Chương 3
Cầu Mộng
21/03/2013
Ánh nắng ban mai đầu tiên xuyên thấu qua cửa số chiếu vào trong phòng, Tô Doanh Tụ mở mắt, nàng đánh cái ngáp thanh tú, nhưng giữa chừng phải ngừng lại, trợn tròn mắt ra nhìn.
Khuôn mặt lúc ngủ tựa trẻ mới sinh gần trong gang tấc, nửa thân người mình vẫn còn bị hắn ôm vào trong ngực, chăn gối tối hôm qua dùng làm vạch ngăn cách không biết từ khi nào đã bị đá đến cuối giường.
“Tỉnh tỉnh, Kỉ Ngâm Phong, tỉnh tỉnh …”
Dưới sự lay tỉnh đầy “nhiệt tình” và “bất khuất” của Tô Doanh Tụ, Kỉ Ngâm Phong rốt cuộc từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, vẻ mặt mê mang nhìn người đang buồn bực đến kiền nhan phiếm hồng trước mắt.
“Nương tử ------“
“Không được gọi như vậy.” Nàng túm lấy vạt áo hắn, hung hăng uy hiếp: “Còn dám gọi ta như vậy ta sẽ ném ngươi ra ngoài.”
“Được rồi.” Hắn đương nhiên hiểu đạo lý đại trượng phu co được thì cũng dãn được.
“Ngươi làm thế nào mà lại ôm ta ngủ?” Tô Doanh Tụ nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn. Sớm biết rằng sau khi người ở bên ngoài rời đi nên đá hắn xuống giường, nhưng bởi vì hắn ngủ say, dung nhan quá mức đáng yêu mà mềm lòng, vậy nên mới dẫn tới cái tình trạng bây giờ đây.
“Ta cứ nghĩ mình ôm là chăn bông a.” Kỉ Ngâm Phong vô tội nhìn nàng, tuy rằng ôm chăn bông và người hoàn toàn không giống nhau nhưng hắn cũng không cần báo cáo chi tiết như thế.
Biểu tình kia, ánh mắt kia thật sự chân thành, làm Tô Doanh Tụ cho dù hoài nghi cũng không thể nói gì nữa, chỉ có thể oán hận buông vạt áo của hắn ra, sau đó ngay khi cúi đầu xem xét lại túm lấy quần áo của người nào đó kéo hắn tới trước mặt, “Kỉ -- Ngâm – Phong –“ Chết tiệt, dám cứ quần áo của nàng ra, nàng cũng không nhớ rõ mình trong lúc ngủ còn có thói quen thoát y.
Tay Kỉ Ngâm Phong vòng qua thắt lưng nàng, hai người lại cùng nhau đổ nằm xuống đệm giường mềm mại, tiếng tim đập cùng tiếng hít thở của nhau đều có thể cảm nhận rõ ràng.
“Doanh Tụ, ngươi là thê tử của ta, đây là động phòng của chúng ta, mà ta cũng không phải đăng đồ tử.”
Nhìn hắn ánh mắt trong sáng thành khẩn, trong nháy mắt Tô Doanh Tụ không thể phản bác lại hắn, bởi vì hắn nói đều là sự thật.
“Ngươi không muốn cùng ta đi chu công chi lễ *, ta không trách ngươi. Nhưng là nhất thời du củ cũng không phải là bổn ý của ta.”
(*) chu công chi lễ: tương đương với vợ chồng chi thực, tóm lại là chuyện phòng the *đỏ hết cả mặt rùi nè*
“Chúng ta đã giao ước cùng phòng không đồng giường …” Không hiểu sao nàng cư nhiên cảm thấy lương tâm có quý, thật sự gặp quỷ!
Hắn đặt ngón tay lên đôi môi ôn nhuận của nàng, “Nhưng chúng ta tối hôm qua đồng giường, cho nên dù có xảy ra chuyện ngoài dự đoán cũng không thể trách lúc trước chúng ta ước định không tốt.”
Tựa hồ hắn nói cũng có đạo lý.
“Cho nên, chúng ta có thể đi chu công chi lễ sao?” Kỉ Ngâm Phong thanh âm bất tri bất giác mang theo vài phần mị hoặc.
Thiếu chút nữa đã thốt ra từ “được”, Tô Doanh Tụ mắt hạnh trợn lên, không thể tin được mình thiếu chút nữa lại để cho hắn làm càn, “Nam nhi đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi không thể béo nhờ nuốt lời.”
“Bộ dạng của ta quả thật quá mức gầy.” Hắn thản nhiên thừa nhận hết sức bộc trực.
“Ngươi muốn bội ước?” Trong mắt nàng bắt đầu bốc lên từng tia lửa nhỏ.
“Đầu đêm là muốn gặp hồng, nương tử đại nhân.” Hắn thành thật nhìn chằm chằm ánh mắt bốc hỏa của nàng, đột nhiên phát hiện lúc nàng phát hỏa ánh mắt thực mê người.
“Gặp … hồng …” Tô Doanh Tụ có chút lắp bắp lặp lại. Đó là có ý tứ gì?
Kỉ Ngâm Phong vừa thấy vẻ mặt của nàng liền hiểu được sao lại thế này, “Nam nữ sau khi trải qua chu công chi lễ thì sàng đan tuyết trắng sẽ nhiễm hồng, mà bình thường trưởng bối sẽ nghiệm hồng.”
Tô Doanh Tụ vẫn là nghe không hiểu, nương hình như cho tới bây giờ cũng không giảng qua cái này cho nàng.
“Lạc hồng xử nữ a.” Hắn có chút vô lực.
“Ngươi làm sao mà biết?” Nàng ánh mắt vi mị, trong khẩu khí mơ hồ lộ ra một cỗ hàn khí.
“Trong sách có ghi.” Kỉ Ngâm Phong nói chi tiết.
“Thật không?” Nàng cười có chút lạnh lùng, “Ta nhớ hết thảy đệ tử nhà giàu đến một tuổi nhất định sẽ đến thanh lâu kĩ quán để trải nghiệm, phải chứ?”
Hắn vẻ mặt đã chuyển thành biểu tình bị vũ nhục: “Doanh Tụ, ta lấy đầu ta ra để thề, ta không có, thật sự là theo trong sách xem mà biết a.”
“Chứng cớ đâu?” Nàng vẫn không tin.
Kỉ Ngâm Phong lập tức xuống giường đem quyển sách ngày hôm qua lật xem lấy đến.
Tô Doanh Tụ mới nhìn hai trang mà đã mặt đỏ tai hồng không nhìn tiếp được nữa, cắn răng trừng mắt nhìn tên đầu sỏ gây nên, “Ta cứ nghĩ ngươi mỗi ngày cầm sách đều là thánh hiền thư, thì ra là mấy thứ hạ lưu này sao?”
Kỉ Ngâm Phong nghiêm trang nói: “Nương tử, ngươi đây là có điều không biết, cái đó gọi là biết chỉ vì cần biết, không biết vì không muốn biết. Đối với những gì mình không biết thì tự nhiên sẽ có thái độ muốn học tập. Ta từ trước tới nay chưa bao giờ trải qua việc nam nữ, mà nay đến lúc đón dâu, không thể cùng thê tử ở động phòng hai mặt nhìn nhau không biết làm gì được.”
Tựa hồ rất có đạo lý – Không đúng! Tô Doanh Tụ dùng sức ném trả sách cho hắn, “Ngươi là cái đồ hạ lưu bại hoại, còn dám nói chính mình tư tưởng thuần khiết, ngươi từ đầu tới đuôi đều không trong sáng chút nào.”
Kỉ Ngâm Phong cười né qua một bên, “Đối với thê tử của mình tâm hoài bất quỹ là điều thiên kinh địa nghĩa, cho dù nói ra cũng không có vấn đề gì.”
Hắn còn dám nói thế? Tô Doanh Tụ nhảy xuống giường, dự tính nhất định phải đem hắn ném ra ngoài cửa sổ.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân, không tốt rồi. Mau mau … chạy mau đi …” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân hỗn độn.
Chạy? Tô Doanh Tụ buồn bực ra mở cửa phòng, chỉ thấy một gã phó dịch Kỉ phủ chạy vội đến, vẻ mặt hoảng sợ.
“Xảy ra chuyện gì, mới sáng tinh mơ mà sao đã thất kinh như vậy?” Kỉ Ngâm Phong đi đến bên bàn ngồi xuống, mày kiếm nhíu lại nhìn hạ nhân.
“Thiếu gia, bên ngoài … đại sảnh có một vài người giang hồ đến nói là muốn tìm thiếu phu nhân, thoạt nhìn đều không dễ chọc vào.” Hạ nhân thở hổn hển nói, một bên lau đi mồ hôi lạnh trên mặt.
Tô Doanh Tụ mày liễu khẽ nhíu, không nói hai lời liền phi thân chạy đến tiền thính.
Kỉ phủ luôn luôn chỉ cùng nghiệp quan thân sĩ lui tới nay đột nhiên lại có một đám khách giang hồ, xác thực rất khiến người ta cảm thấy kinh tâm động phách. Hơn nữa người tới đều trì đao bội kiếm, tỏa ra một cỗ hơi thở nồng hậu vị giang hồ.
Một bóng hạnh hoàng thiểm nhập đại sảnh, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, cạnh chủ vị đã có thêm một cô nương thanh thanh tú mĩ mặc hoàng y – nàng một đầu tóc đen dài như mây buông thả sau gáy, làm mọi người cho rằng cô nương đây vẫn chưa phải phụ nhân. (Quân: Phụ nữ Trung Quốc sau khi lấy chồng sẽ vấn tóc cao lên, còn thả tóc có nghĩa vẫn còn là một vị cô nương)
“Cha, nương, các ngươi trở về phòng đi thôi. Nơi này giao cho con dâu là tốt rồi.” Tô Doanh Tụ ôn ngôn mềm giọng nói với cha mẹ chồng ngồi đối diện trên ghế chủ vị.
Vợ chồng Kỉ thị liếc nhau, nghĩ đến tình hình ngày hôm qua lúc con dâu ở hỉ đường, gật đầu đồng ý.
Nhìn theo cha mẹ chồng đi vào hậu đường, Tô Doanh Tụ đại mã kim đao hướng ghế chủ vị ngồi xuống, nhìn chung quanh một vòng rồi cười nói: “Chư vị vượt ngàn dặm xa xôi đến đây là đặc biệt muốn chúc mừng ta thành thân sao?”
Trung niên nam tử cầm đầu khóe mắt run rẩy một chút, trầm giọng nói: “Tô cô nương, ta đến đây chính là muốn chứng thật một việc.”
Tô Doanh Tụ lộ ra vẻ mặt mờ mịt, nhẹ vuốt mái tóc dài đen thùi của mình, “Ta không phải giang hồ Vạn Sự Thông a.”
“Thánh nữ của tệ giáo có còn sống ở nhân thế hay không?” Trung niên nam tử ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vẻ mặt biến hóa của nàng.
Tô Doanh Tụ nháy mắt mấy cái, rất kinh ngạc nhìn mọi người đang như hổ rình mồi, “Các ngươi không phải đã đem nàng hạ táng sao? Ta nhớ chính mình còn đi dự lễ tang nha. Thật đáng tiếc cho vị muội muội kết bái, hồng nhan bạc mệnh a …” Nói xong liền một giọt nước mắt to đùng tràn mi mà ra, rơi xuống thấm vào đất, làm người ta xem ở trong mắt một bộ thống khổ nói không nên lời.
“Nhưng hôm qua Huyết Kiếm Vô Tình đại náo hỉ đường không phải cũng là tìm ngươi hỏi chuyện thánh nữ rơi xuống vực sao?” Trung niên nam tử cũng không tùy tiện hoài nghi tính chính xác của tin tức.
“Ngươi làm sao biết hắn không phải là di tình mặc luyến mà yêu thương nữ nhân khác?”
“…” Lời này tựa hồ rất có đạo lý.
“Ta mãnh liệt đề nghị các ngươi đi tìm Vạn Sự Thông đi.” Tô Doanh Tụ ánh mắt vi mị vẽ lên một tia giảo hoạt. Hừ! Cái này gọi là lễ thượng vãng lai. (Quân: Đại khái gần giống như ăn miếng trả miếng)
“Quầy rấy, chúng ta xin cáo từ.” Trung niên nam tử có chút thất vọng chắp tay nói lời từ biệt.
Tô Doanh Tụ mỉm cười nói: “Cuối cùng ta có chuyện này muốn làm phiền chư vị, trăm ngàn lần không cần lại đến Kỉ phủ quấy rầy. Giang hồ sự giang hồ, tin tưởng chư vị cũng không muốn cùng triều đình có quan hệ gì.”
Trung niên nam tử gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, dẫn thủ hạ xoay người rời đi.
Tới đột nhiên mà đi cũng nhanh chóng, dường như Kỉ phủ cho tới bây giờ vốn không hề có một đám người như vậy từng đến.
Kỉ Ngâm Phong theo ngoài cửa đi vào, vẻ mặt hoang mang nhìn một đám người vội vã rời đi, “Doanh Tụ, bọn họ chính là tới hỏi tin tức sao?”
Tô Doanh Tụ vẻ mặt có chút đăm chiêu, ngoảnh mặt làm ngơ câu hỏi của hắn.
Hắn chưa từng gặp biểu tình ngưng trọng của nàng như thế, không khỏi có chút tò mò: “Ngươi suy nghĩ cái gì?”
“Kỉ Ngâm Phong, hôm nay hãy đưa hưu thư cho ta.” Nàng là tới báo ân, không phải lại gây cừu oán. Ân ân oán oán trên giang hồ nàng không muốn liên lụy đến người trong Kỉ gia cùng thế vô tranh, nếu không lương tâm nàng cả đời sẽ bất an.
Kỉ Ngâm Phong sắc mặt nhất thời đen xuống: “Ngươi đã quên ước định của chúng ta?”
Nàng liếc mắt nhìn hắn, chậm rãi từ ghế chủ vị đứng lên, “Ta không quên. Nhưng ta lại càng không muốn người của Kỉ gia vì ta mà bị thương tổn. Giang hồ là nơi tràn ngập huyết vũ tinh phong (mưa máu gió tanh), cũng là nơi không thể giảng đạo lý.”
“Vợ chồng vốn là hoạn nạn có nhau.”
“Kỉ Ngâm Phong, ngươi không hiểu giang hồ nên vĩnh viễn ngươi không có khả năng biết giang hồ có bao nhiêu đáng sợ.” Nếu nói vậy mà có thể dọa được hắn thì cũng không hẳn không phải chuyện tốt. Bởi vì nàng đột nhiên phát hiện mình một thân tuyệt học của thân phụ mà khi đối mặt với vị tài tử thanh danh cực long Giang Nam này cũng không thể chiếm thế thượng phong.
Kỉ Ngâm Phong đột nhiên nở nụ cười, trong ánh mắt toát ra vài tia hứng thú, “Doanh Tụ, tệ nhân mới vừa rồi ở ngoài cửa nhìn vào thì hình như không phải như vậy. Công phu xướng niệm tọa đánh (dùng lời nói để giải quyết sự việc thay cho dùng vũ lực) của ngươi đã muốn lô hỏa thuần thanh rồi. Hơn nữa, từ ngày hôm qua cho đến hôm nay, những người giang hồ quang lâm đến Kỉ gia tựa hồ đối với ngươi đều có một tầng dè chừng và sợ hãi không nói thành lời.”
“Ý của ngươi là …” Nàng ánh mắt cực bất hữu thiện (cực kì không có ý tốt, không có thiện cảm). Người này thông minh như vậy làm gì? Một chút cũng không hảo ngoạn a.
Hắn lại gần nàng, sát bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Trọng hứa hẹn không phải là mỹ đức* của người giang hồ sao? Vậy có gì cứ qua ba tháng rồi nói sau a.”
(*) mỹ đức: mỹ tức là đẹp, đức trong đạo đức. Mỹ đức tức là đức tính tốt đẹp
Hắn quả thật phi thường đáng đánh đòn! Tô Doanh Tụ bàn tay trắng nõn khinh huy, ngay sáng sớm tân hôn ngày thứ nhất đã ném trượng phu của mình ra khỏi đại sảnh Kỉ phủ, làm hạ nhân trong đình viện vẩy nước quét nhà hai mắt nhìn nhau.
Thiếu phu nhân tựa hồ phi thường thích ném thiếu gia, mà thiếu gia của bọn họ …… tựa hồ làm không biết mệt.
Kỉ Ngâm Phong chậm rãi đứng lên, phủi phủi bụi đất bám vào quần áo. Nàng khống chế lực đạo thập phần tốt nha, một chút cũng không làm đau hắn, ngẫu nhiên làm người bay trong không trung cũng không tệ. (Quân: =.=)
Tô Doanh Tụ đi từ đại sảnh về thẳng tân phòng, mới sáng tinh mơ mà còn có nhân tạo phóng hại nàng ngay cả tóc cũng chưa kịp búi.
“Nương tử, ngươi còn chưa hướng cha mẹ châm trà.” Hắn nhắc nhở nàng.
“Đầu tóc rối bù châm cái gì trà, ta đi rửa mặt chải đầu đã.” Thanh âm của nàng từ rất xa truyền đến.
Phải không? Nếu thiếu phu nhân bọn họ hình tượng như vậy mà bảo là đầu tóc rối bù thì trên đời còn có ai dám xưng thục nữ nhãn tình tao nhã?
Vãn a vãn, vãn sáu lần đều chấm dứt bằng thất bại. Điều này làm cho Tô Doanh Tụ rốt cuộc hiểu được một đạo lý, vấn tóc cũng cần học vấn, mà nàng chỉ sợ không có năng lực này.
“Thiếu phu nhân, xin để cho hầu gái đến hầu hạ người.” Ở một bên nhìn nửa ngày, tỳ nữ rốt cuộc không mở miệng không được. Chiếu theo tình hình này của thiếu phu nhân nhà bọn họ, vấn tóc xong rồi đi châm trà chắc quá trưa mất.
“Để ta.” Thanh âm tao nhã mà không cho người khác cơ hội cãi lời theo cửa truyền đến.
“Thiếu gia, ngài ….” Tỳ nữ chần chờ. Chuyện này sao có thể?
Kỉ Ngâm Phong khoát tay, “Ngươi đi xuống đi, để ta lo là được rồi.”
Tỳ nữ sửng sốt một chút, sau đó linh quang chợt lóe, bừng tỉnh đại ngộ, mang ý cười lui xuống.
Tô Doanh Tụ lạnh lùng nhìn hắn, “Ngươi hội sơ kế?”
“Sẽ không?” Hắn cười lắc đầu, đi tới cầm lấy lược, chuẩn bị chải đầu cho nàng.
“Vậy ngươi xem náo nhiệt?” Nàng thật muốn đem hắn đá văng ra ngoài.
“Khuê phòng chi nhạc như vậy, tệ nhân cũng không muốn cho người bên ngoài thảo luận. Hơn nữa mái tóc của nương tử phi thường mê người, làm cho người ta yêu thích không muốn buông tay.” Hắn chậm rãi chải vuốt mái tóc dài đen bóng, cứ như đối đãi với bảo vật trân quý nhất trên đời này vậy.
“Cần ta một đao cắt xuống tặng cho ngươi thưởng thức không?” - Nàng tiếu lí tàng đao hỏi.
“Tóc của nữ tử là quý giá nhất, tóc đen không thể tùy tiện cắt.” Hắn cẩn thận vấn tóc, lấy một cây trâm ngọc bích khắc hoa cố định lại.
