Nương Tử Là Pháp Y

Chương 58: Viên thuốc tứ hỉ (17)

Thanh Nhàn Nha Đầu

07/04/2020

Khi không cười Cảnh Dực nghiêm túc chẳng giống bình thường, Sở Sở nhìn y qua làn nước mắt, “Cảnh đại ca, vương gia đi đâu vậy, cũng đã một đêm rồi…”

Chẳng biết cả ngày nay chàng đã ăn cơm chưa, đêm có ngủ ngon không, dạ dày còn đau không, bệnh phong thấp có tái phát không…

Nếu chàng bị bệnh trên núi, cũng không có ai lấy chén nước nóng cho chàng , không ai lấy thuốc cho chàng, không ai xoa bóp cho chàng….

Từ sau khi rời khỏi kinh thành, hai người chưa bao giờ tách nhau ra lâu như vậy, hiện tại chỉ có một mình chàng…

Sở Sở nôn nóng đến mức muốn cháy luôn cả lục phủ ngũ tạng, cứ nghĩ đến chàng là lại đau lòng, nhưng không có cách nào cả.

Cảnh Dực nhìn bộ dạng vật vã của nàng nhất thời cũng không biết nói gì cho phải, y cũng chưa từng trải qua cảm giác ấy bao giờ.

Còn chưa biết phải mở miệng thế nào, trong phòng chợt có một cơn gió lạnh ùa vào, thị vệ phụ trách quan sát hang núi đã xuất hiện trong phòng, vừa thấy Cảnh Dực cũng ở đây thì hơi sửng sốt.

Trong lúc vẫn đang sửng sốt đã bị Sở Sở cầm tay lắc dữ dội.

Chỉ có một mình thị về trở về, nhưng Sở Sở vẫn ôm một tia hi vọng.

“Thị vệ đại ca, huynh có tìm thấy vương gia không?”

Thấy Sở Sở nhìn mình với ánh mắt mong mỏi, thị vệ gật đầu thấp giọng nói, “Ty chức đã kiểm tra khắp nơi nhưng không thấy vương gia đâu cả…. Dọc theo các con phố ty chức cũng đã tìm, nhưng không thấy vương gia để lại dấu hiệu gì.”

Lời này của thị vệ chợt làm Cảnh Dực tỉnh ngộ, “Sở Sở, vừa rồi cô nói với ta, Tần đại thúc nói vương gia lên núi… Tần đại thúc là ai?”

Nghe thị vệ nói không có, trong lòng Sở Sở đã lạnh một nửa, Cảnh Dực hỏi nàng cũng chỉ trả lời hờ hững, “Chính là…. Chính là Tần đại thúc của Tần y quán…”

Đuôi lông mày Cảnh Dực khẽ nhếch, “Lão ta là đại phu?

Sở Sở gật đầu, tâm trí không yên, “Mọi người đều gọi thúc ấy là Tần lang trung.”

“Tên của lão ta là gì?”

“Tần Nghiệp… Nghiệp trong kiến công lập nghiệp, ta nghe thúc ấy thường nói với mọi người như thế.”

Cái tên này… Hình như y đã thấy ở đâu rồi, vừa thấy xong là trong đống hồ sơ trên bàn kia.

Cảnh Dực nhanh chóng đi về phía cạnh bàn điên cuồng lục lọi tìm kiếm, cuối cùng thì xé một tờ giấy ra.

Thấy Cảnh Dực hiếm khi nghiêm túc như thế, thị vệ nhíu mày, trầm giọng nói, “Người này… mấy hôm trước khi Thiên lão ngũ báo cáo với vương gia về tình hình tại phủ Ngô quận vương cũng từng đề nhắc tới, chính tên Tần Nghiệp này đã giúp Ngô quận vương giao hoan cùng một cô gái vào đêm ba mươi đó…”

Cảnh Dực kinh ngạc ngẩng đầu lên, “Nữ tử kia tên là gì?”

“Lúc ấy Lão Ngũ không điều tra kỹ càng, vương gia cũng không cho điều tra, chỉ ra lệnh theo dõi.”

Cảnh Dực nhíu mày nhìn tờ giấy trên tay, “Các ngươi có điều tra về nữ tử tên Tú Nương không?”

Thị vệ lắc đầu, Sở Sở mau chóng hoàn hồn vì cái tên quen thuộc ấy, nàng vội nói, “Ta biết Tú Nương ấy! Ta đã gặp nàng ta ở phủ Ngô quận vương, Vương gia cũng gặp rồi…” Ánh mắt Sở Sở chợt sáng lên, “Có phải Vương gia đến chỗ của Ngô quận vương không!” Cảnh Dực còn chưa kịp mở miệng, ánh mắt Sở Sở đã tối sầm lại, nàng cúi đầu mím môi, giọng nói đầy mất mát, “Không đúng… Vương gia còn nói sẽ không đi gặp cậu ta nữa…”

Nhớ tới sắc mặt Tiêu Cẩn Du lúc đến nha môn mùng hai đó, Cảnh Dực chuyển ánh mắt từ tờ giấy về phía Sở Sở, “Sở Sở, cô có nhớ hôm đó Ngô quận vương chọc giận vương gia vì chuyện gì không?”

Sở Sở gật đầu, những lời cậu ta nói với vương gia, cả đời này nàng sẽ không quên được.

“Cô kể nguyên văn lại cho ta nghe đi.”

Sở Sở cúi đầu cắn môi không nói.

Đó là những lời không hay về vương gia, nàng chẳng muốn nhắc lại một lời, huống chi là nói hết…

“Sở Sở, nếu cô không nói, ta không thể giúp huynh ấy được.”

Sở Sở lập tức vui mừng, “Huynh biết huynh ấy đi đâu sao?”

“Cô nói thì ta mới biết.”

Sở Sở vội vàng kể lại chuyện ngày hôm ấy cho Cảnh Dực nghe không sót một chữ nào, từ chuyện Tú Nương hầu hạ Tiêu Chính thế nào, rồi cắn răng kể chuyện Tiêu Chính chọc tức Tiêu Cẩn Du thế nào.

Thị vệ nghe đến nỗi hai tai nóng bừng, Cảnh Dực im lặng hít một hơi lạnh, một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng.

Y cứ nghĩ Tiêu Cẩn Du gọi y về là để giúp đỡ, nhưng bây giờ nghe thế này….

Sở Sở vừa nói xong, Cảnh Dực đã nắm chặt hai vai Sở Sở, cả người cúi xuống, đôi đồng tử đen bóng nhìn thẳng vào đôi mắt vẫn còn ngấn nước của Sở Sở, nghiêm mặt nói từng câu từng chữ, “Sở Sở, trước đó có phải vương gia đã từng chính miệng nói với cô, huynh ấy nhất định sẽ cưới cô?”

Trong đầu Sở Sở đang nghĩ đến sự an nguy của Tiêu Cẩn Du, đột nhiên nghe Cảnh Dực hỏi vậy, Sở Sở ngẩn ra một lúc, mới khẽ gật đầu, “Chàng cũng đã xin Hoàng Thượng sửa thánh chỉ, mùng chín tháng giêng sẽ thành hôn!”

Đối với chuyện sửa thánh chỉ Cảnh Dực đương nhiên biết, sổ gấp là tự tay cậu đưa đến trước mặt Hoàng Thượng, lúc Hoàng Thượng vừa nhìn thấy phòng bì đựng sổ thì khiếp hãi, trán toát ra mồ hôi, sau khi vội vàng mở sổ ra thì mồ hôi trên trán cũng biến thành những đường đen xì.



Bên trong cuốn sổ tượng trưng cho chuyện cơ mật cấp cao đương triều chỉ viết có một câu.

“Thần tấu xin Hoàng Thượng sửa ngày kết hôn thành mùng chín tháng giêng năm Long Kỷ.”

Tiêu Cẩn Du tóm tắt đơn giản, Hoàng Thượng xem trọng điểm, không nói hai lời nhấc bút đỏ viết chữ “Sửa” lên trên, sau đó để Cảnh Dực mang sổ gấp về.

Theo lý mà nói, chuyện này xem như là ván đã đóng thuyền, nhưng chuyện Cảnh Dực muốn hỏi và chuyện trên thánh chỉ viết là hai chuyện khác nhau.

“Không phải thánh chỉ…” Cảnh Dực nghiêm túc hỏi lại lần nữa, “Có phải là huynh ấy nói với cô, chính miệng nói với cô, huynh ấy muốn cưới cô.”

Sở Sở cẩn thận suy nghĩ, cắn môi lắc đầu.

Trong lòng Cảnh Dực trầm xuống, lại nghe Sở Sở nhỏ giọng nói thêm, “Chỉ có lúc chàng ấy uống say, chính là đêm ba mươi đó… Chàng ấy còn nói rất nhiều lần…”

Sở Sở cúi đầu mím môi, giọng thỏ thẻ gần như không nghe được, “Ta biết, những lời ấy chàng đều nói lúc say, không thể chắc chắn… nhưng ta cũng muốn thành thân sớm với chàng…”

Cảnh Dực nhẹ thở phào một hơi, chính miệng huynh ấy đã đồng ý chuyện này, vậy là tốt rồi.

Cảnh Dực vỗ vai Sở Sở an ủi, “Yên tâm đi, chính miệng huynh ấy đã nói thì kể cả say vẫn tính.”

Sở Sở ngước đôi mắt ngập nước nhìn y, “Thật sao?”

Cảnh Dực gật đầu chắc nịch rồi quay sang trầm giọng nói với thị vệ, “Chuyện ở đây để ta xử lý, cậu giúp ta đến chỗ Thứ sử Tô Châu đón người.”

“Người nào ạ?”

“Vương gia mời người tới, ta về hơi gấp, nên đã nhờ Thứ sử Tô Châu đón tiếp…” Cảnh Dực bước tới phía trước hai bước lại sát bên tai thị vệ thấp giọng nói nhỏ một câu, “Tính mạng của Vương gia dựa cả vào người đó.”

Sở Sở không nghe thấy gì, nhưng thị vệ lại nghe rất rõ ràng, kinh ngạc nhìn về phía Cảnh Dực, nhưng từ vẻ mặt đến giọng nói của Cảnh Dực đều không giống như đùa cợt, “Dạ… ty chức sẽ đi ngay.”

Thị vệ còn chưa dứt lời đã nhanh chóng biến mất, tránh để Sở Sở lấy lại tinh thần rồi lại truy hỏi tung tích của Tiêu Cẩn Du, Cảnh Dực hỏi, “Sở Sở, trước khi rời nha môn vương gia đã làm gì?”

Cảnh Dực nói y quản lý mọi chuyện ở đây, ánh mắt Sở Sở nhìn y cũng thay đổi, trả lời y không chút do dự, “Xem thi thể.” Dứt lời nàng còn sợ nói chưa rõ, vội nói thêm, “Chàng nói muốn xem hoa văn chữ thập trên thi thể, ta liền lấy một đoạn chân cho chàng ấy…. Ta cầm cho chàng ấy xem, đứng một khoảng khá xa, không để chàng chạm vào thi thể!”

Nghĩ đến thi thể, nghĩ đến phòng chứa xác, Sở Sở vỗ mạnh lên trán, “Sao ta lại quên báo quan chứ! Ta sẽ nhờ Trịnh Huyện lệnh phái người đi tìm, đúng rồi!”

“Cũng là một cách… Chuyện này, cô gọi Trịnh Huyện lệnh đến đây, ta sẽ hạ lệnh cho ông ta, nhất định ông ta sẽ dốc toàn lực tìm kiếm.”

“Được! Cám ơn Cảnh đại ca!”

***

Cảnh Dực đem tất cả hồ sơ vụ án trên bàn đặt vào trong hòm sau đó ngồi chờ trong phòng, cứ tởng Trịnh Hoài Đức sẽ bị Sở Sở kéo tới, kết quả còn chưa thấy Sở Sở, đã thấy hai người khiêng một cái cáng cứu thương bước vào, Trịnh Hoài Đức quỳ trên cáng cứu thương, áo ngủ bọc bên ngoài, quan phục lộn xộn, trên đầu quấn băng gạc, trên đùi kẹp một tấm ván gỗ, cáng cứu thương vừa đặt xuống đất lão ta đã bắt đầu dập đầu thật mạnh.

“Hạ quan có tội! Hạ quan có tội! Hạ quan có tội…”

Cảnh Dực chỉ nghĩ là Sở Sở vội quá nên đã không nói rõ mọi chuyện mới khiến lão ta bị dọa chết khiếp thế này, y vội nói, “Không có gì, không có gì… Lấy công chuộc tội vẫn kịp, vẫn kịp…”

Trịnh Hoài Đức khóc lóc, “Không kịp nữa rồi, hạ quan đã đốt sạch hết rồi…”

Câu này quả thực khiến Cảnh Dực hoảng sợ, “Đốt cái gì?”

“Heo và chuồng heo đã đốt hết rồi…”

Đầu óc Cảnh Dực choáng váng, nhìn lão ta chật vật như thế y cũng kiên nhẫn hỏi một câu, “Tại sao lại đốt?”

Trịnh Hoài Đức vừa dập đầu vừa khóc ròng, “Hạ quan nhất thời hồ đồ, bị tên bán lá trà ở kinh thành kia mê hoặc, đem heo và chuồng heo đốt cả, có ý đồ giấu nhẹm tội lỗi, quả thật là tội chết có thể miễn tội sống khó tha ạ…”

Khi Sở Sở nói Cảnh Dực tìm lão có chuyện, trong lòng lão đã nháp ra lí do thoái thác tội rồi.

Cảnh Dực nghe không hiểu gì mặt đen xì, nhưng y vẫn nhận ra, mặc dù hai người đang nói hai chuyện khác nhau, nhưng chuyện mà Trịnh Hoài Đức nói vẫn có liên quan đến Tiêu Cẩn Du, “Ông kể lại từ đầu cho ta nghe, nhất định phải thành thật, ta sẽ tha cho ông tội chết cũng miễn luôn tội sống khó tha.”

“Vâng vâng vâng…”

Trịnh Hoài Đức nước mắt nước mũi dàn dụa nói từ chuyện phát hiện ra thi thể, rồi xác heo, cho đến chuyện đốt chuồng heo, Cảnh Dực chau mày ngắt lời lão, “Người bán lá tra kia…. huynh ấy nói với ông phải đốt cả heo và chuồng heo, là vì không muốn ta biết?”

“Đúng đúng đúng đúng…. Tên ấy quả thật bụng dạ khó lường, tội ác tày trời!”

Trịnh Hoài Đức còn chưa nói xong, từ cửa đã truyền tới tiếng thở hồng hộc cùng giọng nói tức giận.

“Không phải!”

Sở Sở ôm túi vải to màu đen chạy vào, tức giận nhìn Trịnh Hoài Đức, “Không phải như vậy đâu, chàng ấy nói thế vì sợ ngài sẽ không chịu nghe, nên mới lừa ngài! Hai con heo ấy đã ăn phải thi thể có độc nên mới chết, chàng ấy nói ngài không tin, sợ độc quá gần phòng bếp, nếu không tiêu hủy thì sẽ gây hại đến người, nên mới lừa ngài như vậy để ngài đốt hết chuồng heo!”

Cảnh Dực hơi ngạc nhiên, “Sở Sở… thi thể trúng độc kia, có dấu hiệu gì trên xương không?”

Trịnh Hoài Đức vội nói, “Từ xương cốt thì không nhận ra được…. Hạ quan đã nhìn thấy thi thể kia, xương trắng bóng, chẳng hề giống trúng độc gì cả…”



Sở Sở tức đến mức dậm chân, “Ta mới là người khám nghiệm tử thi, ta nói mới đúng!”

Trúng độc nhưng không thể nhận ra, độc tính ấy mạnh đến mức Tiêu Cẩn Du phải lừa gạt Trịnh Hoài Đức đốt sạch chuồng heo mới yên tâm sao, trong đầu Cảnh Dực lập tức hiện lên một cái tên, bờ lưng y cứng đờ.

Xem ra y đã hiểu hết màn kịch này của Tiêu Cẩn Du rồi.

Y cũng đã hiểu Tiêu Cẩn Du gọi y về không phải vì giúp đỡ, mà vì phối hợp diễn kịch.

Nếu chàng đã mất công như thế thì y đành phối hợp diễn cùng thôi.

Cảnh Dực im lặng hít một hơi thật sâu, “Trịnh Hoài Đức… không thấy người bán lá trà kia đâu nữa, ông có bao nhiêu người thì điều đi tìm kiếm trong phạm vi toàn huyện Tử Trúc, nhất định phải tìm ra người đó cho ta.”

Trịnh Hoài Đức tỉnh táo ngay, “Vâng! Hạ quan đi dán cáo thị, truy nã toàn huyện, nhất định sẽ bắt hắn về quy án!”

Cảnh Dực suýt nữa bắt lão quỳ xuống, “Ai bảo ông bắt người… Tìm người, tìm được thì về, không tìm được thì đừng về, đã hiểu chưa?”

“Vâng vâng vâng vâng…”

Sở Sở vội nói, “Ta cũng đi!”

“Cô chờ trong nha môn huyện đi, tránh cho đến lúc huynh ấy về thì chẳng có ngụm nước nóng mà uống…. Nhân tiện cô xếp lại toàn bộ hơn một trăm bộ thi thể kia đi, đợi huynh ấy về chúng ta sẽ thăng đường kết án.”

Sở Sở không thể phủ nhận lời Cảnh Dực nói khá có lý, nàng cúi đầu xuống không lên tiếng, lúc cúi đầu thì nhìn bao vải đen đang ôm trong tay, chợt nhớ ra, “Cảnh đại ca, ta mang khối thi thể mà huynh ấy xem trước khi ra ngoài, huynh xem một chút đi!”

Tay Trịnh Hoài Đức mềm nhũn suýt nữa thì nằm gục trên cáng cứu thương, Cảnh Dực thiếu chút nữa nhảy bật lên xà nhà, “Không cần không cần không cần…. Cô xem là được, cô xem cho kỹ đi…. Ta, ta đi ra ngoài một chuyến, ta đi tìm manh mối, tìm manh mối…”

“Nếu huynh tìm được chàng ấy, nhất định phải đưa chàng ấy trở về!”

“Nhất định, nhất định…”

Cảnh Dực ra khỏi nha môn chạy thẳng đến phủ Ngô quận vương, cánh cửa phủ Ngô quận vương vẫn còn nằm chỏng chơ trên mặt đất, Cảnh Dực lẳng lặng mà vào, như ma quỷ nhanh chóng tiến vào một sân viện nhỏ, tìm tới phòng Tiêu Chính.

Trong lúc đang ngủ Tiêu Chính chợt cảm thấy cơ thể như bay lên, một nửa người còn có cảm giác nên vẫn cảm nhận được mình đang bị người ta ôm trong ngực, gió lạnh thổi vù vù bên tai, cọ vào làn da lâu ngày không thấy ánh mặt trời của Tiêu Chính từng đợt thấy đau. Tiêu Chính kinh ngạc mở to mắt nhìn xuống phía dưới, cảnh vật xung quanh hoàn toàn trở nên mơ hồ vì tốc độ di chuyển quá nhanh, y chỉ có thể nhìn rõ người kia đang ôm cả người mình và chăn.

“Cảnh Dực…”

“Cậu còn nhớ rõ ta là được.”

Tiêu Chính bị di chuyển qua lại lúc lên cao lúc xuống thấp đến choáng đầu, mặc dù có chăn quấn chặt, vẫn ho khan vì gió lạnh, “Ngươi…khụ khụ… Khụ khụ… Ngươi làm gì… Khụ Khụ…”

“Tìm chỗ có thể nói chuyện, ta có vài chuyện muốn nói với cậu.”

Tốc độ dưới chân của Cảnh Dục chậm lại, rồi nhanh chóng hướng lên trên, đợi đến lúc Cảnh Dực dừng lại, mặt Tiêu Chính đã không còn chút máu, nằm trong ngực y ho không thành tiếng.

Nhìn người yếu ớt giống như một đứa bé mới sinh được ôm trên tay, nhớ tới vị tướng quân trẻ tuổi mấy năm trước, chỉ ba chiêu đã có thể đoạt bội đao của Ngô Giang, trong lòng Cảnh Dực dâng lên cảm giác không nói thành lời, y ngồi xuống, cẩn thận thả cậu nằm lên chân mình, lấy chăn đắp kín cho cậu, cách tấm chăn khẽ xoa ngực giúp Tiêu Chính.

Tiêu Chính thở được một chút, lạnh lùng trừng mắt nhìn Cảnh Dực, “Bỏ tay ra…”

Cảnh Dực rụt bàn tay đang xoa trên ngực Tiêu Chính về, lại dùng tay trái xoa lung tung tóc cậu, chỉnh lại tóc tai lộn xộn cho cậu, khóe miệng nhếch lên nhìn Tiêu Chính trợn mắt tức giận, “Thế này đã giận rồi à? Chẳng phải cậu cũng chọc giận An vương gia đó sao?”

Cả khuôn mặt Tiêu Chính cứng lại, bờ môi trắng bệch mím thành một đường, y quay đầu nhìn sang hướng khác, rồi mới chú ý tới cảnh vật xung quanh hoàn toàn xa lạ, “Đây là… đây là chỗ nào?’

“Đỉnh núi Phượng Hoàng, cách nhà cậu gần như vậy mà cậu chưa lên bao giờ à?

Tiêu Chính quay mặt lại lườm Cảnh Dực, “Ngươi đưa ta đến đây làm gì…”

“Muốn bàn với cậu một chuyện, mà cậu không muốn nói chuyện thì thôi.”

Tiêu Chính lạnh lùng cười một tiếng, căm ghét nhìn mình đang được bọc trong tấm chăn vô cùng chặt chẽ, cơ thể nằm thẳng cứ như người chết, “Có ai muốn bàn chuyện như ngươi à …”

“Chuyện ấy có chút gấp, trước tiên ta cứ đưa cậu đi, cùng lắm thì lần sau để cậu ôm ta…” Cảnh Dực không thèm đếm xỉa đến Tiêu Chính đang hung hăng lườm nguýt mình, “Trước tiên ta hỏi cậu, cậu có biết An vương gia phái người theo dõi cậu không?”

“Người theo dõi phủ ta còn ít à…”

“Nói cách khác là cậu biết…” Cảnh Dực hơi cau mày, “Vậy chuyện cậu làm với tú nương vào đêm ba mươi, chính là vì muốn dẫn huynh ấy đến gặp cậu?”

Tiêu Chính nhắm mắt lại không lên tiếng.

“Cậu dẫn huynh ấy đến, lại chọc tức huynh ấy bỏ đi, chính là vì không muốn huynh ấy xen vào chuyện của cậu?”

Nghe ra sự oán trách trong giọng Cảnh Dực, Tiêu Chính chau mày mở mắt, “Ngươi ngốc thật hay vẫn làm ra vẻ ngốc… Ba năm trước vì sao cậu ta lại xảy ra chuyện… Nếu không phải vì cậu ấy quá thân với ta, những kẻ tiện nhân ấy sao dám dùng cậu làm mồi nhử ta về kinh… Rõ ràng ta và cậu không có quan hệ thân thích, lại suýt chút nữa hại cậu mất mạng…” Nói được nửa câu, đột nhiên Tiêu Chính tỉnh táo lại, ánh mắt sắc bén, “Có phải cậu đã xảy ra chuyện gì rồi không…”

Cảnh Dực cười khổ không đáp, tay Tiêu Chính giãy dụa từ trong chăn ra, cố gắng mà bấu lực chặt lấy vạt áo Cảnh Dực, “Ngươi nói đi…”

Cảnh Dực dễ dàng nắm ngược lại bàn tay lạnh băng của cậu, nhét vào trong chăn, “Cũng không có gì… Nếu ta không nhầm, thì có lẽ lúc này huynh ấy đang giết người vì cậu đấy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nương Tử Là Pháp Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook