Nương Tử Vi Phu Bị Người Bắt Nạt
Chương 29: Hai cái đầu heo
Dạ Cát Tường
24/02/2014
“Người ta
thấy ngươi đi ra ngoài, nghĩ rằng ngươi đã ăn no, liền đem nửa chén cơm kia của
ngươi đổ vào trong chén của ta.” Long Trác Việt nhìn Nhan Noãn liếc mắt một
cái, hắn nói đúng lý hợp tình là phải làm như thế, tiếp theo lại là một giọng
điệu giáo huấn nói: “Noãn Noãn, ngươi sao lại có thể lãng phí lương thực, đây
là không đúng, rất tốt nhờ có ta thay ngươi ăn nha.”
“Ai nói ta ăn no, ai nói ta lãng phí, ta chẳng qua chỉ là để đó, một hồi trở về ăn, ai cho ngươi tự chủ trương ăn cơm của ta.” Nhan Noãn thở hổn hển, gần như phát cáu lên, cố sức đè thấp âm thanh, cũng ngăn không được vẻ mặt sát khí, dọa Long Trác Việt sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, miệng mở rộng sững sờ nhìn Nhan Noãn.
“Cái kia……Vậy là ngươi lại chưa nói còn muốn trở về ăn.”
“Ta cũng chưa nói không ăn a.” Nhan Noãn trừng mắt nhìn Long Trác Việt liếc mắt một cái, vừa nghĩ đến hắn lý lẽ hào hùng nói nàng lãng phí lương thực sẽ không đúng, ăn luôn cơm của nàng, còn vẻ mặt ‘Ta là vì tốt cho ngươi’, thực tức chết mà.
“Kia……” Long Trác Việt nhìn nhìn chén cơm trong tay, lại nhìn nhìn Nhan Noãn, miệng há lại khép, khép rồi lại há, bị Nhan Noãn nói đến á khẩu không trả lời được.
“Kia cái gì kia?” Nhan Noãn tức giận gầm nhẹ, mà lúc này, trong bụng “Ọt..ọt” Âm thanh réo lên càng sôi nổi, lại khiến cho nàng cảm thấy càng đói bụng, ngay cả ngồi xổm cũng vô lực, liền dứt khoát ngồi xếp bằng trên mặt đất, quay đầu nhìn về phía trước, cố gắng hết sức không nhìn tới chén cơm trong tay Long Trác Việt, miễn cho càng xem càng tức, càng tức càng đói.
Nhan Xảo đã trúng hai roi, trong lòng phẫn nộ khơi dậy sức chiến đấu của nàng, trải qua giao chiến, nàng dùng hết toàn lực một chưởng đánh vào ngực Nhan Lăng, Nhan Lăng né tránh, nhưng bả vai vẫn bị Nhan Xảo trọng kích, đau đớn khiến nàng quát to một tiếng, roi trong tay đã bay ra ngoài.
Trong mắt Nhan Xảo lộ ra vẻ vô cùng đắc ý, mũi chân chỉa xuống đất, nàng nhún người nhảy lên muốn đi nhặt lại cái roi kia bị Nhan Lăng làm rớt ra ngoài, nhưng mà, nàng vừa nhảy lên, thân mình lại một lần nữa trầm xuống, cả người té ngã trên mặt đất, trời đất quay cuồng sau đó Nhan Xảo mới phát hiện, dưới thân nàng đã bị Nhan Lăng ép chặt, lập tức đưa tay muốn đẩy Nhan Lăng ra, lại hứng lấy một cái tát của Nhan Lăng.
“Tiện nhân, ai cho ngươi đánh ta, ai cho ngươi đánh ta.”
Một cái tát kia, đánh cho Nhan Xảo hoảng hốt, còn chưa kịp hoàn hồn, trên đầu lại truyền đến từng cơn đau đớn, đó là Nhan Lăng đang kéo tóc của nàng.
