Nương Tử Vi Phu Bị Người Bắt Nạt
Chương 109: Ta không ngại đi theo ngươi!
Dạ Cát Tường
24/02/2014
Tô Diệu Phù sững người, đôi mắt đẹp trừng lớn nhất có thể, mạnh
mẽ hít vào một hơi khí lạnh ổn định thần trí.
Chung quanh không hẹn mà nhất loạt vang lên tiếng người hút không khí, từng cái, từng cái một…
“Thiên… Thiên a… Người kia chính là ngốc vương gia sao?”
Trong đám người vây xem, có người không kìm được tiếng kinh hô, phóng mắt nhìn lại có thể thấy đôi mắt người nọ như hai chiếc chuông đồng nhìn Long Trác Việt trân chối.
“Kia không phải ngốc vương gia sao? Nương của ta ơi, hóa ra hắn trước giờ đều mang mặt nạ sao?”
Gương mặt kia, tư chất kia như tiên như trích, phong hoa tuyệt đại, đẹp đến độ kinh thành đệ nhất mĩ nhân cũng không thể nào sánh kịp. Đây mới là gương mặt thật của Hiền vương gia sao? Tuấn mĩ, thật sự là quá mức tuấn mĩ. Lấy tiên tư ngọc dung của hắn thì cụm từ khuynh quốc khuynh thành cũng không đủ để hình dung.
Kinh ngạc qua đi, trong đám người có không ít kẻ nhìn Long Trác Việt với ánh mắt thèm muốn, đánh khinh. Tuấn mĩ như vậy, cho dù là nam nhân cũng khiến bọn họ không kìm được tim đập chân run a!
Đám đệ tử Thần Tôn giáo vây đánh Long Trác Việt nhìn thấy gương mặt tuấn mĩ của hắn cũng không tránh khỏi sửng sốt, có kẻ nhìn Long Trác Việt bằng ánh mắt dâm tà, có kẻ nhìn bằng ánh mắt kinh diễm,… bất quá thì nhìn thế nào cũng thập phần xấu xa.
Đôi mắt trong sáng mà lạnh lùng của Long Trác Việt chợt lóe qua hàn quang, hiển nhiên là cũng không ngờ được việc bị Tô Diệu Phù giật mặt nạ, hiện tại cả đám đang ở trên đường cái, bại lộ gương mặt thật trước bao nhiêu người như vậy thật sự khiến hắn có chút bối rối.
Long Trác Việt rất nhanh định thần lại, đôi mắt trong sáng ngập nước đảo quanh, nước mắt như chuỗi hạt châu lóng lánh thi nhau rơi xuống, giống như hạt sương trượt trên lá buổi bình minh.
Lách tách… những giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay Tô Diệu Phù.
Hoa lê vũ đái, sở sở động lòng người… những từ này dùng để hình dung Long Trác Việt cũng không khoa trương chút nào.
Tô Diệu Phù hoàn hồn, bàn tay vẫn còn nắm chặt mặt nạ của Long Trác Việt, cứng nhắc nói: “Ngốc tử thật đẹp a!”
Long Trác Việt đột nhiên cảm thấy bất lực, hiển nhiên là bị câu nói của Tô Diệu Phù dọa ngất. Đầu óc nữ nhân này hỏng rồi chắc, thân là người Thần Tôn giáo, nếu muốn cướp Kim hà trư thì không phải nên tranh thủ lúc này mà cướp về sao? Nàng ta đến cướp Kim hà trư, vậy mà Kim hà trư còn chưa cướp được đã buông tay giật mất mặt nạ của hắn, người bình thường có ai như vậy sao? Bất quá thì, mặt nạ dẫu sao cũng đã bị giật xuống, hắn càng không thể để nữ nhân này cướp được Kim hà trư.
Đệ tử Thần Tôn giáo sau một hồi kinh diễm cũng đã ổn định lại tinh thần, cơn mưa quyền cước lần nữa hạ xuống trên lưng Long Trác Việt.
“Oa… ô ô ô…”
Tiếng khóc kinh thiên động địa cùng lúc vang lên, lớn đến nỗi khiến những người chung quanh không kìm được thương xót. Đối với những thứ đẹp đẽ, người ta vẫn cảm thấy đồng cảm hơn cả.
“Nếu còn tiếp tục đánh nữa sẽ thành đánh chết người a!”
“Ai không biết vậy, nhưng những người đó nhìn qua không đơn giản, không dễ chọc vào đâu!”
“Aizzz. Hiền vương gia cũng thật xui xẻo, làm sao lại đắc tội với bọn họ chứ?”
…
Đám người không ngừng bàn tán, vô tình đã đổi từ ngốc vương gia thành Hiền vương gia lúc nào cũng không biết.
Từ phía xa đột nhiên vang lên tiếng hét lạnh lẽo kèm theo phẫn nộ của nam tử: “Tất cả dừng tay cho ta!”
Mọi người chỉ thấy một bóng người màu xanh xẹt qua, đám đệ tử Thần Tôn giáo vây quanh Long Trác Việt trong nháy mắt đã bị đáng văng ra bốn phía.
Bốp bốp… thanh âm va chạm không ngừng vang lên.
“Vương gia, người có sao không?” Thiên Minh khẩn trương chạy đến bên cạnh Long Trác Việt, nâng hắn dậy hỏi.
Long Trác Việt liều mạng ôm lấy Kim hà trư, hai mắt đẫm lệ nhìn Thiên Minh, bạc môi quyến rũ mếu máo: “Ô ô, Thiên Minh, người ta đau!”
Thiên Minh nhìn trên bộ quần áo màu trắng của Long Trác Việt có một dấu chân màu đen, đôi mắt sâu thẳm phút chốc xẹt qua tia hàn ý lạnh lẽo.
Tô Diệu Phù nhanh nhẹn lách người tránh khỏi một chiêu vừa rồi của Thiên Minh nên cũng không đến nỗi bị ngã thê thảm. Chỉ là, lúc nàng ta vừa ổn định lại trọng tâm để nhìn người trước mặt thì không kìm nổi trợn tròn mắt, ánh mắt có phẫn nộ, có niềm vui sướng nhợt nhạt xẹt qua.
“Tiểu tặc, là ngươi?”
Sắc mặt Thiên Minh nháy mắt trầm xuống, thầm hô không tốt, đêm đó tất cả mọi người không có ai chú ý đến hắn, nhưng nữ nhân này lại đã nhìn thấy mặt hắn, bây giờ bị nàng ta nhận ra, chuyện xem chừng không dấu được nữa rồi! Trước mắt chỉ còn cách bắt lấy nàng ta, không cho nàng ta có cơ hội nói với đám người Thần Tôn giáo kia mà thôi. Chuyện Vương gia giả ngốc cũng không thể bại lộ ngay lúc này được.
Đám đệ tử Thần Tôn giáo bị Thiên Minh đánh ngã rất nhanh đã đứng dậy, xoa ngực bị đau, trợn mắt nhìn Thiên Minh.
“Xú tiểu tử, không muốn sống nữa hả?”
“Mọi người đánh hắn cho ta!” Một tên trong đám đệ tử Thần Tôn giáo hét lớn.
Mệnh lệnh vừa ban ra, cả đám người lập tức chuyển mục tiêu, rất nhanh liền rút kiếm bên hông, phát động tấn công về phía Thiên Minh.
Đúng lúc này, Tô Diệu Phù đột ngột lên tiếng: “Các ngươi bắt sống hắn cho ta, không cho phép tổn thương tới hắn!” Nàng muốn bắt hắn về làm tướng công a!
Thiên Minh lạnh lùng trừng mắt liếc Tô Diệu Phù, trực giác cho hắn biết là nữ nhân này đang có ý đồ bất hảo. Hiện tại hắn không thể bộc lộ thực lực của bản thân ra được, nếu để đám tai mắt của Thái hậu thấy được thì Vương gia sẽ gặp rắc rối, nhưng nếu không ra tay thì hắn sẽ bị Tô Diệu Phù này đánh bại mất!
Thiên Minh còn đang suy nghĩ xem có nên đánh hết sức hay không, khóe mắt đột nhiên liếc thấy đám người Huyền Hỏa cùng Phong Thạc đang đứng gần đó, cả hai vừa cầm xâu đồ nướng, vừa ăn vừa nhìn về phía hắn chỉ trỏ, rõ ràng là đang chờ xem náo nhiệt mà!
“Huyền Hỏa, Phong Thạc, không muốn chết thì mau ra hỗ trợ!”
Thiên Minh biết, một khi hắn gọi hai người kia tới trợ giúp thì sẽ khiến thân phận của Long Trác Việt bị bại lộ, nhưng việc này so với việc để cho đám người của Thái hậu nắm được nhược điểm thì đỡ rắc rối hơn rất nhiều. Hiện tại hắn không thể nghĩ ra biện pháp nào chu toàn hơn nữa. Về phần hắn tự tiện hành động, hắn sẽ cam nguyện lĩnh phạt sau!
Huyền Hỏa cùng Phong Thạc vừa nghe thấy giọng Thiên Minh, nhất thời bị dọa cho chấn kinh, hai người đưa mắt nhìn nhau, nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
“Thiên…Thiên Minh?!” Phong Thạc nuốt nước miếng,vẻ không tin được hỏi lại Huyền Hỏa.
“Chính là giọng của hắn!” Huyền Hỏa trừng mắt nhìn về phía Thiên Minh, khẳng định lại lần nữa.
Rất nhanh, ánh mắt hai người nhất tề hướng tới Long Trác Việt đang ngồi trên đất, khóc đến thương tâm, nơi nào đó trong đầu phút chốc nổ tung. Còn chưa chờ cho bọn họ chấp nhận được sự thật trước mắt, Thiên Minh đã lao vào đối kháng với Tô Diệu Phù!
Tiếng đao kiếm va chạm kịch liệt khiến Huyền Hỏa cùng Phong Thạc vội vàng ném xâu thịt nướng trong tay, rút kiếm tương trợ. Cho dù trong lòng có nhiều nghi vấn thì bây giờ cũng không phải thời điểm thích hợp để hỏi. Cung chủ giấu cả bọn họ cho thấy người vô cùng thận trọng, phía sau chắc chắn có nhiều ẩn tình nên bọn họ chỉ có thể cố sức giúp Cung chủ mà thôi. Chỉ là… gương mặt này… ngay cả bọn họ nhìn thấy còn không nhịn được động tâm. Đáng tiếc, cung chủ lại là nam nhân a!
Huyền Hỏa cùng Phong Thạc chỉ cần suy nghĩ một lát là đã hiểu được vì sao Thiên Minh thà chịu Cung chủ trách phạt vì để lộ thân phận của người, lên tiếng gọi bọn họ tương trợ, bởi vì hắn căn bản không thể nào bại lộ thực lực chân chính của bản thân trước nhiều người như vậy a. Nếu chỉ có một mình Tô Diệu Phù thì hắn còn có tự tin đánh thắng, chứ đông người như vậy thì thật sự khó có thể thắng mà không xuất hết thực lực ra.
Về phần vì sao Thiên Minh thất bại lần trước, chỉ có thể trách hắn quá ngây thờ, sờ chỗ nào không sờ, lại sờ ngay chỗ nữ nhân tối kị nhất, chỉ đành trợn mắt mà nhận thua!
Về phần đám đệ tử Thần Tôn giáo này, thấy Thiên Minh căn bản không để bọn họ vào mắt nên Huyền Hỏa cùng Phong Thạc rất nhanh quyết định dốc bao nhiều phần công lực ra. Đối phó với đám lâu la này là chuyện quá dễ dàng với hai người bọn họ!
Thiên Minh thấy Huyền Hỏa cùng Phong Thạc đã ra tay liền chuyên tâm đối phó với Tô Diệu Phù.
Đám người vây quanh xem náo nhiệt thấy hai bên bắt đầu xuất binh khí, vội vàng tản ra tứ phía.
Sâu trong đáy mắt Thiên Minh phát ra tia nhìn lạnh lẽo, vừa giao đấu với Tô Diệu Phù vừa kín đáo dụ dỗ nàng ta đến một chỗ khuất người.
Một bên đánh, một bên lui, Tô Diệu Phù thấy Thiên Minh có ý chạy trốn thì quyết tâm đuổi theo, không chịu từ bỏ. Nàng căn bản không hề suy nghĩ tới nguyên nhân khiến một người vốn đánh ngang hàng với mình lại chạy trốn?
Thiên Minh không tốn nhiều sức lực đã có thể dụ Tô Diệu Phù tới một ngõ nhỏ không người.
“Ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn chịu trói, theo ta về Thần Tôn giáo làm tướng công của ta đi!” Tô Diệu Phù ngang ngược chắn trước người Thiên Minh nói.
Khóe miệng Thiên Minh không kìm được run rẩy, hiển nhiên là đã bị câu nói của Tô Diệu Phù hù đến ngây người. Làm tướng công của nàng ta? Đùa hắn sao? Việt cung trước giờ luôn đối đầu với Thần Tôn giáo, hắn sao có thể thú nàng ta qua cửa chứ? Hơn nữa, hắn cũng chưa có ý định thành thân a!
“Thần kinh!” Thiên Minh cầm kiếm giằng co với Tô Diệu Phù, mày kiếm nhíu chặt, vận sức chờ phát động nội lực.
Tô Diệu Phù nghe ra được sự khinh thường trong lời nói của Thiên Minh, giận đến dậm chân, cả giận nói: “Ta mới không phải thần kinh, nương ta đã dặn, nữ nhân không thể tùy tiện để nam nhân chạm vào, lần trước ngươi đã sờ soạng ta nên ngươi nhất định phải thú ta!”
“Nhàm chán!” Thiên Minh hừ nhẹ một tiếng, nhưng nghĩ đến đêm đó ngoài ý muốn chạm phải ngực nàng ta, gương mặt tuấn mĩ vốn lạnh lùng phút chốc ửng đỏ vì xấu hổ.
Hốc mắt Tô Diệu Phù phút chốc đỏ lên: “Ngươi không chịu trách nhiệm, vô sỉ!”
“Đúng!” Thiên Minh lạnh lùng đáp trả, không chút do dự thừa nhận tội vô sỉ do Tô Diệu Phù gán cho: “Cho nên, ngươi tốt nhất hãy từ bỏ ý định đi!” Vô liêm sỉ thì vô liêm sỉ, dù sao hắn cũng sẽ không thú nàng ta!
“Ngươi…” Tô Diệu Phù giận đến nghiến răng, ánh mắt nhìn Thiên Minh tràn ngập ủy khuất.
Tô Diệu Phù đột ngột bày ra bộ dáng nhu nhược khiến nội tâm Thiên Minh bất giác dâng lên cảm giác tội lỗi, dĩ nhiên cũng không vì sự ủy khuất của nàng ta mà phân tâm. Thiên Minh nắm lấy cơ hội, nhấc chân đá bay thanh kiếm trong tay Tô Diệu Phù, lấy tốc độ nhanh như sấm sét lao về phía Tô Diệu Phù, cánh tay dài hữu lực không chút do dự giơ kiếm chỉ vào yết hầu nàng ta.
Tô Diệu Phù hoàn hồn, nhưng đã quá muộn để thoát thân, trên đỉnh đầu còn truyền đến thanh âm đạm mạc của Thiên Minh: “Ta không thích ngươi, cho nên ta sẽ không thú ngươi!”
“Nhưng ta thích ngươi a!” Tô Diệu Phù không chút lo lắng về tình cảnh hiện tại của bản thân, rất tự nhiên bày tỏ tâm ý của mình.
Khóe miệng Thiên Minh không kìm được co giật, đáy mắt xuất hiện tia thiếu kiên nhẫn: “Ngươi thích ta ở điểm nào, ta có thể sửa!”
Tô Diệu Phù nghe hắn nói vậy liền lâm vào trầm tư, mày liễu nhíu chặt, biểu tình buồn rầu xen lẫn chút bối rối. Bọn họ mới gặp qua có một lần, nàng ngay cả tên hắn là gì còn không biết, thật đúng là không tìm ra nguyên nhân bị hắn hấp dẫn. Chẳng lẽ vì lần trước hắn khinh bạc nàng sao?
Mất một lúc lâu sau, Tô Diệu Phù mới lên tiếng nói: “Bởi vì ngươi lớn lên rất xinh đẹp!”
Thiên Minh thật sự muốn hộc máu! Ánh mắt nghi hoặc không ngừng dò xét Tô Diệu Phù đang cúi đầu phía trước. Chẳng lẽ Thần Tôn giáo không dạy dỗ nàng ta sao?
“Vậy ta sẽ hủy dung!” Sắc mặt Thiên Minh trầm xuống, lạnh lùng nói rồi mang theo Tô Diệu Phù đi đến Nguyệt các.
Đường đường là một nam nhân đầu đội trời, chân đạp đất như hắn mà lại khen là lớn lên xinh đẹp? Nghe sao cũng không thể thoải mái được! Hủy dung? Hắn cũng chỉ là tùy tiện nói ra như vậy thôi, hắn làm sao có thể tự mình phá hủy gương mặt mình được, cùng lắm thì hắn học theo Vương gia, đeo mặt nạ là được rồi.
“Chúng ta đang đi đâu?” Tô Diệu Phù vốn định ngăn Thiên Minh đừng hủy dung, nhưng nàng thật sự rất tò mò, hắn muốn đem nàng tới nơi nào a?
Thiên Minh trầm mặc không lên tiếng. Hiện tại hắn không thể mang Tô Diệu Phù tới Hiền vương phủ được, trước cứ để nàng ta ở lại Nguyệt các đã.
“Ta biết rồi, ngươi không muốn cùng ta trở về Thần Tôn giáo nên muốn đưa ta tới chỗ của ngươi đúng không? Không sao, chỉ cần ngươi muốn, ta nguyện ý đi theo ngươi!” Tô Diệu Phù tự nghĩ tự nói, trong đôi mắt hạnh lấp lánh ý cười vui vẻ.
Thiên Minh lảo đảo, thiếu chút nữa là sảy chân, đôi mắt tĩnh lặng vì câu nói kia của Tô Diệu Phù mà dậy sóng. Hắn nên nghĩ nữ nhân này quá mức ngu xuẩn hay là da mặt nàng ta quá dày đây? Hay là nàng ta đang diễn kịch?
Đôi mắt đẹp phút chốc tối sầm lại, Thiên Minh cảm thấy suy đoán cuối cùng của mình rất hợp lí. Nếu là như vậy thì hắn càng không thể để nàng ta quay về Thần Tôn giáo được, hơn nữa, nàng ta đã thấy gương mặt thật của hắn thì sẽ đoán được thân phận của Vương gia không hề đơn giản.
Cùng lúc đó, trên đường vái, Huyền Hỏa cùng Phong Thạc vì không muốn xuất toàn lực nên mất khá nhiều thời gian để đánh bại đám đệ tử Thần Tôn giáo.
Đúng lúc này, một thân ảnh xinh đẹp ra sức đẩy đám người vây quanh, vội vàng chạy tới trước mặt Long Trác Việt, ngồi xổm xuống.
“Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Phong thúc nói ngươi bị người ta vây đánh, có bị thương ở đâu không? Có đau không?” Nhan Noãn Noãn vừa đến đã hỏi không ngừng, gương mặt tuyệt mĩ hiện rõ lo lắng nên cũng không bận tâm tới chuyện Long Trác Việt còn đeo mặt nạ hay không.
Long Trác Việt vừa nhìn thấy Nhan Noãn Noãn, đôi mắt ngập nước hiện rõ vui mừng, trong lòng cảm động, ‘oa’ một tiếng khóc rống lên, cả người nhào vào lòng Nhan Noãn Noãn.
“Oa oa oa, Noãn Noãn, bọn họ đáng ghét, bọn họ muốn cướp Kim hà trư của người ta, oa oa oa… còn đánh người ta, người ta đau quá, ô ô ô…” Long Trác Việt vừa lên án đám đệ tử Thần Tôn giáo vừa khóc lóc thảm thương, nước mắt nước mũi chảy dài trên gương mặt tuấn mĩ.
Nhan Noãn Noãn ngẩn người, vỗ vỗ bả vai Long Trác Việt, gương mặt hiện rõ đau lòng, khẽ vỗ lưng hắn an ủi: “Việt Việt ngoan, không sợ nha, không có việc gì rồi!”
“Ân… đau…” Long Trác Việt hấp háy mũi, ở trong lòng Nhan Noãn Noãn buồn bã gật đầu. Đã lâu không được Noãn Noãn ôm, hắn thật hoài niệm nha!
Huyền Hỏa cùng Phong Thạc sau khi giải quyết xong đám người của Thần Tôn giáo liền đi đến bên cạnh Long Trác Việt.
“Cung… ách, công tử, đã an toàn rồi!” Huyền Hỏa ôm quyền, vừa định gọi Cung chủ liền nhớ tới mình đang ở trên đường cái, vội vàng sửa lại.
Long Trác Việt vùi đầu trốn trong lòng Nhan Noãn Noãn, cũng không thèm để ý đến hai người.
Nhan Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn Phong Thạc cùng Huyền Hỏa, mắt hạnh xẹt qua đạo quang mang, rất nhanh đã đoán ra thân phận của hai người, nhưng cũng chỉ là đoán chứ không dám khẳng định chắc chắn.
Nhan Noãn Noãn quay đầu nhìn đám đệ tử Thần Tôn giáo nằm lăn lộn trên đất rên hừ hừ, mắt hạnh phút chốc trầm xuống, vẻ nguy hiểm nói: “Nếu nhị vị công tử đã ra tay tương trợ thì hãy giúp đến cùng đi, nhờ hai vị giúp ta đưa đám người này về Hiền vương phủ!”
Dám đánh Việt Việt của nàng, đúng là tự tìm ngược mà!
Cho dù biết thực lực Long Trác Việt rất mạnh nhưng hiện tại hắn không thể bại lộ thân phận được nên chỉ có thể ở đây cho người ta đánh. Nhan Noãn Noãn nàng sao có thể để kẻ khác động tới một cọng lông của Long Trác Việt chứ?!
Chung quanh không hẹn mà nhất loạt vang lên tiếng người hút không khí, từng cái, từng cái một…
“Thiên… Thiên a… Người kia chính là ngốc vương gia sao?”
Trong đám người vây xem, có người không kìm được tiếng kinh hô, phóng mắt nhìn lại có thể thấy đôi mắt người nọ như hai chiếc chuông đồng nhìn Long Trác Việt trân chối.
“Kia không phải ngốc vương gia sao? Nương của ta ơi, hóa ra hắn trước giờ đều mang mặt nạ sao?”
Gương mặt kia, tư chất kia như tiên như trích, phong hoa tuyệt đại, đẹp đến độ kinh thành đệ nhất mĩ nhân cũng không thể nào sánh kịp. Đây mới là gương mặt thật của Hiền vương gia sao? Tuấn mĩ, thật sự là quá mức tuấn mĩ. Lấy tiên tư ngọc dung của hắn thì cụm từ khuynh quốc khuynh thành cũng không đủ để hình dung.
Kinh ngạc qua đi, trong đám người có không ít kẻ nhìn Long Trác Việt với ánh mắt thèm muốn, đánh khinh. Tuấn mĩ như vậy, cho dù là nam nhân cũng khiến bọn họ không kìm được tim đập chân run a!
Đám đệ tử Thần Tôn giáo vây đánh Long Trác Việt nhìn thấy gương mặt tuấn mĩ của hắn cũng không tránh khỏi sửng sốt, có kẻ nhìn Long Trác Việt bằng ánh mắt dâm tà, có kẻ nhìn bằng ánh mắt kinh diễm,… bất quá thì nhìn thế nào cũng thập phần xấu xa.
Đôi mắt trong sáng mà lạnh lùng của Long Trác Việt chợt lóe qua hàn quang, hiển nhiên là cũng không ngờ được việc bị Tô Diệu Phù giật mặt nạ, hiện tại cả đám đang ở trên đường cái, bại lộ gương mặt thật trước bao nhiêu người như vậy thật sự khiến hắn có chút bối rối.
Long Trác Việt rất nhanh định thần lại, đôi mắt trong sáng ngập nước đảo quanh, nước mắt như chuỗi hạt châu lóng lánh thi nhau rơi xuống, giống như hạt sương trượt trên lá buổi bình minh.
Lách tách… những giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay Tô Diệu Phù.
Hoa lê vũ đái, sở sở động lòng người… những từ này dùng để hình dung Long Trác Việt cũng không khoa trương chút nào.
Tô Diệu Phù hoàn hồn, bàn tay vẫn còn nắm chặt mặt nạ của Long Trác Việt, cứng nhắc nói: “Ngốc tử thật đẹp a!”
Long Trác Việt đột nhiên cảm thấy bất lực, hiển nhiên là bị câu nói của Tô Diệu Phù dọa ngất. Đầu óc nữ nhân này hỏng rồi chắc, thân là người Thần Tôn giáo, nếu muốn cướp Kim hà trư thì không phải nên tranh thủ lúc này mà cướp về sao? Nàng ta đến cướp Kim hà trư, vậy mà Kim hà trư còn chưa cướp được đã buông tay giật mất mặt nạ của hắn, người bình thường có ai như vậy sao? Bất quá thì, mặt nạ dẫu sao cũng đã bị giật xuống, hắn càng không thể để nữ nhân này cướp được Kim hà trư.
Đệ tử Thần Tôn giáo sau một hồi kinh diễm cũng đã ổn định lại tinh thần, cơn mưa quyền cước lần nữa hạ xuống trên lưng Long Trác Việt.
“Oa… ô ô ô…”
Tiếng khóc kinh thiên động địa cùng lúc vang lên, lớn đến nỗi khiến những người chung quanh không kìm được thương xót. Đối với những thứ đẹp đẽ, người ta vẫn cảm thấy đồng cảm hơn cả.
“Nếu còn tiếp tục đánh nữa sẽ thành đánh chết người a!”
“Ai không biết vậy, nhưng những người đó nhìn qua không đơn giản, không dễ chọc vào đâu!”
“Aizzz. Hiền vương gia cũng thật xui xẻo, làm sao lại đắc tội với bọn họ chứ?”
…
Đám người không ngừng bàn tán, vô tình đã đổi từ ngốc vương gia thành Hiền vương gia lúc nào cũng không biết.
Từ phía xa đột nhiên vang lên tiếng hét lạnh lẽo kèm theo phẫn nộ của nam tử: “Tất cả dừng tay cho ta!”
Mọi người chỉ thấy một bóng người màu xanh xẹt qua, đám đệ tử Thần Tôn giáo vây quanh Long Trác Việt trong nháy mắt đã bị đáng văng ra bốn phía.
Bốp bốp… thanh âm va chạm không ngừng vang lên.
“Vương gia, người có sao không?” Thiên Minh khẩn trương chạy đến bên cạnh Long Trác Việt, nâng hắn dậy hỏi.
Long Trác Việt liều mạng ôm lấy Kim hà trư, hai mắt đẫm lệ nhìn Thiên Minh, bạc môi quyến rũ mếu máo: “Ô ô, Thiên Minh, người ta đau!”
Thiên Minh nhìn trên bộ quần áo màu trắng của Long Trác Việt có một dấu chân màu đen, đôi mắt sâu thẳm phút chốc xẹt qua tia hàn ý lạnh lẽo.
Tô Diệu Phù nhanh nhẹn lách người tránh khỏi một chiêu vừa rồi của Thiên Minh nên cũng không đến nỗi bị ngã thê thảm. Chỉ là, lúc nàng ta vừa ổn định lại trọng tâm để nhìn người trước mặt thì không kìm nổi trợn tròn mắt, ánh mắt có phẫn nộ, có niềm vui sướng nhợt nhạt xẹt qua.
“Tiểu tặc, là ngươi?”
Sắc mặt Thiên Minh nháy mắt trầm xuống, thầm hô không tốt, đêm đó tất cả mọi người không có ai chú ý đến hắn, nhưng nữ nhân này lại đã nhìn thấy mặt hắn, bây giờ bị nàng ta nhận ra, chuyện xem chừng không dấu được nữa rồi! Trước mắt chỉ còn cách bắt lấy nàng ta, không cho nàng ta có cơ hội nói với đám người Thần Tôn giáo kia mà thôi. Chuyện Vương gia giả ngốc cũng không thể bại lộ ngay lúc này được.
Đám đệ tử Thần Tôn giáo bị Thiên Minh đánh ngã rất nhanh đã đứng dậy, xoa ngực bị đau, trợn mắt nhìn Thiên Minh.
“Xú tiểu tử, không muốn sống nữa hả?”
“Mọi người đánh hắn cho ta!” Một tên trong đám đệ tử Thần Tôn giáo hét lớn.
Mệnh lệnh vừa ban ra, cả đám người lập tức chuyển mục tiêu, rất nhanh liền rút kiếm bên hông, phát động tấn công về phía Thiên Minh.
Đúng lúc này, Tô Diệu Phù đột ngột lên tiếng: “Các ngươi bắt sống hắn cho ta, không cho phép tổn thương tới hắn!” Nàng muốn bắt hắn về làm tướng công a!
Thiên Minh lạnh lùng trừng mắt liếc Tô Diệu Phù, trực giác cho hắn biết là nữ nhân này đang có ý đồ bất hảo. Hiện tại hắn không thể bộc lộ thực lực của bản thân ra được, nếu để đám tai mắt của Thái hậu thấy được thì Vương gia sẽ gặp rắc rối, nhưng nếu không ra tay thì hắn sẽ bị Tô Diệu Phù này đánh bại mất!
Thiên Minh còn đang suy nghĩ xem có nên đánh hết sức hay không, khóe mắt đột nhiên liếc thấy đám người Huyền Hỏa cùng Phong Thạc đang đứng gần đó, cả hai vừa cầm xâu đồ nướng, vừa ăn vừa nhìn về phía hắn chỉ trỏ, rõ ràng là đang chờ xem náo nhiệt mà!
“Huyền Hỏa, Phong Thạc, không muốn chết thì mau ra hỗ trợ!”
Thiên Minh biết, một khi hắn gọi hai người kia tới trợ giúp thì sẽ khiến thân phận của Long Trác Việt bị bại lộ, nhưng việc này so với việc để cho đám người của Thái hậu nắm được nhược điểm thì đỡ rắc rối hơn rất nhiều. Hiện tại hắn không thể nghĩ ra biện pháp nào chu toàn hơn nữa. Về phần hắn tự tiện hành động, hắn sẽ cam nguyện lĩnh phạt sau!
Huyền Hỏa cùng Phong Thạc vừa nghe thấy giọng Thiên Minh, nhất thời bị dọa cho chấn kinh, hai người đưa mắt nhìn nhau, nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
“Thiên…Thiên Minh?!” Phong Thạc nuốt nước miếng,vẻ không tin được hỏi lại Huyền Hỏa.
“Chính là giọng của hắn!” Huyền Hỏa trừng mắt nhìn về phía Thiên Minh, khẳng định lại lần nữa.
Rất nhanh, ánh mắt hai người nhất tề hướng tới Long Trác Việt đang ngồi trên đất, khóc đến thương tâm, nơi nào đó trong đầu phút chốc nổ tung. Còn chưa chờ cho bọn họ chấp nhận được sự thật trước mắt, Thiên Minh đã lao vào đối kháng với Tô Diệu Phù!
Tiếng đao kiếm va chạm kịch liệt khiến Huyền Hỏa cùng Phong Thạc vội vàng ném xâu thịt nướng trong tay, rút kiếm tương trợ. Cho dù trong lòng có nhiều nghi vấn thì bây giờ cũng không phải thời điểm thích hợp để hỏi. Cung chủ giấu cả bọn họ cho thấy người vô cùng thận trọng, phía sau chắc chắn có nhiều ẩn tình nên bọn họ chỉ có thể cố sức giúp Cung chủ mà thôi. Chỉ là… gương mặt này… ngay cả bọn họ nhìn thấy còn không nhịn được động tâm. Đáng tiếc, cung chủ lại là nam nhân a!
Huyền Hỏa cùng Phong Thạc chỉ cần suy nghĩ một lát là đã hiểu được vì sao Thiên Minh thà chịu Cung chủ trách phạt vì để lộ thân phận của người, lên tiếng gọi bọn họ tương trợ, bởi vì hắn căn bản không thể nào bại lộ thực lực chân chính của bản thân trước nhiều người như vậy a. Nếu chỉ có một mình Tô Diệu Phù thì hắn còn có tự tin đánh thắng, chứ đông người như vậy thì thật sự khó có thể thắng mà không xuất hết thực lực ra.
Về phần vì sao Thiên Minh thất bại lần trước, chỉ có thể trách hắn quá ngây thờ, sờ chỗ nào không sờ, lại sờ ngay chỗ nữ nhân tối kị nhất, chỉ đành trợn mắt mà nhận thua!
Về phần đám đệ tử Thần Tôn giáo này, thấy Thiên Minh căn bản không để bọn họ vào mắt nên Huyền Hỏa cùng Phong Thạc rất nhanh quyết định dốc bao nhiều phần công lực ra. Đối phó với đám lâu la này là chuyện quá dễ dàng với hai người bọn họ!
Thiên Minh thấy Huyền Hỏa cùng Phong Thạc đã ra tay liền chuyên tâm đối phó với Tô Diệu Phù.
Đám người vây quanh xem náo nhiệt thấy hai bên bắt đầu xuất binh khí, vội vàng tản ra tứ phía.
Sâu trong đáy mắt Thiên Minh phát ra tia nhìn lạnh lẽo, vừa giao đấu với Tô Diệu Phù vừa kín đáo dụ dỗ nàng ta đến một chỗ khuất người.
Một bên đánh, một bên lui, Tô Diệu Phù thấy Thiên Minh có ý chạy trốn thì quyết tâm đuổi theo, không chịu từ bỏ. Nàng căn bản không hề suy nghĩ tới nguyên nhân khiến một người vốn đánh ngang hàng với mình lại chạy trốn?
Thiên Minh không tốn nhiều sức lực đã có thể dụ Tô Diệu Phù tới một ngõ nhỏ không người.
“Ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn chịu trói, theo ta về Thần Tôn giáo làm tướng công của ta đi!” Tô Diệu Phù ngang ngược chắn trước người Thiên Minh nói.
Khóe miệng Thiên Minh không kìm được run rẩy, hiển nhiên là đã bị câu nói của Tô Diệu Phù hù đến ngây người. Làm tướng công của nàng ta? Đùa hắn sao? Việt cung trước giờ luôn đối đầu với Thần Tôn giáo, hắn sao có thể thú nàng ta qua cửa chứ? Hơn nữa, hắn cũng chưa có ý định thành thân a!
“Thần kinh!” Thiên Minh cầm kiếm giằng co với Tô Diệu Phù, mày kiếm nhíu chặt, vận sức chờ phát động nội lực.
Tô Diệu Phù nghe ra được sự khinh thường trong lời nói của Thiên Minh, giận đến dậm chân, cả giận nói: “Ta mới không phải thần kinh, nương ta đã dặn, nữ nhân không thể tùy tiện để nam nhân chạm vào, lần trước ngươi đã sờ soạng ta nên ngươi nhất định phải thú ta!”
“Nhàm chán!” Thiên Minh hừ nhẹ một tiếng, nhưng nghĩ đến đêm đó ngoài ý muốn chạm phải ngực nàng ta, gương mặt tuấn mĩ vốn lạnh lùng phút chốc ửng đỏ vì xấu hổ.
Hốc mắt Tô Diệu Phù phút chốc đỏ lên: “Ngươi không chịu trách nhiệm, vô sỉ!”
“Đúng!” Thiên Minh lạnh lùng đáp trả, không chút do dự thừa nhận tội vô sỉ do Tô Diệu Phù gán cho: “Cho nên, ngươi tốt nhất hãy từ bỏ ý định đi!” Vô liêm sỉ thì vô liêm sỉ, dù sao hắn cũng sẽ không thú nàng ta!
“Ngươi…” Tô Diệu Phù giận đến nghiến răng, ánh mắt nhìn Thiên Minh tràn ngập ủy khuất.
Tô Diệu Phù đột ngột bày ra bộ dáng nhu nhược khiến nội tâm Thiên Minh bất giác dâng lên cảm giác tội lỗi, dĩ nhiên cũng không vì sự ủy khuất của nàng ta mà phân tâm. Thiên Minh nắm lấy cơ hội, nhấc chân đá bay thanh kiếm trong tay Tô Diệu Phù, lấy tốc độ nhanh như sấm sét lao về phía Tô Diệu Phù, cánh tay dài hữu lực không chút do dự giơ kiếm chỉ vào yết hầu nàng ta.
Tô Diệu Phù hoàn hồn, nhưng đã quá muộn để thoát thân, trên đỉnh đầu còn truyền đến thanh âm đạm mạc của Thiên Minh: “Ta không thích ngươi, cho nên ta sẽ không thú ngươi!”
“Nhưng ta thích ngươi a!” Tô Diệu Phù không chút lo lắng về tình cảnh hiện tại của bản thân, rất tự nhiên bày tỏ tâm ý của mình.
Khóe miệng Thiên Minh không kìm được co giật, đáy mắt xuất hiện tia thiếu kiên nhẫn: “Ngươi thích ta ở điểm nào, ta có thể sửa!”
Tô Diệu Phù nghe hắn nói vậy liền lâm vào trầm tư, mày liễu nhíu chặt, biểu tình buồn rầu xen lẫn chút bối rối. Bọn họ mới gặp qua có một lần, nàng ngay cả tên hắn là gì còn không biết, thật đúng là không tìm ra nguyên nhân bị hắn hấp dẫn. Chẳng lẽ vì lần trước hắn khinh bạc nàng sao?
Mất một lúc lâu sau, Tô Diệu Phù mới lên tiếng nói: “Bởi vì ngươi lớn lên rất xinh đẹp!”
Thiên Minh thật sự muốn hộc máu! Ánh mắt nghi hoặc không ngừng dò xét Tô Diệu Phù đang cúi đầu phía trước. Chẳng lẽ Thần Tôn giáo không dạy dỗ nàng ta sao?
“Vậy ta sẽ hủy dung!” Sắc mặt Thiên Minh trầm xuống, lạnh lùng nói rồi mang theo Tô Diệu Phù đi đến Nguyệt các.
Đường đường là một nam nhân đầu đội trời, chân đạp đất như hắn mà lại khen là lớn lên xinh đẹp? Nghe sao cũng không thể thoải mái được! Hủy dung? Hắn cũng chỉ là tùy tiện nói ra như vậy thôi, hắn làm sao có thể tự mình phá hủy gương mặt mình được, cùng lắm thì hắn học theo Vương gia, đeo mặt nạ là được rồi.
“Chúng ta đang đi đâu?” Tô Diệu Phù vốn định ngăn Thiên Minh đừng hủy dung, nhưng nàng thật sự rất tò mò, hắn muốn đem nàng tới nơi nào a?
Thiên Minh trầm mặc không lên tiếng. Hiện tại hắn không thể mang Tô Diệu Phù tới Hiền vương phủ được, trước cứ để nàng ta ở lại Nguyệt các đã.
“Ta biết rồi, ngươi không muốn cùng ta trở về Thần Tôn giáo nên muốn đưa ta tới chỗ của ngươi đúng không? Không sao, chỉ cần ngươi muốn, ta nguyện ý đi theo ngươi!” Tô Diệu Phù tự nghĩ tự nói, trong đôi mắt hạnh lấp lánh ý cười vui vẻ.
Thiên Minh lảo đảo, thiếu chút nữa là sảy chân, đôi mắt tĩnh lặng vì câu nói kia của Tô Diệu Phù mà dậy sóng. Hắn nên nghĩ nữ nhân này quá mức ngu xuẩn hay là da mặt nàng ta quá dày đây? Hay là nàng ta đang diễn kịch?
Đôi mắt đẹp phút chốc tối sầm lại, Thiên Minh cảm thấy suy đoán cuối cùng của mình rất hợp lí. Nếu là như vậy thì hắn càng không thể để nàng ta quay về Thần Tôn giáo được, hơn nữa, nàng ta đã thấy gương mặt thật của hắn thì sẽ đoán được thân phận của Vương gia không hề đơn giản.
Cùng lúc đó, trên đường vái, Huyền Hỏa cùng Phong Thạc vì không muốn xuất toàn lực nên mất khá nhiều thời gian để đánh bại đám đệ tử Thần Tôn giáo.
Đúng lúc này, một thân ảnh xinh đẹp ra sức đẩy đám người vây quanh, vội vàng chạy tới trước mặt Long Trác Việt, ngồi xổm xuống.
“Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Phong thúc nói ngươi bị người ta vây đánh, có bị thương ở đâu không? Có đau không?” Nhan Noãn Noãn vừa đến đã hỏi không ngừng, gương mặt tuyệt mĩ hiện rõ lo lắng nên cũng không bận tâm tới chuyện Long Trác Việt còn đeo mặt nạ hay không.
Long Trác Việt vừa nhìn thấy Nhan Noãn Noãn, đôi mắt ngập nước hiện rõ vui mừng, trong lòng cảm động, ‘oa’ một tiếng khóc rống lên, cả người nhào vào lòng Nhan Noãn Noãn.
“Oa oa oa, Noãn Noãn, bọn họ đáng ghét, bọn họ muốn cướp Kim hà trư của người ta, oa oa oa… còn đánh người ta, người ta đau quá, ô ô ô…” Long Trác Việt vừa lên án đám đệ tử Thần Tôn giáo vừa khóc lóc thảm thương, nước mắt nước mũi chảy dài trên gương mặt tuấn mĩ.
Nhan Noãn Noãn ngẩn người, vỗ vỗ bả vai Long Trác Việt, gương mặt hiện rõ đau lòng, khẽ vỗ lưng hắn an ủi: “Việt Việt ngoan, không sợ nha, không có việc gì rồi!”
“Ân… đau…” Long Trác Việt hấp háy mũi, ở trong lòng Nhan Noãn Noãn buồn bã gật đầu. Đã lâu không được Noãn Noãn ôm, hắn thật hoài niệm nha!
Huyền Hỏa cùng Phong Thạc sau khi giải quyết xong đám người của Thần Tôn giáo liền đi đến bên cạnh Long Trác Việt.
“Cung… ách, công tử, đã an toàn rồi!” Huyền Hỏa ôm quyền, vừa định gọi Cung chủ liền nhớ tới mình đang ở trên đường cái, vội vàng sửa lại.
Long Trác Việt vùi đầu trốn trong lòng Nhan Noãn Noãn, cũng không thèm để ý đến hai người.
Nhan Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn Phong Thạc cùng Huyền Hỏa, mắt hạnh xẹt qua đạo quang mang, rất nhanh đã đoán ra thân phận của hai người, nhưng cũng chỉ là đoán chứ không dám khẳng định chắc chắn.
Nhan Noãn Noãn quay đầu nhìn đám đệ tử Thần Tôn giáo nằm lăn lộn trên đất rên hừ hừ, mắt hạnh phút chốc trầm xuống, vẻ nguy hiểm nói: “Nếu nhị vị công tử đã ra tay tương trợ thì hãy giúp đến cùng đi, nhờ hai vị giúp ta đưa đám người này về Hiền vương phủ!”
Dám đánh Việt Việt của nàng, đúng là tự tìm ngược mà!
Cho dù biết thực lực Long Trác Việt rất mạnh nhưng hiện tại hắn không thể bại lộ thân phận được nên chỉ có thể ở đây cho người ta đánh. Nhan Noãn Noãn nàng sao có thể để kẻ khác động tới một cọng lông của Long Trác Việt chứ?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.