Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch)
Chương 35: Nàng Tên Hạ Thiền, Nhất Kiếm Phong Hầu Hạ Thiền!
Nhất Thiền Tri Hạ
31/07/2022
Lạc Diên Niên chờ đợi chốc lát, rồi đưa tay tiếp nhận nước trà, tượng trưng nhấp một miếng, đặt ở bên cạnh, trên mặt lộ ra một vòng phức tạp, cũng không nói chuyện.
Lạc Thanh Chu lại bưng một chén nước trà, đưa tới trước mặt Vương thị, khom người nói:
- Đại phu nhân, mời uống trà.
Vương thị khóe mắt run rẩy, đưa tay tiếp nhận nước trà, cũng không có lập tức uống, mà là sắc mặt âm trầm nhìn thiếu nữ bên cạnh hắn, đột nhiên cười lạnh nói:
- Thế nào, ngay cả quy củ cũng không hiểu sao?
Vẻ mặt Tần Kiêm Gia thản nhiên nhìn bà, không nói gì, cũng không hề động, vẫn luôn đứng đó, giống như bà là không khí.
- Làm càn!
Vương thị đột nhiên bộc phát, nước trà trong tay ba một tiếng hất về thiếu nữ trước mặt.
Nhìn chằm chằm vào ánh mắt của bà ta Lạc Thanh Chu đã sớm chuẩn bị, lúc bà ta giơ nước trà hất lên, đột nhiên đứng dậy, bảo hộ phía trước thiếu nữ bên cạnh.
- Xoạt!.
Nước trà nóng hổi, toàn bộ hắt lên mặt hắn, chảy xuôi xuống dưới, chảy vào cổ, thấm ướt y phục.
Hắn vẫn che phía trước thiếu nữ không nhúc nhích.
Vương thị cầm chén trà, sửng sốt một chút, ánh mắt soi đến gương mặt bình tĩnh của thiếu niên, trong mắt lộ ra kinh ngạc và hồ nghi.
Trong ấn tượng của bà ta, thiếu niên này tuyệt đối không có lá gan làm như vậy.
Tiểu thư Tần gia này lần đầu tiên lại mặt, vô lễ với trưởng bối.
Bà ta hắt nước trà, không ai dám nói gì.
Ngay cả lão gia cũng không ngăn cản.
Nhưng điều bà ta không ngờ là, tiểu dã chủng ở Thành Quốc phủ từ trước đến nay nhát gan khiếp nhược ti tiện như kiến hôi, cũng dám đứng lên che chở nha đầu không giáo dục này!
Bà ta cảm thấy có chút hoang đường đến khó tin.
Vừa mới ra ngoài, liền muốn lật trời sao?
- Phụ thân, trà đã kính xong, chúng con còn có việc, cáo từ trước.
Lạc Thanh Chu không lau nước trà trên mặt, cũng không tiếp tục nhìn bà ta nữa, chắp tay với Lạc Diên Niên vẻ mặt đang phức tạp, yên lặng ngồi đó, sau đó đưa tay dắt thiếu nữ sau lưng, đi về phía cửa.
Vương thị rốt cục kịp phản ứng, giận tím mặt nói:
- Làm càn! Làm càn!
Trong nội viện đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân ồn ào.
Lập tức, một hán tử mặc trang phục màu đen dáng người khôi ngô, mang theo hơn mười hộ vệ eo đeo đao kiếm, vội vàng đi tới.
Gương mặt Vương thị dữ tợn, giận dữ nói:
- Uông hộ viện! Hôm nay ta không đồng ý, ai cũng không được phép rời khỏi Thành Quốc phủ!
- Rõ!
Hán tử “Keng” một tiếng rút đao bên hông ra, đằng đằng sát khí nhìn hai người trong đại sảnh đi ra.
- Bạch!
Ai ngờ đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên hàn mang lóe lên, một thanh kiếm sắc nháy mắt xuyên qua cổ hắn, trực tiếp đâm ngang cổ hắn!
Đường đường hộ viện Thành Quốc phủ, chỉ thiếu chút nữa liền tấn thăng Võ sư, hầu như không kịp tránh né hay có hành động ngăn cản nào, trong nháy mắt bị một kiếm đứt cổ!
Hắn trừng to mắt, đao nắm trong tay đằng đằng sát khí, miệng ngập ngừng, toàn bộ thân thể cứng ngắc tại chỗ.
Tựa hồ còn chưa kịp phản ứng, đã mất mạng!.
- Xùy.
Lợi kiếm rút ra, máu tươi phun ra.
Thân thể hán tử mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, trong tay vẫn nắm thật chặt chuôi đao đã từng mang cho hắn rất nhiều vinh quang.
Nhưng rốt cuộc không nhấc lên nổi.
