Chương 18: Bại Lộ
Xích Ma ĐL
25/04/2017
Nhị Hầu là một nam nhân dẫu còn trẻ nhưng đã có tới ba đời vợ.
Tính tình chăng hoa và phóng túng, cũng vì đã có vợ nhưng còn tà lưa với nhiều cô nương khác, nên hắn mới bị hai người trước bỏ rơi. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời, dù đã sớm rời đến thị trấn nhỏ này, lấy thêm một người vợ nữa, nhưng hắn vẫn không bỏ được cái tính chăng hoa của mình. Có lẽ cũng vì rút kinh nghiệm từ những lần cặp kè trước, để không bị phát giác, hắn cùng Mộng Điệp Điệp đã cất công đào bới dưới lòng đất, để che giấu mối quan hệ bất chính với bàn dân thiên hạ.
Nhưng người tính rốt cuộc cũng không bằng trời tính, cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Có lẽ vợ hắn sớm đã bắt đầu sinh nghi, Mộng Điệp Điệp dù sao cũng là phận đàn bà, biết không thể mãi như thế này liền muốn chấm dứt quan hệ. Bởi vậy Nhị Hầu mới nhẫn tâm mà xuống tay sát hại nàng ấy…
Trong đầu tôi đã sớm nghĩ đến loại tình huống này, nhưng khi nhìn kẻ sát nhân qua khe cửa tủ nhỏ trong căn phòng tràn ngập tử khí, lòng tôi không khỏi run lên vì sợ hãi. Qua ánh sáng leo lét từ ngọn đuốc trên tay Nhị Hầu, con ngươi hắn trợn trừng gằn lên đầy tia máu, khóe miệng kéo lên một nụ cười quỷ quái vô cùng. Hắn nhìn chằm chằm về phía chiếc tủ, nhích từng bước đến gần phía chúng tôi.
Lòng tôi lạnh toát, vòng tay lại càng thêm siết chặt Lê Hinh. Nàng trong lòng tôi không hề run sợ, nhưng bàn tay đã bấu lấy vạt áo tôi trắng bệch. Tim tôi cơ hồ ngừng đập, muốn cúi xuống nhìn nàng một cái an ủi, nhưng căn bản đại não tôi đã hoàn toàn đình trệ, chỉ có đôi mắt vẫn một mực nhìn theo nhất cử nhất động của kẻ sát nhân.
Bước chân hắn chậm rãi cẩn trọng, có lẽ hắn đã phát hiện ra chúng tôi. Bàn tay tôi chạm vào con dao nhỏ dấu trong ống giày, chỉ cần hắn mở cửa, tôi sẽ cho hắn một dao. Dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không thể để người mình yêu vì tôi mà phải chết oan ức nơi hẻo lánh như thế này.
Tôi ôm lấy thân ảnh nhỏ nhắn trong lòng, nhắm mắt chờ đợi.
Bộp---ppp----
Tiếng đập trên nóc tủ vang lên cơ hồ như muốn khiến trái tim tôi nảy ra khỏi ngoài lồng ngực. Cảm giác tủ hơi lung lay vì sức nặng, tôi kinh ngạc mở to mắt, quan sát qua khe cửa nhỏ. Chỉ thấy ánh đuốc vẫn lập lòe cháy, nam nhân kia khẽ bám vào tủ, đu người tìm kiếm vật gì đó trên nóc.
Tôi cúi đầu nhìn Lê Hinh. Gương mặt nàng tái mét, đôi mắt phủ một màn nước trong veo lại hoe đỏ. Cứ mỗi lần tiếng ‘bộp, bộp’ trên nóc tủ vang lên, bàn tay nàng lại siết tôi thêm một chút, cơ hồ cũng chẳng dám thở. Lòng tôi thắt lại, tôi chưa từng có suy nghĩ mang nàng xuống nơi này. Nhưng có lẽ, chúng tôi không hối hận vì đã bên nhau giờ khắc này, dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì vĩnh viễn cũng không buông tay.
Chiếc tủ ọp ẹp này đã chịu sức nặng của tôi và Lê Hinh, nay lại thêm thân ảnh to cao của Nhị Hầu, không biết nó có thể trụ vững được bao lâu nữa. Nhưng thật may, chỉ vài chục giây sau, Nhị Hầu đã không đu người tìm kiếm trên nóc tủ. Qua ánh lửa leo lét, vật sắc nhọn trong bàn tay hắn lóe lên ánh sáng bàng bạc lạnh lẽo. Lòng tôi chùng xuống, nhìn vết máu khô trên con dao kia mà không khỏi đau đầu.
Tôi quên mất, mình có dao, thì hắn cũng có!
Nhị Hầu nhoẻn miệng cười, cúi đầu soi xét con dao trên tay. Có lẽ đây không phải hung khí gây án, nhưng chắc chắn hắn đã cầm đến dao trong quá trình phi tang xác của Mộng Điệp Điệp. Tên cầm thú mất hết nhân tính này, lẽ nào hắn đã từng có ý định chặt thi thể của người mà mình đã từng thề non hẹn biển?
Bủm---mmm!!!
Không gian yên tĩnh vang lên thứ tiếng quái quỷ, mà cái tiếng đó chính là phát ra từ tôi. Bố tôi thường nói, những lúc căng thẳng, con người hay nảy sinh vấn đề về bài tiết như buồn tiểu, đau bụng… Tôi hận không thể tự bóp chết mình cho hả dạ!
Lê Hinh trố mắt nhìn tôi, nàng căng thẳng thay tôi mà liếc qua khe cửa nhỏ. Phát rắm của tôi trong không gian tối tăm dưới lòng đất, lại dường như tiếng pháo nổ đoàng đoàng, đánh thức thần kinh của kẻ sát nhân chỉ cách chúng tôi vài bước chân. Nhị Hầu quay phắt người lại, kinh hoàng nhìn chằm chằm vào chiếc tủ, con dao dương lên, thận trọng nhích về phía chúng tôi.
Cơ hồ sắc mặt tôi lúc này có thể hiên ngang sánh vai cùng nghiên mực, tôi lặng lẽ rút dao, trái tim nặng trĩu. Siết lấy bàn tay Lê Hinh, tôi trao nàng một ánh mắt an ủi động viên. Có lẽ nàng hiểu được, cực kỳ nhu thuận nắm lại tay tôi, tất cả dựa dẫm và tin tưởng dường như dỗ dành làm dịu xuống cái thần trí rối tung của tôi lúc này.
Rốt cuộc cánh cửa tủ cũng đột ngột mở tung, chỉ nghe tiếng thở nặng nhọc của Nhị Hầu, cảm giác con dao trên tay hắn đang vung tới, tôi lấy hết sức bình sinh tung cước vào chỗ hiểm của hắn. Nhị Hầu rú lên một tiếng đau đớn, theo phản xạ hơi cúi đầu ôm lấy hạ bộ. Tôi không nghĩ ngợi nhiều, liền dồn hết nội công thâm hậu lên đỉnh đầu, húc thật mạng vào trán hắn.
“Bốp” một tiếng như sấm rền, tên Nhị Hầu ngã vật ra đất, thân hình nam nhân to lớn lăn qua lăn lại giãy dụa. Tôi dù trên đầu đã lơ lửng một ngàn ông sao, thế nhưng vẫn kéo Lê Hinh nhảy ra khỏi tủ mà bỏ chạy.
Mặc dù đã định đâm cho tên này một phát chí mạng, nhưng tôi hoàn toàn không có cái gan giết người, nhất là lại đối với một kẻ sát nhân. Hoàn toàn những hành động lúc này đều là tùy cơ ứng biến.
Chiếc đuốc trên tay của Nhị Hầu đã rơi lăn lóc, mặc dù vẫn cháy leo lét trên mặt đất tựa hồ như sắp hấp hối, thế nhưng nó vẫn đủ soi rõ phạm vi căn phòng nhỏ trong thông đạo. Tôi kéo Lê Hinh một mực chạy tới cánh cửa, thế nhưng tim lại giật thót khi nghe nàng hét lên: “Tiếu Trình!”
Một lực mạnh giằng nàng ra khỏi tôi, cả cơ thể Lê Hinh bị nhấc bổng rồi ném bay về góc phòng. Nàng nằm rạp trên mặt đất, không chút động tĩnh nào. Tôi kinh hoàng rống lên: “Ngươi, sao ngươi dám…”
Nhị Hầu giống như lên cơn điên, hắn lao về phía tôi, quật ngã tôi xuống sàn. Thằng cha này bao nhiêu cái khỏe mạnh, liền dồn hết sức vào bàn tay mà bóp cổ tôi.
Cổ họng nghẹn lạ, hô hấp khó khăn, cơn đau như chạy dọc từ vòm họng lên đến đỉnh đầu, tay tôi quờ quạng tìm con dao đã bị hất rơi trên mặt đất. Nhị Hầu thích thú nhìn vẻ mặt đầy bất lực của tôi, hắn rống lên: “Chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa thôi là tao sẽ được thả tự do. Quan phủ không thể bắt người suốt đời được. Chỉ là tại mày, vì mày xuất hiện nên tao mới phải khổ như thế này…”
Nhị Hầu gầm lên, bàn tay ra sức bóp mạnh cơ hồ như muốn bẻ gãy cổ tôi. Bàn tay tôi đã vô lực trên mặt đất, thần trí dường như ngày một mơ hồ. Mẹ kiếp, không ngờ lão tử cũng có ngày hôm nay, chết trong cái đường hầm hôi thối tối tăm chả ai biết này. Chỉ có điều trái tim tôi lại càng lạnh buốt, tôi đã không bảo vệ được Lê Hinh…
Bỗng nhiên những dòng ký ức chợt lùa về. Lần đầu gặp nàng, nhìn thấy nàng yêu kiều trong tà váy trắng; nụ cười ngọt ngào cùng những cái nắm tay; nụ hôn vụng trộm trên trán cùng lời tỏ tình vô cùng dễ thương ấy… Tất cả dường như một lần nữa sống lại trong trí óc tôi, như một thước phim quay chầm chậm.
Tôi không cam tâm, tôi không muốn chết, ít ra tôi phải bảo vệ được người con gái tôi yêu!
Dường như được tiếp thêm sức mạnh, tuy con mắt đã mờ hẳn đi, cổ họng đau buốt cùng mạch máu như tắc nghẹn, tôi lại một lần nữa trợn trừng mắt nhìn kẻ sát nhân, tay cố khua khoắng tìm con dao trên đất.
Thời gian của tôi không còn nhiều, chỉ cần kéo dài thêm 1 khắc, tôi sẽ xuống uống chè cùng lão Diêm Vương. Thật may mắn ông trời rốt cuộc cũng có mắt, tay tôi chạm được cán dao lành lạnh, liền dồn hết sức vung tay, đâm bừa vào Nhị Hầu.
Hắn bị đâm bất ngờ, lại là một dao vừa sâu vừa mạnh vào thắt lưng, thế nên bàn tay lập tức thả ra, rú lên đau đớn ôm lấy vết thương của mình. Tôi như kẻ vừa bước qua ngưỡng cửa sinh tử, cố sống chết hớp lấy từng ngụm không khí. Cổ họng đau điếng nhưng rốt cuộc đại não cũng có thể hoạt động bình thường, tôi choáng váng chống người dậy. Nhưng chưa kịp di chuyển một bước chân, kẻ vừa bị tôi đâm be bét máu lại dữ tợn chồm dậy, lần này hắn khua dao về phía tôi.
Tôi kinh hoàng nhìn thứ hung khí kia sắp sửa bổ xuống đầu mình, trong lòng không kịp chửi rủa, đã lăn cơ thể nặng nhọc né tránh. Thế nhưng “Bộp” một tiếng, Nhị Hầu ngã lăn ra đất. Con dao trên tay hắn cắm phập xuống đất, ngay bên cạnh tôi.
Một dòng máu tanh ấm từ đầu tên sát nhân nhỏ xuống mặt đất, hắn vì vết thương bất ngờ trên đầu mà bất tỉnh nhân sự. Tôi đưa mắt nhìn Lê Hinh, thầm cảm thán một tiếng trong lòng. Nương tử uy vũ!
“Tiếu Trình, ngươi không sao chứ?” Sắc mặt Lê Hinh trắng bệch tựa như một tờ giấy, nhưng thấy dáng bộ đau lòng của nàng, tôi biết trông tôi lúc này cũng tệ chẳng kém. Nàng đặt chiếc đèn dầu đã vỡ tan xuống cạnh tôi, hốt hoảng xoa lên cổ họng của tôi. Ban nãy nàng bị tên Nhị Hầu ném đến nỗi sây sẩm mặt mày, khi tỉnh táo lại liền cầm chiếc đèn dầu hung hăng mà đánh xuống đầu hắn, rốt cuộc cũng vì thế mà cứu tôi một mạng.
Tôi mở miệng, lại phát giác chính mình không thể nói nổi. Thế là tôi loạng choạng đứng dậy, đem nàng ôm vào lòng rồi nhanh chóng bước ra ngoài thông đạo tối tăm.
Không còn ánh sáng, chúng tôi cũng chẳng quan tâm, chỉ biết cắm mặt về phía trước mà bỏ chạy. Lê Hinh siết chặt tay tôi, hơi thở nàng gấp gáp vô cùng. Đằng sau bỗng vang lên tiếng gầm điên dại, sau đó là tiếng bước chân nặng nề đuổi theo chúng tôi.
Tôi chửi thầm một tiếng. Không biết tên Nhị Hầu này ăn phải cái rắm gì mà khỏe như vậy. Đã được tôi thưởng cho một dao, lại bị quận chúa đập cho vỡ đầu, thế mà vẫn còn sức lực ngóc cổ dậy mà đuổi giết chúng tôi.
Sau một trận quần thảo, sức khỏe tôi và Lê Hinh đã kém đi nhiều. Tai nghe tiếng bước chân của kẻ sát nhân đã đến thật gần, tôi dùng hết sức kéo nàng chạy thật nhanh. Dù trong thông đạo tối om om, nhưng đã cảm nhận được làn gió lùa tới mát lạnh, tôi biết đã gần đến cửa ra trong phòng Mộng Điệp Điệp. Lòng tôi thầm mừng rỡ, lại càng thêm tăng tốc bước chân.
Rốt cuộc cũng tới những bậc thang lối vào thông đạo cùng cửa ra nhỏ hẹp, tôi không nghĩ ngợi nhiều, bèn nâng Lê Hinh lên, đẩy nàng chui qua chiếc lỗ nhỏ dưới sàn tủ quần áo. Lê Hinh dù sợ hãi ra mặt, nhưng nàng rất phối hợp với tôi. Nhanh nhẹn bước lên khỏi thông đạo, sau đó chìa tay xuống dưới: “Nhanh lên Tiếu Trình, nắm lấy tay ta.”
Nhưng dù đã cố hết sức nhanh chóng, tôi vẫn không kịp thoát khỏi kẻ sát nhân. Thời điểm tôi bước lên bậc thang, đưa bàn tay về phía Lê Hinh, cũng là lúc cổ chân mình bị Nhị Hầu nắm lấy, một lực mạnh kéo tuột tôi trở lại thông đạo. Lê Hinh hốt hoảng hét lên, nàng gọi lớn tên của tôi: “Tiếu Trình, cẩn thận…”
Mùi máu tanh tưởi xộc vào mũi, dù không nhìn rõ nhưng tôi biết tên Nhị Hầu kia đang vung dao chém bừa xuống. Con mắt hắn vằn đầy tia máu, trắng dã nhưng lại tua tủa những sợi đỏ như rắn rết. Tôi cố sống chết bám lấy bậc thang, lại bị hắn chém một nhát thật sâu vào phía bắp chân. Tôi tái mặt vì đau đớn, thều thào ú ớ không thành lời. Bên trên cửa thông đạo, Lê Hinh dường như đã chứng kiến toàn bộ, nàng bật khóc nức nở, chỉ biết thương tâm gào thét tên tôi, rồi lại cố gắng van vỉ kẻ sát nhân: “Tiếu Trình… đừng mà, van ngươi đừng giết chàng!”
Mà tên Nhị Hầu kia dường như cũng chẳng muốn nghe, có lẽ hắn đã lường được số phận của chính mình, liền cố kết liễu mạng sống của tôi, đem tôi theo hắn tới âm tào địa phủ. Hắn cười điên dại đáp trả lại tiếng nức nở của quận chúa, sau đó vung dao bổ tới đỉnh đầu của tôi.
Lần này có lẽ tôi sẽ bỏ mạng thật rồi. Nhưng không sao, quận chúa đã an toàn, nàng ở phía trên kia. Chỉ một chút nữa thôi, bọn Từ Vệ sẽ nghe được tiếng của nàng… Chỉ cách nhau một ô cửa nhỏ, vậy mà tôi liền cảm thấy thật xa.
