Chương 9: Kí ức kiếp trước ùa về!
Tiểu Hồ Ly
19/07/2023
Dạ Nguyệt bị lắc mạnh tới mức muốn lộn ruột.
"Tẩu tẩu! Rốt cuộc trong lúc ta không ở cạnh, tẩu đã làm gì rồi?!"
Bách Di Giai lo lắng đến mức thái quá..
"Ta còn có thể xảy ra chuyện gì sao? Ngược lại là muội, ai nói cho muội biết?"-Dạ Nguyệt tươi cười nhéo má Bách Di Giai.
Bách Di Giai bĩu môi "Ma giới ai cũng biết, ta còn có thể không biết được sao? Bọn họ đang đồn ầm lên lên tẩu yêu đại ca quá nên muốn đích thân đi tìm."
「Wtf?? Ta yêu hắn hồi nào?! Khứa nào đồn ác vậy!?」
Dạ Nguyệt cười gượng "Giai Giai muội hiểu lầm rồi, ma vương lên nhân gian thì sức mạnh gần như sẽ giảm xuống hết, nếu không bị mất không chế thì sẽ giống như người bình thường..."(những kiến thức này Lộ Tang đã cho Dạ Nguyệt ghi nhớ và phổ biến từ trước lúc Bách Di Giai đột nhiên xuất hiện)
Bách Di Giai cuống cuồng nói leo :"Nhưng ở nhân giới tẩu không có đâu có thân xác, sao có thể...!"
Dạ Nguyệt đưa ngón trỏ đặt lên miệng Bách Di Giai, cười cười "Có đấy!"
Bách Di Giai nghe thấy vậy thì kinh ngạc "Gì cơ!? Tẩu có thân xác của phàm nhân sao?!"
Dạ Nguyệt gãi gãi má :"Nói sao nhỉ? Thật ra ta vốn dĩ chưa chết! Đây là không may linh hồn thoát khỏi thân xác, nhưng tóm lại là ta chưa chết!"
Bách Di Giai sốc nói há hốc mồm "Nói vậy... đại ca ta cưới 1 phàm nhân sao!?"
Dạ Nguyệt khẽ gật đầu. Bách Di Giai càng sốc hơn 「Không ngờ tẩu tẩu lại là phàm nhân, nói vậy không phải rất sốc sao?! Xem ra ngày tháng dài đằng đẵng này, ta phải xem xem tẩu tẩu làm sao mà chinh phục được đại ca đây ~」
Nghĩ vậy, Bách Di Giai bất giác đưa tay che lấy miệng mà cười hi hi.
Dạ Nguyệt :"???"
"Chủ nhân, theo như người nói, người thoát ra khỏi thân xác lâu như thế, chắc chắn thân xác người sẽ không chống cự nổi mất! Chúng ta mau đi nhanh thôi!"
Nghe thấy vậy, Dạ Nguyệt chuyển sự chú ý lên người Lộ Tang "Đúng đúng, chúng ta mau đi nhanh thôi!"
"Tẩu tẩu! Chúc huynh thuận lợi, đại công cáo thành!"-Bách Di Giai đứng lên vẫy chào Dạ Nguyệt.
Dạ Nguyệt thấy thế cũng cười tươi bất giác đưa tay lên chào.
Dạ Nguyệt không thể tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong bóng tối, hoảng sợ mà gọi Lộ Tang.
"Lộ Tang! Lộ Tang! Ngươi đâu rồi! Đừng có dọa ta!!"
Dạ Nguyệt đã bắt đầu xanh mặt... 「Mình... đã phạm phải sai lầm sao?! Giống như lúc trước... mình..!」
Những kí ức kiếp trước ùa về, Dạ Nguyệt sợ hãi quỳ xuống ôm lấy mình mà run rẩy, nước mắt không ngừng chảy ra...
......................
Trong kí ức kiếp trước của Dạ Nguyệt trước khi xuyên sách...
"Con khốn!! Mày đã làm gì vậy hả?! Không kiếm được tiền thì cút ra khỏi nhà!!"
Bố tôi vừa đánh tôi vừa mắng...
"Bố ơi.. con cầu xin bố.., đừng đánh... hức...! Mẹ ơi... cứu con...!"
Mẹ tôi trơ mắt nhìn tôi bị bố đánh, mặc kệ tôi đang cố gắng cầu xin, mồm còn phát ra 2 chữ khiến tôi tuyệt vọng "Đáng đời!"
Sau khi đánh đã tay, bố tôi bỏ thanh sắt xuống, vứt ra 1 góc. Máu từ người tôi chảy be bét khắp sàn, tôi nằm đó thoi thóp, không thể ngừng chảy nước mắt, môi mấp máy không thể nói thành lời, bố tôi ngồi lại bên ghế, nốc rượu uống ừng ực, miệng còn không ngừng quát tháo, quát luôn cả mẹ tôi.
"Lần sau mà không kiếm được tiền thì đừng về nữa!! Còn bà, mau đưa nó vào phòng, đóng kín cửa vào, đừng cho nó ăn 1 thứ gì hết!!"
Tôi còn nhớ... lúc đó tôi đã 18 tuổi rồi, còn chị ấy 24 tuổi. Lúc tôi nằm thoi thóp trong phòng, cánh cửa nhà bị lật tung ra có cả cảnh sát bước vào, tóm cổ hai người thân của tôi vào tù.
Trong căn phòng u tối đó, tôi sợ hãi...
Thật sự... thật sự rất sợ!
Tôi sợ... tôi sẽ chết mà không ai hay..
Bỗng nhiên, cánh cửa bị người nào đó đạp đến mức bung ra...
"Em đây rồi! Chị tìm em nãy giờ!"
Nhìn thấy tôi thoi thóp cạnh giường, máu không ngừng ứa ra, chị ấy đã sợ hãi... Tôi biết, tôi là 1 thứ kinh tởm..!!
Sau khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện, còn có...đang truyền dịch! Chị ấy đang nằm gục ngay cạnh tôi, tôi nhớ.. lúc đó tôi đã cố gắng không phát ra tiếng động mà đi ra ngoài.
【Nghe gì chưa? Nghe nói 1 cô bé khoảng chừng 18 tuổi được đại minh tinh phẫu thuật đấy! Hình như tên là Tiêu Dao.】
【Gì cơ!? Thật sao!?】
【Thật!?! Tôi còn nghe nói tin tức này đã lên tận truyền hình rồi!】
【Thấy bảo các bác sĩ lúc đó đều bó tay, cho rằng cô gái đó sắp chết, nhưng cô Tiêu Dao gì đó lại cứ khăng khăng là cứu được, cuối cùng thật sự cứu được!】
Nghe thấy vậy, tôi rất sốc, tính mạng của tôi đâu đáng để chị ấy làm thế?..
Ngay lập tức, tôi quay lại phòng bệnh, thấy chị ấy tỉnh dậy rồi, tôi liền chạy lại "Chị làm gì vậy?! Sao chị lại cứu em!?"
Chị ấy cười tươi :"Chẳng phải em rất muốn sống sao? Hình như em không có việc làm, vừa hay, em làm trợ lý của chị đi!"
Tôi nghẹn ngào, lần đầu tiên có người đối xử với tôi tốt như vậy, tôi đã nhào vào lòng chị ấy mà khóc rất to...
Hành động cứu tôi của chị ấy kéo được về rất nhiều fan. Trong thâm tâm tôi lúc ấy quyết định sẽ báo đáp cho chị, nhưng cuối cùng, tôi lại chết vì xe tông...
Tôi còn nhớ, chỉ có chị ấy đến rước thi thể tôi về, nước mắt cứ chảy xuống...
"Tẩu tẩu! Rốt cuộc trong lúc ta không ở cạnh, tẩu đã làm gì rồi?!"
Bách Di Giai lo lắng đến mức thái quá..
"Ta còn có thể xảy ra chuyện gì sao? Ngược lại là muội, ai nói cho muội biết?"-Dạ Nguyệt tươi cười nhéo má Bách Di Giai.
Bách Di Giai bĩu môi "Ma giới ai cũng biết, ta còn có thể không biết được sao? Bọn họ đang đồn ầm lên lên tẩu yêu đại ca quá nên muốn đích thân đi tìm."
「Wtf?? Ta yêu hắn hồi nào?! Khứa nào đồn ác vậy!?」
Dạ Nguyệt cười gượng "Giai Giai muội hiểu lầm rồi, ma vương lên nhân gian thì sức mạnh gần như sẽ giảm xuống hết, nếu không bị mất không chế thì sẽ giống như người bình thường..."(những kiến thức này Lộ Tang đã cho Dạ Nguyệt ghi nhớ và phổ biến từ trước lúc Bách Di Giai đột nhiên xuất hiện)
Bách Di Giai cuống cuồng nói leo :"Nhưng ở nhân giới tẩu không có đâu có thân xác, sao có thể...!"
Dạ Nguyệt đưa ngón trỏ đặt lên miệng Bách Di Giai, cười cười "Có đấy!"
Bách Di Giai nghe thấy vậy thì kinh ngạc "Gì cơ!? Tẩu có thân xác của phàm nhân sao?!"
Dạ Nguyệt gãi gãi má :"Nói sao nhỉ? Thật ra ta vốn dĩ chưa chết! Đây là không may linh hồn thoát khỏi thân xác, nhưng tóm lại là ta chưa chết!"
Bách Di Giai sốc nói há hốc mồm "Nói vậy... đại ca ta cưới 1 phàm nhân sao!?"
Dạ Nguyệt khẽ gật đầu. Bách Di Giai càng sốc hơn 「Không ngờ tẩu tẩu lại là phàm nhân, nói vậy không phải rất sốc sao?! Xem ra ngày tháng dài đằng đẵng này, ta phải xem xem tẩu tẩu làm sao mà chinh phục được đại ca đây ~」
Nghĩ vậy, Bách Di Giai bất giác đưa tay che lấy miệng mà cười hi hi.
Dạ Nguyệt :"???"
"Chủ nhân, theo như người nói, người thoát ra khỏi thân xác lâu như thế, chắc chắn thân xác người sẽ không chống cự nổi mất! Chúng ta mau đi nhanh thôi!"
Nghe thấy vậy, Dạ Nguyệt chuyển sự chú ý lên người Lộ Tang "Đúng đúng, chúng ta mau đi nhanh thôi!"
"Tẩu tẩu! Chúc huynh thuận lợi, đại công cáo thành!"-Bách Di Giai đứng lên vẫy chào Dạ Nguyệt.
Dạ Nguyệt thấy thế cũng cười tươi bất giác đưa tay lên chào.
Dạ Nguyệt không thể tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong bóng tối, hoảng sợ mà gọi Lộ Tang.
"Lộ Tang! Lộ Tang! Ngươi đâu rồi! Đừng có dọa ta!!"
Dạ Nguyệt đã bắt đầu xanh mặt... 「Mình... đã phạm phải sai lầm sao?! Giống như lúc trước... mình..!」
Những kí ức kiếp trước ùa về, Dạ Nguyệt sợ hãi quỳ xuống ôm lấy mình mà run rẩy, nước mắt không ngừng chảy ra...
......................
Trong kí ức kiếp trước của Dạ Nguyệt trước khi xuyên sách...
"Con khốn!! Mày đã làm gì vậy hả?! Không kiếm được tiền thì cút ra khỏi nhà!!"
Bố tôi vừa đánh tôi vừa mắng...
"Bố ơi.. con cầu xin bố.., đừng đánh... hức...! Mẹ ơi... cứu con...!"
Mẹ tôi trơ mắt nhìn tôi bị bố đánh, mặc kệ tôi đang cố gắng cầu xin, mồm còn phát ra 2 chữ khiến tôi tuyệt vọng "Đáng đời!"
Sau khi đánh đã tay, bố tôi bỏ thanh sắt xuống, vứt ra 1 góc. Máu từ người tôi chảy be bét khắp sàn, tôi nằm đó thoi thóp, không thể ngừng chảy nước mắt, môi mấp máy không thể nói thành lời, bố tôi ngồi lại bên ghế, nốc rượu uống ừng ực, miệng còn không ngừng quát tháo, quát luôn cả mẹ tôi.
"Lần sau mà không kiếm được tiền thì đừng về nữa!! Còn bà, mau đưa nó vào phòng, đóng kín cửa vào, đừng cho nó ăn 1 thứ gì hết!!"
Tôi còn nhớ... lúc đó tôi đã 18 tuổi rồi, còn chị ấy 24 tuổi. Lúc tôi nằm thoi thóp trong phòng, cánh cửa nhà bị lật tung ra có cả cảnh sát bước vào, tóm cổ hai người thân của tôi vào tù.
Trong căn phòng u tối đó, tôi sợ hãi...
Thật sự... thật sự rất sợ!
Tôi sợ... tôi sẽ chết mà không ai hay..
Bỗng nhiên, cánh cửa bị người nào đó đạp đến mức bung ra...
"Em đây rồi! Chị tìm em nãy giờ!"
Nhìn thấy tôi thoi thóp cạnh giường, máu không ngừng ứa ra, chị ấy đã sợ hãi... Tôi biết, tôi là 1 thứ kinh tởm..!!
Sau khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện, còn có...đang truyền dịch! Chị ấy đang nằm gục ngay cạnh tôi, tôi nhớ.. lúc đó tôi đã cố gắng không phát ra tiếng động mà đi ra ngoài.
【Nghe gì chưa? Nghe nói 1 cô bé khoảng chừng 18 tuổi được đại minh tinh phẫu thuật đấy! Hình như tên là Tiêu Dao.】
【Gì cơ!? Thật sao!?】
【Thật!?! Tôi còn nghe nói tin tức này đã lên tận truyền hình rồi!】
【Thấy bảo các bác sĩ lúc đó đều bó tay, cho rằng cô gái đó sắp chết, nhưng cô Tiêu Dao gì đó lại cứ khăng khăng là cứu được, cuối cùng thật sự cứu được!】
Nghe thấy vậy, tôi rất sốc, tính mạng của tôi đâu đáng để chị ấy làm thế?..
Ngay lập tức, tôi quay lại phòng bệnh, thấy chị ấy tỉnh dậy rồi, tôi liền chạy lại "Chị làm gì vậy?! Sao chị lại cứu em!?"
Chị ấy cười tươi :"Chẳng phải em rất muốn sống sao? Hình như em không có việc làm, vừa hay, em làm trợ lý của chị đi!"
Tôi nghẹn ngào, lần đầu tiên có người đối xử với tôi tốt như vậy, tôi đã nhào vào lòng chị ấy mà khóc rất to...
Hành động cứu tôi của chị ấy kéo được về rất nhiều fan. Trong thâm tâm tôi lúc ấy quyết định sẽ báo đáp cho chị, nhưng cuối cùng, tôi lại chết vì xe tông...
Tôi còn nhớ, chỉ có chị ấy đến rước thi thể tôi về, nước mắt cứ chảy xuống...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.