Chương 24: Sườn xào chua ngọt (4)
Thanh Nhàn Nha Đầu
05/04/2020
Lúc Sở Sở bưng một cái bát nhỏ đến gõ cửa phòng Tiêu Cẩn Du, thì chàng đang định sai Đường Nghiêm đi tìm nàng.
“Đây là Đường Nghiêm, người hỗ trợ An vương phủ phá án, cậu ấy có thi thể muốn nhờ cô khám nghiệm giúp.”
Đường Nghiêm khẽ nhíu mày, lần đầu tiên hắn thấy vương gia hai má đỏ bừng, ngại ngùng như nụ hoa nhỏ trước một nha đầu tinh nghịch thế này, quả thực rất thú vị.
“Tham kiến Đường đại nhân!”
Đường Nghiêm cong môi cười, “Tại hạ không phải đại nhân gì cả, chỉ là người trên giang hồ mà thôi.”
Sở Sở chớp mắt nhìn nam tử râu tóc xồm xoàm trước mặt, y khoảng chừng ba mươi tuổi, “Người giang hồ cũng hỗ trợ quan phá án sao?”
Đường Nghiêm liếc Tiêu Cẩn Du đang tựa đầu vào giường, nửa đùa nửa giận trách, “Vương gia nhà cô bảo giúp, ai dám cãi lời chứ?”
Tiêu Cẩn Du nghe mấy chữ “Vương gia nhà cô” thì lúng túng mà nghiêm mặt, “Đường Nghiêm, pháp y đến rồi, đưa thi thể tới đây.”
Đường Nghiêm nhìn chiếc chén nhỏ Sở Sở đang bưng trên tay kia thì nhíu mày, “Vương gia, khẩu vị của ngài xưa nay vốn không tốt, tại hạ sợ sau khi nhìn thấy thi thể ngài sẽ mất ăn mất ngủ mấy ngày, tốt nhất là chờ ngài ăn no đã rồi hãy nói tiếp.”
Sở Sở nghe xong liền vội vàng mở nắp chén nhỏ rồi đưa đến trước mặt Tiêu Cẩn Du, “Đúng vậy, để thi thể chờ lâu nó cũng sẽ nổi giận mà mắng người, mà trứng hấp tôm [1] để nguội thì sẽ ăn không ngon.”
[1] Trứng hấp tôm
Mùi thơm từ trong chiếc chén lan tỏa khắp gian phòng, Tiêu Cẩn Du không đói nhưng bụng dạ Đường Nghiêm đã cồn cào muốn chết rồi: “Tại hạ xuống lầu gọi chút đồ ăn, vừa rồi đã nôn nhiều quá… vương gia cứ từ từ dùng bữa, lát nữa tại hạ sẽ quay lại.”
Đường Nghiêm nói xong thì phóng ra khỏi cửa, bay xuống một bàn trống dưới lầu rồi ngồi xuống gọi món, “Tiểu nhị, cho một chén tôm hấp trứng.”
Hương vị của chén tôm hấp trứng vừa nãy thật hấp dẫn mê người, không ngờ một nha đầu làm pháp y ở một trấn nhỏ thế này lại biết gọi món ngon đến thế.
Nhưng tên Tiểu Nhị lại sững người đáp, “Khách quan, tiệm chúng tôi này không có món đó… Nếu không, chúng tôi gọi cho ngài món tôm hồng hấp nhé?”
Đường Nghiêm trợn mắt, “Ngươi dám lừa ta? Vừa nãy có một cô nương bưng chén tôm hấp lên lầu.”
Tiểu Nhị vội cười đáp, “À à, ngài nói cô nương ấy sao… Nàng ấy nói tướng công nhà mình bị bệnh, phải ăn món gì vừa bổ dưỡng lại vừa thanh đạm, mấy món chỗ chúng tôi nàng ấy đều không vừa ý, bèn mượn nhà bếp tự tay làm.”
Đường Nghiêm ngẩn người rồi khẽ mỉm cười, trong lòng bỗng ấm áp, khẩu vị vừa mất đi đã quay về rồi, “Tôm hồng hấp, cá kho cà, một tô mì, và một vò rượu Hoa Điêu.”[2]
[2] Tôm hồng hấp, cá kho cà, một tô mì, rượu Hoa Điêu theo thứ tự như ảnh dưới
“Có ngay!” Tiểu Nhị nhìn nam tử trước mặt có vẻ là người ăn bao nhiêu cũng không đầy bụng kia liền tốt bụng mà tiến cử, “Món nổi tiếng của tiệm là sườn xào muối tiêu….”
Đường Nghiêm ngưng ngay nụ cười, gương mặt bỗng chốc tối đen, “Mẹ nó, đừng có nhắc đến sườn với ông đây!”
Người trong sảnh đường lập tức quay sang nhìn về phía này, Tiểu Nhị bỗng hoảng hốt, vội nói, “Khách quan bớt giận, khách quan bớt giận… Tiểu nhân sẽ đem thức ăn lên cho ngài ngay đây!” Nói xong thì chạy thật nhanh ra sau bếp.
Xương sườn chọc giận hắn sao ?…
***
Dưới cái nhìn chăm chú của Sở Sở, Tiêu Cẩn Du cẩn thận nếm từng thìa tôm hấp trứng, miếng trứng vừa cho vào miệng mới thơm ngon làm sao, vừa mềm mịn lại tinh tế. Không biết tại sao chàng lại nhớ đến bàn tay nhỏ lau cơ thể mình lúc ấy, cũng mềm mại như thế, chạm vào chỗ nào cũng rất nhẹ nhàng, cảm giác dễ chịu thoải mái ấy khiến chàng chẳng thể kháng cự lại nổi.
Sở Sở cẩn thận quan sát từng biểu cảm trên gương mặt Tiêu Cẩn Du về món tôm hấp trứng, thấy sắc mặt chàng sau khi ăn miếng đầu tiên liền trở nên dịu dàng, nhưng lại chậm chạp chẳng chịu mở miệng ăn miếng thứ hai, thì không nhịn được liền hỏi, “Huynh không thích món này à?”
Tiêu Cẩn Du bỗng hồi hồn lại, gương mặt xanh xao vì bệnh tật lập tức đỏ ửng, hương vị tươi ngon ngập tràn trong miệng giống như một sợi dây nhỏ quấn chặt đầu lưỡi chàng, “Thích, thích chứ…”
Chết tiệt, chàng nghĩ gì vậy chứ….
“Thích thì ăn nhiều một chút, huynh xem sắc mặt huynh khá hơn nhiều rồi đó!”
“…”
Tiêu Cẩn Du không đáp, vùi đầu ăn tiếp. Sở Sở cảm thấy hài lòng, không nhìn chàng chăm chú nữa, ánh mắt nàng chuyển sang hộp đựng thức ăn đang đặt trên bàn.
Nàng nhớ lúc nãy Đường Nghiêm vẫn cầm hộp thức ăn này, trước khi ra khỏi cửa mới đặt nó xuống.
Sở Sở nhất thời tò mò, bước lại gần nhìn. Hộp cơm màu đỏ được chế tác khá tinh xảo, trên nắp có khắc ba chữ, Sở Sở vừa đánh vần vừa nói, “Ngưng…Hương….Các.”
Tiêu Cẩn Du hơi giật mình, Ngưng Hương Các sao?
Trong đầu chợt xuất hiện lời nói của vị thôn trưởng kia, Tiêu Cẩn Du thuận miệng nói nhỏ, “Không phải là món sườn xào chua ngọt chứ….”
Sở Sở mở nắp hộp nhìn vào trong rồi lập tức hét lên, “Vương gia, huynh giỏi thật đấy! Đúng là sườn xào chua ngọt!”
Tiêu Cẩn Du sững người, ngẩng đầu nhìn lên, “Là sườn xào chua ngọt thật sao?”
Trong hộp đồ chỉ có một tầng, vừa nhìn đã thấy đáy, “Đúng thế.”
Tại sao Đường Nghiêm lại mang một đĩa sườn xào chua ngọt đến gặp chàng?
Là quà mừng sinh nhật?
Nhưng sinh nhật sao lại tặng sườn xào chua ngọt….
Đột nhiên nhớ đến lời Đường Nghiêm nói trước lúc ra ngoài, Tiêu Cẩn Du thoáng kinh hãi, chàng lập tức cảm thấy da đầu run bần bật, rồi nhíu mày đặt bát trứng hấp mới ăn được phân nửa xuống, “Mang tới đây cho ta xem.”
Sở Sở liền cầm cả hộp cơm đến trước mặt Tiêu Cẩn Du.
Giữa hộp cơm bày một đĩa sườn xào chua ngọt đã nguội, nhìn số lượng trên đĩa, hẳn là có người từng động đũa nhưng chỉ ăn vài miếng.
Nếu nói Đường Nghiêm tặng quà này cho chàng thì không hợp lý, y sẽ không đem một đĩa sườn xào chua ngọt người khác ăn dở tới tặng chàng.
Trong hộp chỉ có một chiếc đĩa, không có đũa.
Tiêu Cẩn Du quan sát hồi lâu, do dự mãi vẫn không cầm nó lên: “Có thể giúp ta cầm một miếng lên không?”
“Món này nguội rồi, nếu huynh muốn ăn thì để ta đi hâm lại đã.”
Tiêu Cẩn Du lắc đầu, “Ta chỉ nhìn một chút thôi… cô cầm lên giúp ta là được.”
Sở Sở ngẫm nghĩ hồi lâu vẫn không hiểu chàng muốn làm gì, một miếng sườn xào chua ngọt cháy đỏ bóng nhẫy còn dính mấy hạt vừng thì có gì để nhìn chứ? Nhưng chàng đã nói vậy thì Sở Sở đành đưa tay cầm một miếng trong đĩa ra, đưa đến trước mặt chàng.
Tiêu Cẩn Du vừa nhìn chăm chú miếng sườn vô cùng bắt mắt trên tay Sở Sở vừa ghé mũi lại ngửi, chỉ thiếu chưa cắn phập một phát thô.
Sở Sở thấy Tiêu Cẩn Du có vẻ khá hứng thú với miếng sườn này, bèn nói, “Nếu huynh thích ăn sườn xào chua ngọt thì ngày mai ta sẽ nấu cho huynh ăn, đảm bảo ngon hơn đĩa này nhiều!”
Tiêu Cẩn Du không đáp, nhìn một lúc lâu nữa mới nhíu mày từ từ ngả lưng vào chiếc gối dựa nơi đầu giường, giọng trầm hẳn, “Sở Sở… cô thử nhìn kĩ xem.”
Một miếng sườn thì nhìn thế nào cũng chỉ là một miếng sườn mà thôi, nhưng Vương gia đã nói thì Sở Sở cũng đành căng mắt ra nhìn, “Ta thấy món này đâu có ngon như trưởng thôn nói, người nấu chẳng biết chọn xương sườn gì cả, chỗ thịt này vừa mỏng vừa non, cũng chẳng có chút mỡ nào thì làm sao mà ngon được chứ!”
Tiêu Cẩn Du thở dài, “Nhìn xương ấy…”
“Đúng rồi! Miếng xương này vừa nhỏ vừa dẹt, thơm ngon chỗ nào chứ….” Vừa thả miếng xương chẳng có gì ngon kia xuống, Sở Sở đột nhiên cảm thấy có gì đó không bình thường, nàng nhìn chằm chằm vào mặt ngang của miếng xương kia mấy phút rồi cầm miếng xương kia lên hoảng hốt mà hét, “Trời đất! Đây là xương sườn của người! Xương sườn! Xương sườn người bị chặt!”
Quả đúng là vậy.
Sở Sở chưa hết kinh ngạc thì đột nhiên thấy trên tay nhẹ bẫng, hộp cơm đựng đống thịt và miếng xương sườn nàng đang cầm đã bị ai đó cướp mất.
Đường Nghiêm mặt đau khổ cầm miếng xương sườn kia ném vào trong đĩa, lấy nắp đậy hộp cơm lại rồi đặt lên bàn. “Xem ra Sở cô nương đã khám nghiệm xong rồi.”
“Vâng… là Vương gia đã nhìn ra trước.”
Đường Nghiêm nhìn sắc mặt tái mét của Tiêu Cẩn Du, “Vương gia nhà cô quả là Ngọc hoàng đại đế trong giới khám nghiệm tử thi ấy, tiếc là….”
Tiếc là cái gì?
Đường Nghiêm còn chưa nói xong đã bị Tiêu Cảnh Du lạnh lùng cắt ngang, “Mấy miếng xương sườn này, rốt cuộc từ đâu mà có?”
Từ lúc mới vào Đường Nghiêm đã nói có vụ án muốn báo nhưng nhất quyết đòi chàng phải khám nghiệm tử thi trước rồi mới nói tình tiết vụ án, bây giờ coi như đã nghiệm xong, Đường Nghiêm liền nói thẳng.
“Huyện lệnh huyện Thượng Nguyên Qúy Đông Hà vốn là bạn cũ của tại hạ, tại hạ làm xong việc ở Hàng Châu đang định hồi kinh thì tiện đường ghé thăm ông ấy, vốn nghĩ nha môn nhiều quy tắc nên chỉ định gặp hắn chào hỏi vài câu, cuối cùng thứ sử Thăng Châu – Đàm Chương biết chuyện nên nói người của An vương phủ và vương gia cũng đến, không tiếp đãi thì chính là mắc tội bất kính.”
Tiêu Cẩn Du chau mày.
“Lão già Đàm Chương đó vốn là kẻ tâm địa gian xảo, tại hạ sợ ông ấy gặp phải chuyện gì phiền toái trong phủ thứ sử nên cố gắng không đi gặp ông ấy nữa, cũng tránh không chuốc họa vào thân cho lão Quý, vì thế vào đêm lão Quý mở tiệc đón gió tẩy trần cho tại hạ ở nhà, ta cũng gọi gã tới luôn.”
Tiêu Cẩn Du khẽ gật đầu.
“Thê tử của lão Quý đã về nhà mẹ đẻ, sợ tay nghề đầu bếp trong nhà không tốt khiến Đàm Chương chê cười nên ông ấy đã sai người đến Ngưng Hương Các đặt một đĩa trước. Lão Quý và Đàm Chương đều nói sườn xào chua ngọt là món ngon nổi tiếng của Ngưng Hương Các nhưng tại hạ vừa ăn một miếng đã thấy kì lạ, hai người họ nếm thử cũng nói có mùi lạ gì đó, tại hạ nhổ xương ra nhìn kĩ mới biết….”
Dạ dày Đường Nghiêm như cuộn lên, y cười khổ, “Chắc cả đời này tại hạ không dám ăn xương sườn nữa.”
Sở Sở nhìn gương mặt vui buồn hỗn loạn của Đường Nghiêm, liền bĩu môi nói, “Không phải mấy người hành tẩu giang hồ đều không sợ trời không sợ đất, giết người luôn tay, ăn tươi nuốt sống à…”
Đường Nghiêm suýt nữa cũng nôn luôn, “Mấy lời đồn thổi ấy cô nghe ai nói bậy vậy?”
“Đổng tiên sinh kể chuyện ở quán trà trên trấn nhà ta.”
Đường Nghiêm đen mặt bực mình, y lớn giọng gào lên như chuông đồng, “Mấy kẻ kể chuyện dạo thì biết quái gì mà nói! Mẹ nó, còn không biết ngượng lấy họ Đổng cơ đấy!”
Sở Sở bị dọa bèn chạy đến bên cạnh Tiêu Cẩn Du, lão mặt đen này điên lên cứ như muốn ăn thịt người ta vậy.
Thấy Sở Sở oan ức nhìn mình, Đường Nghiêm bỗng lúng túng, y vừa gào lên với An vương phi tương lai ư…
Tiêu Cẩn Du nhận ra Đường Nghiêm đang xấu hổ, chàng ho nhẹ hai tiếng, “Có biết người chết là ai không?”
“Vương gia ngài đừng đùa, chỉ có đường và giấm… Đàm Chương cho người tra hỏi Ngưng Hương Các, người ở Ngưng Hương Các nói xương sườn này mới lấy ở hàng thịt Mãn Hương sáng nay. Hàng thịt Mãn Hương này là do quầy thu chi và bốn tên đồ tể trong huyện cùng nhau mở quán. Thịt trước khi vào quán đều đã được cân đầy đủ rồi mới tống hết vào chung một hầm băng chờ bán nên không biết miếng thịt đó được lấy từ chỗ nào.”
“Đàm Chương đã cho bắt hết người ở Ngưng Hương Các và hàng thịt Mãn Hương, ông ta nhất định là không vừa mắt lão Quý nên mới vin vào cớ ấy đuổi việc lão, nói thi thể phát hiện ở nhà lão nên sinh nghi. Chỉ là hai người họ bây giờ còn đang nôn thốc nôn tháo, thăng đường thế nào đành phải đợi đến ngày mai vậy.”
Tiêu Cẩn Du thản nhiên nhìn Đường Nghiêm, đã nói đến mức này thì chàng cũng hiểu lý do Đường Nghiêm đến tìm mình rồi, chàng trầm giọng đáp, “Vụ án này vốn đã kì lạ, lại bị Đàm Chương chuyện bé xé ra to, đi rêu rao khắp nơi thì ngươi sẽ không điều tra được…”
Đường Nghiêm vội cắt lời, “Lão già Đàm Chương muốn điều tra chuyện này, không chừng vụ án còn chưa tra xong thì lão Quý đã bị hại rồi!”
“Trước mắt trong kinh đang có chuyện quan trọng cần ngươi gấp rút điều tra, đợi khi về kinh Ngô Giang sẽ đưa hồ sơ vụ án cho ngươi…” Tiêu Cẩn Du ho nhẹ mấy tiếng, “Vụ án huyện Thượng Nguyên này cứ để ta xử lý.”
Đường Nghiêm kinh hãi, định nói như vậy là quá nguy hiểm nhưng ngẫm lại thì đành im lặng. Người này một khi đã ra quyết định thì cho dù là Hoàng thượng cũng không thể cản nổi.
Trong lòng Đường Nghiêm còn đang mải tính toán có cứu vãn được gì không thì y chợt nghe Sở Sở vui vẻ nói với Tiêu Cẩn Du, “Tốt quá! Huynh có thể yên tĩnh nghỉ ngơi mấy hôm, đợi huynh khỏe hơn rồi chúng ta tiếp tục lên đường.”
Đường Nghiêm khẽ giật mình, nhíu mày nhìn sắc mặt tái nhợt của Tiêu Cẩn Du, y không còn lý do gì để phản bác nữa. Thân thể Tiêu Cẩn Du yếu ớt như vậy, giữa trời đông lại đi một mạch từ kinh thành đến Tô Châu, thể nào cũng có tai nạn chết người.
“Nếu đã như vậy thì tại hạ đem hộp cơm này đi trước, sáng sớm mai sẽ qua đón ngài tới phủ lão Quý, nương tử của lão đã về nhà mẹ đẻ nên trong nhà rất yên tĩnh, vừa hợp cho ngài dưỡng bệnh lại tiện để phá án… Ngài ở lại đó, chắc Đàm Chương cũng không dám tìm lão Quý làm phiền.”
Tiêu Cẩn Du gật đầu, “Được.”
Lúc cầm hộp cơm lên, Đường Nghiêm chợt nhớ ra chuyện gì đó bèn quay đầu lắc lắc hộp cơm với Tiêu Cẩn Du cười nói, “Vụ án này coi như quà sinh nhật tại hạ tặng Vương gia, chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”
“…”
“Đây là Đường Nghiêm, người hỗ trợ An vương phủ phá án, cậu ấy có thi thể muốn nhờ cô khám nghiệm giúp.”
Đường Nghiêm khẽ nhíu mày, lần đầu tiên hắn thấy vương gia hai má đỏ bừng, ngại ngùng như nụ hoa nhỏ trước một nha đầu tinh nghịch thế này, quả thực rất thú vị.
“Tham kiến Đường đại nhân!”
Đường Nghiêm cong môi cười, “Tại hạ không phải đại nhân gì cả, chỉ là người trên giang hồ mà thôi.”
Sở Sở chớp mắt nhìn nam tử râu tóc xồm xoàm trước mặt, y khoảng chừng ba mươi tuổi, “Người giang hồ cũng hỗ trợ quan phá án sao?”
Đường Nghiêm liếc Tiêu Cẩn Du đang tựa đầu vào giường, nửa đùa nửa giận trách, “Vương gia nhà cô bảo giúp, ai dám cãi lời chứ?”
Tiêu Cẩn Du nghe mấy chữ “Vương gia nhà cô” thì lúng túng mà nghiêm mặt, “Đường Nghiêm, pháp y đến rồi, đưa thi thể tới đây.”
Đường Nghiêm nhìn chiếc chén nhỏ Sở Sở đang bưng trên tay kia thì nhíu mày, “Vương gia, khẩu vị của ngài xưa nay vốn không tốt, tại hạ sợ sau khi nhìn thấy thi thể ngài sẽ mất ăn mất ngủ mấy ngày, tốt nhất là chờ ngài ăn no đã rồi hãy nói tiếp.”
Sở Sở nghe xong liền vội vàng mở nắp chén nhỏ rồi đưa đến trước mặt Tiêu Cẩn Du, “Đúng vậy, để thi thể chờ lâu nó cũng sẽ nổi giận mà mắng người, mà trứng hấp tôm [1] để nguội thì sẽ ăn không ngon.”
[1] Trứng hấp tôm
Mùi thơm từ trong chiếc chén lan tỏa khắp gian phòng, Tiêu Cẩn Du không đói nhưng bụng dạ Đường Nghiêm đã cồn cào muốn chết rồi: “Tại hạ xuống lầu gọi chút đồ ăn, vừa rồi đã nôn nhiều quá… vương gia cứ từ từ dùng bữa, lát nữa tại hạ sẽ quay lại.”
Đường Nghiêm nói xong thì phóng ra khỏi cửa, bay xuống một bàn trống dưới lầu rồi ngồi xuống gọi món, “Tiểu nhị, cho một chén tôm hấp trứng.”
Hương vị của chén tôm hấp trứng vừa nãy thật hấp dẫn mê người, không ngờ một nha đầu làm pháp y ở một trấn nhỏ thế này lại biết gọi món ngon đến thế.
Nhưng tên Tiểu Nhị lại sững người đáp, “Khách quan, tiệm chúng tôi này không có món đó… Nếu không, chúng tôi gọi cho ngài món tôm hồng hấp nhé?”
Đường Nghiêm trợn mắt, “Ngươi dám lừa ta? Vừa nãy có một cô nương bưng chén tôm hấp lên lầu.”
Tiểu Nhị vội cười đáp, “À à, ngài nói cô nương ấy sao… Nàng ấy nói tướng công nhà mình bị bệnh, phải ăn món gì vừa bổ dưỡng lại vừa thanh đạm, mấy món chỗ chúng tôi nàng ấy đều không vừa ý, bèn mượn nhà bếp tự tay làm.”
Đường Nghiêm ngẩn người rồi khẽ mỉm cười, trong lòng bỗng ấm áp, khẩu vị vừa mất đi đã quay về rồi, “Tôm hồng hấp, cá kho cà, một tô mì, và một vò rượu Hoa Điêu.”[2]
[2] Tôm hồng hấp, cá kho cà, một tô mì, rượu Hoa Điêu theo thứ tự như ảnh dưới
“Có ngay!” Tiểu Nhị nhìn nam tử trước mặt có vẻ là người ăn bao nhiêu cũng không đầy bụng kia liền tốt bụng mà tiến cử, “Món nổi tiếng của tiệm là sườn xào muối tiêu….”
Đường Nghiêm ngưng ngay nụ cười, gương mặt bỗng chốc tối đen, “Mẹ nó, đừng có nhắc đến sườn với ông đây!”
Người trong sảnh đường lập tức quay sang nhìn về phía này, Tiểu Nhị bỗng hoảng hốt, vội nói, “Khách quan bớt giận, khách quan bớt giận… Tiểu nhân sẽ đem thức ăn lên cho ngài ngay đây!” Nói xong thì chạy thật nhanh ra sau bếp.