Bất chấp lưỡi dao kia đang giáng xuống đoạt mạng mình, tôi đưa tay về phía nàng, mỉm cười nhìn đôi mắt nhòa lệ của Lê Hinh. Khóe miệng tôi mấp máy: “Nương tử, ta yêu em.”
“Đừng mà, Tiếu Trình…”
Chỉ nghe tiếng khóc nghẹn ngào của Lê Hinh, nàng cũng với tay xuống phía tôi, nhưng dường như bất thành. Tôi nhắm mắt, đợi chờ lưỡi dao kia bổ xuống đầu.
Thế nhưng lúc này, bỗng nhiên trong thông đạo một trận kình phong quét tới. Tên Nhị Hầu kia ‘hự’ một tiếng, sau đó loạng choạng sờ sau lưng, hóa ra lại là một cây kiếm gỗ giả. Hắn gầm lên: “Là kẻ nào?!”
“Hỏi ta? Ông tổ mày đây!”
Chất giọng cao vút mấy quãng khiến tôi tỉnh cả người. Sau đó liền ngước mắt nhìn Lê Hinh đang sững sờ phía trên mà hô: “Hinh nhi, ngươi mau gọi đám Từ Vệ.” Tôi nhìn biểu tình của nàng dù không muốn, thế nhưng vẫn cắn răng chạy đi.
Tôi nhân lúc Nhị Hầu không để ý, bèn dùng hết sức bình sinh đoạt lấy con dao trên tay hắn. Kẻ sát nhân chẳng kịp trở tay, lại bị một màn phấn bụi thổi bay tới mắt. Dương Hạ Vy từ trong bóng tối không ngừng ném ra những túi phấn chẳng rõ lấy từ đâu, nhưng lại vô cùng hiệu nghiệm. Nhị Hầu rống lên, bắt đầu ôm mắt dụi lấy dụi để.
Thừa thắng xông lên, Hạ Vy trong tay cầm chổi phất trần đạo sĩ, liên tục dùng cán quất lia lịa vào cơ thể đã đầy máu me cùng phấn bột của Nhị Hầu. “Mày hả bưởi? Dám đánh hotboy nhà lão tử à? Quân mất dạy!”
Nhị Hầu ngã xuống đất, hắn quằn quại đau đớn chịu đòn, lại vì bụi phấn kia mà mắt không thể mở ra. Cuối cùng rống lên van nài: “Tha mạng, quận mã gia tha mạng, tiểu nhân có mắt như mù, tiểu nhân sai rồi…”
Tiếng chân gấp gáp phía trên thông đạo cùng giọng nói đầy hoảng hốt của Từ Vệ vọng xuống: “Quận mã gia, ngài không sao chứ? Trời ơi là trời, gia nhà ta mà có mệnh hệ gì, ta ăn tươi nuốt sống các ngươi! Người đâu, phá lối vào thông đạo.” Liền sau đó là động ầm ầm của nha dịch phá chiếc tủ quần áo – vật chắn duy nhất dẫn xuống đường hầm mật.
Ánh lửa chiếu xuống thông đạo tối om, tôi liền nheo mắt lại. Chưa đầy một khắc đã có bàn tay vươn xuống, nắm lấy tay tôi, giọng nói nghẹn ngào nhưng lại khiến tôi vô cùng an lòng: “Không sao rồi, Tiếu Trình, đã ổn cả rồi.”
Có lẽ lúc này phát giác chân tôi đầm đìa máu, mặt Hạ Vy càng thêm đen lại. Cô nàng không chút lưu tình, một quyền đấm tới mặt Nhị Hầu, khiến cho hắn chính thức bất tỉnh nhân sự.
Sau đó, thật nhanh tôi được Từ Vệ ôm lên khỏi thông đạo. Mất máu khiến đầu óc choáng váng, tôi căn bản nghe không lọt tai những lời rống như sấm rền của Từ Vệ. Khóe miệng mấp máy, thật lâu mới thều thào ra hai chữ: “Hinh nhi…”
Tôi nghe tiếng nàng khóc nức nở, tiếng bước chân dồn dập ngay bên cạnh Từ Vệ. Nàng ra sức nắm chặt lấy tay tôi, miệng không ngừng gọi: “Tiếu Trình, ngươi có đau nhiều lắm không? Không sao rồi, chúng ta sẽ mau chóng tìm đại phu.”
Thực ra ngoại trừ bắp chân tê buốt và cái cổ họng không thể phát ra tiếng thì tôi vẫn hoàn toàn không sao cả. Tôi ngược lại nắm lấy tay Lê Hinh, mỉm cười trấn an nàng. Nhìn đôi mắt đẫm lệ cùng gương mặt trắng bệch đầy sợ hãi, lòng tôi không khỏi xót xa.
“Bốp, bốp!!” --- Hai tiếng kinh người vang lên, khiến Từ Vệ đang ôm tôi hướng về phía nhà trọ cũng giật mình khựng lại. Tôi nhổm người, cố giãy khỏi tay Từ Vệ ngốc để xem náo nhiệt.
“Hắn đáng bị như vậy!” Giọng nữ tử lạnh lùng, từ xa cũng trông thấy gương mặt tên Nhị Hầu còn đang bất tỉnh nhân sự đã sưng lên như hai cái bánh bao. “Cả gan đả thương quận mã gia và quận chúa, tội này tru di cửu tộc. Mau tống hắn vào đại lao, bổn cung sẽ tự tay đem hắn ra trừng trị.”
Tôi ngạc nhiên trợn mắt nhìn dáng bộ đằng đằng sát khí của Lê Hiểu Nguyệt, hận mình không thốt nên lời cảm thán. Đúng là con Vua có khác, khí chất đúng là bức người a~~
Nàng ta xoay người mau chóng tiến về phía chúng tôi. Gương mặt đằng đằng sát khí đã chuyển sang tái xanh đầy thương tâm. Lê Hiểu Nguyệt liếc nhìn tôi, khóe miệng dường như muốn hỏi, nhưng rốt cuộc vẫn không nên lời. Tôi gật đầu, tỏ ý không sao. Lúc bấy giờ nàng mới thu lại một phần vẻ thương tâm, lo lắng siết lấy tay quận chúa: “Hinh tỷ, tỷ không sao chứ? Có bị thương ở đâu không? Người đâu, mau tìm đại phu.”
Thực ra điều này không cần nàng ta nói, vốn Mạch Ly đã vừa khóc nức nở vừa nháo nhác cùng sai nha chạy đi tìm đại phu từ sớm. Có lẽ họ cũng đang trên đường vội vàng tới chỗ chúng tôi.
Lê Hinh lắc đầu, nàng nghẹn ngào nhìn tôi: “Tỷ không việc gì, nhưng Tiếu Trình vì cứu tỷ mà trở nên như vậy. Nếu Dương công tử đến chậm một khắc, e rằng…” Nói tới đây, sắc mặt nàng tái nhợt, bàn tay siết tôi lại càng thêm chặt hơn.
Nàng lại nghĩ đi đâu rồi. Nếu không phải tôi đẩy nàng vào nguy hiểm, thì cả hai chúng tôi giờ đã không thê thảm như vậy. Tôi gắng hết sức mấp máy khóe môi, mặc cho cổ họng đau rát: “Không… không phải… đừng nghĩ… như thế…”
Lúc này Hạ Vy đã lồm cồm bò lên từ thông đạo, phi thân đến chỗ tôi mà rống: “Còn đứng đây tán dóc cái quái gì nữa, mau đem quận mã gia của các người đi xử lý vết thương.”
Từ Vệ sực nhớ ra việc chính, liếc nhìn chân tôi liền đen mặt lại, sau đó vội vã nhấc bổng tôi lên mà hướng về nhà trọ. Lê Hinh một mực theo sát, dường như nàng sợ chỉ cần rời tôi một khắc là cả đời này vĩnh viễn liền không tìm ra.
Dẫu sao vụ án này cũng đã kết thúc, những việc vặt vãnh còn lại tôi đều tùy ý giao cho Hạ Vy. Nằm ở trên giường sau khi đã được đại phu cẩn thận băng bó vết thương, tôi nhàn nhã ngậm viên ô mai chua loét mà ông ta đưa cho. Không biết quận chúa giờ này đang làm gì, chỉ biết là sau một màn khóc lóc ầm ĩ của Mạch Ly, nàng mới chịu rời tôi ra một chút để cho nha đầu đó tận tụy chăm sóc.
Việc nàng cùng tôi trải qua trong đêm nay, nghĩ lại càng thấy khiếp sợ. Nếu lúc đó Hạ Vy không kịp thời xuất hiện, có lẽ tôi đã được vinh danh lịch sử, một trong những cái chết nực cười nhất mọi thời đại.
Nếu thực sự phải chết mà không bảo vệ được người con gái mình yêu, chắc chắn tôi sẽ chết tức tưởi, chết một cách không cam lòng mà trở thành oan hồn. Nghĩ đến việc thân thể hư nhược của nàng, lại chịu một cú hất đến choáng váng của kẻ sát nhân kia, lòng tôi quặn thất lại, liền lập tức bật dậy.
Không được, tôi phải đi xem nàng một chút. Đã tờ mờ sáng rồi, sao nàng vẫn chưa qua trở lại phòng nghỉ ngơi? ----- Đang định phi thân xuống giường thì cánh cửa bật mở. Tôi trong bộ dáng thò cái cẳng băng bó chi chít xuống đất lập tức khiến gương mặt Lê Hinh lạnh lẽo mấy phần. Nàng nghiêm giọng hỏi: “Tiếu Trình, ngươi đang định làm gì?”
Cổ họng sau mấy canh giờ ngậm ô mai liền đỡ đau rát, tôi đã thều thào đáp lời, nhưng dẫu sao thanh âm vẫn khàn khàn vô cùng kỳ cục.
“Ách, ta đang định đi tìm ngươi a…”
“Ngươi thế nào mà lại không biết bản thân đang bị thương? Còn muốn rời giường chạy lung tung nữa?”
Vấn đề ở chỗ là tôi quá rõ bản thân sức lực đến đâu, dẫu sao cũng là sinh viên ngành Y đa khoa, việc sức khỏe tới chừng mực nào, cơ bản tôi đều biết rõ. Chỉ là tôi không có cách nào cãi lời nàng, bèn nhanh chóng thu chân lên giường.
“Ngươi vì ta mà tiêm thuốc nãy giờ hay sao?” Tôi nhìn bát nước đen ngòm tỏa mùi thảo dược nghi ngút khói, lại nhìn những vết trầy xước trên cổ tay nàng mà không khỏi đau lòng. “Ngươi cũng bị thương, cùng ta nghỉ ngơi đi, lần sau những việc như vậy hãy giao cho người khác.”
Lê Hinh mỉm cười, nàng bưng bát thuốc lại trước mặt tôi rồi ôn nhu đáp: “Ta không sao. Tiếu Trình hãy để ta chăm sóc cho tướng công của mình.”
Trái tim tôi mềm nhũn, để mặc nàng bồi thuốc cho mình, từng ngụm đắng ngắt mà nuốt xuống. Tôi ôm lấy eo Lê Hinh, ngăn không cho nàng mang cái chén rỗng rời đi: “Hinh nhi, ở lại với ta. Ta rất sợ nếu một mai tỉnh lại mà không có ngươi bên cạnh, sợ phải rời xa ngươi, sợ mất ngươi…”
Cơ thể nàng khẽ run lên, như con mèo nhỏ mà rúc vào lòng tôi. Cảm nhận ngực áo mình ẩm ướt, tôi khẽ nâng cằm nàng, nhẹ đặt xuống đôi môi kia một nụ hôn.
“Sao lại khóc? Ngươi có biết lúc mình khóc thực làm cho ta đau lòng hay không?”
Tôi gạt đi những giọt nước mắt lăn trên má nàng, ôn nhu chạm vào đôi mi ẩm ướt. Lê Hinh khẽ chớp chớp mi mắt, nàng tựa cằm lên vai tôi mà thì thầm: “Hôm nay ta đã rất sợ, khi nhìn thấy ngươi ở dưới thông đạo đó, ta không cách nào có thể cứu ngươi, liền cảm thấy bất lực vô cùng. Trái tim ta như vỡ vụn ra vậy, Tiếu Trình. Ta đã có suy nghĩ thoáng qua rằng, nếu hắn giết ngươi rồi, mạng này ta cũng không cần nữa. Ta sẽ cùng ngươi làm oan hồn, bên ngươi mãi không rời xa…”
“Hinh nhi, đừng bao giờ có suy nghĩ đó được không? Coi như là vì ta đi.”
Ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ, rơi xuống gương mặt cùng đôi mắt long lanh đầy lệ. Tôi hô một tiếng trong đầu, thực sự ‘lê hoa đái vũ’ a. Khóc một dòng mà vẫn đẹp như tiên nữ như thế này, tôi không kiềm được môi lại hôn xuống, cướp đi những tiếng nấc nghẹn ngào kia.
Để thật lâu sau, khi gương mặt trắng thanh thoát kia đã ửng đỏ đầy diễm lệ, tôi mới lưu luyến rời môi Lê Hinh. Nàng mơ màng nhìn tôi, lại xoa xoa lên cổ họng tôi: “Nơi này ngươi còn đau nhiều không vậy?”
“Ta đỡ rồi, có thể hôn nàng thêm nhiều lần nữa.”
“… Nghe giọng ngươi kỳ quá, còn đau mà cứ làm qua chuyện kia.”
Tôi mỉm cười, ôm nàng nằm xuống giường. Như ngốc tử mà rúc mặt vào trong lồng ngực nàng, cảm nhận hương thơm ngọt ngào say đắm, đầu óc choáng váng vì mất máu nãy giờ liền thanh tỉnh hơn nhiều. Nàng khẽ vuốt tóc tôi mà thì thầm: “Hứa với ta, dù trong hoàn cảnh nào cũng không được buông xuôi. Ngươi có hiểu không?”
Điều đau đớn nhất trong cuộc đời, chính là việc bất lực khi nhìn thấy người mình yêu thương phải rời xa nhân gian mà không thể làm gì. Tôi ôm nàng chặt hơn, sau đó khàn khàn đáp lời: “Thực xin lỗi, nương tử. Ta sẽ không như vậy nữa.”
Rốt cuộc khóe môi Lê Hinh cũng cong cong, nàng hôn lên trán tôi rồi nhẹ vỗ về sống lưng dỗ tôi vào giấc ngủ. Dù mệt mỏi, nhưng đêm đó tôi ngủ thật ngon trong vòng tay của nàng.
Quá giờ ngọ trưa hôm sau, tôi mới lười bướng nhướn mi khi ánh nắng ngày xuân rọi qua khung cửa. Phát giác người con gái bên cạnh đã từ lâu tỉnh giấc, nhưng vẫn nhẫn nại nằm bên cạnh mình, tôi mỉm cười nắm lấy tay nàng: “Dậy thôi nga, ngươi đói bụng chưa?”
Nàng khe khẽ gật đầu, sau đó đỡ tôi dậy chải tóc thay xiêm y. Chúng tôi rửa mặt đánh răng rồi nhanh chóng xuống dưới lầu.
Vụ án đã giải được oan tình, thế nên quán trọ lại có phần nhộn nhịp hơn trước. Nói là nhộn nhịp thực ra cũng không đúng, bởi hầu hết đều là người trong phủ của tôi và công chúa. Nhưng bất quá thì chủ quán vô cùng hào hứng, thấy tôi liền chắp tay cung kính hành lễ, sau đó mời chúng tôi một mâm cơm nóng hổi.
Tôi có chút khổ sở vì phải chịu đựng cái chân phiền phức. Muốn phi thân thật nhanh tới ngồi vào bàn, nhưng Lê Hinh đã nghiêm mặt trừng tôi, cẩn trọng đỡ tôi từng bước một. Tôi cũng hết cách, đành thu lại dáng bộ phi thường mất mặt khi nhìn thấy đồ ăn ngon, khiêm tốn cùng nàng ngồi xuống bàn ăn.
Mạch Ly thấy sắc mặt tôi đã hồng hào trở lại, liền thở phào nhẹ nhõm mà lên tiếng: “Quận mã gia, ngài đêm qua làm chúng nô tì một phen kinh hãi quá.”
Từ Vệ ngốc nghếch cũng góp vui: “Quận chúa cũng vì gia mà lo lắng chạy tới chạy lui…”
Còn chưa dứt lời đã bị quận chúa ‘xuỵt’ một cái, sau đó nàng mỉm cười, ôn nhu đẩy bát cháo gà với hạt sen tới trước mặt tôi: “Cổ họng ngươi vẫn còn đau, nên ta bảo nhà bếp chuẩn bị cho ngươi món này. Ăn nhiều một chút cho chóng khỏe.”
Tôi vì căn bản cái giọng còn khàn khàn như đám đàn ông thực sự, liền cũng ngại mở miệng, chỉ khoát tay cho bọn Từ Vệ và Mạch Ly lui ra. Nhìn chằm chằm đĩa thịt gà nướng, lòng tôi đau như cắt, chỉ tiếc không thể rơi lệ đầm đìa. Dẫu có ngon thực, nhưng với cái cổ họng còn sưng to thì tôi không có cách nào nuốt xuống mấy món của ông chủ quán.
“Hay để ta sé nhỏ thịt gà cho Tiếu trình nhé.” Dường như đọc được suy nghĩ của tôi, nàng không ngại ngần mà cầm lấy một chiếc đùi gà nướng thơm lừng, sau đó từ tốn gỡ nhỏ từng chút một để vào bát của tôi.
Nàng dường như đúng như lời nói đêm qua, như một nữ nhân bình thường giản dị mà chăm sóc cho phu quân. Lòng tôi tràn ngập xúc động, hai mắt nhìn nàng cay cay, liền chậm rãi khó khăn nuốt xuống từng miếng.
Bữa ăn hôm nay thật ngon miệng, thật ngọt ngào đầy yêu thương. Dường như sự việc xảy ra đêm qua đã khiến chúng tôi càng thêm trân trọng những khoảnh khắc được ở bên nhau như lúc này. Tôi mỉm cười, cũng gắp những món thanh đạm trên mâm vào bát của nàng.
Không khí ngọt ngào lại bị cắt đứt bởi tiếng bước chân chạy huỳnh huỵch. Tôi nhíu mày nhìn lại phía sau, lập tức cảm thấy chướng mắt, mặc cổ họng vẫn còn đau mà quát tháo: “Họ Dương kia, thay ngay bộ y phục đó ra.”
Không biết từ đêm qua tới giờ cô nàng này đã chạy tới chạy lui ở nơi nào, rốt cuộc lại kiếm được một bộ đồ đạo sĩ mới toanh. Tuy không rối rắm như bộ cũ, chỉ hai màu đen trắng và vòng tròn âm dương làm chủ đạo, thế nhưng vẫn không hề thuận mắt tí nào. Dáng người nhỏ thó của cô nàng lại càng thêm ốm nhom nhem trong bộ đồ rộng thùng thà thùng thình đó.
“Họ Lục, tớ nói này, cậu chẳng có chút thành ý gì a.” Hạ Vy không hài lòng mà đặt mông ngồi xuống cạnh tôi, đem mấy viên lạc rang vào mồm nhai tóp tép, “Lão tử đây đêm qua cứu cậu một mạng, lại vì cậu mà chạy đôn chạy đáo khắp nơi dọn dẹp vụ án. Thế mà một câu tử tế cũng không nói được với tớ?”
Tôi lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng, chẳng thèm so đo với con nhỏ rách việc. Lê Hinh mỉm cười giảng hòa: “Dương tỷ, Hiểu Nguyệt muội ấy không phải ở chỗ tỷ sao?”
Hạ Vy vừa lúng búng nhai vừa đáp: “Chắc Sửu chi huyện đang mời dùng bữa để nịnh nọt đó mà. Cả đêm qua ta thực bận rội a, nên không ngủ chung với công chúa như đêm trước. Nàng ta làm gì, căn bản ta cũng không rõ.”
Nghe Hạ Vy nói, ngụm trà trong miệng tôi liền phun ra. Chẳng đợi Lê Hinh kịp kinh ngạc, tôi đã lắp bắp cả kinh: “Gì? Cậu… cái con bé này, thực không muốn sống nữa hay sao? Thế nào mà lại ngủ cùng công chúa cơ chứ?”
“Tiếu Trình, cậu lớn tiếng như vậy làm cái gì chứ?” Hạ Vy nhìn ngó xung quanh, sau đó chắc chắn chỉ có ba người chúng tôi liền hạ giọng nói. “Không phải như cậu nghĩ đâu. Tớ dù sao cũng đang trong bộ dáng nam nhân, sao có thể cùng công chúa chung một giường chứ? Là công chúa sợ hãi ban đêm, liền đập cửa phòng tớ. Vì thế nên đành nhường nàng ta ngủ trên giường, tớ nằm dưới sàn a.”
Dù thế nào thì cũng quá lỗ mãng rồi đi! ---- Tôi nhíu nhíu mày trừng mắt cảnh cáo Hạ Vy, ngược lại con bé chỉ cười cười lấy lòng. Lê Hinh ngồi bên tôi liền hắng giọng, lại như nhớ ra việc gì đó, nàng liền hỏi: “Đêm qua, sao tỷ lại ở trong thông đạo đó? Tỷ từ lối nhà tên Nhị Hầu mà xuống hay sao?”
“Là Tiếu Trình từ đầu đã kêu ta theo dõi hắn.” Hạ Vy nhún vai, trước biểu hiện kinh ngạc của Lê Hinh liền lên tiếng, “Lời khai từ ban đầu của hắn đã khiến chúng ta nghi ngờ. Ngày đó thi thể Mộng Điệp Điệp cháy đen, không xác định danh tính, nhưng hắn đã khẳng định đó là một nữ nhân. Hơn nữa, trong quyển nhật ký của thầy Lưu rõ ràng đã viết, thầy ấy có nhắc qua chuyện chính mình sẽ nhảy xuống sông Hoàng Liêu với Nhị Hầu, vậy mà hắn nói không hề biết ý định của thầy ấy.”
Lê Hinh dường như vỡ lẽ, nàng quay sang tôi khẽ nhíu mày: “Vậy là Tiếu Trình từ trước đã biết Dương tỷ sẽ xuất hiện cùng chúng ta trong thông đạo hay sao? Vì vậy ngươi không lo sợ sẽ mất mạng?”
Tôi không đáp lời nàng, chỉ cúi đầu tiếp tục uống cháo. Hạ Vy liền áy náy giải thích: “Thực ra là hên xui! Tiếu Trình từ trước chỉ nói ta theo dõi Nhị Hầu, không hề nhắc qua có thông đạo. Chỉ là bỗng dưng ta phát hiện hắn lén lút đi ra vườn sau, từ đó phát hiện ra cửa vào thông đạo ở trong góc khuất thường bị cây cỏ rậm rạp che khuất.”
Lê Hinh thở dài, nàng siết lấy bàn tay tôi mà nói: “Hai người thực là quá mạo hiểm. Chỉ riêng với việc một mình vào đó thôi cũng thật ngốc nghếch rồi. Ngộc nhỡ thực sự xảy ra việc gì…”
“Căn bản sự tò mò lúc nào cũng khiến con người trở nên ngu ngốc.” Tôi vội cướp lời nàng, tránh để nàng lại thương tâm khi mường tượng ra viễn cảnh lúc Nhị Hầu đưa dao hạ xuống đầu tôi, “Ta cũng từng nghĩ qua, nhưng không biết lượng sức mình, chỉ đem theo một con dao nhỏ. Còn họ Dương kia thì là quá dốt nát. Ta chỉ dặn đứng ngoài theo dõi, ấy vậy mà tay không chuẩn bị liền cứ thế theo tên Nhị Hầu tiến vào thông đạo.”
“Điêu nó vừa vừa phải phải thôi.” Hạ Vy trừng mắt lườm nguýt tôi, “May mà lão tử luôn mang theo bột phấn bên người nga, không cả hai đã cùng xuống gặp Diêm Vương uống chè đánh cờ Tướng rồi. Nói gì thì nói, đồ nghề đạo sĩ của tớ đã cứu mạng chúng ta, cậu không nên phỉ báng bộ dáng của tớ nữa.”
Sự việc cũng gần như tôi suy đoán. Vì Mộng Điệp Điệp dứt khoát cắt đứt mối quan hệ nên Nhị Hầu nổi dã tâm, liền ra tay bóp cổ nàng. Sau khi nàng ta tắt thở liền nhanh chóng kéo xác xuống thông đạo, bẻ tàn phế chân tay. Bệnh hoạn hơn, hắn lôi tử thi vào căn phòng dưới thông đạo đó mà cưỡng bức. Sau khi gây án, hắn vứt bỏ xác của Mộng Điệp Điệp ở đó, thảnh thơi về nhà mình bằng cửa thông đạo trong vườn. Hắn định bụng cứ để mặc cái xác ở đó, dù gì cũng sẽ không ai phát hiện ra. Nhưng phát hiện ý định nhảy sông của Lưu Điên, hắn liền nhanh chóng nghĩ cách đổ tội. Đằng nào từ trước ai cũng nghĩ thầy Lưu bị thần kinh, nếu có giết người thì quan phủ cũng chẳng thèm truy xét nhiều thêm.
Hắn liền dụ thầy Lưu cùng Chung Kiến đến quán uống rượu, đường đường chính chính mà về nhà, tiến tới thông đạo bằng cửa sau vườn, đem xác của Mộng Điệp Điệp bẻ gập vào một chiếc túi vải. Hắn đem chiếc túi ra trước cửa phòng nàng ta, tẩm dầu hỏa mà đốt. Sau đó, lại nhanh chóng quay về nhà, tiến đến quán rượu như chưa từng có việc gì xảy ra. Tiếp theo đó, chính hắn nghiễm nhiên có bằng chứng ngoại phạm vô cùng hoàn hảo, lại còn cùng lúc xuất hiện khi xác chết đã cháy đen thui không thể nhận dạng cùng những người khác. Việc hắn đuổi theo Lưu Điên khuyên giải vào đêm đó, cũng chỉ để chắc chắn rằng Lưu Điên sẽ nhảy sông Hoàng Liêu. Có thể nếu thầy ấy bỗng dưng suy nghĩ lại, hắn sẽ tự mình ra tay sát hại thầy ấy…
“Vẫn là lòng người thực khó lường.” Hạ Vy chép miệng, liền chốt lại một câu sau khi kể lể dông dài.
Sau vụ án, chúng tôi tới trấn Thanh Tri ở lại chơi mấy hôm cùng Hy Chiêu đại nương và Hương Liên. Lê Hiểu Nguyệt tưởng rằng là một nàng công chúa đài các cái gì cũng chưa từng trải qua, ấy thế nhưng không hề phàn nàn một lời nào. Cũng dễ nhận thấy, thành kiến của Hạ Vy dành cho nàng ta sau chuyến đi này lại giảm đi mấy phần. Tuy không tránh khỏi tranh cãi nảy lửa như lúc trước, nhưng Hạ Vy giờ cũng đã biết nhẫn, không đôi co nhiều mà đều nhường Lê Hiểu Nguyệt.
Với điểm thay đổi kỳ diệu này của Hạ Vy, tôi liền nghi hoặc thì thầm vào tai cô nàng: “Này, có phải cảm tình cậu dành cho công chúa đã khác trước nhiều rồi?”
Mặc dù tôi không hề có ý sâu xa, chỉ là có thể dễ nhận thấy hai người đó có thể làm bạn, thế nhưng Hạ Vy bỗng dưng nhíu mày, phản ứng gay gắt: “Lê Hiểu Nguyệt? Không có đâu! Lão tử có đánh chết cũng không giao lưu cùng con bé đó.”
Tôi cũng bị Hạ Vy dọa cho câm nín, chỉ cảm thấy có điều gì đó không đúng từ con bạn. Thế là không nhịn được đành vỗ vào đầu nó một cái: “Cái gì mà lão tử? Cậu đem mình biến thành đàn ông con trai thật luôn rồi đó à?”
Ngược lại, Hạ Vy vô cùng vui vẻ đáp: “Như vậy mới hợp với bộ dáng hiện tại của tớ chứ. Tiếu Trình, cậu nói xem. Nếu biết trước phẫn nam trang tớ lại đẹp trai không thua kém gì cậu thế này, ở hiện đại tớ cũng đã nổi tiếng rồi cũng nên.”
Bất quá cũng chỉ là ảo tưởng sức mạnh.
Khi trở lại Kinh thành cũng đã gần cuối tháng Giêng. Với việc xuất cung đột ngột như vậy, công chúa đã bị hoàng hậu nương nương quở trách rất nặng nề. May mắn được Lê Hinh đứng ra nói đỡ, công chúa mới tránh được hình phạt cấm túc. Đối với sự nổi giận của Hoàng hậu, nàng ta chỉ thản nhiên đáp: “Con lần này là đi phá án đó Mẫu hậu.”
Đương nhiên việc tôi cùng Lê Hinh xém chút nữa bị sát hại oan uổng đều được giấu nhẹm, nếu không khi trở về, không chỉ Cát Lợi tướng quân, mà anh Hoàng sẽ trực tiếp đem chúng tôi nhốt hẳn vào phủ không cho ra ngoài nửa bước.
Cái chân què quặt của tôi sau một tháng chỉ nằm giường, ăn với ngủ thì cũng đã bắt đầu lành lặn. Tôi có thể tự mình đi dạo, làm mấy việc lặt vặt mà không cần quận chúa hay Từ Vệ giúp đỡ.
Chỉ là có lúc quá nhàm chán, tôi liền rủ rê nàng tới trấn Nam Ninh chơi với cụ tổ, cũng khoảng thời gian đó ít nhiều được Lục Tiếu Hoa giáo huấn kiêm dạy dỗ về các phương thuốc chữa bệnh. Dẫu sao nhà tôi cũng có truyền thống y học, lại là một sinh viên năm hai ngành y, việc tiếp thu không hề khó. Sau đó lại xin mấy cuốn sách về các loại dược thảo điều trị về Kinh để đọc lúc rảnh rỗi.
Khoảng thời gian này thực tế cũng là những lúc tâm trạng tôi mông lung nhất. Cuộc sống hạnh phúc bên Lê Hinh khiến tôi có điểm lo sợ, sợ rằng một ngày sẽ phải rời xa nàng, sợ rằng một ngày vĩnh viễn không thể gặp lại nàng nữa.
Cuốn nhật ký của thầy Lưu, tôi không hề xem qua, vì lo lắng Lê Hinh sẽ nghĩ ngợi. Thế nhưng không an lòng mà đẩy hết thảy mọi việc nghiên cứu qua cho Hạ Vy. Cô nàng cũng vô cùng biết ý, chỉ khi nào không có quận chúa mới dám cùng tôi nghiêm túc nói về vấn đề này.
“Tiếu Trình, tớ tin chắc rằng thầy Lưu đã về được thời hiện đại rồi.” Cô nàng nhìn trước ngó sau, lại lục trong ngực áo quyển sổ đã bị vân vê đến nhàu nhĩ, “Thầy ấy đã nghiên cứu rất kỹ, không thể nào một đầu óc bác học như vậy lại tính toán sai được đâu.”
Đại khái vào ngày rằm tháng hai năm 1470, khi ‘cánh cửa thời gian’, được thầy Lưu tạm gọi như vậy trong nhật ký, lại mở ra lần nữa. Đó chính là thời khắc khi vầng trăng tròn vành vạnh trên bầu trời, nhưng mặt nước sông Hoàng Liêu êm ả thường ngày lại nổi sóng cuồn cuộn. Khi đó thầy ấy đã cực kỳ bất ngờ, một vòng xoáy nước rộng như cái hũ nút liền phát tỏa ra ánh sáng soi chiếu cả một vùng nước đục ngầu. Cánh cổng thời gian khổng lồ ấy sâu hun hút nằm ngay trên mặt sông, dù vậy nhưng không hề có một giọt nước nào chạm tới được.
Là ngày rằm không sao cũng chẳng có gió, ấy vậy mà khi vòng tròn sáng quắc đó ngày một thu nhỏ hẹp dần, thì sấm sét lại rạch ngang bầu trời, đánh thẳng xuống chiếc cổng đó. Thầy Lưu vừa cuống vừa sợ, liền quăng luôn con gà sống mình đang cầm trên tay vào xuống vòng xoáy. Chỉ thấy sấm rền vang trời một lần nữa, vòng xoáy nhỏ lại rồi mất hẳn, trả lại vẻ êm ả cho mặt sông Hoàng Liêu.
Thầy Lưu đứng trên vách núi quan sát mà cả kinh. Khi con gà bị ném qua vòng xoáy sáng rực kia liền mất hút không có tăm hơi, cũng chẳng hề thấy xuất hiện xác chết trên mặt sông êm ả. Dường như, nó thực sự đã bị hút đến một nơi nào đó.
Từ lần thấy được cánh cổng đó, thầy Lưu ngày nào cũng ra sông Hoàng Liêu quan sát, có lẽ phải một thời điểm thích hợp nào đó, vòng xoáy kia mới lại xuất hiện. Và lần thứ hai vào ngày rằm tháng sáu. Lúc đó Nhị Hầu đang cùng thầy Lưu uống rượu, gió bỗng dưng nổi lên cuồn cuộn. Biết là cánh cổng sắp xuất hiện, thầy trực tiếp mang con trâu đã giữ bên cạnh mấy tháng qua, đến bên vách núi.
Trước sự bàng hoàng của Nhị Hầu, thầy Lưu không thương tình liền đẩy mạnh con trâu kia xuống vòng xoáy sáng rực. Lại một hồi sấm sét vang rền, con trâu mất hút giữa mặt sông Hoàng Liêu êm ả. Lúc này tên Nhị Hầu mới kinh hãi lắp bắp: “Lưu Điên, ban nãy… ban nãy sao ông lại đem con trâu kia đẩy xuống sông? Nó… nó mà chết thì sao hả?”
Thầy Lưu liền mừng rỡ, quay ngoắt lại lay vai Nhị Hầu: “Ngươi không thấy hay sao? Vòng xoáy đó, cánh cổng đó đã mang con trâu đi rồi. Nó đã đến một tương lai cách đây cả mấy trăm năm, ngươi không thấy vầng sáng kỳ diệu đó hay sao?”
Nhị Hầu gạt tay thầy Lưu, khó hiểu hỏi lại: “Vầng sáng? Vòng xoáy? Ông đang nói cái gì vậy? Rõ ràng mặt sông vẫn hoàn toàn yên tĩnh nãy giờ, không có đến nổi một con sóng to chứ đừng nói là vòng xoáy.”
Lời của Nhị Hầu khiến thầy Lưu khựng lại vô cùng kinh ngạc. “Cả tiếng sấm rền vang như vậy, cũng không nghe thấy?”
“Hoàn toàn không có gì?” Nhị Hầu khẳng định chắc nịch, “Chỉ có việc ông đem cả con trâu vứt xuống dưới kia rồi a.”
Sau hai lần trực tiếp ném vật sống vào vòng xoáy kia, thầy Lưu liền kết luận hai điều rằng. Thứ nhất, vật sống đó không còn ở lại thời điểm năm 1470 nữa, mà đã được ‘cổng thời gian’ mang về năm 2016. Thứ hai, sở dĩ có thể kết luận cánh cổng kia thông tới tương lai đúng năm 2016, bởi chỉ có những người nào mang ‘lỗ hổng thời gian’ mới có thể nhìn thấy cánh cổng. Nếu cánh cổng kia đem người ta trở về quá khứ, nó cũng sẽ chính là lối thoát trở về thời điểm hiện tại.
Ngày cuối cùng được ghi trong nhật ký chính là ngày 14 tháng chạp năm 1470, thầy Lưu đã nói: “Tôi đánh cược toàn bộ vào ngày mai, lần cuối cánh cửa mở trong năm nay. Nếu may mắn như tôi dự đoán, chắc chắn tôi sẽ trở về tương lai.”
Hạ Vy cầm quyển nhật ký trong tay mà run rẩy. Khóe miệng khô rang liền nhấp một ngụm trà. “Tiếu Trình, lần tới của chúng ta là vào ngày rằm tháng năm, cũng sắp tới rồi. Chúng ta phải thử! Nếu vòng xoáy đó chẳng thông tới đâu, thì chúng ta còn có thể bơi vào bờ.”
Giờ đã là cuối tháng tư, cái lành lạnh của ngày xuân cũng đã tan biến từ lâu, thay vào đó là cảm giác nóng nực không thôi. Thế nhưng sống lưng tôi lại lạnh toát, tôi nằm xoài ra tấm phản ở lương đình, miệng lẩm bẩm: “Liệu ở dưới lòng sông có hố ngầm hay đại loại là xoáy nước gì…”
“Hoàn toàn không. Thầy Lưu đã viết rõ ràng trong đây rồi.”
Câu khẳng định cả Hạ Vy dường như lại càng khiến lòng tôi thêm nao núng.
Vậy, có thể tôi sẽ được trở về nhà ư? Việc này nếu thành công thì tôi sẽ lại về với cuộc sống hiện đại bình thường, có ti vi, có nhà cao cửa rộng, quạt máy điều hòa vù vù… và vẫn thế, là một sinh viên đại học năm thứ hai.
Nhưng còn Lê Hinh…
Tôi chắc chắn không thể rời xa nàng được, cũng không thể bỏ mặc nàng ở lại đây một mình. Giờ nàng cũng là gia đình của tôi, cũng giống như gia đình ở thời điểm hiện đại đang mong ngóng tôi từng giờ từng khắc. Tôi đem lấy trong ngực áo sợi dây chuyền bạc từ nhỏ tới lớn đều đeo trên cổ, nó là thứ duy nhất mà tôi mang theo trên người khi xuyên không. Sợi dây này được ông nội tự tay đeo vào cổ, dõng dạc nói rằng: “Khi đeo chiếc vòng này, dù ở đâu, dù đi đâu, thời điểm nào, thì con chắc chắn vẫn là con cháu họ Lục.”
Chính vì thế, sợi dây chuyền này cũng quan trọng như mạng sống của tôi.
Lòng tôi chùng xuống, không muốn tiếp tục bàn luận về việc này nữa, liền càu nhàu ngắt lời Hạ Vy: “Đi thôi, tớ đói bụng rồi.”
Bữa cơm tối đó vì sự trầm mặc của tôi mà diễn ra vô cùng yên lặng.
Lê Hinh từ sau khi từ thị trấn nhỏ trở về, nàng luôn né tránh nhắc tới chuyện của thầy Lưu, cũng không hề cùng tôi nói về việc quay trở lại hiện đại. Trong lòng nàng hiểu rõ hơn ai hết, dù nàng có theo tôi đi cùng, thì trở về thời điểm tương lai cả trăm năm sau đó, nàng cũng sẽ tan vào mây khói…
Tôi có thể từ tương lai trở về, nhưng nàng thì không thể từ quá khứ mà cùng tôi rời đi.
“Tiếu Trình, ta nghe trận chiến đã hoàn toàn thắng lợi. Hoàng thúc cùng phụ vương và ca ca đang làm lễ tấu cáo ở Thái miếu Lam Kinh. Chắc chừng một tuần lễ nữa sẽ về tới Đông Kinh.” Lê Hinh vô cùng nhẹ nhàng tháo mở bầu không khí tĩnh lặng, nàng gắp vào chén tôi một chút thịt cá.
Hạ Vy nghe vậy liền sáng rực mắt, miệng vẫn nhai nhồm nhoàm thịt gà nhưng đã lúng búng hỏi: “Vậy là ngày mồng một tháng năm nhà Vua sẽ tổ chức lễ mừng thắng trận đấy. Hinh muội, liệu chúng ta có được mời dự yến tiệc hay không?”
Tôi nhướn mày, lập tức tạt cho Hạ Vy một gáo nước lạnh: “Đừng có mơ hão. Mở tiệc cho dân gian thì cậu chắc chắn sẽ được tham gia, còn vời vào cung Vua dự đại tiệc với các triều thần thì còn khuya.”
Vốn dĩ Lê Hinh đã quen thuộc với việc chúng tôi là người từ tương lai, có thể biết trước một vài sự kiện trong lịch sử dân tộc, thế nên nàng không tham gia tranh cãi hay tỏ ý ngạc nhiên cùng chúng tôi mà chỉ lặng lẽ mỉm cười: “Tiếu Trình hôm đó cùng ta vào cung bái kiến Hoàng thúc. Dù sao giờ ngươi cũng mang thân phận quận mã gia, nên việc thưởng rượu cùng các quan văn võ tướng là chuyện không thể tránh. Chỉ là vẫn nên uống ít đi…”
Nghe Lê Hinh nói vậy, Hạ Vy tự hào vỗ đôm đốp vào vai tôi: “Họ Lục này rượu chè thì miễn bàn, chỉ cần không uống cực kỳ nhiều thì sẽ không ăn nói linh tinh.”
Tôi giãy khỏi Hạ Vy, thản nhiên siết nhẹ lấy bàn tay của Lê Hinh mà ôn nhu nói: “Được, ta sẽ đi. Dù gì ta cũng là trụ cột gia đình nha.”
“Có lẽ ta sẽ không được phép ở lại đến hết yến tiệc. Thường thì sẽ phải lui ra khi nam nhân bắt đầu đàm đạo nâng chén, sau đó sẽ cùng Hoàng hậu nương nương thưởng nhạc và trà bánh. Đó là việc của nữ nhi.”
Ách, giờ mới biết còn loại phân biệt này nữa.
“Cho nên, Tiếu Trình, thực ra ngươi vẫn là nữ tử, đừng uống quá chén như nam nhân.”
Lê Hinh nhẹ nhàng khuyên bảo, còn trong lòng tôi đã một trận rầu rĩ. “Dự tiệc mà không có ngươi thì chán muốn chết ta a.”
“Ngươi thực giống hài tử ngốc nghếch.” Nàng mỉm cười, dịu dàng xoa má tôi.
Bấy giờ trăng đã lên, làn gió man mát từ ao nhỏ thổi vào khiến tôi vô cùng sảng khoái. Bên cạnh nàng như vậy lúc nào cũng khiến tâm trạng tôi nhẹ nhõm, vô lo vô nghĩ mà hưởng thụ.
Nhưng chưa được bao lâu, trong sân đã nghe tiếng bước chân rồi giọng nói hớt hải của Mạch Ly: “Nga, bẩm quận mã gia, quận chúa… Công chúa, công chúa… ngài ấy lại tìm tới Dương công tử tính sổ a~~~”
Tôi và Lê Hinh đã quá quen thuộc tình huống này, liền không đáp mà chậm rãi nhấp trà.
Mặt Hạ Vy đen lại, cô nàng nâng vạt áo, trực tiếp bước ra ngoài sân nghênh chiến. Khi đi còn không quên làu bàu: “Ta có thù có oán gì với cái con bé này chứ!”
Sau đó liền một trận nhốn nháo inh ỏi, giọng của Lê Hiểu Nguyệt thì cao vút mấy quãng: “Cái đồ âm dương lẹo cái nhà ngươi…”
“Cái đồ công chúa, giời đánh còn tránh miếng ăn…”
Tôi nghe mà cũng phải khẽ lắc đầu thở dài. Lê Hinh nhìn tôi mà bật cười: “Tiếu Trình, chúng ta cùng đi dạo nhé.”
“Ân.”
Đáp lời nàng một tiếng, tôi vô cùng thoải mái siết lấy bàn tay mềm mại kia. Bỏ sau lưng tiếng cãi vã như chó mèo của hai người kia, chúng tôi tay trong tay dạo bước trên con phố Đông Kinh tấp nập.
“Cái kia, Tiếu Trình… nếu có thể, ngươi cứ quay về…”
Bỗng dưng nàng lên tiếng, kéo khựng bước chân tôi lại. Đôi mắt to tròn đã phủ một màng nước mỏng trong veo, nàng rũ mi nói tiếp: “Chỉ là, ta không cách nào có thể ép ngươi vĩnh viễn phải ở lại bên ta mà không trở lại cùng gia đình. Ta…”
Không để nàng nói hết câu, tôi liền tiến tới ôm thật chặt nàng vào lòng. Lê Hinh ngạc nhiên, nhưng nàng không hề bài trừ mà cũng siết nhẹ lấy eo tôi.
“Đừng nói nữa Hinh nhi, ngươi cũng là gia đình của ta. Ta tuyệt đối không rời bỏ ngươi được.”
Dẫu biết là chỉ có thể lựa chọn một trong hai, nhưng tình cảm của tôi không thể mang lên bàn cân để đong đếm. Vậy nên cứ thuận theo lẽ tự nhiên đi.
Ông trời đã mang tôi trở về nơi này với nàng, ắt hẳn đã trực tiếp mà vẽ nên nhân duyên. Cả đời tôi đã phạm nhiều sai lầm, nhưng lần này tôi không thể sai lầm được nữa.
***
Ngày mồng một tháng năm, nhà Vua Lê Minh Tông đem theo đội quân tinh nhuệ cùng hai võ Tướng tiến vào thành Đông Kinh trong sự chào đón háo hức của muôn dân trăm họ. Ngài mở tiệc linh đình chiêu đãi nhân dân, nhà nào nhà nấy đều được phát lộc, cả kinh thành dường như chìm trong niềm hân hoan vô bờ.
Ngay tối hôm đó, tôi và Lê Hinh đều được vời vào trong cung tham gia yến tiệc của Hoàng thượng cùng các đại thần. Cái này theo hiện đại mà nói thì là một bữa nhậu hạng sang, chén chú chén anh quả nhiên không tránh khỏi.
Giữa chừng, Hoàng thượng liền nâng chén tới tôi mà từ tốn nói: “Quận mã gia, gần đây sắc mặt ngươi thực tốt.”
Tướng quân Lê Cát Lợi cùng các đại thần nghe xong liền bật cười. Tôi biết anh Hoàng chắc uống cũng nhiều rồi, bắt đầu trêu tôi với Lê Hinh vợ chồng son mới cưới, liền hắng giọng nâng chén, che giấu sự xấu hổ bằng cái nuốt ‘Ực’ xuống bụng. “Bẩm Hoàng thượng, đúng là… thực rất tốt!”
Lời tôi đáp rất rõ ràng rành mạch, liền mang đến tiếng cười vô cùng sảng khoái cho Hoàng thượng. “Đúng là một đại nam nhân. Nào chúng ta cùng nâng chén!”
Lê Hinh mà còn ở đây, chắc chắn nàng sẽ bóp chết tôi vì ngại ngùng mất. Dám nói ra mấy lời này chốn đông người, chắc cũng chỉ có Hoàng thượng và tôi mà thôi.
Mặc dù đã được Cát Thuần idol đỡ cho rất nhiều chén, nhưng dẫu sao tửu lượng của tôi cũng có giới hạn, đi quá phận một chút liền cảm thấy mông lung. Chống chọi đến canh ba nửa đêm, không ngờ tôi cũng có ngày biết cái cảm giác say bét bèn bẹt.
Ngồi trên xe ngựa lắc qua lắc lại, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng Lê Cát Thuần bên tai: “Lục đệ, đệ không sao đấy chứ? Đệ uống nhiều như vậy mà vẫn mở to mắt thao láo a?!”
Thực ra tôi đã sỉn đến không còn thấy trời trăng gì nữa, nhưng đôi mắt vẫn giương to nhất quyết không chịu hạ. Mà bởi vì thế tôi đã nghe chính giọng mình lè nhè: “Cát Thuần idol, anh nói việc này với ta làm gì a? Ta vốn dĩ đâu phải đám trai tráng binh lính như các anh, vậy mà mấy người nam nhân đó, từ già đến trẻ đều cứ muốn chuốc ta hết chén này tới chén khác. Ta bộ dáng thế này mà về nhà, quận chúa sẽ bóp cổ ta chết giãy đành đạch mất.”
Nói xong tôi trực tiếp đem đầu gối lên đùi Lê Cát Thuần, cảm giác dễ chịu hơn việc ngồi nghiêng ngả thế kia nhiều.
Có lẽ chính Lê Cát Thuần chưa từng trải qua tình huống này, thế nên anh chỉ biết cười khổ rồi vỗ vỗ vào lưng tôi: “Đệ đúng là đã quá chén rồi, sỉn thật rồi.”
Tôi khẽ nhíu mày, đầu óc đã bay lên những vì sao xa xôi. Chính mình lúc này cảm thấy hưng phấn đến kỳ lạ, liền đem lời trong lòng mà thốt lên: “Cát Thuần idol, anh có định lấy Hương Liên làm vợ không? Muội ấy thực sự là một cô gái tốt a, có lẽ cũng cùng anh có cảm tình không hề nhỏ. Chỉ là… Ợ…”
Cuối cùng tôi nhịn không được nữa, liền đem hết bữa tối cùng cái bụng căng đầy rượu mà phun hết ra. Thực sự thoải mái a~~~
Tôi đối với việc vừa làm bẩn y phục của chính mình và Lê Cát Thuần đều không coi ra gì, liền bỏ mặc giọng anh đang hốt hoảng, liền bá vai bá cổ của anh mà lè nhè: “Nga, ta thực sự rất yêu em gái của anh… Lê Hinh, sao nàng không cùng sinh ra thời điểm với ta chứ? Tại sao vậy? Như vậy ta đã không bận lòng như lúc này!”
Nói rồi tôi lại vừa cười vừa khóc, không phát giác được chính bản thân trông thảm hại như thế nào. Dù sau đó tôi lải nhải cái gì chính mình cũng không biết, nhưng lại nghe rất rõ giọng nói đầy lo lắng của Lê Cát Thuần bên tai: “Lục đệ, tạm thời ta đưa đệ về phủ tướng quân. Y phục cũng bẩn hết rồi…”
Mí mắt tôi xụp xuống, cảm giác lành lạnh bỗng nhiên phóng đến, tựa như y phục trên người đang dần hạ xuống. Tôi nhíu mày, lại gục xuống cái đệm êm êm nhưng vô cùng vững chãi nào đó bên cạnh. Rất nhanh bỗng cảm nhận một tấm chăn phủ trên người, rồi cơ thể lại nhẹ bẫng, vòng tay ai đó ôm lấy tôi mà nhấc lên.
Trước khi chính thức đi vào giấc mộng, tôi nghe được giọng nói trầm thấp của Lê Cát Thuần lại vang lên: “Chuẩn bị y phục mới, các ngươi lui hết ra, để ta tự mình… thay giúp quận mã.”
Tính tình chăng hoa và phóng túng, cũng vì đã có vợ nhưng còn tà lưa với nhiều cô nương khác, nên hắn mới bị hai người trước bỏ rơi. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời, dù đã sớm rời đến thị trấn nhỏ này, lấy thêm một người vợ nữa, nhưng hắn vẫn không bỏ được cái tính chăng hoa của mình. Có lẽ cũng vì rút kinh nghiệm từ những lần cặp kè trước, để không bị phát giác, hắn cùng Mộng Điệp Điệp đã cất công đào bới dưới lòng đất, để che giấu mối quan hệ bất chính với bàn dân thiên hạ.
Nhưng người tính rốt cuộc cũng không bằng trời tính, cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Có lẽ vợ hắn sớm đã bắt đầu sinh nghi, Mộng Điệp Điệp dù sao cũng là phận đàn bà, biết không thể mãi như thế này liền muốn chấm dứt quan hệ. Bởi vậy Nhị Hầu mới nhẫn tâm mà xuống tay sát hại nàng ấy…
Trong đầu tôi đã sớm nghĩ đến loại tình huống này, nhưng khi nhìn kẻ sát nhân qua khe cửa tủ nhỏ trong căn phòng tràn ngập tử khí, lòng tôi không khỏi run lên vì sợ hãi. Qua ánh sáng leo lét từ ngọn đuốc trên tay Nhị Hầu, con ngươi hắn trợn trừng gằn lên đầy tia máu, khóe miệng kéo lên một nụ cười quỷ quái vô cùng. Hắn nhìn chằm chằm về phía chiếc tủ, nhích từng bước đến gần phía chúng tôi.
Lòng tôi lạnh toát, vòng tay lại càng thêm siết chặt Lê Hinh. Nàng trong lòng tôi không hề run sợ, nhưng bàn tay đã bấu lấy vạt áo tôi trắng bệch. Tim tôi cơ hồ ngừng đập, muốn cúi xuống nhìn nàng một cái an ủi, nhưng căn bản đại não tôi đã hoàn toàn đình trệ, chỉ có đôi mắt vẫn một mực nhìn theo nhất cử nhất động của kẻ sát nhân.
Bước chân hắn chậm rãi cẩn trọng, có lẽ hắn đã phát hiện ra chúng tôi. Bàn tay tôi chạm vào con dao nhỏ dấu trong ống giày, chỉ cần hắn mở cửa, tôi sẽ cho hắn một dao. Dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không thể để người mình yêu vì tôi mà phải chết oan ức nơi hẻo lánh như thế này.
Tôi ôm lấy thân ảnh nhỏ nhắn trong lòng, nhắm mắt chờ đợi.
Bộp---ppp----
Tiếng đập trên nóc tủ vang lên cơ hồ như muốn khiến trái tim tôi nảy ra khỏi ngoài lồng ngực. Cảm giác tủ hơi lung lay vì sức nặng, tôi kinh ngạc mở to mắt, quan sát qua khe cửa nhỏ. Chỉ thấy ánh đuốc vẫn lập lòe cháy, nam nhân kia khẽ bám vào tủ, đu người tìm kiếm vật gì đó trên nóc.
Tôi cúi đầu nhìn Lê Hinh. Gương mặt nàng tái mét, đôi mắt phủ một màn nước trong veo lại hoe đỏ. Cứ mỗi lần tiếng ‘bộp, bộp’ trên nóc tủ vang lên, bàn tay nàng lại siết tôi thêm một chút, cơ hồ cũng chẳng dám thở. Lòng tôi thắt lại, tôi chưa từng có suy nghĩ mang nàng xuống nơi này. Nhưng có lẽ, chúng tôi không hối hận vì đã bên nhau giờ khắc này, dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì vĩnh viễn cũng không buông tay.
Chiếc tủ ọp ẹp này đã chịu sức nặng của tôi và Lê Hinh, nay lại thêm thân ảnh to cao của Nhị Hầu, không biết nó có thể trụ vững được bao lâu nữa. Nhưng thật may, chỉ vài chục giây sau, Nhị Hầu đã không đu người tìm kiếm trên nóc tủ. Qua ánh lửa leo lét, vật sắc nhọn trong bàn tay hắn lóe lên ánh sáng bàng bạc lạnh lẽo. Lòng tôi chùng xuống, nhìn vết máu khô trên con dao kia mà không khỏi đau đầu.
Tôi quên mất, mình có dao, thì hắn cũng có!
Nhị Hầu nhoẻn miệng cười, cúi đầu soi xét con dao trên tay. Có lẽ đây không phải hung khí gây án, nhưng chắc chắn hắn đã cầm đến dao trong quá trình phi tang xác của Mộng Điệp Điệp. Tên cầm thú mất hết nhân tính này, lẽ nào hắn đã từng có ý định chặt thi thể của người mà mình đã từng thề non hẹn biển?
Bủm---mmm!!!
Không gian yên tĩnh vang lên thứ tiếng quái quỷ, mà cái tiếng đó chính là phát ra từ tôi. Bố tôi thường nói, những lúc căng thẳng, con người hay nảy sinh vấn đề về bài tiết như buồn tiểu, đau bụng… Tôi hận không thể tự bóp chết mình cho hả dạ!
Lê Hinh trố mắt nhìn tôi, nàng căng thẳng thay tôi mà liếc qua khe cửa nhỏ. Phát rắm của tôi trong không gian tối tăm dưới lòng đất, lại dường như tiếng pháo nổ đoàng đoàng, đánh thức thần kinh của kẻ sát nhân chỉ cách chúng tôi vài bước chân. Nhị Hầu quay phắt người lại, kinh hoàng nhìn chằm chằm vào chiếc tủ, con dao dương lên, thận trọng nhích về phía chúng tôi.
Cơ hồ sắc mặt tôi lúc này có thể hiên ngang sánh vai cùng nghiên mực, tôi lặng lẽ rút dao, trái tim nặng trĩu. Siết lấy bàn tay Lê Hinh, tôi trao nàng một ánh mắt an ủi động viên. Có lẽ nàng hiểu được, cực kỳ nhu thuận nắm lại tay tôi, tất cả dựa dẫm và tin tưởng dường như dỗ dành làm dịu xuống cái thần trí rối tung của tôi lúc này.
Rốt cuộc cánh cửa tủ cũng đột ngột mở tung, chỉ nghe tiếng thở nặng nhọc của Nhị Hầu, cảm giác con dao trên tay hắn đang vung tới, tôi lấy hết sức bình sinh tung cước vào chỗ hiểm của hắn. Nhị Hầu rú lên một tiếng đau đớn, theo phản xạ hơi cúi đầu ôm lấy hạ bộ. Tôi không nghĩ ngợi nhiều, liền dồn hết nội công thâm hậu lên đỉnh đầu, húc thật mạng vào trán hắn.
“Bốp” một tiếng như sấm rền, tên Nhị Hầu ngã vật ra đất, thân hình nam nhân to lớn lăn qua lăn lại giãy dụa. Tôi dù trên đầu đã lơ lửng một ngàn ông sao, thế nhưng vẫn kéo Lê Hinh nhảy ra khỏi tủ mà bỏ chạy.
Mặc dù đã định đâm cho tên này một phát chí mạng, nhưng tôi hoàn toàn không có cái gan giết người, nhất là lại đối với một kẻ sát nhân. Hoàn toàn những hành động lúc này đều là tùy cơ ứng biến.
Chiếc đuốc trên tay của Nhị Hầu đã rơi lăn lóc, mặc dù vẫn cháy leo lét trên mặt đất tựa hồ như sắp hấp hối, thế nhưng nó vẫn đủ soi rõ phạm vi căn phòng nhỏ trong thông đạo. Tôi kéo Lê Hinh một mực chạy tới cánh cửa, thế nhưng tim lại giật thót khi nghe nàng hét lên: “Tiếu Trình!”
Một lực mạnh giằng nàng ra khỏi tôi, cả cơ thể Lê Hinh bị nhấc bổng rồi ném bay về góc phòng. Nàng nằm rạp trên mặt đất, không chút động tĩnh nào. Tôi kinh hoàng rống lên: “Ngươi, sao ngươi dám…”
Nhị Hầu giống như lên cơn điên, hắn lao về phía tôi, quật ngã tôi xuống sàn. Thằng cha này bao nhiêu cái khỏe mạnh, liền dồn hết sức vào bàn tay mà bóp cổ tôi.
Cổ họng nghẹn lạ, hô hấp khó khăn, cơn đau như chạy dọc từ vòm họng lên đến đỉnh đầu, tay tôi quờ quạng tìm con dao đã bị hất rơi trên mặt đất. Nhị Hầu thích thú nhìn vẻ mặt đầy bất lực của tôi, hắn rống lên: “Chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa thôi là tao sẽ được thả tự do. Quan phủ không thể bắt người suốt đời được. Chỉ là tại mày, vì mày xuất hiện nên tao mới phải khổ như thế này…”
Nhị Hầu gầm lên, bàn tay ra sức bóp mạnh cơ hồ như muốn bẻ gãy cổ tôi. Bàn tay tôi đã vô lực trên mặt đất, thần trí dường như ngày một mơ hồ. Mẹ kiếp, không ngờ lão tử cũng có ngày hôm nay, chết trong cái đường hầm hôi thối tối tăm chả ai biết này. Chỉ có điều trái tim tôi lại càng lạnh buốt, tôi đã không bảo vệ được Lê Hinh…
Bỗng nhiên những dòng ký ức chợt lùa về. Lần đầu gặp nàng, nhìn thấy nàng yêu kiều trong tà váy trắng; nụ cười ngọt ngào cùng những cái nắm tay; nụ hôn vụng trộm trên trán cùng lời tỏ tình vô cùng dễ thương ấy… Tất cả dường như một lần nữa sống lại trong trí óc tôi, như một thước phim quay chầm chậm.
Tôi không cam tâm, tôi không muốn chết, ít ra tôi phải bảo vệ được người con gái tôi yêu!
Dường như được tiếp thêm sức mạnh, tuy con mắt đã mờ hẳn đi, cổ họng đau buốt cùng mạch máu như tắc nghẹn, tôi lại một lần nữa trợn trừng mắt nhìn kẻ sát nhân, tay cố khua khoắng tìm con dao trên đất.
Thời gian của tôi không còn nhiều, chỉ cần kéo dài thêm 1 khắc, tôi sẽ xuống uống chè cùng lão Diêm Vương. Thật may mắn ông trời rốt cuộc cũng có mắt, tay tôi chạm được cán dao lành lạnh, liền dồn hết sức vung tay, đâm bừa vào Nhị Hầu.
Hắn bị đâm bất ngờ, lại là một dao vừa sâu vừa mạnh vào thắt lưng, thế nên bàn tay lập tức thả ra, rú lên đau đớn ôm lấy vết thương của mình. Tôi như kẻ vừa bước qua ngưỡng cửa sinh tử, cố sống chết hớp lấy từng ngụm không khí. Cổ họng đau điếng nhưng rốt cuộc đại não cũng có thể hoạt động bình thường, tôi choáng váng chống người dậy. Nhưng chưa kịp di chuyển một bước chân, kẻ vừa bị tôi đâm be bét máu lại dữ tợn chồm dậy, lần này hắn khua dao về phía tôi.
Tôi kinh hoàng nhìn thứ hung khí kia sắp sửa bổ xuống đầu mình, trong lòng không kịp chửi rủa, đã lăn cơ thể nặng nhọc né tránh. Thế nhưng “Bộp” một tiếng, Nhị Hầu ngã lăn ra đất. Con dao trên tay hắn cắm phập xuống đất, ngay bên cạnh tôi.
Một dòng máu tanh ấm từ đầu tên sát nhân nhỏ xuống mặt đất, hắn vì vết thương bất ngờ trên đầu mà bất tỉnh nhân sự. Tôi đưa mắt nhìn Lê Hinh, thầm cảm thán một tiếng trong lòng. Nương tử uy vũ!
“Tiếu Trình, ngươi không sao chứ?” Sắc mặt Lê Hinh trắng bệch tựa như một tờ giấy, nhưng thấy dáng bộ đau lòng của nàng, tôi biết trông tôi lúc này cũng tệ chẳng kém. Nàng đặt chiếc đèn dầu đã vỡ tan xuống cạnh tôi, hốt hoảng xoa lên cổ họng của tôi. Ban nãy nàng bị tên Nhị Hầu ném đến nỗi sây sẩm mặt mày, khi tỉnh táo lại liền cầm chiếc đèn dầu hung hăng mà đánh xuống đầu hắn, rốt cuộc cũng vì thế mà cứu tôi một mạng.
Tôi mở miệng, lại phát giác chính mình không thể nói nổi. Thế là tôi loạng choạng đứng dậy, đem nàng ôm vào lòng rồi nhanh chóng bước ra ngoài thông đạo tối tăm.
Không còn ánh sáng, chúng tôi cũng chẳng quan tâm, chỉ biết cắm mặt về phía trước mà bỏ chạy. Lê Hinh siết chặt tay tôi, hơi thở nàng gấp gáp vô cùng. Đằng sau bỗng vang lên tiếng gầm điên dại, sau đó là tiếng bước chân nặng nề đuổi theo chúng tôi.
Tôi chửi thầm một tiếng. Không biết tên Nhị Hầu này ăn phải cái rắm gì mà khỏe như vậy. Đã được tôi thưởng cho một dao, lại bị quận chúa đập cho vỡ đầu, thế mà vẫn còn sức lực ngóc cổ dậy mà đuổi giết chúng tôi.
Sau một trận quần thảo, sức khỏe tôi và Lê Hinh đã kém đi nhiều. Tai nghe tiếng bước chân của kẻ sát nhân đã đến thật gần, tôi dùng hết sức kéo nàng chạy thật nhanh. Dù trong thông đạo tối om om, nhưng đã cảm nhận được làn gió lùa tới mát lạnh, tôi biết đã gần đến cửa ra trong phòng Mộng Điệp Điệp. Lòng tôi thầm mừng rỡ, lại càng thêm tăng tốc bước chân.
Rốt cuộc cũng tới những bậc thang lối vào thông đạo cùng cửa ra nhỏ hẹp, tôi không nghĩ ngợi nhiều, bèn nâng Lê Hinh lên, đẩy nàng chui qua chiếc lỗ nhỏ dưới sàn tủ quần áo. Lê Hinh dù sợ hãi ra mặt, nhưng nàng rất phối hợp với tôi. Nhanh nhẹn bước lên khỏi thông đạo, sau đó chìa tay xuống dưới: “Nhanh lên Tiếu Trình, nắm lấy tay ta.”
Nhưng dù đã cố hết sức nhanh chóng, tôi vẫn không kịp thoát khỏi kẻ sát nhân. Thời điểm tôi bước lên bậc thang, đưa bàn tay về phía Lê Hinh, cũng là lúc cổ chân mình bị Nhị Hầu nắm lấy, một lực mạnh kéo tuột tôi trở lại thông đạo. Lê Hinh hốt hoảng hét lên, nàng gọi lớn tên của tôi: “Tiếu Trình, cẩn thận…”
Mùi máu tanh tưởi xộc vào mũi, dù không nhìn rõ nhưng tôi biết tên Nhị Hầu kia đang vung dao chém bừa xuống. Con mắt hắn vằn đầy tia máu, trắng dã nhưng lại tua tủa những sợi đỏ như rắn rết. Tôi cố sống chết bám lấy bậc thang, lại bị hắn chém một nhát thật sâu vào phía bắp chân. Tôi tái mặt vì đau đớn, thều thào ú ớ không thành lời. Bên trên cửa thông đạo, Lê Hinh dường như đã chứng kiến toàn bộ, nàng bật khóc nức nở, chỉ biết thương tâm gào thét tên tôi, rồi lại cố gắng van vỉ kẻ sát nhân: “Tiếu Trình… đừng mà, van ngươi đừng giết chàng!”
Mà tên Nhị Hầu kia dường như cũng chẳng muốn nghe, có lẽ hắn đã lường được số phận của chính mình, liền cố kết liễu mạng sống của tôi, đem tôi theo hắn tới âm tào địa phủ. Hắn cười điên dại đáp trả lại tiếng nức nở của quận chúa, sau đó vung dao bổ tới đỉnh đầu của tôi.
Lần này có lẽ tôi sẽ bỏ mạng thật rồi. Nhưng không sao, quận chúa đã an toàn, nàng ở phía trên kia. Chỉ một chút nữa thôi, bọn Từ Vệ sẽ nghe được tiếng của nàng… Chỉ cách nhau một ô cửa nhỏ, vậy mà tôi liền cảm thấy thật xa.
Bất chấp lưỡi dao kia đang giáng xuống đoạt mạng mình, tôi đưa tay về phía nàng, mỉm cười nhìn đôi mắt nhòa lệ của Lê Hinh. Khóe miệng tôi mấp máy: “Nương tử, ta yêu em.”
“Đừng mà, Tiếu Trình…”
Chỉ nghe tiếng khóc nghẹn ngào của Lê Hinh, nàng cũng với tay xuống phía tôi, nhưng dường như bất thành. Tôi nhắm mắt, đợi chờ lưỡi dao kia bổ xuống đầu.
Thế nhưng lúc này, bỗng nhiên trong thông đạo một trận kình phong quét tới. Tên Nhị Hầu kia ‘hự’ một tiếng, sau đó loạng choạng sờ sau lưng, hóa ra lại là một cây kiếm gỗ giả. Hắn gầm lên: “Là kẻ nào?!”
“Hỏi ta? Ông tổ mày đây!”
Chất giọng cao vút mấy quãng khiến tôi tỉnh cả người. Sau đó liền ngước mắt nhìn Lê Hinh đang sững sờ phía trên mà hô: “Hinh nhi, ngươi mau gọi đám Từ Vệ.” Tôi nhìn biểu tình của nàng dù không muốn, thế nhưng vẫn cắn răng chạy đi.
Tôi nhân lúc Nhị Hầu không để ý, bèn dùng hết sức bình sinh đoạt lấy con dao trên tay hắn. Kẻ sát nhân chẳng kịp trở tay, lại bị một màn phấn bụi thổi bay tới mắt. Dương Hạ Vy từ trong bóng tối không ngừng ném ra những túi phấn chẳng rõ lấy từ đâu, nhưng lại vô cùng hiệu nghiệm. Nhị Hầu rống lên, bắt đầu ôm mắt dụi lấy dụi để.
Thừa thắng xông lên, Hạ Vy trong tay cầm chổi phất trần đạo sĩ, liên tục dùng cán quất lia lịa vào cơ thể đã đầy máu me cùng phấn bột của Nhị Hầu. “Mày hả bưởi? Dám đánh hotboy nhà lão tử à? Quân mất dạy!”
Nhị Hầu ngã xuống đất, hắn quằn quại đau đớn chịu đòn, lại vì bụi phấn kia mà mắt không thể mở ra. Cuối cùng rống lên van nài: “Tha mạng, quận mã gia tha mạng, tiểu nhân có mắt như mù, tiểu nhân sai rồi…”
Tiếng chân gấp gáp phía trên thông đạo cùng giọng nói đầy hoảng hốt của Từ Vệ vọng xuống: “Quận mã gia, ngài không sao chứ? Trời ơi là trời, gia nhà ta mà có mệnh hệ gì, ta ăn tươi nuốt sống các ngươi! Người đâu, phá lối vào thông đạo.” Liền sau đó là động ầm ầm của nha dịch phá chiếc tủ quần áo – vật chắn duy nhất dẫn xuống đường hầm mật.
Ánh lửa chiếu xuống thông đạo tối om, tôi liền nheo mắt lại. Chưa đầy một khắc đã có bàn tay vươn xuống, nắm lấy tay tôi, giọng nói nghẹn ngào nhưng lại khiến tôi vô cùng an lòng: “Không sao rồi, Tiếu Trình, đã ổn cả rồi.”
Có lẽ lúc này phát giác chân tôi đầm đìa máu, mặt Hạ Vy càng thêm đen lại. Cô nàng không chút lưu tình, một quyền đấm tới mặt Nhị Hầu, khiến cho hắn chính thức bất tỉnh nhân sự.
Sau đó, thật nhanh tôi được Từ Vệ ôm lên khỏi thông đạo. Mất máu khiến đầu óc choáng váng, tôi căn bản nghe không lọt tai những lời rống như sấm rền của Từ Vệ. Khóe miệng mấp máy, thật lâu mới thều thào ra hai chữ: “Hinh nhi…”
Tôi nghe tiếng nàng khóc nức nở, tiếng bước chân dồn dập ngay bên cạnh Từ Vệ. Nàng ra sức nắm chặt lấy tay tôi, miệng không ngừng gọi: “Tiếu Trình, ngươi có đau nhiều lắm không? Không sao rồi, chúng ta sẽ mau chóng tìm đại phu.”
Thực ra ngoại trừ bắp chân tê buốt và cái cổ họng không thể phát ra tiếng thì tôi vẫn hoàn toàn không sao cả. Tôi ngược lại nắm lấy tay Lê Hinh, mỉm cười trấn an nàng. Nhìn đôi mắt đẫm lệ cùng gương mặt trắng bệch đầy sợ hãi, lòng tôi không khỏi xót xa.
“Bốp, bốp!!” --- Hai tiếng kinh người vang lên, khiến Từ Vệ đang ôm tôi hướng về phía nhà trọ cũng giật mình khựng lại. Tôi nhổm người, cố giãy khỏi tay Từ Vệ ngốc để xem náo nhiệt.
“Hắn đáng bị như vậy!” Giọng nữ tử lạnh lùng, từ xa cũng trông thấy gương mặt tên Nhị Hầu còn đang bất tỉnh nhân sự đã sưng lên như hai cái bánh bao. “Cả gan đả thương quận mã gia và quận chúa, tội này tru di cửu tộc. Mau tống hắn vào đại lao, bổn cung sẽ tự tay đem hắn ra trừng trị.”
Tôi ngạc nhiên trợn mắt nhìn dáng bộ đằng đằng sát khí của Lê Hiểu Nguyệt, hận mình không thốt nên lời cảm thán. Đúng là con Vua có khác, khí chất đúng là bức người a~~
Nàng ta xoay người mau chóng tiến về phía chúng tôi. Gương mặt đằng đằng sát khí đã chuyển sang tái xanh đầy thương tâm. Lê Hiểu Nguyệt liếc nhìn tôi, khóe miệng dường như muốn hỏi, nhưng rốt cuộc vẫn không nên lời. Tôi gật đầu, tỏ ý không sao. Lúc bấy giờ nàng mới thu lại một phần vẻ thương tâm, lo lắng siết lấy tay quận chúa: “Hinh tỷ, tỷ không sao chứ? Có bị thương ở đâu không? Người đâu, mau tìm đại phu.”
Thực ra điều này không cần nàng ta nói, vốn Mạch Ly đã vừa khóc nức nở vừa nháo nhác cùng sai nha chạy đi tìm đại phu từ sớm. Có lẽ họ cũng đang trên đường vội vàng tới chỗ chúng tôi.
Lê Hinh lắc đầu, nàng nghẹn ngào nhìn tôi: “Tỷ không việc gì, nhưng Tiếu Trình vì cứu tỷ mà trở nên như vậy. Nếu Dương công tử đến chậm một khắc, e rằng…” Nói tới đây, sắc mặt nàng tái nhợt, bàn tay siết tôi lại càng thêm chặt hơn.
Nàng lại nghĩ đi đâu rồi. Nếu không phải tôi đẩy nàng vào nguy hiểm, thì cả hai chúng tôi giờ đã không thê thảm như vậy. Tôi gắng hết sức mấp máy khóe môi, mặc cho cổ họng đau rát: “Không… không phải… đừng nghĩ… như thế…”
Lúc này Hạ Vy đã lồm cồm bò lên từ thông đạo, phi thân đến chỗ tôi mà rống: “Còn đứng đây tán dóc cái quái gì nữa, mau đem quận mã gia của các người đi xử lý vết thương.”
Từ Vệ sực nhớ ra việc chính, liếc nhìn chân tôi liền đen mặt lại, sau đó vội vã nhấc bổng tôi lên mà hướng về nhà trọ. Lê Hinh một mực theo sát, dường như nàng sợ chỉ cần rời tôi một khắc là cả đời này vĩnh viễn liền không tìm ra.
Dẫu sao vụ án này cũng đã kết thúc, những việc vặt vãnh còn lại tôi đều tùy ý giao cho Hạ Vy. Nằm ở trên giường sau khi đã được đại phu cẩn thận băng bó vết thương, tôi nhàn nhã ngậm viên ô mai chua loét mà ông ta đưa cho. Không biết quận chúa giờ này đang làm gì, chỉ biết là sau một màn khóc lóc ầm ĩ của Mạch Ly, nàng mới chịu rời tôi ra một chút để cho nha đầu đó tận tụy chăm sóc.
Việc nàng cùng tôi trải qua trong đêm nay, nghĩ lại càng thấy khiếp sợ. Nếu lúc đó Hạ Vy không kịp thời xuất hiện, có lẽ tôi đã được vinh danh lịch sử, một trong những cái chết nực cười nhất mọi thời đại.
Nếu thực sự phải chết mà không bảo vệ được người con gái mình yêu, chắc chắn tôi sẽ chết tức tưởi, chết một cách không cam lòng mà trở thành oan hồn. Nghĩ đến việc thân thể hư nhược của nàng, lại chịu một cú hất đến choáng váng của kẻ sát nhân kia, lòng tôi quặn thất lại, liền lập tức bật dậy.
Không được, tôi phải đi xem nàng một chút. Đã tờ mờ sáng rồi, sao nàng vẫn chưa qua trở lại phòng nghỉ ngơi? ----- Đang định phi thân xuống giường thì cánh cửa bật mở. Tôi trong bộ dáng thò cái cẳng băng bó chi chít xuống đất lập tức khiến gương mặt Lê Hinh lạnh lẽo mấy phần. Nàng nghiêm giọng hỏi: “Tiếu Trình, ngươi đang định làm gì?”
Cổ họng sau mấy canh giờ ngậm ô mai liền đỡ đau rát, tôi đã thều thào đáp lời, nhưng dẫu sao thanh âm vẫn khàn khàn vô cùng kỳ cục.
“Ách, ta đang định đi tìm ngươi a…”
“Ngươi thế nào mà lại không biết bản thân đang bị thương? Còn muốn rời giường chạy lung tung nữa?”
Vấn đề ở chỗ là tôi quá rõ bản thân sức lực đến đâu, dẫu sao cũng là sinh viên ngành Y đa khoa, việc sức khỏe tới chừng mực nào, cơ bản tôi đều biết rõ. Chỉ là tôi không có cách nào cãi lời nàng, bèn nhanh chóng thu chân lên giường.
“Ngươi vì ta mà tiêm thuốc nãy giờ hay sao?” Tôi nhìn bát nước đen ngòm tỏa mùi thảo dược nghi ngút khói, lại nhìn những vết trầy xước trên cổ tay nàng mà không khỏi đau lòng. “Ngươi cũng bị thương, cùng ta nghỉ ngơi đi, lần sau những việc như vậy hãy giao cho người khác.”
Lê Hinh mỉm cười, nàng bưng bát thuốc lại trước mặt tôi rồi ôn nhu đáp: “Ta không sao. Tiếu Trình hãy để ta chăm sóc cho tướng công của mình.”
Trái tim tôi mềm nhũn, để mặc nàng bồi thuốc cho mình, từng ngụm đắng ngắt mà nuốt xuống. Tôi ôm lấy eo Lê Hinh, ngăn không cho nàng mang cái chén rỗng rời đi: “Hinh nhi, ở lại với ta. Ta rất sợ nếu một mai tỉnh lại mà không có ngươi bên cạnh, sợ phải rời xa ngươi, sợ mất ngươi…”
Cơ thể nàng khẽ run lên, như con mèo nhỏ mà rúc vào lòng tôi. Cảm nhận ngực áo mình ẩm ướt, tôi khẽ nâng cằm nàng, nhẹ đặt xuống đôi môi kia một nụ hôn.
“Sao lại khóc? Ngươi có biết lúc mình khóc thực làm cho ta đau lòng hay không?”
Tôi gạt đi những giọt nước mắt lăn trên má nàng, ôn nhu chạm vào đôi mi ẩm ướt. Lê Hinh khẽ chớp chớp mi mắt, nàng tựa cằm lên vai tôi mà thì thầm: “Hôm nay ta đã rất sợ, khi nhìn thấy ngươi ở dưới thông đạo đó, ta không cách nào có thể cứu ngươi, liền cảm thấy bất lực vô cùng. Trái tim ta như vỡ vụn ra vậy, Tiếu Trình. Ta đã có suy nghĩ thoáng qua rằng, nếu hắn giết ngươi rồi, mạng này ta cũng không cần nữa. Ta sẽ cùng ngươi làm oan hồn, bên ngươi mãi không rời xa…”
“Hinh nhi, đừng bao giờ có suy nghĩ đó được không? Coi như là vì ta đi.”
Ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ, rơi xuống gương mặt cùng đôi mắt long lanh đầy lệ. Tôi hô một tiếng trong đầu, thực sự ‘lê hoa đái vũ’ a. Khóc một dòng mà vẫn đẹp như tiên nữ như thế này, tôi không kiềm được môi lại hôn xuống, cướp đi những tiếng nấc nghẹn ngào kia.
Để thật lâu sau, khi gương mặt trắng thanh thoát kia đã ửng đỏ đầy diễm lệ, tôi mới lưu luyến rời môi Lê Hinh. Nàng mơ màng nhìn tôi, lại xoa xoa lên cổ họng tôi: “Nơi này ngươi còn đau nhiều không vậy?”
“Ta đỡ rồi, có thể hôn nàng thêm nhiều lần nữa.”
“… Nghe giọng ngươi kỳ quá, còn đau mà cứ làm qua chuyện kia.”
Tôi mỉm cười, ôm nàng nằm xuống giường. Như ngốc tử mà rúc mặt vào trong lồng ngực nàng, cảm nhận hương thơm ngọt ngào say đắm, đầu óc choáng váng vì mất máu nãy giờ liền thanh tỉnh hơn nhiều. Nàng khẽ vuốt tóc tôi mà thì thầm: “Hứa với ta, dù trong hoàn cảnh nào cũng không được buông xuôi. Ngươi có hiểu không?”
Điều đau đớn nhất trong cuộc đời, chính là việc bất lực khi nhìn thấy người mình yêu thương phải rời xa nhân gian mà không thể làm gì. Tôi ôm nàng chặt hơn, sau đó khàn khàn đáp lời: “Thực xin lỗi, nương tử. Ta sẽ không như vậy nữa.”
Rốt cuộc khóe môi Lê Hinh cũng cong cong, nàng hôn lên trán tôi rồi nhẹ vỗ về sống lưng dỗ tôi vào giấc ngủ. Dù mệt mỏi, nhưng đêm đó tôi ngủ thật ngon trong vòng tay của nàng.
Quá giờ ngọ trưa hôm sau, tôi mới lười bướng nhướn mi khi ánh nắng ngày xuân rọi qua khung cửa. Phát giác người con gái bên cạnh đã từ lâu tỉnh giấc, nhưng vẫn nhẫn nại nằm bên cạnh mình, tôi mỉm cười nắm lấy tay nàng: “Dậy thôi nga, ngươi đói bụng chưa?”
Nàng khe khẽ gật đầu, sau đó đỡ tôi dậy chải tóc thay xiêm y. Chúng tôi rửa mặt đánh răng rồi nhanh chóng xuống dưới lầu.
Vụ án đã giải được oan tình, thế nên quán trọ lại có phần nhộn nhịp hơn trước. Nói là nhộn nhịp thực ra cũng không đúng, bởi hầu hết đều là người trong phủ của tôi và công chúa. Nhưng bất quá thì chủ quán vô cùng hào hứng, thấy tôi liền chắp tay cung kính hành lễ, sau đó mời chúng tôi một mâm cơm nóng hổi.
Tôi có chút khổ sở vì phải chịu đựng cái chân phiền phức. Muốn phi thân thật nhanh tới ngồi vào bàn, nhưng Lê Hinh đã nghiêm mặt trừng tôi, cẩn trọng đỡ tôi từng bước một. Tôi cũng hết cách, đành thu lại dáng bộ phi thường mất mặt khi nhìn thấy đồ ăn ngon, khiêm tốn cùng nàng ngồi xuống bàn ăn.
Mạch Ly thấy sắc mặt tôi đã hồng hào trở lại, liền thở phào nhẹ nhõm mà lên tiếng: “Quận mã gia, ngài đêm qua làm chúng nô tì một phen kinh hãi quá.”
Từ Vệ ngốc nghếch cũng góp vui: “Quận chúa cũng vì gia mà lo lắng chạy tới chạy lui…”
Còn chưa dứt lời đã bị quận chúa ‘xuỵt’ một cái, sau đó nàng mỉm cười, ôn nhu đẩy bát cháo gà với hạt sen tới trước mặt tôi: “Cổ họng ngươi vẫn còn đau, nên ta bảo nhà bếp chuẩn bị cho ngươi món này. Ăn nhiều một chút cho chóng khỏe.”
Tôi vì căn bản cái giọng còn khàn khàn như đám đàn ông thực sự, liền cũng ngại mở miệng, chỉ khoát tay cho bọn Từ Vệ và Mạch Ly lui ra. Nhìn chằm chằm đĩa thịt gà nướng, lòng tôi đau như cắt, chỉ tiếc không thể rơi lệ đầm đìa. Dẫu có ngon thực, nhưng với cái cổ họng còn sưng to thì tôi không có cách nào nuốt xuống mấy món của ông chủ quán.
“Hay để ta sé nhỏ thịt gà cho Tiếu trình nhé.” Dường như đọc được suy nghĩ của tôi, nàng không ngại ngần mà cầm lấy một chiếc đùi gà nướng thơm lừng, sau đó từ tốn gỡ nhỏ từng chút một để vào bát của tôi.
Nàng dường như đúng như lời nói đêm qua, như một nữ nhân bình thường giản dị mà chăm sóc cho phu quân. Lòng tôi tràn ngập xúc động, hai mắt nhìn nàng cay cay, liền chậm rãi khó khăn nuốt xuống từng miếng.
Bữa ăn hôm nay thật ngon miệng, thật ngọt ngào đầy yêu thương. Dường như sự việc xảy ra đêm qua đã khiến chúng tôi càng thêm trân trọng những khoảnh khắc được ở bên nhau như lúc này. Tôi mỉm cười, cũng gắp những món thanh đạm trên mâm vào bát của nàng.
Không khí ngọt ngào lại bị cắt đứt bởi tiếng bước chân chạy huỳnh huỵch. Tôi nhíu mày nhìn lại phía sau, lập tức cảm thấy chướng mắt, mặc cổ họng vẫn còn đau mà quát tháo: “Họ Dương kia, thay ngay bộ y phục đó ra.”
Không biết từ đêm qua tới giờ cô nàng này đã chạy tới chạy lui ở nơi nào, rốt cuộc lại kiếm được một bộ đồ đạo sĩ mới toanh. Tuy không rối rắm như bộ cũ, chỉ hai màu đen trắng và vòng tròn âm dương làm chủ đạo, thế nhưng vẫn không hề thuận mắt tí nào. Dáng người nhỏ thó của cô nàng lại càng thêm ốm nhom nhem trong bộ đồ rộng thùng thà thùng thình đó.
“Họ Lục, tớ nói này, cậu chẳng có chút thành ý gì a.” Hạ Vy không hài lòng mà đặt mông ngồi xuống cạnh tôi, đem mấy viên lạc rang vào mồm nhai tóp tép, “Lão tử đây đêm qua cứu cậu một mạng, lại vì cậu mà chạy đôn chạy đáo khắp nơi dọn dẹp vụ án. Thế mà một câu tử tế cũng không nói được với tớ?”
Tôi lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng, chẳng thèm so đo với con nhỏ rách việc. Lê Hinh mỉm cười giảng hòa: “Dương tỷ, Hiểu Nguyệt muội ấy không phải ở chỗ tỷ sao?”
Hạ Vy vừa lúng búng nhai vừa đáp: “Chắc Sửu chi huyện đang mời dùng bữa để nịnh nọt đó mà. Cả đêm qua ta thực bận rội a, nên không ngủ chung với công chúa như đêm trước. Nàng ta làm gì, căn bản ta cũng không rõ.”
Nghe Hạ Vy nói, ngụm trà trong miệng tôi liền phun ra. Chẳng đợi Lê Hinh kịp kinh ngạc, tôi đã lắp bắp cả kinh: “Gì? Cậu… cái con bé này, thực không muốn sống nữa hay sao? Thế nào mà lại ngủ cùng công chúa cơ chứ?”
“Tiếu Trình, cậu lớn tiếng như vậy làm cái gì chứ?” Hạ Vy nhìn ngó xung quanh, sau đó chắc chắn chỉ có ba người chúng tôi liền hạ giọng nói. “Không phải như cậu nghĩ đâu. Tớ dù sao cũng đang trong bộ dáng nam nhân, sao có thể cùng công chúa chung một giường chứ? Là công chúa sợ hãi ban đêm, liền đập cửa phòng tớ. Vì thế nên đành nhường nàng ta ngủ trên giường, tớ nằm dưới sàn a.”
Dù thế nào thì cũng quá lỗ mãng rồi đi! ---- Tôi nhíu nhíu mày trừng mắt cảnh cáo Hạ Vy, ngược lại con bé chỉ cười cười lấy lòng. Lê Hinh ngồi bên tôi liền hắng giọng, lại như nhớ ra việc gì đó, nàng liền hỏi: “Đêm qua, sao tỷ lại ở trong thông đạo đó? Tỷ từ lối nhà tên Nhị Hầu mà xuống hay sao?”
“Là Tiếu Trình từ đầu đã kêu ta theo dõi hắn.” Hạ Vy nhún vai, trước biểu hiện kinh ngạc của Lê Hinh liền lên tiếng, “Lời khai từ ban đầu của hắn đã khiến chúng ta nghi ngờ. Ngày đó thi thể Mộng Điệp Điệp cháy đen, không xác định danh tính, nhưng hắn đã khẳng định đó là một nữ nhân. Hơn nữa, trong quyển nhật ký của thầy Lưu rõ ràng đã viết, thầy ấy có nhắc qua chuyện chính mình sẽ nhảy xuống sông Hoàng Liêu với Nhị Hầu, vậy mà hắn nói không hề biết ý định của thầy ấy.”
Lê Hinh dường như vỡ lẽ, nàng quay sang tôi khẽ nhíu mày: “Vậy là Tiếu Trình từ trước đã biết Dương tỷ sẽ xuất hiện cùng chúng ta trong thông đạo hay sao? Vì vậy ngươi không lo sợ sẽ mất mạng?”
Tôi không đáp lời nàng, chỉ cúi đầu tiếp tục uống cháo. Hạ Vy liền áy náy giải thích: “Thực ra là hên xui! Tiếu Trình từ trước chỉ nói ta theo dõi Nhị Hầu, không hề nhắc qua có thông đạo. Chỉ là bỗng dưng ta phát hiện hắn lén lút đi ra vườn sau, từ đó phát hiện ra cửa vào thông đạo ở trong góc khuất thường bị cây cỏ rậm rạp che khuất.”
Lê Hinh thở dài, nàng siết lấy bàn tay tôi mà nói: “Hai người thực là quá mạo hiểm. Chỉ riêng với việc một mình vào đó thôi cũng thật ngốc nghếch rồi. Ngộc nhỡ thực sự xảy ra việc gì…”
“Căn bản sự tò mò lúc nào cũng khiến con người trở nên ngu ngốc.” Tôi vội cướp lời nàng, tránh để nàng lại thương tâm khi mường tượng ra viễn cảnh lúc Nhị Hầu đưa dao hạ xuống đầu tôi, “Ta cũng từng nghĩ qua, nhưng không biết lượng sức mình, chỉ đem theo một con dao nhỏ. Còn họ Dương kia thì là quá dốt nát. Ta chỉ dặn đứng ngoài theo dõi, ấy vậy mà tay không chuẩn bị liền cứ thế theo tên Nhị Hầu tiến vào thông đạo.”
“Điêu nó vừa vừa phải phải thôi.” Hạ Vy trừng mắt lườm nguýt tôi, “May mà lão tử luôn mang theo bột phấn bên người nga, không cả hai đã cùng xuống gặp Diêm Vương uống chè đánh cờ Tướng rồi. Nói gì thì nói, đồ nghề đạo sĩ của tớ đã cứu mạng chúng ta, cậu không nên phỉ báng bộ dáng của tớ nữa.”
Sự việc cũng gần như tôi suy đoán. Vì Mộng Điệp Điệp dứt khoát cắt đứt mối quan hệ nên Nhị Hầu nổi dã tâm, liền ra tay bóp cổ nàng. Sau khi nàng ta tắt thở liền nhanh chóng kéo xác xuống thông đạo, bẻ tàn phế chân tay. Bệnh hoạn hơn, hắn lôi tử thi vào căn phòng dưới thông đạo đó mà cưỡng bức. Sau khi gây án, hắn vứt bỏ xác của Mộng Điệp Điệp ở đó, thảnh thơi về nhà mình bằng cửa thông đạo trong vườn. Hắn định bụng cứ để mặc cái xác ở đó, dù gì cũng sẽ không ai phát hiện ra. Nhưng phát hiện ý định nhảy sông của Lưu Điên, hắn liền nhanh chóng nghĩ cách đổ tội. Đằng nào từ trước ai cũng nghĩ thầy Lưu bị thần kinh, nếu có giết người thì quan phủ cũng chẳng thèm truy xét nhiều thêm.
Hắn liền dụ thầy Lưu cùng Chung Kiến đến quán uống rượu, đường đường chính chính mà về nhà, tiến tới thông đạo bằng cửa sau vườn, đem xác của Mộng Điệp Điệp bẻ gập vào một chiếc túi vải. Hắn đem chiếc túi ra trước cửa phòng nàng ta, tẩm dầu hỏa mà đốt. Sau đó, lại nhanh chóng quay về nhà, tiến đến quán rượu như chưa từng có việc gì xảy ra. Tiếp theo đó, chính hắn nghiễm nhiên có bằng chứng ngoại phạm vô cùng hoàn hảo, lại còn cùng lúc xuất hiện khi xác chết đã cháy đen thui không thể nhận dạng cùng những người khác. Việc hắn đuổi theo Lưu Điên khuyên giải vào đêm đó, cũng chỉ để chắc chắn rằng Lưu Điên sẽ nhảy sông Hoàng Liêu. Có thể nếu thầy ấy bỗng dưng suy nghĩ lại, hắn sẽ tự mình ra tay sát hại thầy ấy…
“Vẫn là lòng người thực khó lường.” Hạ Vy chép miệng, liền chốt lại một câu sau khi kể lể dông dài.
Sau vụ án, chúng tôi tới trấn Thanh Tri ở lại chơi mấy hôm cùng Hy Chiêu đại nương và Hương Liên. Lê Hiểu Nguyệt tưởng rằng là một nàng công chúa đài các cái gì cũng chưa từng trải qua, ấy thế nhưng không hề phàn nàn một lời nào. Cũng dễ nhận thấy, thành kiến của Hạ Vy dành cho nàng ta sau chuyến đi này lại giảm đi mấy phần. Tuy không tránh khỏi tranh cãi nảy lửa như lúc trước, nhưng Hạ Vy giờ cũng đã biết nhẫn, không đôi co nhiều mà đều nhường Lê Hiểu Nguyệt.
Với điểm thay đổi kỳ diệu này của Hạ Vy, tôi liền nghi hoặc thì thầm vào tai cô nàng: “Này, có phải cảm tình cậu dành cho công chúa đã khác trước nhiều rồi?”
Mặc dù tôi không hề có ý sâu xa, chỉ là có thể dễ nhận thấy hai người đó có thể làm bạn, thế nhưng Hạ Vy bỗng dưng nhíu mày, phản ứng gay gắt: “Lê Hiểu Nguyệt? Không có đâu! Lão tử có đánh chết cũng không giao lưu cùng con bé đó.”
Tôi cũng bị Hạ Vy dọa cho câm nín, chỉ cảm thấy có điều gì đó không đúng từ con bạn. Thế là không nhịn được đành vỗ vào đầu nó một cái: “Cái gì mà lão tử? Cậu đem mình biến thành đàn ông con trai thật luôn rồi đó à?”
Ngược lại, Hạ Vy vô cùng vui vẻ đáp: “Như vậy mới hợp với bộ dáng hiện tại của tớ chứ. Tiếu Trình, cậu nói xem. Nếu biết trước phẫn nam trang tớ lại đẹp trai không thua kém gì cậu thế này, ở hiện đại tớ cũng đã nổi tiếng rồi cũng nên.”
Bất quá cũng chỉ là ảo tưởng sức mạnh.
Khi trở lại Kinh thành cũng đã gần cuối tháng Giêng. Với việc xuất cung đột ngột như vậy, công chúa đã bị hoàng hậu nương nương quở trách rất nặng nề. May mắn được Lê Hinh đứng ra nói đỡ, công chúa mới tránh được hình phạt cấm túc. Đối với sự nổi giận của Hoàng hậu, nàng ta chỉ thản nhiên đáp: “Con lần này là đi phá án đó Mẫu hậu.”
Đương nhiên việc tôi cùng Lê Hinh xém chút nữa bị sát hại oan uổng đều được giấu nhẹm, nếu không khi trở về, không chỉ Cát Lợi tướng quân, mà anh Hoàng sẽ trực tiếp đem chúng tôi nhốt hẳn vào phủ không cho ra ngoài nửa bước.
Cái chân què quặt của tôi sau một tháng chỉ nằm giường, ăn với ngủ thì cũng đã bắt đầu lành lặn. Tôi có thể tự mình đi dạo, làm mấy việc lặt vặt mà không cần quận chúa hay Từ Vệ giúp đỡ.
Chỉ là có lúc quá nhàm chán, tôi liền rủ rê nàng tới trấn Nam Ninh chơi với cụ tổ, cũng khoảng thời gian đó ít nhiều được Lục Tiếu Hoa giáo huấn kiêm dạy dỗ về các phương thuốc chữa bệnh. Dẫu sao nhà tôi cũng có truyền thống y học, lại là một sinh viên năm hai ngành y, việc tiếp thu không hề khó. Sau đó lại xin mấy cuốn sách về các loại dược thảo điều trị về Kinh để đọc lúc rảnh rỗi.
Khoảng thời gian này thực tế cũng là những lúc tâm trạng tôi mông lung nhất. Cuộc sống hạnh phúc bên Lê Hinh khiến tôi có điểm lo sợ, sợ rằng một ngày sẽ phải rời xa nàng, sợ rằng một ngày vĩnh viễn không thể gặp lại nàng nữa.
Cuốn nhật ký của thầy Lưu, tôi không hề xem qua, vì lo lắng Lê Hinh sẽ nghĩ ngợi. Thế nhưng không an lòng mà đẩy hết thảy mọi việc nghiên cứu qua cho Hạ Vy. Cô nàng cũng vô cùng biết ý, chỉ khi nào không có quận chúa mới dám cùng tôi nghiêm túc nói về vấn đề này.
“Tiếu Trình, tớ tin chắc rằng thầy Lưu đã về được thời hiện đại rồi.” Cô nàng nhìn trước ngó sau, lại lục trong ngực áo quyển sổ đã bị vân vê đến nhàu nhĩ, “Thầy ấy đã nghiên cứu rất kỹ, không thể nào một đầu óc bác học như vậy lại tính toán sai được đâu.”
Đại khái vào ngày rằm tháng hai năm 1470, khi ‘cánh cửa thời gian’, được thầy Lưu tạm gọi như vậy trong nhật ký, lại mở ra lần nữa. Đó chính là thời khắc khi vầng trăng tròn vành vạnh trên bầu trời, nhưng mặt nước sông Hoàng Liêu êm ả thường ngày lại nổi sóng cuồn cuộn. Khi đó thầy ấy đã cực kỳ bất ngờ, một vòng xoáy nước rộng như cái hũ nút liền phát tỏa ra ánh sáng soi chiếu cả một vùng nước đục ngầu. Cánh cổng thời gian khổng lồ ấy sâu hun hút nằm ngay trên mặt sông, dù vậy nhưng không hề có một giọt nước nào chạm tới được.
Là ngày rằm không sao cũng chẳng có gió, ấy vậy mà khi vòng tròn sáng quắc đó ngày một thu nhỏ hẹp dần, thì sấm sét lại rạch ngang bầu trời, đánh thẳng xuống chiếc cổng đó. Thầy Lưu vừa cuống vừa sợ, liền quăng luôn con gà sống mình đang cầm trên tay vào xuống vòng xoáy. Chỉ thấy sấm rền vang trời một lần nữa, vòng xoáy nhỏ lại rồi mất hẳn, trả lại vẻ êm ả cho mặt sông Hoàng Liêu.
Thầy Lưu đứng trên vách núi quan sát mà cả kinh. Khi con gà bị ném qua vòng xoáy sáng rực kia liền mất hút không có tăm hơi, cũng chẳng hề thấy xuất hiện xác chết trên mặt sông êm ả. Dường như, nó thực sự đã bị hút đến một nơi nào đó.
Từ lần thấy được cánh cổng đó, thầy Lưu ngày nào cũng ra sông Hoàng Liêu quan sát, có lẽ phải một thời điểm thích hợp nào đó, vòng xoáy kia mới lại xuất hiện. Và lần thứ hai vào ngày rằm tháng sáu. Lúc đó Nhị Hầu đang cùng thầy Lưu uống rượu, gió bỗng dưng nổi lên cuồn cuộn. Biết là cánh cổng sắp xuất hiện, thầy trực tiếp mang con trâu đã giữ bên cạnh mấy tháng qua, đến bên vách núi.
Trước sự bàng hoàng của Nhị Hầu, thầy Lưu không thương tình liền đẩy mạnh con trâu kia xuống vòng xoáy sáng rực. Lại một hồi sấm sét vang rền, con trâu mất hút giữa mặt sông Hoàng Liêu êm ả. Lúc này tên Nhị Hầu mới kinh hãi lắp bắp: “Lưu Điên, ban nãy… ban nãy sao ông lại đem con trâu kia đẩy xuống sông? Nó… nó mà chết thì sao hả?”
Thầy Lưu liền mừng rỡ, quay ngoắt lại lay vai Nhị Hầu: “Ngươi không thấy hay sao? Vòng xoáy đó, cánh cổng đó đã mang con trâu đi rồi. Nó đã đến một tương lai cách đây cả mấy trăm năm, ngươi không thấy vầng sáng kỳ diệu đó hay sao?”
Nhị Hầu gạt tay thầy Lưu, khó hiểu hỏi lại: “Vầng sáng? Vòng xoáy? Ông đang nói cái gì vậy? Rõ ràng mặt sông vẫn hoàn toàn yên tĩnh nãy giờ, không có đến nổi một con sóng to chứ đừng nói là vòng xoáy.”
Lời của Nhị Hầu khiến thầy Lưu khựng lại vô cùng kinh ngạc. “Cả tiếng sấm rền vang như vậy, cũng không nghe thấy?”
“Hoàn toàn không có gì?” Nhị Hầu khẳng định chắc nịch, “Chỉ có việc ông đem cả con trâu vứt xuống dưới kia rồi a.”
Sau hai lần trực tiếp ném vật sống vào vòng xoáy kia, thầy Lưu liền kết luận hai điều rằng. Thứ nhất, vật sống đó không còn ở lại thời điểm năm 1470 nữa, mà đã được ‘cổng thời gian’ mang về năm 2016. Thứ hai, sở dĩ có thể kết luận cánh cổng kia thông tới tương lai đúng năm 2016, bởi chỉ có những người nào mang ‘lỗ hổng thời gian’ mới có thể nhìn thấy cánh cổng. Nếu cánh cổng kia đem người ta trở về quá khứ, nó cũng sẽ chính là lối thoát trở về thời điểm hiện tại.
Ngày cuối cùng được ghi trong nhật ký chính là ngày 14 tháng chạp năm 1470, thầy Lưu đã nói: “Tôi đánh cược toàn bộ vào ngày mai, lần cuối cánh cửa mở trong năm nay. Nếu may mắn như tôi dự đoán, chắc chắn tôi sẽ trở về tương lai.”
Hạ Vy cầm quyển nhật ký trong tay mà run rẩy. Khóe miệng khô rang liền nhấp một ngụm trà. “Tiếu Trình, lần tới của chúng ta là vào ngày rằm tháng năm, cũng sắp tới rồi. Chúng ta phải thử! Nếu vòng xoáy đó chẳng thông tới đâu, thì chúng ta còn có thể bơi vào bờ.”
Giờ đã là cuối tháng tư, cái lành lạnh của ngày xuân cũng đã tan biến từ lâu, thay vào đó là cảm giác nóng nực không thôi. Thế nhưng sống lưng tôi lại lạnh toát, tôi nằm xoài ra tấm phản ở lương đình, miệng lẩm bẩm: “Liệu ở dưới lòng sông có hố ngầm hay đại loại là xoáy nước gì…”
“Hoàn toàn không. Thầy Lưu đã viết rõ ràng trong đây rồi.”
Câu khẳng định cả Hạ Vy dường như lại càng khiến lòng tôi thêm nao núng.
Vậy, có thể tôi sẽ được trở về nhà ư? Việc này nếu thành công thì tôi sẽ lại về với cuộc sống hiện đại bình thường, có ti vi, có nhà cao cửa rộng, quạt máy điều hòa vù vù… và vẫn thế, là một sinh viên đại học năm thứ hai.
Nhưng còn Lê Hinh…
Tôi chắc chắn không thể rời xa nàng được, cũng không thể bỏ mặc nàng ở lại đây một mình. Giờ nàng cũng là gia đình của tôi, cũng giống như gia đình ở thời điểm hiện đại đang mong ngóng tôi từng giờ từng khắc. Tôi đem lấy trong ngực áo sợi dây chuyền bạc từ nhỏ tới lớn đều đeo trên cổ, nó là thứ duy nhất mà tôi mang theo trên người khi xuyên không. Sợi dây này được ông nội tự tay đeo vào cổ, dõng dạc nói rằng: “Khi đeo chiếc vòng này, dù ở đâu, dù đi đâu, thời điểm nào, thì con chắc chắn vẫn là con cháu họ Lục.”
Chính vì thế, sợi dây chuyền này cũng quan trọng như mạng sống của tôi.
Lòng tôi chùng xuống, không muốn tiếp tục bàn luận về việc này nữa, liền càu nhàu ngắt lời Hạ Vy: “Đi thôi, tớ đói bụng rồi.”
Bữa cơm tối đó vì sự trầm mặc của tôi mà diễn ra vô cùng yên lặng.
Lê Hinh từ sau khi từ thị trấn nhỏ trở về, nàng luôn né tránh nhắc tới chuyện của thầy Lưu, cũng không hề cùng tôi nói về việc quay trở lại hiện đại. Trong lòng nàng hiểu rõ hơn ai hết, dù nàng có theo tôi đi cùng, thì trở về thời điểm tương lai cả trăm năm sau đó, nàng cũng sẽ tan vào mây khói…
Tôi có thể từ tương lai trở về, nhưng nàng thì không thể từ quá khứ mà cùng tôi rời đi.
“Tiếu Trình, ta nghe trận chiến đã hoàn toàn thắng lợi. Hoàng thúc cùng phụ vương và ca ca đang làm lễ tấu cáo ở Thái miếu Lam Kinh. Chắc chừng một tuần lễ nữa sẽ về tới Đông Kinh.” Lê Hinh vô cùng nhẹ nhàng tháo mở bầu không khí tĩnh lặng, nàng gắp vào chén tôi một chút thịt cá.
Hạ Vy nghe vậy liền sáng rực mắt, miệng vẫn nhai nhồm nhoàm thịt gà nhưng đã lúng búng hỏi: “Vậy là ngày mồng một tháng năm nhà Vua sẽ tổ chức lễ mừng thắng trận đấy. Hinh muội, liệu chúng ta có được mời dự yến tiệc hay không?”
Tôi nhướn mày, lập tức tạt cho Hạ Vy một gáo nước lạnh: “Đừng có mơ hão. Mở tiệc cho dân gian thì cậu chắc chắn sẽ được tham gia, còn vời vào cung Vua dự đại tiệc với các triều thần thì còn khuya.”
Vốn dĩ Lê Hinh đã quen thuộc với việc chúng tôi là người từ tương lai, có thể biết trước một vài sự kiện trong lịch sử dân tộc, thế nên nàng không tham gia tranh cãi hay tỏ ý ngạc nhiên cùng chúng tôi mà chỉ lặng lẽ mỉm cười: “Tiếu Trình hôm đó cùng ta vào cung bái kiến Hoàng thúc. Dù sao giờ ngươi cũng mang thân phận quận mã gia, nên việc thưởng rượu cùng các quan văn võ tướng là chuyện không thể tránh. Chỉ là vẫn nên uống ít đi…”
Nghe Lê Hinh nói vậy, Hạ Vy tự hào vỗ đôm đốp vào vai tôi: “Họ Lục này rượu chè thì miễn bàn, chỉ cần không uống cực kỳ nhiều thì sẽ không ăn nói linh tinh.”
Tôi giãy khỏi Hạ Vy, thản nhiên siết nhẹ lấy bàn tay của Lê Hinh mà ôn nhu nói: “Được, ta sẽ đi. Dù gì ta cũng là trụ cột gia đình nha.”
“Có lẽ ta sẽ không được phép ở lại đến hết yến tiệc. Thường thì sẽ phải lui ra khi nam nhân bắt đầu đàm đạo nâng chén, sau đó sẽ cùng Hoàng hậu nương nương thưởng nhạc và trà bánh. Đó là việc của nữ nhi.”
Ách, giờ mới biết còn loại phân biệt này nữa.
“Cho nên, Tiếu Trình, thực ra ngươi vẫn là nữ tử, đừng uống quá chén như nam nhân.”
Lê Hinh nhẹ nhàng khuyên bảo, còn trong lòng tôi đã một trận rầu rĩ. “Dự tiệc mà không có ngươi thì chán muốn chết ta a.”
“Ngươi thực giống hài tử ngốc nghếch.” Nàng mỉm cười, dịu dàng xoa má tôi.
Bấy giờ trăng đã lên, làn gió man mát từ ao nhỏ thổi vào khiến tôi vô cùng sảng khoái. Bên cạnh nàng như vậy lúc nào cũng khiến tâm trạng tôi nhẹ nhõm, vô lo vô nghĩ mà hưởng thụ.
Nhưng chưa được bao lâu, trong sân đã nghe tiếng bước chân rồi giọng nói hớt hải của Mạch Ly: “Nga, bẩm quận mã gia, quận chúa… Công chúa, công chúa… ngài ấy lại tìm tới Dương công tử tính sổ a~~~”
Tôi và Lê Hinh đã quá quen thuộc tình huống này, liền không đáp mà chậm rãi nhấp trà.
Mặt Hạ Vy đen lại, cô nàng nâng vạt áo, trực tiếp bước ra ngoài sân nghênh chiến. Khi đi còn không quên làu bàu: “Ta có thù có oán gì với cái con bé này chứ!”
Sau đó liền một trận nhốn nháo inh ỏi, giọng của Lê Hiểu Nguyệt thì cao vút mấy quãng: “Cái đồ âm dương lẹo cái nhà ngươi…”
“Cái đồ công chúa, giời đánh còn tránh miếng ăn…”
Tôi nghe mà cũng phải khẽ lắc đầu thở dài. Lê Hinh nhìn tôi mà bật cười: “Tiếu Trình, chúng ta cùng đi dạo nhé.”
“Ân.”
Đáp lời nàng một tiếng, tôi vô cùng thoải mái siết lấy bàn tay mềm mại kia. Bỏ sau lưng tiếng cãi vã như chó mèo của hai người kia, chúng tôi tay trong tay dạo bước trên con phố Đông Kinh tấp nập.
“Cái kia, Tiếu Trình… nếu có thể, ngươi cứ quay về…”
Bỗng dưng nàng lên tiếng, kéo khựng bước chân tôi lại. Đôi mắt to tròn đã phủ một màng nước mỏng trong veo, nàng rũ mi nói tiếp: “Chỉ là, ta không cách nào có thể ép ngươi vĩnh viễn phải ở lại bên ta mà không trở lại cùng gia đình. Ta…”
Không để nàng nói hết câu, tôi liền tiến tới ôm thật chặt nàng vào lòng. Lê Hinh ngạc nhiên, nhưng nàng không hề bài trừ mà cũng siết nhẹ lấy eo tôi.
“Đừng nói nữa Hinh nhi, ngươi cũng là gia đình của ta. Ta tuyệt đối không rời bỏ ngươi được.”
Dẫu biết là chỉ có thể lựa chọn một trong hai, nhưng tình cảm của tôi không thể mang lên bàn cân để đong đếm. Vậy nên cứ thuận theo lẽ tự nhiên đi.
Ông trời đã mang tôi trở về nơi này với nàng, ắt hẳn đã trực tiếp mà vẽ nên nhân duyên. Cả đời tôi đã phạm nhiều sai lầm, nhưng lần này tôi không thể sai lầm được nữa.
***
Ngày mồng một tháng năm, nhà Vua Lê Minh Tông đem theo đội quân tinh nhuệ cùng hai võ Tướng tiến vào thành Đông Kinh trong sự chào đón háo hức của muôn dân trăm họ. Ngài mở tiệc linh đình chiêu đãi nhân dân, nhà nào nhà nấy đều được phát lộc, cả kinh thành dường như chìm trong niềm hân hoan vô bờ.
Ngay tối hôm đó, tôi và Lê Hinh đều được vời vào trong cung tham gia yến tiệc của Hoàng thượng cùng các đại thần. Cái này theo hiện đại mà nói thì là một bữa nhậu hạng sang, chén chú chén anh quả nhiên không tránh khỏi.
Giữa chừng, Hoàng thượng liền nâng chén tới tôi mà từ tốn nói: “Quận mã gia, gần đây sắc mặt ngươi thực tốt.”
Tướng quân Lê Cát Lợi cùng các đại thần nghe xong liền bật cười. Tôi biết anh Hoàng chắc uống cũng nhiều rồi, bắt đầu trêu tôi với Lê Hinh vợ chồng son mới cưới, liền hắng giọng nâng chén, che giấu sự xấu hổ bằng cái nuốt ‘Ực’ xuống bụng. “Bẩm Hoàng thượng, đúng là… thực rất tốt!”
Lời tôi đáp rất rõ ràng rành mạch, liền mang đến tiếng cười vô cùng sảng khoái cho Hoàng thượng. “Đúng là một đại nam nhân. Nào chúng ta cùng nâng chén!”
Lê Hinh mà còn ở đây, chắc chắn nàng sẽ bóp chết tôi vì ngại ngùng mất. Dám nói ra mấy lời này chốn đông người, chắc cũng chỉ có Hoàng thượng và tôi mà thôi.
Mặc dù đã được Cát Thuần idol đỡ cho rất nhiều chén, nhưng dẫu sao tửu lượng của tôi cũng có giới hạn, đi quá phận một chút liền cảm thấy mông lung. Chống chọi đến canh ba nửa đêm, không ngờ tôi cũng có ngày biết cái cảm giác say bét bèn bẹt.
Ngồi trên xe ngựa lắc qua lắc lại, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng Lê Cát Thuần bên tai: “Lục đệ, đệ không sao đấy chứ? Đệ uống nhiều như vậy mà vẫn mở to mắt thao láo a?!”
Thực ra tôi đã sỉn đến không còn thấy trời trăng gì nữa, nhưng đôi mắt vẫn giương to nhất quyết không chịu hạ. Mà bởi vì thế tôi đã nghe chính giọng mình lè nhè: “Cát Thuần idol, anh nói việc này với ta làm gì a? Ta vốn dĩ đâu phải đám trai tráng binh lính như các anh, vậy mà mấy người nam nhân đó, từ già đến trẻ đều cứ muốn chuốc ta hết chén này tới chén khác. Ta bộ dáng thế này mà về nhà, quận chúa sẽ bóp cổ ta chết giãy đành đạch mất.”
Nói xong tôi trực tiếp đem đầu gối lên đùi Lê Cát Thuần, cảm giác dễ chịu hơn việc ngồi nghiêng ngả thế kia nhiều.
Có lẽ chính Lê Cát Thuần chưa từng trải qua tình huống này, thế nên anh chỉ biết cười khổ rồi vỗ vỗ vào lưng tôi: “Đệ đúng là đã quá chén rồi, sỉn thật rồi.”
Tôi khẽ nhíu mày, đầu óc đã bay lên những vì sao xa xôi. Chính mình lúc này cảm thấy hưng phấn đến kỳ lạ, liền đem lời trong lòng mà thốt lên: “Cát Thuần idol, anh có định lấy Hương Liên làm vợ không? Muội ấy thực sự là một cô gái tốt a, có lẽ cũng cùng anh có cảm tình không hề nhỏ. Chỉ là… Ợ…”
Cuối cùng tôi nhịn không được nữa, liền đem hết bữa tối cùng cái bụng căng đầy rượu mà phun hết ra. Thực sự thoải mái a~~~
Tôi đối với việc vừa làm bẩn y phục của chính mình và Lê Cát Thuần đều không coi ra gì, liền bỏ mặc giọng anh đang hốt hoảng, liền bá vai bá cổ của anh mà lè nhè: “Nga, ta thực sự rất yêu em gái của anh… Lê Hinh, sao nàng không cùng sinh ra thời điểm với ta chứ? Tại sao vậy? Như vậy ta đã không bận lòng như lúc này!”
Nói rồi tôi lại vừa cười vừa khóc, không phát giác được chính bản thân trông thảm hại như thế nào. Dù sau đó tôi lải nhải cái gì chính mình cũng không biết, nhưng lại nghe rất rõ giọng nói đầy lo lắng của Lê Cát Thuần bên tai: “Lục đệ, tạm thời ta đưa đệ về phủ tướng quân. Y phục cũng bẩn hết rồi…”
Mí mắt tôi xụp xuống, cảm giác lành lạnh bỗng nhiên phóng đến, tựa như y phục trên người đang dần hạ xuống. Tôi nhíu mày, lại gục xuống cái đệm êm êm nhưng vô cùng vững chãi nào đó bên cạnh. Rất nhanh bỗng cảm nhận một tấm chăn phủ trên người, rồi cơ thể lại nhẹ bẫng, vòng tay ai đó ôm lấy tôi mà nhấc lên.
Trước khi chính thức đi vào giấc mộng, tôi nghe được giọng nói trầm thấp của Lê Cát Thuần lại vang lên: “Chuẩn bị y phục mới, các ngươi lui hết ra, để ta tự mình… thay giúp quận mã.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.