Nương Tử Vi Phu Bị Người Bắt Nạt

Chương 2: Một mảnh té xỉu

Dạ Cát Tường

24/02/2014

“Hồi……Bẩm hoàng thượng, vương gia đang…..đang cáu kỉnh, không chịu rửa mặt chải đầu. ”Trong đám người, một gã nam nhân trung niên trang phục xanh đen lo sợ trả lời.

“Lưu tổng quản, sự việc này ngươi làm như thế nào đấy, hôm nay là ngày gì chẳng lẽ ngươi không biết sao? Trẫm thấy ngươi là không muốn giữ cái đầu rồi.” Long Cẩm Thịnh không gợn sóng nói, trên khuôn mặt tuấn mỹ dáng vẻ tươi cười như có như không, nhìn không ra dấu hiệu tức giận, nhưng hết lần này đến lần khác lời nói được phát ra lại mang theo lực uy hiếp không thể khinh thường, dáng vẻ đế vương không giận mà uy.

Trái tim Lưu tổng quản bỗng chốc run rẩy kịch liệt, trên mặt hoảng sợ cũng càng phát ra ngưng trọng: “Nô tài đáng……đáng chết……” Có trời mới biết hướng đi của hoàng thượng, như thế nào lại đột nhiên xuất hiện chạy đến Hiền vương phủ, còn muốn làm chủ hôn, hoàng thượng đối với vương gia thật sự là không tệ, có thể cũng đến mức rất coi trọng nha.

“Còn thất thần làm gì?” Long Cẩm Thịnh nhàn nhạt liếc mắt lườm Lưu tổng quản một cái, thản nhiên nói.

“Dạ..dạ.., bây giờ nô tài đi mời vương gia.” Lưu tổng quản nghe vậy, như được đặc xá vội vàng đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào Vương phủ.

Cửa Hiền vương phủ ban đầu vốn náo nhiệt, lúc này yên tĩnh đến cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, Long Cẩm Thịnh thong thả đi tới cửa lớn, bước đi nhẹ nhàng ổn định, tiếng bước chân lại phát ra âm thanh giống như tiếng sấm chấn động, trên mặt đất mọi người quỳ rạp xuống tất cả đều nín thở cũng không dám thở gấp một hơi.

Chiếc kiệu chế tạo vàng ròng* xa hoa đuổi theo sau đi tới song song cùng kiệu hoa đỏ tươi, theo phía sau là Vũ Lâm Quân mặc áo giáp màu bạc, cậy thế bức người.

(*vàng ròng : vàng nguyên chất.)

“ Tất cả đừng quỳ, hãy bình thân.”

“Tạ hoàng thượng!”

Phía sau tất cả đều cung kính tạ ơn, một trận âm thanh quần áo của mọi người, đều nom nóp lo sợ đứng lên, mỗi người đều hơi hơi cúi đầu, trên mặt bắt đầu cẩn thận từng li từng tí, cũng không có ai lại dám đem vẻ mặt chế giễu cùng trêu tức lúc trước biểu lộ ra ngoài.

Nói trắng ra là, bọn họ đến tham gia hôn lễ Hiền vương, ngoài ra e ngại đối phương là thân phận hoàng thất, hơn nữa trong lòng cũng vừa vặn muốn xem kịch vui.

“Nương tử, nương tử, nương tử của ta ở đâu.”

Một trận tiếng cười vui sướng từ trong phủ truyền ra, giọng nói kia trong veo nghe động lòng người, giống như gió mát chậm rãi thổi qua trái tim mọi người, chỉ trong nháy mắt, liền gặp một thân ảnh đỏ tươi đập vào mi mắt.

Đầu đội mũ cong, hỉ bào mở rộng, chân chỉ mang một chiếc giầy, nhìn như thế nào cũng đều lôi thôi lếch thếch.

Lại thấy hắn hé ra một khuôn mặt màu đen hầu như có thể so sánh cùng than gỗ, bờ môi rất dày, một vết sẹo thật lớn từ mắt trái kéo dài đến hàm dưới.

Từ hình dung tốt nhất, chẳng ai qua được đều cho đây là một bộ mặt đầu heo kinh khủng!

Mặc dù có người đã từng thấy mặt Hiền vương, nhưng vẫn là nhịn không được bị dọa nhìn trợn mắt, trong mắt chán ghét cùng xem thường không chút nào che đậy.

Nhan Noãn ngồi nghiêm chỉnh, tiếng nói Long Trác Việt trên không trung bỗng dưng lại truyền vào trong tai nàng, khiến cho nàng không khỏi kinh ngạc thán phục, trên đời này, lại có tiếng nói dễ nghe như vậy, như dòng nước tinh khiết ở trên núi cao chậm rãi chảy xuống, rất êm tai, vô cùng thoải mái!

Nàng khó có thể tưởng tượng, người có được tiếng nói dễ nghe như vậy, thực sự sẽ như trong truyền thuyết nói kinh khủng như thế ?

Nhưng mà, dù cho âm thanh dễ nghe cũng không thể làm cho nàng quên được kẻ ngốc này đã cho nàng một chiêu “ra oai phủ đầu”.



“Hoàng huynh.”

Long Cẩm Thịnh liếc mắt một cái nhìn Long Trác Việt có chút chật vật, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, dáng tươi cười mang theo hết cách vô cùng sủng nịch, đưa tay liền tự nhiên thay hắn sửa sang lại quần áo.

“Người không biết, còn tưởng rằng là tên ăn mày ở đâu làm sao chạy đến nơi này.”

Long Trác Việt ngoan ngoãn tùy ý để Long Cẩm Thịnh thay hắn sửa sang lại, khóe miệng cười toét đến bên tai, lại khiến người nhìn càng cảm thấy kinh khủng, trong miệng không ngừng phàn nàn: “Hoàng huynh ngươi nhanh lên, nhanh lên.”

Long Cẩm Thịnh cười thay Long Trác Việt kéo vạt áo, chợt nghe một trận dồn dập giọng nữ truyền đến.

“Vương gia, ngài chạy chậm một chút.” Nha hoàn chạy tới cửa, quay đầu liền gặp Long Cẩm Thịnh ở ngay đó, vội vàng hành lễ: “Nô tỳ tham kiến hoàng thượng.”

Long Cẩm Thịnh hai tay dắt sau lưng, nhìn thấy nha hoàn trong tay cầm theo một chiếc giầy, nhàn nhạt lên tiếng, nói: “Còn không mau cho vương gia mang giầy, trễ giờ lành, trẫm hỏi tội ngươi.”

Nha hoàn khúm núm lên tiếng: “ Vâng.”

Người ở trong cuộc nhìn không thấy, bọn họ khinh thường Long Trác Việt như thế nào cũng không sao, nhưng ở trước mắt người ngoài, mà còn ở trước mặt hoàng đế nếu không đem da kéo căng hầu hạ, cái đó không thể nghi ngờ là muốn chết.

Long Trác Việt xuất hiện, người vui vẻ nhất không ai khác qua được hỉ bà.

“Thỉnh vương gia đá cửa kiệu!”

“ Chẳng lẽ ta có thể gặp nương tử của ta rồi.” Long Trác Việt ở chỗ hỉ bà vừa đem Nhan Noãn từ trong kiệu khiên đi ra thì liền vội vã muốn vén khăn voan lên, vẻ mặt hắn nôn nóng nhanh chóng chọc người bên ngoài đều che miệng cười trộm, chỉ vì Long Cẩm Thịnh ở đây, không dám quá mức làm càn.

“Vương gia đừng vội, cái này là khăn voan nha, vào động phòng mới có thể vén lên.”

“Như vậy ah……” Một chút thất vọng từ trong mắt hắn hiện lên, bất quá chỉ trong nháy mắt, hắn lại cười toét miệng nói: “ Nhanh lên đem nàng vào động phòng đi.”

Lời này nghe qua làm cho người ta liên tục suy nghĩ xa xôi, mọi người vây lại xem, đáy mắt châm chọc ý cười không ngừng.

Nhan Noãn im lặng liếc mắt xem thường, trong nội tâm lại là một trận rối rắm, ông trời ah, nàng Nhan Noãn cả đời sáng suốt, chẳng lẽ thật sự bị hủy ở trong tay tên ngốc này?

Hỉ bà khóe miệng kịch liệt co lại, hiện tại nàng là hỉ bà sống trong cuộc đời có thể gặp được một vị tân lang cực phẩm như vậy, có phải hay không cũng là phúc khí của nàng?

“Hoàng đệ, động phòng này, phải bái đường xong mới có thể vào.”

Long Cẩm Thịnh nói xong, hỉ bà liền ngay sau đó gật đầu phụ họa: “Đúng vậy Vương gia, giờ lành đã đến, có thể vào phủ bái đường rồi, việc này nếu để trễ canh giờ nào, có thể sẽ xảy ra điềm xấu.”

Đại hôn Hiền Vương, cho dù hắn là hoàng tử từ nhỏ đã bị hoàng thất không coi trọng, nhưng cũng may có Long Cẩm Thịnh che chở, hôm nay lại có thánh chỉ tứ hôn, trong phủ bọn hạ nhân vẫn là tận tâm hết sức đem Hiền vương phủ bố trí ngăn nắp xinh đẹp, không khí vui mừng.



Chỉ là Vương phủ đơn giản, nếu thiếu đi điều đó thì sẽ có được phú quý bức người, không khí tráng lệ, ngược lại tựa như cái nhà nhỏ vô cùng nghèo nàn.

“Nhất bái thiên địa !”

Người chủ trì âm thanh khuấy động cao vút giống như núi cao hướng tới, có lẽ là vì Long Cẩm Thịnh đã đến, làm cho hắn tinh thần tập trung cao độ, bởi vậy lời nói hô lên đặc biệt vang dội.

“Nhị bái hoàng thượng!”

Nhan Noãn bị hỉ bà nâng không ngừng chuyển động thân thể, xoay người, trong tay gắt gao nắm chặt tơ lụa đỏ, tầm mắt rũ xuống, chỉ có thể nhìn thấy hai chân chính mình, cùng với làn váy của người mai mối kia một màu đỏ đến như lửa.

Nàng thoáng như đặt mình vào trong mộng, vừa mở mắt, vậy mà lập gia đình?

Bản thân nàng là nội ứng, cả ngày chạy ở hắc đạo* cùng những tên tội phạm bên cạnh, lúc nào cũng ở vào trạng thái đề phòng cao độ, đừng nói đến chuyện kết hôn lấy chồng, nàng ngay cả yêu đương đều chưa có nói tới.

(* hắc đạo : đường tối hoặc có thể hiểu là tổ chức tội ác hay xã hội đen ^^!)

“Phu thê giao bái.”

Thân thể lại chuyển hướng vòng vo, lúc này đây, Nhan Noãn thấy được một đôi giày màu đen hoa văn thêu kỳ lân, cùng với hỉ phục bên cạnh từng đoàn từng đoàn dùng kim tuyến thêu vẽ bề ngoài hình dáng hoa văn.

“Kết thúc buổi lễ, đưa……” Người chủ trì nói đến một nửa, đã bị một tiếng nói động lòng người kia vừa mừng rỡ cắt đứt.

“Ta gọi là Long Trác Việt, về sau có thể với ngươi làm tỷ muội tốt được không?”

Long Trác Việt trong mắt ánh sáng lấp lánh chói rọi rực rỡ, giống như có sao rơi xuống trong đó, óng ánh chói mắt, trên mặt hiện đầy nụ cười xấu xí kinh khủng làm cho người ta khó coi.

Thình lình xuất ra một câu làm cho Nhan Noãn thoáng chút bất ngờ, hảo tỷ muội?

Cái tên ngốc này kêu to lời nói đó ra, cùng tên ngốc làm hảo tỷ muội, cái đó nàng chẳng phải cũng trở thành kẻ ngốc sao?

Lời nói từ chối vừa đến bên miệng, phút chốc bị Nhan Noãn cho nuốt trở vào, nàng tuy nhiên khinh thường cùng tên ngốc làm bạn, nhưng mà tại đây chính mình chưa quen cuộc sống ở địa phương này, sau lưng còn có cái hoàng thất làm chỗ dựa, không phải cũng không tránh khỏi cái chuyện xấu gì.

Huống chi, nàng đắc tội ai, cũng không thể đắc tội với hoàng gia, bằng không, dù là nàng có quan hệ rộng lớn bằng trời, trong thiên hạ cũng chạy trốn không thoát cái mảnh đất này của hoàng đế.

Nghĩ xong, Nhan Noãn nhấc khăn voan đỏ lên, kích động cầm tay Long Trác Việt, lắc lư qua lại: “Thật sự có thể làm tỷ muội tốt với ngươi sao? Thật tốt quá, tiểu Việt Việt.”

Thân là nội ứng, năng lực lớn nhất của nàng chính là giỏi về ngụy trang, tức thời đem bản tính của mình che dấu.

Giờ phút này, nàng muốn giả trang làm hại tên kia một chút.

“……” Tham gia hôn lễ cả sảnh đường mọi người đồng thời bị hai người đối thoại làm cho té xỉu!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nương Tử Vi Phu Bị Người Bắt Nạt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook