Nương Tử Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo!

Quyển 1 - Chương 3: Ăn trộm bảo vật

Dạ Sơ

02/10/2013

Thanh Hạm thừa dịp trời tối, thủ vệ không quá nghiêm ngặt, lẻn vào trong phủ của Tri phủ đại nhân. Vốn nghĩ có thể ăn trộm thứ gì đó đáng giá, sau đó đem đi cứu giúp người nghèo. Nhưng nàng đi đến mười gian phòng, trừ những đồ gia cụ, vật dùng thường dùng ra, cái gì cũng không có. Nàng không khỏi nhíu mày. Chuyển tới chuyển lui, đi đến một gian phòng khác, bên trong bày đầy sách vở lại khiến nàng càng phiền lòng hơn, lúc ở Thương Tố môn, nàng sợ nhất là nhìn thấy sách vở, vì Huyền Cơ Tử luôn bắt nàng học thuộc mấy quyển sách y dược.

Trong thư phòng này, sách còn nhiều gấp mấy lần sách ở Thương Tố môn, loại sách nào cũng có, trong một ngăn nhỏ ở phía bàn viết, nàng còn nhìn thấy một ít sách có hình minh họa. Sách thì nàng không muốn đọc, nhưng tranh vẽ thì cũng muốn nhìn qua một chút, chỉ có điều, vừa mở ra xem, nàng đã đỏ bừng mặt, hóa ra toàn là xuân cung đồ. Lão tri phủ chết tiệt này, đúng là con quỷ háo sắc!

Nhìn trái nhìn phải, nàng chợt thấy trong góc khuất của thư phòng có bày một cái rương lớn, bên trên còn có một cái khóa rất to, nàng không khỏi ngạc nhiên, con mắt đảo một vòng, vừa rồi lục qua nhiều phòng như vậy cũng không thấy châu báu gì, hay tất cả đều cất ở đây? Ý nghĩ này khiến nàng cực kỳ hưng phấn, nàng không có bản lĩnh mở được cái khóa kia, nhưng bản lĩnh phá khóa thì nàng rất giỏi. Tay cầm quạt của nàng khẽ phất qua, cái khóa liền vỡ tung.

Thanh Hạm mở rương ra, thấy bên trong lại có một cái rương nhỏ hơn, nàng hơi bực mình, nhưng lại nghĩ, có phải bên trong có thứ gì rất đáng giá hay không, sao lại cần phải khóa nhiều tầng nhiều lớp như vậy? Bèn nhẫn nại, tiếp tục phá khóa, đến tận cái rương thứ chín mới thấy một cái rương nhỏ, cũng bình thường như cái rương to bên ngoài. Nàng vừa mở ra, trước mắt sáng rực, đó là một tấm vải phát sáng, trong phòng chỉ có ánh sáng mông lung của ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, vậy mà tấm vải này dường như còn sáng hơn ánh trăng ngoài kia, hơn nữa, ánh sáng vô cùng nhu hòa, khiến nàng ngẩn người, trên đời này nàng chỉ mới biết có Dạ Minh châu có thể tự phát sáng, chưa từng gặp qua vải mà có thể phát sáng!

Thanh Hạm nghĩ, đây chắc chắn là bảo bối, nếu không cũng sẽ không bị giấu kín như thế, liền không khách sáo, nhét vào trong ngực, nhưng xuyên qua xiêm y của nàng, vẫn có thể thấy ánh sáng lờ mờ của khối vải đó, nàng hơi buồn bực, lại rút khối vải từ trong ngực ra, bỏ lại vào trong hòm, rồi ôm cả hòm rời khỏi thư phòng.

Nhìn thấy phía xa có phòng chứa củi, bên trong chất đầy củi khô, Thanh Hạm mỉm cười, lập tức lấy ra đồ điểm hỏa, chỉ một lát, xung quanh phòng chứa củi, khói bốc lên dày đặc, kinh động mọi người trong phủ. Nàng nhìn đám người đang vội vàng chạy đến, nụ cười lại càng sáng ngời hơn, những người này phản ứng quá gay gắt rồi, phòng củi này chỉ gần mỗi phòng bếp, có bị đốt hết cũng chẳng có chuyện gì lớn, kích động như thế làm gì? Nàng cũng không để ý nữa, chạy đi tìm tạm một khách điếm trong thành để nghỉ lại.

Vừa đến khách điếm, Thanh Hạm vội vàng mở chiếc hòm kia ra, lại càng thấy kỳ quái. Tấm vải đó dưới ánh đèn cũng không có gì quá khác thường, nhưng vừa đến nơi không có ánh sáng thì lại rực sáng lên, rốt cuộc đây là bảo vật gì? Nàng xem tới xem lui, cũng không phát hiện ra điều gì, đành phải cất đi, chờ vài hôm nữa sẽ tìm người nhờ xem thử vậy. Lúc này nàng mới nhìn thấy trong hòm còn có một cái ấn hình vuông, mặt trên khắc chữ kiểu chữ lệ (loại chữ thông dụng thời Hán), nàng nhìn cũng không hiểu lắm, cái ấn đó nhìn có vẻ cũng không có gì đặc biệt, liền tiện tay ném xuống hồ nước bên cạnh khách điếm.

Sáng hôm sau, nàng còn đang ngủ đã nghe thấy bên ngoài cực kỳ ầm ĩ, không khỏi có chút bực mình, trước giờ nàng ghét nhất là đang ngủ mà bị người khác làm phiền, khi còn ở Thương Tố môn, lúc nàng đang ngủ mà có người quấy rầy, nàng nhất định sẽ chỉnh người đó thật thê thảm mới thôi. Nhưng giờ đang ở khách điếm, nàng không có chỗ phát tác. Bên ngoài khách điếm là một đội quan binh đi điều tra, nàng không có khả năng chỉnh hết cả một đội quân thế này, mệt chết nàng mất.

Hơn nữa, hiện giờ nàng cũng không dám làm to chuyện, cha đang ở ngay trong Huyến Thải sơn trang ở Tầm Ẩn thành này, nàng mà quậy to chuyện, cha nàng lại tìm đến, lôi cổ nàng về làm cái quỷ gì thị vệ kia, nàng không cần đâu! Vất vả lắm mới bỏ rơi được Đại sư huynh, nàng không muốn nhanh như vậy đã dính thêm một cái đuôi nữa!

Vì thế, nàng quyết định đi xuống lầu, nhìn xem chuyện gì xảy ra mà có thể khiến nhiều quan binh xuất quân như vậy. Vừa xuống đến nơi đã nghe chưởng quầy nói: "Lá gan của bọn trộm cắp trên giang hồ bây giờ đúng là quá lớn rồi, trộm này trộm kia không nói, lại còn dám đốt cả nha phủ của tri phủ đại nhân nữa, thật quá ngông cuồng mà!"

Một thực khách bên cạnh nói: "Theo lý mà nói, Hứa tri phủ làm quan thanh liêm, chắc là sẽ không có cừu gia chứ nhỉ."

Chưởng quầy nói tiếp: "Cũng không hẳn đâu, càng thanh liêm thì càng dễ đắc tội người khác, không phải lần trước, chỉ vì vấn đề thu thuế từ việc trưng bày bảo vật mà tranh cãi dữ dội với ông chủ Trương đấy thôi, nhưng trộm đồ trắng trợn thế này, thì đúng là ta chưa bao giờ thấy."



Vị thực khách kia lại nói: "Hứa tri phủ luôn đối xử với dân chúng rất tốt, đây là lần đầu gây ồn ào như vậy, e là trong phủ mất thứ gì rất quý giá rồi."

Chưởng quầy nói: "Mọi người trong Tầm Ẩn thành đều biết, nhà Hứa tri phủ không có đồ gì quý giá cả, làm quan lớn một phương, thứ quan trọng nhất chỉ sợ là quan ấn thôi." Vừa nói xong, chính lão cũng không kìm được mà giật mình sợ hãi. Làm quan mà đánh mất quan ấn, là tội chém đầu đấy! Lão vội đưa tay lên bịt miệng.

Vị thực khách kia cũng hoảng sợ, nếu không phải là đánh mất quan ấn, thì sao mà dám đánh trống khua chiêng đi tìm như thế? Nhưng cũng không dám lên tiếng nữa, chỉ có điều, chưa hết một buổi sáng, mọi người trong Tầm Ẩn thành đều biết Hứa tri phủ làm mất quan ấn.

Thanh Hạm ngạc nhiên, nàng chỉ đốt phòng chứa củi, sao giờ lại thành đốt cả phủ tri phủ rồi? Hơn nữa, một tên tri phủ cưới đến chín phòng thê thiếp mà còn gọi là thanh quan à? Không vắt kiệt mồ hôi nước mắt của dân chúng, thì cũng ép gả ép cưới đấy còn gì! Nghe thấy chưởng quầy nói đến quan ấn, Thanh Hạm lại càng giật mình hơn, quan ấn đó, không phải là cái khối vuông vuông nàng ném xuống hồ nước đêm qua đấy chứ?

Nàng không khỏi có chút hối hận, cứ ném thế cũng hơi tiếc, nhưng mà còn lâu nàng mới lội xuống hồ tìm cái khối kia lên nhé, chờ đến lúc nào nàng tâm huyết dâng trào thì nói sau đi. Thanh Hạm cũng không có việc gì khác, liền giấu khối vải phát sáng kia xuống dưới gầm giường, cao hứng đi ra ngoài dạo phố. Dọc đường đi, nàng muốn ăn gì là mua để ăn, không ngại ngùng, cũng không thèm để ý đến ánh mắt khác thường của mọi người.

Nàng đi dạo một mình, bất tri bất giác đã ra đến ngoại ô, đang giữa mùa hè, nắng rất gay gắt, đang muốn tìm chỗ nào đó hóng gió cho mát, lại thấy phía trước có một cánh rừng, liền đi vào. Trong cánh rừng đó, ngoại trừ cây to che nắng bên trên, còn có rất nhiều các loại hoa nho nhỏ mà nàng không biết tên, khiến Thanh Hạm nhất thời cảm thấy rất vui vẻ, thoải mái, cảm giác nóng nực cũng tan biến. Trong rừng còn có một con đường nhỏ, có vẻ thường xuyên có người đi qua, nàng cũng men theo con đường đó đi về phía trước.

Được khoảng một dặm, nàng nhìn thấy một nữ tử mặc áo trắng tóc dài nhẹ nhàng bay theo gió đang ngồi trong đình nghỉ mát bên cạnh một hồ nước nhỏ. Chỉ nhìn bóng dáng từ phía sau, cũng cảm thấy đây chắc chắn là một mỹ nhân. Tuy nàng không thích vẻ đẹp của Lăng Nhược Tâm, là vì cha nàng làm thị vệ của nàng ta, nhưng ngoài Lăng Nhược Tâm ra, nàng chưa bao giờ có năng lực miễn dịch với tuấn nam mỹ nữ khắp thiên hạ, ai mà không thích thưởng thức cái đẹp? Đúng vậy, chính là thưởng thức.

Thanh Hạm sinh lòng tò mò, muốn xem cô gái kia có đẹp như bóng lưng của nàng hay không. Chỉ có điều, nàng chưa kịp đi qua, thì mỹ nhân kia dường như cảm giác được có người đến gần, liền quay lại nhìn thoáng qua. Thanh Hạm không khỏi sợ ngây người, nàng thề, đây là nữ tử đẹp nhất mà đời này nàng từng gặp qua!

Nàng kia không hề trang điểm, mái tóc dài đen nhánh chỉ dùng một sợi tơ trắng đơn giản cột lên, làn da trắng nõn nà như đồ sứ thượng hạng, làn mi liễu cong cong, ánh mắt sâu thẳm như nước hồ thu, khiến người ta vừa nhìn đã không kìm được mà muốn rơi xuống, sống mũi như ngọc, xinh đẹp mà lại thêm vài phần đáng yêu, miệng của nàng hơi cong lên, không trang điểm mà vẫn đỏ như son.

Thanh Hạm choáng váng, nàng chưa bao giờ nghĩ, một nữ tử có thể đẹp đến như vậy, nàng đã bị một nữ tử như vậy mê hoặc rồi, đúng, là bị mê hoặc rồi! Nhìn thấy nàng ta, Thanh Hạm cảm thấy Liên Y không có nửa phần nhan sắc. Nếu nói Liên Y đẹp như hoa mẫu đơn, toàn thân đều mang một vẻ dung tục, tầm thường, thì mỹ nhân kia chính là U Lan cực phẩm trong thâm cốc, vô cùng xinh đẹp, có chút trong trẻo nhưng lại cực kỳ lạnh lùng, thanh cao.

Thanh Hạm thấy trong mắt mỹ nhân thoáng qua một tia khinh thường, rồi quay ngoắt đi, khiến nàng hơi xấu hổ, từ bé đến lớn, đây là lần đầu tiên nàng ngắm một người đến si ngốc, tính thích đùa bỡn của nàng lại nổi lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nương Tử Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook