Chương 42: Viên thuốc tứ hỉ (1)
Thanh Nhàn Nha Đầu
06/04/2020
“Nắng hạn gặp mưa rào; xa quê gặp bạn cũ; động phòng đêm hoa chúc; bảng vàng thi đỗ cao”
– Tứ Hỉ | Uông Thù
Đường từ Thăng Châu đến Tô Châu còn không bằng một nửa đường từ kinh thành đến Thăng Châu, nên cả đoàn xe vừa đi vừa nghỉ. Lúc đến ngoại thành Huyện Tử Trúc đã là cuối tháng chạp, như vậy chỉ còn vài ngày nữa là sang năm mới rồi.
Theo như kế hoạch của Tiêu Cẩn Du, có lẽ giờ này chàng đã từ trấn Sở Thủy trở lại kinh thành rồi, có điều không phải nằm trong xe ngựa trở về, mà là nằm trong quan tài quay về.
Trên đường đi Sở Sở vắt óc suy nghĩ tìm mưu kế, lôi toàn bộ kinh nghiệm nghe ngóng được từ trấn Sở Thủy đến kinh thành. Đi ngang qua chỗ này thì nói nơi này có món gì ngon, dừng lại ở đó hai ngày ăn hết mới lên đường, đi ngang qua chỗ kia thì nói nơi đó có cảnh đẹp, cả đoàn liền dừng ở đó ngắm cảnh, ở lại đến khi Tiêu Cẩn Du nhắm mắt lại cũng có thể vẽ ra cảnh ấy mới chịu đi, đi ngang qua nơi không có gì đặc sắc thì lại nói Bồ Tát nơi này rất thiêng, nhất định xin Tiêu Cẩn Du dừng lại ở đó vài ngày, rồi bắt chàng tới miếu bái Bồ Tát cùng nàng.
Nếu Tiêu Cẩn Du không bằng lòng, nàng lại trưng ra vẻ mặt chuẩn bị khóc cho chàng xem, lần nào cũng khiến Tiêu Cẩn Du có cảm giác nếu mình không đồng ý tức là đang bắt nạt nàng. Vì vậy tuy rằng cả đường xe ngựa xóc nảy, nếu không phải Tiêu Cẩn Du quá mệt mỏi, thì cũng tùy hứng chiều theo ý muốn của nàng.
Với thời tiết dạo này, cơ thể Tiêu Cẩn Du chưa từng dễ chịu như vậy, tâm trạng cũng chưa từng cảm thấy nhẹ nhàng đến thế.
Nhưng vừa đến Huyện Tử Trúc thì Sở Sở không còn bình tĩnh được nữa, cơm tối nàng ăn qua loa vài miếng rồi lại giục chàng lên đường.
Ngược lại Tiêu Cẩn Du chẳng chút vội vàng, chàng múc cho nàng chén canh, không nhanh không chậm nói, “Hôm nay chúng ta sẽ không về kịp đâu.”
Sở Sở gấp đến độ mở to hai mắt nhìn chàng, “Tại sao chứ? Nhà của ta cách đây rất gần, chỉ mất thời gian một nén nhang là đến nơi rồi!”
Tiêu Cẩn Du nở nụ cười nhàn nhạt nhìn nàng, mỗi lần vội vàng tiểu nha đầu này lại cứ như trẻ con vậy, “Nhà nàng có ai biết nàng dẫn ta về cầu hôn không?”
Sở Sở ngẩn người rồi lắc đầu.
Tiêu Cẩn Du vẫn cười nhưng lại nói rất nghiêm túc, “Như vậy nếu ta tùy tiện tới gặp mặt, thì không phải mọi người sẽ nghĩ ta quá đường đột, không biết cấp bậc lễ nghĩa, không chấp nhận ta, thì phải làm sao đây?”
Sở Sở chợt nhớ ra, mỗi lần cha đưa anh trai đến nhà người ta cầu hôn con gái họ, cha và ông bà nội đều dặn dò anh trai cả nửa ngày, làm cái này không được làm cái kia, nói cái gì là tốt không nên nói cái gì, Sở Sở mím môi, nói có vẻ không chắc cho lắm, “Chắc chắn sẽ không…”
Tiêu Cẩn Du không nhịn được đưa tay xoa xoa đầu nàng, “Nàng ăn cơm trước đi… Ăn cơm xong ta sẽ viết một lá thư, nàng tìm người quen nhờ họ đưa về nhà, ngày mai chúng ta vào huyện đặt lễ hỏi, sáng sớm ngày kia sẽ tới nhà nàng, được chưa?”
Sở Sở cười gật dầu, “Được rồi!”
Hai thị vệ ngồi bên cạnh yên lặng vùi đầu lùa cơm vào miệng, hơn nửa tháng nay, hai người họ thường chủ động quên đi sự tồn tại của mình, tình trạng này đã tăng lên từ vài ngày một lần trở thành một ngày mấy lần.
Hai người đang cố gắng biến mình thành không khí, thì đột nhiên không khí bỗng thay đổi, ở giữa chiếc ghế dài hai người đang ngồi lại xuất hiện thêm một người.
Hai người vứt bát cơm lên bàn đứng phắt dậy định lôi đao bên người ra, nhưng còn chưa chạm đến chuôi đao, người kia đã cầm bát cơm lên, “Hừ… Đói chết mất!”
Lúc này hai người mới thấy rõ khuôn mặt tươi cười chỉ sợ thiên hạ không loạn của Cảnh Dực .
Nhưng chuyện đó chỉ xảy ra trong chốc lát, những vị khách khác đang ngồi trong đại sảnh cũng không nhận ra điều khác lạ vừa xảy ra, Tiêu Cẩn Du và Sở Sở nghe tiếng Cảnh Dực nói liền quay đầu lại.
Sở Sở mừng rỡ, “Cảnh đại ca, sao huynh lại tới đây!”
Tiêu Cẩn Du hơi chau mày nhìn Cảnh Dực ăn như hổ đói, “Đúng vậy… Sao cậu lại tới đây?”
Cảnh Dực và một thìa cơm vào trong miệng, phun ra một đống xương gà, giống như vừa khóc vừa cười nói, “Sổ sách năm nay trong phủ ta đã sửa lại hết và nhập kho rồi, người nào đó quản lý phủ nói người trong phủ đều bận rộn đến chóng cả mặt mày, chỉ có một mình ta rảnh rỗi, nên bảo ta theo huynh để ý chuyện quản lí tài chính, huynh không quay về, ta cũng không cần về nữa.”
Sở Sở nghe chẳng hiểu gì cả, chỉ có Tiêu Cẩn Du mới hiểu, Ngô Giang sợ trong phủ có chuyện, nên không dám tự ý rời khỏi kinh thành, năm nay người trong An Vương Phủ lại không có ai rảnh, nên đã nhờ Cảnh Dực tới đây.
Nếu Ngô Giang không cho Cảnh Dực quay về, y quả thực không thể qua được cửa kinh thành, gần sang năm mới rồi, mà thôi…
“Tới cũng được… Ngay mai cậu thay ta đi đặt lễ hỏi trên trấn!”
Cảnh Dực nở nụ cười, “Chuyện này dễ thôi, ta cam đoan với huynh là sẽ làm tốt.”
Tiêu Cẩn Du liếc nhìn Cảnh Dực đang vùi đầu tiếp tục ăn, “Chúng ta tìm nhà trọ nghỉ ngơi trước, cậu cứ từ từ ăn.”
“Đi đi….”
“Ăn xong nhớ tính vào sổ sách.”
“…”
***
Khi Sở Sở tắm xong đi ra, Tiêu Cẩn Du đang dựa đầu vào giường đọc thư, một lá thư thoạt nhìn có bốn năm trang nhưng Tiêu Cẩn Du cứ nhìn chằm chằm lá thư nhíu chặt mày.
Mấy ngày nay Sở Sở chưa từng thấy Tiêu Cẩn Du lo lắng như vậy, nàng nhớ rõ, nếu Vương gia có vẻ mặt này, chắn chắn đã xảy ra chuyện ở đâu rồi, mấy ngày tiếp theo Vương gia sẽ không vui vẻ. Sở Sở ngoan ngoãn đứng một bên chờ chàng đọc xong, rồi mới dám trèo lên giường, chui vào chăn, nằm trong lòng chàng, đầu tựa vào ngực chàng, hai tay ôm chặt thắt lưng chàng.
Cuối cùng mấy ngày nay Tiêu Cẩn Du cũng đã quen với hành động này rồi, nhìn nàng đột nhiên không nói tiếng nào ngoan như mèo con, chàng liền vỗ nhẹ lên lưng nàng một cái, “Không sao đâu, là thư nhà của Lục Vương gia.”
Trong lòng Sở Sở khẽ thả lỏng, trên mặt liền nở nụ cười, nàng ngẩng đầu nhìn Tiêu Cẩn Du, “Vương gia, Lục Vương gia tên là gì vậy?”
“Tiêu Cẩn Ly.”
Sở Sở lập tức vui vẻ, “Tiểu Cẩn Ly ? Vương gia, tên người nhà chàng thật là hay!”
Tiêu Cẩn Du không biết nên khóc hay nên cười, cũng không tranh cãi với nàng, chàng lấy gối dựa ra nằm xuống.
“Vương gia, tên tự của Lục vương gia là gì?”
“Tự Giác Nhiên.”
“Ta còn tưởng rằng là La Tử [1] đấy!”
[1] Con la , tên tự của Cẩn Du là Kim Ngư nên Sở Sở đùa tên tự của em trai anh là con la :))
“…Ngủ thôi.”
Sở Sở năm trong lòng Tiêu Cẩn Du không an phận mà cọ quậy, “Vương gia, Cảnh đại ca đi đặt lễ hỏi, vậy ngày mai chúng ta làm gì đây?”
“Không phải nàng muốn đưa ta tới quán trà Thiêm Hương trên trấn, nghe Đổng tiên sinh kể chuyện sao?”
“Được!”
***
Tiêu Cẩn Du vẫn cứ nghĩ quán trà Thiêm Hương phải là một quán trà rất to, lúc đến rồi mới biết hóa ra đó chỉ là một quán trà rất bình thường, có hai tầng, tầng dưới xếp mấy cái bàn trà, có một sân khẩu to kể chuyện, cả phòng không hạt bụi bẩn, nhưng trông cũng đã cũ nát lắm rồi.
Mới sáng sớm, quả nhiên quán rất vắng vẻ.
“Mời khách quan vào trong, ngài muốn uống gì… Ôi! Là Sở nha đầu à!”
Chủ quán trà lại dụi dụi mắt, chỉ cười nói, “Mới có hai tháng không gặp, cháu đã trở nên xinh hơn rồi, ta không nhận ra thật đấy!”
Sở Sở cười đến ngọt ngào, “Cháu lên kinh thành!”
“Lên kinh thành làm gì vậy?”
“Tìm Lục Phiến Môn!”
Chủ quán trà bật cười, “Cháu vẫn còn băn khoăn chuyện Đổng tiên sinh kể à….”
“Tiêu Cẩn Du nói, “Đống tiên sinh có ở đây không?”
Lúc này ông chủ mới phát hiện còn có một người nữa vừa vào, ông quay sang nhìn Sở Sở, “Đây là…”
“Hạ An Thất, là thương nhân bán trà tới từ kinh thanh… Cùng nửa ngành với ông chủ.”
Ông chủ hoảng sợ xua tay lia lịa, “Không dám nhận, không dám nhận! Ta chỉ là người thích uống trà, cũng không dám trèo cao với ông chủ ở kinh thành, mời vào trong, mời vào trong… Ngài muốn uống trà loại gì? Không đúng không đúng.. Ngài là ông chủ trà từ kinh thành tới, trà của ta đây cũng không lọt được vào mắt ngài… Nếu thế, để ta ngâm cho ngài một ấm trà lá xanh, cũng không có gì mới mẻ, ngài cứ thử xem…”
Tiêu Cẩn Du mấy lân định nói nhưng không chen miệng vào được, vừa thấy chủ quán nói xong bèn vội nói, “Ông chủ không cần khách sáo…”
“Chuyện này nhất định phải khách sáo! Trấn Sở Thủy rất ít khi có người ngoài đến, đừng nói người đến là ông chủ ở kinh thành… Người đến chính là khách, trà này coi như ta mời ngài…”
“Ông chủ…” Tiêu Cẩn Du lên tiếng chặn ngang mấy lời khách sáo của ông ta, “Ta tới để tìm Đổng tiên sinh.”
Ông chủ ngạc nhiên, “Ngài tới tìm Đổng tiên sinh sao?”
Sở Sở nhanh chóng gật đầu, “Chúng ta tới để nghe Đổng tiên sinh kể chuyện!”
Nhất thời ông chủ cười lúng túng, “Hai người tới không đúng lúc rồi, hai ngày nay ta không thấy ông ấy… Hai buổi sáng nay ông ấy không tới đây đọc sách, ngay cả kể chuyện cũng không đến, mấy nay ta cũng chưa tìm được người thay ông ấy, đang lo lắng đây…”
Tiêu Cẩn Du khẽ chau mày, chàng vừa tới, người này đã biến mất không thấy tăm hơi, cũng quả là trùng hợp rồi, “Không biết nhà của Đổng tiên sinh ở nơi nào?”
Ông chủ xua tay, “Ông ta không phải người ở đây, nói là mình tới từ kinh thành, kể chuyện cũng không giống như mấy người ở chỗ của chúng ta, kỳ lạ cổ quái, nhưng rất hấp dẫn người nghe… Ta cũng không biết ông ấy sống ở đâu, ngày nào ông ấy cũng sẽ tới đây vào buổi sáng, kể xong thì đi, thỉnh thoảng còn nói chuyện tào lao với một vài vị khách, hay nói nhiều nhất với Sở nha đầu … Chuyện này cũng hơn một năm nay rồi, đột nhiên không thấy ông ấy tới nữa, quả thật chưa quen được…”
Sở Sở vội vàng nói, “Vậy có phải ông ấy trở về kinh thành rồi không?”
“Chuyện này ta cũng không biết.”
Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng gật đầu, “Đa tạ ông chủ.”
“Tới cũng đã tới rồi, hai người uống trà rồi hãy đi.!?”
“Không làm phiền ông nữa.”
***
Trên đường trở về nhà trọ Sở Sở không nói lời nào, lúc vừa vào phòng trọ liền khóc òa lên, “Vương gia, ta không lừa chàng đâu!”
Tiêu Cẩn Du thấy nàng khóc trong lòng lại như bị ai đó bóp chặt, tự tay kéo nàng đến bên cạnh, “Ta biết…”
Sở Sở nằm sấp trên đùi Tiêu Cẩn Du khóc một lúc lâu, chàng nói gì cũng vô dụng, đành phải xoa đầu cho nàng khóc, khóc mệt thì nín khóc.
Sở Sở ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn khóc lóc tèm nhem, nước mắt giàn dụa nhìn Tiêu Cẩn Du, “Vương gia, Đồng tiên sinh có trở về nữa không?”
Tiêu Cẩn Du lôi khăn tay trong người ra, nhẹ nhàng lau nước mắt trên khuôn mặt nàng, “Yên tâm, ta sẽ sai người đi tìm ông ấy.”
“Thật sao?”
Người đó mất bao công sức mới dẫn chàng đến đây được, sao có thể không gặp ông ta một lần, một manh mỗi cũng không để lại đã biến mất?
Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng gật đầu, “Thật.”
***
Hoàng hôn vừa xuống, Sở Sở và Cảnh Dực đi xem lễ hỏi y vừa đặt về, Tiêu Cẩn Du ở trong phòng liếc nhìn mấy quyển công văn được đưa tới, vừa đọc được một quyển, thì thị vệ bên ngoài gõ cửa phòng ba cái.
“Vào đi.”
Thị vệ nghiêng người tiến vào rồi nhanh chóng đóng kín cửa phòng, tốc độ nhanh như vừa xuyên qua cửa mà vào.
Tiêu Cẩn Du đóng quyển công văn lại, mày hơi trĩu xuống, “Đã tìm ra chưa?”
“Bẩm Vương gia, thuộc hạ đã tìm được nơi ở của vị tiên sinh kia, ông ta sống trong một thôn vắng vẻ bên ngoại thành, trong thôn tổng cộng có chưa đến mười hộ gia đình, mỗi nhà đều cách nhau khá xa, nên không hay lui tới, cũng không ai biết ông ta tới đó từ bao giờ, còn có người không biết ông ta là ai.”
Thị vệ đưa bọc vải nhỏ trong tay đến trước mặt Tiêu Cẩn Du, “Ngoại trừ sống qua ngày thì trong phòng không có vật gì đặc biệt, nhưng khi kiểm tra dưới đệm của ông ta thì thuộc hạ phát hiện ra hai thứ này.”
Tiêu Cẩn Du mở túi vải, vừa nhìn thấy thứ đồ kia thì sắc mặt trong phút chốc đen lại.
“Gọi Cảnh Dực tới đây.”
“Vâng.”
***
Cảnh Dực cười tươi nhảy từ cửa sổ vào rồi xoay người đóng cửa lại, “Ta đã nói rồi, chuyện này ta làm chắc chắn nhanh gọn nhẹ hơn huynh nhiều, nha đầu kia chẳng tìm được một lỗi nhỏ nào cả…”
Vừa xoay người liền thấy khối thạch ấn dình đầy máu bày trên bàn Tiêu Cẩn Du, nụ cười trên mặt Cảnh Dực vụt tắt, y hít một hơi lạnh, “Đây là… của ai?”
Chân mày Tiêu Cẩn Du nhăn lại, giọng hơi trầm xuống, “Của vị tiên sinh kể chuyện Lục phiến môn.”
Cảnh Dực cầm khối thạch ấn, lật lên nhìn, trên ấn có khắc bốn chữ.
Thám sự thập lục.
“Người của Hoàng thành thám sự sao có thể ở đây?”
Ciọng Tiêu Cẩn Du càng nhỏ hơn, “Cậu còn nhớ vụ án mưu phản của Ngô quận vương Tiêu Quyết chứ?”
Trên mặt Cảnh Dực không còn cười được nữa, y chau mày, “Không phải năm kia đã tra lại rồi, cũng đã sửa lại thành án xử sai rồi sao?”
Tiêu Cẩn Du khẽ gật đầu, “Sau khi sửa lại thành án sai cậu ta đã ẩn cư ở đây, việc này chắc không có nhiều người biết.”
Đôi mắt hồ ly của Cảnh Dực trợn tròn, “Ngô quận vương từ đại lao đi ra chỉ còn lại nửa cái mạng, hoàng thượng còn sai người của Thám sự theo dõi hắn làm gì?”
Tiêu Cẩn Du mặt lạnh trừng mắt nhìn, “Đó là chuyện cậu nên hỏi sao?”
Cảnh Dực lập tức ngậm miệng.
Vừa rồi quá hoảng sợ nên y đã quên mất, chuyện Thám sự của Hoàng thượng y không thể hỏi, đến Tiêu Cẩn Du cũng không có tư cách hỏi, thậm chí bọn họ vốn không nên biết những chuyện này vì đây là người hoàng thượng sai tới giám thị.
Tiêu Cẩn Du cầm lấy cuốn sách mỏng trên bàn, “Đây cũng là thứ thị vệ tìm được trong nhà của thuyết thư tiên sinh.”
Cảnh Dực thuận tay mở ra một tờ, vừa đọc được nửa trang, khuôn mặt cứng ngắc, “Lông heo, trứng đất, cỏ đuôi chó…” Mặt Cảnh Dực xám ngắt ngầng đầu nhìn chàng, “Đây là cái quái gì vậy?”
“Cậu không biết sao?”
“Làm sao ta biết được… Huynh hỏi thử Vương phi nhà huynh xem, không chừng nàng ấy có thể biết đấy.”
Trong lòng Tiêu Cẩn Du trầm xuống, “Vì sao?”
Cảnh Dực cười khổ đặt cuốn sách xuống bàn, “Chẳng vì sao cả… Chuyện chúng ta biết nàng ấy không biết, nhưng có chuyện nàng ấy biết mà chúng ta không biết, chuyện này chúng ta không biết, không chừng nàng ấy có thể biết gì đó ….”
“… Chuyện này để sau rồi nói, giờ thì cậu lập tức đến nha môn huyện Tử Trúc dò thử xem.”
“Đã biết.”
*****
[Tác giả]: Vụ án thứ ba bắt đầu rồi ~~
Tiểu Kim ngư cuối cùng đã về đến quê hương của Sở Sở, nhưng cái người thể chất như Conan này, đi tới đâu nơi đấy liền có án mạng ngay được ~ Tiểu Kim ngư gặp người lớn sẽ như thế nào, mọi người thử đoán xem ~~
– Tứ Hỉ | Uông Thù
Đường từ Thăng Châu đến Tô Châu còn không bằng một nửa đường từ kinh thành đến Thăng Châu, nên cả đoàn xe vừa đi vừa nghỉ. Lúc đến ngoại thành Huyện Tử Trúc đã là cuối tháng chạp, như vậy chỉ còn vài ngày nữa là sang năm mới rồi.
Theo như kế hoạch của Tiêu Cẩn Du, có lẽ giờ này chàng đã từ trấn Sở Thủy trở lại kinh thành rồi, có điều không phải nằm trong xe ngựa trở về, mà là nằm trong quan tài quay về.
Trên đường đi Sở Sở vắt óc suy nghĩ tìm mưu kế, lôi toàn bộ kinh nghiệm nghe ngóng được từ trấn Sở Thủy đến kinh thành. Đi ngang qua chỗ này thì nói nơi này có món gì ngon, dừng lại ở đó hai ngày ăn hết mới lên đường, đi ngang qua chỗ kia thì nói nơi đó có cảnh đẹp, cả đoàn liền dừng ở đó ngắm cảnh, ở lại đến khi Tiêu Cẩn Du nhắm mắt lại cũng có thể vẽ ra cảnh ấy mới chịu đi, đi ngang qua nơi không có gì đặc sắc thì lại nói Bồ Tát nơi này rất thiêng, nhất định xin Tiêu Cẩn Du dừng lại ở đó vài ngày, rồi bắt chàng tới miếu bái Bồ Tát cùng nàng.
Nếu Tiêu Cẩn Du không bằng lòng, nàng lại trưng ra vẻ mặt chuẩn bị khóc cho chàng xem, lần nào cũng khiến Tiêu Cẩn Du có cảm giác nếu mình không đồng ý tức là đang bắt nạt nàng. Vì vậy tuy rằng cả đường xe ngựa xóc nảy, nếu không phải Tiêu Cẩn Du quá mệt mỏi, thì cũng tùy hứng chiều theo ý muốn của nàng.
Với thời tiết dạo này, cơ thể Tiêu Cẩn Du chưa từng dễ chịu như vậy, tâm trạng cũng chưa từng cảm thấy nhẹ nhàng đến thế.
Nhưng vừa đến Huyện Tử Trúc thì Sở Sở không còn bình tĩnh được nữa, cơm tối nàng ăn qua loa vài miếng rồi lại giục chàng lên đường.
Ngược lại Tiêu Cẩn Du chẳng chút vội vàng, chàng múc cho nàng chén canh, không nhanh không chậm nói, “Hôm nay chúng ta sẽ không về kịp đâu.”
Sở Sở gấp đến độ mở to hai mắt nhìn chàng, “Tại sao chứ? Nhà của ta cách đây rất gần, chỉ mất thời gian một nén nhang là đến nơi rồi!”
Tiêu Cẩn Du nở nụ cười nhàn nhạt nhìn nàng, mỗi lần vội vàng tiểu nha đầu này lại cứ như trẻ con vậy, “Nhà nàng có ai biết nàng dẫn ta về cầu hôn không?”
Sở Sở ngẩn người rồi lắc đầu.
Tiêu Cẩn Du vẫn cười nhưng lại nói rất nghiêm túc, “Như vậy nếu ta tùy tiện tới gặp mặt, thì không phải mọi người sẽ nghĩ ta quá đường đột, không biết cấp bậc lễ nghĩa, không chấp nhận ta, thì phải làm sao đây?”
Sở Sở chợt nhớ ra, mỗi lần cha đưa anh trai đến nhà người ta cầu hôn con gái họ, cha và ông bà nội đều dặn dò anh trai cả nửa ngày, làm cái này không được làm cái kia, nói cái gì là tốt không nên nói cái gì, Sở Sở mím môi, nói có vẻ không chắc cho lắm, “Chắc chắn sẽ không…”
Tiêu Cẩn Du không nhịn được đưa tay xoa xoa đầu nàng, “Nàng ăn cơm trước đi… Ăn cơm xong ta sẽ viết một lá thư, nàng tìm người quen nhờ họ đưa về nhà, ngày mai chúng ta vào huyện đặt lễ hỏi, sáng sớm ngày kia sẽ tới nhà nàng, được chưa?”
Sở Sở cười gật dầu, “Được rồi!”
Hai thị vệ ngồi bên cạnh yên lặng vùi đầu lùa cơm vào miệng, hơn nửa tháng nay, hai người họ thường chủ động quên đi sự tồn tại của mình, tình trạng này đã tăng lên từ vài ngày một lần trở thành một ngày mấy lần.
Hai người đang cố gắng biến mình thành không khí, thì đột nhiên không khí bỗng thay đổi, ở giữa chiếc ghế dài hai người đang ngồi lại xuất hiện thêm một người.
Hai người vứt bát cơm lên bàn đứng phắt dậy định lôi đao bên người ra, nhưng còn chưa chạm đến chuôi đao, người kia đã cầm bát cơm lên, “Hừ… Đói chết mất!”
Lúc này hai người mới thấy rõ khuôn mặt tươi cười chỉ sợ thiên hạ không loạn của Cảnh Dực .
Nhưng chuyện đó chỉ xảy ra trong chốc lát, những vị khách khác đang ngồi trong đại sảnh cũng không nhận ra điều khác lạ vừa xảy ra, Tiêu Cẩn Du và Sở Sở nghe tiếng Cảnh Dực nói liền quay đầu lại.
Sở Sở mừng rỡ, “Cảnh đại ca, sao huynh lại tới đây!”
Tiêu Cẩn Du hơi chau mày nhìn Cảnh Dực ăn như hổ đói, “Đúng vậy… Sao cậu lại tới đây?”
Cảnh Dực và một thìa cơm vào trong miệng, phun ra một đống xương gà, giống như vừa khóc vừa cười nói, “Sổ sách năm nay trong phủ ta đã sửa lại hết và nhập kho rồi, người nào đó quản lý phủ nói người trong phủ đều bận rộn đến chóng cả mặt mày, chỉ có một mình ta rảnh rỗi, nên bảo ta theo huynh để ý chuyện quản lí tài chính, huynh không quay về, ta cũng không cần về nữa.”
Sở Sở nghe chẳng hiểu gì cả, chỉ có Tiêu Cẩn Du mới hiểu, Ngô Giang sợ trong phủ có chuyện, nên không dám tự ý rời khỏi kinh thành, năm nay người trong An Vương Phủ lại không có ai rảnh, nên đã nhờ Cảnh Dực tới đây.
Nếu Ngô Giang không cho Cảnh Dực quay về, y quả thực không thể qua được cửa kinh thành, gần sang năm mới rồi, mà thôi…
“Tới cũng được… Ngay mai cậu thay ta đi đặt lễ hỏi trên trấn!”
Cảnh Dực nở nụ cười, “Chuyện này dễ thôi, ta cam đoan với huynh là sẽ làm tốt.”
Tiêu Cẩn Du liếc nhìn Cảnh Dực đang vùi đầu tiếp tục ăn, “Chúng ta tìm nhà trọ nghỉ ngơi trước, cậu cứ từ từ ăn.”
“Đi đi….”
“Ăn xong nhớ tính vào sổ sách.”
“…”
***
Khi Sở Sở tắm xong đi ra, Tiêu Cẩn Du đang dựa đầu vào giường đọc thư, một lá thư thoạt nhìn có bốn năm trang nhưng Tiêu Cẩn Du cứ nhìn chằm chằm lá thư nhíu chặt mày.
Mấy ngày nay Sở Sở chưa từng thấy Tiêu Cẩn Du lo lắng như vậy, nàng nhớ rõ, nếu Vương gia có vẻ mặt này, chắn chắn đã xảy ra chuyện ở đâu rồi, mấy ngày tiếp theo Vương gia sẽ không vui vẻ. Sở Sở ngoan ngoãn đứng một bên chờ chàng đọc xong, rồi mới dám trèo lên giường, chui vào chăn, nằm trong lòng chàng, đầu tựa vào ngực chàng, hai tay ôm chặt thắt lưng chàng.
Cuối cùng mấy ngày nay Tiêu Cẩn Du cũng đã quen với hành động này rồi, nhìn nàng đột nhiên không nói tiếng nào ngoan như mèo con, chàng liền vỗ nhẹ lên lưng nàng một cái, “Không sao đâu, là thư nhà của Lục Vương gia.”
Trong lòng Sở Sở khẽ thả lỏng, trên mặt liền nở nụ cười, nàng ngẩng đầu nhìn Tiêu Cẩn Du, “Vương gia, Lục Vương gia tên là gì vậy?”
“Tiêu Cẩn Ly.”
Sở Sở lập tức vui vẻ, “Tiểu Cẩn Ly ? Vương gia, tên người nhà chàng thật là hay!”
Tiêu Cẩn Du không biết nên khóc hay nên cười, cũng không tranh cãi với nàng, chàng lấy gối dựa ra nằm xuống.
“Vương gia, tên tự của Lục vương gia là gì?”
“Tự Giác Nhiên.”
“Ta còn tưởng rằng là La Tử [1] đấy!”
[1] Con la , tên tự của Cẩn Du là Kim Ngư nên Sở Sở đùa tên tự của em trai anh là con la :))
“…Ngủ thôi.”
Sở Sở năm trong lòng Tiêu Cẩn Du không an phận mà cọ quậy, “Vương gia, Cảnh đại ca đi đặt lễ hỏi, vậy ngày mai chúng ta làm gì đây?”
“Không phải nàng muốn đưa ta tới quán trà Thiêm Hương trên trấn, nghe Đổng tiên sinh kể chuyện sao?”
“Được!”
***
Tiêu Cẩn Du vẫn cứ nghĩ quán trà Thiêm Hương phải là một quán trà rất to, lúc đến rồi mới biết hóa ra đó chỉ là một quán trà rất bình thường, có hai tầng, tầng dưới xếp mấy cái bàn trà, có một sân khẩu to kể chuyện, cả phòng không hạt bụi bẩn, nhưng trông cũng đã cũ nát lắm rồi.
Mới sáng sớm, quả nhiên quán rất vắng vẻ.
“Mời khách quan vào trong, ngài muốn uống gì… Ôi! Là Sở nha đầu à!”
Chủ quán trà lại dụi dụi mắt, chỉ cười nói, “Mới có hai tháng không gặp, cháu đã trở nên xinh hơn rồi, ta không nhận ra thật đấy!”
Sở Sở cười đến ngọt ngào, “Cháu lên kinh thành!”
“Lên kinh thành làm gì vậy?”
“Tìm Lục Phiến Môn!”
Chủ quán trà bật cười, “Cháu vẫn còn băn khoăn chuyện Đổng tiên sinh kể à….”
“Tiêu Cẩn Du nói, “Đống tiên sinh có ở đây không?”
Lúc này ông chủ mới phát hiện còn có một người nữa vừa vào, ông quay sang nhìn Sở Sở, “Đây là…”
“Hạ An Thất, là thương nhân bán trà tới từ kinh thanh… Cùng nửa ngành với ông chủ.”
Ông chủ hoảng sợ xua tay lia lịa, “Không dám nhận, không dám nhận! Ta chỉ là người thích uống trà, cũng không dám trèo cao với ông chủ ở kinh thành, mời vào trong, mời vào trong… Ngài muốn uống trà loại gì? Không đúng không đúng.. Ngài là ông chủ trà từ kinh thành tới, trà của ta đây cũng không lọt được vào mắt ngài… Nếu thế, để ta ngâm cho ngài một ấm trà lá xanh, cũng không có gì mới mẻ, ngài cứ thử xem…”
Tiêu Cẩn Du mấy lân định nói nhưng không chen miệng vào được, vừa thấy chủ quán nói xong bèn vội nói, “Ông chủ không cần khách sáo…”
“Chuyện này nhất định phải khách sáo! Trấn Sở Thủy rất ít khi có người ngoài đến, đừng nói người đến là ông chủ ở kinh thành… Người đến chính là khách, trà này coi như ta mời ngài…”
“Ông chủ…” Tiêu Cẩn Du lên tiếng chặn ngang mấy lời khách sáo của ông ta, “Ta tới để tìm Đổng tiên sinh.”
Ông chủ ngạc nhiên, “Ngài tới tìm Đổng tiên sinh sao?”
Sở Sở nhanh chóng gật đầu, “Chúng ta tới để nghe Đổng tiên sinh kể chuyện!”
Nhất thời ông chủ cười lúng túng, “Hai người tới không đúng lúc rồi, hai ngày nay ta không thấy ông ấy… Hai buổi sáng nay ông ấy không tới đây đọc sách, ngay cả kể chuyện cũng không đến, mấy nay ta cũng chưa tìm được người thay ông ấy, đang lo lắng đây…”
Tiêu Cẩn Du khẽ chau mày, chàng vừa tới, người này đã biến mất không thấy tăm hơi, cũng quả là trùng hợp rồi, “Không biết nhà của Đổng tiên sinh ở nơi nào?”
Ông chủ xua tay, “Ông ta không phải người ở đây, nói là mình tới từ kinh thành, kể chuyện cũng không giống như mấy người ở chỗ của chúng ta, kỳ lạ cổ quái, nhưng rất hấp dẫn người nghe… Ta cũng không biết ông ấy sống ở đâu, ngày nào ông ấy cũng sẽ tới đây vào buổi sáng, kể xong thì đi, thỉnh thoảng còn nói chuyện tào lao với một vài vị khách, hay nói nhiều nhất với Sở nha đầu … Chuyện này cũng hơn một năm nay rồi, đột nhiên không thấy ông ấy tới nữa, quả thật chưa quen được…”
Sở Sở vội vàng nói, “Vậy có phải ông ấy trở về kinh thành rồi không?”
“Chuyện này ta cũng không biết.”
Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng gật đầu, “Đa tạ ông chủ.”
“Tới cũng đã tới rồi, hai người uống trà rồi hãy đi.!?”
“Không làm phiền ông nữa.”
***
Trên đường trở về nhà trọ Sở Sở không nói lời nào, lúc vừa vào phòng trọ liền khóc òa lên, “Vương gia, ta không lừa chàng đâu!”
Tiêu Cẩn Du thấy nàng khóc trong lòng lại như bị ai đó bóp chặt, tự tay kéo nàng đến bên cạnh, “Ta biết…”
Sở Sở nằm sấp trên đùi Tiêu Cẩn Du khóc một lúc lâu, chàng nói gì cũng vô dụng, đành phải xoa đầu cho nàng khóc, khóc mệt thì nín khóc.
Sở Sở ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn khóc lóc tèm nhem, nước mắt giàn dụa nhìn Tiêu Cẩn Du, “Vương gia, Đồng tiên sinh có trở về nữa không?”
Tiêu Cẩn Du lôi khăn tay trong người ra, nhẹ nhàng lau nước mắt trên khuôn mặt nàng, “Yên tâm, ta sẽ sai người đi tìm ông ấy.”
“Thật sao?”
Người đó mất bao công sức mới dẫn chàng đến đây được, sao có thể không gặp ông ta một lần, một manh mỗi cũng không để lại đã biến mất?
Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng gật đầu, “Thật.”
***
Hoàng hôn vừa xuống, Sở Sở và Cảnh Dực đi xem lễ hỏi y vừa đặt về, Tiêu Cẩn Du ở trong phòng liếc nhìn mấy quyển công văn được đưa tới, vừa đọc được một quyển, thì thị vệ bên ngoài gõ cửa phòng ba cái.
“Vào đi.”
Thị vệ nghiêng người tiến vào rồi nhanh chóng đóng kín cửa phòng, tốc độ nhanh như vừa xuyên qua cửa mà vào.
Tiêu Cẩn Du đóng quyển công văn lại, mày hơi trĩu xuống, “Đã tìm ra chưa?”
“Bẩm Vương gia, thuộc hạ đã tìm được nơi ở của vị tiên sinh kia, ông ta sống trong một thôn vắng vẻ bên ngoại thành, trong thôn tổng cộng có chưa đến mười hộ gia đình, mỗi nhà đều cách nhau khá xa, nên không hay lui tới, cũng không ai biết ông ta tới đó từ bao giờ, còn có người không biết ông ta là ai.”
Thị vệ đưa bọc vải nhỏ trong tay đến trước mặt Tiêu Cẩn Du, “Ngoại trừ sống qua ngày thì trong phòng không có vật gì đặc biệt, nhưng khi kiểm tra dưới đệm của ông ta thì thuộc hạ phát hiện ra hai thứ này.”
Tiêu Cẩn Du mở túi vải, vừa nhìn thấy thứ đồ kia thì sắc mặt trong phút chốc đen lại.
“Gọi Cảnh Dực tới đây.”
“Vâng.”
***
Cảnh Dực cười tươi nhảy từ cửa sổ vào rồi xoay người đóng cửa lại, “Ta đã nói rồi, chuyện này ta làm chắc chắn nhanh gọn nhẹ hơn huynh nhiều, nha đầu kia chẳng tìm được một lỗi nhỏ nào cả…”
Vừa xoay người liền thấy khối thạch ấn dình đầy máu bày trên bàn Tiêu Cẩn Du, nụ cười trên mặt Cảnh Dực vụt tắt, y hít một hơi lạnh, “Đây là… của ai?”
Chân mày Tiêu Cẩn Du nhăn lại, giọng hơi trầm xuống, “Của vị tiên sinh kể chuyện Lục phiến môn.”
Cảnh Dực cầm khối thạch ấn, lật lên nhìn, trên ấn có khắc bốn chữ.
Thám sự thập lục.
“Người của Hoàng thành thám sự sao có thể ở đây?”
Ciọng Tiêu Cẩn Du càng nhỏ hơn, “Cậu còn nhớ vụ án mưu phản của Ngô quận vương Tiêu Quyết chứ?”
Trên mặt Cảnh Dực không còn cười được nữa, y chau mày, “Không phải năm kia đã tra lại rồi, cũng đã sửa lại thành án xử sai rồi sao?”
Tiêu Cẩn Du khẽ gật đầu, “Sau khi sửa lại thành án sai cậu ta đã ẩn cư ở đây, việc này chắc không có nhiều người biết.”
Đôi mắt hồ ly của Cảnh Dực trợn tròn, “Ngô quận vương từ đại lao đi ra chỉ còn lại nửa cái mạng, hoàng thượng còn sai người của Thám sự theo dõi hắn làm gì?”
Tiêu Cẩn Du mặt lạnh trừng mắt nhìn, “Đó là chuyện cậu nên hỏi sao?”
Cảnh Dực lập tức ngậm miệng.
Vừa rồi quá hoảng sợ nên y đã quên mất, chuyện Thám sự của Hoàng thượng y không thể hỏi, đến Tiêu Cẩn Du cũng không có tư cách hỏi, thậm chí bọn họ vốn không nên biết những chuyện này vì đây là người hoàng thượng sai tới giám thị.
Tiêu Cẩn Du cầm lấy cuốn sách mỏng trên bàn, “Đây cũng là thứ thị vệ tìm được trong nhà của thuyết thư tiên sinh.”
Cảnh Dực thuận tay mở ra một tờ, vừa đọc được nửa trang, khuôn mặt cứng ngắc, “Lông heo, trứng đất, cỏ đuôi chó…” Mặt Cảnh Dực xám ngắt ngầng đầu nhìn chàng, “Đây là cái quái gì vậy?”
“Cậu không biết sao?”
“Làm sao ta biết được… Huynh hỏi thử Vương phi nhà huynh xem, không chừng nàng ấy có thể biết đấy.”
Trong lòng Tiêu Cẩn Du trầm xuống, “Vì sao?”
Cảnh Dực cười khổ đặt cuốn sách xuống bàn, “Chẳng vì sao cả… Chuyện chúng ta biết nàng ấy không biết, nhưng có chuyện nàng ấy biết mà chúng ta không biết, chuyện này chúng ta không biết, không chừng nàng ấy có thể biết gì đó ….”
“… Chuyện này để sau rồi nói, giờ thì cậu lập tức đến nha môn huyện Tử Trúc dò thử xem.”
“Đã biết.”
*****
[Tác giả]: Vụ án thứ ba bắt đầu rồi ~~
Tiểu Kim ngư cuối cùng đã về đến quê hương của Sở Sở, nhưng cái người thể chất như Conan này, đi tới đâu nơi đấy liền có án mạng ngay được ~ Tiểu Kim ngư gặp người lớn sẽ như thế nào, mọi người thử đoán xem ~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.