Toàn bộ đình viện, đại sảnh, lặng ngắt như tờ.
Mà kiếm trong tay thiếu nữ kia, chẳng biết lúc nào đã về tới trong vỏ.
Không biết là tốc độ quá nhanh, hay là thanh kiếm kia đặc biệt bén, lưỡi kiếm hoàn toàn không dính một tí vết máu.
Nàng đứng chỗ đó, lạnh như băng tuyết, giống như chưa hề động đậy.
Nàng tên Hạ Thiền.
Nhất kiếm phong hầu - Hạ Thiền.
- A ——.
Đình viện yên tĩnh, đột nhiên bộc phát ra từng tiếng thét hoảng sợ!
Có vài nha hoàn hạ nhân nhát gan, trực tiếp bị hù ngồi phịch xuống đất, có vài người đứng đó, sắc mặt trắng bệch, run lẩy bẩy.
Uông hộ viện ngã xuống vũng máu, trừng to mắt, chỗ cổ vẫn đang chảy máu.
Khung cảnh máu me đáng sợ!
Không có ai nghĩ đến, thiếu nữ mỹ lệ kia đột nhiên động thủ giết người.
Uông hộ viện mặc dù rút đao ra, nhưng cũng chỉ là cản người, cũng không có bất kỳ động tác công kích nào.
Huống chi nơi này là Thành Quốc phủ, Tần gia hôm nay vừa qua cửa, bọn họ cũng không có khả năng động thủ trước.
Nhưng Đại phu nhân nổi giận để bọn họ dọa người mà thôi.
Đột nhiên xuất hiện biến cố này, bọn hạ nhân trong viện không ngờ, trong phòng Lạc Diên Niên cùng Vương thị cũng đều không ngờ.
Một kiếm kia quá nhanh, quá đột ngột, ai cũng chưa kịp phản ứng.
Nhìn Uông hộ viện bị một kiếm xuyên qua yết hầu ngã xuống đất bỏ mình, Vương thị há to miệng, ngốc trệ mấy hơi, lập tức vừa sợ vừa giận thét to:
- Lật trời! Lật trời rồi! Dám ở Thành Quốc phủ ta giết người! Người đâu, bắt tiểu tiện nhân này lại cho ta!
Mặc dù thẹn quá hoá giận, tức hổn hển, nhưng bà ta vẫn giữ vẻ thanh tỉnh.
Tiểu dã chủng còn có Tần gia tiểu thư kia khẳng định là không thể động, như vậy, cũng chỉ có thể để thị nữ đê tiện tàn nhẫn này một mạng đổi một mạng!
Lạc Thanh Chu lại bưng một chén nước trà, đưa tới trước mặt Vương thị, khom người nói:
- Đại phu nhân, mời uống trà.
Vương thị khóe mắt run rẩy, đưa tay tiếp nhận nước trà, cũng không có lập tức uống, mà là sắc mặt âm trầm nhìn thiếu nữ bên cạnh hắn, đột nhiên cười lạnh nói:
- Thế nào, ngay cả quy củ cũng không hiểu sao?
Vẻ mặt Tần Kiêm Gia thản nhiên nhìn bà, không nói gì, cũng không hề động, vẫn luôn đứng đó, giống như bà là không khí.
- Làm càn!
Vương thị đột nhiên bộc phát, nước trà trong tay ba một tiếng hất về thiếu nữ trước mặt.
Nhìn chằm chằm vào ánh mắt của bà ta Lạc Thanh Chu đã sớm chuẩn bị, lúc bà ta giơ nước trà hất lên, đột nhiên đứng dậy, bảo hộ phía trước thiếu nữ bên cạnh.
- Xoạt!.
Nước trà nóng hổi, toàn bộ hắt lên mặt hắn, chảy xuôi xuống dưới, chảy vào cổ, thấm ướt y phục.
Hắn vẫn che phía trước thiếu nữ không nhúc nhích.
Vương thị cầm chén trà, sửng sốt một chút, ánh mắt soi đến gương mặt bình tĩnh của thiếu niên, trong mắt lộ ra kinh ngạc và hồ nghi.
Trong ấn tượng của bà ta, thiếu niên này tuyệt đối không có lá gan làm như vậy.
Tiểu thư Tần gia này lần đầu tiên lại mặt, vô lễ với trưởng bối.
Bà ta hắt nước trà, không ai dám nói gì.
Ngay cả lão gia cũng không ngăn cản.
Nhưng điều bà ta không ngờ là, tiểu dã chủng ở Thành Quốc phủ từ trước đến nay nhát gan khiếp nhược ti tiện như kiến hôi, cũng dám đứng lên che chở nha đầu không giáo dục này!
Bà ta cảm thấy có chút hoang đường đến khó tin.
Vừa mới ra ngoài, liền muốn lật trời sao?
- Phụ thân, trà đã kính xong, chúng con còn có việc, cáo từ trước.
Lạc Thanh Chu không lau nước trà trên mặt, cũng không tiếp tục nhìn bà ta nữa, chắp tay với Lạc Diên Niên vẻ mặt đang phức tạp, yên lặng ngồi đó, sau đó đưa tay dắt thiếu nữ sau lưng, đi về phía cửa.
Vương thị rốt cục kịp phản ứng, giận tím mặt nói:
- Làm càn! Làm càn!
Trong nội viện đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân ồn ào.
Lập tức, một hán tử mặc trang phục màu đen dáng người khôi ngô, mang theo hơn mười hộ vệ eo đeo đao kiếm, vội vàng đi tới.
Gương mặt Vương thị dữ tợn, giận dữ nói:
- Uông hộ viện! Hôm nay ta không đồng ý, ai cũng không được phép rời khỏi Thành Quốc phủ!
- Rõ!
Hán tử “Keng” một tiếng rút đao bên hông ra, đằng đằng sát khí nhìn hai người trong đại sảnh đi ra.
- Bạch!
Ai ngờ đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên hàn mang lóe lên, một thanh kiếm sắc nháy mắt xuyên qua cổ hắn, trực tiếp đâm ngang cổ hắn!
Đường đường hộ viện Thành Quốc phủ, chỉ thiếu chút nữa liền tấn thăng Võ sư, hầu như không kịp tránh né hay có hành động ngăn cản nào, trong nháy mắt bị một kiếm đứt cổ!
Hắn trừng to mắt, đao nắm trong tay đằng đằng sát khí, miệng ngập ngừng, toàn bộ thân thể cứng ngắc tại chỗ.
Tựa hồ còn chưa kịp phản ứng, đã mất mạng!.
- Xùy.
Lợi kiếm rút ra, máu tươi phun ra.
Thân thể hán tử mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, trong tay vẫn nắm thật chặt chuôi đao đã từng mang cho hắn rất nhiều vinh quang.
Nhưng rốt cuộc không nhấc lên nổi.
Toàn bộ đình viện, đại sảnh, lặng ngắt như tờ.
Mà kiếm trong tay thiếu nữ kia, chẳng biết lúc nào đã về tới trong vỏ.
Không biết là tốc độ quá nhanh, hay là thanh kiếm kia đặc biệt bén, lưỡi kiếm hoàn toàn không dính một tí vết máu.
Nàng đứng chỗ đó, lạnh như băng tuyết, giống như chưa hề động đậy.
Nàng tên Hạ Thiền.
Nhất kiếm phong hầu - Hạ Thiền.
- A ——.
Đình viện yên tĩnh, đột nhiên bộc phát ra từng tiếng thét hoảng sợ!
Có vài nha hoàn hạ nhân nhát gan, trực tiếp bị hù ngồi phịch xuống đất, có vài người đứng đó, sắc mặt trắng bệch, run lẩy bẩy.
Uông hộ viện ngã xuống vũng máu, trừng to mắt, chỗ cổ vẫn đang chảy máu.
Khung cảnh máu me đáng sợ!
Không có ai nghĩ đến, thiếu nữ mỹ lệ kia đột nhiên động thủ giết người.
Uông hộ viện mặc dù rút đao ra, nhưng cũng chỉ là cản người, cũng không có bất kỳ động tác công kích nào.
Huống chi nơi này là Thành Quốc phủ, Tần gia hôm nay vừa qua cửa, bọn họ cũng không có khả năng động thủ trước.
Nhưng Đại phu nhân nổi giận để bọn họ dọa người mà thôi.
Đột nhiên xuất hiện biến cố này, bọn hạ nhân trong viện không ngờ, trong phòng Lạc Diên Niên cùng Vương thị cũng đều không ngờ.
Một kiếm kia quá nhanh, quá đột ngột, ai cũng chưa kịp phản ứng.
Nhìn Uông hộ viện bị một kiếm xuyên qua yết hầu ngã xuống đất bỏ mình, Vương thị há to miệng, ngốc trệ mấy hơi, lập tức vừa sợ vừa giận thét to:
- Lật trời! Lật trời rồi! Dám ở Thành Quốc phủ ta giết người! Người đâu, bắt tiểu tiện nhân này lại cho ta!
Mặc dù thẹn quá hoá giận, tức hổn hển, nhưng bà ta vẫn giữ vẻ thanh tỉnh.
Tiểu dã chủng còn có Tần gia tiểu thư kia khẳng định là không thể động, như vậy, cũng chỉ có thể để thị nữ đê tiện tàn nhẫn này một mạng đổi một mạng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.