dùng sức, cả người Sở Sở nghiêng một cái, đổ hết vào lòng chàng, cứ vậy mà ngồi lên đùi chàng thật tự nhiên.
Sở Sở bị dọa đến hoảng hồn, đột nhiên ngã xuống người chàng thế này, còn ngồi trên phần đùi gầy gò của chàng, nhất định là chàng đau lắm…. Sở Sở hoảng sợ định đứng lên, nhưng Tiêu Cẩn Du lại ôm nàng thật chặt, chớp lấy cơ hội Sở Sở đang hoang mang, chàng hài lòng cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ kia.
“Ưm…”
Tiêu Cẩn Du dường như muốn báo thù vụ lúc nãy, chàng hôn mãnh liệt hơn, hôn đến mức Sở Sở không thở nổi, hôn đến khi cả người nàng đều mềm nhũn ra tựa trong ngực chàng, chàng mới thỏa mãn tha cho đôi môi kia.
Sở Sở gục đầu lên vai Tiêu Cẩn Du, vì thở gấp mà bộ ngực cứ phập phồng lên xuống, “Vương gia… chàng xấu xa…”
Đây là lần đầu tiên nàng nói chàng “Xấu xa”, khóe miệng Tiêu Cẩn Du khẽ nhếch, “Vậy thì ta sẽ xấu thật cho nàng xem.”
Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng phác họa từng bộ phận trên cơ thể nhỏ bé mềm mại không xương kia, đến những điểm mẫn cảm của nàng thì dừng lại, trêu chọc khiến cho toàn thân nàng tê dại, không ngừng giẫy dụa lung tung trong ngực chàng, khiến xe lăn của chàng suýt thì ngã
Tiêu Cẩn Du nắm lấy đôi tay đang sờ loạn trên người chàng, nhẹ nhàng hôn lên đôi tai đỏ ửng của nàng, “Còn dám nói ta xấu xa nữa không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Sở đỏ bừng vì nín nhịn, trong đầu ngoại trừ ý đồ muốn lập tức lột hết mà ăn sạch chàng thì cũng chỉ còn sót chút ý thức mơ hồ sắp cháy khét, “Ừm… Chàng tốt nhất… Vương gia…”
“Tốt thế nào?”
Ánh mắt Sở Sở tràn ngập mê man, nàng đáng thương nhìn chàng, “Chỗ nào cũng tốt… điểm nào cũng tốt…”
“Tốt ở đâu?”
“Chàng tốt…”
Tiêu Cẩn Du vừa nới lỏng tay, Sở Sở lập tức giật ra, rồi như một con sói đói lao tới bắt mồi, hai mắt nàng phát sáng nhào về phía chàng, xoay người dang chân ngồi lên đùi chàng, xé rách quần áo chàng.
Tiêu Cẩn Du bị nàng dọa đến hoảng hồn, chàng cũng đâu có ý định cản nàng, nhưng cũng đâu muốn làm với nàng ở tư thế này….
Trong phòng khách lại còn trên xe lăn của chàng….
“Sở Sở….”
Một lần nữa Tiêu Cẩn Du lại vô cùng thấu hiểu ý nghĩa của câu ‘Tự gây nghiệt thì không thể sống’, lúc này Sở Sở tuyệt đối sẽ không nói bất kỳ đạo lý gì với chàng, chàng đang ngồi trên xe lăn nên không thể cử động, một động tác cũng chịu thua, cuối cùng đành ngoan ngoãn im lặng , thuận theo nàng hết….
Sở Sở ăn no rồi, đầu óc cũng dần tỉnh táo, vẻ mặt thương cảm vuốt ve cơ thể Tiêu Cẩn Du bị nàng nghịch đến thảm thương.
Ừm, ai bảo đôi khi vương gia chẳng giống bệnh nhân tí nào cả.
Bị đôi tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng nắn bóp bên eo, không biết là vô tình hay cố ý mà chạm mấy cái vào điểm mẫn cảm của chàng, cơ thể đáng thương của Tiêu Cẩn Du lại có phản ứng, chàng cũng chẳng còn sức mà giữ chặt tay nàng, Tiêu Cẩn Du chỉ có thể dùng ánh mắt chân thành nhìn nàng, “Sở Sở, ta sai rồi…”
“Thật à?”
“Thật…”
“Chàng phải hứa sau này sẽ không bắt nạt em nữa.”
“Nhất định sẽ không bắt nạt nàng…”
Tiêu Cẩn Du sắp khóc rồi, là ai bắt nạt ai hả ???.
“Chỉ có em mới được bắt nạt chàng.”
Tiêu Cẩn Du muốn khóc thật sự, nàng chưa bắt nạt đủ sao…
“Được…”
“Vậy lúc chàng viết thư thì đừng quên viết cả chuyện này nữa.”
Tiêu Cẩn Du thật sự bất lực rồi, bảo chàng viết chuyện này cho người nhà họ Sở biết sao? Vậy thì giết chàng luôn đi.
“Viết là chàng hứa sau này sẽ không bắt nạt em!”
“Được…”
Lúc này Sở Sở mới trèo xuống khỏi người chàng, xoa cái eo mỏi nhừ của mình, nhặt quần áo vừa bị xé rách của Tiêu Cẩn Du ở dưới đất lên, khẽ quấn lung tung lên cơ thể chàng, “Em đi tắm.”
Tiêu Cẩn Du thấy Sở Sở tùy ý xoay người rời đi, “Còn ta thì sao….”
Sở Sở đứng cách chàng hơn mười bước, quay đầu lại, “Em biết chàng không muốn người khác tắm giúp mình đâu.”
Bị nàng hành hạ đến mức chẳng còn chút sức lực, quần áo cũng bị nàng xé rách, Tiêu Cẩn Du không còn lựa chọn nào khác, “Ta muốn…”
Đối với câu trả lời này Sở Sở cũng chẳng mấy vừa ý, nàng cong môi, “Vậy để em tìm thị vệ đại ca đến giúp chàng tắm.”
Cuối cùng Tiêu Cẩn Du cũng hiểu là nàng đang cố ý, nhưng cũng đâu còn cách nào khác, chỉ đành kiên trì đến cùng, “Ta hi vọng nàng tắm giúp ta…”
Lúc này Sở Sỏ mới nở nụ cười hài lòng, “Vậy em cũng sẵn lòng tắm giúp chàng…”
“Cảm ơn nàng…”
***
Đợi đến lúc Tiêu Cẩn Du và Sở Sở cùng nhau tắm xong, thay quần áo sạch sẽ, thì chàng mới đưa ra quyết định, “Sở Sở, ngày mai chúng ta sẽ đến quân doanh.”
“Hả?” Sở Sở ngồi xổm bên chân chàng, xắn ống quần của chàng lên, xoa rượu thuốc lên đầu gối giúp chàng, “Chàng đã biết hết tình hình trong quân danh rồi à?”
Tiêu Cẩn Du khẽ gật đầu, “Cũng được kha khá rồi….”
Trên thực tế là không nhiều lắm, nhưng thật sự nếu chàng không tìm cho nàng vài chuyện để làm nhằm phân tán sức lực thì chàng cũng không biết mình còn có thể toàn mạng mà vào tới quân doanh hay không….
Nhìn sắc mặt Tiêu Cẩn Du đã tốt hơn nhiều so với lúc trên đường, nhưng Sở Sở vẫn mím môi mà nói, “Nếu vẫn chưa hiểu hết thì chúng ta ở lại đây vài ngày cũng được… Thịt dê nướng ở đây ăn rất ngon!”
“Trong quân doanh cũng có, nướng còn ngon hơn ở đây nữa.”
“Chàng ăn rồi à?”
“Chưa… Ta nghe người khác nói.”
“Được!”
Sở Sở vừa dứt lời, tay Tiêu Cẩn Du vẫn thấm đầy mồ hôi, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ.
“Vương gia.”
Áhh mắt Sở Sở sáng lên, “A…! Lãnh bộ đầu tới rồi!”
Mặc dù chỉ mới gặp Lãnh Nguyệt một lần nhưng nàng vẫn rất nhớ rõ giọng nói của Lãnh Nguyệt.
“Ừ…” Tiêu Cẩn Du đưa tay kéo ống quần xuống, sửa sang lại vạt áo, sau đó mới cất giọng, “Vào đi.”
Lãnh Nguyệt như một đốm lửa đỏ lách người đi vào, cái gì cũng không nói chau mày dâng cuốn tấu chương tới cho Tiêu Cẩn Du.
Tiêu Cẩn Du nhận lấy, vừa mở ra thì trầm mặt lại, đọc từ đầu tới cuối, sắc mặt sa sầm, ấn đường bỗng nhíu lại, “Ta biết rồi… Cô nói với Lãnh tướng quân, bảo ông ấy đừng vội, cứ im lặng theo dõi diễn biến, ta sẽ lập tức lên đường, trước khi mặt trời lặn sẽ tới doanh trại.”
“Vâng.”
Trong nháy mắt Lãnh Nguyệt lại như một đám lửa vội biến mất, Sở Sở dè dặt nhìn sắc mặt lạnh lùng của tiêu cẩn Du, nắm khuỷu tay chàng, “Vương gia, chàng sao vậy?”
Sắc mặt Tiêu Cẩn Du dần trở lại bình thường, chàng vỗ nhẹ lên mu bàn tay Sở Sở, “Nàng mau thu dọn đồ đạc đi, chúng ta sẽ tới quân doanh ngay bây giờ.”
Sở Sở thử dò xét hỏi, “Lại có người chết sao?”
Tiêu Cẩn Du khẽ lắc đầu, “Không có… Hoàng tử Đột Quyết muốn mời ta ăn cơm.”
Sắc mặt Sở Sở trắng bệch, cầm chặt cánh tay Tiêu Cẩn Du, “Người Đột Quyết là kẻ xấu, chàng đừng đi!”
“Nàng yên tâm… chúng ta tới quân doanh trước rồi tính tiếp.”
Sở Sở đột nhiên nhớ tới một chuyện, sống lưng bỗng lạnh toát, “Vương gia… Không phải chàng nói, chuyện chàng đến quân doanh không thể để người khác biết sao, tại sao người Đột Quyết lại biết chứ!”
Tiêu Cẩn Du cười yếu ớt, vươn tay xoa nhẹ sống lưng cứng ngắc của Sở Sở, “Không sai, có tiến bộ đấy… nhưng nàng đừng sợ, ta sẽ điều tra chuyện này rõ ràng.”
Sở Sở vuốt ve gương mặt Tiêu Cẩn Du, kiên định mà nhìn chàng, “Vương gia, chàng đi đâu thì em theo đó, sau này tuyệt đối sẽ không để ai bắt nạt chàng.”
“Được…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.