Nương Tử Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo!

Quyển 2 - Chương 4: Thăm dò

Dạ Sơ

12/10/2013

Nghe giọng nói đó, không cần quay đầu lại Thanh Hạm cũng biết là Lăng Nhược Tâm đến. Nàng than thầm trong lòng, Lăng Nhược Tâm ghét nhất là nhìn thấy nàng đứng cùng với Tần Phong Dương, lần này chỉ sợ lại bị hắn kêu ca một hồi thôi.

Vấn đề là, nàng còn chưa đi giày, Tần Phong Dương ngồi xổm bên cạnh nàng, vừa nghe thấy giọng của Lăng Nhược Tâm, thân người vốn đang cách xa bỗng xáp lại gần, đưa tay kéo giày của nàng. Dưới góc nhìn của Lăng Nhược Tâm, thì hành động của hai người lúc này vô cùng thân mật. Tâm tình hắn vốn không quá dễ chịu, giờ càng xấu đi nhiều, đôi ngươi đen láy bỗng lạnh băng.

Thanh Hạm vừa nhìn thấy hắn, lại thấy Tần Phong Dương định giúp nàng đi giày, đang muốn ngăn hành động của Tần Phong Dương lại, liền luống cuống đẩy Tần Phong Dương ra, định đứng lên. Không ngờ, vì nàng quá vội vàng, giày chưa kịp đi, nên nhất thời đứng không vững, lảo đảo ngã xuống, nhưng Tần Phong Dương nhanh tay vội đỡ lấy nàng, lại thân thiết nói: “Cẩn thận!”

Thanh Hạm thầm thở dài, nàng khẽ cười với hắn: “Cảm ơn, không sao!” nhưng trong lòng thì cực kỳ lo lắng.

Trong mắt Lăng Nhược Tâm vốn chỉ phủ sương lạnh, giờ lại giống như băng tuyết, khiến người ta cảm thấy vô cùng áp bức. Hắn khẽ cười nói: “Tướng công, chàng đang làm gì vậy? Không phải là chàng lưỡng tình tương duyệt với Tam hoàng tử đấy chứ?” Không chờ hai người trả lời, hắn lại lẩm bẩm nói tiếp: “Nhưng hai người đều là nam nhân, nếu thật sự lưỡng tình tương duyệt, truyền ra ngoài sợ là sẽ không hay lắm! Rất tổn hại đến thanh danh của Tam hoàng tử!”

Nghe Lăng Nhược Tâm nói bậy bạ linh tinh, Thanh Hạm đang muốn nổi cáu, thì Lăng Nhược Tâm lại ra vẻ bi ai nói: “Tướng công, chúng ta vừa tân hôn, chàng đã đối xử với ta như vậy, chàng bảo ta phải sống thế nào đây? Cho dù ta có rộng lượng đến đâu, bị kẻ xấu biết chuyện này, chỉ sợ cả đời sẽ thành trò cười cho thiên hạ mất!” Mặt hắn đầy vẻ bi ai, nhưng trong mắt lại tràn ngập sự phẫn nộ.

Thanh Hạm trợn trừng mắt nhìn Lăng Nhược Tâm, vừa bực mình, vừa buồn cười nói: “Nàng đang nói hươu nói vượn gì thế! Cái gì mà lưỡng tình tương duyệt? Cái gì mà vứt bỏ nàng? Nàng nghĩ nhiều quá rồi, ta và Tam hoàng tử chỉ đang nói chuyện của công chúa Thiên Nhan thôi!” Còn về chuyện của công chúa Thiên Nhan là chuyện gì, thì nàng thật sự không biết nên nói thế nào. Nếu nói ra, chỉ sợ Lăng Nhược Tâm sẽ mắng nàng là yêu tinh chuyên gặp rắc rối mất.

Nhìn dáng vẻ của Lăng Nhược Tâm, Tần Phong Dương không ngờ ‘nàng ta’ còn có thể có hành động này. Giọng nói ngoài thái độ xem thường lúc trước, còn đầy sự ghen tuông, xem ra, ‘nàng ta’ đã yêu Thanh Hạm sâu đậm. Ánh mắt Tần Phong Dương hơi chuyển, trên khuôn mặt cương nghị thoáng lộ ra ý cười: “Đúng là ta cũng có chút ngưỡng mộ Thanh Hạm, nhưng lại đều là nam tử, dù có ngưỡng mộ cũng khó mà tiến triển thêm. Nhưng hoàng muội ta vừa gặp Thanh Hạm đã động lòng, Thanh Hạm lại nhận tín vật đính ước cửu chuyển lưu quang trục của hoàng muội. Dù Đại tiểu thư có là quốc sắc thiên hương, chỉ e cũng phải nhường lại vị trí chính thê thôi. Nói gì thì nói, Thiên Nhan cũng là công chúa, thân phận Đại tiểu thư có tôn quý đến đâu cũng không thể tôn quý hơn thân phận của Hoàng muội ta được!”

Nghe Tần Phong Dương nói vậy, Thanh Hạm không khỏi giận dữ, hắn ta đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn!!! Cái gì mà ngưỡng mộ! Đúng là gặp quỷ! Nàng vốn không biết cái vòng chó má gì kia là tín vật đính ước của công chúa Thiên Nhan. Nhưng Thanh Hạm biết, mấy lời này của hắn chỉ sợ sẽ khiến Lăng Nhược Tâm về tính sổ với nàng mất. Nàng liếc trộm Lăng Nhược Tâm một cái, quả nhiên nhìn thấy trong mắt hắn toàn băng lạnh, khiến nàng rùng mình. Ôi! Đúng là sóng trước chưa qua, sóng sau đã tới!

Lăng Nhược Tâm nói: “Nếu công chúa Thiên Nhan coi trọng Thanh Hạm, thì đó là phúc khí của ‘chàng’. Thân phận của công chúa vô cùng tôn quý, nếu thực sự cưới công chúa về, ta cũng sẽ được lây chút hào quang. Nhưng mà Tam hoàng tử cũng biết quy của của Lăng gia ta, khi Thanh Hạm thành thân với ta, đã phải lập rất nhiều lời thề. Nếu vứt bỏ ta, ắt sẽ bị sét đánh! Nếu bỏ ta để cưới nữ tử khác, ‘chàng’ và nữ tử mới cưới sẽ bị trời phạt! Công chúa là kim chi ngọc diệp, sao có thể để bị dính vào lời thề được? Vả lại, lời thề này vô cùng độc ác, nếu ‘chàng’ thật sự cưới công chúa, thì cả hoàng tộc cũng sẽ bị cuốn vào, ta nghĩ, Tam hoàng tử cũng không mong muốn điều này phải không!”

Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm hơi ngạc nhiên, nàng thề như thế bao giờ? Bản lĩnh bịa chuyện của Lăng Nhược Tâm so với nàng thì chỉ hơn chứ không hề thua kém.

Tần Phong Dương nghe hắn nói vậy, quả nhiên biến sắc, hắn hơi rầu rĩ nói: “Mấy kiểu lời thề này xưa nay chỉ dùng để doạ người mà thôi. Nếu thực sự linh nghiệm, thì thiên hạ này đã không có ai bạc tình.” Hắn không tin vào lời nguyền, nhưng vẻ mặt nghiêm trang của Lăng Nhược Tâm lại khiến hắn hơi lo lắng.

Lăng Nhược Tâm cười nói: “Đúng, thề thốt vốn chỉ để nói cho qua chuyện, nhưng linh nghiệm hay không cũng không quan trọng, mà vấn đề là ở lòng người. Nếu lương tâm của một người đã bị day dứt, thì dù nửa đời sau có được vinh hoa phú quý, cũng không thể sống an ổn được. Dù có bao nhiêu vinh hoa phú quý, cũng chẳng còn tâm mà hưởng thụ. Tổ tiên của Lăng gia đã từng có chuyện có người bất mãn vì quy ước đã cưới nữ tử Lăng gia, thì không thể cưới nữ tử khác, nên lén nạp thiếp, kết quả là cả hai người đều bị sét đánh chết. Đây là chuyện có thật. Hơn nữa, ta và Thanh Hạm vừa thành thân, tình sâu nghĩa nặng, ta tin ‘chàng’ cũng sẽ không bỏ ta để cưới thê tử khác!”

Khoé miệng Tần Phong Dương khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh nói: “Khắp thiên hạ, ai cũng biết đến dung mạo và bản lĩnh trị gia kinh thương của Lăng Đại tiểu thư. Cô đẹp thì có đẹp, nhưng thật đáng thương cho nam tử cưới ngươi, chẳng những sinh con phải theo họ mẹ, mà lại không thể cưới nữ tử khác, thử hỏi trên đời này, có mấy nam tử có thể chấp nhận được?! Chuyện xưa mà cô nói chẳng qua chỉ để hù doạ người ta mà thôi!” Hắn đi thêm hai bước về phía Lăng Nhược Tâm: “Nếu ta là Thanh Hạm, nhất định sẽ bỏ cô cưới hoàng muội của ta. Bởi vì cô chẳng những không có đức, mà còn chanh chua, ai sống cùng cô sẽ không hạnh phúc! Mà hoàng muội ta, chẳng những dịu dàng động lòng người, tính tình hiền lương thục đức. Quan trọng nhất là, dù nàng có là công chúa, nhưng cũng cho phép Thanh Hạm tái giá, nạp thiếp, lại sinh cho Thanh Hạm đứa con có thể mang họ Đoàn!”

Lăng Nhược Tâm cười nói: “Có hạnh phúc hay không, dường như không phải do Tam hoàng tử định đoạt. Ngươi cũng không phải là Thanh Hạm, làm sao biết được cuộc sống của chúng ta thế nào? Làm sao biết ‘chàng’ không hạnh phúc?”

Tần Phong Dương cười lạnh nói: “Nếu hai người hạnh phúc, thì ‘hắn’ đã không đòi Cửu chuyển lưu quang trục của Hoàng muội ta!”

Ý cười trên mặt Lăng Nhược Tâm không giảm: “Chỉ sợ cái thứ gọi là Cửu chuyển lưu quang trục đó, cũng không phải do ‘chàng’ muốn, mà là do người có ý đồ xấu, thấy phu thê chúng ta sống quá ân ái, nên muốn chặn ngang một cước phá vỡ tình cảm của chúng ta, không tiếc dùng chính muội muội ruột thịt của mình làm tiền cược, cưỡng ép đưa cửu chuyển lưu quang trục cho ‘chàng’!”

Trong mắt Tần Phong Dương thoáng u ám nói: “Nếu cô cảm thấy hai người hạnh phúc thì sao vừa rồi lại căng thẳng như vậy? Sợ hoàng muội ta cướp mất Thanh Hạm đến mức ngay cả nguyền rủa cũng nói ra?!”

Sắc mặt Lăng Nhược Tâm không đổi: “Không phải là căng thẳng, mà Thanh Hạm kém ta mấy tuổi, trời sinh tính thuần khiết, kinh nghiệm sống còn ít. Ta chỉ sợ ‘chàng’ bị ai đó lợi dụng thôi. Thanh Hạm, ‘chàng’ sẽ cưới công chúa Thiên Nhan à?”

Thanh Hạm nghe hai người họ nói càng lúc càng kỳ cục, càng nói càng quá giới hạn. Nàng vốn còn muốn chen vào vài câu, nhưng về sau cũng mặc kệ họ đấu võ mồm. Lúc này, thấy Lăng Nhược Tâm rốt cuộc cũng kéo nàng vào, nàng thở dài, rút cửu chuyển lưu quang trục trong ngực áo ra nói: “Tam hoàng tử, Thanh Hạm thật sự cảm ơn ý tốt của ngài. Nhưng lúc ấy, khi ta cầm cửu chuyển lưu quang trục của công chúa, ta thật sự không biết ý nghĩa của nó. Giờ ta đã biết rồi, thì dù thế nào cũng không thể nhận được. Công chúa Thiên Nhan đã rời đi, ta là nam tử, không tiện tới tìm nàng. Xin ngài giúp ta, trả lại cho công chúa.” Giờ nàng phải nhanh chóng thu xếp mấy chuyện này là hơn!

Nàng dùng hành động của nàng để nói cho bọn hắn biết, nàng sẽ không cưới công chúa Thiên Nhan. Đùa sao? Nàng là nữ tử, làm sao cưới nữ tử khác được?!

Vừa nói xong, sắc mặt Tần Phong Dương biến đổi mạnh, hắn không nhận vòng tay, ánh mắt cũng lạnh đi, nói: “Cửu chuyển lưu quang trục này, ngươi nhận từ hoàng muội ta, giờ muốn trả thì tự ngươi đi mà trả!” Dứt lời, hắn phẩy tay áo bỏ đi.

Thanh Hạm nhìn theo bóng Tần Phong Dương, hít sâu một hơi nói: “Xem ra lần này phiền phức to rồi!”

Lăng Nhược Tâm nhìn vẻ mặt của nàng, lạnh lùng nói: “Đoàn Thanh Hạm, nàng thật có bản lĩnh! Ánh mắt của công chúa Thiên Nhan vốn rất cao ngạo, chọn lựa đến ngàn vạn nam tử, nhưng không có ai lọt vào mắt nàng ta. Nàng vừa tiến cung đã nhận được tín vật đính ước của nàng ta. Chẳng những khiến tâm hồn thiếu nữ của công chúa Thiên Nhan bay bổng, lại khiến cả Tam hoàng tử cũng mê muội đầu óc. Bản lĩnh thật không nhỏ!!!”

Hắn lặp đi lặp lại câu ‘bản lĩnh không nhỏ’, Thanh Hạm biết ngay hắn tức giận, lập tức kéo tay hắn nói: “Ta thật sự không cố ý trêu ghẹo công chúa. Người khác không biết thân phận của ta, chẳng lẽ chàng còn không biết sao? Đừng nói linh tinh nữa, mau nghĩ cách giúp ta giải quyết chuyện phiền phức này đi!”

Lăng Nhược Tâm giật tay ra nói: “Trước khi ta đi gặp Hoàng hậu, nàng luôn mồm nói sẽ không gây phiền phức, thế mà vừa quay người lại đã gặp chuyện lớn thế này. Mỗi lần nàng gặp phiền phức đều là ta giải quyết giúp nàng, chuyện lần này, nàng tự xử lý đi!” Dứt lời, hắn liền nhấc chân đi.

Thanh Hạm vội đuổi theo, kéo tay hắn làm nũng: “Ta biết chàng rất có bản lĩnh, nhất định sẽ có cách giải quyết mà!”



Lăng Nhược Tâm trừng mắt nhìn nàng, giận dữ nói: “Ta đâu có bản lĩnh cao như nàng, không gả được cho hoàng tử, cũng chẳng cưới được công chúa. Chẳng qua chỉ là một dân đen, túi có chút tiền mà thôi. Không làm được phượng hoàng, càng không thể bước qua cửa rồng. Cơ hội tốt như thế, tốt nhất là ‘chàng’ bỏ vợ cưới công chúa đi, ta cũng được tự do!” Lần này hắn thật sự tức giận.

Trên mặt hắn tràn đầy lửa giận, vừa nói chuyện vừa kéo tay Thanh Hạm viết: “Có người nghe lén, có gì quay về nói sau.”

Thanh Hạm giật mình, nhưng cũng nói theo ý hắn: “Nương tử, ‘nàng’ biết mà, cả đời này ta chỉ yêu mình nàng. Sao có thể bỏ nàng cưới người khác được! Hơn nữa, trên đời này làm gì có nữ tử nào có thể sánh với nàng!”

Hai người vừa đi vừa giằng co, vẻ mặt Lăng Nhược Tâm vô cùng tức tối. Thanh Hạm thì đi bên cạnh dỗ dành ‘hắn’.

Kẻ nghe lén thấy hai người đối đáp như vậy, lại nhìn hai người càng đi càng xa, rốt cuộc cũng không nghe được tin gì hay ho, liền quay đầu phi về hướng cung Phượng Nghi.

***

Sau khi quay về khách điếm, Lăng Nhược Tâm và Thanh Hạm dùng cơm xong, liền đóng chặt cửa phòng. Lăng Nhược Tâm nói: “Hôm nay vào cung thật mệt mỏi. Tướng công, chúng ta đi nghỉ sớm đi!”

Thanh Hạm hiểu ý, đáp: “Ta cũng mệt rồi!”

Lăng Nhược Tâm mở chăn ra, lấy hai bộ y phục dạ hành, ý bảo Thanh Hạm thay. Thanh Hạm không biết hắn định làm gì, nhưng nhìn sắc mặt hắn nghiêm trọng, cũng thay theo ý hắn.

Sau khi Lăng Nhược Tâm thay xong y phục dạ hành, hắn mở cửa sổ đằng sau của khách điếm, nhìn thấy Thanh Hạm cũng vừa thay xong, liền nhảy qua cửa sổ xuống dưới, Thanh Hạm vội thi triển khinh công bám theo.

Hắn đi rất nhanh, hai người chạy băng băng qua các nóc nhà trong thành Phượng Tiềm, mà dưới mái nhà, là những tiếng ồn ào náo động của đường phố. Ngày đầu thu, trời tối sớm, trên đường không còn mấy người qua lại, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy vệ binh đi tuần.

Dọc đường đi, hai người không nói câu gì. Thanh Hạm muốn hỏi hắn định đi đâu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ bí hiểm của hắn, cũng chỉ đành nhịn xuống, cố gắng bám sát hắn. Lăng Nhược Tâm đi về hướng Bắc khoảng một khắc, cuối cùng dừng lại trước một đại trạch lớn.

Nhìn thấy trong đại trạch đó đèn đuốc sáng trưng, thủ vệ đi qua đi lại, canh giữ rất nghiêm ngặt, Thanh Hạm đang định hỏi đây là nơi nào, thì Lăng Nhược Tâm ra hiệu im lặng với nàng, thừa dịp đổi tốp gác rồi nhảy lên mái nhà.

Thanh Hạm nhìn hắn hành động nhẹ nhàng, hiển nhiên là có căn cơ khinh công vô cùng tốt, tuy không hơn khinh công của nàng, nhưng cũng cực kỳ cao minh. Nàng nhẹ nhàng đi theo sau hắn, nhìn bốn phía đều là thị vệ, cũng biết nếu bị phát hiện sẽ rất khó thoát thân. Trong lòng nàng cũng hơi căng thẳng, còn có sự hưng phấn khó hiểu. Trước kia, nàng đã từng muốn nửa đêm đi do thám ở nơi nào đó, trộm bảo vật hay cướp ngục gì gì đó, không ngờ hôm nay, dưới tình huống không có sự chuẩn bị trước, nàng lại có thể tự mình thể nghiệm cảm giác này.

Nhìn thấy Lăng Nhược Tâm nằm bẹp xuống mái nhà như con dơi, nàng cũng làm theo hắn. Nhìn bộ dạng của nàng, hắn cười thầm, nhưng cũng không ngăn cản, nhẹ nhàng lật một miếng ngói, ném ra xa.

Một tên thị vệ vừa hô lên: “Ai?” cả đám thị vệ liền vội vàng chạy qua hướng miếng ngói rơi xuống.

Lăng Nhược Tâm thừa lúc này, vội bay sang một mái nhà khác, Thanh Hạm cũng nhanh chân bám theo. Hắn dạo trên nóc nhà một vòng, hai mắt nhìn chằm chằm vào một căn phòng lớn ở giữa, nhìn thấy thị vệ vừa vặn đi tới chỗ rẽ, hắn liền nhảy xuống nhanh như chớp, nhẹ nhàng hé cửa sổ, đang định lắc mình vào, ai ngờ, hắn nhanh, Thanh Hạm còn nhanh hơn. Ngay lúc hắn hé cửa sổ, nàng đã biết ngay hắn muốn vào phòng, liền chen trước lao từ mái nhà xuống phi thẳng vào trong. Nhìn hành động của nàng, Lăng Nhược Tâm lắc lắc đầu, cũng đành nhanh chóng vào theo.

Vào đúng lúc hai người vừa vào được trong phòng, thì thị vệ kia đã từ chỗ rẽ đó quay lại, nếu chậm một chút thôi chỉ sợ là đã bị phát hiện rồi.

Vừa vào phòng, Thanh Hạm không khỏi giật mình. Căn phòng đó rất rộng, nhưng bên trong bày biện rất đơn giản, chỉ có một chiếc bàn, bốn chiếc ghế, một cái giường và một tấm bình phong, trong phòng đốt một ngọn đèn nhỏ. Một người nam tử ngồi ngay ngắn bên bàn, đang uống gì đó. Thanh Hạm thấy bóng người kia rất quen, dường như đã gặp ở đâu. Chờ đến khi nam tử đó quay người lại, nàng không khỏi chấn động! Người kia chính là Thái tử Phong Ảnh!

Cửa bị mở ra, khiến một cơn gió thổi vào làm ngọn đèn chập chờn. Tần Phong Ảnh như linh cảm có người bước vào liền quay người lại, lại nhìn thấy hai hắc y nhân đứng đó khiến hắn cũng giật mình kinh hãi. Đang định lên tiếng, thì Lăng Nhược Tâm kéo khăn che mặt của mình xuống nói: “Điện hạ, là ta!” Hắn cũng kéo khăn che mặt của Thanh Hạm xuống.

Vừa nhìn thấy hai người, Tần Phong Ảnh mừng rỡ: “Hai người tới là tốt rồi!” Hắn như nhớ ra gì đó, đi tới bên giường, nhấc gối lên, kéo một vòng sắt, cạnh giường lập tức hiện ra một con đường. Hắn đi xuống trước, Lăng Nhược Tâm dùng mắt ra hiệu với Thanh Hạm, rồi hai người cũng đi xuống theo.

Trong đường hầm tối đen, Tần Phong Ảnh đưa tay lấy điểm hoả ra, châm đèn lên. Hắn lại nhẹ nhàng kéo vòng sắt, cửa hầm lặng lẽ khép lại. Thanh Hạm nhìn quanh, căn mật thất này cũng rất đơn giản, bên trong chỉ có một chiếc bàn và mấy chiếc ghế dựa.

Lúc này, Tần Phong Ảnh mới nói: “Trang Võ nói cô đến thành Phượng Tiềm, nên ta cũng đoán cô sẽ đến, chỉ không ngờ cô lại đến nhanh như vậy, còn dẫn cả Đoàn huynh đệ đến đây.” Dứt lời, hắn gật gật đầu với Thanh Hạm.

Thanh Hạm thấy hắn tuy bị giam lỏng nhưng thần thái cũng không kém hơn lúc gặp hắn ở Huyến Thải sơn trang. Hắn ngồi ngay ngắn trên ghế, tuy mặt vẫn tươi cười, nhưng Thanh Hạm lại cảm thấy ánh mắt hắn hơi kỳ quái.

Lăng Nhược Tâm khẽ mỉm cười nói: “Sớm muộn gì cũng phải đến, chi bằng đến sớm một chút thì hơn.”

Tần Phong Ảnh gật đầu nói: “Cô đã đưa Lưu Quang Dật Thải cho Hoàng hậu chưa?”



Lăng Nhược Tâm gật đầu nói: “Nếu không có Lưu Quang Dật Thải, ta cũng không gặp được Hoàng hậu, không gặp được Hoàng hậu, thì đương nhiên không biết ngày hôm đó rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Dù thế nào, ta cũng không thể để Huyến Thải sơn trang bị huỷ trên tay ta.” Để chế tạo Lưu Quang Dật Thải, hắn và Thanh Hạm đã mất rất nhiều tâm huyết, dù hắn không cần Huyến Thải sơn trang, nhưng cũng không muốn khiến Lăng Ngọc Song thất vọng.

Tần Phong Ảnh nhìn Thanh Hạm nói: “Nghe nói các ngươi đã thành thân rồi?”

Lúc hắn ta nói câu này, Thanh Hạm càng cảm thấy ánh mắt của hắn kỳ quái, nhưng kỳ quái thế nào thì nàng lại không nói nên lời. Nàng nhớ đến những lời Lăng Nhược Tâm nói với nàng, trong lòng không khỏi cảnh giác hơn.

Ánh mắt Lăng Nhược Tâm khẽ chuyển, mặt đầy ý cười: “Sao điện hạ không hỏi tin tức ta thám thính được ở chỗ Hoàng hậu trước, mà lại quan tâm đến việc tư của Nhược Tâm như vậy?”

Tần Phong Ảnh khẽ cười: “Chuyện xảy ra hôm đó, Trang Võ đã nói cho cô rồi, cô cũng đã biết rõ nguyên nhân hậu quả, cô đến chỗ Hoàng hậu chẳng qua cũng chỉ để xem thái độ của bà thế nào thôi. Hướng chi, cô cũng sớm biết rằng ta và Tam đệ vốn như nước với lửa. Bà là mẹ đẻ của Tam đệ, cô cũng biết thủ đoạn của bà ta rồi, những gì cô nghe được từ chỗ bà ta, cũng chỉ đơn giản là nói tầm bậy, để đẩy ta vào chỗ chết. Có gì hay mà phải hỏi? Hai người vừa thành thân đã phải bôn ba vì chuyện của ta, thật vất vả cho hai người.”

Lăng Nhược Tâm nhìn ánh mắt của Tần Phong Ảnh, nói: “Điện hạ đề cao ta như vậy, khiến ta vô cùng cảm kích. Thật ra, lần này ta đi gặp Hoàng hậu, trừ việc nghe ngóng chuyện của ngài, cũng nhân tiện hỏi thăm chuyện phát sinh ở hoa viên năm đó. Tính ra, ta chắc hẳn còn phải cảm tạ điện hạ, tình sâu nghĩa nặng, vì muốn có được niềm vui của Hoàng thượng, còn tính dâng ta cho Hoàng thượng nữa.”

Vừa nghe mấy lời này, Thanh Hạm hơi kinh hãi. Ngày ấy, khi Lăng Nhược Tâm nói với nàng chuyện này, hắn nói chỉ là nghi ngờ đó là mưu kế của Thái tử, không ngờ hắn vừa gặp Hoàng hậu một lần đã chứng thực được chuyện này.

Sắc mặt Tần Phong Ảnh không thay đổi, mắt hơi chớp nhẹ một cái, thần sắc trong ánh mắt vẫn như trước: “Mấy lời này của Nhược Tâm đúng là kỳ cục, ngày đó, ta và cô cũng không quen thuộc gì, hơn nữa, phụ hoàng vẫn rất thương ta, đáng để ta phải làm chuyện như vậy sao?”

Lăng Nhược Tâm thản nhiên nói: “Hoàng thượng có sủng ái điện hạ hay không, việc này Thái tử rõ ràng hơn ta, ta cũng không cần phải nói nhiều. Có điều, điện hạ ngàn vạn lần không nên giết cung nữ Ngưng Thuý sau khi mưu kế thành công. Điện hạ thông minh như vậy, chẳng lẽ không biết làm thế không khác nào giấu đầu hở đuôi hay sao? Chuyện vốn không khiến người ta nghi ngờ, nhưng Ngưng Thuý chết đi, thì sự tình từ đầu tới cuối càng thêm rõ ràng hơn.” Thật ra, hôm nay khi hắn gặp Hoàng hậu, cũng chỉ tìm cớ để hỏi tin tức của Ngưng Thuý, lại biết được tin cô ta đã chết từ bốn năm trước.

Thần sắc Tần Phong Ảnh cũng không hề biến đổi, trong mắt lại có thêm một chút thăm dò: “Giờ ngươi nói chuyện này, không phải là nghi ngờ năm đó chính ta tìm Ngưng Thuý kéo ngươi đi, rồi lại tìm cách dẫn phụ hoàng tới đấy chứ?”

Ý cười trên mặt Lăng Nhược Tâm biến mất, hắn nghiêm mặt nói: “Thật ra, điện hạ không cần phải thiết kế một màn như vậy, với địa vị của Huyến Thải sơn trang trong triều, thì vốn cũng cần phải tìm một chỗ dựa. Điện hạ chỉ cần ngỏ ý muốn mượn sức, chúng ta sẽ toàn tâm toàn ý tương trợ, không cần phải khiến cho ta thành kẻ thù của Hoàng hậu và Tam hoàng tử.” Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Có điều, ngươi làm như vậy, cũng thật ngoan độc, hoàn toàn phá huỷ quan hệ của ta và bọn họ, chỉ có thể toàn tâm toàn ý giúp ngươi, bị ngươi bày mưu tính kế còn phải mang ơn ngươi. Điện hạ, thủ đoạn của người còn cao minh, độc ác hơn Tam hoàng tử nhiều.”

Sắc mặt Tần Phong Ảnh vẫn không biến đổi chút nào, trong mắt lại có thêm vẻ tán thưởng, chậm rãi nói: “Những điều này là tự ngươi đoán ra, hay là Hoàng hậu nói cho ngươi biết?”

Lăng Nhược Tâm cười nhạt: “Ngươi cũng không cần phải châm ngòi cho mối quan hệ của ta và Hoàng hậu nữa đâu. Quan hệ của ta và người đã đúng như ngươi mong muốn. Tuy không đến mức như nước với lửa, nhưng cũng chẳng vui vẻ gì. Hôm nay ta tới đi, chỉ muốn hỏi một chút, điện hạ mất công bày mưu tính kế như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?”

Sự tán thưởng trong mắt Tần Phong Ảnh càng đậm hơn: “Người ta nói Lăng Đại tiểu thư của Huyến Thải sơn trang tuy là nữ tử, có giỏi đến đâu cũng không thể hơn nam tử được. Nhưng ta lại cảm thấy, nam nhân trong thiên hạ này, không có mấy người có thể so được với ngươi. Thật ra, ta cũng rất muốn hỏi ngươi một chuyện, Thanh Hạm rõ ràng là nữ tử, ngươi còn thành thân với nàng, rốt cuộc là vì sao?”

Nghe hắn ta nói vậy, Thanh Hạm thầm kinh hãi, không phải là hắn nhìn thấu chuyện gì rồi chứ? Nàng không nhịn được liền nói: “Ta đường đường là một nam tử hán, lại bị ngươi nói là nữ tử, đúng là quá buồn cười!!!”

Nàng không cười, mà hai người còn lại cũng không ai cười nổi.

Lăng Nhược Tâm không trả lời hắn, trên mặt lại thoáng có ý cười, thản nhiên nói: “Thật ra, lần này điện hạ không cần thiết phải bày ra thế trận thế này. Đặt nhiều tiền cược lên người ta như vậy không sợ quá mạo hiểm sao?” Thủ đoạn của Tần Phong Ảnh thực sự khiến hắn bội phục.

Tần Phong Ảnh cười ha hả nói: “Ta thích nhất nói chuyện với người thông minh, mà Lăng Đại tiểu thư lại là người thông minh nhất trong những người thông minh. Cho nên, người như vậy, rất đáng để mạo hiểm. Nếu ta thắng, là thắng cả thiên hạ, còn nếu thua, cùng lắm cũng chỉ mất Huyến Thải sơn trang mà thôi.”

Thanh Hạm nghe hai người càng nói càng phức tạp, khiến nàng không hiểu gì. Hiện giờ hắn bị giam ở đây, lại nói thắng là thắng cả thiên hạ, thua thì chỉ mất Huyến Thải sơn trang là sao? Hay trong chuyện này vẫn có điểm mấu chốt nào đó mà nàng không biết?!

Lăng Nhược Tâm cũng chỉ khẽ cười: “Điện hạ đề cao quá rồi! Huyến Thải sơn trang chỉ là một thương nhân bình thường, vốn cũng có thể không cần để ý đến chuyện trong cung, càng không thể nói là sẽ giúp được điện hạ lấy được cả thiên hạ. Cho dù có bản lĩnh này, thì cũng không dám can thiệp nhiều vào chuyện cung đình. Điện hạ cần bạc, Huyến Thải sơn trang sẽ toàn lực giúp đỡ. Nhưng nếu coi Huyến Thải sơn trang là tiền cược, thì cũng quá đề cao ta rồi.”

Tần Phong Ảnh bí hiểm nói: “Người đời đều biết, thủ đoạn kinh thương của Lăng Đại tiểu thư vô cùng cao minh, nhưng không ngờ cũng nhìn thấu cả việc triều chính như thế.”

Mặt Lăng Nhược Tâm lạnh đi: “Dù ta có hiểu rõ, thì điện hạ cũng không nên lợi dụng Huyến Thải sơn trang như vậy. Nếu ta đoán không nhầm, thì ngày ấy, cũng chính điện hạ đã phóng hoả căn phòng ở khách điếm.” Tần Phong Ảnh còn chưa trả lời, Lăng Nhược Tâm đã nói tiếp: “Thật ra điện hạ không cần phải bức ta vào ngõ cụt như vậy, những việc đó thật sự cũng không đem lại kết quả gì tốt. Hơn nữa, điện hạ dồn ép ta như thế, dù sao Huyến Thải sơn trang cũng là vật hy sinh, cùng lắm thì cá chết lưới rách, ta trực tiếp đốt sạch Huyến Thải sơn trang là xong rồi.”

Thanh Hạm nghe thế, tim nhảy dựng lên, đốt sạch Huyến Thải sơn trang? Có nghiêm trọng vậy không? Một suy nghĩ chợt nảy lên trong đầu nàng, nếu Lăng Nhược Tâm muốn khôi phục thân phận nam nhi, thì một mồi lửa đốt sạch Huyến Thải sơn trang có lẽ cũng là cách trực tiếp nhất, hiệu quả nhất.

Nghe câu này, rốt cuộc sắc mặt Tần Phong Ảnh cũng biến đổi, sự tàn khốc hiện rõ trong ánh mắt hắn, hắn gằn giọng nói: “Lăng Đại tiểu thư quả nhiên rất quyết đoán! Xem ra, trước kia ta vẫn đánh giá thấp ngươi!”

Lăng Nhược Tâm lạnh lùng nói: “Ngươi không xem thường ta, chỉ là ngươi quá coi trọng chính mình. Nếu ngươi hành động không quá ngoan độc như vậy, thì ta cũng sẽ không nhận ra âm mưu của ngươi. Ngươi trăm tính ngàn toán lại không ngờ được Lưu Quang Dật Thải không những không bị huỷ, còn bị ta nhìn thấy cả tiểu xảo của mình!”

Tần Phong Ảnh nhìn Lăng Nhược Tâm, khẽ cười: “Có lẽ vậy! Nhưng hiện giờ, có vẻ ngươi cũng không có quá nhiều sự lựa chọn. Ngươi đắc tội Hoàng hậu và Tam đệ, bây giờ, ngươi chỉ có thể chọn giúp ta, Lăng Đại tiểu thư.” Hắn dừng lại một chút lại nói: “Có lẽ, ta nên gọi ngươi là Lăng đại công tử mới đúng!”

Hết chương 4.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nương Tử Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook