Nương Tử Là Pháp Y

Chương 37: Sườn xào chua ngọt (17)

Thanh Nhàn Nha Đầu

06/04/2020

Lúc Sở Sở về phòng Tiêu Cẩn Du vẫn đang ngủ say, hơi thở đều đặn, mi tâm giãn dần, lông mày tinh tế mảnh mai lẳng lặng rũ xuống, chàng nằm đó yên bình tuyệt đẹp như một bức tranh.

Sở Sở ôm gối, lén lút bò từ cuối giường lên, rón rén đặt gối xuống, bày biện chăn, cởi áo khoác xong đặt đầu lên gối, rồi cẩn thận đắp chăn lên người.

Nàng vốn định ngủ chung một chăn cùng Vương gia, nhưng hiện giờ chàng đang bị bệnh, ngộ nhỡ nửa đêm nàng giành mất chăn của Vương gia, hại chàng bị cảm lạnh thì hỏng.

Đèn sáng rực, Sở Sở nằm một lúc mà không ngủ được, liền tiến lại gần Tiêu Cẩn Du, nằm nghiêng người bên cạnh chàng, hai tay nhỏ bé xếp chồng lên nhau làm giá đỡ má, nhìn chàng không chớp mắt.

Vương gia nhà nàng thật khôi ngô, tính cách lại tốt, tấm lòng cũng tốt, còn biết thăng đường xử án, thực sự là đốt đèn lồng cũng không tìm được một người tuyệt vời như chàng, càng ngắm càng yêu.

Hơn nữa Vương gia còn thừa nhận, chàng thích nàng, thích nàng nhất.

Nàng thích làm nương tử của chàng, càng nghĩ càng thích, vui đến mức bật cười thành tiếng.

Từ nay về sau nàng nhất định phải chăm sóc tốt cho Vương gia, cho đến khi chàng khỏi bệnh chàng, nàng sẽ nuôi chàng béo trắng mập mạp, để không ai bắt nạt được chàng…

Nếu…

Vương gia thực sự là lão đại của Lục Phiến Môn thì càng tuyệt….

Sở Sở vừa tưởng tượng vừa cười, chẳng biết đã ngủ mất từ lúc nào, trong lúc ngủ mơ dường như nghe thấy có người đang gọi tên nàng, hình như là tiếng của Vương gia, hơn nữa nghe giọng có vẻ đang cố nhịn đau, vang lên bên tai nàng…

“Vương gia…”

Thấy Sở Sở còn buồn ngủ ngẩng đầu lên, Tiêu Cẩn Du có chút ngượng ngùng cười khổ, “Sở Sở…. nàng có thể lấy giúp ta lọ thuốc được không…”

Lúc này Sở Sở mới tỉnh ngủ, nàng mở to hai mắt nhìn Tiêu Cẩn Du, lại thấy sắc mặt chàng trắng bệch, mồ hôi ướt trán, thì ập tức hoảng hồn, “Vương gia, chàng sao thế?”

Tiêu Cẩn Du nhịn đau hơi thở dồn dập, “Bệnh cũ thôi…, không sao…. Uống chút thuốc là được…”

“Ta đi lấy cho chàng ngay!”

“Cảm ơn….”

Sở Sở chạy đến cái rương lớn đựng thuốc lấy ra một lọ Tiêu Cẩn Du chỉ, đổ ra hai viên thuốc cẩn thận đút vào trong miệng chàng, Tiêu Cẩn Du nuốt thuốc xuống, lại nghiêm túc nói cảm ơn với Sở Sở lần nữa.

Sở Sở có chút hoài nghi nhìn bình thuốc nhỏ trong tay, “Chàng uống thuốc này có ổn không?”

“Ừ…. nàng đừng lo, mau ngủ nào….”

Nếu không phải xương khớp trên người càng ngày càng đau đớn nghiêm trọng khiến chàng không chịu nổi, nếu không phải toàn thân chẳng còn chút sức lực nào, thì chàng cũng không muốn đánh thức nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mập mạp kia đang ngủ mà vẫn nở nụ cười, chắc hẳn nàng đang ngủ ngon, còn mơ thấy chuyện gì đó rất tuyệt …

Sở Sở đem lọ thuốc đặt lại trong hòm, rồi quay về lau mồ hôi cho chàng, rồi lên giường nằm xuống bên cạnh chàng, thấy chàng vẫn đang nhíu chặt mày, hơi thở dồn dầp, thì nàng đột nhiên nghĩ ra, “A! Vương gia, có phải chàng bị thấp khớp không?”

Tiêu Cẩn Du ngẩn ra, cố hết sức nghiêng đầu sang nhìn nàng, “Sao nàng biết…”

“Đương nhiên ta biết chứ! Chàng ngâm mình trong nước đá lâu như vậy, lúc ngâm xong các đốt ngón tay trên người đều sưng lên, vừa chạm vào chàng cũng đau đến run cả người, ta bèn lấy rượu thuốc xoa cho chàng ba ngày mới tan hết vết sưng, còn tưởng rằng chàng đã hết đau… Chàng chờ một chút, ta lấy thêm rượu thuốc xoa cho chàng!”

Tiêu Cẩn Du còn chưa kịp nói “Không ” thì Sở Sở đã nhảy xuống giường đi rồi.

Chàng đã bị bệnh này ba năm rồi, đương nhiên chàng biết xoa rượu sẽ tốt hơn bất cứ loại thuốc nào, nhưng căn bệnh này chính là sau khi gắng gượng ngâm mình trong nước đá, toàn ộ xơng khớp trên người đều yếu hẳn, muốn xoa bóp thì phải xoa từ bả vai đến cả ngón chân…

Lúc chàng hôn mê thì thôi, nhưng bây giờ lại đang tỉnh táo….

Sở Sở cầm lọ rượu thuốc quay lại, đem hai chậu than trong phòng lôi đến bên cạnh, rồi bò lên giường kéo chăn trên người chàng xuống, Tiêu Cẩn Du đột nhiên nghĩ đến chuyện liều chết phản kháng, ” Đợi chút đã…”

“Sao vậy?”

Trên mặt Tiêu Cẩn Du có phần ửng đỏ, “Ta… Ta không mặc quần áo…”

“May quá…ta không cần cởi quần áo cho chàng nữa!” Sở Sở cười đắc ý, “Ta đã nói thế này rất tiện mà!!”

“…”

Sở Sở kéo chiếc chăn trên người chàng ra, nửa đỡ nửa ôm giúp chàng trở mình. Cơ thể Tiêu Cẩn Du vừa động cũng đau đến mức run rẩy, chẳng qua chỉ là chuyển từ nằm ngửa sang nằm sấp, đã khiến chàng đau đến mức cả người túa đầy mồ hôi lạnh.

“Vương gia, chàng cố chịu nhé, ta xoa người cho chàng một lúc là đỡ ngay.”

“Ừ…”

Sở Sở bắt đầu xoa bóp chậm rãi từ bả vai chàng, vừa xoa bóp vừa trò chuyện với chàng, “Vương gia, bệnh thấp khớp của chàng bị từ bé sao?”

Tiêu Cẩn Du không để ý đáp, “Không phải…”

“Thế mắc bệnh lúc nào?”

“Ba năm trước…”

“Vậy cũng mới thôi, sau này ta thường xuyên xoa bóp cho chàng sẽ đỡ hơn.”

“Ừ…”



“… Chân chàng… cũng di bị thấp khơi sao?”

“Không phải…”

“Vậy thì vì sao?”

“Không còn nhớ nữa…”

“Hả?”

“Hồi ấy còn bé quá nên không nhớ nữa… Đại phu nói là bị ngã… Cung nữ làm ta ngã bị thương cũng đã bị xử tử rồi…”

Sở Sở đau lòng xoa vùng lưng gầy thấy rõ cả xương của Tiêu Cẩn Du, “Đáng chết!”

“Viên Hình mà chết…”

“Viên Hình là gì vậy?”

“Ngũ mã phanh thây…”

Sở Sở im lặng không nói, một lúc sau mới cắn răng nói tiếp, “Chẳng đáng thương, ai bảo nàng ấy khiến chàng bị thương…”

“Không nhớ nữa… Có lẽ là vì lúc còn bé ta không nghe lời…”

“Không phải đâu! Chàng rất ngoan mà!”

“…”

***

Sở Sở đổ một ít rượu thuốc vào trong lòng bàn tay, lúc xoa bóp thì rất nhẹ nhàng cẩn thận, “Vương gia, mỗi ngày chàng không phải ngồi thì chính là nằm, vùng eo quả là nơi chịu khổ nhiều nhất, nhìn lưng chàng cứng lại hết rồi, chắc là đau lắm !, Sao chàng không gọi ta dậy sớm hơn chứ…”

Lúc đầu nàng xoa với lực vừa đủ khiến chàng dần thả lỏng cũng buồn ngủ rồi, nhưng đột nhiên Sở Sở xoa vừa chạm vào eo thì cơ thể chàng lập tức căng thẳng.

Phần eo trên người chàng quả thực vô cùng yếu đuối nhưng cũng là nơi mẫn cảm nhất, đôi tay nhỏ bé ấm áp mềm mại của Sở Sở nắn bóp theo quy luật trên eo chàng, mỗi một cái cũng khiến cả người chàng phát run.

Sở Sở dừng lại, cẩn thận hỏi, “Vương gia, ta làm chàng đau à?”

“Không … Không …”

Tiêu Cẩn Du nói thật, điều khiến chàng run lên không phải vì đau đớn, mà là vì sự nóng bỏng từ đôi tay nhỏ bé kia truyền lên da chàng, từ vùng eo yếu ớt chui vào va chạm mạnh mẽ với luồng nhiệt ngủ yên trong cơ thể, nhanh chóng thiêu cháy ý thức chàng. Sự biến hóa của cơ thể khiến Tiêu Cẩn Du giật nảy mình, cũng biết lưng mẫn cảm, nhưng không ngờ lại mẫn cảm đến thế này, nàng chỉ xoa rượu thuốc cho chàng thôi mà…

“Sở Sở… … nàng đừng…”

Sở Sở đang chăm chú xoa bóp, hoàn toàn không nhận ra sự kỳ lạ của chàng, “Ta xoa bóp không thoải mái sao?”

Da mặt Tiêu Cẩn Du không dày để trả lời vấn đề này, cả khuôn mặt đỏ bừng chôn trong gối chỉ có thể nói một câu, “Ta… chân ta đau… rất đau… nàng bóp chân giúp ta!…”

Sở Sở như gặp phải quỷ lập tức mở to mắt, “Vương gia, chân chàng có cảm giác rồi à!”

Tiêu Cẩn Du lắc đầu, nếu nó có cảm giác, chàng nào dám để nàng xoa bóp, “Chỉ biết là đầu gối đang rất đau

“Được, ta sẽ bóp chân cho chàng!”

***

Tiêu Cẩn Du cũng không biết tối qua mình đã ngủ từ lúc nào, chỉ nhớ cuối cùng là Sở Sở dìu chàng xoay người nằm ngửa, sau đó bắt đầu bóp chân cho chàng.

Khi tỉnh dậy trời đã sáng rồi, bên cạnh không có người, hai chiếc chăn đều đắp trên người chàng.

Tiêu Cẩn Du thử di chuyển một chút, vẫn không có chút sức lực nào, nhưng cơ thể đã hết đau.

Cả ngày hôm quả quả thật như một giấc mơ vậy…

Cơn buồn ngủ của Tiêu Cẩn Du chưa tan hết, Sở Sở đã chạy vào, trong tay ôm một bình hoa, trong bình cắm mấy nhánh hoa mai đỏ tươi, vào cửa thấy Tiêu Cẩn Du đã tỉnh, nàng liền ôm bình hoa chạy đến trước giường.

“Vương gia, chàng dậy rồi à!”

“Ừ…” Tiêu Cẩn Du nhìn bình hoa, “Từ đâu vậy?”

“Hái từ trong vườn hoa của Quý phủ, bên hồ có một cành mai, hai ngày nay thời tiệt thuận lợi, cả cành đều nở hoa! Ta đã hỏi nha hoàn trong hoa viên của Quý phủ, nàng nói có thể hái, nên ta hái.” Nói xong thì đưa hoa đến trước mặt Tiêu Cẩn Du, “Vương gia chàng xem, đẹp không!?”

Tiêu Cẩn Du cười khẽ, “Đẹp… Giúp ta mặc y phục đi!.”

“Mặc y phục làm gì, chàng cứ nằm đó nghỉ ngơi đi!”

“Nằm mãi cũng khó chịu, ta muốn đi ngắm hoa, tắm nắng…”

“Ta biết chỗ, ta sẽ đi cùng chàng!”



“Được.”

Sở Sở đặt bình hoa lại đi mở tủ đồ, “Vương gia, chàng muốn mặc y phục thế nào?”

“Màu trắng là được.”

“Vương gia, y phục của chàng ngoại trừ quan phục thì đều là màu trắng nhỉ.”

“Phải…”

Ngay cả chàng cũng không nhận ra đấy.

“Đúng rồi! Chàng thích màu trắng phải không?”

“Không phải…”

“Tại sao y phục của chàng đều là màu trắng?”

“Chắc… vì những nơi ta đi qua đều có người chết.”

***

Sở Sở đẩy Tiêu Cẩn Du từ từ đi dạo trong hoa viên, vừa qua đoạn rẽ liền thấy cây hồng mai, cũng vừa thấy dưới gốc cây mai có người giơ rìu lên, vung về hướng cây mai chặt.

“Đừng chặt!”

Sở Sở hô lên một tiếng rồi nhanh chân chạy tới, Tiêu Cẩn Du muốn ngăn cũng đã muộn, chỉ thấy Sở Sở tiến lên giơ tay ngăn chặn, “Không được chặt!”

Nha hoàn vừa định vung rìu, trước mặt đột nhiên nhảy ra một người sống sờ sờ, lại càng hoảng sợ, vứt ngay chiếc rìu xuống.

“Tõm” một tiếng, chiếc rìu rơi xuống hồ sau lưng nàng ta.

Sau khi nhìn rõ người vừa xông tới là Vương phi nương nương, nàng ta hoảng sợ quỳ xuống, “Nương nương thứ tội. Nô tỳ đáng chết!”

“Sao ngươi lại chặt nó ?!”

“Nương nương bớt giận… Quản gia dặn nô tỳ phải chặt, nói là đang lo tang sự cho phu nhân, Quý phủ không thể có màu đỏ, nô tỳ cũng không còn cách…”

Sở Sở tức giận đang định mắng người, đột nhiên nghe được tiếng bánh xe gỗ chậm rãi đi tới, lúc này nàng mới nhớ ra vừa rồi nàng đã vứt Tiêu Cẩn Du sang một bên, thì vội quay đầu nhìn sang, Tiêu Cẩn Du đang đẩy xe lăn sang bên này, đường nhỏ không bằng phẳng, nên trông chàng có vẻ rất khó khăn.

Sở Sở vội chạy tới, mặt đỏ lên, “Nàng… nàng ta định chặt cây.”

Tiêu Cẩn Du lạnh mặt nhìn nàng, vừa nghĩ tới cảnh vừa rồi thì lưng Tiêu Cẩn Du liền lạnh cứng, nha đầu kia cứ hùng hổ xông tới, còn dùng cả người ngăn cản, ngộ nhỡ nha hoàn kia xuống tay… Chàng cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.

“Nàng muốn giữ cái cây đó còn mình thì không định sống nữa sao?”

Sở Sở vội đến mức nắm lấy tay chàng, “Vương gia chàng đừng giận, ta đâu c nói sẽ ứt bỏ chàng!”

Tiêu Cẩn Du nghẹn họng, nhất thời không còn cách nào khác.

Nàng cố ý, chắc chắn là cố ý…

Lúc này nha hoàn mới nhìn thấy Tiêu Cẩn Du, nàng ta nhanh chóng quỳ xuống, “Nô ty bái kiến An vương gia!”

Sở Sở nhìn Tiêu Cẩn Du trước mặt, tức giận nói, “Ngươi lạy Vương gia cũng không được! Không thể chặt!”

Tiêu Cẩn Du dở khóc dở cười tự tay kéo cái người đang đứng chặn trước mặt mình sang bên cạnh, lúc này mới nhìn thấy nha hoàn đang run rẩy quỳ dưới đất, “Là quản gia sai ngươi chặt cây?”

“Bẩm Vương gia, đúng là vậy …”

“Nghe lệnh ta, cứ giữ lại đi .. Gọi quản gia tới nói chuyện với ta.”

Nha hoàn còn chưa lên tiếng trả lời, Sở Sở không nhịn được liền nhảy ra, “Kẻ nào không nghe lời Vương gia, Vương gia sẽ đánh mông kẻ đó!”

Vừa nói xong thì cũng cảm giác trên mông mình bị đánh một cái không nặng không nhẹ, quay đầu lại đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của chàng đang nhìn mình.

Sắc mặt Tiêu Cẩn Du biến thành đen thui kéo nàng lại bên người, cúi đầu nhìn về phía nha hoàn, “Đứng lên rồi nói!…”

“Tạ Vương gia!”

Tiêu Cẩn Du từ ừ nhìn qua cảnh vật xung quanh, mặc dù trời rét đậm, nhưng chiếc cây trước mắt vẫn đầy sức sống, ngay cả nước trong hồ cũng không bị đóng băng, “Vườn này là do ngươi chăm sóc?”

“Bẩm Vương gia, đúng ạ… Công việc chính của nô tỳ là chăm sóc khu vườn này.”

Không biết Tiêu Cẩn Du vô tình hay cố ý ngầng đầu nhìn qua tòa nhà bên cạnh hồ, “Quý đại nhân cùng phu nhân ở nơi này… Ngươi có để ý, trước khi phu nhân về nhà mẹ đẻ có gì đó khác thường không?”

*****

[Tác giả]: Vương gia muốn mà không được, Nha Đầu muốn cũng không được… Đang tiếc là mỡ trước mặt cũng không ăn được, Vương gia phải cố nhịn nha.

Bí mật sắp được bật mí, cho Nha Đầu nghỉ chút nhé, sau khi tỉnh táo, tui sẽ lập tức quay lại ~~a~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nương Tử Là Pháp Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook