Nương Tử Là Pháp Y

Chương 35: Sườn xào chua ngọt (15)

Thanh Nhàn Nha Đầu

06/04/2020

[16 +]

Sở Sở ngủ liên tục hơn nửa ngày, nhưng trong giấc ngủ vẫn không yên ổn cho lắm, ngủ một lúc lại đột nhiên trở mình tỉnh dậy, mơ màng vươn tay chạm vào gương mặt Tiêu Cẩn Du, sờ mắt, rồi mũi chàng, sau khi chắc chắn Tiêu Cẩn Du đã tỉnh nàng mới thở phào một hơi, rồi lại tiếp tục ôm chặt chàng, nằm trong ngực chàng thỏa mãn ngủ tiếp.

Sở Sở mơ thấy rất nhiều chuyện lung tung, mọi chuyện đều xoay quanh Vương gia, nàng mơ Vương gia bị bệnh, Vương gia bị kẻ xấu bắt nạt, Vương gia nôn ra máu, cũng mơ thấy Vương gia ăn cơm nàng nấu, Vương gia cười với nàng, Vương gia ôm nàng… Sau đó mơ thấy Vương gia cưới nàng, nàng và Vương gia cùng bái thiên địa, chàng vén khăn voan của nàng, hôn lên môi nàng, trong lòng Sở Sở rối loạn, khuôn mặt bé nhỏ đỏ lên, sau đó tỉnh giấc.

Tiêu Cẩn Du vẫn đang nhìn nàng, nhìn nàng đang ngủ mơ lúc khóc khi cười, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng khi cười lại đỏ bừng, trông thật đáng yêu, chàng bất giác cũng nở nụ cười mỉm theo nàng.

Sở Sở vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Vương gia đang nhìn mình mỉm cười vô cùng dịu dàng, vô cùng đẹp trai, giống hệt như trong giấc mơ vậy. Sở Sở nằm gọn trong lòng Tiêu Cẩn Du mơ mơ màng màng dụi mắt, ổm cổ Tiêu Cẩn Du hôn lên gương mặt nghiêm túc ấy.

Nụ cười trên mặt Tiêu Cẩn Du cứng lại, nghẹn họng nhìn Sở Sở, gương mặt chàng vốn đang tái nhợt, lại nhanh chóng đỏ rực lên xuất phát từ điểm trung tâm là đôi môi kia, rồi bỗng nhiên nàng úp mặt mình vào ngực chàng, giọng vẫn mang theo vẻ ngái ngủ nói một câu suýt chút nữa đã đẩy chàng quay lại phủ Diêm Vương lần nữa.

“Vương gia, hai chúng ta nên vào động phòng thôi…”

Tiêu Cẩn Du sửng sốt, sao lại… sao lại vào động phòng?!

“Sở Sở… Nàng tỉnh lại đi, tỉnh lại đi…”

“A…” Sở Sở buồn ngủ nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tiêu Cẩn Du, nhìn một chút rồi đột nhiên giật mình, “Á! Đây là nhà của Quý huyện lệnh!”

Tiêu Cẩn Du nín thở một lúc rồi mới thở phào ra, nàng tỉnh lại là tốt rồi….

Sở Sở trở mình ngồi dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, “Vương gia! Huynh… và ta chưa bái đường thì tại sao huynh lại hôn ta!”

Trên mặt Tiêu Cẩn Du lúc đỏ lúc trắng, chàng từng điều tra biết bao vụ án, cũng đã gặp rất nhiều kẻ xấu xa, nhưng chưa từng thấy kẻ nào chơi xấu như nàng!

Đáng tiếc da mặt chàng không dày như nàng, chàng hùng hồn hét lên “Rõ ràng là nàng hôn ta cơ mà”

“Ta… Ta không có…”

“Có ! Nàng hôn ta trước, ta mới hôn nàng!”

“Không phải…”

“Huynh…huynh vô lại! Rõ ràng là huynh hôn ta trước!” Sở Sở gấp đến mức muốn khóc òa lên, đôi chân nhỏ đạp vào ván giường vang lên ” rầm” một cái, “Bà nội ta nói, chưa bái đường không thể hôn người ta, hôn rồi sẽ chẳng ai thèm cưới nữa! Trấn trên chúng ta có Tam cô nương nhà Chu đại thúc bị như thế, có mấy nam nhân từng hôn nàng ấy, nhưng chẳng có ai muốn cưới nàng ấy cả!”

Sở Sở càng nói càng oan ức, nói đến mức vành mắt cũng đỏ lên rồi.

“Nàng đừng khóc… đừng khóc…” Tiêu Cẩn Du quýnh lên, bật thốt “Ta cưới nàng.”

Sở Sở chớp đôi mắt ngập nước, chu cái miệng nhỏ nhắn, “Thật à?”

Tiêu Cẩn Du yên lặng thở dài, “Không phải Hoàng thượng đã thưởng ta cho nàng rồi sao…”

Sở Sở lập tức nhếch miệng vui vẻ nói, “Ừm! Sao ta lại quên chuyện này chứ! Chính Hoàng thượng đã thưởng huynh cho ta mà!”

Tiêu Cẩn Du im lặng nhắm mắt lại, đột nhiên chàng rất nhớ khoảng thời gian mình hôn mê vừa qua.

Vừa nhắm mắt lại, liền nghe thấy giọng rõ ràng nghiêm túc của Sở Sở, “Vương gia, huynh hôn ta lại lần nữa đi.”

Tiêu Cẩn Du hít sâu một cái, im lặng tay nắm chặt chiếc khăn trải giường, “Vì sao…

“Ta nghĩ rồi, vừa nãy lúc huynh hôn thì ta không nhắm mắt.”

“…Đừng lo.”

“Quan trọng lắm! Ca Ca ta nói, khi hôn phải nhắm mắt, nếu không nhắm mắt thì sẽ không phải là con gái nhà lành!”

Tiêu Cẩn Du nghẹn thở, suýt chút nữa muốn ngất đi.

Chàng thật sự muốn biết những suy nghĩ lung tung trong đầu nàng là do ai truyền dạy…

Sở Sở chu môi, “Nếu Ca Ca biết ta không nhắm mắt, chắc chắn huynh ấy sẽ tức giận…”

“Nàng yên tâm, ta sẽ không nói cho huynh ấy biết…”

Sở Sở nghiêm mặt, “Không được, đây là chuyện lớn, phải nói cho Ca Ca biết, còn phải nói cho phụ thân và ông bà nội biết nữa !”



Đầu óc Tiêu Cẩn Du choáng váng hoàn toàn không thể nghĩ được gì, chàng bất lực thở dài, “Được, nghe nàng hết…”

Nếu vì chuyện này mà nàng mang tiếng “Không phải con gái nhà lành” ở quê nhà, thì thật không đáng…

Sở Sở vừa nghe Tiêu Cẩn Du bằng lòng, liền lập tức nằm xuống bên cạnh Tiêu Cẩn Du, nhắm mắt đưa khuôn mặt nhỏ nhắn sát lại gần chàng, gần đến mức như mặt hai người đang dán chặt vào nhau vậy.

Sở Sở chờ môi Tiêu Cẩn Du chạm lên mặt mình, cuối cùng Tiêu Cẩn Du vươn hai tay nâng mặt nàng lên, nhẹ nhàng chuyển góc, Sở Sở nhắm mắt một lúc lâu lại thấy buồn bực, vừa định mở miệng hỏi đã xảy ra chuyện gì, thì gáy nàng bị kéo xuống, cơ thể nàng dán chặt vào người Tiêu Cẩn Du, bờ môi chạm vào một nơi rất ấm áp.

“Á…”

Sở Sở không dám mở mắt, vươn chiếc lưỡi nhỏ thăm dò miêu tả hình dáng của sự ấm áp này, nhẹ nhàng lên xuống, vừa mịn nhẵn lại nóng ấm, hôn thật thoải mái…

Môi Tiêu Cẩn Du bị nàng trêu chọc mà ngứa ngáy, chàng mở miệng kéo chiếc lưỡi ngịch ngợm ấy vào trong miệng, cảnh cáo nàng mà khẽ cắn một cái.

“Ưm…”

Đầu lưỡi bị khẽ cắn, Sở Sở đột nhiên cảm thấy như một cơn tê dại đang chạy dọc toàn thân mình, nàng ghé sát cơ thể mình vào người Tiêu Cẩn Du cọ xát vài cái, đẩu lưỡi không tự chủ được tham lan tiến sâu vào bên trong khoang miệng.

Trong cái nơi vừa ấm áp lại ướt át ấy thoang thoảng mùi thuốc bắc, đầu lưỡi Sở Sở tò mò liếm bốn phía, Tiêu Cẩn Du lại cảm thấy ngứa ngáy khẽ rên một tiếng, vừa bực mình vừa buồn cười, đem đầu lưỡi của mình quấn lấy vật nhỏ đang làm loạn kia, dây dưa điên cuồng.

Đầu lưỡi Sở Sở không thể động đây, thân thể nhỏ nhắn lại khó chịu ngọ nguậy liên tục, trong cổ họng phát ra một âm thanh như đang làm nũng lại như đang than nhẹ.

Cơ thể Tiêu Cẩn Du hơi run, một cảm giác nóng rực chạy khắp toàn thân chàng, hội tụ hết ở bụng dưới, ý thức mơ màng cháy sạch, chàng thả chiếc lưỡi kia ra, cắn mút đôi môi non mềm của nàng, bàn tay đang nâng gáy Sở Sở từ từ trượt xuống chiếc eo mềm mại của nàng, cách một lớp y phục nhẹ nhàng mà vuốt ve vòng quanh chiếc eo nhỏ.

Sở Sở bị vuốt ve không ngừng, hô hấp dần loạn, nàng cứ như một cô mèo con cọ mình vào người Tiêu Cẩn Du, đôi tay nhỏ bé kéo vạt áo chàng tham lam tiến vào trong tùy tiện làm bậy, trong lúc đôi môi được tự do, từ cổ họng mơ hồ tràn ra tiếng gọi, “Vương gia… Ưm…Ngứa quá…”

Chăn trên người bị kéo hết sang một bên, vạt áo hé mở, một cơn gió nhẹ lướt qua, lập tức kéo lại lý trí gần như bị cháy sạch của Tiêu Cẩn Du.

Đột nhiên nhận ra bản thân đang làm gì, cơ thể chàng run lên một cái, từ đầu đến chân đều cứng lại.

Rõ ràng… chàng chỉ định hôn nhẹ lên môi nàng một cái mà thôi.

Tiêu Cẩn Du bỗng nhiên dừng tay, Sở Sở lại ra sức cọ người mình vào người chàng, không biết vô tình hay cố ý mà chạm vào đúng chỗ không nên chạm, “Vương gia…”

Tiêu Cẩn Du gắng gượng giữ vững tinh thần, vươn tay vòng qua lưng Sở Sở vỗ nhẹ, khàn giọng nói, “Sở Sở, đừng nhúc nhích…”

“Ứ…”

Trán Tiêu Cẩn Du đổ đầy mồ hơi, không biết lấy sức đâu ra mà nắm chặt tay Sở Sở, cắn răng trầm giọng, “Ngoan, không nghịch nữa…”

“Ứ…”

Tiêu Cẩn Du bực mình, “Nếu nàng dám cử động ta sẽ sai người đánh mông nàng nở hoa!”

Sở Sở lập tức ngoan ngoãn nằm bất động.

Cũng không phải là bất động, đôi tay nhỏ bé còn đặt trên lưng chàng, thỉnh thoảng xoa một cái, bất kể Tiêu Cẩn Du hít thở thế nào, phản ứng trên người hoàn toàn không hề dịu xuống.

Chết tiệt, trước giờ chưa ai có thể khiêu chiến giới hạn của chàng thế này, chẳng lẽ bệnh tình chàng đang nguy kịch lắm rồi…

Sở Sở nằm im được một lúc, cả người tê dại, nàng thở đều, xoay người một cái bò dậy, nhìn quả anh đào trên gối kia mà chẹp chẹp miệng nhỏ, liếm liếm môi, “Vương gia, lúc đầu huynh có hôn ta thế đâu.”

“…”

Trên gương mặt đỏ bừng của Sở Sở nhanh chóng nở nụ cười sung sướng, “Nhưng ta đồng ý cho huynh hôn ta như thế!”

“…”

Sở Sở sửa sang quần áo một lượt rồi leo xuống giường, nàng vội vàng kéo chăn lên đắp kín người Tiêu Cẩn Du, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy, “Huynh có đói bụng không, ta nấu đồ cho huynh nhé, nhưng hai ngày nay huynh chỉ có thể húp cháo thôi, qua hai ngày nữa ta sẽ nấu đồ ăn ngon cho huynh.”

Sau khi Sở Sở mặt mày hớn hở chạy ra khỏi cửa, thì có một bóng người y phục trắng toát cứ như ma quỷ mà nhẹ nhàng bay xuống từ trên trần nhà .

Suýt chút nữa Tiêu Cẩn Du đã bất tỉnh, sao tên Cảnh Dực này lại trốn trên đó ???!

Cảnh Dực khẽ bước đến bên cạnh giường Tiêu Cẩn Du, nhịn cười đến đau cả eo, y nhại lại theo giọng nàng lúc nãy “Vương gia, huynh có đói bụng không?”



Sắc mặt Tiêu Cẩn Du vừa đỏ vừa đen nhìn thẳng lên trần nhà.

Cảnh Dực ôm bụng cười lăn lộn, ý tứ sâu sa chỉ chỉ tay vào phần bụng dưới của Tiêu Cẩn Du, tốt bụng mà nói, “Có cần ta giúp một tay không?”

Sắc mặt Tiêu Cẩn Du tối sầm, “Không cần…”

Cảnh Dực nheo đôi mắt hồ ly, quan sát nửa thân dưới Tiêu Cẩn Du được che dưới chăn, dùng sự trung thành và tận tâm nói với ý tứ sâu xa, “Cố nhịn đau nhé, Vương gia, huynh phải vì nước vì dân mà bảo trọng thân thể.”

Tiêu Cẩn Du có suy nghĩ muốn giết người, đáng tiếc lúc này đừng nói là vùng lên giết người, mà ngay cả sức cầm một con dao gọt trái cây chàng cũng không có.

Tiêu Cẩn Du liếc mắt trừng y, Cảnh Dực lập tức tự giác ôm đầu tìm góc phòng gần đó đi qua ngồi xổm xuống lánh nạn.

Có thể tận mắt chứng kiến một tòa núi thái sơn sừng sững chẳng hề gục ngã trước sắc đẹp như An vương gia lại bị một nha đầu hành hạ đến mức này. Lúc này nếu Tiêu Cẩn Du thực sự rất muốn sai người giết y diệt khẩu, y nghĩ mình cũng có thể mỉm cười nơi hoàng tuyền, đồng thời còn có thể cười đến lúc đi đầu thai chuyển kiếp.

Tiêu Cẩn Du nhìn Cảnh Dực trông có vẻ chẳng hề sợ mà đã chuẩn bị sẵn sàng anh dũng hy sinh thì suýt chút nữa muốn nôn ra máu, đây là ông trời đã dạy dỗ chàng vì chàng luôn đùa giỡn với Diêm Vương đó sao ?!…

Tiêu Cẩn Du không thể làm gì khác hơn là thở ra một hơi, “Cậu đến lúc nào…”

“Lúc mà huynh chơi xấu nói mình không hôn người ta.”

“…Vào từ đâu?”

“Thì từ cửa sổ, lúc mới vào ta nghe thấy hai người đang nói chuyện nghiêm túc, nên ta đóng chặt cửa sổ rồi leo lên xà nhà ngồi, lúc ấy huynh đang tập trung tinh thần nói dối, nên chắc chắn không chú ý đến ta rồi…”

Tiêu Cẩn Du hít sâu một hơi, trầm giọng gọi, “Cảnh Dực…”

“….”

“Qua đây…”

Cảnh Dực không nói hai lời, hai tay chắp sau gáy nhanh nhẹn nhào lộn vài cái, liền mạch lưu loát, vừa lúc đến trước giường Tiêu Cẩn Du, y ngồi xổm bên giường ngẩng đầu trưng ra khuôn mặt hiền lành tươi cười,

Tiêu Cẩn Du chẳng thèm nhìn y, “Tới Ngưng hương các chưa?”

“Tới rồi, thị vệ của huynh nói không sai, nhưng vẫn chưa nói hết. Quan hệ giữa bà chủ mỹ nhân và Đàm Chương quả thực có vấn đề, hơn nữa những gã còn lại trong quán cũng rất kì quái, tất cả đều là những kẻ có máu mặt ở thị trấn này, dù sao đếm trên đầu ngón tay cũng không thể hết được.”

Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng nhíu mày, “Người bên phía Quý Đông Hà thì sao?”

“Không có ai cả.”

Mi tâm Tiêu Cẩn Du chau chặt, “Nguyên nhân là gì…”

Cảnh Dực ngạc nhiên, không biết vô tình hay cố ý mà nhìn xuống nửa người dưới của Tiêu Cẩn Du, “Nguyên nhân của mấy chuyện đó… Chỉ có thể hiểu chứ chẳng thể nói rõ được, chưa từng thử qua thì tất cả đều chỉ đoán mò… Dù sao trời cũng sắp tối rồi, nếu không, bây giờ ta sẽ đưa Uyển nương tới gặp huynh?”

Sắc mặt Tiêu Cẩn Du đen xì, “… Ta đang hỏi Quý Đông Hà.”

Y còn tưởng rằng Vương gia bị nha đầu kia kích thích nên nghĩ ra rồi…

“Ta đâu có biết…”

” Điều tra đi…”

Cảnh Dực dở khóc dở cười, “Vậy điều tra thế nào?”

“Hỏi Quý Đông Hà… Hoặc đi tìm nha hoàn cùng về nhà với Quý phu nhân .”

“Thế thì ta sẽ đi tìm nha hoàn kia vậy,…. mà Vương gia này…”

“Sao?”

“Huynh thật sự không cần giúp à?”

“…”

*****

[Tác giả]: Nụ hôn đầu tiên của Sở Sở và Vương gia! Quá thô lỗ, mấy người đều thô lỗ!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nương Tử Là Pháp Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook