Chương 26: Sườn xào chua ngọt (6)
Thanh Nhàn Nha Đầu
05/04/2020
Lúc đến nha môn thứ sử Sở Sở mới biết, cái gọi là đưa thi thể
về chính là cầm hộp thức ăn tối qua Đường Nghiêm đưa tới đây để mang về.
Sở Sở nhíu mày nhìn cái đĩa trong hộp đựng thức ăn, “Chỉ có một đĩa thôi à?”
Thư lại [1] nha môn gật đầu thật mạnh, một đĩa đã khiến huyện Thượng Nguyên rối tung như gà bay chó sủa, nàng ta còn muốn thêm mấy đĩa nữa!
[1] Thư lại là chức vụ thấp nhất trong một cơ quan bộ, tự, viện, ty hoặc tỉnh, phủ, v.v chuyên lo việc ghi chép tại các triều đình xưa.
Sở Sở chu cái miêng nhỏ, “Một đĩa không đủ đâu…”
“Đủ mà, đủ mà…”
Sở Sở cẩn thận đóng nắp hộp lại, nghiêm túc đáp, “Chừng này kể ra cũng chỉ đủ để ăn thôi, nếu muốn khám nghiệm tử thi thì chưa đủ, ta cần thêm một vài phần nữa.”
Nửa câu đầu của Sở Sở khiến thư lại sực nhớ đến đĩa bánh nhân thịt gã vừa ăn lúc sáng, dạ dày bỗng cuộn trào, nghe đến nửa sau gã bèn nhăn mặt lắc đầu, “Chuyện này vừa xảy ra thì các hộ từng mua thịt từ hàng thịt Mãn Hương trong hai ngày qua đã trả lại hết số thịt còn thừa rồi, hiện nay số thịt trong bếp của Ngưng Hương Các cũng đang nằm trong hầm băng chứa thịt của hàng thịt Mãn Hương, một đống thịt to đùng trộn lẫn vào nhau, pháp y của nha môn không thể phân biệt được…” Thư lại cúi đầu nhìn hộp cơm trong tay Sở Sở, trong lòng cảm thán, “Đường bổ đầu không hổ là người của An vương phủ, quà là có mắt thần, xương người đã biến thành như vậy mà vẫn có thể nhìn ra…”
Sở Sở nhanh chóng sửa lại, “Không phải vậy đâu, ban đầu huynh ấy không nhận ra, lỡ nếm một miếng mới phát hiện được đấy.”
Nếm một miếng….
Dạ dày thư lại lại trào lên một đợt sóng mãnh liệt, “Ha ha, như thế cũng lợi hại lắm mà…”
“Vương gia vẫn lợi hại hơn, ta cầm trên tay một lúc lâu còn chẳng nhìn ra, vương gia thoáng cái đã đoán ra rồi.”
Cầm trên tay….
Sau lưng thư lại như lạnh đi, An vương gia đi đâu mà tìm được một vương phi thế này, quả là người một nhà cùng bước vào một cửa mà…..
“Cảm tạ thư lại đại nhân, ta mang về cho vương gia đây!”
Sở Sở vừa đi khuất bóng, thư lại mới kịp phản ứng lại, nếu nàng muốn tìm những thi thể còn lại, với lá gan to thế sao không tới hàng thịt Mãn Hương tìm nhỉ?
Chẳng phải Sở Sở không dám đi, mà là nhớ tới câu nói của Tiêu Cẩn Du, không có mệnh lệnh của chàng thì kẻ nào tự tiện điều tra vụ án này đều phải chết!
Có thể vào tìm kiếm trong hàng thịt Mãn Hương hay không vẫn phải nên về hỏi chàng trước thì tốt hơn.
Trên đường trở về Quý phủ, Sở Sở rẽ vào một khúc cua, xử lý một chuyện. Dọc đường đi nàng thầm tính toán chuyện văn kiện từ kinh thành chuyển đến, xử lý xong chuyện này, về đến Quý phủ đã là giữa trưa.
Sở Sở gõ cửa phòng Tiêu Cẩn Du, không ai trả lời.
Dùng sức gõ tiếp, vẫn không có ai trả lời.
Cố gõ lần nữa thì cánh cửa “két..” một tiếng rồi tự mở ra.
Tiêu Cẩn Du ngồi bên bàn trà, người dựa vào xe lăn, đầu gục xuống.
Sở Sở thè lưỡi, ngủ mất rồi. Thật may lúc nãy gõ cửa không khiến chàng tỉnh giấc.
Đang định đóng cửa đi ra, Sở Sở bỗng do dự, rồi vội vàng đi vào.
Chàng ngủ như vậy thì người có thể sẽ bị cảm lạnh, vẫn nên đắp cho chàng cái chăn nhỉ.
Sở Sở ôm chăn từ trên giường xuống, cẩn thận mở ra đắp lên người chàng, vì khoảng cách khá gần nên lúc ngẩng đầu nhìn thấy mặt chàng, nàng thoáng ngây ra.
Tiêu Cẩn Du hơi nhíu mày, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi trắng bệch, mặt ửng đỏ, lồng ngực nhấp nhô một cách yếu ớt, giống như mỗi lần hít thở đều phải dùng toàn bộ sức lực, phải ngừng hồi lâu mới có thể tiếp tục thở ra nhẹ nhàng.
Không đúng, dáng ngủ của chàng không phải vậy!
Sở Sở đưa tay sờ trán chàng, ngón tay vừa đụng vào liền lập tức bị dọa mà rụt về. Người chàng sao lại nóng như thiêu vậy chứ!
Vội nắm lấy cổ tay chàng, bị ngăn cách bởi lớp da nóng rực nên gần như không thể tìm ra mạch đập. Trái lại, nàng có thể cảm nhận được rất rõ ràng cơ thể chàng đang run lên bần bật.
“Vương gia, vương gia!”
Sở Sở vừa lay vừa gọi chàng, Tiêu Cẩn Du vẫn nhắm chặt mắt, không có chút phản ứng gì.
“Nương nương, có chuyện gì vậy?”
Quý Đông Hà định đến mời Tiêu Cẩn Du dùng bữa trưa, vừa vào cửa viện đã nghe Sở Sở nức nở gọi ‘vương gia’ liền vội vàng chạy đến, nhưng y vẫn đứng ngoài cửa cung kính hỏi vào.
Nếu không phải thời điểm khẩn cấp thì lão sẽ không vi phạm phép tắc, nhưng Đường Nghiêm đã dặn dò nhiều lần, một trong những điều quan trọng nhất là không có sự đồng ý của Tiêu Cẩn Du, lão không được phép tùy tiện bước vào phòng của chàng, trừ khi có chuyện cấp thiết.
Sở Sở thấy người đến là Quý Đông Hà nên cũng chẳng để ý tiếng “nương nương” kia nữa, nàng luống cuống hét lên, “Quý đại nhân, vương gia phát bệnh, bất tỉnh rồi!”
Quý Đông Hà kinh hãi, “Nương nương đừng nôn nóng, để hạ quan đi gọi đại phu ngay.”
Chuyện này thật đáng chết mà….
***
Lúc Quý Đông Hà vội vàng dẫn một vị đại phu lớn tuổi râu tóc bạc trắng về, Sở Sở đã đưa Tiêu Cẩn Du lên giường, cởi áo ngoài cho chàng, vừa lo vừa sợ ngồi bên giường trông chừng.
Mới nãy chàng còn rất khỏe mạnh, nói chuyện uy phong là thế, sao mới chớp mắt một cái đã thế này rồi….
Vị đại phu già vừa đi vào liền bực mình đuổi Sở Sở đang nép bên giường ra ngoài, cầm cánh tay gầy gò của Tiêu Cẩn Du trong chăn ra sờ soạng một lúc rồi mở mắt, tách miệng chàng ra quan sát. Sau khi cẩn thận sờ cẳng chân gầy dơ xương của Tiêu Cẩn Du, ánh mắt ông nhìn Sở Sở đã không còn kiên nhẫn được nữa.
“Cô là nha hoàn của cậu ấy à?”
Sở Sở vội lắc đầu, “Cháu là nương tử của huynh ấy.”
“Nương tử ư?” Vị đại phu già trừng mắt nhìn Sở Sở, lạnh lùng hừ nhẹ, “Ta thấy, cô là nương tử cậu ta mua về ấy?.”
Quý Đông Hà sợ chết khiếp, y quán lắm người nhiều tai mắt, lão không dám nói với đại phu người bị bệnh là ai, nhưng lão đâu nghĩ ông ta sẽ nói những lời như vậy với An vương phi, lão hoảng sợ cướp lời, “Cố tiên sinh, vị công tử này rốt cuộc bị sao vậy?”
Vị đại phu già thở hắt ra một hơi, “Bị sao à? Sao Quý đại nhân không hỏi nương tử của cậu ta, tướng công cô ta đã bị bệnh nửa người dưới, lại không được ăn ngon mặc ấm, khiến dạ dày biến chứng thành thế này đây!” Vị đại phu già nhăn mặt nhìn Sở Sở, “Cậu ta bị ho ra máu hơn nửa tháng rồi, cô là nương tử mà cứ trơ mắt đứng nhìn cậu ta như thế à?”
Ho ra máu? Chàng ho ra máu từ lúc nào chứ?
“Cháu, cháu không thấy huynh ấy ho ra máu lúc nào!”
“Không thấy? Tiểu nha đầu, thứ cô chưa thấy còn nhiều thứ lắm! Cậu ta trẻ như vậy mà lục phủ ngũ tạng đã suy nhược như người già, quá mệt mỏi lại còn nhiễm phong hàn nặng như vậy, bây giờ khí lạnh đã xâm nhập vào đến phổi rồi, phổi cậu ta đang rất yếu, chậm tí nữa có thể biến thành lao phổi đấy. Cố gắng chịu thêm bảy, tám ngày nữa là cô có thể ôm gia tài tái giá rồi đấy!”
Quý Đông Hà bấy giờ mới sực nhớ, vị đại phu này có một đứa cháu trai cơ thể vốn yếu ớt lại bị thê tử ngược đãi đến chết, nghe nói nữ nhân kia chẳng thèm lo toan hậu sự, cuốn sạch gia sản hân hoan tái giá. Chuyện này chỉ mới xảy ra cách đây một hai tháng trước, nhất định vị đại phu này thấy Tiêu Cẩn Du liền nhớ đến cháu mình, nhất thời đau lòng nên mới đdồn hết sự căm phẫn đối với cháu dâu lên người Sở Sở.