Thanh lịch mà hào phóng, rất xứng với nhãn tình uyển chuyển hàm xúc cùng dung mạo và khí chất của Tô Doanh Tụ, phi thường thích hợp. Hắn vừa lòng gật gật đầu.
Duỗi tay đem hắn kéo đến trước mặt, vẻ mặt của nàng ôn nhu như nước, “Ngươi vấn tóc thật sự rất đẹp. Nói xem, một tài tử chỉ biết đọc sách như thế nào mà ngay cả búi tóc cho nữ nhân cũng thành thục như vậy?”
“Nương tử hẳn là biết trên đời có loại người trời sinh liền trí tuệ hơn người, ngu phu cũng không khéo là một trong số đó mà thôi.” Hắn cười đến phi thường sung sướng, “Biểu tình nghi kỵ ghen tuông của nương tử thực đáng yêu.”
“Ghen?” Tô Doanh Tụ lập tức buông hắn ra, một cước đá hắn ra gian ngoài, mát mẻ nói: “Kiếp sau cũng đừng mơ.”
Kỉ Ngâm Phong lại như trước tươi cười đầy mặt, không chút để ý lần nữa vuốt râu hùm, cười nói: “Nếu kiếp sau nương tử cũng nguyện ý gả cho ta, ta sẽ không phản đối.”
Mâu quang chợt lóe, Tô Doanh Tụ vọt tới trước mặt hắn cầm tay hắn lên, “Đây là có chuyện gì?” Vải băng miệng vết thương vẫn còn mới, trước lúc đi tới đại sảnh vẫn chưa có, nàng khẳng định như vậy.
Kỉ Ngâm Phong không sao cả cười cười, dùng ống tay áo che lại, “Chỉ là làm chút lạc hồng thôi.”
“Máu của ngươi?” Nàng nhíu mày, trong lòng đột nhiên thấy cảm động.
“Chẳng lẽ nương tử thay đổi tâm ý?” Hắn mỉm cười, con ngươi mang tiếu ý xem xét nàng, lóe ra một tia tình dục không thể bỏ qua.
Nhịn không được tay nàng lại nắm lấy vạt áo hắn -----
“Nương tử, tân hôn mới là ngày đầu a, ngươi không thể rất không nể mặt.” Hắn bắt lấy tay nàng, tươi cười mang theo một tia xấu xa.
Nói cũng phải, mới sáng tinh mơ mà ném người ta đến hai lần, quả thật cũng có chút quá đáng. Tô Doanh Tụ chậm rãi thu tay về.
Hắn cười giữ chặt tay nàng còn chưa kịp thu lại, “Đi thôi, cha mẹ nhất định là chờ đến sốt ruột.”
Nàng thoáng chối từ một chút, cảm giác được tay hắn siết càng chặt, lại nhìn đến hạ nhân đang nghênh diện đi tới, rốt cuộc cũng tùy ý để hắn nắm tay đi về phía trước.
Nhìn tiểu vợ chồng giống như kim đồng ngọc nữ sóng vai nhau mà đi, vợ chồng Kỉ thị trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vui mừng dị thường.
“Cha, nương, thỉnh dùng trà.” Tô Doanh Tụ dâng trà, hai đầu gối quỳ xuống đất.
“Hảo, hảo! Thật sự là con dâu ngoan.” Kỉ lão phu nhân cười đến toe toét.
Kỉ Ngâm Phong thân thủ nâng thê tử dậy, cười nói: “Cha, nương, con dâu các ngươi còn có chuyện muốn nói.”
Tô Doanh Tụ kinh ngạc nhìn hắn một cái. Hắn làm thế nào mà biết được?
“Tụ nhi muốn nói cái gì?” - Kỉ lão gia cười ha ha hỏi.
Tô Doanh Tụ bộ dáng nhu thuận phục tùng liễm mi, dịu ngoan nói: “Tụ nhi xuất thân giang hồ lỗ mãng, có chút giang hồ tục sự không tiện ở lại trong phủ, muốn rời đi giải quyết một chút, không biết cha mẹ đại nhân có chấp thuận hay không?”
Vợ chồng Kỉ thị nhìn nhau, sau đó Kỉ lão gia mở miệng: “Nhưng ngươi cùng Phong nhi vừa tân hôn, lúc này mà đi xa …”
Kỉ Ngâm Phong cười ngắt lời, “Phụ thân đại nhân, mẫu thân đại nhân, con đọc sách thật nhiều, cảm thấy đọc vạn cuốn sách cũng không bằng đi vạn dặm đường, hơn nữa cũng muốn ra ngoài du ngoạn một chút cảnh đẹp sơn xuyên, vừa lúc cùng nương tử đồng hành.”
“Vậy thì còn gì tốt hơn.” Kỉ lão phu nhân cười gật đầu, “Nhưng như vậy liệu có ảnh hưởng đến chuyện của Tụ nhi không?”
Tô Doanh Tụ âm thầm tốn hơi thừa lời. Tốt, hắn nguyện ý đi theo cùng, nàng sẽ khiến hắn nếm thử đau khổ. Tâm niệm chuyển động hết sức, thản nhiên cười: “Không vấn đề gì. Chỉ là hai người chúng ta đồng thời đi xa, cha mẹ chồng dưới gối không ai tý phụng, chuyện này thực không phải.”
Kỉ lão gia ha ha cười: “Trong nhà có nhiều nha đầu phó dịch như vậy, các ngươi cứ việc yên tâm đi xa, không cần lo lắng.”
“Con dâu cám ơn cha mẹ chồng rộng lượng.” Tô Doanh Tụ hạ thấp người thi lễ, “Nếu cha mẹ chồng có việc muốn tìm hai vợ chồng ta, chỉ cần tìm một khất cái trên đường phố Tô Châu hỏi là được.”
Khất cái?
Nhìn thấy bọn họ trong mắt hoang mang, Tô Doanh Tụ cười giải thích: “Cái bang là bang phái lớn nhất giang hồ, tin tức linh thông thiên hạ đều biết. Chỉ cần cha mẹ báo tên con dâu, bọn họ tự nhiên sẽ biết làm thế nào để thông tri cho ta.”
Kỉ lão gia cảm thán. “Không thể ngờ khất cái quần áo tả tơi lại có thể khiến người ta không thể khinh thường.”
Tô Doanh Tụ cười khẽ, “Đây là chuyện trong chốn giang hồ, phụ thân không biết cũng không có gì là kỳ quái.”
“Không biết các ngươi chuẩn bị khi nào thì đi?” Kỉ lão phu nhân hỏi.
“Con dâu nghĩ hôm nay sẽ lên đường.”
“Nhanh như vậy?” Vợ chồng Kỉ thị trăm miệng một lời.
Nàng nói: “Con dâu cũng không muốn vội vàng như vậy, nhưng ta sợ chuyện sáng nay sẽ lại tái diễn, cha mẹ sẽ lại kinh hách, vẫn nên đi trước xử lý thì tốt hơn.”
“Vậy được rồi.” Hai lão chỉ có thể gật đầu.
“Vậy chúng con xin phép lui xuống thu thập hành lý.” Kỉ Ngâm Phong hướng cha mẹ cáo lui.
“Ừ!”
Ra khỏi đại sảnh, ở một góc khuất nơi hành lang gấp khúc, Tô Doanh Tụ dùng sức kéo ống tay áo của trượng phu: “Này, ngươi làm gì mà phải đi theo ta?”
Kỉ Ngâm Phong vẻ mặt vô tội, “Chúng ta mới tân hôn mà ngươi đã muốn phao phu? Như vậy thực không tốt, huống hồ chúng ta ước định ba tháng, ngươi không phải là muốn ở bên ngoài hỗn đủ ba tháng rồi trực tiếp tới tìm ta muốn hưu thư đi?”
Mắt thấy tâm tư mình bị người ta vạch trần, nàng cũng không buồn che dấu nữa. “Như vậy thì sao? Ngươi có ý kiến gì?” Có ý kiến cũng sẽ đem ngươi đánh đến không ý kiến mới thôi.
Hắn kéo hồi tay áo, mỉm cười cực có phong độ quân tử, nói: “Ta không dám có ý kiến gì.” Hắn chính là không dám chứ không phải không có, nàng nhất định phải nghe rõ.
Một đường không nói gì trở về tân phòng, bọn họ đều tự thu thập hành lý của mình.
Tô Doanh Tụ hành lý phi thường đơn giản, chỉ cầm heo vài món quần áo thay lúc tắm rửa, chút bạc vụn, vẫn nhẹ nhàng đơn giản bình thường như khi nàng đến.
“Nương tử --“ Kỉ Ngâm Phong vừa cất lời đã bị con ngươi hỏa dạng của nàng trừng đến im bặt, đành phải cười cười sờ sờ mũi, “Ngươi là nương tử của ta a.”
“Ta sợ ngươi về sau không đổi miệng được.” Nàng cắn răng, nhớ tới hắn hôm nay hình như luôn luôn gọi nàng là nương tử.
Ta là không muốn sửa a! Kỉ Ngâm Phong ở trong lòng lặng lẽ nói, chỉ là trên mặt một bộ biểu tình ngượng ngùng, “Ta sẽ chú ý.”
Ánh mắt lóe lóe, Tô Doanh Tụ không chút để ý nói: “Xuất môn bên ngoài không thể so với ngươi ở nhà làm thiếu gia, quần áo cùng ngân lượng cũng mang vừa phải thôi.”
Kỉ Ngâm Phong khóe môi mang ý cười. Nàng vẫn là quan tâm hắn.
Mang bọc hành lý đi ra ngoài, đi chưa được hai bước hắn đã cảm thấy hai tay trống rỗng, quay đầu nhìn chỉ thấy Tô Doanh Tụ mang theo biểu tình “Ta mang là được.” Thấy hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, nàng bĩu môi nói: “Ta là sợ ngươi thân mình đơn bạc chịu không nổi mệt mỏi, vạn nhất ngã bệnh, đối với người đồng hành như ta quả là vô cùng xui xẻo.”
Kỉ Ngâm Phong nói: “Đa tạ nương tử săn sóc vãn sinh.” Mắt thấy nàng mày liễu nhướn cao tức giận, hắn liền nhấc chân chạy về phía trước.
Nhìn về phía bóng dáng chạy trối chết, Tô Doanh Tụ vừa mới bốc lên lửa giận bất tri bất giác tan theo mấy gió, chỉ còn lại nồng đậm ý cười dâng lên từ tận đáy lòng. Kỳ thật, có cái trượng phu không hợp với hình tượng con mọt sách như người ta đồn đại có lẽ cũng không phải quá tệ.
Đột nhiên ý thức được suy nghĩ vừa rồi của mình, một ngọn lửa nóng ấm như thổi quét qua kiều nhan như hoa, đưa tay phủ lên hai gò má nóng bừng, trong khoảng thời gian ngắn phảng phất chỉ còn lại tiếng tim đập thực “thẳng thắn”.
Kỉ Ngâm Phong chờ ở đại môn rốt cuộc nhìn thấy thê tử mình cõng theo bọc hành lý, nắm con ngựa đỏ thẫm của mình chậm rãi đi tới. Hắn vẫn cảm thấy dùng nhược liễu phất phong để hình dung thê tử là tối thỏa đáng, dáng người mạn diệu như vậy ngay cả đi lại cũng như múa, làm cho người ta không thể rời mắt.
Nhược liễu phất phong: cành liễu mềm bay theo gióý chỉ sự yểu điệu, mềm mại
Đem hành lý buộc bên lưng ngựa, Tô Doanh Tụ phi thân lên ngựa, sau đó hướng Kỉ Ngâm Phong vươn tay, “Lên.”
Đưa tay cho thê tử nắm, nháy mắt cảm giác đằng vân giá vũ bay lên lưng ngựa, vững vàng ngồi xuống.
“Ôm lấy thắt lưng ta, nếu bị ngã khỏi lưng ngựa ta cũng sẽ mặc kệ đấy.”
Kỉ Ngâm Phong cười nói: “Ta nhất định sẽ ôm chặt.” Tuy nói quân tử không khi phòng tối, nhưng là hiện tại ôm lấy eo thon nhỏ của thê tử tựa hồ là quang minh chính đại a, hắn dù sao cũng chỉ là văn nhược thư sinh mà thôi!
Hắc hắc!
Tô Doanh Tụ lặc trụ cương ngựa, nói với cha mẹ chồng đứng ở ngoài cửa đưa tiễn: “Cha, nương, các ngươi trở về đi, ta sẽ chiếu cố tốt tướng công.”
Kỉ Ngâm Phong nói: “Cha mẹ không cần lo lắng, có nương tử chiếu cố, con sẽ không có việc gì.”
“Các ngươi cần đi sớm về sớm a.” Kỉ lão phu nhân ánh mắt bắt đầu ướt át. Con trai độc nhất lần đầu xuất môn đi xa, rốt cuộc vẫn là luyến tiếc.
“Một đường phía trước mọi sự cẩn thận.” Kỉ lão gia dặn dò.
“Con dâu đã biết.”
“Con nhớ kỹ.”
Tô Doanh Tụ cuối cùng nhìn thoáng qua cha mẹ chồng, sau đó giơ roi thúc ngựa, dương trần mà đi.
Cảm giác gió cứ như dao nhỏ cắt qua mang tai, Kỉ Ngâm Phong không khỏi ôm chặt thắt lưng thê tử, lớn tiếng hỏi: “Ngươi vì sao cứ gấp gáp rời đi như vậy?”
Tô Doanh Tụ dật ra tiếng cười dễ nghe như chuông bạc, theo trong gió phiêu đãng, “Nếu không rời đi, Kỉ phủ sẽ mỗi ngày bị người ta đăng môn đến thăm.”
“Ngươi đắc tội rất nhiều người sao?” Hắn chỉ có thể lý giải như vậy.
“Không phải, ta chỉ là không khéo nhận thức hơi nhiều người, biết đến sự tình so với người bình thường nhiều hơn một ít mà thôi.” Cho nên phóng mắt khắp giang hồ tối có thể trốn nhân cũng chỉ có nàng mà thôi.
Vừa ra Tô Châu thành, con ngựa liền dần dần chậm lại. Cảnh tượng quan đạo cuối mùa thu cũng chầm chậm ánh vào mi mắt.
Trên cành lá đã một mảnh điêu linh, chỉ còn lại một hai phiến lá khô miễn cưỡng trụ trên cành phiêu diêu theo gió, phảng phất như ngay sau đó sẽ cùng với đất mẹ thân yêu làm một cái ôm ấm áp.
“Kỉ Ngâm Phong, ngươi có từng rời đi Tô Châu thành chưa?” Nàng chỉ là tò mò.
“Có a.”
“Khi nào?”
“Bảy năm trước vào kinh đi thi.”
“Ngươi khảo trúng cái gì?” Nàng hơi nghiêng người nhìn về phía hắn.
Kỉ Ngâm Phong cười cười, “Thi đình khôi thủ, chẳng qua ta đối với chuyện làm quan không có hứng thú, nên đành cô phụ một danh đầu bảng mà thôi.”
“Trạng Nguyên a.” Nàng trêu tức cười nói, “Ta nghe dân chúng nói, bình thường những Trạng Nguyên còn trẻ anh tuấn đều bị hoàng gia nhìn trúng chọn làm con rể, ban thưởng gả cho công chúa, ngươi chẳng lẽ không có sao?”
Kỉ Ngâm Phong lấy một bộ tiếc nuối nói: “Bởi vì ta thưở nhỏ đính hôn, cám bã chi thê không thể khí.”
“Có quỷ mới tin ngươi.” Nàng không cho là đúng hừ một tiếng, “Nhất định và vị công chúa phải gả kia không có cách nào để thích ngươi.” Cùng người này ở chung một chỗ hơn một tháng, nàng đã biết hắn không phải người thuộc vòng tuần hoàn của thế tục lễ pháp, tuy rằng hắn đối với thế nhân biểu hiện giả dối thì là như thế.
Buồn nở nụ cười hai tiếng, Kỉ Ngâm Phong ôm tay nàng nắm thật chặt, “Một nửa, bởi vì khi đó ta đối với vị hôn thê của mình còn có một tia ảo tưởng, sợ quá mức võ đoán sẽ hủy đi hạnh phúc của mình.”
Thân thủ đánh cái tay không thành thật của hắn, Tô Doanh Tụ phát ra cảnh cáo, “Không cần sờ loạn, thành thật ôm thắt lưng ta là tốt rồi.” Lời này tựa hồ … nhiệt khí lại không thể ức chế dâng lên đến cổ nàng.
Nhìn nàng nháy mắt vành tai đã đỏ bừng, Kỉ Ngâm Phong cười thầm, lại hảo tâm không có nói phá. Hắn sợ có người thẹn quá thành giận, lại xui xẻo cho mình.
Sau khi chậm rãi bình phục tâm tình, Tô Doanh Tụ nhìn sắc trời nói: “Ta rất ngạc nhiên, ngươi vì sao không chịu vào triều làm quan?”
“Quan trường không thích hợp với ta.” Hắn ánh mắt bắt đầu nhìn về nơi phương xa, trong triều đình trói buộc nhiều lắm, hắn thích cuộc sống vô câu tự tại, giống như cảm giác khi ở bên nàng vậy.
“Vậy ngươi nghĩ giang hồ thích hợp với ngươi sao?” Nàng mày liễu khẽ nhướn.
Hắn cười nhẹ ra tiếng, “Nương tử, ngươi sao không nói rõ với ta.”
“Nói cái gì?”
“Ngươi nói thẳng ta là cái loại văn nhược thư sinh căn bản không thích hợp với chốn giang hồ thì tốt rồi.” Hắn cười lắc đầu. Tiểu thê tử của hắn thật sự rất thú vị!
“Vậy thì sao?” Nàng có chút ảo não, hung hăng quất roi ngựa, con ngựa bị đau chay như điên.
Kỉ Ngâm Phong tay lập tức gắt gao ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của nàng, trong gió cất tiếng cười to.
Hắn còn cười được! Tô Doanh Tụ càng phát ra căm tức, từ khi gặp được con mọt sách này tới nay, nàng lúc nào cũng ở thế hạ phong. Nàng hành tẩu giang hồ lâu như vậy cũng chưa từng chịu uất ức như thế.
Vô luận là ai nhìn đến bọn họ đều cho rằng họ là trời sinh một đôi. Hai người khí chất quả thực hài hòa đến không chê vào đâu được. Quả nhiên là nam tài nữ mạo, xứng đôi vô song.
Cho nên khi bọn họ sóng vai đi vào khách điếm đã khiến ánh mắt mọi người tụ lại một chỗ.
“Khách quan, hai vị dùng cơm hay muốn ở trọ?” Chưởng quầy đầy mặt tươi cười hỏi.
“Chuẩn bị hai gian phòng, sau đó đem cơm chiều đưa đến trong phòng. Chúng ta sẽ không đi ra ăn.” Tô Doanh Tụ phân phó như thế.
“Hai gian?” Chưởng quầy vẻ mặt hoang mang. Bọn họ rõ ràng là một đôi vợ chồng, chẳng lẽ đang cãi nhau? Xem vị công tử trước mặt này văn nhược kinh nhi, thật sự không có khả năng a.
Kỉ Ngâm Phong cười cười, “Chủ quán, một gian phòng là được rồi. Nương tử nhà ta chỉ đang tức giận với ta thôi.”
Chưởng quầy vẻ mặt “quả nhiên là thế” làm cho Tô Doanh Tụ nghiến răng ken két. Bọn họ giống vợ chồng như vậy sao? Lời nàng nói thì không thể tin như vậy sao? Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể nói Kỉ Ngâm Phong cái mặt đặc biệt dễ dàng làm cho người ta tin phục. Thiên lý ở đâu chứ?
Khuôn mặt lúc ngủ tựa trẻ mới sinh gần trong gang tấc, nửa thân người mình vẫn còn bị hắn ôm vào trong ngực, chăn gối tối hôm qua dùng làm vạch ngăn cách không biết từ khi nào đã bị đá đến cuối giường.
“Tỉnh tỉnh, Kỉ Ngâm Phong, tỉnh tỉnh …”
Dưới sự lay tỉnh đầy “nhiệt tình” và “bất khuất” của Tô Doanh Tụ, Kỉ Ngâm Phong rốt cuộc từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, vẻ mặt mê mang nhìn người đang buồn bực đến kiền nhan phiếm hồng trước mắt.
“Nương tử ------“
“Không được gọi như vậy.” Nàng túm lấy vạt áo hắn, hung hăng uy hiếp: “Còn dám gọi ta như vậy ta sẽ ném ngươi ra ngoài.”
“Được rồi.” Hắn đương nhiên hiểu đạo lý đại trượng phu co được thì cũng dãn được.
“Ngươi làm thế nào mà lại ôm ta ngủ?” Tô Doanh Tụ nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn. Sớm biết rằng sau khi người ở bên ngoài rời đi nên đá hắn xuống giường, nhưng bởi vì hắn ngủ say, dung nhan quá mức đáng yêu mà mềm lòng, vậy nên mới dẫn tới cái tình trạng bây giờ đây.
“Ta cứ nghĩ mình ôm là chăn bông a.” Kỉ Ngâm Phong vô tội nhìn nàng, tuy rằng ôm chăn bông và người hoàn toàn không giống nhau nhưng hắn cũng không cần báo cáo chi tiết như thế.
Biểu tình kia, ánh mắt kia thật sự chân thành, làm Tô Doanh Tụ cho dù hoài nghi cũng không thể nói gì nữa, chỉ có thể oán hận buông vạt áo của hắn ra, sau đó ngay khi cúi đầu xem xét lại túm lấy quần áo của người nào đó kéo hắn tới trước mặt, “Kỉ -- Ngâm – Phong –“ Chết tiệt, dám cứ quần áo của nàng ra, nàng cũng không nhớ rõ mình trong lúc ngủ còn có thói quen thoát y.
Tay Kỉ Ngâm Phong vòng qua thắt lưng nàng, hai người lại cùng nhau đổ nằm xuống đệm giường mềm mại, tiếng tim đập cùng tiếng hít thở của nhau đều có thể cảm nhận rõ ràng.
“Doanh Tụ, ngươi là thê tử của ta, đây là động phòng của chúng ta, mà ta cũng không phải đăng đồ tử.”
Nhìn hắn ánh mắt trong sáng thành khẩn, trong nháy mắt Tô Doanh Tụ không thể phản bác lại hắn, bởi vì hắn nói đều là sự thật.
“Ngươi không muốn cùng ta đi chu công chi lễ *, ta không trách ngươi. Nhưng là nhất thời du củ cũng không phải là bổn ý của ta.”
(*) chu công chi lễ: tương đương với vợ chồng chi thực, tóm lại là chuyện phòng the *đỏ hết cả mặt rùi nè*
“Chúng ta đã giao ước cùng phòng không đồng giường …” Không hiểu sao nàng cư nhiên cảm thấy lương tâm có quý, thật sự gặp quỷ!
Hắn đặt ngón tay lên đôi môi ôn nhuận của nàng, “Nhưng chúng ta tối hôm qua đồng giường, cho nên dù có xảy ra chuyện ngoài dự đoán cũng không thể trách lúc trước chúng ta ước định không tốt.”
Tựa hồ hắn nói cũng có đạo lý.
“Cho nên, chúng ta có thể đi chu công chi lễ sao?” Kỉ Ngâm Phong thanh âm bất tri bất giác mang theo vài phần mị hoặc.
Thiếu chút nữa đã thốt ra từ “được”, Tô Doanh Tụ mắt hạnh trợn lên, không thể tin được mình thiếu chút nữa lại để cho hắn làm càn, “Nam nhi đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi không thể béo nhờ nuốt lời.”
“Bộ dạng của ta quả thật quá mức gầy.” Hắn thản nhiên thừa nhận hết sức bộc trực.
“Ngươi muốn bội ước?” Trong mắt nàng bắt đầu bốc lên từng tia lửa nhỏ.
“Đầu đêm là muốn gặp hồng, nương tử đại nhân.” Hắn thành thật nhìn chằm chằm ánh mắt bốc hỏa của nàng, đột nhiên phát hiện lúc nàng phát hỏa ánh mắt thực mê người.
“Gặp … hồng …” Tô Doanh Tụ có chút lắp bắp lặp lại. Đó là có ý tứ gì?
Kỉ Ngâm Phong vừa thấy vẻ mặt của nàng liền hiểu được sao lại thế này, “Nam nữ sau khi trải qua chu công chi lễ thì sàng đan tuyết trắng sẽ nhiễm hồng, mà bình thường trưởng bối sẽ nghiệm hồng.”
Tô Doanh Tụ vẫn là nghe không hiểu, nương hình như cho tới bây giờ cũng không giảng qua cái này cho nàng.
“Lạc hồng xử nữ a.” Hắn có chút vô lực.
“Ngươi làm sao mà biết?” Nàng ánh mắt vi mị, trong khẩu khí mơ hồ lộ ra một cỗ hàn khí.
“Trong sách có ghi.” Kỉ Ngâm Phong nói chi tiết.
“Thật không?” Nàng cười có chút lạnh lùng, “Ta nhớ hết thảy đệ tử nhà giàu đến một tuổi nhất định sẽ đến thanh lâu kĩ quán để trải nghiệm, phải chứ?”
Hắn vẻ mặt đã chuyển thành biểu tình bị vũ nhục: “Doanh Tụ, ta lấy đầu ta ra để thề, ta không có, thật sự là theo trong sách xem mà biết a.”
“Chứng cớ đâu?” Nàng vẫn không tin.
Kỉ Ngâm Phong lập tức xuống giường đem quyển sách ngày hôm qua lật xem lấy đến.
Tô Doanh Tụ mới nhìn hai trang mà đã mặt đỏ tai hồng không nhìn tiếp được nữa, cắn răng trừng mắt nhìn tên đầu sỏ gây nên, “Ta cứ nghĩ ngươi mỗi ngày cầm sách đều là thánh hiền thư, thì ra là mấy thứ hạ lưu này sao?”
Kỉ Ngâm Phong nghiêm trang nói: “Nương tử, ngươi đây là có điều không biết, cái đó gọi là biết chỉ vì cần biết, không biết vì không muốn biết. Đối với những gì mình không biết thì tự nhiên sẽ có thái độ muốn học tập. Ta từ trước tới nay chưa bao giờ trải qua việc nam nữ, mà nay đến lúc đón dâu, không thể cùng thê tử ở động phòng hai mặt nhìn nhau không biết làm gì được.”
Tựa hồ rất có đạo lý – Không đúng! Tô Doanh Tụ dùng sức ném trả sách cho hắn, “Ngươi là cái đồ hạ lưu bại hoại, còn dám nói chính mình tư tưởng thuần khiết, ngươi từ đầu tới đuôi đều không trong sáng chút nào.”
Kỉ Ngâm Phong cười né qua một bên, “Đối với thê tử của mình tâm hoài bất quỹ là điều thiên kinh địa nghĩa, cho dù nói ra cũng không có vấn đề gì.”
Hắn còn dám nói thế? Tô Doanh Tụ nhảy xuống giường, dự tính nhất định phải đem hắn ném ra ngoài cửa sổ.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân, không tốt rồi. Mau mau … chạy mau đi …” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân hỗn độn.
Chạy? Tô Doanh Tụ buồn bực ra mở cửa phòng, chỉ thấy một gã phó dịch Kỉ phủ chạy vội đến, vẻ mặt hoảng sợ.
“Xảy ra chuyện gì, mới sáng tinh mơ mà sao đã thất kinh như vậy?” Kỉ Ngâm Phong đi đến bên bàn ngồi xuống, mày kiếm nhíu lại nhìn hạ nhân.
“Thiếu gia, bên ngoài … đại sảnh có một vài người giang hồ đến nói là muốn tìm thiếu phu nhân, thoạt nhìn đều không dễ chọc vào.” Hạ nhân thở hổn hển nói, một bên lau đi mồ hôi lạnh trên mặt.
Tô Doanh Tụ mày liễu khẽ nhíu, không nói hai lời liền phi thân chạy đến tiền thính.
Kỉ phủ luôn luôn chỉ cùng nghiệp quan thân sĩ lui tới nay đột nhiên lại có một đám khách giang hồ, xác thực rất khiến người ta cảm thấy kinh tâm động phách. Hơn nữa người tới đều trì đao bội kiếm, tỏa ra một cỗ hơi thở nồng hậu vị giang hồ.
Một bóng hạnh hoàng thiểm nhập đại sảnh, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, cạnh chủ vị đã có thêm một cô nương thanh thanh tú mĩ mặc hoàng y – nàng một đầu tóc đen dài như mây buông thả sau gáy, làm mọi người cho rằng cô nương đây vẫn chưa phải phụ nhân. (Quân: Phụ nữ Trung Quốc sau khi lấy chồng sẽ vấn tóc cao lên, còn thả tóc có nghĩa vẫn còn là một vị cô nương)
“Cha, nương, các ngươi trở về phòng đi thôi. Nơi này giao cho con dâu là tốt rồi.” Tô Doanh Tụ ôn ngôn mềm giọng nói với cha mẹ chồng ngồi đối diện trên ghế chủ vị.
Vợ chồng Kỉ thị liếc nhau, nghĩ đến tình hình ngày hôm qua lúc con dâu ở hỉ đường, gật đầu đồng ý.
Nhìn theo cha mẹ chồng đi vào hậu đường, Tô Doanh Tụ đại mã kim đao hướng ghế chủ vị ngồi xuống, nhìn chung quanh một vòng rồi cười nói: “Chư vị vượt ngàn dặm xa xôi đến đây là đặc biệt muốn chúc mừng ta thành thân sao?”
Trung niên nam tử cầm đầu khóe mắt run rẩy một chút, trầm giọng nói: “Tô cô nương, ta đến đây chính là muốn chứng thật một việc.”
Tô Doanh Tụ lộ ra vẻ mặt mờ mịt, nhẹ vuốt mái tóc dài đen thùi của mình, “Ta không phải giang hồ Vạn Sự Thông a.”
“Thánh nữ của tệ giáo có còn sống ở nhân thế hay không?” Trung niên nam tử ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vẻ mặt biến hóa của nàng.
Tô Doanh Tụ nháy mắt mấy cái, rất kinh ngạc nhìn mọi người đang như hổ rình mồi, “Các ngươi không phải đã đem nàng hạ táng sao? Ta nhớ chính mình còn đi dự lễ tang nha. Thật đáng tiếc cho vị muội muội kết bái, hồng nhan bạc mệnh a …” Nói xong liền một giọt nước mắt to đùng tràn mi mà ra, rơi xuống thấm vào đất, làm người ta xem ở trong mắt một bộ thống khổ nói không nên lời.
“Nhưng hôm qua Huyết Kiếm Vô Tình đại náo hỉ đường không phải cũng là tìm ngươi hỏi chuyện thánh nữ rơi xuống vực sao?” Trung niên nam tử cũng không tùy tiện hoài nghi tính chính xác của tin tức.
“Ngươi làm sao biết hắn không phải là di tình mặc luyến mà yêu thương nữ nhân khác?”
“…” Lời này tựa hồ rất có đạo lý.
“Ta mãnh liệt đề nghị các ngươi đi tìm Vạn Sự Thông đi.” Tô Doanh Tụ ánh mắt vi mị vẽ lên một tia giảo hoạt. Hừ! Cái này gọi là lễ thượng vãng lai. (Quân: Đại khái gần giống như ăn miếng trả miếng)
“Quầy rấy, chúng ta xin cáo từ.” Trung niên nam tử có chút thất vọng chắp tay nói lời từ biệt.
Tô Doanh Tụ mỉm cười nói: “Cuối cùng ta có chuyện này muốn làm phiền chư vị, trăm ngàn lần không cần lại đến Kỉ phủ quấy rầy. Giang hồ sự giang hồ, tin tưởng chư vị cũng không muốn cùng triều đình có quan hệ gì.”
Trung niên nam tử gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, dẫn thủ hạ xoay người rời đi.
Tới đột nhiên mà đi cũng nhanh chóng, dường như Kỉ phủ cho tới bây giờ vốn không hề có một đám người như vậy từng đến.
Kỉ Ngâm Phong theo ngoài cửa đi vào, vẻ mặt hoang mang nhìn một đám người vội vã rời đi, “Doanh Tụ, bọn họ chính là tới hỏi tin tức sao?”
Tô Doanh Tụ vẻ mặt có chút đăm chiêu, ngoảnh mặt làm ngơ câu hỏi của hắn.
Hắn chưa từng gặp biểu tình ngưng trọng của nàng như thế, không khỏi có chút tò mò: “Ngươi suy nghĩ cái gì?”
“Kỉ Ngâm Phong, hôm nay hãy đưa hưu thư cho ta.” Nàng là tới báo ân, không phải lại gây cừu oán. Ân ân oán oán trên giang hồ nàng không muốn liên lụy đến người trong Kỉ gia cùng thế vô tranh, nếu không lương tâm nàng cả đời sẽ bất an.
Kỉ Ngâm Phong sắc mặt nhất thời đen xuống: “Ngươi đã quên ước định của chúng ta?”
Nàng liếc mắt nhìn hắn, chậm rãi từ ghế chủ vị đứng lên, “Ta không quên. Nhưng ta lại càng không muốn người của Kỉ gia vì ta mà bị thương tổn. Giang hồ là nơi tràn ngập huyết vũ tinh phong (mưa máu gió tanh), cũng là nơi không thể giảng đạo lý.”
“Vợ chồng vốn là hoạn nạn có nhau.”
“Kỉ Ngâm Phong, ngươi không hiểu giang hồ nên vĩnh viễn ngươi không có khả năng biết giang hồ có bao nhiêu đáng sợ.” Nếu nói vậy mà có thể dọa được hắn thì cũng không hẳn không phải chuyện tốt. Bởi vì nàng đột nhiên phát hiện mình một thân tuyệt học của thân phụ mà khi đối mặt với vị tài tử thanh danh cực long Giang Nam này cũng không thể chiếm thế thượng phong.
Kỉ Ngâm Phong đột nhiên nở nụ cười, trong ánh mắt toát ra vài tia hứng thú, “Doanh Tụ, tệ nhân mới vừa rồi ở ngoài cửa nhìn vào thì hình như không phải như vậy. Công phu xướng niệm tọa đánh (dùng lời nói để giải quyết sự việc thay cho dùng vũ lực) của ngươi đã muốn lô hỏa thuần thanh rồi. Hơn nữa, từ ngày hôm qua cho đến hôm nay, những người giang hồ quang lâm đến Kỉ gia tựa hồ đối với ngươi đều có một tầng dè chừng và sợ hãi không nói thành lời.”
“Ý của ngươi là …” Nàng ánh mắt cực bất hữu thiện (cực kì không có ý tốt, không có thiện cảm). Người này thông minh như vậy làm gì? Một chút cũng không hảo ngoạn a.
Hắn lại gần nàng, sát bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Trọng hứa hẹn không phải là mỹ đức* của người giang hồ sao? Vậy có gì cứ qua ba tháng rồi nói sau a.”
(*) mỹ đức: mỹ tức là đẹp, đức trong đạo đức. Mỹ đức tức là đức tính tốt đẹp
Hắn quả thật phi thường đáng đánh đòn! Tô Doanh Tụ bàn tay trắng nõn khinh huy, ngay sáng sớm tân hôn ngày thứ nhất đã ném trượng phu của mình ra khỏi đại sảnh Kỉ phủ, làm hạ nhân trong đình viện vẩy nước quét nhà hai mắt nhìn nhau.
Thiếu phu nhân tựa hồ phi thường thích ném thiếu gia, mà thiếu gia của bọn họ …… tựa hồ làm không biết mệt.
Kỉ Ngâm Phong chậm rãi đứng lên, phủi phủi bụi đất bám vào quần áo. Nàng khống chế lực đạo thập phần tốt nha, một chút cũng không làm đau hắn, ngẫu nhiên làm người bay trong không trung cũng không tệ. (Quân: =.=)
Tô Doanh Tụ đi từ đại sảnh về thẳng tân phòng, mới sáng tinh mơ mà còn có nhân tạo phóng hại nàng ngay cả tóc cũng chưa kịp búi.
“Nương tử, ngươi còn chưa hướng cha mẹ châm trà.” Hắn nhắc nhở nàng.
“Đầu tóc rối bù châm cái gì trà, ta đi rửa mặt chải đầu đã.” Thanh âm của nàng từ rất xa truyền đến.
Phải không? Nếu thiếu phu nhân bọn họ hình tượng như vậy mà bảo là đầu tóc rối bù thì trên đời còn có ai dám xưng thục nữ nhãn tình tao nhã?
Vãn a vãn, vãn sáu lần đều chấm dứt bằng thất bại. Điều này làm cho Tô Doanh Tụ rốt cuộc hiểu được một đạo lý, vấn tóc cũng cần học vấn, mà nàng chỉ sợ không có năng lực này.
“Thiếu phu nhân, xin để cho hầu gái đến hầu hạ người.” Ở một bên nhìn nửa ngày, tỳ nữ rốt cuộc không mở miệng không được. Chiếu theo tình hình này của thiếu phu nhân nhà bọn họ, vấn tóc xong rồi đi châm trà chắc quá trưa mất.
“Để ta.” Thanh âm tao nhã mà không cho người khác cơ hội cãi lời theo cửa truyền đến.
“Thiếu gia, ngài ….” Tỳ nữ chần chờ. Chuyện này sao có thể?
Kỉ Ngâm Phong khoát tay, “Ngươi đi xuống đi, để ta lo là được rồi.”
Tỳ nữ sửng sốt một chút, sau đó linh quang chợt lóe, bừng tỉnh đại ngộ, mang ý cười lui xuống.
Tô Doanh Tụ lạnh lùng nhìn hắn, “Ngươi hội sơ kế?”
“Sẽ không?” Hắn cười lắc đầu, đi tới cầm lấy lược, chuẩn bị chải đầu cho nàng.
“Vậy ngươi xem náo nhiệt?” Nàng thật muốn đem hắn đá văng ra ngoài.
“Khuê phòng chi nhạc như vậy, tệ nhân cũng không muốn cho người bên ngoài thảo luận. Hơn nữa mái tóc của nương tử phi thường mê người, làm cho người ta yêu thích không muốn buông tay.” Hắn chậm rãi chải vuốt mái tóc dài đen bóng, cứ như đối đãi với bảo vật trân quý nhất trên đời này vậy.
“Cần ta một đao cắt xuống tặng cho ngươi thưởng thức không?” - Nàng tiếu lí tàng đao hỏi.
“Tóc của nữ tử là quý giá nhất, tóc đen không thể tùy tiện cắt.” Hắn cẩn thận vấn tóc, lấy một cây trâm ngọc bích khắc hoa cố định lại.
Thanh lịch mà hào phóng, rất xứng với nhãn tình uyển chuyển hàm xúc cùng dung mạo và khí chất của Tô Doanh Tụ, phi thường thích hợp. Hắn vừa lòng gật gật đầu.
Duỗi tay đem hắn kéo đến trước mặt, vẻ mặt của nàng ôn nhu như nước, “Ngươi vấn tóc thật sự rất đẹp. Nói xem, một tài tử chỉ biết đọc sách như thế nào mà ngay cả búi tóc cho nữ nhân cũng thành thục như vậy?”
“Nương tử hẳn là biết trên đời có loại người trời sinh liền trí tuệ hơn người, ngu phu cũng không khéo là một trong số đó mà thôi.” Hắn cười đến phi thường sung sướng, “Biểu tình nghi kỵ ghen tuông của nương tử thực đáng yêu.”
“Ghen?” Tô Doanh Tụ lập tức buông hắn ra, một cước đá hắn ra gian ngoài, mát mẻ nói: “Kiếp sau cũng đừng mơ.”
Kỉ Ngâm Phong lại như trước tươi cười đầy mặt, không chút để ý lần nữa vuốt râu hùm, cười nói: “Nếu kiếp sau nương tử cũng nguyện ý gả cho ta, ta sẽ không phản đối.”
Mâu quang chợt lóe, Tô Doanh Tụ vọt tới trước mặt hắn cầm tay hắn lên, “Đây là có chuyện gì?” Vải băng miệng vết thương vẫn còn mới, trước lúc đi tới đại sảnh vẫn chưa có, nàng khẳng định như vậy.
Kỉ Ngâm Phong không sao cả cười cười, dùng ống tay áo che lại, “Chỉ là làm chút lạc hồng thôi.”
“Máu của ngươi?” Nàng nhíu mày, trong lòng đột nhiên thấy cảm động.
“Chẳng lẽ nương tử thay đổi tâm ý?” Hắn mỉm cười, con ngươi mang tiếu ý xem xét nàng, lóe ra một tia tình dục không thể bỏ qua.
Nhịn không được tay nàng lại nắm lấy vạt áo hắn -----
“Nương tử, tân hôn mới là ngày đầu a, ngươi không thể rất không nể mặt.” Hắn bắt lấy tay nàng, tươi cười mang theo một tia xấu xa.
Nói cũng phải, mới sáng tinh mơ mà ném người ta đến hai lần, quả thật cũng có chút quá đáng. Tô Doanh Tụ chậm rãi thu tay về.
Hắn cười giữ chặt tay nàng còn chưa kịp thu lại, “Đi thôi, cha mẹ nhất định là chờ đến sốt ruột.”
Nàng thoáng chối từ một chút, cảm giác được tay hắn siết càng chặt, lại nhìn đến hạ nhân đang nghênh diện đi tới, rốt cuộc cũng tùy ý để hắn nắm tay đi về phía trước.
Nhìn tiểu vợ chồng giống như kim đồng ngọc nữ sóng vai nhau mà đi, vợ chồng Kỉ thị trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vui mừng dị thường.
“Cha, nương, thỉnh dùng trà.” Tô Doanh Tụ dâng trà, hai đầu gối quỳ xuống đất.
“Hảo, hảo! Thật sự là con dâu ngoan.” Kỉ lão phu nhân cười đến toe toét.
Kỉ Ngâm Phong thân thủ nâng thê tử dậy, cười nói: “Cha, nương, con dâu các ngươi còn có chuyện muốn nói.”
Tô Doanh Tụ kinh ngạc nhìn hắn một cái. Hắn làm thế nào mà biết được?
“Tụ nhi muốn nói cái gì?” - Kỉ lão gia cười ha ha hỏi.
Tô Doanh Tụ bộ dáng nhu thuận phục tùng liễm mi, dịu ngoan nói: “Tụ nhi xuất thân giang hồ lỗ mãng, có chút giang hồ tục sự không tiện ở lại trong phủ, muốn rời đi giải quyết một chút, không biết cha mẹ đại nhân có chấp thuận hay không?”
Vợ chồng Kỉ thị nhìn nhau, sau đó Kỉ lão gia mở miệng: “Nhưng ngươi cùng Phong nhi vừa tân hôn, lúc này mà đi xa …”
Kỉ Ngâm Phong cười ngắt lời, “Phụ thân đại nhân, mẫu thân đại nhân, con đọc sách thật nhiều, cảm thấy đọc vạn cuốn sách cũng không bằng đi vạn dặm đường, hơn nữa cũng muốn ra ngoài du ngoạn một chút cảnh đẹp sơn xuyên, vừa lúc cùng nương tử đồng hành.”
“Vậy thì còn gì tốt hơn.” Kỉ lão phu nhân cười gật đầu, “Nhưng như vậy liệu có ảnh hưởng đến chuyện của Tụ nhi không?”
Tô Doanh Tụ âm thầm tốn hơi thừa lời. Tốt, hắn nguyện ý đi theo cùng, nàng sẽ khiến hắn nếm thử đau khổ. Tâm niệm chuyển động hết sức, thản nhiên cười: “Không vấn đề gì. Chỉ là hai người chúng ta đồng thời đi xa, cha mẹ chồng dưới gối không ai tý phụng, chuyện này thực không phải.”
Kỉ lão gia ha ha cười: “Trong nhà có nhiều nha đầu phó dịch như vậy, các ngươi cứ việc yên tâm đi xa, không cần lo lắng.”
“Con dâu cám ơn cha mẹ chồng rộng lượng.” Tô Doanh Tụ hạ thấp người thi lễ, “Nếu cha mẹ chồng có việc muốn tìm hai vợ chồng ta, chỉ cần tìm một khất cái trên đường phố Tô Châu hỏi là được.”
Khất cái?
Nhìn thấy bọn họ trong mắt hoang mang, Tô Doanh Tụ cười giải thích: “Cái bang là bang phái lớn nhất giang hồ, tin tức linh thông thiên hạ đều biết. Chỉ cần cha mẹ báo tên con dâu, bọn họ tự nhiên sẽ biết làm thế nào để thông tri cho ta.”
Kỉ lão gia cảm thán. “Không thể ngờ khất cái quần áo tả tơi lại có thể khiến người ta không thể khinh thường.”
Tô Doanh Tụ cười khẽ, “Đây là chuyện trong chốn giang hồ, phụ thân không biết cũng không có gì là kỳ quái.”
“Không biết các ngươi chuẩn bị khi nào thì đi?” Kỉ lão phu nhân hỏi.
“Con dâu nghĩ hôm nay sẽ lên đường.”
“Nhanh như vậy?” Vợ chồng Kỉ thị trăm miệng một lời.
Nàng nói: “Con dâu cũng không muốn vội vàng như vậy, nhưng ta sợ chuyện sáng nay sẽ lại tái diễn, cha mẹ sẽ lại kinh hách, vẫn nên đi trước xử lý thì tốt hơn.”
“Vậy được rồi.” Hai lão chỉ có thể gật đầu.
“Vậy chúng con xin phép lui xuống thu thập hành lý.” Kỉ Ngâm Phong hướng cha mẹ cáo lui.
“Ừ!”
Ra khỏi đại sảnh, ở một góc khuất nơi hành lang gấp khúc, Tô Doanh Tụ dùng sức kéo ống tay áo của trượng phu: “Này, ngươi làm gì mà phải đi theo ta?”
Kỉ Ngâm Phong vẻ mặt vô tội, “Chúng ta mới tân hôn mà ngươi đã muốn phao phu? Như vậy thực không tốt, huống hồ chúng ta ước định ba tháng, ngươi không phải là muốn ở bên ngoài hỗn đủ ba tháng rồi trực tiếp tới tìm ta muốn hưu thư đi?”
Mắt thấy tâm tư mình bị người ta vạch trần, nàng cũng không buồn che dấu nữa. “Như vậy thì sao? Ngươi có ý kiến gì?” Có ý kiến cũng sẽ đem ngươi đánh đến không ý kiến mới thôi.
Hắn kéo hồi tay áo, mỉm cười cực có phong độ quân tử, nói: “Ta không dám có ý kiến gì.” Hắn chính là không dám chứ không phải không có, nàng nhất định phải nghe rõ.
Một đường không nói gì trở về tân phòng, bọn họ đều tự thu thập hành lý của mình.
Tô Doanh Tụ hành lý phi thường đơn giản, chỉ cầm heo vài món quần áo thay lúc tắm rửa, chút bạc vụn, vẫn nhẹ nhàng đơn giản bình thường như khi nàng đến.
“Nương tử --“ Kỉ Ngâm Phong vừa cất lời đã bị con ngươi hỏa dạng của nàng trừng đến im bặt, đành phải cười cười sờ sờ mũi, “Ngươi là nương tử của ta a.”
“Ta sợ ngươi về sau không đổi miệng được.” Nàng cắn răng, nhớ tới hắn hôm nay hình như luôn luôn gọi nàng là nương tử.
Ta là không muốn sửa a! Kỉ Ngâm Phong ở trong lòng lặng lẽ nói, chỉ là trên mặt một bộ biểu tình ngượng ngùng, “Ta sẽ chú ý.”
Ánh mắt lóe lóe, Tô Doanh Tụ không chút để ý nói: “Xuất môn bên ngoài không thể so với ngươi ở nhà làm thiếu gia, quần áo cùng ngân lượng cũng mang vừa phải thôi.”
Kỉ Ngâm Phong khóe môi mang ý cười. Nàng vẫn là quan tâm hắn.
Mang bọc hành lý đi ra ngoài, đi chưa được hai bước hắn đã cảm thấy hai tay trống rỗng, quay đầu nhìn chỉ thấy Tô Doanh Tụ mang theo biểu tình “Ta mang là được.” Thấy hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, nàng bĩu môi nói: “Ta là sợ ngươi thân mình đơn bạc chịu không nổi mệt mỏi, vạn nhất ngã bệnh, đối với người đồng hành như ta quả là vô cùng xui xẻo.”
Kỉ Ngâm Phong nói: “Đa tạ nương tử săn sóc vãn sinh.” Mắt thấy nàng mày liễu nhướn cao tức giận, hắn liền nhấc chân chạy về phía trước.
Nhìn về phía bóng dáng chạy trối chết, Tô Doanh Tụ vừa mới bốc lên lửa giận bất tri bất giác tan theo mấy gió, chỉ còn lại nồng đậm ý cười dâng lên từ tận đáy lòng. Kỳ thật, có cái trượng phu không hợp với hình tượng con mọt sách như người ta đồn đại có lẽ cũng không phải quá tệ.
Đột nhiên ý thức được suy nghĩ vừa rồi của mình, một ngọn lửa nóng ấm như thổi quét qua kiều nhan như hoa, đưa tay phủ lên hai gò má nóng bừng, trong khoảng thời gian ngắn phảng phất chỉ còn lại tiếng tim đập thực “thẳng thắn”.
Kỉ Ngâm Phong chờ ở đại môn rốt cuộc nhìn thấy thê tử mình cõng theo bọc hành lý, nắm con ngựa đỏ thẫm của mình chậm rãi đi tới. Hắn vẫn cảm thấy dùng nhược liễu phất phong để hình dung thê tử là tối thỏa đáng, dáng người mạn diệu như vậy ngay cả đi lại cũng như múa, làm cho người ta không thể rời mắt.
Nhược liễu phất phong: cành liễu mềm bay theo gióý chỉ sự yểu điệu, mềm mại
Đem hành lý buộc bên lưng ngựa, Tô Doanh Tụ phi thân lên ngựa, sau đó hướng Kỉ Ngâm Phong vươn tay, “Lên.”
Đưa tay cho thê tử nắm, nháy mắt cảm giác đằng vân giá vũ bay lên lưng ngựa, vững vàng ngồi xuống.
“Ôm lấy thắt lưng ta, nếu bị ngã khỏi lưng ngựa ta cũng sẽ mặc kệ đấy.”
Kỉ Ngâm Phong cười nói: “Ta nhất định sẽ ôm chặt.” Tuy nói quân tử không khi phòng tối, nhưng là hiện tại ôm lấy eo thon nhỏ của thê tử tựa hồ là quang minh chính đại a, hắn dù sao cũng chỉ là văn nhược thư sinh mà thôi!
Hắc hắc!
Tô Doanh Tụ lặc trụ cương ngựa, nói với cha mẹ chồng đứng ở ngoài cửa đưa tiễn: “Cha, nương, các ngươi trở về đi, ta sẽ chiếu cố tốt tướng công.”
Kỉ Ngâm Phong nói: “Cha mẹ không cần lo lắng, có nương tử chiếu cố, con sẽ không có việc gì.”
“Các ngươi cần đi sớm về sớm a.” Kỉ lão phu nhân ánh mắt bắt đầu ướt át. Con trai độc nhất lần đầu xuất môn đi xa, rốt cuộc vẫn là luyến tiếc.
“Một đường phía trước mọi sự cẩn thận.” Kỉ lão gia dặn dò.
“Con dâu đã biết.”
“Con nhớ kỹ.”
Tô Doanh Tụ cuối cùng nhìn thoáng qua cha mẹ chồng, sau đó giơ roi thúc ngựa, dương trần mà đi.
Cảm giác gió cứ như dao nhỏ cắt qua mang tai, Kỉ Ngâm Phong không khỏi ôm chặt thắt lưng thê tử, lớn tiếng hỏi: “Ngươi vì sao cứ gấp gáp rời đi như vậy?”
Tô Doanh Tụ dật ra tiếng cười dễ nghe như chuông bạc, theo trong gió phiêu đãng, “Nếu không rời đi, Kỉ phủ sẽ mỗi ngày bị người ta đăng môn đến thăm.”
“Ngươi đắc tội rất nhiều người sao?” Hắn chỉ có thể lý giải như vậy.
“Không phải, ta chỉ là không khéo nhận thức hơi nhiều người, biết đến sự tình so với người bình thường nhiều hơn một ít mà thôi.” Cho nên phóng mắt khắp giang hồ tối có thể trốn nhân cũng chỉ có nàng mà thôi.
Vừa ra Tô Châu thành, con ngựa liền dần dần chậm lại. Cảnh tượng quan đạo cuối mùa thu cũng chầm chậm ánh vào mi mắt.
Trên cành lá đã một mảnh điêu linh, chỉ còn lại một hai phiến lá khô miễn cưỡng trụ trên cành phiêu diêu theo gió, phảng phất như ngay sau đó sẽ cùng với đất mẹ thân yêu làm một cái ôm ấm áp.
“Kỉ Ngâm Phong, ngươi có từng rời đi Tô Châu thành chưa?” Nàng chỉ là tò mò.
“Có a.”
“Khi nào?”
“Bảy năm trước vào kinh đi thi.”
“Ngươi khảo trúng cái gì?” Nàng hơi nghiêng người nhìn về phía hắn.
Kỉ Ngâm Phong cười cười, “Thi đình khôi thủ, chẳng qua ta đối với chuyện làm quan không có hứng thú, nên đành cô phụ một danh đầu bảng mà thôi.”
“Trạng Nguyên a.” Nàng trêu tức cười nói, “Ta nghe dân chúng nói, bình thường những Trạng Nguyên còn trẻ anh tuấn đều bị hoàng gia nhìn trúng chọn làm con rể, ban thưởng gả cho công chúa, ngươi chẳng lẽ không có sao?”
Kỉ Ngâm Phong lấy một bộ tiếc nuối nói: “Bởi vì ta thưở nhỏ đính hôn, cám bã chi thê không thể khí.”
“Có quỷ mới tin ngươi.” Nàng không cho là đúng hừ một tiếng, “Nhất định và vị công chúa phải gả kia không có cách nào để thích ngươi.” Cùng người này ở chung một chỗ hơn một tháng, nàng đã biết hắn không phải người thuộc vòng tuần hoàn của thế tục lễ pháp, tuy rằng hắn đối với thế nhân biểu hiện giả dối thì là như thế.
Buồn nở nụ cười hai tiếng, Kỉ Ngâm Phong ôm tay nàng nắm thật chặt, “Một nửa, bởi vì khi đó ta đối với vị hôn thê của mình còn có một tia ảo tưởng, sợ quá mức võ đoán sẽ hủy đi hạnh phúc của mình.”
Thân thủ đánh cái tay không thành thật của hắn, Tô Doanh Tụ phát ra cảnh cáo, “Không cần sờ loạn, thành thật ôm thắt lưng ta là tốt rồi.” Lời này tựa hồ … nhiệt khí lại không thể ức chế dâng lên đến cổ nàng.
Nhìn nàng nháy mắt vành tai đã đỏ bừng, Kỉ Ngâm Phong cười thầm, lại hảo tâm không có nói phá. Hắn sợ có người thẹn quá thành giận, lại xui xẻo cho mình.
Sau khi chậm rãi bình phục tâm tình, Tô Doanh Tụ nhìn sắc trời nói: “Ta rất ngạc nhiên, ngươi vì sao không chịu vào triều làm quan?”
“Quan trường không thích hợp với ta.” Hắn ánh mắt bắt đầu nhìn về nơi phương xa, trong triều đình trói buộc nhiều lắm, hắn thích cuộc sống vô câu tự tại, giống như cảm giác khi ở bên nàng vậy.
“Vậy ngươi nghĩ giang hồ thích hợp với ngươi sao?” Nàng mày liễu khẽ nhướn.
Hắn cười nhẹ ra tiếng, “Nương tử, ngươi sao không nói rõ với ta.”
“Nói cái gì?”
“Ngươi nói thẳng ta là cái loại văn nhược thư sinh căn bản không thích hợp với chốn giang hồ thì tốt rồi.” Hắn cười lắc đầu. Tiểu thê tử của hắn thật sự rất thú vị!
“Vậy thì sao?” Nàng có chút ảo não, hung hăng quất roi ngựa, con ngựa bị đau chay như điên.
Kỉ Ngâm Phong tay lập tức gắt gao ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của nàng, trong gió cất tiếng cười to.
Hắn còn cười được! Tô Doanh Tụ càng phát ra căm tức, từ khi gặp được con mọt sách này tới nay, nàng lúc nào cũng ở thế hạ phong. Nàng hành tẩu giang hồ lâu như vậy cũng chưa từng chịu uất ức như thế.
Vô luận là ai nhìn đến bọn họ đều cho rằng họ là trời sinh một đôi. Hai người khí chất quả thực hài hòa đến không chê vào đâu được. Quả nhiên là nam tài nữ mạo, xứng đôi vô song.
Cho nên khi bọn họ sóng vai đi vào khách điếm đã khiến ánh mắt mọi người tụ lại một chỗ.
“Khách quan, hai vị dùng cơm hay muốn ở trọ?” Chưởng quầy đầy mặt tươi cười hỏi.
“Chuẩn bị hai gian phòng, sau đó đem cơm chiều đưa đến trong phòng. Chúng ta sẽ không đi ra ăn.” Tô Doanh Tụ phân phó như thế.
“Hai gian?” Chưởng quầy vẻ mặt hoang mang. Bọn họ rõ ràng là một đôi vợ chồng, chẳng lẽ đang cãi nhau? Xem vị công tử trước mặt này văn nhược kinh nhi, thật sự không có khả năng a.
Kỉ Ngâm Phong cười cười, “Chủ quán, một gian phòng là được rồi. Nương tử nhà ta chỉ đang tức giận với ta thôi.”
Chưởng quầy vẻ mặt “quả nhiên là thế” làm cho Tô Doanh Tụ nghiến răng ken két. Bọn họ giống vợ chồng như vậy sao? Lời nàng nói thì không thể tin như vậy sao? Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể nói Kỉ Ngâm Phong cái mặt đặc biệt dễ dàng làm cho người ta tin phục. Thiên lý ở đâu chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.