Nhan Xảo giận không kiềm được, nhấc chân đá Nhan Lăng văng ra, không có thời gian sửa sang lại kiểu tóc của mình, hoặc là đi nhặt lại cái roi bị rơi ở cách đó không xa, cả người chúi xuống, phản kháng lật ngược lại đem Nhan Lăng đặt ở dưới thân, đem tất cả đau đớn nàng vừa mới nếm trải trả lại toàn bộ cho Nhan Lăng.
Nhan Noãn câu môi mỉa mai, đều nói xem nữ nhân đánh nhau là tốt nhất, quả nhiên, giống như bà điên đánh nhau, việc này nếu truyền ra ngoài, không biết phủ Vũ Dương Hầu sẽ có bao nhiêu là ‘nở mày nở mặt’.
Dường như hai người cũng đã quên sử dụng chiến khí, lúc này đều lộ ra một mặt bản chất vốn có của nữ nhân, xung quanh rất yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng kêu rên bị đau cùng âm thanh tát tay vang lên, vô số hạ nhân đờ người ra.
Nhan Noãn xem đến say mê, nhất thời đã quên trong bụng đang đói, đột nhiên, một luồng mùi thơm xông vào mũi, khiến cho nàng thật vất vả mới áp chế được cơn thèm giờ lại bắt đầu chạy ra.
Rũ mắt xuống, chỉ thấy Long Trác Việt cầm đũa giơ một miếng bào ngư đã bị cắn một bên đưa tới miệng của nàng: “Noãn Noãn, ăn.”
Nhan Noãn nhìn ánh mắt Long Trác Việt gần như nịnh nọt, trong ngực đang bực tức nháy mắt đã biến mất không còn một mảnh, ngược lại có loại cảm giác êm ái.
Long Trác Việt thấy Nhan Noãn không ăn, có chút khẩn trương lên: “Noãn Noãn, sao ngươi không ăn? Ta nếm qua rồi, ăn rất ngon nha.” Hắn nói xong, lại cầm chiếc đũa duỗi ra đi tới phía trước một chút, ánh mắt trong suốt sáng lấp lánh như tuyết đầu mùa lóe ra đầy chờ mong.
Nhan Noãn há mồm, cắn một ngụm, chậm rãi nhai nuốt .
“Phần trên toàn bộ đều là nước miếng của ngươi.” Nàng một bên nhai, một bên ghét bỏ lông mày nhíu lại, bên trong mắt đẹp xẹt qua tia sáng đầy gian xảo.
Long Trác Việt nháy mắt như quả bóng đã trút hết khí, kéo cái đầu vươn thẳng: “Rõ ràng ngươi ghét bỏ người ta, người ta còn ăn hết nước miếng của ngươi đây này.”
“Ngươi cũng có thể ghét bỏ a.” Nhan Noãn nhẹ cười dịu dàng, trêu ghẹo nói, thò tay, đem bào ngư còn lại đoạt đi, từng miếng từng miếng nhét vào trong miệng.
Thấy nàng ăn say sưa, Long Trác Việt liền vui mừng.
Noãn Noãn ăn hết, thì chứng tỏ là không có giận hắn rồi.
Long Trác Việt vui vẻ híp mắt, cơm đến trong miệng, đặc biệt thơm ngon.
Nhan Noãn chăm chú nhìn Nhan Lăng cùng Nhan Xảo, Long Trác Việt thỉnh thoảng kẹp một miếng đồ ăn đến bên miệng của nàng, mà nàng một chút cũng không quay đầu lại, trực tiếp há miệng ngốn vào trong nhai nuốt, cơm đến miệng há cảm giác rất là hưởng thụ.
Mà Long Trác Việt đút cơm cho Nhan Noãn ăn, lúc này vui cười không ngớt.
Noãn Noãn một miếng, hắn một miếng, hắn một ngụm, Noãn Noãn một ngụm.
Nhan Lăng cùng Nhan Xảo vặn vẹo đánh cùng một chỗ, hai người thân mình trên mặt đất lăn đến bên này, lăn đến bên kia, đầu tóc rối bời, khuôn mặt xinh đẹp cũng bị đối phương đánh cho nhìn không ra nguyên dạng.
“Dừng tay cho ta”
Đột nhiên, một tiếng rống giận dữ trầm trọng phá vỡ không khí truyền đến, mang theo sắc bén không thể đỡ vô cùng mạnh mẽ ác liệt, mỗi người ở đây đều kinh động trong lòng thoáng một chút sợ hãi, ngay cả Nhan Noãn núp ở chỗ tối, cũng bị chiến khí ép tới phát ra trên người Nhan Hướng Thái có chút áp lực, ngay cả hô hấp cũng trở nên cực kỳ khó chịu.
Mà Long Trác Việt bên cạnh nàng, lại vẫn như cũ sắc mặt không thay đổi đem một ngụm cơm cuối cùng trong chén đưa vào miệng, vẻ mặt tự nhiên, không có một điểm nào bị ảnh hưởng bởi chiến khí áp chế của Nhan Hướng Thái.
“Ngươi không khó chịu sao?” Nhan Noãn nhíu mày, hỏi.
Trong lòng đối với loại cảm giác này bị người đè nặng cực kỳ khó chịu, cho dù ở kiếp trước, nàng lẻn vào tổ chức xã hội đen ở dưới tầng cuối cùng giống như nô lệ lúc bị người sai bảo, trong nội tâm cũng chưa từng có loại cảm giác áp bách như thế này.
Vậy là lại một lần nữa khiến cho Nhan Noãn ý thức được chiến khí của nàng lúc học để phòng thân toàn bộ đều rất bất đồng.
Long Trác Việt chớp chớp mắt nhìn, vẻ mặt khó hiểu: “Không khó chịu nha, vì sao phải khó chịu?”
Nhan Hướng Thái bước nhanh đã đến, đến mức, bọn hạ nhân đều nhao nhao quỳ trên mặt đất, ‘bịch..bịch’ âm thanh tựa như ném liên tiếp những viên đá vào trong hồ nước phát ra tiếng, trên mặt mỗi người đều mang theo thần sắc sợ hãi, cúi đầu cũng không dám thở mạnh.
Mà lúc này Nhan Lăng cùng Nhan Xảo đang đánh nhau vặn vẹo cùng một chỗ, cũng tự động tách ra, nhìn qua người đứng trước mặt tối đen của Nhan Hướng Thái, hai người kinh hãi co rút đầu lại, hoảng sợ hô.
“Cha.”
Nhan Hướng Thái hai tay nắm chặt thành quyền, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên, nhìn hai cái nữ nhi trước mắt thảm hại không chịu nổi, sinh ra một loại cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép* : “Hai người các ngươi còn ra thể thống gì, ở trong phủ đánh đập tàn nhẫn như vậy, còn có hay không một chút bộ dáng tiểu thư khuê các, nhìn bộ dạng hiện tại của hai ngươi, nhiều hạ nhân nhìn thấy như vậy, lại không biết mất mặt sao?”
(* rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.)
Hai người mặt vừa đỏ vừa sưng, quần áo bị xé rách từng mảnh từng mảnh, đầu tóc tán loạn, so với người điên còn thảm hại hơn.
Cái này…… này quả thực là muốn vứt hết cái mặt già này của hắn mà.
Nhan Hướng Thái nghĩ đến hai cái nữ nhi ở trước mặt hạ nhân mất hết dáng điệu, liền tức giận đến toàn thân run rẩy.
Nhan Lăng ánh mắt hung ác quét một vòng xung quanh nhìn qua một đám hạ nhân đang quỳ, nảy sinh ác độc nói: “Cha, móc mắt của bọn họ hết đi, dám xem chủ tử náo nhiệt, muốn chết.”
“Câm miệng.” Nhan Hướng Thái đột nhiên hét lớn một tiếng: “Tất cả đi đến từ đường quỳ cho ta.”
Nhan Lăng còn muốn nói điều gì đó, đối với ánh mắt dữ tợn của Nhan Hướng Thái, lời nói vừa đến bên miệng cũng bị dọa nuốt trở vào, không dám nói điều gì nữa.
“Được rồi, kịch vui cũng xem xong rồi, chúng ta đi về thôi.” Nhan Noãn lôi kéo Long Trác Việt lặng lẽ rời đi, ít nhất nàng không thể bị Nhan Hướng Thái phát hiện được.
Đi một hồi, Long Trác Việt giống như phát hiện được lục địa mới đột nhiên kêu lên: “Noãn Noãn, các nàng biết làm ảo thuật nha, vừa mới đem đầu của mình biến thành đầu heo rồi.”
“Ai nói ta ăn no, ai nói ta lãng phí, ta chẳng qua chỉ là để đó, một hồi trở về ăn, ai cho ngươi tự chủ trương ăn cơm của ta.” Nhan Noãn thở hổn hển, gần như phát cáu lên, cố sức đè thấp âm thanh, cũng ngăn không được vẻ mặt sát khí, dọa Long Trác Việt sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, miệng mở rộng sững sờ nhìn Nhan Noãn.
“Cái kia……Vậy là ngươi lại chưa nói còn muốn trở về ăn.”
“Ta cũng chưa nói không ăn a.” Nhan Noãn trừng mắt nhìn Long Trác Việt liếc mắt một cái, vừa nghĩ đến hắn lý lẽ hào hùng nói nàng lãng phí lương thực sẽ không đúng, ăn luôn cơm của nàng, còn vẻ mặt ‘Ta là vì tốt cho ngươi’, thực tức chết mà.
“Kia……” Long Trác Việt nhìn nhìn chén cơm trong tay, lại nhìn nhìn Nhan Noãn, miệng há lại khép, khép rồi lại há, bị Nhan Noãn nói đến á khẩu không trả lời được.
“Kia cái gì kia?” Nhan Noãn tức giận gầm nhẹ, mà lúc này, trong bụng “Ọt..ọt” Âm thanh réo lên càng sôi nổi, lại khiến cho nàng cảm thấy càng đói bụng, ngay cả ngồi xổm cũng vô lực, liền dứt khoát ngồi xếp bằng trên mặt đất, quay đầu nhìn về phía trước, cố gắng hết sức không nhìn tới chén cơm trong tay Long Trác Việt, miễn cho càng xem càng tức, càng tức càng đói.
Nhan Xảo đã trúng hai roi, trong lòng phẫn nộ khơi dậy sức chiến đấu của nàng, trải qua giao chiến, nàng dùng hết toàn lực một chưởng đánh vào ngực Nhan Lăng, Nhan Lăng né tránh, nhưng bả vai vẫn bị Nhan Xảo trọng kích, đau đớn khiến nàng quát to một tiếng, roi trong tay đã bay ra ngoài.
Trong mắt Nhan Xảo lộ ra vẻ vô cùng đắc ý, mũi chân chỉa xuống đất, nàng nhún người nhảy lên muốn đi nhặt lại cái roi kia bị Nhan Lăng làm rớt ra ngoài, nhưng mà, nàng vừa nhảy lên, thân mình lại một lần nữa trầm xuống, cả người té ngã trên mặt đất, trời đất quay cuồng sau đó Nhan Xảo mới phát hiện, dưới thân nàng đã bị Nhan Lăng ép chặt, lập tức đưa tay muốn đẩy Nhan Lăng ra, lại hứng lấy một cái tát của Nhan Lăng.
“Tiện nhân, ai cho ngươi đánh ta, ai cho ngươi đánh ta.”
Một cái tát kia, đánh cho Nhan Xảo hoảng hốt, còn chưa kịp hoàn hồn, trên đầu lại truyền đến từng cơn đau đớn, đó là Nhan Lăng đang kéo tóc của nàng.
Nhan Xảo giận không kiềm được, nhấc chân đá Nhan Lăng văng ra, không có thời gian sửa sang lại kiểu tóc của mình, hoặc là đi nhặt lại cái roi bị rơi ở cách đó không xa, cả người chúi xuống, phản kháng lật ngược lại đem Nhan Lăng đặt ở dưới thân, đem tất cả đau đớn nàng vừa mới nếm trải trả lại toàn bộ cho Nhan Lăng.
Nhan Noãn câu môi mỉa mai, đều nói xem nữ nhân đánh nhau là tốt nhất, quả nhiên, giống như bà điên đánh nhau, việc này nếu truyền ra ngoài, không biết phủ Vũ Dương Hầu sẽ có bao nhiêu là ‘nở mày nở mặt’.
Dường như hai người cũng đã quên sử dụng chiến khí, lúc này đều lộ ra một mặt bản chất vốn có của nữ nhân, xung quanh rất yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng kêu rên bị đau cùng âm thanh tát tay vang lên, vô số hạ nhân đờ người ra.
Nhan Noãn xem đến say mê, nhất thời đã quên trong bụng đang đói, đột nhiên, một luồng mùi thơm xông vào mũi, khiến cho nàng thật vất vả mới áp chế được cơn thèm giờ lại bắt đầu chạy ra.
Rũ mắt xuống, chỉ thấy Long Trác Việt cầm đũa giơ một miếng bào ngư đã bị cắn một bên đưa tới miệng của nàng: “Noãn Noãn, ăn.”
Nhan Noãn nhìn ánh mắt Long Trác Việt gần như nịnh nọt, trong ngực đang bực tức nháy mắt đã biến mất không còn một mảnh, ngược lại có loại cảm giác êm ái.
Long Trác Việt thấy Nhan Noãn không ăn, có chút khẩn trương lên: “Noãn Noãn, sao ngươi không ăn? Ta nếm qua rồi, ăn rất ngon nha.” Hắn nói xong, lại cầm chiếc đũa duỗi ra đi tới phía trước một chút, ánh mắt trong suốt sáng lấp lánh như tuyết đầu mùa lóe ra đầy chờ mong.
Nhan Noãn há mồm, cắn một ngụm, chậm rãi nhai nuốt .
“Phần trên toàn bộ đều là nước miếng của ngươi.” Nàng một bên nhai, một bên ghét bỏ lông mày nhíu lại, bên trong mắt đẹp xẹt qua tia sáng đầy gian xảo.
Long Trác Việt nháy mắt như quả bóng đã trút hết khí, kéo cái đầu vươn thẳng: “Rõ ràng ngươi ghét bỏ người ta, người ta còn ăn hết nước miếng của ngươi đây này.”
“Ngươi cũng có thể ghét bỏ a.” Nhan Noãn nhẹ cười dịu dàng, trêu ghẹo nói, thò tay, đem bào ngư còn lại đoạt đi, từng miếng từng miếng nhét vào trong miệng.
Thấy nàng ăn say sưa, Long Trác Việt liền vui mừng.
Noãn Noãn ăn hết, thì chứng tỏ là không có giận hắn rồi.
Long Trác Việt vui vẻ híp mắt, cơm đến trong miệng, đặc biệt thơm ngon.
Nhan Noãn chăm chú nhìn Nhan Lăng cùng Nhan Xảo, Long Trác Việt thỉnh thoảng kẹp một miếng đồ ăn đến bên miệng của nàng, mà nàng một chút cũng không quay đầu lại, trực tiếp há miệng ngốn vào trong nhai nuốt, cơm đến miệng há cảm giác rất là hưởng thụ.
Mà Long Trác Việt đút cơm cho Nhan Noãn ăn, lúc này vui cười không ngớt.
Noãn Noãn một miếng, hắn một miếng, hắn một ngụm, Noãn Noãn một ngụm.
Nhan Lăng cùng Nhan Xảo vặn vẹo đánh cùng một chỗ, hai người thân mình trên mặt đất lăn đến bên này, lăn đến bên kia, đầu tóc rối bời, khuôn mặt xinh đẹp cũng bị đối phương đánh cho nhìn không ra nguyên dạng.
“Dừng tay cho ta”
Đột nhiên, một tiếng rống giận dữ trầm trọng phá vỡ không khí truyền đến, mang theo sắc bén không thể đỡ vô cùng mạnh mẽ ác liệt, mỗi người ở đây đều kinh động trong lòng thoáng một chút sợ hãi, ngay cả Nhan Noãn núp ở chỗ tối, cũng bị chiến khí ép tới phát ra trên người Nhan Hướng Thái có chút áp lực, ngay cả hô hấp cũng trở nên cực kỳ khó chịu.
Mà Long Trác Việt bên cạnh nàng, lại vẫn như cũ sắc mặt không thay đổi đem một ngụm cơm cuối cùng trong chén đưa vào miệng, vẻ mặt tự nhiên, không có một điểm nào bị ảnh hưởng bởi chiến khí áp chế của Nhan Hướng Thái.
“Ngươi không khó chịu sao?” Nhan Noãn nhíu mày, hỏi.
Trong lòng đối với loại cảm giác này bị người đè nặng cực kỳ khó chịu, cho dù ở kiếp trước, nàng lẻn vào tổ chức xã hội đen ở dưới tầng cuối cùng giống như nô lệ lúc bị người sai bảo, trong nội tâm cũng chưa từng có loại cảm giác áp bách như thế này.
Vậy là lại một lần nữa khiến cho Nhan Noãn ý thức được chiến khí của nàng lúc học để phòng thân toàn bộ đều rất bất đồng.
Long Trác Việt chớp chớp mắt nhìn, vẻ mặt khó hiểu: “Không khó chịu nha, vì sao phải khó chịu?”
Nhan Hướng Thái bước nhanh đã đến, đến mức, bọn hạ nhân đều nhao nhao quỳ trên mặt đất, ‘bịch..bịch’ âm thanh tựa như ném liên tiếp những viên đá vào trong hồ nước phát ra tiếng, trên mặt mỗi người đều mang theo thần sắc sợ hãi, cúi đầu cũng không dám thở mạnh.
Mà lúc này Nhan Lăng cùng Nhan Xảo đang đánh nhau vặn vẹo cùng một chỗ, cũng tự động tách ra, nhìn qua người đứng trước mặt tối đen của Nhan Hướng Thái, hai người kinh hãi co rút đầu lại, hoảng sợ hô.
“Cha.”
Nhan Hướng Thái hai tay nắm chặt thành quyền, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên, nhìn hai cái nữ nhi trước mắt thảm hại không chịu nổi, sinh ra một loại cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép* : “Hai người các ngươi còn ra thể thống gì, ở trong phủ đánh đập tàn nhẫn như vậy, còn có hay không một chút bộ dáng tiểu thư khuê các, nhìn bộ dạng hiện tại của hai ngươi, nhiều hạ nhân nhìn thấy như vậy, lại không biết mất mặt sao?”
(* rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.)
Hai người mặt vừa đỏ vừa sưng, quần áo bị xé rách từng mảnh từng mảnh, đầu tóc tán loạn, so với người điên còn thảm hại hơn.
Cái này…… này quả thực là muốn vứt hết cái mặt già này của hắn mà.
Nhan Hướng Thái nghĩ đến hai cái nữ nhi ở trước mặt hạ nhân mất hết dáng điệu, liền tức giận đến toàn thân run rẩy.
Nhan Lăng ánh mắt hung ác quét một vòng xung quanh nhìn qua một đám hạ nhân đang quỳ, nảy sinh ác độc nói: “Cha, móc mắt của bọn họ hết đi, dám xem chủ tử náo nhiệt, muốn chết.”
“Câm miệng.” Nhan Hướng Thái đột nhiên hét lớn một tiếng: “Tất cả đi đến từ đường quỳ cho ta.”
Nhan Lăng còn muốn nói điều gì đó, đối với ánh mắt dữ tợn của Nhan Hướng Thái, lời nói vừa đến bên miệng cũng bị dọa nuốt trở vào, không dám nói điều gì nữa.
“Được rồi, kịch vui cũng xem xong rồi, chúng ta đi về thôi.” Nhan Noãn lôi kéo Long Trác Việt lặng lẽ rời đi, ít nhất nàng không thể bị Nhan Hướng Thái phát hiện được.
Đi một hồi, Long Trác Việt giống như phát hiện được lục địa mới đột nhiên kêu lên: “Noãn Noãn, các nàng biết làm ảo thuật nha, vừa mới đem đầu của mình biến thành đầu heo rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.