Chương 3: Dụ dỗ
Trịnh Sảng
15/03/2018
Dịch Thiên nhướng mày, cánh tay siết chặt lấy thân hình mềm mại không xương
của nữ tử trong lòng. Khuôn mặt hại nước hại dân cúi gần vành tai mẫn
cảm của nàng, nhẹ nhàng thổi một hơi: "Ở đây nàng vừa không phải lo ăn
lo mặc, lại còn được tặng kèm vị trí Thái Tử phi cùng nam nhân tuấn dật
nhất Long Phượng quốc. Nàng thật sự không muốn sao?" Tay phải của hắn để lên ngực trái, tuấn nhan hiện lên vẻ bi thương tột cùng.
Bạch Cổn Cổn không biết làm gì cho phải. Nàng là thứ nữ của phủ Thượng Thư, bởi vì phụ thân cưới nữ nhân khác về làm chính thê nên địa vị của nàng từ đó thấp hẳn, ngay cả nha hoàn còn khinh bỉ nói xấu sau lưng nàng ngày đêm mà không biết mệt.
Hướng mắt nhìn về phía Hoàng Hậu cùng các vị Công Chúa, thấy họ đều trưng ra vẻ mặt ngạc nhiên thì bật cười.
Long Phượng quốc không phải đất nước trọng nam khinh nữ, nhất là những kẻ thuộc dòng dõi Hoàng Gia. Nhưng Hoàng Đế sau 23 năm lên ngôi thì chỉ có được một nhi tử là Dịch Thiên, còn lại đều là nữ nhi nên dốc lòng chăm sóc, đó còn không kể đến việc Thái Tử khi sinh ra đã là tuyệt thế thiên tài.
"Việc này..." - Nàng biết là không thể cự tuyệt, nhưng nếu làm Thái Tử phi thì không khác gì con chim bị nhốt trong lồng, nàng còn chưa ngắm hết cảnh đẹp thiên hạ, sao có thể bị giam giữ sớm như vậy chứ?
Nhìn tuấn nhan ủy khuất trước mắt, Bạch Cổn Cổn cảm thấy tim mình như đập nhanh hơn, gò má trắng nõn không tự chủ mà đỏ bừng lên.
"Chẳng lẽ nàng không thích ta ư?" - Dịch Thiên mặt dày thơm nhẹ lên má nàng, chạm vào gò má nóng như lửa đốt vì ngại ngùng của tiểu nhân nhi trong ngực, Dịch Thiên cảm thấy tâm tình sảng khoái lạ thường.
"Ngươi thật xấu!" - Bạch Cổn Cổn nũng nịu kêu, không nhịn được mà dí cả khuôn mặt của mình vào bờ ngực rắn chắc của hắn.
Nữ nhân mặc Phượng bào thở dài một hơi. May mắn vì bà không mang theo mấy nữ tử ở đại điện tuyển tú đến đây, người nhà nhìn thấy còn được, người ngoài mà biết thì chắc không tưởng tượng nổi đây chính là Thái Tử nước mình mất. Bộ dáng ti bỉ vô sỉ khi đạt được mục đích kia là gì hả?
"Mẫu hậu, người về trước đi, bọn con còn chưa dùng thiện xong." - Hoàng Hậu thở dài ngẩng lên nhìn bầu trời đầy sao. Đây mà là nhi tử của bà sao? Đã ti bỉ vô sỉ thì thôi đi lại còn mặt dày như vậy nữa. Còn chưa thú người ta về nhà mà đã làm ra vẻ đấy là người của mình mà ôm ấp hôn hít như này thì sao bà chịu được?
"Hồi cung" - Dù rất tức giận và bất mãn nhưng Hoàng Hậu vẫn không quên uy nghiêm của mình, bà phẩy vạt áo đỏ rực, giọng nói lạnh toát.
"Cung tiễn Hoàng Hậu nương nương" - Thái giám ở bên cạnh Dịch Thiên vẫn không quên bổn phận của mình, cất cao giọng.
Dịch Thiên chau mày, giọng nói the thé khiến cho hắn ngứa tai không thôi: "Thường Hỉ, ngươi lui xuống đi."
Từ trước tới giờ khi bị Thái Tử đuổi, Thường Hỉ đều biết ý mà lui ra, nay ông đưa mắt nhìn thoáng qua nữ tử mập mạp bên cạnh, âm thầm lau mồ hôi. Ông mong Thái Tử nhà mình sẽ không bị bắt nạt.
Đây không phải là có tin tưởng hay không mà là nữ tử đó mập như vậy, chủ tử nhà ông lại cao lớn tao nhã, anh tuấn mê người như thế kia, nhìn thái độ Thái Tử đối với nàng hồi nãy ông đã đoán ra phần nào. Cho dù nàng ta có dùng tuyệt chiêu lấy thịt đè người chắc chủ tử nhà ông cũng không nỡ tránh.
Đấy là ý nghĩ của kẻ nhìn từ ngoài vào, còn Dịch Thiên là người trong cuộc, bây giờ hắn còn đang nghĩ xem làm thế nào để nhanh chóng thú nàng vào cửa. Hắn ưu nhã dắt tay Bạch Cổn Cổn đến bàn ăn, giọng nói trầm ấm: "Nàng có muốn ăn gì nữa không? Ta sẽ sai người mang vài món khác cho nàng."
Bạch Cổn Cổn giật mình, giãy dụa tránh thoát khỏi bàn tay của hắn, đôi mắt trong trẻo nhìn về chân trời xa xa: Đã muộn như vậy rồi mà Thái Tử vẫn còn tâm trạng ngồi dùng thiện sao? Ôi, nàng buồn ngủ quá!
"Sao vậy?" - Nhận ra vẻ uể oải của nàng, Dịch Thiên gấp gáp hỏi. Từ đầu đến giờ vẫn rất ổn cơ mà, sao tự dưng lại như vậy?
"Ta...ta buồn ngủ." - Bạch Cổn Cổn ngượng ngùng nói. Nàng thật không muốn nói việc này ra đâu, nhưng đã muộn rồi, nếu không thành thật mà trả lời chắc nàng phải ngồi ở đây dùng thiện đến sáng mai mất.
"Vậy sao? Vậy chúng ta cùng vào thôi." - Dịu dàng nở nụ cười hoàn hảo, Dịch Thiên nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, cánh tay chắc khỏe giữ chặt lấy nàng.
Giấc ngủ ập đến làm cho nàng vô lực dựa của người vào hắn, mí mắt trĩu xuống.
Bạch Cổn Cổn không biết làm gì cho phải. Nàng là thứ nữ của phủ Thượng Thư, bởi vì phụ thân cưới nữ nhân khác về làm chính thê nên địa vị của nàng từ đó thấp hẳn, ngay cả nha hoàn còn khinh bỉ nói xấu sau lưng nàng ngày đêm mà không biết mệt.
Hướng mắt nhìn về phía Hoàng Hậu cùng các vị Công Chúa, thấy họ đều trưng ra vẻ mặt ngạc nhiên thì bật cười.
Long Phượng quốc không phải đất nước trọng nam khinh nữ, nhất là những kẻ thuộc dòng dõi Hoàng Gia. Nhưng Hoàng Đế sau 23 năm lên ngôi thì chỉ có được một nhi tử là Dịch Thiên, còn lại đều là nữ nhi nên dốc lòng chăm sóc, đó còn không kể đến việc Thái Tử khi sinh ra đã là tuyệt thế thiên tài.
"Việc này..." - Nàng biết là không thể cự tuyệt, nhưng nếu làm Thái Tử phi thì không khác gì con chim bị nhốt trong lồng, nàng còn chưa ngắm hết cảnh đẹp thiên hạ, sao có thể bị giam giữ sớm như vậy chứ?
Nhìn tuấn nhan ủy khuất trước mắt, Bạch Cổn Cổn cảm thấy tim mình như đập nhanh hơn, gò má trắng nõn không tự chủ mà đỏ bừng lên.
"Chẳng lẽ nàng không thích ta ư?" - Dịch Thiên mặt dày thơm nhẹ lên má nàng, chạm vào gò má nóng như lửa đốt vì ngại ngùng của tiểu nhân nhi trong ngực, Dịch Thiên cảm thấy tâm tình sảng khoái lạ thường.
"Ngươi thật xấu!" - Bạch Cổn Cổn nũng nịu kêu, không nhịn được mà dí cả khuôn mặt của mình vào bờ ngực rắn chắc của hắn.
Nữ nhân mặc Phượng bào thở dài một hơi. May mắn vì bà không mang theo mấy nữ tử ở đại điện tuyển tú đến đây, người nhà nhìn thấy còn được, người ngoài mà biết thì chắc không tưởng tượng nổi đây chính là Thái Tử nước mình mất. Bộ dáng ti bỉ vô sỉ khi đạt được mục đích kia là gì hả?
"Mẫu hậu, người về trước đi, bọn con còn chưa dùng thiện xong." - Hoàng Hậu thở dài ngẩng lên nhìn bầu trời đầy sao. Đây mà là nhi tử của bà sao? Đã ti bỉ vô sỉ thì thôi đi lại còn mặt dày như vậy nữa. Còn chưa thú người ta về nhà mà đã làm ra vẻ đấy là người của mình mà ôm ấp hôn hít như này thì sao bà chịu được?
"Hồi cung" - Dù rất tức giận và bất mãn nhưng Hoàng Hậu vẫn không quên uy nghiêm của mình, bà phẩy vạt áo đỏ rực, giọng nói lạnh toát.
"Cung tiễn Hoàng Hậu nương nương" - Thái giám ở bên cạnh Dịch Thiên vẫn không quên bổn phận của mình, cất cao giọng.
Dịch Thiên chau mày, giọng nói the thé khiến cho hắn ngứa tai không thôi: "Thường Hỉ, ngươi lui xuống đi."
Từ trước tới giờ khi bị Thái Tử đuổi, Thường Hỉ đều biết ý mà lui ra, nay ông đưa mắt nhìn thoáng qua nữ tử mập mạp bên cạnh, âm thầm lau mồ hôi. Ông mong Thái Tử nhà mình sẽ không bị bắt nạt.
Đây không phải là có tin tưởng hay không mà là nữ tử đó mập như vậy, chủ tử nhà ông lại cao lớn tao nhã, anh tuấn mê người như thế kia, nhìn thái độ Thái Tử đối với nàng hồi nãy ông đã đoán ra phần nào. Cho dù nàng ta có dùng tuyệt chiêu lấy thịt đè người chắc chủ tử nhà ông cũng không nỡ tránh.
Đấy là ý nghĩ của kẻ nhìn từ ngoài vào, còn Dịch Thiên là người trong cuộc, bây giờ hắn còn đang nghĩ xem làm thế nào để nhanh chóng thú nàng vào cửa. Hắn ưu nhã dắt tay Bạch Cổn Cổn đến bàn ăn, giọng nói trầm ấm: "Nàng có muốn ăn gì nữa không? Ta sẽ sai người mang vài món khác cho nàng."
Bạch Cổn Cổn giật mình, giãy dụa tránh thoát khỏi bàn tay của hắn, đôi mắt trong trẻo nhìn về chân trời xa xa: Đã muộn như vậy rồi mà Thái Tử vẫn còn tâm trạng ngồi dùng thiện sao? Ôi, nàng buồn ngủ quá!
"Sao vậy?" - Nhận ra vẻ uể oải của nàng, Dịch Thiên gấp gáp hỏi. Từ đầu đến giờ vẫn rất ổn cơ mà, sao tự dưng lại như vậy?
"Ta...ta buồn ngủ." - Bạch Cổn Cổn ngượng ngùng nói. Nàng thật không muốn nói việc này ra đâu, nhưng đã muộn rồi, nếu không thành thật mà trả lời chắc nàng phải ngồi ở đây dùng thiện đến sáng mai mất.
"Vậy sao? Vậy chúng ta cùng vào thôi." - Dịu dàng nở nụ cười hoàn hảo, Dịch Thiên nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, cánh tay chắc khỏe giữ chặt lấy nàng.
Giấc ngủ ập đến làm cho nàng vô lực dựa của người vào hắn, mí mắt trĩu xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.