Xương sườn chọc giận hắn sao ?…
***
Dưới cái nhìn chăm chú của Sở Sở, Tiêu Cẩn Du cẩn thận nếm từng thìa tôm hấp trứng, miếng trứng vừa cho vào miệng mới thơm ngon làm sao, vừa mềm mịn lại tinh tế. Không biết tại sao chàng lại nhớ đến bàn tay nhỏ lau cơ thể mình lúc ấy, cũng mềm mại như thế, chạm vào chỗ nào cũng rất nhẹ nhàng, cảm giác dễ chịu thoải mái ấy khiến chàng chẳng thể kháng cự lại nổi.
Sở Sở cẩn thận quan sát từng biểu cảm trên gương mặt Tiêu Cẩn Du về món tôm hấp trứng, thấy sắc mặt chàng sau khi ăn miếng đầu tiên liền trở nên dịu dàng, nhưng lại chậm chạp chẳng chịu mở miệng ăn miếng thứ hai, thì không nhịn được liền hỏi, “Huynh không thích món này à?”
Tiêu Cẩn Du bỗng hồi hồn lại, gương mặt xanh xao vì bệnh tật lập tức đỏ ửng, hương vị tươi ngon ngập tràn trong miệng giống như một sợi dây nhỏ quấn chặt đầu lưỡi chàng, “Thích, thích chứ…”
Chết tiệt, chàng nghĩ gì vậy chứ….
“Thích thì ăn nhiều một chút, huynh xem sắc mặt huynh khá hơn nhiều rồi đó!”
“…”
Tiêu Cẩn Du không đáp, vùi đầu ăn tiếp. Sở Sở cảm thấy hài lòng, không nhìn chàng chăm chú nữa, ánh mắt nàng chuyển sang hộp đựng thức ăn đang đặt trên bàn.
Nàng nhớ lúc nãy Đường Nghiêm vẫn cầm hộp thức ăn này, trước khi ra khỏi cửa mới đặt nó xuống.
Sở Sở nhất thời tò mò, bước lại gần nhìn. Hộp cơm màu đỏ được chế tác khá tinh xảo, trên nắp có khắc ba chữ, Sở Sở vừa đánh vần vừa nói, “Ngưng…Hương….Các.”
Tiêu Cẩn Du hơi giật mình, Ngưng Hương Các sao?
Trong đầu chợt xuất hiện lời nói của vị thôn trưởng kia, Tiêu Cẩn Du thuận miệng nói nhỏ, “Không phải là món sườn xào chua ngọt chứ….”
Sở Sở mở nắp hộp nhìn vào trong rồi lập tức hét lên, “Vương gia, huynh giỏi thật đấy! Đúng là sườn xào chua ngọt!”
Tiêu Cẩn Du sững người, ngẩng đầu nhìn lên, “Là sườn xào chua ngọt thật sao?”
Trong hộp đồ chỉ có một tầng, vừa nhìn đã thấy đáy, “Đúng thế.”
Tại sao Đường Nghiêm lại mang một đĩa sườn xào chua ngọt đến gặp chàng?
Là quà mừng sinh nhật?
Nhưng sinh nhật sao lại tặng sườn xào chua ngọt….
Đột nhiên nhớ đến lời Đường Nghiêm nói trước lúc ra ngoài, Tiêu Cẩn Du thoáng kinh hãi, chàng lập tức cảm thấy da đầu run bần bật, rồi nhíu mày đặt bát trứng hấp mới ăn được phân nửa xuống, “Mang tới đây cho ta xem.”
Sở Sở liền cầm cả hộp cơm đến trước mặt Tiêu Cẩn Du.
Giữa hộp cơm bày một đĩa sườn xào chua ngọt đã nguội, nhìn số lượng trên đĩa, hẳn là có người từng động đũa nhưng chỉ ăn vài miếng.
Nếu nói Đường Nghiêm tặng quà này cho chàng thì không hợp lý, y sẽ không đem một đĩa sườn xào chua ngọt người khác ăn dở tới tặng chàng.
Trong hộp chỉ có một chiếc đĩa, không có đũa.
Tiêu Cẩn Du quan sát hồi lâu, do dự mãi vẫn không cầm nó lên: “Có thể giúp ta cầm một miếng lên không?”
“Món này nguội rồi, nếu huynh muốn ăn thì để ta đi hâm lại đã.”
Tiêu Cẩn Du lắc đầu, “Ta chỉ nhìn một chút thôi… cô cầm lên giúp ta là được.”
Sở Sở ngẫm nghĩ hồi lâu vẫn không hiểu chàng muốn làm gì, một miếng sườn xào chua ngọt cháy đỏ bóng nhẫy còn dính mấy hạt vừng thì có gì để nhìn chứ? Nhưng chàng đã nói vậy thì Sở Sở đành đưa tay cầm một miếng trong đĩa ra, đưa đến trước mặt chàng.
Tiêu Cẩn Du vừa nhìn chăm chú miếng sườn vô cùng bắt mắt trên tay Sở Sở vừa ghé mũi lại ngửi, chỉ thiếu chưa cắn phập một phát thô.
Sở Sở thấy Tiêu Cẩn Du có vẻ khá hứng thú với miếng sườn này, bèn nói, “Nếu huynh thích ăn sườn xào chua ngọt thì ngày mai ta sẽ nấu cho huynh ăn, đảm bảo ngon hơn đĩa này nhiều!”
Tiêu Cẩn Du không đáp, nhìn một lúc lâu nữa mới nhíu mày từ từ ngả lưng vào chiếc gối dựa nơi đầu giường, giọng trầm hẳn, “Sở Sở… cô thử nhìn kĩ xem.”
Một miếng sườn thì nhìn thế nào cũng chỉ là một miếng sườn mà thôi, nhưng Vương gia đã nói thì Sở Sở cũng đành căng mắt ra nhìn, “Ta thấy món này đâu có ngon như trưởng thôn nói, người nấu chẳng biết chọn xương sườn gì cả, chỗ thịt này vừa mỏng vừa non, cũng chẳng có chút mỡ nào thì làm sao mà ngon được chứ!”
Tiêu Cẩn Du thở dài, “Nhìn xương ấy…”
“Đúng rồi! Miếng xương này vừa nhỏ vừa dẹt, thơm ngon chỗ nào chứ….” Vừa thả miếng xương chẳng có gì ngon kia xuống, Sở Sở đột nhiên cảm thấy có gì đó không bình thường, nàng nhìn chằm chằm vào mặt ngang của miếng xương kia mấy phút rồi cầm miếng xương kia lên hoảng hốt mà hét, “Trời đất! Đây là xương sườn của người! Xương sườn! Xương sườn người bị chặt!”
Quả đúng là vậy.
Sở Sở chưa hết kinh ngạc thì đột nhiên thấy trên tay nhẹ bẫng, hộp cơm đựng đống thịt và miếng xương sườn nàng đang cầm đã bị ai đó cướp mất.
Đường Nghiêm mặt đau khổ cầm miếng xương sườn kia ném vào trong đĩa, lấy nắp đậy hộp cơm lại rồi đặt lên bàn. “Xem ra Sở cô nương đã khám nghiệm xong rồi.”
“Vâng… là Vương gia đã nhìn ra trước.”
Đường Nghiêm nhìn sắc mặt tái mét của Tiêu Cẩn Du, “Vương gia nhà cô quả là Ngọc hoàng đại đế trong giới khám nghiệm tử thi ấy, tiếc là….”
Tiếc là cái gì?
Đường Nghiêm còn chưa nói xong đã bị Tiêu Cảnh Du lạnh lùng cắt ngang, “Mấy miếng xương sườn này, rốt cuộc từ đâu mà có?”
Từ lúc mới vào Đường Nghiêm đã nói có vụ án muốn báo nhưng nhất quyết đòi chàng phải khám nghiệm tử thi trước rồi mới nói tình tiết vụ án, bây giờ coi như đã nghiệm xong, Đường Nghiêm liền nói thẳng.
“Huyện lệnh huyện Thượng Nguyên Qúy Đông Hà vốn là bạn cũ của tại hạ, tại hạ làm xong việc ở Hàng Châu đang định hồi kinh thì tiện đường ghé thăm ông ấy, vốn nghĩ nha môn nhiều quy tắc nên chỉ định gặp hắn chào hỏi vài câu, cuối cùng thứ sử Thăng Châu – Đàm Chương biết chuyện nên nói người của An vương phủ và vương gia cũng đến, không tiếp đãi thì chính là mắc tội bất kính.”
Tiêu Cẩn Du chau mày.
“Lão già Đàm Chương đó vốn là kẻ tâm địa gian xảo, tại hạ sợ ông ấy gặp phải chuyện gì phiền toái trong phủ thứ sử nên cố gắng không đi gặp ông ấy nữa, cũng tránh không chuốc họa vào thân cho lão Quý, vì thế vào đêm lão Quý mở tiệc đón gió tẩy trần cho tại hạ ở nhà, ta cũng gọi gã tới luôn.”
Tiêu Cẩn Du khẽ gật đầu.
“Thê tử của lão Quý đã về nhà mẹ đẻ, sợ tay nghề đầu bếp trong nhà không tốt khiến Đàm Chương chê cười nên ông ấy đã sai người đến Ngưng Hương Các đặt một đĩa trước. Lão Quý và Đàm Chương đều nói sườn xào chua ngọt là món ngon nổi tiếng của Ngưng Hương Các nhưng tại hạ vừa ăn một miếng đã thấy kì lạ, hai người họ nếm thử cũng nói có mùi lạ gì đó, tại hạ nhổ xương ra nhìn kĩ mới biết….”
Dạ dày Đường Nghiêm như cuộn lên, y cười khổ, “Chắc cả đời này tại hạ không dám ăn xương sườn nữa.”
Sở Sở nhìn gương mặt vui buồn hỗn loạn của Đường Nghiêm, liền bĩu môi nói, “Không phải mấy người hành tẩu giang hồ đều không sợ trời không sợ đất, giết người luôn tay, ăn tươi nuốt sống à…”
Đường Nghiêm suýt nữa cũng nôn luôn, “Mấy lời đồn thổi ấy cô nghe ai nói bậy vậy?”
“Đổng tiên sinh kể chuyện ở quán trà trên trấn nhà ta.”
Đường Nghiêm đen mặt bực mình, y lớn giọng gào lên như chuông đồng, “Mấy kẻ kể chuyện dạo thì biết quái gì mà nói! Mẹ nó, còn không biết ngượng lấy họ Đổng cơ đấy!”
Sở Sở bị dọa bèn chạy đến bên cạnh Tiêu Cẩn Du, lão mặt đen này điên lên cứ như muốn ăn thịt người ta vậy.
Thấy Sở Sở oan ức nhìn mình, Đường Nghiêm bỗng lúng túng, y vừa gào lên với An vương phi tương lai ư…
Tiêu Cẩn Du nhận ra Đường Nghiêm đang xấu hổ, chàng ho nhẹ hai tiếng, “Có biết người chết là ai không?”
“Vương gia ngài đừng đùa, chỉ có đường và giấm… Đàm Chương cho người tra hỏi Ngưng Hương Các, người ở Ngưng Hương Các nói xương sườn này mới lấy ở hàng thịt Mãn Hương sáng nay. Hàng thịt Mãn Hương này là do quầy thu chi và bốn tên đồ tể trong huyện cùng nhau mở quán. Thịt trước khi vào quán đều đã được cân đầy đủ rồi mới tống hết vào chung một hầm băng chờ bán nên không biết miếng thịt đó được lấy từ chỗ nào.”
“Đàm Chương đã cho bắt hết người ở Ngưng Hương Các và hàng thịt Mãn Hương, ông ta nhất định là không vừa mắt lão Quý nên mới vin vào cớ ấy đuổi việc lão, nói thi thể phát hiện ở nhà lão nên sinh nghi. Chỉ là hai người họ bây giờ còn đang nôn thốc nôn tháo, thăng đường thế nào đành phải đợi đến ngày mai vậy.”
Tiêu Cẩn Du thản nhiên nhìn Đường Nghiêm, đã nói đến mức này thì chàng cũng hiểu lý do Đường Nghiêm đến tìm mình rồi, chàng trầm giọng đáp, “Vụ án này vốn đã kì lạ, lại bị Đàm Chương chuyện bé xé ra to, đi rêu rao khắp nơi thì ngươi sẽ không điều tra được…”
Đường Nghiêm vội cắt lời, “Lão già Đàm Chương muốn điều tra chuyện này, không chừng vụ án còn chưa tra xong thì lão Quý đã bị hại rồi!”
“Trước mắt trong kinh đang có chuyện quan trọng cần ngươi gấp rút điều tra, đợi khi về kinh Ngô Giang sẽ đưa hồ sơ vụ án cho ngươi…” Tiêu Cẩn Du ho nhẹ mấy tiếng, “Vụ án huyện Thượng Nguyên này cứ để ta xử lý.”
Đường Nghiêm kinh hãi, định nói như vậy là quá nguy hiểm nhưng ngẫm lại thì đành im lặng. Người này một khi đã ra quyết định thì cho dù là Hoàng thượng cũng không thể cản nổi.
Trong lòng Đường Nghiêm còn đang mải tính toán có cứu vãn được gì không thì y chợt nghe Sở Sở vui vẻ nói với Tiêu Cẩn Du, “Tốt quá! Huynh có thể yên tĩnh nghỉ ngơi mấy hôm, đợi huynh khỏe hơn rồi chúng ta tiếp tục lên đường.”
Đường Nghiêm khẽ giật mình, nhíu mày nhìn sắc mặt tái nhợt của Tiêu Cẩn Du, y không còn lý do gì để phản bác nữa. Thân thể Tiêu Cẩn Du yếu ớt như vậy, giữa trời đông lại đi một mạch từ kinh thành đến Tô Châu, thể nào cũng có tai nạn chết người.
“Nếu đã như vậy thì tại hạ đem hộp cơm này đi trước, sáng sớm mai sẽ qua đón ngài tới phủ lão Quý, nương tử của lão đã về nhà mẹ đẻ nên trong nhà rất yên tĩnh, vừa hợp cho ngài dưỡng bệnh lại tiện để phá án… Ngài ở lại đó, chắc Đàm Chương cũng không dám tìm lão Quý làm phiền.”
Tiêu Cẩn Du gật đầu, “Được.”
Lúc cầm hộp cơm lên, Đường Nghiêm chợt nhớ ra chuyện gì đó bèn quay đầu lắc lắc hộp cơm với Tiêu Cẩn Du cười nói, “Vụ án này coi như quà sinh nhật tại hạ tặng Vương gia, chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”
“…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.