Nương Tử Là Pháp Y

Chương 22: Sườn xào chua ngọt (2)

Thanh Nhàn Nha Đầu

05/04/2020

Trong hai ngày sau đó, ngoại trừ lúc Tiêu Cẩn Du cần giải quyết một vài công văn gửi tới từ kinh thành, thì phần lớn thời gian ngồi trong xe ngựa đều hao phí vì ba cuốn《 Truyền kỳ chín vị đại thần của Lục Phiến Môn》kia, chàng còn vùi đầu đọc rất chăm chú. Nếu Sở Sở không biết, còn tưởng chàng đang đọc công văn vụ án nào đó.

Nhưng chuyện đó cũng chẳng làm vơi đi phần nào bệnh tình của chàng, ngược lại, hai tên thị vệ bên ngoài lái xe nghe rất rõ từng trận ho khụ khụ của Tiêu Cẩn Du truyền ra từ bên trong, càng ngày càng nặng, càng ngày càng nhiều, càng nghe càng lo lắng, nên cả hai cũng không dám đi nhanh mà đánh xe càng ngày càng chậm, đến mức khi cả đoàn đến cửa thành Thăng Châu thì cửa thành đã đóng từ nửa canh giờ trước rồi.

Hai gã thị vệ hoảng hốt, trước khi lên đường Ngô Giang đã nghiêm mặt cảnh cáo bọn họ nhiều lần, nếu dám làm hỏng chuyện của vương gia, thì khi về hắn sẽ cho bọn họ tới Tây Bắc trấn giữ biên cương. Cả hai nhanh chóng lôi lý do vì mấy tên trấn thành ra bẩm, “Vương gia… Nhất định là vì mấy tên giữ thành ăn no lười biếng dùng mánh khóe nên đóng cửa thành sớm, để thuộc hạ đi gọi bọn họ ra mở cửa.”

“Thôi…” Tiêu Cẩn Du tất nhiên hiểu Ngô Giang đã cẩn thận chọn lựa hai người có nhiều kinh nghiệm thế này thì sao họ có thể làm lỡ giờ đóng cửa thành được, cũng may là hai người họ đi chậm, nên lúc này chàng mới còn sức để mở miệng nói, “Lúc đi ngang qua đây có để ý xung quanh có thôn xóm nào không?”

“Bẩm vương gia, phía đông bên kia có một thôn lớn.”

“Tìm nhà trưởng thôn tá túc một đêm đi.”

“Vâng, vương gia.”

Xe ngựa lại lăn bánh lần nữa, Sở Sở nhìn Tiêu Cẩn Du đang dựa người nằm trên giường khẽ nhắm mắt, vẻ mặt hiếu kỳ, “Huynh thân với thôn trưởng đó lắm sao?”

Tiêu Cẩn Du đã mệt mỏi khi phải giải thích cho nàng rồi, chàng đành khẽ lắc đầu.

“Vậy chúng ta tới nhà ông ấy làm gì?”

“Người có thể trở thành trưởng thôn, thì người đó phải có tính cách tốt, hoặc là gia cảnh tốt, qua đêm ở đó cũng thoải mái…”

Sở Sở kích động vỗ tay, hai mắt sáng rực, “Huynh nói quá đúng, thật sự là như vậy! Trưởng thôn Tiểu Vương ở trấn bên cạnh nhà chúng ta là một người rất tốt, trong thôn nếu nhà ai có chuyện ông ấy đều giúp đỡ, nếu thấy người ngoài thôn gặp chuyện khó khăn ông ấy cũng giúp, thôn trưởng bên Đại Trâu cũng vậy, hàng năm cứ đến mùa cấy mạ ông ấy đều đưa người tới giúp mấy bà mấy thím góa phụ trong thôn, mà chẳng lấy thù lao gì đâu… Còn cả thôn trưởng bên Lý thôn nữa, ông ấy không hay giúp đỡ người khác, nhưng nhà ông ấy rất giàu, xây tận bảy gian phòng, nuôi tới tám con heo đấy!”

Trước khi nàng kể tên tám con heo đó Tiêu Cẩn Du đã nhanh chóng mở miệng trả lời qua loa, “Thật sao…”

“Thật chứ! Chờ khi nào huynh tới trấn Sở Thuỷ ta sẽ đưa huynh đi thăm chúng là biết ngay, heo nhà ông ấy chăm rất tốt, thịt ăn ngon hơn những con heo nhà khác nhiều, con nào con nấy vừa trắng lại khỏe mạnh!” Nói xong nàng còn bồi thêm một câu nữa, “Huynh cũng nên ăn nhiều hơn đi.”

Tiêu Cẩn Du đang nhắm mắt cũng có thể nhìn thấy mấy vạch đen trên trán mình, nha đầu này từ đâu tới không biết…

Tiêu Cẩn Du mặt đen xì một lúc lâu cũng không nói gì, Sở Sở mân mê đôi môi, lại hỏi thêm câu nữa, “Vậy.. Bọn họ sao có thể tìm được nhà thôn trưởng?”

Ngô Giang đã cẩn thận chọn lựa hai người đó từ hơn một trăm người, nên chút mắt nhìn ấy nhất định cũng phải có.

Tiêu Cẩn Du dù biết rõ cũng không dám nói, “Cô hỏi hai bọn họ là biết…”

Mấy chuyện nguy hiểm thế này, tốt nhất vẫn nên giao cho thuộc hạ bên dưới thôi…

***

Chưa đến một khắc [1], xe ngựa đã dừng lại trước cửa một đại viện, gõ cửa vài phút hỏi thăm, quả nhiên đây là nhà thôn trưởng.

[1] Một khắc : mười lăm phút

“Mấy vị đây là…?”

Tiêu Cẩn Du gật đầu làm lễ chào hỏi, trên mặt nở nụ cười khiêm tốn lại nhã nhặn, “Tại hạ là An Thất, là ông chủ của quán trà Minh Thanh trên kinh thành, nhận lệnh của mấy vị quan lớn trong thành tới Tô Châu mua chút trà ngon dùng cho đợt lễ mừng năm mới sắp tới. Trên đường đi bất chợt lại bị cảm lạnh nên làm lỡ hành trình, muộn giờ vào thành, mong được tiên sinh giúp đỡ, cho chủ tớ chúng tôi tá túc nhờ một đêm, An mỗ xin cảm tạ tiên sinh vô cùng.”

Sở Sở đứng sau lưng Tiêu Cẩn Du âm thầm le lưỡi, nếu không biết chàng là người nóng lạnh thất thường, nàng còn cho rằng chàng chính là một người làm ăn lương thiện ấy chứ, chàng nhập vai cũng đạt quá đi!

Tiêu Cẩn Du vừa mở miệng là gọi một tiếng tiên sinh khiến trưởng thôn mơ màng, nhìn dáng vẻ Tiêu Cẩn Du trông thư sinh yếu đuối, lại còn ngồi trên xe lăn thế kia, lời nói cũng rất nhã nhặn lại khẩn thiết, rồi quay sang nhìn Sở Sở chớp đôi mắt trong veo nhìn ông, hai tên tùy tùng theo sau tuy rằng người cao ngựa lớn, nhưng nhìn cũng có vẻ thành thật tử tế.

Trong nhà được tiếp đón một ông chủ lớn từ kinh thành tới, sang năm ra ngoài uống rượu kể lại cũng có thêm thể diện, trưởng thôn liền vui mừng hớn hở đồng ý.

“Cũng đúng lúc, vợ tôi vừa đưa con gái về thăm gia đình, trong nhà vẫn còn phòng trống, xe ngựa để ở hậu viện phía sau cũng được, ông chủ An mời ngài vào!”

“Đa tạ tiên sinh, đã làm phiền rồi.”



“Không sao không sao…”

Đợi Tiêu Cẩn Du sai thị vệ đưa cho thôn trưởng hai lạng bạc phí nghỉ qua đêm, trưởng thôn vui mừng cười đến tít cả mắt nói, “Tôi là ông lão quê mùa không biết làm món gì ngon, mọi người đợi tôi một chút, tôi sang nhà đối diện gọi con dâu bên Thành gia, con bé là người nấu cơm ngon nhất trong thôn chúng tôi!”

“Không cần phiền thế đâu, tiên sinh cho chúng tôi mượn tạm phòng bếp là được rồi.”

Trưởng thôn vỗ trán một cái nói, “Xem tôi ngốc chưa kìa, mọi người đến từ kinh thành, sao có thể ăn quen cơm dân quê! Cũng đúng lúc, trong thôn chúng tôi vừa có một vị đầu bếp trong kinh thành mới tới, tôi sẽ gọi cậu ấy qua đây ngay!”

“Không cần đâu… Tôi có bệnh trong người, phải ăn kiêng nhiều thứ, ông cứ để phu nhân nhà tôi nấu cũng được.”

Phu nhân?

Trưởng thôn nhìn Sở Sở mà ngạc nhiên, nha đầu này là nương tử của chàng trai này sao?

Tại sao nương tử của một ông chủ kinh thành lại thế này, tất nhiên nhìn thì cũng xinh tươi thanh tú, nhưng kiểu trang điểm này còn thua xa nàng dâu quyến rũ nhà Thành gia đối diện, ông nhìn còn tưởng nha hoàn bên cạnh ông chủ ấy chứ.

Mặt Sở Sở nóng rực lên, nói là thê tử tương lai cũng được, cần gì phải mở miệng gọi nàng là phu nhân thế chứ!

Lúc chàng nói câu này thì giọng điệu nặng nề chậm chạp, nhưng khi nói đến hai chữ phu nhân thì bỗng nhẹ giọng hẳn đi, nghe qua có cảm giác thật dịu dàng, lần đầu tiên Sở Sở cảm thấy hai chữ này đọc ra thì lại dễ nghe như vậy, hơn nữa hai chữ dễ nghe đó lại ám chỉ nàng.

Thấy gương mặt Sở Sở đỏ dần, trưởng thôn còn cho rằng vì Tiêu Cẩn Du nói chuyện thẳng quá khiến tiểu nương tử xấu hổ, nên nhanh chóng nói, “Cũng được cũng được, trong phòng bếp gà vịt thịt cá giò sườn gì cũng có, muốn ăn gì thì làm nấy, nếu ngài cần thêm đồ gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ sai người đi mua cho các vị.”

“Đa tạ.”

“Vậy mọi người cứ ngồi nghỉ trước, tôi cho người qua phòng ngủ dọn dẹp đã.”

“Làm phiền tiên sinh rồi.”

***

Tiêu Cẩn Du Sở Sở và hai thị vệ cùng nhau vào bếp, hai tên thị vệ nhóm lửa nấu cơm, Sở Sở tìm nguyên liệu nấu ăn trong bếp, nàng vừa lục quanh phòng vừa hỏi Tiêu Cẩn Du, “Huynh muốn ăn gì đây?”

“Ta không đói, mấy người cứ ăn đi.”

Cả ngày nay chàng vốn không chịu nổi cơn xóc nảy của xe ngựa, càng đừng nói đây là khoảng thời gian sức khỏe chàng be bét nhất trong năm, Tiêu Cẩn Du chẳng có chút khẩu vị nào, chẳng qua là không thể từ chối sự nhiệt tình của trưởng thôn, nên mới theo nàng trốn chạy vào đây trốn một chút.

“Vậy… ta nấu cho huynh bát canh nhé, cả ngày nay huynh chưa ăn được gì rồi.”

Tiêu Cẩn Du muốn nói không cần, nhưng ngẩng đầu nhìn thoáng qua về phía Sở Sở thì không khỏi ngạc nhiên. Nha đầu này lại đang dè dặt nhìn chàng, vẻ mặt kia giống như đang định mờ lời cầu xin chàng chuyện gì đó, và rất muốn nghe câu trả lời của chàng, nhưng lại sợ chàng sẽ trả lời không đúng ý nàng mong muốn. Trong đôi mắt kia hàm chứa nỗi lo lắng sợ hãi chẳng hề che dấu, dường như chỉ cần chàng lắc đầu một cái, nàng có thể khóc được ngay lập tức.

Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng gật đầu, “Được…”

Sở Sở quơ quơ củ khoai đang cầm trên tay nói, “Vậy ta nấu canh khoai hầm xương cho huynh nhé, huynh phải ăn chút thịt mới được.”

“Được.”

Tiêu Cẩn Du vừa mới đồng ý, mi tâm Sở Sở lập tức thả lỏng, nỗi khẩn trương lo lắng sợ hãi lập tức biến mất không còn bóng dáng, nàng ôm củ khoai cầm đống xương sườn nhảy nhảy nhót nhót đi nấu canh, cứ như tiểu nha đầu lo sợ chàng sẽ lắc đầu vừa nãy đã biến đâu rồi vậy.

Nhìn nàng vừa nói chuyện trêu đùa với hai tên thị vệ vừa bận bịu tay chân nấu canh vô cùng vui vẻ, Tiêu Cẩn Du ngồi một lúc rồi đưa tay xoa huyệt thái dương, chắc là vừa nãy… chàng choáng váng đầu óc nên mới nhìn nhầm thôi.

Hai tên thị vệ nấu xong nồi cơm, nấu xong một nồi cải trắng đậu hũ, dù sao nhìn vương gia thế kia tất nhiên sẽ không ăn đồ ăn thừa của hai người, hai người bọn họ nên lấp đầy bụng mình mới là chuyện đúng đắn.

Hai người cầm bát cơm vùi đầu ăn được một nửa, Sở Sở liền mở nồi canh ra, nhất thời hai người không muốn ăn cơm trắng nữa.

Vừa ngửi mùi thơm từ nồi canh xương lan tỏa và mùi hương từ chén canh cải nhạt, giờ phút này hai người thực sự không biết phải hình dung mình nên nâng niu chén canh trong tay thế nào…



Sở Sở múc thêm một chén bưng tới cho Tiêu Cẩn Du, cũng múc cho hai người kia mỗi người một chén, hai người bọn họ chẳng chút do dự đặt chén canh cải trắng chan đậu hũ kia sang bên cạnh.

Với vẻ mặt mong đợi nhìn chàng chăm chú của Sở Sở, Tiêu Cẩn Du liên cầm lấy thìa, vừa nuốt một ngụm canh vừa múc, liền nghe tiếng Sở Sở hồi hộp hỏi, “Ngon không?”

Tiêu Cẩn Du rất chân thành gật đầu, không nói gì, chỉ múc một miếng khoai chậm chạp nhai và cảm nhận. Hương vị nồng đượm khiêu khích vị giác trì độn mấy ngày qua không dùng được của Tiêu Cẩn Du, sau khi ăn hết một miếng khoai, Tiêu Cẩn Du chính thức nhận ra mình đang đói, đói muốn chết rồi, chàng cúi đầu ăn một miếng rồi lại thêm miếng nữa.

Mấy ngày lên đường vừa rồi chưa từng thấy chàng ăn được nhiều như vậy, Sở Sở vui mừng nói, “Món này là ta học từ cha ta.”

“Tài nấu nướng của cha cô nhất định rất khá.”

Sở Sở vừa ngắm nhìn Tiêu Cẩn Du gặm một đồng xương sườn tao nhã như đang làm thơ vừa nói, “Cũng không phải khá lắm, thật ra trong nhà ta thì bà nội là người nấu ăn ngon nhất, bà làm món gì cũng ngon, cha ta thì chỉ biết làm món canh sườn là ngon nhất thôi, vì ông thường xuyên làm món này.” Ngừng một chút rồi nàng lại bổ sung thêm một câu, “Mỗi lần nghiệm thi xong ông ấy lại nấu món này.”

Sắc mặt hai tên thị vệ nhất thời tối sầm lại, miếng canh đang ngậm trong miệng tắc nghẹn giữa cổ không nuốt trôi xuống được, còn Tiêu Cẩn Du thì tay cầm thìa cứng cứng đờ, nhất thời không quyết định được có nên tiếp tục gặm đống xương sườn kia hay không.

Sở Sở lại nói thêm một câu, “Ông ấy còn nói cát bụi thì mãi thuộc về cát bụi mà thôi.”

Tiêu Cẩn Du yên lặng đặt thìa lại vào trong bát.

“Huynh ăn no rồi à?”

“Ừ…”

Tiêu Cẩn Du còn chưa đặt bát xuống bàn, trưởng thôn đã cười mà đi vào, “Hai gian phòng đều đã dọn sạch sẽ, ông chủ An và phu nhân ở một phòng, hai vị tráng sĩ ở một phòng, ở quê thì phòng nhỏ thôi, mọi người chịu khó ở tạm đêm nay vậy.”

Tiêu Cẩn Du hơi ngẩn người, rồi chàng đặt chiếc bát trong tay xuống nói, “Đã làm phiền lão tiên sinh rồi…” Rồi quay đầu nói với Sở Sở nói, “Ta lên xe ngựa kiểm tra lại sổ sách, tối nay nàng cứ ngủ đi không cần chờ ta đâu.”

Sở Sở nhất thời không hiểu gì, vẫn là trưởng thôn tiếp tục nói, “Tiền chỉ là chuyện nhỏ, sức khỏe mới là chuyện lớn, ông chủ An đã không khỏe, thì tốt nhất đi ngủ thôi, ngày mai khỏe lại rồi làm việc sau.”

“Đây là việc của quan lớn, không thể qua loa được.”

Lúc này Sở Sở mới phản ứng kịp, chắc hẳn chàng còn phải đọc công văn, “Ta biết rồi.”

“Hai ngươi chăm sóc phu nhân cho tốt, không cần đi theo ta.”

Hai tên thị vệ không còn lựa chọn nào nhanh chóng nuốt trôi ngụm canh trong miệng mà đáp, “Vâng, vương gia.”

***

Vương gia nói không cần đợi vậy thì không đợi nữa. Sở Sở đã sớm thổi tắt đèn chui vào chăn, nhưng cuối cùng vẫn để trống nửa chăn còn lại. Chàng chỉ nói không cần đợi, cũng đâu nói sẽ không về, chàng bệnh nặng nên không thể khiến chàng lạnh thêm nữa.

Chăn màn của nhà trưởng thôn là loại vải bông mới của năm nay, vừa mềm xốp lại ấm áp, Sở Sở nằm xuống chưa được bao lâu đã ngủ say, đã ngủ là ngủ một mạch tới gần sáng, vừa mở mắt liền thấy nửa chăn bên kia vẫn trống không, miếng lót giường dưới chăn vẫn chỉnh tề như vậy, giống như là không có ai ngủ.

Sở Sở nhớ tốc độ chàng đọc công vă rất nhanh, hai quyển công văn mỏng tanh trong xe ngựa kia chẳng đến mức để chàng phải thức cả đêm nghiên cứu, chẳng lẽ còn có vụ án lớn nào đó?

Sở Sở lăn một vòng rồi đứng lên, nhanh chóng thu dọn chăn màn, vừa mới từ trong nhà chạy ra đã thấy Tiêu Cẩn Du ngồi trong phòng khách, trưởng thôn thì mặt mày hớn hở liên tục khua tay múa chân đang nói gì với chàng, Tiêu Cẩn Du chỉ im lặng lắng nghe, vẻ mặt vô cùng mỏi mệt nở nụ cười cứng ngắc.

Thấy Sở Sở đi ra, Tiêu Cẩn Du khẽ ho hai tiếng cắt ngang lời trưởng thôn, tiếng chàng hơi khàn khàn, “Đa tạ tiên sinh đã chỉ điểm, đợi khi vào thành Thăng Châu, những nơi ngài nói tại hạ sẽ đi thăm… tạ ơn tiên sinh khoản đãi, An mỗ xin cáo từ.”

Nhìn Tiêu Cẩn Du gật đầu thi lễ, trưởng thôn nhanh chóng đứng lên đáp lời, “Sớm thế này đã đi sao? Còn chưa ăn sáng nữa mà, mọi người ăn xong rồi hãy đi.”

Tiêu Cẩn Du nhìn gương mặt còn có chút buồn ngủ của Sở Sở, “Hành trình đã kéo dài nhiều ngày, nên không muốn quấy rầy… Ngài vừa nói trong trấn Thượng Nguyên thì món canh ở quán Vĩnh Tường là ngon nhất Thăng Châu, đúng lúc tôi muốn đưa phu nhân đi nếm thử.”

Trưởng thôn cười tít mắt mà nói, “Được được được, vậy ta cũng không giữ mọi người ở lại nữa… cứ theo hướng nam đi không xa nữa thì đến cửa thành rồi, cũng đúng lúc ăn sáng ở trấn bên cạnh! Còn có cả món sườn xào chua ngọt ở quán Ngưng Hương của trấn Thượng Nguyên nữa nhé, quán này đã ngon có tiếng rồi, lục tung cả trấn Thượng Nguyên này cũng không tìm được quán ăn nào ngon hơn đâu, phu nhân nhà ngài nhất định sẽ rất thích món đó!”

“Đa tạ tiên sinh, An mỗ đã nhớ.”

Tác giả : Đột nhiên tôi có một suy nghĩ khá thú tính … đó là muốn trêu đùa vương gia…. cơ mà mọi người có muốn không đây ~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nương Tử Là Pháp Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook