Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch)
Chương 27: Thư Sinh Yếu Đuối
Nhất Thiền Tri Hạ
25/07/2022
Hẳn là như vậy.
Dựa nàng mỹ mạo và khí chất như vậy, nếu không phải cố ý che giấu, chỉ sợ sớm đã truyền khắp toàn bộ Mặc Thành.
Lạc gia chỉ sợ cho tới bây giờ còn không biết bộ dạng chân thực của nàng.
Không biết hai ngày sau lại mặt, Lạc Ngọc thấy được dáng dấp của nàng, trong lòng có hối hận hay không.
Trong lòng Lạc Thanh Chu suy nghĩ miên man, càng phát giác mình nên cố gắng tu luyện.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội.
Hắn là một đứa con thứ nho nhỏ, thư sinh yếu đuối tay trói gà không chặt, lại có được nương tử dung mạo như thiên tiên tuyệt sắc như thế.
Nếu như hắn không nhanh chóng mạnh lên, chờ đợi hắn tuyệt đối sẽ không chỉ là hâm mộ và ghen ghét.
- Cô gia, chờ chút nữa thấy lão gia và phu nhân, phải quỳ kính trà, gọi phụ thân đại nhân và mẫu thân đại nhân, nhất định phải nhớ kĩ.
Đi vào một tòa hậu viện rộng rãi, Bách Linh tới nhắc nhở.
Lạc Thanh Chu gật đầu nói:
- Ừm.
Bách Linh lại thấp giọng nói:
- Cô gia, lão gia hẳn là sẽ không làm khó dễ người. Nhưng phu nhân nàng. Nàng cực lực phản đối mối hôn sự này, chờ chút nữa có thể sẽ không cho ngươi sắc mặt tốt, có thể nói chuyện cũng không dễ nghe. Cô gia, nhớ kỹ, nhất định phải chịu đựng, đừng tranh cãi, đừng biểu hiện ra thái độ không tốt.
Lạc Thanh Chu nhìn thiếu nữ trước mặt một chút, gật đầu nói:
- Ta biết.
Bách Linh nở nụ cười xinh đẹp, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền không sâu mà ngọt ngào như con bướm, lung linh phấp phới bay tới trước mặt.
Trong đại sảnh.
Tần Văn Chính đang nhàn nhã uống trà sớm, hỏi chuyện hạ nhân.
Nha hoàn vào nhà, cung kính bẩm báo nói:
- Lão gia, đại tiểu thư cùng cô gia đến thỉnh an ngài.
Tần Văn Chính đặt chén trà xuống, hỏi:
- Phu nhân đâu? Còn chưa tới sao?
Nha hoàn cúi đầu thấp thỏm nói:
- Phu nhân nói người không thoải mái, không tới.
Tần Văn Chính nhíu mày, dừng một lát, khoát tay nói:
- Đi thôi, cho hai người vào đi.
Nha hoàn cáo lui.
Rất nhanh, Lạc Thanh Chu theo Tần gia đại tiểu thư vào đại sảnh.
Nha hoàn bưng nước trà mới rót tới, cung kính đưa tới trước mặt hai người.
Lạc Thanh Chu vừa muốn đưa tay, lại ngừng lại.
Đợi Tần gia đại tiểu thư bên cạnh duỗi cổ tay tuyết trắng ra, cầm lấy chén trà, hắn mới cầm lên.
Hai người đi đến trước mặt Tần Văn Chính.
Lạc Thanh Chu do dự một chút, thấy người bên cạnh không có động tĩnh, đành phải quỳ xuống trước.
Lập tức khom người nâng chén trà trong tay lên, cung kính nói:
- Phụ thân đại nhân, mời uống trà.
Thiếu nữ bên cạnh vẫn đứng đó, không nhúc nhích.
Tần Văn Chính nhìn nữ nhi mình một chút, đưa tay nhận lấy chén trà trước mặt, nhấp một cái, nói với thiếu niên quỳ gối trước mặt:
- Thanh Chu, ngươi đã nguyện ý gọi ta một tiếng phụ thân, như vậy từ hôm nay trở đi, ngươi chính là người Tần gia ta. Hôm nay ta chỉ có một câu căn dặn ngươi, tốt với Kiêm Gia, cho dù thế nào, nàng đã là thê tử của ngươi. Bảo vệ nàng, bảo hộ nàng, đừng khiến nàng bị ủy khuất hay tổn thương, ngươi có thể làm được không?
Lạc Thanh Chu cung kính nói:
- Thanh Chu dốc hết toàn lực.
Tần Văn Chính nhẹ gật đầu, lại ôn tồn nói:
- Về phần sửa họ, thì không cần. Tần gia chúng ta không có nhiều quy củ như vậy, hài tử ngươi và Kiêm Gia, cũng có thể theo họ ngươi. Chỉ cần ngươi đối xử tốt với nàng, chuyện gì đều có thể thương lượng.
- Đa tạ phụ thân đại nhân.
Trong lòng Lạc Thanh Chu trào lên một dòng nước ấm.
Tần Văn Chính khoát tay nói:
- Được rồi, ngươi đi xuống trước đi, ta nói mấy câu với Kiêm Gia. Mẫu thân Kiêm Gia hôm nay không thoải mái, ngươi cũng không cần đi kính trà, lần sau đi.
Lạc Thanh Chu không dám lưu lại, đứng dậy cáo từ.
Vừa đi đến cửa, Tần Văn Chính lại nói:
- Đúng rồi Thanh Chu, nghe nói mẫu thân ngươi chôn ở trên núi ngoài thành, mấy ngày nữa đi đốt cho mẫu thân ngươi ít giấy tiền đi. Trăm thiện lấy hiếu làm đầu, ngươi đã lập gia đình rồi nên nói với mẫu thân mình một tiếng.
- Vâng.
Lạc Thanh Chu cung kính lên tiếng, lui ra khỏi đại sảnh.
Tần Văn Chính nhìn bóng lưng hắn, ánh mắt lấp lóe.
Đợi bóng lưng kia rời khỏi, hắn lẩm bẩm nói:
- Thiếu niên này không kiêu ngạo không tự ti, trầm ổn thong dong, hình như không giống lúc trước. Rốt cuộc cũng chỉ là thư sinh yếu đuối. Thời đại này, thư sinh… haz.
Hắn thở dài một hơi, nhìn về phía nữ nhi.
Lạc Thanh Chu ra đại sảnh, vốn định nói với Bách Linh mấy câu.
Nhưng thấy thiếu nữ lạnh lùng đứng bên cạnh nàng, đành để nói sau.
Thiếu nữ lạnh lùng tên Hạ Thiền này luôn khiến hắn tim đập nhanh có cảm giác nếu không hợp thì sẽ rút kiếm phong hầu.
Vẫn là cách xa chút thì tốt hơn.
Mặc dù trước đó ở bên hồ Bách Linh lừa hắn, cố ý nói tiểu thư nhà mình là Nam Cung Mỹ Kiêu từ Ngọc Kinh tới.
Nhưng chuyện khác, đều là thật.
Đặc biệt là liên quan tới tính cách Hạ Thiền cô nương này.
Cho nên Lạc Thanh Chu cũng không ở lại, lập tức dẫn Tiểu Điệp rời khỏi.
Dựa nàng mỹ mạo và khí chất như vậy, nếu không phải cố ý che giấu, chỉ sợ sớm đã truyền khắp toàn bộ Mặc Thành.
Lạc gia chỉ sợ cho tới bây giờ còn không biết bộ dạng chân thực của nàng.
Không biết hai ngày sau lại mặt, Lạc Ngọc thấy được dáng dấp của nàng, trong lòng có hối hận hay không.
Trong lòng Lạc Thanh Chu suy nghĩ miên man, càng phát giác mình nên cố gắng tu luyện.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội.
Hắn là một đứa con thứ nho nhỏ, thư sinh yếu đuối tay trói gà không chặt, lại có được nương tử dung mạo như thiên tiên tuyệt sắc như thế.
Nếu như hắn không nhanh chóng mạnh lên, chờ đợi hắn tuyệt đối sẽ không chỉ là hâm mộ và ghen ghét.
- Cô gia, chờ chút nữa thấy lão gia và phu nhân, phải quỳ kính trà, gọi phụ thân đại nhân và mẫu thân đại nhân, nhất định phải nhớ kĩ.
Đi vào một tòa hậu viện rộng rãi, Bách Linh tới nhắc nhở.
Lạc Thanh Chu gật đầu nói:
- Ừm.
Bách Linh lại thấp giọng nói:
- Cô gia, lão gia hẳn là sẽ không làm khó dễ người. Nhưng phu nhân nàng. Nàng cực lực phản đối mối hôn sự này, chờ chút nữa có thể sẽ không cho ngươi sắc mặt tốt, có thể nói chuyện cũng không dễ nghe. Cô gia, nhớ kỹ, nhất định phải chịu đựng, đừng tranh cãi, đừng biểu hiện ra thái độ không tốt.
Lạc Thanh Chu nhìn thiếu nữ trước mặt một chút, gật đầu nói:
- Ta biết.
Bách Linh nở nụ cười xinh đẹp, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền không sâu mà ngọt ngào như con bướm, lung linh phấp phới bay tới trước mặt.
Trong đại sảnh.
Tần Văn Chính đang nhàn nhã uống trà sớm, hỏi chuyện hạ nhân.
Nha hoàn vào nhà, cung kính bẩm báo nói:
- Lão gia, đại tiểu thư cùng cô gia đến thỉnh an ngài.
Tần Văn Chính đặt chén trà xuống, hỏi:
- Phu nhân đâu? Còn chưa tới sao?
Nha hoàn cúi đầu thấp thỏm nói:
- Phu nhân nói người không thoải mái, không tới.
Tần Văn Chính nhíu mày, dừng một lát, khoát tay nói:
- Đi thôi, cho hai người vào đi.
Nha hoàn cáo lui.
Rất nhanh, Lạc Thanh Chu theo Tần gia đại tiểu thư vào đại sảnh.
Nha hoàn bưng nước trà mới rót tới, cung kính đưa tới trước mặt hai người.
Lạc Thanh Chu vừa muốn đưa tay, lại ngừng lại.
Đợi Tần gia đại tiểu thư bên cạnh duỗi cổ tay tuyết trắng ra, cầm lấy chén trà, hắn mới cầm lên.
Hai người đi đến trước mặt Tần Văn Chính.
Lạc Thanh Chu do dự một chút, thấy người bên cạnh không có động tĩnh, đành phải quỳ xuống trước.
Lập tức khom người nâng chén trà trong tay lên, cung kính nói:
- Phụ thân đại nhân, mời uống trà.
Thiếu nữ bên cạnh vẫn đứng đó, không nhúc nhích.
Tần Văn Chính nhìn nữ nhi mình một chút, đưa tay nhận lấy chén trà trước mặt, nhấp một cái, nói với thiếu niên quỳ gối trước mặt:
- Thanh Chu, ngươi đã nguyện ý gọi ta một tiếng phụ thân, như vậy từ hôm nay trở đi, ngươi chính là người Tần gia ta. Hôm nay ta chỉ có một câu căn dặn ngươi, tốt với Kiêm Gia, cho dù thế nào, nàng đã là thê tử của ngươi. Bảo vệ nàng, bảo hộ nàng, đừng khiến nàng bị ủy khuất hay tổn thương, ngươi có thể làm được không?
Lạc Thanh Chu cung kính nói:
- Thanh Chu dốc hết toàn lực.
Tần Văn Chính nhẹ gật đầu, lại ôn tồn nói:
- Về phần sửa họ, thì không cần. Tần gia chúng ta không có nhiều quy củ như vậy, hài tử ngươi và Kiêm Gia, cũng có thể theo họ ngươi. Chỉ cần ngươi đối xử tốt với nàng, chuyện gì đều có thể thương lượng.
- Đa tạ phụ thân đại nhân.
Trong lòng Lạc Thanh Chu trào lên một dòng nước ấm.
Tần Văn Chính khoát tay nói:
- Được rồi, ngươi đi xuống trước đi, ta nói mấy câu với Kiêm Gia. Mẫu thân Kiêm Gia hôm nay không thoải mái, ngươi cũng không cần đi kính trà, lần sau đi.
Lạc Thanh Chu không dám lưu lại, đứng dậy cáo từ.
Vừa đi đến cửa, Tần Văn Chính lại nói:
- Đúng rồi Thanh Chu, nghe nói mẫu thân ngươi chôn ở trên núi ngoài thành, mấy ngày nữa đi đốt cho mẫu thân ngươi ít giấy tiền đi. Trăm thiện lấy hiếu làm đầu, ngươi đã lập gia đình rồi nên nói với mẫu thân mình một tiếng.
- Vâng.
Lạc Thanh Chu cung kính lên tiếng, lui ra khỏi đại sảnh.
Tần Văn Chính nhìn bóng lưng hắn, ánh mắt lấp lóe.
Đợi bóng lưng kia rời khỏi, hắn lẩm bẩm nói:
- Thiếu niên này không kiêu ngạo không tự ti, trầm ổn thong dong, hình như không giống lúc trước. Rốt cuộc cũng chỉ là thư sinh yếu đuối. Thời đại này, thư sinh… haz.
Hắn thở dài một hơi, nhìn về phía nữ nhi.
Lạc Thanh Chu ra đại sảnh, vốn định nói với Bách Linh mấy câu.
Nhưng thấy thiếu nữ lạnh lùng đứng bên cạnh nàng, đành để nói sau.
Thiếu nữ lạnh lùng tên Hạ Thiền này luôn khiến hắn tim đập nhanh có cảm giác nếu không hợp thì sẽ rút kiếm phong hầu.
Vẫn là cách xa chút thì tốt hơn.
Mặc dù trước đó ở bên hồ Bách Linh lừa hắn, cố ý nói tiểu thư nhà mình là Nam Cung Mỹ Kiêu từ Ngọc Kinh tới.
Nhưng chuyện khác, đều là thật.
Đặc biệt là liên quan tới tính cách Hạ Thiền cô nương này.
Cho nên Lạc Thanh Chu cũng không ở lại, lập tức dẫn Tiểu Điệp rời khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.