Chương 47: KHI NÀO TƯƠNG PHÙNG
Ngữ Tuyết
22/10/2024
Mặt trời còn chưa ló dạng Sở Thương Dạ đã chuẩn bị xuống núi, hắn lưu luyến vén đi tóc mai cho nàng, môi nhẹ lướt trên trán nàng đặt lên đó một nụ hôn.
Sở dĩ hắn chọn trước khi nàng thức dậy để rời đi là vì sợ khi nàng dậy rồi, nàng sẽ không nỡ để hắn đi, hắn cũng sẽ mềm lòng mà không nỡ rời xa nàng.
Hắn ôn nhu nhìn nàng, bao nhiêu tình cảm của hắn dành cho nàng chỉ qua một ánh mắt là có thể nhìn thấu.
- Đi thôi, nếu không đi trời sẽ sáng mất
- Ta biết rồi, đi thôi
Mục Thu Thanh hối thúc hắn, lần này y lại muốn cùng hắn xuống núi, sư phụ nàng cũng nói để y theo cùng giúp một tay, mọi sự sẽ thuận lợi hơn, hắn cũng không từ chối.
Khi Nghê Thường thức giấc hai người đã xuống núi lâu rồi, thật ra khi hắn đến xem nàng, nàng đã thức giấc, chỉ là nàng cố tình không để hắn biết.
Thật ra nàng đang trốn tránh, nàng sợ khi nàng thức giấc, khoảnh khắc chia xa đó nàng thật sự không muốn chấp nhận, nàng sợ bản thân sẽ rơi lệ, sợ hắn sẽ đau lòng không nỡ rời đi.
Sinh ra ở trên cành cao, ai cũng có những điều thân bất do kỷ, nàng hiểu, cái gì nàng cũng đều hiểu chỉ là có những thứ nàng không muốn chấp nhận, nàng muốn ngang bướng làm theo ý mình.
Được rồi, đồ nhi tốt của ta, bọn họ đã đi lâu rồi, đừng có ngẩn người ra đấy nữa, sẽ không có chuyện gì đâu
Nghê Thường đau lòng, người làm sư phụ như ông cũng đau lòng, tuy không chung dòng máu nhưng thời gian năm năm sư đồ bọn họ gắn bó, ông sớm xem nàng như trân bảo mà nâng niu trong lòng bàn tay.
- Sư phụ, người nói xem, chàng ấy có về kịp thời hạn không?
- Chuyện này ta không thể chắc chắn, nhưng có Thu Thanh đi cùng, con cũng nên yên tâm
- Sư huynh sao lại muốn đi cùng chàng ấy chứ?
Bởi vì nó họ Mục
- Thương Dạ, con không sao rồi, tốt quá, phải rồi, Tiểu Nghê đâu?
Sở vương, Sở vương phi nhìn thấy nhi tử, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được buông xuống, gió tanh mưa máu nơi chiến trường khiến trên vai bọn họ nhuốm đầy gió sương nhưng biết được nhi tử cùng tức phụ vẫn còn sống cũng là một sự an ủi lớn.
- Tiểu Nghê đang ở cùng sư phụ của nàng ấy, lần này có nguy hiểm nàng ấy còn đang mang thai nên không đưa nàng ấy đi cùng
- Ừm, vẫn là nên để Tiểu Nghê dưỡng thai cho tốt
Sở vương phi gật đầu, chiến sự căng thẳng, thai phụ như nàng vẫn là không thể chạy theo bọn họ khắp nơi.
- Chủ nhân, nhận được thư của thái tử rồi
Tư Dạ đã cùng đám người Sở vương và hắn họp mặt, tin tức của thái tử cũng đã nhận được, đoán chừng rất nhanh bọn họ liền có thể lên kế hoạch lật ngược tình thế.
- Mau mở ra xem
-
Sở Thương Dạ nhận lấy thư mở ra xem, bên trong cũng không có viết gì nhiều nhưng hắn cũng đã hiểu được tình hình.
- Thái tử hẹn gặp ở Phong Nguyệt lâu
- Hiện tại trong thành giới nghiêm, đợi trời tối hãy lẻn vào
- Vâng, con biết rồi
Chẳng mấy chốc đêm đen dần buông, màn đêm yên tĩnh thi thoảng chỉ có tiếng trống canh, đâu đó có bóng đen trong im lặng đã lẻn vào thành mà không ai hay biết.
Vì sợ bứt dây động rừng nên bọn họ không thể cùng đi, chỉ có Sở Thương Dạ một mình đến gặp Sở Mạch Thần.
Người đã ở bên trong Phong Nguyệt lâu chờ đợi, thuộc hạ đến bẩm báo hắn một tiếng liền một lúc sau đã thấy Sở Thương Dạ đến.
- Nàng ấy... vẫn khoẻ chứ?
Trong vô thức, câu hỏi đầu tiên của Sở Mạch Thần lại là hỏi về nàng, thời điểm biết nàng vẫn bình an, có trời mới biết hắn vui cỡ nào.
Cứ nghĩ chỉ là một thoáng cảm tình lướt qua, tưởng rằng chỉ là hắn nhớ đến ân tình của nàng, tưởng rằng bọn họ thời gian ở gần nhau rất ít thì sẽ không có nhiều tình cảm, nhưng bất giác hắn lại lún sâu vào mớ chấp niệm không nên có này.
-
Nàng ấy vẫn rất tốt
Nhìn thấy ánh mắt của thái tử khi nhắc đến nàng tràn ngập sự dịu dàng trong lòng Sở Thương Dạ ẩn ẩn cảm giác khó chịu, nhưng là lúc này không phải lúc nói về việc tư.
- Đúng rồi, còn ít ngày nữa nhị đệ của ta sẽ đăng cơ, chúng ta phải tranh thủ thời gian
- Binh lính của chúng ta bị ngăn ở bên ngoài, chắc hẳn Mục Chính Viễn đã biết phụ vương ta đã hồi kinh, tiếp theo đây sẽ càng đề phòng, làm sao có thể cho chúng ta dẫn binh vào thành
Quả thật không có binh lính trong tay chúng ta căn bản không là đối thủ của quân Tần gia cùng Mục gia, hiện tại quân Đại Sở chia năm sẻ bảy mà quân của chúng ta không vào được thành, e là rất khó
- Chỉ còn có một cách, chọn ra quân tinh nhuệ nguỵ trang lẻn vào thành, số còn lại chúng ta tìm cách khác
Vốn dĩ ban đầu bọn họ nghĩ đến đưa quân đi đường thuỷ vào thành nhưng bọn họ nghĩ ra đường thuỷ, chắc gì Mục Chính Viễn không nghĩ ra.
- Ông ta đã lệnh người gác cổng thành kiểm tra hộ tịch, dân thường mới có thể vào thành, nếu là quân binh chắc chắn hộ tịch sẽ bị đánh dấu
Bên ngoài cửa sổ một bóng đen phi thân vào, Sở Mạch Thần đề phòng tay nắm chặt chuôi kiếm.
- Không cần căng thẳng, là người của chúng ta
Sở Thương Dạ lên tiếng làm hoà hoãn thế cục, Sở Mạch Thần buông kiếm nhưng ánh mắt nhìn người đến vẫn là đề cao cảnh giác.
- Sao huynh đến đây?
- Ta đến bảo vệ đệ, nếu đệ xảy ra chuyện Nghề Nhi sẽ lột da ta đó
Mục Thu Thanh nửa đùa nửa thật tựa vào cột nhướng mày nhìn hai người kia, ánh mắt quét qua Sở Mạch Thần đầy ý vị sâu xa.
Sở dĩ hắn chọn trước khi nàng thức dậy để rời đi là vì sợ khi nàng dậy rồi, nàng sẽ không nỡ để hắn đi, hắn cũng sẽ mềm lòng mà không nỡ rời xa nàng.
Hắn ôn nhu nhìn nàng, bao nhiêu tình cảm của hắn dành cho nàng chỉ qua một ánh mắt là có thể nhìn thấu.
- Đi thôi, nếu không đi trời sẽ sáng mất
- Ta biết rồi, đi thôi
Mục Thu Thanh hối thúc hắn, lần này y lại muốn cùng hắn xuống núi, sư phụ nàng cũng nói để y theo cùng giúp một tay, mọi sự sẽ thuận lợi hơn, hắn cũng không từ chối.
Khi Nghê Thường thức giấc hai người đã xuống núi lâu rồi, thật ra khi hắn đến xem nàng, nàng đã thức giấc, chỉ là nàng cố tình không để hắn biết.
Thật ra nàng đang trốn tránh, nàng sợ khi nàng thức giấc, khoảnh khắc chia xa đó nàng thật sự không muốn chấp nhận, nàng sợ bản thân sẽ rơi lệ, sợ hắn sẽ đau lòng không nỡ rời đi.
Sinh ra ở trên cành cao, ai cũng có những điều thân bất do kỷ, nàng hiểu, cái gì nàng cũng đều hiểu chỉ là có những thứ nàng không muốn chấp nhận, nàng muốn ngang bướng làm theo ý mình.
Được rồi, đồ nhi tốt của ta, bọn họ đã đi lâu rồi, đừng có ngẩn người ra đấy nữa, sẽ không có chuyện gì đâu
Nghê Thường đau lòng, người làm sư phụ như ông cũng đau lòng, tuy không chung dòng máu nhưng thời gian năm năm sư đồ bọn họ gắn bó, ông sớm xem nàng như trân bảo mà nâng niu trong lòng bàn tay.
- Sư phụ, người nói xem, chàng ấy có về kịp thời hạn không?
- Chuyện này ta không thể chắc chắn, nhưng có Thu Thanh đi cùng, con cũng nên yên tâm
- Sư huynh sao lại muốn đi cùng chàng ấy chứ?
Bởi vì nó họ Mục
- Thương Dạ, con không sao rồi, tốt quá, phải rồi, Tiểu Nghê đâu?
Sở vương, Sở vương phi nhìn thấy nhi tử, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được buông xuống, gió tanh mưa máu nơi chiến trường khiến trên vai bọn họ nhuốm đầy gió sương nhưng biết được nhi tử cùng tức phụ vẫn còn sống cũng là một sự an ủi lớn.
- Tiểu Nghê đang ở cùng sư phụ của nàng ấy, lần này có nguy hiểm nàng ấy còn đang mang thai nên không đưa nàng ấy đi cùng
- Ừm, vẫn là nên để Tiểu Nghê dưỡng thai cho tốt
Sở vương phi gật đầu, chiến sự căng thẳng, thai phụ như nàng vẫn là không thể chạy theo bọn họ khắp nơi.
- Chủ nhân, nhận được thư của thái tử rồi
Tư Dạ đã cùng đám người Sở vương và hắn họp mặt, tin tức của thái tử cũng đã nhận được, đoán chừng rất nhanh bọn họ liền có thể lên kế hoạch lật ngược tình thế.
- Mau mở ra xem
-
Sở Thương Dạ nhận lấy thư mở ra xem, bên trong cũng không có viết gì nhiều nhưng hắn cũng đã hiểu được tình hình.
- Thái tử hẹn gặp ở Phong Nguyệt lâu
- Hiện tại trong thành giới nghiêm, đợi trời tối hãy lẻn vào
- Vâng, con biết rồi
Chẳng mấy chốc đêm đen dần buông, màn đêm yên tĩnh thi thoảng chỉ có tiếng trống canh, đâu đó có bóng đen trong im lặng đã lẻn vào thành mà không ai hay biết.
Vì sợ bứt dây động rừng nên bọn họ không thể cùng đi, chỉ có Sở Thương Dạ một mình đến gặp Sở Mạch Thần.
Người đã ở bên trong Phong Nguyệt lâu chờ đợi, thuộc hạ đến bẩm báo hắn một tiếng liền một lúc sau đã thấy Sở Thương Dạ đến.
- Nàng ấy... vẫn khoẻ chứ?
Trong vô thức, câu hỏi đầu tiên của Sở Mạch Thần lại là hỏi về nàng, thời điểm biết nàng vẫn bình an, có trời mới biết hắn vui cỡ nào.
Cứ nghĩ chỉ là một thoáng cảm tình lướt qua, tưởng rằng chỉ là hắn nhớ đến ân tình của nàng, tưởng rằng bọn họ thời gian ở gần nhau rất ít thì sẽ không có nhiều tình cảm, nhưng bất giác hắn lại lún sâu vào mớ chấp niệm không nên có này.
-
Nàng ấy vẫn rất tốt
Nhìn thấy ánh mắt của thái tử khi nhắc đến nàng tràn ngập sự dịu dàng trong lòng Sở Thương Dạ ẩn ẩn cảm giác khó chịu, nhưng là lúc này không phải lúc nói về việc tư.
- Đúng rồi, còn ít ngày nữa nhị đệ của ta sẽ đăng cơ, chúng ta phải tranh thủ thời gian
- Binh lính của chúng ta bị ngăn ở bên ngoài, chắc hẳn Mục Chính Viễn đã biết phụ vương ta đã hồi kinh, tiếp theo đây sẽ càng đề phòng, làm sao có thể cho chúng ta dẫn binh vào thành
Quả thật không có binh lính trong tay chúng ta căn bản không là đối thủ của quân Tần gia cùng Mục gia, hiện tại quân Đại Sở chia năm sẻ bảy mà quân của chúng ta không vào được thành, e là rất khó
- Chỉ còn có một cách, chọn ra quân tinh nhuệ nguỵ trang lẻn vào thành, số còn lại chúng ta tìm cách khác
Vốn dĩ ban đầu bọn họ nghĩ đến đưa quân đi đường thuỷ vào thành nhưng bọn họ nghĩ ra đường thuỷ, chắc gì Mục Chính Viễn không nghĩ ra.
- Ông ta đã lệnh người gác cổng thành kiểm tra hộ tịch, dân thường mới có thể vào thành, nếu là quân binh chắc chắn hộ tịch sẽ bị đánh dấu
Bên ngoài cửa sổ một bóng đen phi thân vào, Sở Mạch Thần đề phòng tay nắm chặt chuôi kiếm.
- Không cần căng thẳng, là người của chúng ta
Sở Thương Dạ lên tiếng làm hoà hoãn thế cục, Sở Mạch Thần buông kiếm nhưng ánh mắt nhìn người đến vẫn là đề cao cảnh giác.
- Sao huynh đến đây?
- Ta đến bảo vệ đệ, nếu đệ xảy ra chuyện Nghề Nhi sẽ lột da ta đó
Mục Thu Thanh nửa đùa nửa thật tựa vào cột nhướng mày nhìn hai người kia, ánh mắt quét qua Sở Mạch Thần đầy ý vị sâu xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.