Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch)
Chương 46: Người Tính Không Bằng Trời Tính
Nhất Thiền Tri Hạ
02/08/2022
Lạc Thanh Chu nghe hắn ta nói như vậy, trong lòng lập tức có chút thất vọng.
Hắn còn muốn để Nhị công tử trước mặt dạy hắn bộ quyền pháp này, thì ra bộ quyền pháp này chỉ có hình thức, trông thì phô trương thanh thế mà không dùng được.
Tần Xuyên nói:
- Nghe nói bộ quyền pháp này là một tên Võ sư mang ra từ trong một cái huyệt mộ nào đó, sau khi truyền thụ đồ đệ dần dần lưu truyền ra. Thuyết pháp ngay từ đầu lưu truyền xuống là, luyện bộ quyền pháp này đến cực hạn không chỉ có thể nghe như tiếng sấm cuồn cuộn, thanh thế kinh người, còn có thể như thiên lôi đánh ra quyền mang, cách khoảng không đánh trúng người, thậm chí còn có thể bổ sung thiểm điện, uy lực cũng có chút cường đại. Cho nên mọi người nghe nói thế, đều nhao nhao học theo, kết quả mấy trăm năm qua, không một người luyện thành, mà lại luyện đều là thanh thế lớn, uy lực nhỏ, không bằng các quyền pháp khác, thế là dần dần bị đào thải. Chỉ có một ít võ giả ngẫu nhiên lấy ra làm nóng người, hoặc là uy hiếp hù dọa một vài người bình thường không hiểu võ thuật.
Lạc Thanh Chu sáng mắt lên, nói thầm: “Thì ra là thế. Xem ra hôm đó Lạc Ngọc đột nhiên đánh bộ quyền pháp này, cũng không phải ngẫu nhiên. Hắn biết ta muốn đi, lại biết được ta khiếp nhược, cho nên cố ý đánh ra hù dọa ta, để cho ta không dám không thay hắn thành hôn. Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, hắn ta tính toán tường tận, ngược lại tiện nghi cho ta. Hôm đó thấy hắn ta nhìn Tần đại tiểu thư đến mất hồn mất vía, đoán chừng trong lòng hối tiếc không thôi.”
Bất quá theo tính cách của Lạc Ngọc, chỉ sợ sẽ không tùy tiện bỏ qua.
Nghĩ đến chỗ này, trong lòng hắn siết chặt, càng phát giác phải liều mạng tu luyện, để cho mình trở nên cường đại.
Bây giờ hắn có tất cả, tuyệt đối không thể lại bị người khác cướp đi.
- Nhị ca, huynh có biết hoàn chỉnh bộ quyền pháp này không? Có thể dạy cho ta không?
Mặc dù bộ quyền pháp này nghe có chút gân gà, nhưng rất thích hợp hắn ở hiện tại học.
Hắn không có khả năng đường hoàng tìm vị Nhị công tử này muốn học võ kỹ khác, bởi vì đối phương cũng giống như Lạc Ngọc, đều đang chuẩn bị kiểm tra, trước lúc này, không thể nào bộc lộ ra bất kỳ vũ kỹ nào của mình.
Còn có, mặc dù nghe có chút hoang đường cùng không biết tự lượng sức mình, nhưng hắn đã định cho mình mục tiêu: Sang năm Long Hổ học viện mở ra tỷ thí chiêu sinh, hắn cũng muốn tham gia! Hắn muốn ở trước mặt mọi người Thành Quốc phủ đánh bại Nhị công tử cao cao tại thượng bị tất cả mọi người Thành Quốc phủ lấy làm kiêu ngạo kia, để hắn sắp thành lại bại.
Hắn cũng dự định tham gia tỷ thí chiêu sinh sang năm, cho nên không tiện lại nhờ Tần gia Nhị công tử truyền thụ cho mình quyền pháp khác.
Tần Xuyên gật đầu nói:
- Đương nhiên được, nếu ngươi thật muốn học, bây giờ ta sẽ dạy cho ngươi. Chỉ là bộ quyền pháp này cũng không phải Chân Sơn Vân quyền vừa rồi có thể so được, bộ quyền pháp này phức tạp và khó nhiều hơn nhiều.
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Nhị ca nếu thời gian không vội, ta chậm rãi học là được.
Tần Xuyên cười nói:
- Tốt, mặc dù ngươi không có luyện võ qua, bộ quyền pháp này cũng luyện không ra hiệu quả gì được, nhưng đối với ngươi mà nói, cường thân kiện thể như vậy đủ rồi.
- Thanh Chu, nhìn kỹ!
Nói xong, hắn bước chân ra một bước, đột nhiên ra quyền.
Dương liễu ven hồ, đột nhiên không gió mà bay.
- Oanh!
- Oanh! Oanh! Oanh!
Theo tốc độ Tần Xuyên ra quyền càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nặng, đánh ra kình phong cũng càng ngày càng vang.
Giống như lôi minh (tiếng sấm sét), từ xa mà đến gần.
Lạc Thanh Chu đứng ở một bên, ngưng thần quan sát.
Một chiêu một thức, chậm và nhanh, đều ghi tạc toàn bộ vào trong não hải.
Bôn Lôi Quyền so với Chân Sơn Vân quyền trước đó thì càng phức tạp hơn, chiêu thức cũng càng thêm rườm rà, mà cần lực đạo từ nhẹ biến nặng, tốc độ từ chậm đến nhanh.
Đánh xong một bộ quyền, cho dù Tần Xuyên cũng có chút thở hổn hển.
- Thanh Chu, nhìn kỹ, ta lại đánh một lần.
Tần Xuyên cũng không ngừng, sau khi thu công, lập tức lại bắt đầu đánh lên.
Lạc Thanh Chu không nói gì, đổi phương hướng, tiếp tục ngưng thần quan sát, cẩn thận ghi nhớ.
- Lại một lần nữa!
Tần Xuyên tựa hồ càng đánh càng hào hứng.
Sau khi đánh xong lần thứ hai, trên trán hắn xuất hiện mồ hôi, lại càng thêm thần thái sáng láng, càng đánh tinh thần càng thêm uy mãnh.
- Oanh!
- Oanh! Oanh! Oanh!
Quần áo phồng lên, tiếng quyền kinh người.
Lạc Thanh Chu rõ ràng cảm thấy một cỗ sóng nhiệt đập vào mặt, vội vàng lùi lại mấy bước, ánh mắt từ đầu đến cuối không có rời đi khỏi mỗi một động tác dù là nhỏ nhất của đối phương.
Lần thứ ba đánh xong.
Tần Xuyên thở ra hơi nặng, trên mặt hiện ra màu đỏ, thở phì phò cười nói:
- Từ lâu ta không có đánh Bôn Lôi Quyền, hôm nay đánh ra, cũng là rất thống khoái.
Nói xong, hắn ta đột nhiên đánh qua một quyền tới một gốc cây liễu bên cạnh.
- Ầm!
Một tiếng vang trầm!
Cây liễu thô to vậy mà chấn động.
Hắn còn muốn để Nhị công tử trước mặt dạy hắn bộ quyền pháp này, thì ra bộ quyền pháp này chỉ có hình thức, trông thì phô trương thanh thế mà không dùng được.
Tần Xuyên nói:
- Nghe nói bộ quyền pháp này là một tên Võ sư mang ra từ trong một cái huyệt mộ nào đó, sau khi truyền thụ đồ đệ dần dần lưu truyền ra. Thuyết pháp ngay từ đầu lưu truyền xuống là, luyện bộ quyền pháp này đến cực hạn không chỉ có thể nghe như tiếng sấm cuồn cuộn, thanh thế kinh người, còn có thể như thiên lôi đánh ra quyền mang, cách khoảng không đánh trúng người, thậm chí còn có thể bổ sung thiểm điện, uy lực cũng có chút cường đại. Cho nên mọi người nghe nói thế, đều nhao nhao học theo, kết quả mấy trăm năm qua, không một người luyện thành, mà lại luyện đều là thanh thế lớn, uy lực nhỏ, không bằng các quyền pháp khác, thế là dần dần bị đào thải. Chỉ có một ít võ giả ngẫu nhiên lấy ra làm nóng người, hoặc là uy hiếp hù dọa một vài người bình thường không hiểu võ thuật.
Lạc Thanh Chu sáng mắt lên, nói thầm: “Thì ra là thế. Xem ra hôm đó Lạc Ngọc đột nhiên đánh bộ quyền pháp này, cũng không phải ngẫu nhiên. Hắn biết ta muốn đi, lại biết được ta khiếp nhược, cho nên cố ý đánh ra hù dọa ta, để cho ta không dám không thay hắn thành hôn. Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, hắn ta tính toán tường tận, ngược lại tiện nghi cho ta. Hôm đó thấy hắn ta nhìn Tần đại tiểu thư đến mất hồn mất vía, đoán chừng trong lòng hối tiếc không thôi.”
Bất quá theo tính cách của Lạc Ngọc, chỉ sợ sẽ không tùy tiện bỏ qua.
Nghĩ đến chỗ này, trong lòng hắn siết chặt, càng phát giác phải liều mạng tu luyện, để cho mình trở nên cường đại.
Bây giờ hắn có tất cả, tuyệt đối không thể lại bị người khác cướp đi.
- Nhị ca, huynh có biết hoàn chỉnh bộ quyền pháp này không? Có thể dạy cho ta không?
Mặc dù bộ quyền pháp này nghe có chút gân gà, nhưng rất thích hợp hắn ở hiện tại học.
Hắn không có khả năng đường hoàng tìm vị Nhị công tử này muốn học võ kỹ khác, bởi vì đối phương cũng giống như Lạc Ngọc, đều đang chuẩn bị kiểm tra, trước lúc này, không thể nào bộc lộ ra bất kỳ vũ kỹ nào của mình.
Còn có, mặc dù nghe có chút hoang đường cùng không biết tự lượng sức mình, nhưng hắn đã định cho mình mục tiêu: Sang năm Long Hổ học viện mở ra tỷ thí chiêu sinh, hắn cũng muốn tham gia! Hắn muốn ở trước mặt mọi người Thành Quốc phủ đánh bại Nhị công tử cao cao tại thượng bị tất cả mọi người Thành Quốc phủ lấy làm kiêu ngạo kia, để hắn sắp thành lại bại.
Hắn cũng dự định tham gia tỷ thí chiêu sinh sang năm, cho nên không tiện lại nhờ Tần gia Nhị công tử truyền thụ cho mình quyền pháp khác.
Tần Xuyên gật đầu nói:
- Đương nhiên được, nếu ngươi thật muốn học, bây giờ ta sẽ dạy cho ngươi. Chỉ là bộ quyền pháp này cũng không phải Chân Sơn Vân quyền vừa rồi có thể so được, bộ quyền pháp này phức tạp và khó nhiều hơn nhiều.
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Nhị ca nếu thời gian không vội, ta chậm rãi học là được.
Tần Xuyên cười nói:
- Tốt, mặc dù ngươi không có luyện võ qua, bộ quyền pháp này cũng luyện không ra hiệu quả gì được, nhưng đối với ngươi mà nói, cường thân kiện thể như vậy đủ rồi.
- Thanh Chu, nhìn kỹ!
Nói xong, hắn bước chân ra một bước, đột nhiên ra quyền.
Dương liễu ven hồ, đột nhiên không gió mà bay.
- Oanh!
- Oanh! Oanh! Oanh!
Theo tốc độ Tần Xuyên ra quyền càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nặng, đánh ra kình phong cũng càng ngày càng vang.
Giống như lôi minh (tiếng sấm sét), từ xa mà đến gần.
Lạc Thanh Chu đứng ở một bên, ngưng thần quan sát.
Một chiêu một thức, chậm và nhanh, đều ghi tạc toàn bộ vào trong não hải.
Bôn Lôi Quyền so với Chân Sơn Vân quyền trước đó thì càng phức tạp hơn, chiêu thức cũng càng thêm rườm rà, mà cần lực đạo từ nhẹ biến nặng, tốc độ từ chậm đến nhanh.
Đánh xong một bộ quyền, cho dù Tần Xuyên cũng có chút thở hổn hển.
- Thanh Chu, nhìn kỹ, ta lại đánh một lần.
Tần Xuyên cũng không ngừng, sau khi thu công, lập tức lại bắt đầu đánh lên.
Lạc Thanh Chu không nói gì, đổi phương hướng, tiếp tục ngưng thần quan sát, cẩn thận ghi nhớ.
- Lại một lần nữa!
Tần Xuyên tựa hồ càng đánh càng hào hứng.
Sau khi đánh xong lần thứ hai, trên trán hắn xuất hiện mồ hôi, lại càng thêm thần thái sáng láng, càng đánh tinh thần càng thêm uy mãnh.
- Oanh!
- Oanh! Oanh! Oanh!
Quần áo phồng lên, tiếng quyền kinh người.
Lạc Thanh Chu rõ ràng cảm thấy một cỗ sóng nhiệt đập vào mặt, vội vàng lùi lại mấy bước, ánh mắt từ đầu đến cuối không có rời đi khỏi mỗi một động tác dù là nhỏ nhất của đối phương.
Lần thứ ba đánh xong.
Tần Xuyên thở ra hơi nặng, trên mặt hiện ra màu đỏ, thở phì phò cười nói:
- Từ lâu ta không có đánh Bôn Lôi Quyền, hôm nay đánh ra, cũng là rất thống khoái.
Nói xong, hắn ta đột nhiên đánh qua một quyền tới một gốc cây liễu bên cạnh.
- Ầm!
Một tiếng vang trầm!
Cây liễu thô to vậy mà chấn động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.