Nương Tử Vi Phu Bị Người Bắt Nạt
Chương 64: Tại sao là mềm
Dạ Cát Tường
24/02/2014
Long Trác Việt kéo tóc, giống một gốc cây cà tím bị sương trắng
bao phủ, ủ rũ !
Hiền vương phủ ở nơi nào a, như thế nào nhìn mọi hướng đều giống nhau.
Đáng giận, kinh thành tại sao lại lớn như vậy.
Hắn một bên ở trong lòng oán giận , một bên buồn bực bức tóc, chỉ chốc lát sau, tóc đen chỉnh tề, đã rối loạn như ổ gà.
Lại xứng trên gương mặt ngăm đen xấu xí của hắn, nếu có người đi qua nới này, nhất định sẽ sợ tới mức ba hồn bảy vía bay mất.
Đột nhiên, một đạo bóng người từ trên nóc nhà nhảy xuống, vững vàng đứng ở trước mặt Long Trác Việt.
Đêm tối đến, trong ngõ nhỏ yên tĩnh, vang lên tiếng Thiên Minh thở ra một hơi thật dài.
“Vương gia, thuộc hạ cuối cùng tìm được ngài .”
Trên gương mặt lạnh lùng, khi nhìn thấy Long Trác Việt, nổi lên một tia ấm áp.
Ai có thể nghĩ đến, gia thông minh tuyệt đỉnh, chính là người mười phần mười mù đường.
Long Trác Việt ngửa đầu nhìn Thiên Minh, trong mắt đạm mạc không có một tia kích động, đôi môi khẽ mở, thản nhiên , nhẹ nhàng mở miệng:“Thiên Minh, hôm nay hiệu suất có điểm thấp, ngươi như thế nào không đợi bổn vương đông lạnh thành băng rồi mới đến đi.”
Thiên Minh mi giác hơi hơi run rẩy, thầm nghĩ, gia, ngài không thể vô sỉ đem trách nhiệm đều đổ lên trên người thuộc hạ như vậy a, là ngài phạt thuộc hạ đứng ở trong phòng nhìn bức tường không cho phép đi ra, lúc thuộc hạ biết ngài mất tích đã tìm khắp kinh thành mấy lần .
“Thuộc hạ thất trách, xin vương gia thứ tội.” Thiên Minh chắp tay ôm quyền, không hề oán hận nhận tội.
Long Trác Việt tà tà liếc hắn một cái, từ dưới đất đứng lên.
“Trở về tiếp tục nhìn tường suy nghĩ, ba ngày không được đi ra.”
“Vương gia, thuộc hạ khó tuân theo mệnh lệnh.” Thiên Minh cắn răng, phản kháng nói.
“Hửm?” Long Trác Việt đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn Thiên Minh, long mày vừa đen lại thô nhẹ nhàng nhíu thành một đường, cực kỳ giống sâu lông đang mấp máy, đáy mắt chói rọi không rợn sóng, mang theo một cỗ uy nghiêm làm cho người ta không dám nhìn thẳng:“Ngươi lặp lại lần nữa.”
Vẻ mặt Thiên Minh bỗng nhiên ngưng trọng, kiên định nhìn Long Trác Việt:“Vương gia, ngài thật sự không nên phạt thuộc hạ, một mình xuất môn, cho dù vương gia trừng phạt thuộc hạ, về sau thuộc hạ cũng tuyệt không rời khỏi vương gia nửa bước.”
“Ngươi là đang hoài nghi năng lực của bổn vương?” Con ngươi của Long Trác Việt tối đen chợt co rút nhanh, híp nửa mắt nhìn Thiên Minh, ánh sang nguy hiểm ồ ồ chảy ra.
“Thuộc hạ không dám, nhưng bảo hộ vương gia là chức trách của thuộc hạ.” Thiên Minh hé ra mặt cương cứng, nói.
“Ngươi muốn tạo phản?” Long Trác Việt nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt có chút quái dị trừng Thiên Minh, tiểu tử này, lá gan to ra nha, dám cùng hắn tranh cãi.
Thiên Minh lắc đầu:“Vương gia, cũng biết không thấy ngài , vương phi có bao nhiêu sốt ruột, nàng đã tìm ngài vài canh giờ, ngay cả bữa tối đều không có ăn, vương gia cũng không nghĩ cả ngày vương phi rất lo lắng cho ngài đi.”
Thiên Minh đúng lý hợp tình lôi Nhan Noãn ra, quả nhiên thấy con ngươi đen của Long Trác Việt vốn đạm mạc, đột nhiên nổi lên đau lòng.
Mày nhíu lại, hắn khẩn trương hỏi:”Noãn Noãn tìm ta thật lâu sao?”
“Dạ.”
“Bữa tối còn chưa ăn?”
“Dạ.”
“Vậy ngươi còn thất thần làm cái gì, mang ta đi tìm Noãn Noãn nhanh.” Long Trác Việt trừng mắt, thở phì phì quát.
“Vương gia, vương phi cùng thuộc hạ chia ra tìm ngài, thuộc hạ không biết nàng ở đâu.”
Tuy rằng lúc trước chạm mặt qua một lần, nhưng sau đó bọn họ lại chia binh làm hai đường, hiện tại không biết vương phi ở đâu.
“Thiên Minh, Noãn Noãn không có chiến khí đi?” Long Trác Việt phút chốc nghĩ đến cái gì, mở to mắt, hỏi.
Thiên Minh hơi ngẩn ra, nói:“Giống như không có.”
“Đáng chết, trễ như vậy ở trên đường, vạn nhất gặp nguy hiểm làm sao bây giờ?” Long Trác Việt căng thẳng, nồng đậm bất an tràn ngập trong lòng.
Gió đêm thổi qua y bào của hắn, phát ra tiếng vang phần phật.
Chung quanh Long Trác Việt, tản ra hàn ý kinh người.
Trong long Thiên Minh cũng bởi vì lời nói của Long Trác Việt mà sinh ra bất an.
Hình như lúc nãy nhìn thấy vương phi, không có nhìn thấy Nhan Song Song a.
Nếu Nhan Song Song không ở bên cạnh vương phi, vương phi lại là một nữ tử yếu đuổi không hề có chiến khí, nếu gặp nguy hiểm gì……
Thiên Minh cũng không dám nghĩ tiếp, vội hỏi:
“Vương gia, ngài ở chỗ này chờ thuộc hạ, thuộc hạ đi tìm vương phi, mang vương phi tới tìm ngài.”
“Chia nhau tìm.” Long Trác Việt lạnh lùng ném ra một câu, nhấc chân liền hừng hực đuổi ra bên ngoài, trong lòng chỉ lo cho an nguy của Nhan Noãn.
Thiên Minh một phen túm cánh tay Long Trác Việt, làm cho Long Trác Việt bất mãn gầm nhẹ:“Thiên Minh, ngươi làm cái gì?” Đã là lúc nào rồi , còn dám kéo hắn.
Thiên Minh vẻ mặt đau khổ:“Vương gia, ngài vẫn nên ở chỗ này chờ thuộc hạ, vạn nhất thuộc hạ tìm được vương phi, lại không thấy ngài ……”
Vậy không phải là trở lại như trước sao.
Long Trác Việt nhíu nhíu mi, thật lâu sau, mới trầm mặc gật đầu.
Ánh trăng trong trẻo lạnh lục, tỏa ra ánh sang màu trắng bạc.
Nhan Noãn chạy khắp các phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành, một chỗ cũng không bỏ qua, trên gương mặt kiều diễm, càng phát ra ngưng trọng, đáy mắt hàn sương, cơ hồ kết thành băng.
“A, cô nương, như thế nào trễ như vậy còn một mình ở trên đường.” Đột nhiên, trước mặt Nhan Noãn, xuất hiện một đám người ngăn cản đường, có giọng nói lỗ mãng truyền ra, Nhan Noãn vốn đang rất phiện muộn, ánh mắt híp lại, mặt nhăn càng sâu .
“Chó ngoan không cản đường, cút sang một bên.”
Nhan Noãn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng trừng người trước mắt, ánh trăng thản nhiên rơi xuống người nàng, phủ lên một tầng sáng bạc, cũng đem dung nhan tuyệt đẹp tao nhã của nàng lộ rõ ra.
Ánh sáng bạc mỏng manh bao phủ, làm cho Nhan Noãn tựa như tiên tử từ cung trăng bước ra.
Thanh mĩ thánh khiết, mị hoặc lòng người.
“Đại…… Đại ca, thật…… Đẹp quá.” Có người sợ ngây người, ngay cả nói chuyện cũng trở nên lắp bắp.
Một gả nam tử cầm đầu mắt không chuyển khỏi người Nhan Noãn, hơi hơi mở miệng, khóe miệng có chất lỏng trong suốt chảy xuống.
“Đại ca, đêm nay chúng ta thật có phúc.”
“Nữ nhân xinh đẹp như vậy, lão tử đã lớn từng tuổi này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, đại ca, đợi lát nữa có thể làm cho các huynh đệ thoải mái không?”
Bên miệng nam tử cầm đầu lưu lại một chút nước miếng, ánh mắt tham lam tràn đầy dâm tà, hắn từng bước đi về phía Nhan Noãn, cười đến đáng khinh:“Đó là tự nhiên, chờ đại ca ta thỏa mãn xong, liền đến phiên các ngươi…… A……”
Nam tử hưng phấn xoa xoa tay, tất cả lực chủ ý đều dừng trên gương mặt khuynh quốc khuynh thanh của Nhan Noãn, nói đến một nửa, liền vang lên tiếng kêu thảm thiết như heo bị giết, cực kỳ bi thảm.
Tiếng kêu ở trên đường yên tĩnh phá lệ vang dội, tràn ngập quỷ dị.
Nam tử cầm đầu hai tay ôm khố hạ của mình, đau kêu cha gọi mẹ, hai chân từ từ cong xuống, cuối cùng quỳ gối trên mặt đất, trong bóng đêm, sắc mặt hắn trắng như tờ giấy:“Tiện nhân, ngươi dám đá ta?”
Nhan Noãn lẳng lặng mà đứng, trên mặt lạnh nhạt, là một mảnh lạnh lùng, trong mắt hàn ý, giống như sông băng ngàn năm, làm cho người ta liếc mắt một cái, sẽ không thể ngăn chặn run run lên.
