Chương 50: QUÂN CỜ NỮ NHÂN
Ngữ Tuyết
24/11/2024
- Kế hoạch khá tốt đấy chứ, chỉ là các ngươi thua rồi
Mục Chính Viễn sau khi gặp Sở Mạch Thần cùng Mục Thu Thanh liền nhận ra có gì đó không ổn, ông ta nhanh chóng dẫn binh tấn công vào hoàng cung chỉ là Sở Mạch Chương đã bị khống chế.
Triều thần vì tránh bị ngộ thương nên Sở vương đã lệnh cho bọn họ giải tán trong chính điện chỉ còn lại nội bộ của bọn họ.
Hoàng hậu bị Mục Chính Viễn kề kiếm trên cổ uy hiếp, điều bọn họ không nghĩ tới chính là muội muội mà ông ta yêu thương nhất, ông ta cũng có thể đem ra uy hiếp bọn họ.
Đứng trước quyền lực, tình cảm rẻ mạt như vậy sao?
- Thả mẫu hậu ta ra, người là muội muội ruột của ngươi đấy!
- Muội muội ruột thì sao, ngay cả nhi tử, phụ mẫu đứng trước quyền lực cũng có thể hy sinh, người trong hoàng tộc các ngươi hiểu rõ nhất mà
Mục Chính Viễn không hề bị lời của Sở Mạch Thần làm cho dao động, hoàng hậu trên nét mặt vẫn điềm tĩnh như đã đoán trước được kết cục ngày hôm nay của mình.
Đích tiểu thư Mục gia cao quý thì sao? Hoàng hậu nương nương tôn quý nhất Đại Sở thì sao? Người người nhìn vào vinh quang của bà mà ngưỡng mộ, chỉ có bà biết, ngay từ đầu bản thân chỉ là một quân cờ của Mục gia mà thôi.
Hoàng đế lập hậu nhưng không sủng, người thân đem hết mọi vinh quang đều cho bà, đến cuối cùng vẫn là quân cờ sắp bị bỏ rơi, nữ nhân ấy à, mấy ai có kết cục tốt đâu!
- Thần Nhi, đừng quản ta, kết cục ngày hôm nay ta đã đoán được rồi
Bà nhàn nhạt nói ra, ánh mắt nhìn Sở Mạch Thần trở nên từ ái như lúc hắn còn nhỏ, đột nhiên Sở Mạch Thần liền có cảm giác không ổn, mẫu hậu mặc dù yêu thương hắn nhất nhưng kể từ khi trưởng thành đã không nhìn hắn bằng ánh mắt này, bà luôn là nghiêm nghị, lạnh lùng, dạy hắn làm sao trở thành một minh quân.
- Mẫu hậu!
Thanh kiếm trong tay Mục Chính Viễn khẽ động, là do hoàng hậu làm, bà biết đại ca chỉ muốn uy hiếp nhi tử mình, ông ta biết Sở Mạch Thần sẽ không để ai làm hại mẫu hậu hắn, bà biết bà sẽ không chết.
Chỉ là đời này bà đã làm quân cờ quá lâu rồi, Sở Mạch Thần quá mềm lòng, sẽ khó thành đại nghiệp, chỉ có bà chết đi mới là tốt nhất.
'Keng'
Thanh kiếm rơi xuống đất phát ra âm thanh chói tai, thân thể hoàng hậu nặng nề ngã xuống.
Mọi người ở đó bị một màn này làm cho sững người, không ngờ đến phút cuối hoàng hậu lại rơi vào kết cục này.
Mục Chính Viễn lui lại vài bước, suy cho cùng vẫn là muội muội ông ta hết mực nuông chiều bấy lâu nay, không ngờ hôm nay lại đi đến bước đường này.
- Người đâu, bắt phản tặc Mục Chính Viễn lại cho ta
Sở Mạch Thần hai mắt loé lên sát khí lệnh cho quân lính bắt lấy Mục Chính Viễn, ông ta cũng không thất thần quá lâu đã nhanh chóng nhặt lấy thanh kiếm điên cuồng chém giết.
- Hừ, các ngươi tưởng ta dễ dàng bị bắt như vậy sao, đúng là quá ngu ngốc rồi
- Vậy phải thử mới biết được
Đám người của Sở vương cùng Sở Mạch Thần cùng nhau xông lên, bọn họ nhanh chóng chiếm thế thượng phong, người của Mục Chính Viễn ngoan cố chống trả liền bị tiêu diệt toàn bộ.
- Mục Thu Thanh, ngươi lại dám ra tay với phụ thân mình sao?
- Ông nhớ ra mình là một người phụ thân rồi sao?
- Cho dù ta làm gì sai thì sự thật chúng ta vẫn là máu mủ tình thâm, không lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn phụ thân chết trước mặt người
Mục Chính Viễn bị Mục Thu Thanh kề kiếm vào cổ, ông ta liền nói đến tình thân chỉ là y chỉ quăng cho ông ta cái nhìn khinh miệt, nếu là khi y còn nhỏ, mẫu thân y bị người ta hại ông ta chịu xuất hiện thì tình cảnh hôm nay đã khác rôi.
- Đúng thế, ta chính là nhẫn tâm như vậy
- Ngươi... nghịch tử...
- Áp giải ông ta vào đại lao, chờ xử trí
Sở Mạch Thần lên tiếng, Mục Chính Viễn bị người áp giải vào đại lao, vây cánh của ông ta không khó đối phó liền đã nhanh chóng bị xử lý.
- Ngươi đến đây xem ta chết chưa đúng không? Nhưng là ngươi thất vọng rồi
Mặc dù đã ở trong đại lao bộ dạng người không ra người thế nhưng bản tính của ông ta vẫn là ngông cuồng, cứng đầu.
Chỉ có điều Mục Thu Thanh làm gì quản ông ta tính tình thế nào, hôm nay y đến là muốn cùng ông ta xử lý chút chuyện cũ.
- Tại sao ông lại muốn tại phản?
- Ngươi ngốc sao, một người nắm giữ quyền lực lớn như ta làm sao chịu cúi đầu trước người khác
-
Hừm, ta biết ông tham vọng lớn nhưng ông không ngu ngốc, ông biết rõ Sở
vương sẽ không chịu để yên, huống hồ đại tội phản nghịch là tội diệt cửu tộc, con người như ông sẽ không dễ dàng đánh cược
Ngươi nói ngươi hiểu rõ ta sao? Chính bản thân ta còn không hiểu rõ mình nghĩ gì, ngươi dựa vào đâu chắc chắn như vậy
Mục Chính Viễn vẫn là cứng miệng, tâm tư của người này nói dễ đoán cũng không dễ đoán, nói khó đoán cũng không hẳn là khó.
Tuy ông ta làm việc không theo nguyên tắc, tâm tư giấu kín nhưng chỉ cần có thời gian nghĩ kỹ lại, không phải là không thể đoán ra chút gì đó.
- Nếu ngươi đến đây chỉ để hỏi chuyện này, thế thì ngươi nên đi đi, người kia không phải là người các ngươi có thể đối phó đâu
Mục Chính Viễn sau khi gặp Sở Mạch Thần cùng Mục Thu Thanh liền nhận ra có gì đó không ổn, ông ta nhanh chóng dẫn binh tấn công vào hoàng cung chỉ là Sở Mạch Chương đã bị khống chế.
Triều thần vì tránh bị ngộ thương nên Sở vương đã lệnh cho bọn họ giải tán trong chính điện chỉ còn lại nội bộ của bọn họ.
Hoàng hậu bị Mục Chính Viễn kề kiếm trên cổ uy hiếp, điều bọn họ không nghĩ tới chính là muội muội mà ông ta yêu thương nhất, ông ta cũng có thể đem ra uy hiếp bọn họ.
Đứng trước quyền lực, tình cảm rẻ mạt như vậy sao?
- Thả mẫu hậu ta ra, người là muội muội ruột của ngươi đấy!
- Muội muội ruột thì sao, ngay cả nhi tử, phụ mẫu đứng trước quyền lực cũng có thể hy sinh, người trong hoàng tộc các ngươi hiểu rõ nhất mà
Mục Chính Viễn không hề bị lời của Sở Mạch Thần làm cho dao động, hoàng hậu trên nét mặt vẫn điềm tĩnh như đã đoán trước được kết cục ngày hôm nay của mình.
Đích tiểu thư Mục gia cao quý thì sao? Hoàng hậu nương nương tôn quý nhất Đại Sở thì sao? Người người nhìn vào vinh quang của bà mà ngưỡng mộ, chỉ có bà biết, ngay từ đầu bản thân chỉ là một quân cờ của Mục gia mà thôi.
Hoàng đế lập hậu nhưng không sủng, người thân đem hết mọi vinh quang đều cho bà, đến cuối cùng vẫn là quân cờ sắp bị bỏ rơi, nữ nhân ấy à, mấy ai có kết cục tốt đâu!
- Thần Nhi, đừng quản ta, kết cục ngày hôm nay ta đã đoán được rồi
Bà nhàn nhạt nói ra, ánh mắt nhìn Sở Mạch Thần trở nên từ ái như lúc hắn còn nhỏ, đột nhiên Sở Mạch Thần liền có cảm giác không ổn, mẫu hậu mặc dù yêu thương hắn nhất nhưng kể từ khi trưởng thành đã không nhìn hắn bằng ánh mắt này, bà luôn là nghiêm nghị, lạnh lùng, dạy hắn làm sao trở thành một minh quân.
- Mẫu hậu!
Thanh kiếm trong tay Mục Chính Viễn khẽ động, là do hoàng hậu làm, bà biết đại ca chỉ muốn uy hiếp nhi tử mình, ông ta biết Sở Mạch Thần sẽ không để ai làm hại mẫu hậu hắn, bà biết bà sẽ không chết.
Chỉ là đời này bà đã làm quân cờ quá lâu rồi, Sở Mạch Thần quá mềm lòng, sẽ khó thành đại nghiệp, chỉ có bà chết đi mới là tốt nhất.
'Keng'
Thanh kiếm rơi xuống đất phát ra âm thanh chói tai, thân thể hoàng hậu nặng nề ngã xuống.
Mọi người ở đó bị một màn này làm cho sững người, không ngờ đến phút cuối hoàng hậu lại rơi vào kết cục này.
Mục Chính Viễn lui lại vài bước, suy cho cùng vẫn là muội muội ông ta hết mực nuông chiều bấy lâu nay, không ngờ hôm nay lại đi đến bước đường này.
- Người đâu, bắt phản tặc Mục Chính Viễn lại cho ta
Sở Mạch Thần hai mắt loé lên sát khí lệnh cho quân lính bắt lấy Mục Chính Viễn, ông ta cũng không thất thần quá lâu đã nhanh chóng nhặt lấy thanh kiếm điên cuồng chém giết.
- Hừ, các ngươi tưởng ta dễ dàng bị bắt như vậy sao, đúng là quá ngu ngốc rồi
- Vậy phải thử mới biết được
Đám người của Sở vương cùng Sở Mạch Thần cùng nhau xông lên, bọn họ nhanh chóng chiếm thế thượng phong, người của Mục Chính Viễn ngoan cố chống trả liền bị tiêu diệt toàn bộ.
- Mục Thu Thanh, ngươi lại dám ra tay với phụ thân mình sao?
- Ông nhớ ra mình là một người phụ thân rồi sao?
- Cho dù ta làm gì sai thì sự thật chúng ta vẫn là máu mủ tình thâm, không lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn phụ thân chết trước mặt người
Mục Chính Viễn bị Mục Thu Thanh kề kiếm vào cổ, ông ta liền nói đến tình thân chỉ là y chỉ quăng cho ông ta cái nhìn khinh miệt, nếu là khi y còn nhỏ, mẫu thân y bị người ta hại ông ta chịu xuất hiện thì tình cảnh hôm nay đã khác rôi.
- Đúng thế, ta chính là nhẫn tâm như vậy
- Ngươi... nghịch tử...
- Áp giải ông ta vào đại lao, chờ xử trí
Sở Mạch Thần lên tiếng, Mục Chính Viễn bị người áp giải vào đại lao, vây cánh của ông ta không khó đối phó liền đã nhanh chóng bị xử lý.
- Ngươi đến đây xem ta chết chưa đúng không? Nhưng là ngươi thất vọng rồi
Mặc dù đã ở trong đại lao bộ dạng người không ra người thế nhưng bản tính của ông ta vẫn là ngông cuồng, cứng đầu.
Chỉ có điều Mục Thu Thanh làm gì quản ông ta tính tình thế nào, hôm nay y đến là muốn cùng ông ta xử lý chút chuyện cũ.
- Tại sao ông lại muốn tại phản?
- Ngươi ngốc sao, một người nắm giữ quyền lực lớn như ta làm sao chịu cúi đầu trước người khác
-
Hừm, ta biết ông tham vọng lớn nhưng ông không ngu ngốc, ông biết rõ Sở
vương sẽ không chịu để yên, huống hồ đại tội phản nghịch là tội diệt cửu tộc, con người như ông sẽ không dễ dàng đánh cược
Ngươi nói ngươi hiểu rõ ta sao? Chính bản thân ta còn không hiểu rõ mình nghĩ gì, ngươi dựa vào đâu chắc chắn như vậy
Mục Chính Viễn vẫn là cứng miệng, tâm tư của người này nói dễ đoán cũng không dễ đoán, nói khó đoán cũng không hẳn là khó.
Tuy ông ta làm việc không theo nguyên tắc, tâm tư giấu kín nhưng chỉ cần có thời gian nghĩ kỹ lại, không phải là không thể đoán ra chút gì đó.
- Nếu ngươi đến đây chỉ để hỏi chuyện này, thế thì ngươi nên đi đi, người kia không phải là người các ngươi có thể đối phó đâu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.