Nếu vị đại phu già này mắng người khác, Quý Đông Hà sẽ không lên tiếng, nhưng người lão mắng là nữ nhân của An vương gia, đã thế lại còn nguyền rủa An vương gia, nếu để lão nói tiếp thì đừng nói chỉ lão phạm tội, đời này Quý Đông Hà cũng đừng mong lăn lộn trên chốn quan trường nữa.
“Cố tiên sinh, ngài là đại phu giỏi thất Thăng Châu, cứu người như cứu hỏa, Quý mỗ xin cậy nhờ!”
Quý Đông Hà nói xong liền chắp tay vái vị đại phu kia.
Trong nhà vừa có một xác chết bị phanh thây, An vương phi lại bị đại phu lão mời đến mắng một trận, nếu An vương gia xảy ra chuyện gì nữa, lão thật sự muốn ôm đá nhảy sông chết quách cho xong.
Nghe Huyện lệnh đại nhân dùng lời lẽ khẩn thiết như thế, lại thêm Sở Sở mắt sưng đỏ môi mím chặt, mặt trắng bệch, vị đại phu già cũng không đành lòng bèn thở dài, những lời trách mắng nặng nề cũng nuốt vào lòng.
Vị đại phu trìu mến nhìn người đang nằm trên giường, khoát tay, “Ta là đại phu, không dọa người, không lừa người, chỉ ăn ngay nói thật…. Nếu cậu ta cứ tiếp tục như vậy thì chỉ sống được một, hai năm hoặc ít nữa thì mùa đông năm nay e là cũng khó mà qua được.”
Vị đại phu còn chưa nói xong, Sở Sở đã không nhịn nổi nữa, “Ông lừa người! Ông lừa người! Huynh ấy vừa nãy còn rất khỏe!”
Cả đời ông hành nghề thầy thuốc, đây là lần đầu lão bị người khác mắng là lừa đảo, vị đại phu già giận đến rung cả râu, đậy nắp hòm thuốc lại đeo lên định bỏ về, “Cậu ta khỏe mạnh thì cô gọi ta đến đây làm gì!”
Một bên là vương phi, một bên là danh y có tuổi, Quý Đông Hà không dám bênh ai, đành phải vội cắt ngang, “Cố tiên sinh, ta đi lấy thuốc với ngài!”
Quý Đông Hà theo vị đại phu già ra cửa sân, chắc do cơn thịnh nộ của lão đại phu bị gió lạnh thổi nguội nên bước chân cũng chậm lại, không nhịn được bèn hít một hơi, nhíu mày, “Quý đại nhân này, người bị bệnh này là ai thế? Còn trẻ mà đã lao lực quá mức, cơ thể mềm yếu như giấy, cả người đau đến chết thế kia mà chẳng hề nói một tiếng…”
Quý Đông Hà cười khổ, nhớ đến nét mặt thành kính, nghiêm trang của Đường Nghiêm khi đứng cạnh bảo vệ người đó, “Ông đừng hỏi nữa, đó không phải người thường đâu.”
***
Lúc Tiêu Cẩn Du tỉnh lại đã là ngày hôm sau. Vừa mở mắt ra chàng đã thấy một đống hỗn loạn, trước ngực có gì đó ấm nóng đè lên, còn có tiếng khóc nức nở vọng lại, “Huynh đừng chết mà!”
Phát bệnh hôn mê đối với chàng mà nói tuyệt đối không phải chuyện gì nguy hiểm, thế nhưng vừa tỉnh dậy đã nghe tiếng khóc thảm thiết như đưa tang thế này thì đúng là lần đầu tiên, Tiêu Cẩn Du dở khóc dở cười, “Ta đâu có chết…”
Nghe thấy giọng nói yếu ớt của Tiêu Cẩn Du, Sở Sở khóc càng to hơn.
“Ta hứa sẽ đối xử tốt với huynh cả đời này, nấu món ngon cho huynh ăn, không để huynh vất vả, chăm sóc huynh thật tốt…. Huynh chết ta cũng sẽ không xuất giá nữa!”
Tiêu Cẩn Di nghe xong mà đen cả mặt, chuyện gì thế…
Tiêu Cẩn Du gắng gượng vươn tay vỗ nhẹ lên thân người bé nhỏ đang dính chặt vào chàng của Sở Sở, “Cô làm sao đấy…”
Lúc này Sở Sở mới ngẩng đầu lên, vừa khóc vừa lau nước mắt nói, “Đại phu nói không chữa được bệnh cho huynh…. Ta không tin!”
Tiêu Cẩn Du giật mình, “Đại phu gì hả…”
“Huynh sốt đến bất tỉnh, Quý đại nhân mời đại phu đến.”
Tiêu Cẩn Du hơi nhíu mày, mắt hơi giật, “Đại phu nói gì cơ…”
Câu này không hỏi thì thôi, một khi hỏi rồi Sở Sở lại nhào vào lồng ngực nóng hổi của Tiêu Cẩn Du, ôm chặt lấy chàng, như sợ chỉ chớp mắt chàng sẽ biến mất vậy, “Ông ấy toàn nói dối thôi, ta không tin đâu! Ông ấy nói huynh chỗ này không khỏe chỗ kia cũng không khỏe, ta thấy huynh rất khỏe, khỏe hơn tất cả mọi người!”
Tiêu Cẩn Du lén thở phào, may quá…
Tiêu Cẩn Du biết bệnh của mình sớm muộn cũng sẽ làm nàng sợ, nhưng không ngờ chàng chỉ mới bất tỉnh bình thường mà đã khiến nha đầu phẫu thi mổ xác chẳng chớp mắt sợ đến mức này, trong lòng chàng hơi áy náy, chàng vỗ nhẹ vai Sở Sở cười khổ, “Đừng sợ… Ta không sao, không chết được đâu… Đại phu thấy ta ở trong nhà Huyện lệnh, cứ nghĩ ta là kẻ giàu có nên chỉ muốn lừa ta chút tiền mua thuốc thôi…”
Sở Sở ngẩng đầu lên, sao nàng lại không nghĩ ra chuyện này nhỉ, nàng vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, “Đúng đúng đúng! Đúng vậy rồi!”
Nhìn Sở Sở vừa khóc vừa cười, Tiêu Cẩn Du nhắm mắt lại, chàng chợt nghe thấy tiếng tim mình khẽ than, màn chào đón chàng từ quỷ môn quan trở lại cũng thật khoa trương rồi, ông trời đối xử với chàng cũng chẳng tệ đâu….
“Không thì… chúng ta đừng đi trấn Sở Thủy nữa, chúng ta về kinh thành về An vương phủ thôi.”
Sở Sở vừa nói vừa nhìn chăm chăm gương mặt đối diện, nàng đã dần bình tĩnh lại, giống như đang suy tính chuyện gì đó.
Đột nhiên chàng lại nhớ tới lời của Đường Nghiêm, y mới nói với chàng những chuyện ấy, sao nàng lại yêu cầu trở về?
Trong lòng Tiêu Cẩn Du hơi nặng nề, chàng mở mắt ra nhìn Sở Sở ngồi cạnh đang thút thít như con mèo nhỏ, “Tại sao chứ…”
“Đại phu của vương phủ rất tốt, nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho huynh.”
Tiêu Cẩn Du khẽ lắc đầu, “Thuốc nên uống đại phu đã đưa cho ta hết rồi, dù quay về thì cũng chỉ uống những thứ này… Đã đến đây rồi, quay về cũng phải đi xa…” Nhìn gương mặt không chút phản ứng của Sở Sở, giọng Tiêu Cẩn Du trầm xuống, “Không phải cô chê bộ dạng ta nhìn không giống người chứ…”
Sở Sở chợt nổi giận, khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu đỏ lên, “Không phải vậy! Huynh đẹp chứ, đẹp vô cùng, đẹp hơn cả Quan âm bồ tát!”
Đầu Tiêu Cẩn Du nổi đầy vạch đen, im lặng thở dài, chàng quả là ngớ ngẩn mà, nói đùa với nàng làm gì chứ…
Sở Sở nhìn Tiêu Cẩn Du, nhoẻn miệng cười rồi hít sâu vài cái, “Chuyện đó… không về cũng được… nhưng huynh phải đồng ý với ta, ngày nào cũng phải uống hết thuốc, ăn no ngủ kỹ. Hoàng Thượng đã giao huynh cho ta, nếu huynh không khỏe thì ta sẽ phạm tội khi quân, sẽ bị Hoàng thượng chém đầu.”
Nàng nhìn chàng bằng khuôn mặt đẫm nước mắt, chàng còn nói gì được nữa, “Được, ta đồng ý với cô…”
“Không được nuốt lời đấy!”
“Không nuốt lời….”
Sở Sở ngẫm nghĩ, nhíu mày, “Không được, huynh toàn nói dối ta thôi… Huynh phải viết ra, giấy trắng mực đen, sau đó đóng thêm vân tay vào mới được.”
Tiêu Cẩn Du cảm thấy cả đời này chàng đừng mong hiểu nổi cái đầu bé bằng quả dưa chuột kia của nàng, bất đắc dĩ mà khẽ than, “E là hôm nay ta không viết nổi…”
Hơi nước lờ mờ làm Sở Sở chớp chớp hàng mi lên xuống mấy lần, “Vậy thì… chúng ta ngoéo tay đi.”
Tiêu Cẩn Du sững sờ, “Cống [2] gì cơ…”
[2] Sở Sở dùng chữ 钩 (câu) trong cụm từ 拉钩 (lạp câu: tức ngoéo tay), vương gia nghe nhầm thành chữ 沟 (câu: tức cống rãnh).
Người này sao đến cả ngoéo tay cũng không biết, thảo nào chàng ấy luôn lừa gạt người khác!
Sở Sở không biết giải thích với chàng thế nào đành kéo bàn tay không chút sức lực của chàng lên, duỗi ngón út ra ngoắc lấy ngón út của chàng, nói nghiêm túc như đạo sĩ niệm thần chú, “Ngoắc tay đến trăm năm cũng không thay đổi, ai đổi thay người đó là con rùa.”
Tiêu Cẩn Du bỗng ho khan, một lúc sau nhịp tim mới bình thường trở lại.
“Bây giờ thì cô yên tâm rồi chứ… Đừng khóc nữa…”
Sở Sở nhíu mày nhìn cái đĩa trong hộp đựng thức ăn, “Chỉ có một đĩa thôi à?”
Thư lại [1] nha môn gật đầu thật mạnh, một đĩa đã khiến huyện Thượng Nguyên rối tung như gà bay chó sủa, nàng ta còn muốn thêm mấy đĩa nữa!
[1] Thư lại là chức vụ thấp nhất trong một cơ quan bộ, tự, viện, ty hoặc tỉnh, phủ, v.v chuyên lo việc ghi chép tại các triều đình xưa.
Sở Sở chu cái miêng nhỏ, “Một đĩa không đủ đâu…”
“Đủ mà, đủ mà…”
Sở Sở cẩn thận đóng nắp hộp lại, nghiêm túc đáp, “Chừng này kể ra cũng chỉ đủ để ăn thôi, nếu muốn khám nghiệm tử thi thì chưa đủ, ta cần thêm một vài phần nữa.”
Nửa câu đầu của Sở Sở khiến thư lại sực nhớ đến đĩa bánh nhân thịt gã vừa ăn lúc sáng, dạ dày bỗng cuộn trào, nghe đến nửa sau gã bèn nhăn mặt lắc đầu, “Chuyện này vừa xảy ra thì các hộ từng mua thịt từ hàng thịt Mãn Hương trong hai ngày qua đã trả lại hết số thịt còn thừa rồi, hiện nay số thịt trong bếp của Ngưng Hương Các cũng đang nằm trong hầm băng chứa thịt của hàng thịt Mãn Hương, một đống thịt to đùng trộn lẫn vào nhau, pháp y của nha môn không thể phân biệt được…” Thư lại cúi đầu nhìn hộp cơm trong tay Sở Sở, trong lòng cảm thán, “Đường bổ đầu không hổ là người của An vương phủ, quà là có mắt thần, xương người đã biến thành như vậy mà vẫn có thể nhìn ra…”
Sở Sở nhanh chóng sửa lại, “Không phải vậy đâu, ban đầu huynh ấy không nhận ra, lỡ nếm một miếng mới phát hiện được đấy.”
Nếm một miếng….
Dạ dày thư lại lại trào lên một đợt sóng mãnh liệt, “Ha ha, như thế cũng lợi hại lắm mà…”
“Vương gia vẫn lợi hại hơn, ta cầm trên tay một lúc lâu còn chẳng nhìn ra, vương gia thoáng cái đã đoán ra rồi.”
Cầm trên tay….
Sau lưng thư lại như lạnh đi, An vương gia đi đâu mà tìm được một vương phi thế này, quả là người một nhà cùng bước vào một cửa mà…..
“Cảm tạ thư lại đại nhân, ta mang về cho vương gia đây!”
Sở Sở vừa đi khuất bóng, thư lại mới kịp phản ứng lại, nếu nàng muốn tìm những thi thể còn lại, với lá gan to thế sao không tới hàng thịt Mãn Hương tìm nhỉ?
Chẳng phải Sở Sở không dám đi, mà là nhớ tới câu nói của Tiêu Cẩn Du, không có mệnh lệnh của chàng thì kẻ nào tự tiện điều tra vụ án này đều phải chết!
Có thể vào tìm kiếm trong hàng thịt Mãn Hương hay không vẫn phải nên về hỏi chàng trước thì tốt hơn.
Trên đường trở về Quý phủ, Sở Sở rẽ vào một khúc cua, xử lý một chuyện. Dọc đường đi nàng thầm tính toán chuyện văn kiện từ kinh thành chuyển đến, xử lý xong chuyện này, về đến Quý phủ đã là giữa trưa.
Sở Sở gõ cửa phòng Tiêu Cẩn Du, không ai trả lời.
Dùng sức gõ tiếp, vẫn không có ai trả lời.
Cố gõ lần nữa thì cánh cửa “két..” một tiếng rồi tự mở ra.
Tiêu Cẩn Du ngồi bên bàn trà, người dựa vào xe lăn, đầu gục xuống.
Sở Sở thè lưỡi, ngủ mất rồi. Thật may lúc nãy gõ cửa không khiến chàng tỉnh giấc.
Đang định đóng cửa đi ra, Sở Sở bỗng do dự, rồi vội vàng đi vào.
Chàng ngủ như vậy thì người có thể sẽ bị cảm lạnh, vẫn nên đắp cho chàng cái chăn nhỉ.
Sở Sở ôm chăn từ trên giường xuống, cẩn thận mở ra đắp lên người chàng, vì khoảng cách khá gần nên lúc ngẩng đầu nhìn thấy mặt chàng, nàng thoáng ngây ra.
Tiêu Cẩn Du hơi nhíu mày, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi trắng bệch, mặt ửng đỏ, lồng ngực nhấp nhô một cách yếu ớt, giống như mỗi lần hít thở đều phải dùng toàn bộ sức lực, phải ngừng hồi lâu mới có thể tiếp tục thở ra nhẹ nhàng.
Không đúng, dáng ngủ của chàng không phải vậy!
Sở Sở đưa tay sờ trán chàng, ngón tay vừa đụng vào liền lập tức bị dọa mà rụt về. Người chàng sao lại nóng như thiêu vậy chứ!
Vội nắm lấy cổ tay chàng, bị ngăn cách bởi lớp da nóng rực nên gần như không thể tìm ra mạch đập. Trái lại, nàng có thể cảm nhận được rất rõ ràng cơ thể chàng đang run lên bần bật.
“Vương gia, vương gia!”
Sở Sở vừa lay vừa gọi chàng, Tiêu Cẩn Du vẫn nhắm chặt mắt, không có chút phản ứng gì.
“Nương nương, có chuyện gì vậy?”
Quý Đông Hà định đến mời Tiêu Cẩn Du dùng bữa trưa, vừa vào cửa viện đã nghe Sở Sở nức nở gọi ‘vương gia’ liền vội vàng chạy đến, nhưng y vẫn đứng ngoài cửa cung kính hỏi vào.
Nếu không phải thời điểm khẩn cấp thì lão sẽ không vi phạm phép tắc, nhưng Đường Nghiêm đã dặn dò nhiều lần, một trong những điều quan trọng nhất là không có sự đồng ý của Tiêu Cẩn Du, lão không được phép tùy tiện bước vào phòng của chàng, trừ khi có chuyện cấp thiết.
Sở Sở thấy người đến là Quý Đông Hà nên cũng chẳng để ý tiếng “nương nương” kia nữa, nàng luống cuống hét lên, “Quý đại nhân, vương gia phát bệnh, bất tỉnh rồi!”
Quý Đông Hà kinh hãi, “Nương nương đừng nôn nóng, để hạ quan đi gọi đại phu ngay.”
Chuyện này thật đáng chết mà….
***
Lúc Quý Đông Hà vội vàng dẫn một vị đại phu lớn tuổi râu tóc bạc trắng về, Sở Sở đã đưa Tiêu Cẩn Du lên giường, cởi áo ngoài cho chàng, vừa lo vừa sợ ngồi bên giường trông chừng.
Mới nãy chàng còn rất khỏe mạnh, nói chuyện uy phong là thế, sao mới chớp mắt một cái đã thế này rồi….
Vị đại phu già vừa đi vào liền bực mình đuổi Sở Sở đang nép bên giường ra ngoài, cầm cánh tay gầy gò của Tiêu Cẩn Du trong chăn ra sờ soạng một lúc rồi mở mắt, tách miệng chàng ra quan sát. Sau khi cẩn thận sờ cẳng chân gầy dơ xương của Tiêu Cẩn Du, ánh mắt ông nhìn Sở Sở đã không còn kiên nhẫn được nữa.
“Cô là nha hoàn của cậu ấy à?”
Sở Sở vội lắc đầu, “Cháu là nương tử của huynh ấy.”
“Nương tử ư?” Vị đại phu già trừng mắt nhìn Sở Sở, lạnh lùng hừ nhẹ, “Ta thấy, cô là nương tử cậu ta mua về ấy?.”
Quý Đông Hà sợ chết khiếp, y quán lắm người nhiều tai mắt, lão không dám nói với đại phu người bị bệnh là ai, nhưng lão đâu nghĩ ông ta sẽ nói những lời như vậy với An vương phi, lão hoảng sợ cướp lời, “Cố tiên sinh, vị công tử này rốt cuộc bị sao vậy?”
Vị đại phu già thở hắt ra một hơi, “Bị sao à? Sao Quý đại nhân không hỏi nương tử của cậu ta, tướng công cô ta đã bị bệnh nửa người dưới, lại không được ăn ngon mặc ấm, khiến dạ dày biến chứng thành thế này đây!” Vị đại phu già nhăn mặt nhìn Sở Sở, “Cậu ta bị ho ra máu hơn nửa tháng rồi, cô là nương tử mà cứ trơ mắt đứng nhìn cậu ta như thế à?”
Ho ra máu? Chàng ho ra máu từ lúc nào chứ?
“Cháu, cháu không thấy huynh ấy ho ra máu lúc nào!”
“Không thấy? Tiểu nha đầu, thứ cô chưa thấy còn nhiều thứ lắm! Cậu ta trẻ như vậy mà lục phủ ngũ tạng đã suy nhược như người già, quá mệt mỏi lại còn nhiễm phong hàn nặng như vậy, bây giờ khí lạnh đã xâm nhập vào đến phổi rồi, phổi cậu ta đang rất yếu, chậm tí nữa có thể biến thành lao phổi đấy. Cố gắng chịu thêm bảy, tám ngày nữa là cô có thể ôm gia tài tái giá rồi đấy!”
Quý Đông Hà bấy giờ mới sực nhớ, vị đại phu này có một đứa cháu trai cơ thể vốn yếu ớt lại bị thê tử ngược đãi đến chết, nghe nói nữ nhân kia chẳng thèm lo toan hậu sự, cuốn sạch gia sản hân hoan tái giá. Chuyện này chỉ mới xảy ra cách đây một hai tháng trước, nhất định vị đại phu này thấy Tiêu Cẩn Du liền nhớ đến cháu mình, nhất thời đau lòng nên mới đdồn hết sự căm phẫn đối với cháu dâu lên người Sở Sở.
Nếu vị đại phu già này mắng người khác, Quý Đông Hà sẽ không lên tiếng, nhưng người lão mắng là nữ nhân của An vương gia, đã thế lại còn nguyền rủa An vương gia, nếu để lão nói tiếp thì đừng nói chỉ lão phạm tội, đời này Quý Đông Hà cũng đừng mong lăn lộn trên chốn quan trường nữa.
“Cố tiên sinh, ngài là đại phu giỏi thất Thăng Châu, cứu người như cứu hỏa, Quý mỗ xin cậy nhờ!”
Quý Đông Hà nói xong liền chắp tay vái vị đại phu kia.
Trong nhà vừa có một xác chết bị phanh thây, An vương phi lại bị đại phu lão mời đến mắng một trận, nếu An vương gia xảy ra chuyện gì nữa, lão thật sự muốn ôm đá nhảy sông chết quách cho xong.
Nghe Huyện lệnh đại nhân dùng lời lẽ khẩn thiết như thế, lại thêm Sở Sở mắt sưng đỏ môi mím chặt, mặt trắng bệch, vị đại phu già cũng không đành lòng bèn thở dài, những lời trách mắng nặng nề cũng nuốt vào lòng.
Vị đại phu trìu mến nhìn người đang nằm trên giường, khoát tay, “Ta là đại phu, không dọa người, không lừa người, chỉ ăn ngay nói thật…. Nếu cậu ta cứ tiếp tục như vậy thì chỉ sống được một, hai năm hoặc ít nữa thì mùa đông năm nay e là cũng khó mà qua được.”
Vị đại phu còn chưa nói xong, Sở Sở đã không nhịn nổi nữa, “Ông lừa người! Ông lừa người! Huynh ấy vừa nãy còn rất khỏe!”
Cả đời ông hành nghề thầy thuốc, đây là lần đầu lão bị người khác mắng là lừa đảo, vị đại phu già giận đến rung cả râu, đậy nắp hòm thuốc lại đeo lên định bỏ về, “Cậu ta khỏe mạnh thì cô gọi ta đến đây làm gì!”
Một bên là vương phi, một bên là danh y có tuổi, Quý Đông Hà không dám bênh ai, đành phải vội cắt ngang, “Cố tiên sinh, ta đi lấy thuốc với ngài!”
Quý Đông Hà theo vị đại phu già ra cửa sân, chắc do cơn thịnh nộ của lão đại phu bị gió lạnh thổi nguội nên bước chân cũng chậm lại, không nhịn được bèn hít một hơi, nhíu mày, “Quý đại nhân này, người bị bệnh này là ai thế? Còn trẻ mà đã lao lực quá mức, cơ thể mềm yếu như giấy, cả người đau đến chết thế kia mà chẳng hề nói một tiếng…”
Quý Đông Hà cười khổ, nhớ đến nét mặt thành kính, nghiêm trang của Đường Nghiêm khi đứng cạnh bảo vệ người đó, “Ông đừng hỏi nữa, đó không phải người thường đâu.”
***
Lúc Tiêu Cẩn Du tỉnh lại đã là ngày hôm sau. Vừa mở mắt ra chàng đã thấy một đống hỗn loạn, trước ngực có gì đó ấm nóng đè lên, còn có tiếng khóc nức nở vọng lại, “Huynh đừng chết mà!”
Phát bệnh hôn mê đối với chàng mà nói tuyệt đối không phải chuyện gì nguy hiểm, thế nhưng vừa tỉnh dậy đã nghe tiếng khóc thảm thiết như đưa tang thế này thì đúng là lần đầu tiên, Tiêu Cẩn Du dở khóc dở cười, “Ta đâu có chết…”
Nghe thấy giọng nói yếu ớt của Tiêu Cẩn Du, Sở Sở khóc càng to hơn.
“Ta hứa sẽ đối xử tốt với huynh cả đời này, nấu món ngon cho huynh ăn, không để huynh vất vả, chăm sóc huynh thật tốt…. Huynh chết ta cũng sẽ không xuất giá nữa!”
Tiêu Cẩn Di nghe xong mà đen cả mặt, chuyện gì thế…
Tiêu Cẩn Du gắng gượng vươn tay vỗ nhẹ lên thân người bé nhỏ đang dính chặt vào chàng của Sở Sở, “Cô làm sao đấy…”
Lúc này Sở Sở mới ngẩng đầu lên, vừa khóc vừa lau nước mắt nói, “Đại phu nói không chữa được bệnh cho huynh…. Ta không tin!”
Tiêu Cẩn Du giật mình, “Đại phu gì hả…”
“Huynh sốt đến bất tỉnh, Quý đại nhân mời đại phu đến.”
Tiêu Cẩn Du hơi nhíu mày, mắt hơi giật, “Đại phu nói gì cơ…”
Câu này không hỏi thì thôi, một khi hỏi rồi Sở Sở lại nhào vào lồng ngực nóng hổi của Tiêu Cẩn Du, ôm chặt lấy chàng, như sợ chỉ chớp mắt chàng sẽ biến mất vậy, “Ông ấy toàn nói dối thôi, ta không tin đâu! Ông ấy nói huynh chỗ này không khỏe chỗ kia cũng không khỏe, ta thấy huynh rất khỏe, khỏe hơn tất cả mọi người!”
Tiêu Cẩn Du lén thở phào, may quá…
Tiêu Cẩn Du biết bệnh của mình sớm muộn cũng sẽ làm nàng sợ, nhưng không ngờ chàng chỉ mới bất tỉnh bình thường mà đã khiến nha đầu phẫu thi mổ xác chẳng chớp mắt sợ đến mức này, trong lòng chàng hơi áy náy, chàng vỗ nhẹ vai Sở Sở cười khổ, “Đừng sợ… Ta không sao, không chết được đâu… Đại phu thấy ta ở trong nhà Huyện lệnh, cứ nghĩ ta là kẻ giàu có nên chỉ muốn lừa ta chút tiền mua thuốc thôi…”
Sở Sở ngẩng đầu lên, sao nàng lại không nghĩ ra chuyện này nhỉ, nàng vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, “Đúng đúng đúng! Đúng vậy rồi!”
Nhìn Sở Sở vừa khóc vừa cười, Tiêu Cẩn Du nhắm mắt lại, chàng chợt nghe thấy tiếng tim mình khẽ than, màn chào đón chàng từ quỷ môn quan trở lại cũng thật khoa trương rồi, ông trời đối xử với chàng cũng chẳng tệ đâu….
“Không thì… chúng ta đừng đi trấn Sở Thủy nữa, chúng ta về kinh thành về An vương phủ thôi.”
Sở Sở vừa nói vừa nhìn chăm chăm gương mặt đối diện, nàng đã dần bình tĩnh lại, giống như đang suy tính chuyện gì đó.
Đột nhiên chàng lại nhớ tới lời của Đường Nghiêm, y mới nói với chàng những chuyện ấy, sao nàng lại yêu cầu trở về?
Trong lòng Tiêu Cẩn Du hơi nặng nề, chàng mở mắt ra nhìn Sở Sở ngồi cạnh đang thút thít như con mèo nhỏ, “Tại sao chứ…”
“Đại phu của vương phủ rất tốt, nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho huynh.”
Tiêu Cẩn Du khẽ lắc đầu, “Thuốc nên uống đại phu đã đưa cho ta hết rồi, dù quay về thì cũng chỉ uống những thứ này… Đã đến đây rồi, quay về cũng phải đi xa…” Nhìn gương mặt không chút phản ứng của Sở Sở, giọng Tiêu Cẩn Du trầm xuống, “Không phải cô chê bộ dạng ta nhìn không giống người chứ…”
Sở Sở chợt nổi giận, khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu đỏ lên, “Không phải vậy! Huynh đẹp chứ, đẹp vô cùng, đẹp hơn cả Quan âm bồ tát!”
Đầu Tiêu Cẩn Du nổi đầy vạch đen, im lặng thở dài, chàng quả là ngớ ngẩn mà, nói đùa với nàng làm gì chứ…
Sở Sở nhìn Tiêu Cẩn Du, nhoẻn miệng cười rồi hít sâu vài cái, “Chuyện đó… không về cũng được… nhưng huynh phải đồng ý với ta, ngày nào cũng phải uống hết thuốc, ăn no ngủ kỹ. Hoàng Thượng đã giao huynh cho ta, nếu huynh không khỏe thì ta sẽ phạm tội khi quân, sẽ bị Hoàng thượng chém đầu.”
Nàng nhìn chàng bằng khuôn mặt đẫm nước mắt, chàng còn nói gì được nữa, “Được, ta đồng ý với cô…”
“Không được nuốt lời đấy!”
“Không nuốt lời….”
Sở Sở ngẫm nghĩ, nhíu mày, “Không được, huynh toàn nói dối ta thôi… Huynh phải viết ra, giấy trắng mực đen, sau đó đóng thêm vân tay vào mới được.”
Tiêu Cẩn Du cảm thấy cả đời này chàng đừng mong hiểu nổi cái đầu bé bằng quả dưa chuột kia của nàng, bất đắc dĩ mà khẽ than, “E là hôm nay ta không viết nổi…”
Hơi nước lờ mờ làm Sở Sở chớp chớp hàng mi lên xuống mấy lần, “Vậy thì… chúng ta ngoéo tay đi.”
Tiêu Cẩn Du sững sờ, “Cống [2] gì cơ…”
[2] Sở Sở dùng chữ 钩 (câu) trong cụm từ 拉钩 (lạp câu: tức ngoéo tay), vương gia nghe nhầm thành chữ 沟 (câu: tức cống rãnh).
Người này sao đến cả ngoéo tay cũng không biết, thảo nào chàng ấy luôn lừa gạt người khác!
Sở Sở không biết giải thích với chàng thế nào đành kéo bàn tay không chút sức lực của chàng lên, duỗi ngón út ra ngoắc lấy ngón út của chàng, nói nghiêm túc như đạo sĩ niệm thần chú, “Ngoắc tay đến trăm năm cũng không thay đổi, ai đổi thay người đó là con rùa.”
Tiêu Cẩn Du bỗng ho khan, một lúc sau nhịp tim mới bình thường trở lại.
“Bây giờ thì cô yên tâm rồi chứ… Đừng khóc nữa…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.