Chương 8
Cật Liễu Mộc Ngư Đích Miêu
23/05/2021
Sau khi từ cửa sau thoát ra ngoài, hai người đi dạo thêm một lúc rồi mới trở về phủ, trên tay còn cầm theo một cặp đèn. Cặp đèn này vốn là phần thưởng giành để trao cho người đối thơ thắng của một quầy hàng, nhưng Miêu Ngô thích nên đã gắng nhét tiền vào tay vị chủ quầy đó, rồi trực tiếp hái đèn xuống đặt vào tay Niệm Tâm, mặc kệ bao nhiêu kẻ đang vất vả hăng say đối đèn (*) bên cạnh.
(*) Đối đèn: trò đối thơ để được tặng đèn thời xưa.
Vừa bước vào sảnh chính, thì đã thấy có một vị công tử văn nhã đang ngồi trên ghế, chuyện trò rất vui vẻ với Miêu lão gia. Miêu Ngô nhận ra ngay đó chính là tên nam tử vừa nãy đã theo đuôi hai người.
"Niệm Tâm, là hắn, hắn còn tìm tới tận đây!", chẳng để cho Niệm Tâm kịp nhìn rõ mặt nam tử kia, Miêu Ngô đã chỉ thẳng vào nam tử đó mắng mỏ: "Ngươi là công tử nhà nào? Đến nhà của ta làm chi? Nhà của ta không có con gái cho ngươi cầu hôn đâu, biết điều thì dọn hết đống đồ này rồi biến đi mau. Đừng tưởng là ta không biết ngươi, vừa nãy ngươi theo sau bọn ta một đường là muốn làm gì?"
Lời mắng vừa hết, trên mặt nam tử kia chỉ đầy sự kinh ngạc, còn ông bà Miêu thì thấy xấu hổ vô cùng. Đều là nhi tử cả, mà sao nhi tử nhà mình lại chẳng có tý văn nhã nào thế, cũng chẳng giống con gái chút nào. Thôi đành, chỉ cần nó vui vẻ là được, nhiều quy củ quá cũng chỉ mệt mỏi mà thôi.
"Ngô nhi, đừng vô lễ vậy, đây là thiếu gia nhà họ Tô." Miêu lão gia mở miệng ngắt lời Miêu Ngô, nếu không cô còn định mắng tiếp.
"Hóa ra là Miêu thiếu gia, kính đã lâu kính đã lâu. Kẻ hèn Tô Khởi tôi mấy hôm trước có đến Chung gia cầu hôn, lại nghe được tin Chung tiểu thư đến chơi Miêu phủ. Từ rất lâu trước tôi cũng đã ngưỡng mộ Miêu lão gia rồi, nên mạo muội tới đây thăm hỏi Miêu lão gia. Vừa để học tập, lãnh giáo chút kinh nghiệm của Miêu lão gia, vừa để sau đó cùng Chung tiểu thư trở về, vẹn cả đôi bên." Dáng điệu của Tô Khởi rất thư sinh lịch sự, chẳng hề giống một thương nhân, mà giống như một người học trò. Nhưng lời nói lại rất khôn khéo lão luyện, chỉ mấy câu thôi đã vừa giải thích được ý đồ đến, còn vừa nịnh hót mọi người.
"Cái gì kính đã lâu, ngươi biết ta tên là gì chắc! Ngươi muốn cầu hôn thì tốt nhất cứ ngồi ở kinh thành mà chờ, đến nhà của ta làm chi. Còn nữa, Niệm Tâm bây giờ là nương tử của ta rồi, chẳng tới lượt ngươi đâu, nếu ngươi định thích Niệm Tình, thì tỷ phu ta đây cũng không đồng ý, cho nên ngươi vẫn là thu dọn hết đống đồ này rồi về nhà đi. Bằng không ở kinh thành cũng chỉ còn lại những mụ già để cho ngươi cưới, đến lúc đó cũng đừng bảo do ta kéo dài!"
Miêu Ngô vừa nhìn thấy Tô Khởi đã không thích, quá nồng mùi thương nhân, còn định mưu tính cướp nương tử của mình. Trước giờ cô cũng chẳng phải kẻ hiểu biết thi thư lễ nghĩa, cần gì phải khách sáo với hắn chứ, ưu tiên nhất là phải mau chóng đuổi người này đi.
"Ôi, Ngô nhi, sao có thể vô lễ như vậy, người tới là khách mà." Kỳ thật trong lòng Miêu lão gia cũng mười phần chẳng thích Tô Khởi này, nhìn tư tư văn văn nhưng lại trơn tru giả dối, may mắn con của mình không vậy, ai bảo Vô thương bất gian (*)? Thương nhân cần chính là mưu chứ không phải dối. Tô Khởi này nhìn như đang nịnh hót nhưng cũng biểu lộ ý khinh thị rõ ràng, bộ tưởng Miêu phủ của ông là nhà trống chắc!
(*) Không buôn bán thì không gian dối, ý là chỉ có thương nhân mới gian.
Niệm Tâm cũng không nói gì, chỉ nhìn Miêu Ngô, chẳng hề liếc nhìn Tô Khởi lấy một cái, Miêu phu nhân thấy vậy thì thoáng nhíu mày.
"Miêu thiếu gia, hôn nhân đại sự vốn là nghe lời cha mẹ, cậu nói Niệm Tâm là nương tử của cậu thì là phải sao? Niệm Tâm với cậu chẳng qua chỉ có mấy ngày thân thiết, còn Tô Khởi ta đã đưa quà đến quý phủ rồi, chỉ cần Niệm Tâm hồi phủ thì ta sẽ lập tức đến Chung phủ cầu hôn ngay. Tô phủ với Chung phủ cũng là môn đương hộ đối, cậu dứt hy vọng đi." Từ nhỏ Tô Khởi đã là kẻ được nuông chiều, đương nhiên giọng điệu cũng rất cao ngạo, sau khi bị Miêu Ngô mắng mỏ, thì bắt đầu giận dữ, mặt cũng giơ cao lên chẳng thèm để ý đến ai.
"Tô công tử nói sai rồi. Niệm Tâm và công tử chẳng qua chỉ có vài lần gặp gỡ, không hề thân thiết gì, công tử gọi thẳng khuê danh của nữ tử như vậy có vẻ thực vô lễ!" Đâu phải chỉ có vỗ lễ ở điều đó, mà còn rất nhiều điều khác nữa, nhưng Chung Niệm Tâm bận tâm mặt mũi của hắn nên chẳng muốn nói ra. Miêu Ngô vốn đang tức giận, nhưng nghe thấy câu nói ấy của Niệm Tâm thì nở nụ cười. Cho đến tận giờ Niệm Tâm còn chưa bao giờ trách mình gọi thẳng khuê danh của nàng ấy cả, chắc chắn là Niệm Tâm chán ghét tên Tô Khởi này, Niệm Tâm không chỉ xinh đẹp mà mắt nhìn người cũng thật tốt.
"Tô công tử, Ngô nhi thất lễ quá, nhưng cậu ở lại bỉ phủ của chúng tôi cũng chẳng vui vẻ gì, không bằng cậu về đi." Miêu phu nhân cực kỳ yêu thương Miêu Ngô, sao có thể để cho người khác bắt nạt con mình được, tức thì giận tái mặt đuổi khách. Tô Khởi cũng không nói gì nữa, phất tay áo rời đi. Lúc ra cửa còn trùng hợp gặp hai huynh muội Chung gia trở về, hai huynh đệ ấy đều sửng sốt, lập tức đi đến sảnh chính.
"Tỷ phu, huynh vẫn nên mau mau đến gặp phụ thân và đại nương cầu thân đi thôi. Công tử nhà họ Tô kia rất thích tỷ tỷ, người ở kinh thành đều biết, nhưng mà tỷ tỷ không thích hắn, phụ thân và đại nương cũng không thích. Có điều huynh thấy đó, hắn đã đuổi tới tận đây rồi, nếu không nhanh chút, cẩn thận bị hắn cướp đấy." Lời nói thật lòng nhưng rất dí dỏm của Chung Niệm Tình khiến không khí trong sảnh chính vơi bớt căng thẳng, sắc mặt vài người cũng dịu hơn.
"Bá phụ bá mẫu, chúng con cũng đã ở quý phủ quấy rầy mười ngày rồi, rời khỏi nhà cũng gần nửa tháng, chúng con định ngày mai sẽ quay trở về. Mong rằng Ngô nhi đệ đệ có thể theo cùng chúng con, phụ thân mẫu thân con đã căn dặn, nhất định phải đưa đệ ấy tới, cũng là có bạn đi cùng đường."
Chuyện sau khi qua tết Nguyên Tiêu ba huynh đệ nhà họ Chung sẽ quay trở về trước đây đã nói rõ, cũng lặp đi lặp lại nhiều lần việc muốn mời Miêu Ngô cùng đi. Lúc đó hai vợ chồng Miêu gia đã đồng ý, nên giờ đương nhiên không có thêm dị nghị gì, bởi vì họ cũng rất yêu quý ba đứa trẻ ấy.
"Thời gian trôi qua nhanh thật, việc đó ngày trước Niệm Thành có nói rồi, chúng ta đã sớm sắp xếp xong xuôi, ngày mai Ngô nhi sẽ đi cùng các con, coi như thay cha mẹ nó thăm hỏi phụ mẫu các con một tiếng, quý phủ cũng chuẩn bị thêm ít đồ, cùng đưa tới tặng."
"Đều chỉ là vài món xoàng xĩnh, đừng khách sáo làm gì. Chờ sau khi Ngô nhi về, ta sẽ cho nó bắt tay vào xử lý việc buôn bán của Miêu gia, rồi hai vợ chồng chúng ta nhất định sẽ tới quý phủ chơi, cho phụ mẫu các con phải tiếp đãi tận tình. Ha ha." Miêu lão gia tuy làm nghề buôn bán, nhưng tính tình ngay thẳng, ở trước mặt mấy tiểu bối mà mình ưa thích, thì ông cũng không để ý đến việc cứ phải giữ gìn hình ảnh uy nghiêm.
"Đúng vậy, ngày mai lên đường rồi, nên hôm nay tất cả nghỉ sớm đi. Ngô nhi tới phòng cha mẹ một chút, con sắp xa nhà nên mẹ thật không nỡ." Đương nhiên Miêu phu nhân quả thật chẳng đành lòng, nhưng gọi cô tới thực ra là vì còn có vài lời muốn nói riêng.
Sau khi huynh muội nhà họ Chung trở về phòng hết rồi, Miêu Ngô mới tới gặp cha mẹ. Đây là lần đầu tiên cô xa nhà, trong lòng cũng có chút không muốn.
"Ngô nhi, lần này đi kinh thành phải cẩn thận mọi việc. Khi đi nhớ dẫn theo hai huynh đệ Miêu Hạc Miêu Bằng, chút công phu kia của con quả thật chẳng đáng lọt vào mắt người khác, kinh thành vàng thau lẫn lộn, không hề giống như ở trấn An Định này, đi đâu cũng phải lưu ý." Miêu Ngô vừa ngồi xuống, Miêu phu nhân đã bắt đầu dặn dò, Miêu Ngô chỉ có thể vừa nghe vừa gật đầu, mắt cả hai đều đỏ.
Sau một hồi dặn, Miêu phu nhân bỗng ngồi thẳng người, nét mặt cũng trở nên nghiêm túc, Miêu Ngô thấy vậy cũng ngồi thẳng lưng lên.
"Ngô nhi, con, với Niệm Tâm, là xảy ra chuyện gì?" Miêu phu nhân đắn đo nửa ngày, lời đến bên miệng cũng trở nên ngập ngừng. Lời này vừa hỏi, Miêu lão gia cũng buông chén trà xuống.
"Mẹ. Mẹ có ý gì vậy? Ngô nhi không hiểu." Miêu Ngô quả thật nghe không hiểu câu hỏi không rõ ràng của Miêu phu nhân. Nhưng Miêu lão gia là thương nhân nhiều năm, lại cũng là vợ chồng lâu năm với Miêu phu nhân rồi, nên ông tự nhiên nghe hiểu điều Miêu phu nhân nói, chỉ có chút kinh ngạc, nhưng rồi cũng nghĩ thông.
"Chính là, con đối với Niệm Tâm, là tình cảm gì?" Miêu phu nhân cũng không vòng vo nữa, nói gọn gàng.
"Mẹ, mẹ cũng biết con là con gái mà, con với Niệm Tâm đều là con gái, còn có thể có tình cảm gì?" Miêu Ngô cau mày, câu hỏi này dường như chẳng phải đang hỏi Miêu phu nhân nữa, mà giống như đang hỏi chính mình. Còn Miêu lão gia ngồi bên cạnh thì vừa như đang nghe, vừa như đang suy tư chuyện khác.
"Đương nhiên mẹ biết. Nhưng nếu nói tình cảm của hai đứa là tình tỷ muội, thì con cũng quá tốt với nó rồi. Con với Niệm Tình mới gọi là tình tỷ muội, có cưng chìu có yêu thương, nhưng chẳng hề giống như đối với Niệm Tâm. Con không biết ánh mắt của con nhìn nó dịu dàng thế nào à? Lúc đầu thì mẹ tưởng rằng đó là con đang lấy lòng nó, nhưng sau lại phát hiện, con đối với nó chính là tình yêu. Về Niệm Tâm thì mẹ không rõ lắm, nhưng tâm tư của con, chẳng lẽ mẹ còn không biết sao?"
Miêu Ngô nghe vậy thì suy tư một hồi. Miêu Ngô cũng không phải là kẻ chậm chạp, đương nhiên hiểu rõ tình cảm của mình. Kỳ thật trước đây cũng lờ mờ cảm thấy có rất nhiều thứ nảy lên trong lòng, chỉ là cô luôn nén lại, bây giờ được mẹ chỉ đường, những thứ kia lại xuất hiện, còn càng ngày càng bàng trướng, chỉ chốc lát đã tràn ngập trái tim.
"Ý mẹ là, con, con đối với Niệm Tâm, là tình yêu nam nữ? Nhưng mà, chúng con đều là nữ. Mẹ, mẹ nói con nên làm gì đây?" Lúc Miêu Ngô hiểu rõ rồi thì đột nhiên thấy sợ, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
"Ngô nhi đừng sợ, không có chuyện gì. Mẹ cũng không phải là người cổ hủ, trước đây ở phủ cũng có nha hoàn đối thực(*). Chính là mẹ biết con đường này không dễ đi, thấy Ngô nhi còn chưa hãm sâu, không muốn sau này Ngô nhi phải khổ, chỉ cần tự con chú ý chút là được." Miêu phu nhân ôm Miêu Ngô, vỗ nhè nhẹ lên lưng của cô.
(*) Một từ có nghĩa đen là "góp gạo nấu cơm chung", nói về các mối quan hệ của các thái giám và cung nữ sống chung với nhau như vợ chồng trong cung cấm, sau này thường được dùng để chỉ các quan hệ tình cảm cấm kỵ.
"Mẹ, vậy nếu con vẫn cứ thích nàng ấy? Thì liệu cha mẹ có bỏ mặc Ngô nhi không?" Miêu Ngô càng nghĩ càng buồn tủi, nước mắt cứ rơi không ngừng. Miêu Ngô không phải là người thích khóc, lớn đến thế này, đây cũng là lần đầu tiên cô cảm thấy buồn khổ thương tâm, giọng nói cũng có chút run rẩy vì sợ hãi.
"Ngô nhi, sẽ không bao giờ có chuyện cha mẹ không cần con. Buôn bán nhiều năm, có mưa to gió lớn nào mà cha mẹ chưa thấy, huống chi đứa trẻ Niệm Tâm kia cũng rất tốt, con thích nó cũng là điều dễ hiểu. Từ trước đến nay cha mẹ đâu hề thích những tập tục lễ giáo cũ, nếu không phải vì những phong tục ấy, trước kia sao mẹ con phải chịu khổ như vậy. Cũng may trong mắt người khác Ngô nhi vẫn là nam nhi, không sợ có nhiều người chỉ trỏ, dù sao sau này cũng phải tìm một nữ tử cho con giấu diếm thân phận, nếu con và Niệm Tâm đều yêu thương nhau, vậy cũng không sao. Mặc dù có chút khác thường, nhưng cha mẹ chỉ cần hai con vui là đủ."
Miêu lão gia nhìn hai mẹ con ôm nhau khóc, trong lòng cũng thấy rất đau, nhưng vì có kinh nghiệm, ít nhiều ông cũng hiểu được sự bất đắc dĩ và khó khăn khi tình yêu bị cha mẹ ngăn cản. Nếu Ngô nhi và Niệm Tâm yêu nhau, vậy cần gì phải ngăn cách cả hai.
"Cám ơn cha, cám ơn mẹ. Sau này con nhất định sẽ chăm chỉ học tập, hết lòng hiếu thuận cha mẹ." Miêu Ngô vươn tay ôm chầm lấy cổ Miêu lão gia, ôm cha ôm mẹ, biểu lộ rõ ràng dáng điệu của một tiểu nữ nhi.
"Ha ha. Cha mẹ chỉ cần con luôn vui vẻ là được rồi." Miêu lão gia vỗ vỗ đầu Miêu Ngô.
"Mẹ, mẹ lợi hại như vậy, có nhìn ra được liệu Niệm Tâm có thích con không." Miêu Ngô dùng ống tay áo lau nước mắt, trong lòng vẫn luôn vấn vương một điều.
"Việc này mẹ cũng không biết. Ở trước mặt chúng ta, vốn hai đứa con cũng chẳng biểu hiện gì nhiều, chẳng qua vì con là một tay mẹ nuôi lớn, nên mẹ mới có thể nhìn ra. Còn tâm tư của Niệm Tâm, thì mẹ không rõ. Con phải tự mình cân nhắc chuyện này thôi." Miêu phu nhân cũng chẳng phải người vạn năng, ánh mắt nhìn Miêu Ngô có chút đau lòng.
"Vậy con sẽ cố gắng để nàng ấy trở thành con dâu của nhà họ Miêu mình, cha mẹ thích chứ?" Giọng điệu của Miêu Ngô đã trở về như thường, có chút nghịch ngợm xen lẫn kiêu ngạo, trong mắt cũng tràn đầy hạnh phúc.
"Ừ." Miêu phu nhân chỉ nghẹn ngào cười, xoa xoa đầu Miêu Ngô, rồi bảo cô đi nghỉ sớm.
"Phu nhân, nói vậy thì xem ra bà đã suy nghĩ chuyện này rất lâu rồi, tại sao lại không nói với tôi, có người chia sẻ ưu sầu cũng thêm dễ chịu." Miêu lão gia thương tiếc nhìn Miêu phu nhân, siết chặt lấy bàn tay của bà.
"Ôi, vào lúc đầu thì tôi cũng chưa nắm chắc, sau khi xác định rồi thì cũng chẳng dám tin vài ngày. Gần đây mới có thể tự thuyết phục mình, vốn định tìm thời gian nói cho ông biết, mà sợ ông tức giận. Giờ thì sáng mai Miêu Ngô phải đi rồi, nên tôi mới dám nói ra."
"Tôi cũng không phải người cổ hủ, lúc bà hỏi Ngô nhi tôi cũng rất kinh ngạc, nhưng nghe giọng điệu của bà thì biết hẳn là bà đã suy nghĩ kỹ, tính toán thuận theo Ngô nhi. Bà là người làm mẹ còn chấp nhận, người làm cha như tôi sao có thể ngăn đón."
"Ngô nhi lớn thế này mới lần đầu đối với một người như vậy, tuy rằng cũng mơ màng nhưng chỉ nhắc nhở chút đã tự mình hiểu, vừa nãy nhìn nó suy tư, lòng tôi cũng đau như vặn. Nó hiểu được tâm tư của mình mới sợ như vậy, chẳng hề có đắn đo mà là khẳng định, tính tình của nó lại giống hệt ông, nếu cấm cản chỉ sợ gây tổn thương càng nặng. Ngày xưa chúng ta cũng chịu bao vất vả rồi, giờ sao đành lòng chứ."
Miêu phu nhân và Miêu lão gia cũng chẳng phải người có suy nghĩ khác biệt, mà chỉ là quá yêu thương Miêu Ngô, lại hiểu được tình tính của con gái, sự chấp nhận này cũng bởi bất đắc dĩ thôi. Cũng may đứa trẻ Niệm Tâm kia để hai vị lão nhân đây rất hài lòng.
(*) Đối đèn: trò đối thơ để được tặng đèn thời xưa.
Vừa bước vào sảnh chính, thì đã thấy có một vị công tử văn nhã đang ngồi trên ghế, chuyện trò rất vui vẻ với Miêu lão gia. Miêu Ngô nhận ra ngay đó chính là tên nam tử vừa nãy đã theo đuôi hai người.
"Niệm Tâm, là hắn, hắn còn tìm tới tận đây!", chẳng để cho Niệm Tâm kịp nhìn rõ mặt nam tử kia, Miêu Ngô đã chỉ thẳng vào nam tử đó mắng mỏ: "Ngươi là công tử nhà nào? Đến nhà của ta làm chi? Nhà của ta không có con gái cho ngươi cầu hôn đâu, biết điều thì dọn hết đống đồ này rồi biến đi mau. Đừng tưởng là ta không biết ngươi, vừa nãy ngươi theo sau bọn ta một đường là muốn làm gì?"
Lời mắng vừa hết, trên mặt nam tử kia chỉ đầy sự kinh ngạc, còn ông bà Miêu thì thấy xấu hổ vô cùng. Đều là nhi tử cả, mà sao nhi tử nhà mình lại chẳng có tý văn nhã nào thế, cũng chẳng giống con gái chút nào. Thôi đành, chỉ cần nó vui vẻ là được, nhiều quy củ quá cũng chỉ mệt mỏi mà thôi.
"Ngô nhi, đừng vô lễ vậy, đây là thiếu gia nhà họ Tô." Miêu lão gia mở miệng ngắt lời Miêu Ngô, nếu không cô còn định mắng tiếp.
"Hóa ra là Miêu thiếu gia, kính đã lâu kính đã lâu. Kẻ hèn Tô Khởi tôi mấy hôm trước có đến Chung gia cầu hôn, lại nghe được tin Chung tiểu thư đến chơi Miêu phủ. Từ rất lâu trước tôi cũng đã ngưỡng mộ Miêu lão gia rồi, nên mạo muội tới đây thăm hỏi Miêu lão gia. Vừa để học tập, lãnh giáo chút kinh nghiệm của Miêu lão gia, vừa để sau đó cùng Chung tiểu thư trở về, vẹn cả đôi bên." Dáng điệu của Tô Khởi rất thư sinh lịch sự, chẳng hề giống một thương nhân, mà giống như một người học trò. Nhưng lời nói lại rất khôn khéo lão luyện, chỉ mấy câu thôi đã vừa giải thích được ý đồ đến, còn vừa nịnh hót mọi người.
"Cái gì kính đã lâu, ngươi biết ta tên là gì chắc! Ngươi muốn cầu hôn thì tốt nhất cứ ngồi ở kinh thành mà chờ, đến nhà của ta làm chi. Còn nữa, Niệm Tâm bây giờ là nương tử của ta rồi, chẳng tới lượt ngươi đâu, nếu ngươi định thích Niệm Tình, thì tỷ phu ta đây cũng không đồng ý, cho nên ngươi vẫn là thu dọn hết đống đồ này rồi về nhà đi. Bằng không ở kinh thành cũng chỉ còn lại những mụ già để cho ngươi cưới, đến lúc đó cũng đừng bảo do ta kéo dài!"
Miêu Ngô vừa nhìn thấy Tô Khởi đã không thích, quá nồng mùi thương nhân, còn định mưu tính cướp nương tử của mình. Trước giờ cô cũng chẳng phải kẻ hiểu biết thi thư lễ nghĩa, cần gì phải khách sáo với hắn chứ, ưu tiên nhất là phải mau chóng đuổi người này đi.
"Ôi, Ngô nhi, sao có thể vô lễ như vậy, người tới là khách mà." Kỳ thật trong lòng Miêu lão gia cũng mười phần chẳng thích Tô Khởi này, nhìn tư tư văn văn nhưng lại trơn tru giả dối, may mắn con của mình không vậy, ai bảo Vô thương bất gian (*)? Thương nhân cần chính là mưu chứ không phải dối. Tô Khởi này nhìn như đang nịnh hót nhưng cũng biểu lộ ý khinh thị rõ ràng, bộ tưởng Miêu phủ của ông là nhà trống chắc!
(*) Không buôn bán thì không gian dối, ý là chỉ có thương nhân mới gian.
Niệm Tâm cũng không nói gì, chỉ nhìn Miêu Ngô, chẳng hề liếc nhìn Tô Khởi lấy một cái, Miêu phu nhân thấy vậy thì thoáng nhíu mày.
"Miêu thiếu gia, hôn nhân đại sự vốn là nghe lời cha mẹ, cậu nói Niệm Tâm là nương tử của cậu thì là phải sao? Niệm Tâm với cậu chẳng qua chỉ có mấy ngày thân thiết, còn Tô Khởi ta đã đưa quà đến quý phủ rồi, chỉ cần Niệm Tâm hồi phủ thì ta sẽ lập tức đến Chung phủ cầu hôn ngay. Tô phủ với Chung phủ cũng là môn đương hộ đối, cậu dứt hy vọng đi." Từ nhỏ Tô Khởi đã là kẻ được nuông chiều, đương nhiên giọng điệu cũng rất cao ngạo, sau khi bị Miêu Ngô mắng mỏ, thì bắt đầu giận dữ, mặt cũng giơ cao lên chẳng thèm để ý đến ai.
"Tô công tử nói sai rồi. Niệm Tâm và công tử chẳng qua chỉ có vài lần gặp gỡ, không hề thân thiết gì, công tử gọi thẳng khuê danh của nữ tử như vậy có vẻ thực vô lễ!" Đâu phải chỉ có vỗ lễ ở điều đó, mà còn rất nhiều điều khác nữa, nhưng Chung Niệm Tâm bận tâm mặt mũi của hắn nên chẳng muốn nói ra. Miêu Ngô vốn đang tức giận, nhưng nghe thấy câu nói ấy của Niệm Tâm thì nở nụ cười. Cho đến tận giờ Niệm Tâm còn chưa bao giờ trách mình gọi thẳng khuê danh của nàng ấy cả, chắc chắn là Niệm Tâm chán ghét tên Tô Khởi này, Niệm Tâm không chỉ xinh đẹp mà mắt nhìn người cũng thật tốt.
"Tô công tử, Ngô nhi thất lễ quá, nhưng cậu ở lại bỉ phủ của chúng tôi cũng chẳng vui vẻ gì, không bằng cậu về đi." Miêu phu nhân cực kỳ yêu thương Miêu Ngô, sao có thể để cho người khác bắt nạt con mình được, tức thì giận tái mặt đuổi khách. Tô Khởi cũng không nói gì nữa, phất tay áo rời đi. Lúc ra cửa còn trùng hợp gặp hai huynh muội Chung gia trở về, hai huynh đệ ấy đều sửng sốt, lập tức đi đến sảnh chính.
"Tỷ phu, huynh vẫn nên mau mau đến gặp phụ thân và đại nương cầu thân đi thôi. Công tử nhà họ Tô kia rất thích tỷ tỷ, người ở kinh thành đều biết, nhưng mà tỷ tỷ không thích hắn, phụ thân và đại nương cũng không thích. Có điều huynh thấy đó, hắn đã đuổi tới tận đây rồi, nếu không nhanh chút, cẩn thận bị hắn cướp đấy." Lời nói thật lòng nhưng rất dí dỏm của Chung Niệm Tình khiến không khí trong sảnh chính vơi bớt căng thẳng, sắc mặt vài người cũng dịu hơn.
"Bá phụ bá mẫu, chúng con cũng đã ở quý phủ quấy rầy mười ngày rồi, rời khỏi nhà cũng gần nửa tháng, chúng con định ngày mai sẽ quay trở về. Mong rằng Ngô nhi đệ đệ có thể theo cùng chúng con, phụ thân mẫu thân con đã căn dặn, nhất định phải đưa đệ ấy tới, cũng là có bạn đi cùng đường."
Chuyện sau khi qua tết Nguyên Tiêu ba huynh đệ nhà họ Chung sẽ quay trở về trước đây đã nói rõ, cũng lặp đi lặp lại nhiều lần việc muốn mời Miêu Ngô cùng đi. Lúc đó hai vợ chồng Miêu gia đã đồng ý, nên giờ đương nhiên không có thêm dị nghị gì, bởi vì họ cũng rất yêu quý ba đứa trẻ ấy.
"Thời gian trôi qua nhanh thật, việc đó ngày trước Niệm Thành có nói rồi, chúng ta đã sớm sắp xếp xong xuôi, ngày mai Ngô nhi sẽ đi cùng các con, coi như thay cha mẹ nó thăm hỏi phụ mẫu các con một tiếng, quý phủ cũng chuẩn bị thêm ít đồ, cùng đưa tới tặng."
"Đều chỉ là vài món xoàng xĩnh, đừng khách sáo làm gì. Chờ sau khi Ngô nhi về, ta sẽ cho nó bắt tay vào xử lý việc buôn bán của Miêu gia, rồi hai vợ chồng chúng ta nhất định sẽ tới quý phủ chơi, cho phụ mẫu các con phải tiếp đãi tận tình. Ha ha." Miêu lão gia tuy làm nghề buôn bán, nhưng tính tình ngay thẳng, ở trước mặt mấy tiểu bối mà mình ưa thích, thì ông cũng không để ý đến việc cứ phải giữ gìn hình ảnh uy nghiêm.
"Đúng vậy, ngày mai lên đường rồi, nên hôm nay tất cả nghỉ sớm đi. Ngô nhi tới phòng cha mẹ một chút, con sắp xa nhà nên mẹ thật không nỡ." Đương nhiên Miêu phu nhân quả thật chẳng đành lòng, nhưng gọi cô tới thực ra là vì còn có vài lời muốn nói riêng.
Sau khi huynh muội nhà họ Chung trở về phòng hết rồi, Miêu Ngô mới tới gặp cha mẹ. Đây là lần đầu tiên cô xa nhà, trong lòng cũng có chút không muốn.
"Ngô nhi, lần này đi kinh thành phải cẩn thận mọi việc. Khi đi nhớ dẫn theo hai huynh đệ Miêu Hạc Miêu Bằng, chút công phu kia của con quả thật chẳng đáng lọt vào mắt người khác, kinh thành vàng thau lẫn lộn, không hề giống như ở trấn An Định này, đi đâu cũng phải lưu ý." Miêu Ngô vừa ngồi xuống, Miêu phu nhân đã bắt đầu dặn dò, Miêu Ngô chỉ có thể vừa nghe vừa gật đầu, mắt cả hai đều đỏ.
Sau một hồi dặn, Miêu phu nhân bỗng ngồi thẳng người, nét mặt cũng trở nên nghiêm túc, Miêu Ngô thấy vậy cũng ngồi thẳng lưng lên.
"Ngô nhi, con, với Niệm Tâm, là xảy ra chuyện gì?" Miêu phu nhân đắn đo nửa ngày, lời đến bên miệng cũng trở nên ngập ngừng. Lời này vừa hỏi, Miêu lão gia cũng buông chén trà xuống.
"Mẹ. Mẹ có ý gì vậy? Ngô nhi không hiểu." Miêu Ngô quả thật nghe không hiểu câu hỏi không rõ ràng của Miêu phu nhân. Nhưng Miêu lão gia là thương nhân nhiều năm, lại cũng là vợ chồng lâu năm với Miêu phu nhân rồi, nên ông tự nhiên nghe hiểu điều Miêu phu nhân nói, chỉ có chút kinh ngạc, nhưng rồi cũng nghĩ thông.
"Chính là, con đối với Niệm Tâm, là tình cảm gì?" Miêu phu nhân cũng không vòng vo nữa, nói gọn gàng.
"Mẹ, mẹ cũng biết con là con gái mà, con với Niệm Tâm đều là con gái, còn có thể có tình cảm gì?" Miêu Ngô cau mày, câu hỏi này dường như chẳng phải đang hỏi Miêu phu nhân nữa, mà giống như đang hỏi chính mình. Còn Miêu lão gia ngồi bên cạnh thì vừa như đang nghe, vừa như đang suy tư chuyện khác.
"Đương nhiên mẹ biết. Nhưng nếu nói tình cảm của hai đứa là tình tỷ muội, thì con cũng quá tốt với nó rồi. Con với Niệm Tình mới gọi là tình tỷ muội, có cưng chìu có yêu thương, nhưng chẳng hề giống như đối với Niệm Tâm. Con không biết ánh mắt của con nhìn nó dịu dàng thế nào à? Lúc đầu thì mẹ tưởng rằng đó là con đang lấy lòng nó, nhưng sau lại phát hiện, con đối với nó chính là tình yêu. Về Niệm Tâm thì mẹ không rõ lắm, nhưng tâm tư của con, chẳng lẽ mẹ còn không biết sao?"
Miêu Ngô nghe vậy thì suy tư một hồi. Miêu Ngô cũng không phải là kẻ chậm chạp, đương nhiên hiểu rõ tình cảm của mình. Kỳ thật trước đây cũng lờ mờ cảm thấy có rất nhiều thứ nảy lên trong lòng, chỉ là cô luôn nén lại, bây giờ được mẹ chỉ đường, những thứ kia lại xuất hiện, còn càng ngày càng bàng trướng, chỉ chốc lát đã tràn ngập trái tim.
"Ý mẹ là, con, con đối với Niệm Tâm, là tình yêu nam nữ? Nhưng mà, chúng con đều là nữ. Mẹ, mẹ nói con nên làm gì đây?" Lúc Miêu Ngô hiểu rõ rồi thì đột nhiên thấy sợ, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
"Ngô nhi đừng sợ, không có chuyện gì. Mẹ cũng không phải là người cổ hủ, trước đây ở phủ cũng có nha hoàn đối thực(*). Chính là mẹ biết con đường này không dễ đi, thấy Ngô nhi còn chưa hãm sâu, không muốn sau này Ngô nhi phải khổ, chỉ cần tự con chú ý chút là được." Miêu phu nhân ôm Miêu Ngô, vỗ nhè nhẹ lên lưng của cô.
(*) Một từ có nghĩa đen là "góp gạo nấu cơm chung", nói về các mối quan hệ của các thái giám và cung nữ sống chung với nhau như vợ chồng trong cung cấm, sau này thường được dùng để chỉ các quan hệ tình cảm cấm kỵ.
"Mẹ, vậy nếu con vẫn cứ thích nàng ấy? Thì liệu cha mẹ có bỏ mặc Ngô nhi không?" Miêu Ngô càng nghĩ càng buồn tủi, nước mắt cứ rơi không ngừng. Miêu Ngô không phải là người thích khóc, lớn đến thế này, đây cũng là lần đầu tiên cô cảm thấy buồn khổ thương tâm, giọng nói cũng có chút run rẩy vì sợ hãi.
"Ngô nhi, sẽ không bao giờ có chuyện cha mẹ không cần con. Buôn bán nhiều năm, có mưa to gió lớn nào mà cha mẹ chưa thấy, huống chi đứa trẻ Niệm Tâm kia cũng rất tốt, con thích nó cũng là điều dễ hiểu. Từ trước đến nay cha mẹ đâu hề thích những tập tục lễ giáo cũ, nếu không phải vì những phong tục ấy, trước kia sao mẹ con phải chịu khổ như vậy. Cũng may trong mắt người khác Ngô nhi vẫn là nam nhi, không sợ có nhiều người chỉ trỏ, dù sao sau này cũng phải tìm một nữ tử cho con giấu diếm thân phận, nếu con và Niệm Tâm đều yêu thương nhau, vậy cũng không sao. Mặc dù có chút khác thường, nhưng cha mẹ chỉ cần hai con vui là đủ."
Miêu lão gia nhìn hai mẹ con ôm nhau khóc, trong lòng cũng thấy rất đau, nhưng vì có kinh nghiệm, ít nhiều ông cũng hiểu được sự bất đắc dĩ và khó khăn khi tình yêu bị cha mẹ ngăn cản. Nếu Ngô nhi và Niệm Tâm yêu nhau, vậy cần gì phải ngăn cách cả hai.
"Cám ơn cha, cám ơn mẹ. Sau này con nhất định sẽ chăm chỉ học tập, hết lòng hiếu thuận cha mẹ." Miêu Ngô vươn tay ôm chầm lấy cổ Miêu lão gia, ôm cha ôm mẹ, biểu lộ rõ ràng dáng điệu của một tiểu nữ nhi.
"Ha ha. Cha mẹ chỉ cần con luôn vui vẻ là được rồi." Miêu lão gia vỗ vỗ đầu Miêu Ngô.
"Mẹ, mẹ lợi hại như vậy, có nhìn ra được liệu Niệm Tâm có thích con không." Miêu Ngô dùng ống tay áo lau nước mắt, trong lòng vẫn luôn vấn vương một điều.
"Việc này mẹ cũng không biết. Ở trước mặt chúng ta, vốn hai đứa con cũng chẳng biểu hiện gì nhiều, chẳng qua vì con là một tay mẹ nuôi lớn, nên mẹ mới có thể nhìn ra. Còn tâm tư của Niệm Tâm, thì mẹ không rõ. Con phải tự mình cân nhắc chuyện này thôi." Miêu phu nhân cũng chẳng phải người vạn năng, ánh mắt nhìn Miêu Ngô có chút đau lòng.
"Vậy con sẽ cố gắng để nàng ấy trở thành con dâu của nhà họ Miêu mình, cha mẹ thích chứ?" Giọng điệu của Miêu Ngô đã trở về như thường, có chút nghịch ngợm xen lẫn kiêu ngạo, trong mắt cũng tràn đầy hạnh phúc.
"Ừ." Miêu phu nhân chỉ nghẹn ngào cười, xoa xoa đầu Miêu Ngô, rồi bảo cô đi nghỉ sớm.
"Phu nhân, nói vậy thì xem ra bà đã suy nghĩ chuyện này rất lâu rồi, tại sao lại không nói với tôi, có người chia sẻ ưu sầu cũng thêm dễ chịu." Miêu lão gia thương tiếc nhìn Miêu phu nhân, siết chặt lấy bàn tay của bà.
"Ôi, vào lúc đầu thì tôi cũng chưa nắm chắc, sau khi xác định rồi thì cũng chẳng dám tin vài ngày. Gần đây mới có thể tự thuyết phục mình, vốn định tìm thời gian nói cho ông biết, mà sợ ông tức giận. Giờ thì sáng mai Miêu Ngô phải đi rồi, nên tôi mới dám nói ra."
"Tôi cũng không phải người cổ hủ, lúc bà hỏi Ngô nhi tôi cũng rất kinh ngạc, nhưng nghe giọng điệu của bà thì biết hẳn là bà đã suy nghĩ kỹ, tính toán thuận theo Ngô nhi. Bà là người làm mẹ còn chấp nhận, người làm cha như tôi sao có thể ngăn đón."
"Ngô nhi lớn thế này mới lần đầu đối với một người như vậy, tuy rằng cũng mơ màng nhưng chỉ nhắc nhở chút đã tự mình hiểu, vừa nãy nhìn nó suy tư, lòng tôi cũng đau như vặn. Nó hiểu được tâm tư của mình mới sợ như vậy, chẳng hề có đắn đo mà là khẳng định, tính tình của nó lại giống hệt ông, nếu cấm cản chỉ sợ gây tổn thương càng nặng. Ngày xưa chúng ta cũng chịu bao vất vả rồi, giờ sao đành lòng chứ."
Miêu phu nhân và Miêu lão gia cũng chẳng phải người có suy nghĩ khác biệt, mà chỉ là quá yêu thương Miêu Ngô, lại hiểu được tình tính của con gái, sự chấp nhận này cũng bởi bất đắc dĩ thôi. Cũng may đứa trẻ Niệm Tâm kia để hai vị lão nhân đây rất hài lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.