“Lão đại, huynh làm sao vậy?”
Có người thấy nam tử cầm đầu khác thường, đi đến bên cạnh hắn thân thiết hỏi.
Chỉ là vừa mới nói ra, ngay sau đó lại là một tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếp theo đó là “bịch” một tiếng, tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Nháy mắt, chỉ thấy trong lúc đó một đạo bóng người như tia chớp xuyên qua mọi người, tốc độ cực nhanh, làm cho người ta không kịp phản ứng, càng miễn bàn phản kháng.
Nhan Noãn đối với nhóm người này quyền đấm cước đá, không chút nào nương tay, liên tiếp giữa tiếng kêu gào thê thảm hỗn loạn tiếng xương cốt gãy “Răng rắc”.
Những người này dám đùa giỡn nàng, không phải nhìn trúng nàng tay trói gà không chặt sao.
Một cước giẫm lên khóa hạ của người cuối cùng, Nhan Noãn vỗ vỗ váy, nói:“Lão nương hôm nay tâm tình vô cùng khó chịu, cư nhiên còn chọc ta.”
Ngã trái ngã phải té trên mặt đất, mọi người đau thẳng hừ hừ, hối hận đến ruột đều xanh .
Sớm biết tâm tình cô nãi nãi ngươi không tốt, cho bọn họ mười lá gan cũng không đến gây chuyện a, ngươi lại không viết ở trên mặt.
Bọn họ một đám đại nam nhân, thế nhưng bị một nữ nhân đánh cho hoa rơi nước chảy, này nếu truyền ra ngoài, không phải mất hết mặt mũi bọn họ.
Nữ nhân này sử dụng loại chiêu thức gì, biến hóa quỷ dị, còn không có một tia chiến khí.
Như vậy đã có thể đánh ngã bọn họ, có thể thấy được thực lực người này có bao nhiêu đáng sợ.
Mỗi người trong lòng đều nghĩ như thế , nhìn Nhan Noãn trong mắt, chậm rãi nổi lên ý sợ hãi.
Nhan Noãn một lần nữa đi đến trước mặt nam tử cầm đầu, giơ lên một cước hung hăng dẫm nát trước ngực hắn, dùng sức nắn vuốt, nam tử đau thiếu chút nữa hít thở không thông.
“Đùa giỡn ta, lão nương là người ngươi có thể đùa giỡn sao?” Rống xong, Nhan Noãn đem chân nâng lên, lại giẫm mạnh xuống, thẳng đem nam tử cầm đầu đau hôn mê bất tỉnh.
Hừ lạnh một tiếng, Nhan Noãn thế này mới tiếp tục đi lên phía trước.
May cho bọn họ, nàng còn phải vội đi tìm Việt Việt, không có thời gian dư thừa theo chân bọn họ.
Thiên Minh ẩn ẩn nghe được tiếng kêu thảm thiết trên đường, vội vàng hướng bên này chạy tới, tuy rằng tiếng gào là tiếng của nam nhân, nhưng trên đường khác thường, hắn không thể không đề cao cảnh giác.
Vạn nhất vương phi ở đó?
Hiển nhiên, Nhan Song Song cũng nghĩ như vậy, hai người cơ hồ là cùng lúc, xuất hiện ở trước mặt Nhan Noãn.
“Vương phi, ngài không sao chứ?”
“Vương phi, ngài không sao chứ?”
Trăm miệng một lời , Thiên Minh cùng Nhan Song Song nhất tề hỏi, giống như phía trước tập luyện quá vô số lần, ăn ý mười phần.
Dứt lời, hai người đều sửng sốt một chút, xấu hổ nhìn nhau, Nhan Song Song vừa tiếp xúc với ánh mắt thâm thúy tối tăm của Thiên Minh, bối rối dời tầm mắt.
Nhan Noãn không có dư tâm tình đi chú ý sóng ngầm giữa hai người trong lúc đó, lắc lắc đầu bức thiết hỏi:“Thế nào, tìm được vương gia chưa?”
“Nô tỳ không gặp.” Nhan Song Song dẫn đầu mở miệng nói, trên mặt thanh mĩ xẹt qua tự trách.
Đều do nàng không coi chừng vương gia cho tốt.
“Vương phi, thuộc hạ tìm được vương gia .” Thiên Minh thấy Nhan Noãn nghe xong Nhan Song Song nói lộ ra thần sắc cô đơn, vội hỏi.
Nhan Noãn lần đầu tiên cảm thấy, giọng nói hơi trầm thấp của Thiên Minh quả thực có thể so với ánh mặt trời làm tâm tình người ta thay đổi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ngẫng lên. Nàng kích động nhìn Thiên Minh, trong mắt lóe ra ánh sáng lung linh:“Thiên Minh, thật vậy chăng?”
“Dạ, thuộc hạ đã kêu chờ vương gia ở chỗ kia, sau đó đi tìm vương phi.”
“Mau, mau dẫn ta đi tìm Việt Việt.”
Nhan Noãn đáy mắt lóe sáng dần dần nồng đậm, như tia nắng mặt trời, chói mắt người, nàng vui sướng cong khóe môi lên, xóa đi lo lắng lúc nãy, tươi cười làm cho khuôn mặt nàng đều tràn ngập gụ hoặc.
Thiên Minh tầm mắt lướt qua Nhan Noãn, hướng phía sau nàng nhìn lại:“Vương phi, bọn họ……”
Nhan Noãn quay người lại quét mắt nhìn một đám vô lại đang nằm la liệt, khó được tâm tình tốt mở miệng nói:“Mặc kệ bọn họ, mau dẫn ta đi tìm Việt Việt.”
Giờ phút này Nhan Noãn vì sắp nhìn thấy Long Trác Việt mà nhảy nhót không thôi, càng không dư thừa tinh lực suy nghĩ nên xử trí đám người có ý đồ đùa giỡn nàng như thế nào.
Con ngươi của Thiên Minh từ trong chỗ sâu u ám, lóe ra tia không hiểu.
Nhẹ nhàng gật gật đầu, hắn dẫn Nhan Noãn đi đến ngõ nhỏ chỗ Long Trác Việt đang chờ.
Ý của Vương phi là tạm thả bọn họ một con ngựa.
Nhưng mà Thiên Minh khó hiểu, đám người này đều là đại nam nhân, lại bị vương phi đánh ngã ?
Vương phi, không phải không có chiến khí sao?
Từng đợt từng đợt nghi hoặc làm Thiên Minh choáng váng đầu óc.
Tìm một cơ hội, hắn phải hỏi những người này, là vương phi đánh bọn họ, hay là một người khác.
Long Trác Việt lòng nóng như lửa đốt đi qua đi lại, thường xuyên ngẩng đầu nhìn lối vào ngõ nhỏ khác, trong lòng lo âu không thôi, hận không thể lập tức lao ra đi tìm Nhan Noãn.
Nhưng nghĩ đến chính mình mù đường, Long Trác Việt vẫn dừng bước , buồn bực vô cùng.
Không biết đường, đây là điểm trí mạng của hắn, cho dù hắn ở kinh thành, nhưng các ngã tư hẽm nhỏ trong kinh thành, ở trong đầu hắn chính là một đoàn tương hồ, cho nên mặc kệ đi nơi nào, bên cạnh hắn, đều có Thiên Minh tùy thân đi theo.
Ai bảo Thiên Minh không cho hắn đi Tụ Hiền lâu tìm Noãn Noãn, vì thế mới làm cho Thiên Minh đi nhìn tường suy nghĩ, sau đó hắn chuồn khỏi Vương phủ đi tìm Noãn Noãn.
Nào biết rằng ngay cả Song Song cũng ngăn cản không cho hắn đi.
Vì vậy hắn đành phải lén lút một mình đi ra.
Tụ Hiền lâu hắn đã đi qua vài lần, như thế nào vẫn đi nhầm a.
đang lúc Long Trác Việt cơ hồ muốn đem dưới chân giẫm ra một cái hố, giọng nói vui sướng của Nhan Noãn đột nhiên rơi vào trong tai Long Trác Việt.
“Việt Việt, Việt Việt!”
Long Trác Việt hồn nhiên giật mình một cái, cả người tinh thần phấn chấn lên, giơ chân hướng nơi âm thanh vang lên chạy đi, vừa chạy vừa hô.
“Noãn Noãn, Noãn Noãn, người ta ở trong này .”
ở lối vào ngõ nhỏ, một đạo ánh trăng màu bạc chiếu xuống, Nhan Noãn từ trong ngõ nhỏ đi ra, dáng nữ tử yểu điệu, tựa như một vì sao đang rơi xuống.
Nhan Noãn nhìn Long Trác Việt đang chạy tới, đôi môi hồng nhuận không ngừng giơ lên, đôi mắt đẹp lưu chuyển vô số tao nhã, đẹp không sao tả xiết.
Thân hình cao lớn của Long Trác Việt ôm lấy thân thể nhỏ bé của Nhan Noãn, giai nhân trong ngực, vừa rồi khẩn trương cùng bất an cuối cùng yên ổn xuống.
Cằm nhọn đặt ở trên vai Nhan Noãn, hai má Long Trác Việt khẽ cọ sườn mặt Nhan Noãn, mặt nạ thô ráp cọ xát khuôn mặt mềm mại của Nhan Noãn, có chút ngứa, làm cho Nhan Noãn nóng mặt.
“Oa ô ô ô ô, Noãn Noãn, người ta thật sợ nha.” Long Trác Việt mở miệng, tiếng gào khóc liền ở trong ngõ nhỏ trống vắng vang lên.
Ủy khuất, sợ hãi, bất an, bối rối!
Đều ở trong nước mắt tuôn ra như suối.
Nhan Noãn ôm trở lại Long Trác Việt, bàn tay trắng nõn dịu dàng vỗ về lưng Long Trác Việt, không tiếng động an ủi.
Không cảm thấy tiếng khóc phiền chán, ngược lại bởi vì hắn khóc mà đau lòng không thôi.
“Việt Việt, không có việc gì , không có việc gì .”
Nhan Noãn khẽ cắn môi anh đào, nhẹ giọng nói, nghĩ đến Long Trác Việt ở trên đường cái bất lực cùng sợ hãi, ngực của nàng tựa như bị kim châm.
……
Trong phòng, ánh nến toát ra, chiếu lên khuôn mặt tuấn tú phong hoa tuyệt đại.
Mặt như sương trắng ngưng lại, môi mỏng xinh đẹp hồng nhạt như hoa anh đào vừa nở, da thịt trắng nõn không tì vết, hơn nữa có một đôi mắt trong suốt hấp dẫn người, nhìn trái nhìn phải đều phong lưu vô hạn.
Chi nha –
Cửa phòng bị người đẩy ra, Nhan Noãn trên tay cầm cái khay đi vào.
Long Trác Việt vừa thấy người, mạnh mẽ từ trên ghế nhảy dựng lên, vui vẻ nghênh đón.
Một đôi mắt nhìn chằm chằm đồ ăn, nhất thời tản mát ra sói quang.
Vươn đầu lưỡi phấn nộn, liếm liếm đôi môi trơn bóng của hắn, hầu kết không ngừng cao thấp lăn lộn, nuốt nước miếng.
Nhan Noãn nhìn Long Trác Việt một bộ dạng con mèo nhỏ đói bụng, không nhịn được cười khẽ, bên trong mắt đẹp, toát ra nhợt nhạt sủng nịch tự nhiên.
Có thể nhìn thấy Việt Việt bình an, thật tốt.
Có thể được nhìn thấy Việt Việt, thật tốt.
Từ khi nào bắt đầu, Long Trác Việt ở trong lòng nàng đã trọng yếu như vậy?
“Đói bụng đi?” Nhan Noãn cười yếu ớt hỏi, nhìn gương mặt tuấn mỹ làm người ta hít thở không thông, trong lòng chiếm được thỏa mãn chưa bao giờ có.
Cứ như vậy ở bên cạnh Long Trác Việt cả đời, cũng rất tốt .
Ý niệm chợt lóe qua trong đầu, Nhan Noãn bị ý nghĩ của chính mình hoảng sợ, tim hơi đập mạnh và loạn nhịp.
Nhưng giật mình ngây người một lát, trên gương mặt xinh đẹp của Nhan Noãn, hiện lên ý cười càng đậm.
ở bên cạnh nam nhân đơn thuần như thế, cũng không phải chuyện xấu, không phải sao.
“Đói a, người ta cả ngày nay đều không có ăn cơm .” Long Trác Việt bĩu môi, da thịt như gốm sứ dưới ánh nến hiện lên trong suốt sáng bóng, làm nũng nói.
Nhan Noãn liếc Long Trác Việt một cái, thầm nghĩ tên ngốc này trợn mắt nói dối, mặt không đỏ tim không đập nhanh công lực càng ngày càng tăng a.
“Ngươi giữa trưa không ăn cơm?”
“Ừm.” Long Trác Việt gật đầu như băm tỏi, trực tiếp bỏ qua chuyện Nhan Song Song làm cơm kia, nhưng mà gật đầu đến một nửa, đột nhiên nghĩ đến lời Thiên Minh nói, lại lắc đầu thật mạnh:“Không đúng không đúng, người ta giữa trưa có ăn, Noãn Noãn không cần không để ý tới người ta .”
Hắn nói xong, hai móng vuốt đặt lên cánh tay Nhan Noãn, gắt gao túm lấy, ánh mắt trong trẻo mở to như cái chuông đồng lớn, gia tăng độ tin cậy.
“Được rồi, mau chóng ngồi xuống ăn cơm đi.”
“Noãn Noãn, ngươi sẽ để ý người ta đi.” Long Trác Việt thật cẩn thận dò xét Nhan Noãn, hỏi.
Nhan Noãn ngửa đầu nhìn gương mặt tuyệt mỹ trước mắt, giơ tay nhéo nhẹ khuôn mặt hắn, thịt thịt xúc cảm làm cho tâm tình Nhan Noãn rất vui vẻ:“Sẽ, ta đương nhiên sẽ để ý Việt Việt.”
Lời nói ấm áp truyền vào đáy lòng Long Trác Việt, tựa như gió xuân.
“Hi — Noãn Noãn thật tốt.” Long Trác Việt mở rộng cánh tay, ôm lấy eo Nhan Noãn, tươi cười đơn thuần giống một đứa nhỏ.
Nhan Noãn khẽ trừng mắt nhìn hắn một cái:“Không phải đói bụng sao, còn không mau ăn.”
Bữa tối rất đơn giản, một đĩa rau xào, một tô canh thịt.
Long Trác Việt ăn như lang thôn hổ yết, phảng phất như vài ngày chưa ăn.
Cơm trắng dính ở trên chóp mũi hắn, Nhan Noãn lấy khăn ra, giúp hắn lau, không khí ấm áp trong lúc đó lưu động giữa hai người.
“Về sau không được một mình ra phủ, có biết hay không.” Vẻ mặt Nhan Noãn nghiêm túc, đối với Long Trác Việt nói.
Hôm nay xem như hữu kinh vô hiểm, nàng không dám cam đoan mỗi lần Long Trác Việt đều có thể bình an vô sự.
(hữu kinh vô hiểm: có kinh sợ nhưng không có nguy hiểm)
Chỉ là nghe hắn nói trước kia từng bị người lừa bán qua, Nhan Noãn liền khẩn trương đến trái tim đều sắp nhảy ra.
Long Trác Việt ngẩng đầu, quai hàm cổ tràn đầy cơm , hắn nhìn Nhan Noãn, trong mắt xinh đẹp tràn ngập không vui.
“Nhưng mà mềm, luân gia muốn tìm ngươi.”[ nhưng mà Noãn Noãn, người ta muốn tìm ngươi ]
“Ngươi có việc tìm ta có thể sai Thiên Minh đi.” Tụ Hiền lâu phức tạp, Long Trác Việt muốn đi còn không biết sẽ bị người bắt nạt như thế nào đâu, vạn nhất nàng không thể xuất hiện kịp lúc thì làm sao bây giờ?
Vẫn là trong phủ an toàn hơn.
Long Trác Việt nghe nói như thế, khuôn mặt nhất thời đen, rất nhanh nuốt vài cái vào bụng, bất mãn nói:“Vì sao Thiên Minh có thể đi tìm ngươi, người ta lại không thể a, mặc kệ mặc kệ , người ta muốn cùng ngươi một chỗ, chúng ta không cần đi Tụ Hiền lâu được không, dù sao chưởng quầy nói không cần trả bạc.”
“Không được, nếu đáp ứng với Vương chưởng quầy rồi, sẽ không thể nuốt lời.” Nhan Noãn một ngụm cự tuyệt, kỳ thật trong lòng cũng có ý nghĩ không đi rất nhanh xẹt qua.
Chính là hai chữ thành tín đã ăn sâu vào trong đầu nàng, dù cho chuyện hôm nay làm nàng có bao nhiêu lần không muốn đi.
Nhưng bỏ dở nửa chừng không phải phong cách của Nhan Noãn nàng, lùi bước lại càng không phải việc nàng làm.
Đột nhiên, Long Trác Việt đứng lên, con ngươi vô cùng ai oán không hề chớp mắt nhìn Nhan Noãn.
Nhan Noãn bị hắn canh chừng có chút chống đỡ không được:“Việt Việt……”
Hai chữ mới từ miệng tuôn ra, hành động kế tiếp của Long Trác Việt lại làm cho Nhan Noãn gặp trở ngại.
Chỉ thấy Long Trác Việt ngồi xổm xuống, nằm ở trên mặt đất, tứ chi duỗi thẳng, lăn lộn qua lại, miệng reo lên:“Oa, người ta muốn cùng Noãn Noãn một chỗ , Noãn Noãn dẫn người ta cùng đi, dẫn người ta dẫn người ta đi –”
Nhìn Long Trác Việt nằm trên mặt đất khóc lóc om sòm, huyệt Thái Dương của Nhan Noãn đột nhiên nhảy mạnh, giơ tay, nàng xoa xoa đầu, khóe miệng giật giật.
“Việt Việt, đứng lên.” Nhan Noãn gắt gao cắn răng, vài từ cơ hồ là từ trong hàm răng nghiến ra.
Long Trác Việt tiếp tục lăn lộn qua lại, thường xuyên duỗi chân, thân hình cao lớn làm hành động ngây thơ như thế rất là chẳng ra cái gì, nhưng cố tình lại không để ý tới ánh mắt người khác.
“Không dậy không dậy, Noãn Noãn không đáp ứng người ta, người ta sẽ không đứng lên.”
“Đứng – lên -” khóe miệng Nhan Noãn run rẩy càng thêm lợi hại , nàng chạy đến bên cạnh Long Trác Việt, ý đồ kéo hắn dậy.
Chính là bất luận Nhan Noãn dùng sức kéo như thế nào, thân thể Long Trác Việt tựa như dính vào mặt đất, ngay cả mông đều không có nâng lên một chút.
“Noãn Noãn, người ta cả ngày không thấy được ngươi, sẽ chết .”
Nhan Noãn không nói gì chống nạnh, từ trên cao nhìn xuống Long Trác Việt:“Không đứng dậy?”
Long Trác Việt chớp đôi mắt ngập nước, trong suống như hoa thủy tiên mới nở, xinh đẹp làm người ta không đành lòng khinh nhờn.
Bộ dáng hắn ủy khuất, cực kỳ giống tiểu con dâu bị khi dễ, làm cho Nhan Noãn sinh ra cảm giác tội ác.
“Ngươi đáp ứng, người ta liền đứng lên.”
Long Trác Việt giãy dụa lần cuối, hắn không có hoa mắt nha, hắn nhìn thấy trong mắt Noãn Noãn, có ý tứ thỏa hiệp.
Hì hì, chỉ cần lại kiên trì một chút, Noãn Noãn khẳng định sẽ đáp ứng mỗi ngày dẫn hắn đi Tụ Hiền lâu.
Long Trác Việt nghĩ rất tốt đẹp, nào biết, Nhan Noãn sau khi nhìn chăm chú hắn một lúc lâu, bỗng dưng xoay người.
“Vậy ngươi ở chỗ này nằm đi, ta không để ý tới ngươi .” Dứt lời, Nhan Noãn xoay người, lưu lại cho Long Trác Việt một bóng lưng đẹp đẽ hoa lệ, nhấc chân hướng ngoài cửa đi.
Ý cười ở đáy mắt Long Trác Việt đột nhiên ngưng trụ, biểu tình dại ra, đầu óc cũng bởi vì lời nói của Nhan Noãn mà trống rỗng.
Nàng vừa mới nói cái gì?
Không để ý tới hắn ?
“Oa a –” Long Trác Việt bỗng dưng quát to một tiếng, mạnh mẽ từ trên mặt đất nhảy dựng lên, ngay khi Nhan Noãn mở cửa, hắn dang hai tay ra, từ phía sau ôm lấy Nhan Noãn:“Ta sai rồi, Noãn Noãn không cần tức giận , Noãn Noãn không thể không để ý tới người ta , ô ô ô ô, người ta biết sai rồi, oa ô ô ô, người ta đều nghe Noãn Noãn , oa……”
Tiếng khóc cực kỳ bi thảm từ trong miệng Long Trác Việt bộc phát ra đến, nước mắt như mưa, rất thê thảm.
Người không biết khi nghe tiếng khóc này, còn tưởng rằng thân nhân hắn chết.
Nhan Noãn dừng bước, khi Long Trác Việt ôm nàng, một cỗ nhiệt huyết xông thẳng lên ót, khuôn mặt trắng như ngọc nháy mắt bạo hồng, có thể so với một con tôm luộc chín.
Thân thể của nàng cứng ngắc, giống như hóa đá, trong đầu “Ông” một tiếng, có cái gì đó giống như muốn nổ tung ra.
Cảm thụ được hai móng vuốt trước ngực, Nhan Noãn xấu hổ cùng giận dữ đan xen.
Khóc sau một lúc lâu, Long Trác Việt cảm nhận được thiên hạ trong lòng khác thường, ngừng lại, suy nghĩ một hồi, chỗ mềm mại trong lòng bàn tay làm cho hắn chốc lát kinh ngạc.
Hắn trừng lớn mắt, trong mắt tràn ngập ngạc nhiên:“A, Noãn Noãn, ngực của ngươi vì sao nhô lên a , thật mềm, rất thoải mái, như thế nào không bằng phẳng giống người ta?”
Bàn tay rộng lớn của Long Trác Việt đặt trước ngực Nhan Noãn, một bên sờ, một bên tò mò hỏi.
Con ngươi đen thanh thuần như tiểu bạch thỏ lóe ra ánh sáng vô tội thuần khiết.
Sắc mặt Nhan Noãn nhất thời tối đen như than, giữa trán gân xanh nhảy ra, giơ tay, phản thủ cầm lấy bả vai Long Trác Việt, quật ngã qua vai, đem thân hình cao lớn của Long Trác Việt quăng ra ngoài cửa, nện xuống đất phát ra tiếng vang trầm trọng, tro bụi bắn lên tung tóe.
Nhan Noãn mở to hai mắt, giận dữ hét:“Long Trác Việt, ngươi thật biến thái.”
Mắng xong, Nhan Noãn “Bịch” một tiếng, đem cửa phòng thật mạnh đóng lại.
Long Trác Việt xoa xoa mông đau, từ dưới đất bò dậy, vuốt cửa phòng đóng chặt:”Noãn Noãn, bất quá chỉ là kiểm tra ngực, không cần tức giận, nếu không người ta cho ngươi sờ lại, muốn sờ như thế nào thì sờ như thế đó, sờ bao lâu cũng được nha.”
Nói xong, tay chân hắn lưu loát đem quần áo của mình thoát sạch sẽ, lộ ra lồng ngực tinh tráng rắn chắc.
“Noãn Noãn, ngươi mở cửa , người ta cho ngươi sờ ngực nha, hắt xì –”
Ban đêm vào mùa xuân, vẫn có chút lạnh thấu xương, Long Trác Việt cầm quần áo, gió lạnh đánh úp lại, làm hắn đánh cái hắt xì, lạnh run.
Nhan Noãn ở trong phòng, bởi vì lời nói đơn thuần của Long Trác Việt, mặt càng phát đỏ lên.
Hai tay nàng ôm ngực, nghĩ đến một màn vừa rồi, liền xấu hổ hận không thể tìm cái động chui xuống.
Bên ngoài, không ngừng vang lên tiếng đập cửa, còn có giọng nói dễ nghe động lòng người của Long Trác Việt.
“Noãn Noãn, mở cửa nhanh , người ta thật lạnh nha.”
Nhan Noãn căm giận cắn răng:“Đông chết ngươi.” Dứt lời, nàng xấu hổ chà chà chân, sinh hờn dỗi ngồi ở trên ghế.
Biết rõ Long Trác Việt là vô tình , Nhan Noãn vẫn không khỏi xấu hổ và giận dữ.
Nàng nghĩ, để Long Trác Việt ở ngoài phòng ngốc một hồi, sau đó lại mở cửa cho hắn vào.
Nhưng không ngờ, nghe được tiếng gào thét đinh tai nhức óc của Nhan Song Song.
“A…… A a a a…… Ngươi biến thái, như thế nào cởi hết quần áo a.”
Nhan Song Song sợ hãi kêu liên tục, một bàn tay chỉ vào Long Trác Việt run nhè nhẹ, biểu tình kinh hãi rất giống như gặp quỷ.
Long Trác Việt bất mãn quay đầu, trừng mắt nhìn Nhan Song Song, ủy khuất nói:“Song Song, ngươi thực đáng giận nha, người ta làm sao biến thái , cởi sạch quần áo đương nhiên là cho Noãn Noãn sờ ngực .”
Oanh –
Nhan Song Song chỉ cảm thấy như thiên lôi đánh xuống.
Nam nhân đáng giận này là ai, cư nhiên học theo ngữ khí của vương gia nói chuyện.
Còn muốn cho người khác sờ ngực, oa, lưu manh a!
“Lớn mật cuồng đồ, dám xông vào Vương phủ, ở trong này đùa giỡn lưu manh, ta xem ngươi là muốn chết.”
Nhan Song Song híp mắt, giơ tay, đổ nước ấm trong bồn xuống, sau đó giơ chậu rửa mặt hướng trên đầu Long Trác Việt nện tới.
Mắt thấy bồn đồng sẽ hạ xuống, Long Trác Việt sợ tới mức nhất thời hoa dung thất sắc, khuôn mặt tuyệt mỹ như trích tiên trắng một mảnh, cả người nhảy lên, tránh né Nhan Song Song tập kích.
“Oa a a a a, Noãn Noãn cứu mạng a, Song Song muốn giết người , Noãn Noãn cứu mạng, a a a a a!”
“Ngươi này chết tiệt biến thái, xem ta hôm nay không đánh chết ngươi.” Nhan Song Song tuy rằng thừa nhận tên lỏa nam biến thái trước mắt này hé ra khuôn mặt yêu nghiệt vô song, đủ làm người ta ngay cả hô hấp đều đình chỉ, nhưng đó là không nhắc tới tội danh hắn tự tiện xông vào Vương phủ.
Hiền vương phủ là địa phương gì, thế nào tùy ý cho người ta xông vào.
Bất quá nhìn thoáng qua, nàng có phải đã gặp qua khuôn mặt này ở đâu hay không?
“Cứu mạng a, cứu mạng a, tai nạn chết người , Noãn Noãn cứu mạng a, người ta sắp bị đánh chết , ô ô ô ô, Noãn Noãn……” Long Trác Việt một bên chạy, một bên khóc hô.
Mỹ nhân rơi lệ, lê hoa đái vũ, thật động lòng người, chọc người trìu mến.
Nói như là thật sự một chút cũng không giả.
Nhan Song Song thấy bộ dáng này của Long Trác Việt, đều có chút chần chờ nàng có nên buông tha hắn hay không.
Chính là khi nghe đến đối phương gọi tên Nhan Noãn vô cùng thân thiết như thế, lòng Nhan Song Song nổi lên chút đồng tình nháy mắt quăng ra sau đầu.
Này còn may, nếu bị người nhìn thấy, còn tưởng rằng vương phi cùng tên biến thái có quan hệ a.
Hắn không phải làm bẩn trong sạch của vương phi sao.
“Tiểu tặc, ngươi đừng chạy, tên của vương phi ngươi cũng dám kêu .”
Nhan Song Song giơ bồn đồng lên cao, không ngừng đuổi theo Long Trác Việt, kêu đánh kêu giết bộ dáng hung hãn cực kỳ, Long Trác Việt sợ tới mức sắc mặt càng phát ra trắng bệch.
Lúc này,“Chi nha” Một tiếng, cửa đột nhiên mở ra.
Nhan Noãn nhìn Nhan Song Song đang ra sức truy đuổi Long Trác Việt, vội la lên:“Song Song, mau dừng tay, hắn là vương gia.”
Ách –
Lời nói của Nhan Noãn như một quả bom, làm Nhan Song Song cả người choáng váng, mạnh mẽ xoay người một cái, chậu rửa mặt trong tay bởi vì động tác của nàng biên độ quá lớn, quăng ra ngoài.
Long Trác Việt vốn tưởng rằng Nhan Noãn bảo Nhan Song Song dừng tay, hắn sẽ an toàn , đang tính chạy đến bên cạnh Nhan Noãn, nhưng lại không cẩn thận vừa vặn bị chậu đồng của Nhan Song Song ném trúng.
Binh–
“Oa oa oa oa ô ô ô……” Long Trác Việt ôm đầu, đau oa oa khóc lớn, tiếng khóc này, làm Nhan Song Song đang kinh ngạc lại càng hoảng sợ.
Nhan Noãn cả kinh, chạy đến bên cạnh Long Trác Việt.
Trên thân thể lỏa lồ, da thịt khỏe mạnh màu hạt dẻ, vân da rõ ràng, bụng bằng phẳng, không có một tí thịt thừa, chính là liếc mắt một cái, trên mặt Nhan Noãn vừa bình phục xuống nhiệt độ, phút chốc lại thăng lên.
Đỏ ửng phủ lên hai gò má, lại xinh đẹp tuyệt luân, tăng thêm độ mê người.
Long Trác Việt một bên khóc, một bên không quên nhìn trộm thưởng thức biểu tình nữ nhi không bình thường của Nhan Noãn, trong lòng như có ngàn vạn con kiến bò qua.
“Việt Việt, ngươi thế nào?” Nhan Noãn áp chế ngượng ngùng trong lòng, kiễng mũi chân, coi đầu Long Trác Việt, trong mắt toát ra nồng đậm thân thiết.
Nhan Song Song thấy thế, khóe mắt đột nhiên run rẩy một chút, biểu tình ngây ra như phỗng.
Thực…… Thực sự là vương gia?
“Vương…… Vương phi, hắn…… Hắn…… Vương…… Vương gia……” Nhan Song Song tiến lên vài bước đến bên cạnh Nhan Noãn, không thể tin chỉ vào nam tử tuấn mỹ trước mặt, nói năng lộn xộn, như thế nào cũng không tiêu hóa được chuyện này.
Hiền vương xấu xí không chịu nổi, như thế nào đột nhiên biến thành nam nhân tuấn mỹ như thế.
Khuôn mặt như bạch ngọc, lông mài dài đến tóc mai, mũi cao cao, môi như cây anh đào.
Trên đời này, còn có nam nhân có bộ dạng xinh đẹp như thế sao?
Tầm mắt Nhan Song Song không khỏi chuyển qua Nhan Noãn, lại chuyển qua Long Trác Việt.
Một người chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, một người phong hoa tuyệt đại, xinh đẹp vô song.
Hai người tuyệt mỹ như thế đứng chung một chỗ, xung quang như mất hết màu sắc, chỉ còn ánh sáng chói mắt của hai người bọn họ.
Hiền vương phủ ở nơi nào a, như thế nào nhìn mọi hướng đều giống nhau.
Đáng giận, kinh thành tại sao lại lớn như vậy.
Hắn một bên ở trong lòng oán giận , một bên buồn bực bức tóc, chỉ chốc lát sau, tóc đen chỉnh tề, đã rối loạn như ổ gà.
Lại xứng trên gương mặt ngăm đen xấu xí của hắn, nếu có người đi qua nới này, nhất định sẽ sợ tới mức ba hồn bảy vía bay mất.
Đột nhiên, một đạo bóng người từ trên nóc nhà nhảy xuống, vững vàng đứng ở trước mặt Long Trác Việt.
Đêm tối đến, trong ngõ nhỏ yên tĩnh, vang lên tiếng Thiên Minh thở ra một hơi thật dài.
“Vương gia, thuộc hạ cuối cùng tìm được ngài .”
Trên gương mặt lạnh lùng, khi nhìn thấy Long Trác Việt, nổi lên một tia ấm áp.
Ai có thể nghĩ đến, gia thông minh tuyệt đỉnh, chính là người mười phần mười mù đường.
Long Trác Việt ngửa đầu nhìn Thiên Minh, trong mắt đạm mạc không có một tia kích động, đôi môi khẽ mở, thản nhiên , nhẹ nhàng mở miệng:“Thiên Minh, hôm nay hiệu suất có điểm thấp, ngươi như thế nào không đợi bổn vương đông lạnh thành băng rồi mới đến đi.”
Thiên Minh mi giác hơi hơi run rẩy, thầm nghĩ, gia, ngài không thể vô sỉ đem trách nhiệm đều đổ lên trên người thuộc hạ như vậy a, là ngài phạt thuộc hạ đứng ở trong phòng nhìn bức tường không cho phép đi ra, lúc thuộc hạ biết ngài mất tích đã tìm khắp kinh thành mấy lần .
“Thuộc hạ thất trách, xin vương gia thứ tội.” Thiên Minh chắp tay ôm quyền, không hề oán hận nhận tội.
Long Trác Việt tà tà liếc hắn một cái, từ dưới đất đứng lên.
“Trở về tiếp tục nhìn tường suy nghĩ, ba ngày không được đi ra.”
“Vương gia, thuộc hạ khó tuân theo mệnh lệnh.” Thiên Minh cắn răng, phản kháng nói.
“Hửm?” Long Trác Việt đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn Thiên Minh, long mày vừa đen lại thô nhẹ nhàng nhíu thành một đường, cực kỳ giống sâu lông đang mấp máy, đáy mắt chói rọi không rợn sóng, mang theo một cỗ uy nghiêm làm cho người ta không dám nhìn thẳng:“Ngươi lặp lại lần nữa.”
Vẻ mặt Thiên Minh bỗng nhiên ngưng trọng, kiên định nhìn Long Trác Việt:“Vương gia, ngài thật sự không nên phạt thuộc hạ, một mình xuất môn, cho dù vương gia trừng phạt thuộc hạ, về sau thuộc hạ cũng tuyệt không rời khỏi vương gia nửa bước.”
“Ngươi là đang hoài nghi năng lực của bổn vương?” Con ngươi của Long Trác Việt tối đen chợt co rút nhanh, híp nửa mắt nhìn Thiên Minh, ánh sang nguy hiểm ồ ồ chảy ra.
“Thuộc hạ không dám, nhưng bảo hộ vương gia là chức trách của thuộc hạ.” Thiên Minh hé ra mặt cương cứng, nói.
“Ngươi muốn tạo phản?” Long Trác Việt nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt có chút quái dị trừng Thiên Minh, tiểu tử này, lá gan to ra nha, dám cùng hắn tranh cãi.
Thiên Minh lắc đầu:“Vương gia, cũng biết không thấy ngài , vương phi có bao nhiêu sốt ruột, nàng đã tìm ngài vài canh giờ, ngay cả bữa tối đều không có ăn, vương gia cũng không nghĩ cả ngày vương phi rất lo lắng cho ngài đi.”
Thiên Minh đúng lý hợp tình lôi Nhan Noãn ra, quả nhiên thấy con ngươi đen của Long Trác Việt vốn đạm mạc, đột nhiên nổi lên đau lòng.
Mày nhíu lại, hắn khẩn trương hỏi:”Noãn Noãn tìm ta thật lâu sao?”
“Dạ.”
“Bữa tối còn chưa ăn?”
“Dạ.”
“Vậy ngươi còn thất thần làm cái gì, mang ta đi tìm Noãn Noãn nhanh.” Long Trác Việt trừng mắt, thở phì phì quát.
“Vương gia, vương phi cùng thuộc hạ chia ra tìm ngài, thuộc hạ không biết nàng ở đâu.”
Tuy rằng lúc trước chạm mặt qua một lần, nhưng sau đó bọn họ lại chia binh làm hai đường, hiện tại không biết vương phi ở đâu.
“Thiên Minh, Noãn Noãn không có chiến khí đi?” Long Trác Việt phút chốc nghĩ đến cái gì, mở to mắt, hỏi.
Thiên Minh hơi ngẩn ra, nói:“Giống như không có.”
“Đáng chết, trễ như vậy ở trên đường, vạn nhất gặp nguy hiểm làm sao bây giờ?” Long Trác Việt căng thẳng, nồng đậm bất an tràn ngập trong lòng.
Gió đêm thổi qua y bào của hắn, phát ra tiếng vang phần phật.
Chung quanh Long Trác Việt, tản ra hàn ý kinh người.
Trong long Thiên Minh cũng bởi vì lời nói của Long Trác Việt mà sinh ra bất an.
Hình như lúc nãy nhìn thấy vương phi, không có nhìn thấy Nhan Song Song a.
Nếu Nhan Song Song không ở bên cạnh vương phi, vương phi lại là một nữ tử yếu đuổi không hề có chiến khí, nếu gặp nguy hiểm gì……
Thiên Minh cũng không dám nghĩ tiếp, vội hỏi:
“Vương gia, ngài ở chỗ này chờ thuộc hạ, thuộc hạ đi tìm vương phi, mang vương phi tới tìm ngài.”
“Chia nhau tìm.” Long Trác Việt lạnh lùng ném ra một câu, nhấc chân liền hừng hực đuổi ra bên ngoài, trong lòng chỉ lo cho an nguy của Nhan Noãn.
Thiên Minh một phen túm cánh tay Long Trác Việt, làm cho Long Trác Việt bất mãn gầm nhẹ:“Thiên Minh, ngươi làm cái gì?” Đã là lúc nào rồi , còn dám kéo hắn.
Thiên Minh vẻ mặt đau khổ:“Vương gia, ngài vẫn nên ở chỗ này chờ thuộc hạ, vạn nhất thuộc hạ tìm được vương phi, lại không thấy ngài ……”
Vậy không phải là trở lại như trước sao.
Long Trác Việt nhíu nhíu mi, thật lâu sau, mới trầm mặc gật đầu.
Ánh trăng trong trẻo lạnh lục, tỏa ra ánh sang màu trắng bạc.
Nhan Noãn chạy khắp các phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành, một chỗ cũng không bỏ qua, trên gương mặt kiều diễm, càng phát ra ngưng trọng, đáy mắt hàn sương, cơ hồ kết thành băng.
“A, cô nương, như thế nào trễ như vậy còn một mình ở trên đường.” Đột nhiên, trước mặt Nhan Noãn, xuất hiện một đám người ngăn cản đường, có giọng nói lỗ mãng truyền ra, Nhan Noãn vốn đang rất phiện muộn, ánh mắt híp lại, mặt nhăn càng sâu .
“Chó ngoan không cản đường, cút sang một bên.”
Nhan Noãn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng trừng người trước mắt, ánh trăng thản nhiên rơi xuống người nàng, phủ lên một tầng sáng bạc, cũng đem dung nhan tuyệt đẹp tao nhã của nàng lộ rõ ra.
Ánh sáng bạc mỏng manh bao phủ, làm cho Nhan Noãn tựa như tiên tử từ cung trăng bước ra.
Thanh mĩ thánh khiết, mị hoặc lòng người.
“Đại…… Đại ca, thật…… Đẹp quá.” Có người sợ ngây người, ngay cả nói chuyện cũng trở nên lắp bắp.
Một gả nam tử cầm đầu mắt không chuyển khỏi người Nhan Noãn, hơi hơi mở miệng, khóe miệng có chất lỏng trong suốt chảy xuống.
“Đại ca, đêm nay chúng ta thật có phúc.”
“Nữ nhân xinh đẹp như vậy, lão tử đã lớn từng tuổi này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, đại ca, đợi lát nữa có thể làm cho các huynh đệ thoải mái không?”
Bên miệng nam tử cầm đầu lưu lại một chút nước miếng, ánh mắt tham lam tràn đầy dâm tà, hắn từng bước đi về phía Nhan Noãn, cười đến đáng khinh:“Đó là tự nhiên, chờ đại ca ta thỏa mãn xong, liền đến phiên các ngươi…… A……”
Nam tử hưng phấn xoa xoa tay, tất cả lực chủ ý đều dừng trên gương mặt khuynh quốc khuynh thanh của Nhan Noãn, nói đến một nửa, liền vang lên tiếng kêu thảm thiết như heo bị giết, cực kỳ bi thảm.
Tiếng kêu ở trên đường yên tĩnh phá lệ vang dội, tràn ngập quỷ dị.
Nam tử cầm đầu hai tay ôm khố hạ của mình, đau kêu cha gọi mẹ, hai chân từ từ cong xuống, cuối cùng quỳ gối trên mặt đất, trong bóng đêm, sắc mặt hắn trắng như tờ giấy:“Tiện nhân, ngươi dám đá ta?”
Nhan Noãn lẳng lặng mà đứng, trên mặt lạnh nhạt, là một mảnh lạnh lùng, trong mắt hàn ý, giống như sông băng ngàn năm, làm cho người ta liếc mắt một cái, sẽ không thể ngăn chặn run run lên.
“Lão đại, huynh làm sao vậy?”
Có người thấy nam tử cầm đầu khác thường, đi đến bên cạnh hắn thân thiết hỏi.
Chỉ là vừa mới nói ra, ngay sau đó lại là một tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếp theo đó là “bịch” một tiếng, tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Nháy mắt, chỉ thấy trong lúc đó một đạo bóng người như tia chớp xuyên qua mọi người, tốc độ cực nhanh, làm cho người ta không kịp phản ứng, càng miễn bàn phản kháng.
Nhan Noãn đối với nhóm người này quyền đấm cước đá, không chút nào nương tay, liên tiếp giữa tiếng kêu gào thê thảm hỗn loạn tiếng xương cốt gãy “Răng rắc”.
Những người này dám đùa giỡn nàng, không phải nhìn trúng nàng tay trói gà không chặt sao.
Một cước giẫm lên khóa hạ của người cuối cùng, Nhan Noãn vỗ vỗ váy, nói:“Lão nương hôm nay tâm tình vô cùng khó chịu, cư nhiên còn chọc ta.”
Ngã trái ngã phải té trên mặt đất, mọi người đau thẳng hừ hừ, hối hận đến ruột đều xanh .
Sớm biết tâm tình cô nãi nãi ngươi không tốt, cho bọn họ mười lá gan cũng không đến gây chuyện a, ngươi lại không viết ở trên mặt.
Bọn họ một đám đại nam nhân, thế nhưng bị một nữ nhân đánh cho hoa rơi nước chảy, này nếu truyền ra ngoài, không phải mất hết mặt mũi bọn họ.
Nữ nhân này sử dụng loại chiêu thức gì, biến hóa quỷ dị, còn không có một tia chiến khí.
Như vậy đã có thể đánh ngã bọn họ, có thể thấy được thực lực người này có bao nhiêu đáng sợ.
Mỗi người trong lòng đều nghĩ như thế , nhìn Nhan Noãn trong mắt, chậm rãi nổi lên ý sợ hãi.
Nhan Noãn một lần nữa đi đến trước mặt nam tử cầm đầu, giơ lên một cước hung hăng dẫm nát trước ngực hắn, dùng sức nắn vuốt, nam tử đau thiếu chút nữa hít thở không thông.
“Đùa giỡn ta, lão nương là người ngươi có thể đùa giỡn sao?” Rống xong, Nhan Noãn đem chân nâng lên, lại giẫm mạnh xuống, thẳng đem nam tử cầm đầu đau hôn mê bất tỉnh.
Hừ lạnh một tiếng, Nhan Noãn thế này mới tiếp tục đi lên phía trước.
May cho bọn họ, nàng còn phải vội đi tìm Việt Việt, không có thời gian dư thừa theo chân bọn họ.
Thiên Minh ẩn ẩn nghe được tiếng kêu thảm thiết trên đường, vội vàng hướng bên này chạy tới, tuy rằng tiếng gào là tiếng của nam nhân, nhưng trên đường khác thường, hắn không thể không đề cao cảnh giác.
Vạn nhất vương phi ở đó?
Hiển nhiên, Nhan Song Song cũng nghĩ như vậy, hai người cơ hồ là cùng lúc, xuất hiện ở trước mặt Nhan Noãn.
“Vương phi, ngài không sao chứ?”
“Vương phi, ngài không sao chứ?”
Trăm miệng một lời , Thiên Minh cùng Nhan Song Song nhất tề hỏi, giống như phía trước tập luyện quá vô số lần, ăn ý mười phần.
Dứt lời, hai người đều sửng sốt một chút, xấu hổ nhìn nhau, Nhan Song Song vừa tiếp xúc với ánh mắt thâm thúy tối tăm của Thiên Minh, bối rối dời tầm mắt.
Nhan Noãn không có dư tâm tình đi chú ý sóng ngầm giữa hai người trong lúc đó, lắc lắc đầu bức thiết hỏi:“Thế nào, tìm được vương gia chưa?”
“Nô tỳ không gặp.” Nhan Song Song dẫn đầu mở miệng nói, trên mặt thanh mĩ xẹt qua tự trách.
Đều do nàng không coi chừng vương gia cho tốt.
“Vương phi, thuộc hạ tìm được vương gia .” Thiên Minh thấy Nhan Noãn nghe xong Nhan Song Song nói lộ ra thần sắc cô đơn, vội hỏi.
Nhan Noãn lần đầu tiên cảm thấy, giọng nói hơi trầm thấp của Thiên Minh quả thực có thể so với ánh mặt trời làm tâm tình người ta thay đổi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ngẫng lên. Nàng kích động nhìn Thiên Minh, trong mắt lóe ra ánh sáng lung linh:“Thiên Minh, thật vậy chăng?”
“Dạ, thuộc hạ đã kêu chờ vương gia ở chỗ kia, sau đó đi tìm vương phi.”
“Mau, mau dẫn ta đi tìm Việt Việt.”
Nhan Noãn đáy mắt lóe sáng dần dần nồng đậm, như tia nắng mặt trời, chói mắt người, nàng vui sướng cong khóe môi lên, xóa đi lo lắng lúc nãy, tươi cười làm cho khuôn mặt nàng đều tràn ngập gụ hoặc.
Thiên Minh tầm mắt lướt qua Nhan Noãn, hướng phía sau nàng nhìn lại:“Vương phi, bọn họ……”
Nhan Noãn quay người lại quét mắt nhìn một đám vô lại đang nằm la liệt, khó được tâm tình tốt mở miệng nói:“Mặc kệ bọn họ, mau dẫn ta đi tìm Việt Việt.”
Giờ phút này Nhan Noãn vì sắp nhìn thấy Long Trác Việt mà nhảy nhót không thôi, càng không dư thừa tinh lực suy nghĩ nên xử trí đám người có ý đồ đùa giỡn nàng như thế nào.
Con ngươi của Thiên Minh từ trong chỗ sâu u ám, lóe ra tia không hiểu.
Nhẹ nhàng gật gật đầu, hắn dẫn Nhan Noãn đi đến ngõ nhỏ chỗ Long Trác Việt đang chờ.
Ý của Vương phi là tạm thả bọn họ một con ngựa.
Nhưng mà Thiên Minh khó hiểu, đám người này đều là đại nam nhân, lại bị vương phi đánh ngã ?
Vương phi, không phải không có chiến khí sao?
Từng đợt từng đợt nghi hoặc làm Thiên Minh choáng váng đầu óc.
Tìm một cơ hội, hắn phải hỏi những người này, là vương phi đánh bọn họ, hay là một người khác.
Long Trác Việt lòng nóng như lửa đốt đi qua đi lại, thường xuyên ngẩng đầu nhìn lối vào ngõ nhỏ khác, trong lòng lo âu không thôi, hận không thể lập tức lao ra đi tìm Nhan Noãn.
Nhưng nghĩ đến chính mình mù đường, Long Trác Việt vẫn dừng bước , buồn bực vô cùng.
Không biết đường, đây là điểm trí mạng của hắn, cho dù hắn ở kinh thành, nhưng các ngã tư hẽm nhỏ trong kinh thành, ở trong đầu hắn chính là một đoàn tương hồ, cho nên mặc kệ đi nơi nào, bên cạnh hắn, đều có Thiên Minh tùy thân đi theo.
Ai bảo Thiên Minh không cho hắn đi Tụ Hiền lâu tìm Noãn Noãn, vì thế mới làm cho Thiên Minh đi nhìn tường suy nghĩ, sau đó hắn chuồn khỏi Vương phủ đi tìm Noãn Noãn.
Nào biết rằng ngay cả Song Song cũng ngăn cản không cho hắn đi.
Vì vậy hắn đành phải lén lút một mình đi ra.
Tụ Hiền lâu hắn đã đi qua vài lần, như thế nào vẫn đi nhầm a.
đang lúc Long Trác Việt cơ hồ muốn đem dưới chân giẫm ra một cái hố, giọng nói vui sướng của Nhan Noãn đột nhiên rơi vào trong tai Long Trác Việt.
“Việt Việt, Việt Việt!”
Long Trác Việt hồn nhiên giật mình một cái, cả người tinh thần phấn chấn lên, giơ chân hướng nơi âm thanh vang lên chạy đi, vừa chạy vừa hô.
“Noãn Noãn, Noãn Noãn, người ta ở trong này .”
ở lối vào ngõ nhỏ, một đạo ánh trăng màu bạc chiếu xuống, Nhan Noãn từ trong ngõ nhỏ đi ra, dáng nữ tử yểu điệu, tựa như một vì sao đang rơi xuống.
Nhan Noãn nhìn Long Trác Việt đang chạy tới, đôi môi hồng nhuận không ngừng giơ lên, đôi mắt đẹp lưu chuyển vô số tao nhã, đẹp không sao tả xiết.
Thân hình cao lớn của Long Trác Việt ôm lấy thân thể nhỏ bé của Nhan Noãn, giai nhân trong ngực, vừa rồi khẩn trương cùng bất an cuối cùng yên ổn xuống.
Cằm nhọn đặt ở trên vai Nhan Noãn, hai má Long Trác Việt khẽ cọ sườn mặt Nhan Noãn, mặt nạ thô ráp cọ xát khuôn mặt mềm mại của Nhan Noãn, có chút ngứa, làm cho Nhan Noãn nóng mặt.
“Oa ô ô ô ô, Noãn Noãn, người ta thật sợ nha.” Long Trác Việt mở miệng, tiếng gào khóc liền ở trong ngõ nhỏ trống vắng vang lên.
Ủy khuất, sợ hãi, bất an, bối rối!
Đều ở trong nước mắt tuôn ra như suối.
Nhan Noãn ôm trở lại Long Trác Việt, bàn tay trắng nõn dịu dàng vỗ về lưng Long Trác Việt, không tiếng động an ủi.
Không cảm thấy tiếng khóc phiền chán, ngược lại bởi vì hắn khóc mà đau lòng không thôi.
“Việt Việt, không có việc gì , không có việc gì .”
Nhan Noãn khẽ cắn môi anh đào, nhẹ giọng nói, nghĩ đến Long Trác Việt ở trên đường cái bất lực cùng sợ hãi, ngực của nàng tựa như bị kim châm.
……
Trong phòng, ánh nến toát ra, chiếu lên khuôn mặt tuấn tú phong hoa tuyệt đại.
Mặt như sương trắng ngưng lại, môi mỏng xinh đẹp hồng nhạt như hoa anh đào vừa nở, da thịt trắng nõn không tì vết, hơn nữa có một đôi mắt trong suốt hấp dẫn người, nhìn trái nhìn phải đều phong lưu vô hạn.
Chi nha –
Cửa phòng bị người đẩy ra, Nhan Noãn trên tay cầm cái khay đi vào.
Long Trác Việt vừa thấy người, mạnh mẽ từ trên ghế nhảy dựng lên, vui vẻ nghênh đón.
Một đôi mắt nhìn chằm chằm đồ ăn, nhất thời tản mát ra sói quang.
Vươn đầu lưỡi phấn nộn, liếm liếm đôi môi trơn bóng của hắn, hầu kết không ngừng cao thấp lăn lộn, nuốt nước miếng.
Nhan Noãn nhìn Long Trác Việt một bộ dạng con mèo nhỏ đói bụng, không nhịn được cười khẽ, bên trong mắt đẹp, toát ra nhợt nhạt sủng nịch tự nhiên.
Có thể nhìn thấy Việt Việt bình an, thật tốt.
Có thể được nhìn thấy Việt Việt, thật tốt.
Từ khi nào bắt đầu, Long Trác Việt ở trong lòng nàng đã trọng yếu như vậy?
“Đói bụng đi?” Nhan Noãn cười yếu ớt hỏi, nhìn gương mặt tuấn mỹ làm người ta hít thở không thông, trong lòng chiếm được thỏa mãn chưa bao giờ có.
Cứ như vậy ở bên cạnh Long Trác Việt cả đời, cũng rất tốt .
Ý niệm chợt lóe qua trong đầu, Nhan Noãn bị ý nghĩ của chính mình hoảng sợ, tim hơi đập mạnh và loạn nhịp.
Nhưng giật mình ngây người một lát, trên gương mặt xinh đẹp của Nhan Noãn, hiện lên ý cười càng đậm.
ở bên cạnh nam nhân đơn thuần như thế, cũng không phải chuyện xấu, không phải sao.
“Đói a, người ta cả ngày nay đều không có ăn cơm .” Long Trác Việt bĩu môi, da thịt như gốm sứ dưới ánh nến hiện lên trong suốt sáng bóng, làm nũng nói.
Nhan Noãn liếc Long Trác Việt một cái, thầm nghĩ tên ngốc này trợn mắt nói dối, mặt không đỏ tim không đập nhanh công lực càng ngày càng tăng a.
“Ngươi giữa trưa không ăn cơm?”
“Ừm.” Long Trác Việt gật đầu như băm tỏi, trực tiếp bỏ qua chuyện Nhan Song Song làm cơm kia, nhưng mà gật đầu đến một nửa, đột nhiên nghĩ đến lời Thiên Minh nói, lại lắc đầu thật mạnh:“Không đúng không đúng, người ta giữa trưa có ăn, Noãn Noãn không cần không để ý tới người ta .”
Hắn nói xong, hai móng vuốt đặt lên cánh tay Nhan Noãn, gắt gao túm lấy, ánh mắt trong trẻo mở to như cái chuông đồng lớn, gia tăng độ tin cậy.
“Được rồi, mau chóng ngồi xuống ăn cơm đi.”
“Noãn Noãn, ngươi sẽ để ý người ta đi.” Long Trác Việt thật cẩn thận dò xét Nhan Noãn, hỏi.
Nhan Noãn ngửa đầu nhìn gương mặt tuyệt mỹ trước mắt, giơ tay nhéo nhẹ khuôn mặt hắn, thịt thịt xúc cảm làm cho tâm tình Nhan Noãn rất vui vẻ:“Sẽ, ta đương nhiên sẽ để ý Việt Việt.”
Lời nói ấm áp truyền vào đáy lòng Long Trác Việt, tựa như gió xuân.
“Hi — Noãn Noãn thật tốt.” Long Trác Việt mở rộng cánh tay, ôm lấy eo Nhan Noãn, tươi cười đơn thuần giống một đứa nhỏ.
Nhan Noãn khẽ trừng mắt nhìn hắn một cái:“Không phải đói bụng sao, còn không mau ăn.”
Bữa tối rất đơn giản, một đĩa rau xào, một tô canh thịt.
Long Trác Việt ăn như lang thôn hổ yết, phảng phất như vài ngày chưa ăn.
Cơm trắng dính ở trên chóp mũi hắn, Nhan Noãn lấy khăn ra, giúp hắn lau, không khí ấm áp trong lúc đó lưu động giữa hai người.
“Về sau không được một mình ra phủ, có biết hay không.” Vẻ mặt Nhan Noãn nghiêm túc, đối với Long Trác Việt nói.
Hôm nay xem như hữu kinh vô hiểm, nàng không dám cam đoan mỗi lần Long Trác Việt đều có thể bình an vô sự.
(hữu kinh vô hiểm: có kinh sợ nhưng không có nguy hiểm)
Chỉ là nghe hắn nói trước kia từng bị người lừa bán qua, Nhan Noãn liền khẩn trương đến trái tim đều sắp nhảy ra.
Long Trác Việt ngẩng đầu, quai hàm cổ tràn đầy cơm , hắn nhìn Nhan Noãn, trong mắt xinh đẹp tràn ngập không vui.
“Nhưng mà mềm, luân gia muốn tìm ngươi.”[ nhưng mà Noãn Noãn, người ta muốn tìm ngươi ]
“Ngươi có việc tìm ta có thể sai Thiên Minh đi.” Tụ Hiền lâu phức tạp, Long Trác Việt muốn đi còn không biết sẽ bị người bắt nạt như thế nào đâu, vạn nhất nàng không thể xuất hiện kịp lúc thì làm sao bây giờ?
Vẫn là trong phủ an toàn hơn.
Long Trác Việt nghe nói như thế, khuôn mặt nhất thời đen, rất nhanh nuốt vài cái vào bụng, bất mãn nói:“Vì sao Thiên Minh có thể đi tìm ngươi, người ta lại không thể a, mặc kệ mặc kệ , người ta muốn cùng ngươi một chỗ, chúng ta không cần đi Tụ Hiền lâu được không, dù sao chưởng quầy nói không cần trả bạc.”
“Không được, nếu đáp ứng với Vương chưởng quầy rồi, sẽ không thể nuốt lời.” Nhan Noãn một ngụm cự tuyệt, kỳ thật trong lòng cũng có ý nghĩ không đi rất nhanh xẹt qua.
Chính là hai chữ thành tín đã ăn sâu vào trong đầu nàng, dù cho chuyện hôm nay làm nàng có bao nhiêu lần không muốn đi.
Nhưng bỏ dở nửa chừng không phải phong cách của Nhan Noãn nàng, lùi bước lại càng không phải việc nàng làm.
Đột nhiên, Long Trác Việt đứng lên, con ngươi vô cùng ai oán không hề chớp mắt nhìn Nhan Noãn.
Nhan Noãn bị hắn canh chừng có chút chống đỡ không được:“Việt Việt……”
Hai chữ mới từ miệng tuôn ra, hành động kế tiếp của Long Trác Việt lại làm cho Nhan Noãn gặp trở ngại.
Chỉ thấy Long Trác Việt ngồi xổm xuống, nằm ở trên mặt đất, tứ chi duỗi thẳng, lăn lộn qua lại, miệng reo lên:“Oa, người ta muốn cùng Noãn Noãn một chỗ , Noãn Noãn dẫn người ta cùng đi, dẫn người ta dẫn người ta đi –”
Nhìn Long Trác Việt nằm trên mặt đất khóc lóc om sòm, huyệt Thái Dương của Nhan Noãn đột nhiên nhảy mạnh, giơ tay, nàng xoa xoa đầu, khóe miệng giật giật.
“Việt Việt, đứng lên.” Nhan Noãn gắt gao cắn răng, vài từ cơ hồ là từ trong hàm răng nghiến ra.
Long Trác Việt tiếp tục lăn lộn qua lại, thường xuyên duỗi chân, thân hình cao lớn làm hành động ngây thơ như thế rất là chẳng ra cái gì, nhưng cố tình lại không để ý tới ánh mắt người khác.
“Không dậy không dậy, Noãn Noãn không đáp ứng người ta, người ta sẽ không đứng lên.”
“Đứng – lên -” khóe miệng Nhan Noãn run rẩy càng thêm lợi hại , nàng chạy đến bên cạnh Long Trác Việt, ý đồ kéo hắn dậy.
Chính là bất luận Nhan Noãn dùng sức kéo như thế nào, thân thể Long Trác Việt tựa như dính vào mặt đất, ngay cả mông đều không có nâng lên một chút.
“Noãn Noãn, người ta cả ngày không thấy được ngươi, sẽ chết .”
Nhan Noãn không nói gì chống nạnh, từ trên cao nhìn xuống Long Trác Việt:“Không đứng dậy?”
Long Trác Việt chớp đôi mắt ngập nước, trong suống như hoa thủy tiên mới nở, xinh đẹp làm người ta không đành lòng khinh nhờn.
Bộ dáng hắn ủy khuất, cực kỳ giống tiểu con dâu bị khi dễ, làm cho Nhan Noãn sinh ra cảm giác tội ác.
“Ngươi đáp ứng, người ta liền đứng lên.”
Long Trác Việt giãy dụa lần cuối, hắn không có hoa mắt nha, hắn nhìn thấy trong mắt Noãn Noãn, có ý tứ thỏa hiệp.
Hì hì, chỉ cần lại kiên trì một chút, Noãn Noãn khẳng định sẽ đáp ứng mỗi ngày dẫn hắn đi Tụ Hiền lâu.
Long Trác Việt nghĩ rất tốt đẹp, nào biết, Nhan Noãn sau khi nhìn chăm chú hắn một lúc lâu, bỗng dưng xoay người.
“Vậy ngươi ở chỗ này nằm đi, ta không để ý tới ngươi .” Dứt lời, Nhan Noãn xoay người, lưu lại cho Long Trác Việt một bóng lưng đẹp đẽ hoa lệ, nhấc chân hướng ngoài cửa đi.
Ý cười ở đáy mắt Long Trác Việt đột nhiên ngưng trụ, biểu tình dại ra, đầu óc cũng bởi vì lời nói của Nhan Noãn mà trống rỗng.
Nàng vừa mới nói cái gì?
Không để ý tới hắn ?
“Oa a –” Long Trác Việt bỗng dưng quát to một tiếng, mạnh mẽ từ trên mặt đất nhảy dựng lên, ngay khi Nhan Noãn mở cửa, hắn dang hai tay ra, từ phía sau ôm lấy Nhan Noãn:“Ta sai rồi, Noãn Noãn không cần tức giận , Noãn Noãn không thể không để ý tới người ta , ô ô ô ô, người ta biết sai rồi, oa ô ô ô, người ta đều nghe Noãn Noãn , oa……”
Tiếng khóc cực kỳ bi thảm từ trong miệng Long Trác Việt bộc phát ra đến, nước mắt như mưa, rất thê thảm.
Người không biết khi nghe tiếng khóc này, còn tưởng rằng thân nhân hắn chết.
Nhan Noãn dừng bước, khi Long Trác Việt ôm nàng, một cỗ nhiệt huyết xông thẳng lên ót, khuôn mặt trắng như ngọc nháy mắt bạo hồng, có thể so với một con tôm luộc chín.
Thân thể của nàng cứng ngắc, giống như hóa đá, trong đầu “Ông” một tiếng, có cái gì đó giống như muốn nổ tung ra.
Cảm thụ được hai móng vuốt trước ngực, Nhan Noãn xấu hổ cùng giận dữ đan xen.
Khóc sau một lúc lâu, Long Trác Việt cảm nhận được thiên hạ trong lòng khác thường, ngừng lại, suy nghĩ một hồi, chỗ mềm mại trong lòng bàn tay làm cho hắn chốc lát kinh ngạc.
Hắn trừng lớn mắt, trong mắt tràn ngập ngạc nhiên:“A, Noãn Noãn, ngực của ngươi vì sao nhô lên a , thật mềm, rất thoải mái, như thế nào không bằng phẳng giống người ta?”
Bàn tay rộng lớn của Long Trác Việt đặt trước ngực Nhan Noãn, một bên sờ, một bên tò mò hỏi.
Con ngươi đen thanh thuần như tiểu bạch thỏ lóe ra ánh sáng vô tội thuần khiết.
Sắc mặt Nhan Noãn nhất thời tối đen như than, giữa trán gân xanh nhảy ra, giơ tay, phản thủ cầm lấy bả vai Long Trác Việt, quật ngã qua vai, đem thân hình cao lớn của Long Trác Việt quăng ra ngoài cửa, nện xuống đất phát ra tiếng vang trầm trọng, tro bụi bắn lên tung tóe.
Nhan Noãn mở to hai mắt, giận dữ hét:“Long Trác Việt, ngươi thật biến thái.”
Mắng xong, Nhan Noãn “Bịch” một tiếng, đem cửa phòng thật mạnh đóng lại.
Long Trác Việt xoa xoa mông đau, từ dưới đất bò dậy, vuốt cửa phòng đóng chặt:”Noãn Noãn, bất quá chỉ là kiểm tra ngực, không cần tức giận, nếu không người ta cho ngươi sờ lại, muốn sờ như thế nào thì sờ như thế đó, sờ bao lâu cũng được nha.”
Nói xong, tay chân hắn lưu loát đem quần áo của mình thoát sạch sẽ, lộ ra lồng ngực tinh tráng rắn chắc.
“Noãn Noãn, ngươi mở cửa , người ta cho ngươi sờ ngực nha, hắt xì –”
Ban đêm vào mùa xuân, vẫn có chút lạnh thấu xương, Long Trác Việt cầm quần áo, gió lạnh đánh úp lại, làm hắn đánh cái hắt xì, lạnh run.
Nhan Noãn ở trong phòng, bởi vì lời nói đơn thuần của Long Trác Việt, mặt càng phát đỏ lên.
Hai tay nàng ôm ngực, nghĩ đến một màn vừa rồi, liền xấu hổ hận không thể tìm cái động chui xuống.
Bên ngoài, không ngừng vang lên tiếng đập cửa, còn có giọng nói dễ nghe động lòng người của Long Trác Việt.
“Noãn Noãn, mở cửa nhanh , người ta thật lạnh nha.”
Nhan Noãn căm giận cắn răng:“Đông chết ngươi.” Dứt lời, nàng xấu hổ chà chà chân, sinh hờn dỗi ngồi ở trên ghế.
Biết rõ Long Trác Việt là vô tình , Nhan Noãn vẫn không khỏi xấu hổ và giận dữ.
Nàng nghĩ, để Long Trác Việt ở ngoài phòng ngốc một hồi, sau đó lại mở cửa cho hắn vào.
Nhưng không ngờ, nghe được tiếng gào thét đinh tai nhức óc của Nhan Song Song.
“A…… A a a a…… Ngươi biến thái, như thế nào cởi hết quần áo a.”
Nhan Song Song sợ hãi kêu liên tục, một bàn tay chỉ vào Long Trác Việt run nhè nhẹ, biểu tình kinh hãi rất giống như gặp quỷ.
Long Trác Việt bất mãn quay đầu, trừng mắt nhìn Nhan Song Song, ủy khuất nói:“Song Song, ngươi thực đáng giận nha, người ta làm sao biến thái , cởi sạch quần áo đương nhiên là cho Noãn Noãn sờ ngực .”
Oanh –
Nhan Song Song chỉ cảm thấy như thiên lôi đánh xuống.
Nam nhân đáng giận này là ai, cư nhiên học theo ngữ khí của vương gia nói chuyện.
Còn muốn cho người khác sờ ngực, oa, lưu manh a!
“Lớn mật cuồng đồ, dám xông vào Vương phủ, ở trong này đùa giỡn lưu manh, ta xem ngươi là muốn chết.”
Nhan Song Song híp mắt, giơ tay, đổ nước ấm trong bồn xuống, sau đó giơ chậu rửa mặt hướng trên đầu Long Trác Việt nện tới.
Mắt thấy bồn đồng sẽ hạ xuống, Long Trác Việt sợ tới mức nhất thời hoa dung thất sắc, khuôn mặt tuyệt mỹ như trích tiên trắng một mảnh, cả người nhảy lên, tránh né Nhan Song Song tập kích.
“Oa a a a a, Noãn Noãn cứu mạng a, Song Song muốn giết người , Noãn Noãn cứu mạng, a a a a a!”
“Ngươi này chết tiệt biến thái, xem ta hôm nay không đánh chết ngươi.” Nhan Song Song tuy rằng thừa nhận tên lỏa nam biến thái trước mắt này hé ra khuôn mặt yêu nghiệt vô song, đủ làm người ta ngay cả hô hấp đều đình chỉ, nhưng đó là không nhắc tới tội danh hắn tự tiện xông vào Vương phủ.
Hiền vương phủ là địa phương gì, thế nào tùy ý cho người ta xông vào.
Bất quá nhìn thoáng qua, nàng có phải đã gặp qua khuôn mặt này ở đâu hay không?
“Cứu mạng a, cứu mạng a, tai nạn chết người , Noãn Noãn cứu mạng a, người ta sắp bị đánh chết , ô ô ô ô, Noãn Noãn……” Long Trác Việt một bên chạy, một bên khóc hô.
Mỹ nhân rơi lệ, lê hoa đái vũ, thật động lòng người, chọc người trìu mến.
Nói như là thật sự một chút cũng không giả.
Nhan Song Song thấy bộ dáng này của Long Trác Việt, đều có chút chần chờ nàng có nên buông tha hắn hay không.
Chính là khi nghe đến đối phương gọi tên Nhan Noãn vô cùng thân thiết như thế, lòng Nhan Song Song nổi lên chút đồng tình nháy mắt quăng ra sau đầu.
Này còn may, nếu bị người nhìn thấy, còn tưởng rằng vương phi cùng tên biến thái có quan hệ a.
Hắn không phải làm bẩn trong sạch của vương phi sao.
“Tiểu tặc, ngươi đừng chạy, tên của vương phi ngươi cũng dám kêu .”
Nhan Song Song giơ bồn đồng lên cao, không ngừng đuổi theo Long Trác Việt, kêu đánh kêu giết bộ dáng hung hãn cực kỳ, Long Trác Việt sợ tới mức sắc mặt càng phát ra trắng bệch.
Lúc này,“Chi nha” Một tiếng, cửa đột nhiên mở ra.
Nhan Noãn nhìn Nhan Song Song đang ra sức truy đuổi Long Trác Việt, vội la lên:“Song Song, mau dừng tay, hắn là vương gia.”
Ách –
Lời nói của Nhan Noãn như một quả bom, làm Nhan Song Song cả người choáng váng, mạnh mẽ xoay người một cái, chậu rửa mặt trong tay bởi vì động tác của nàng biên độ quá lớn, quăng ra ngoài.
Long Trác Việt vốn tưởng rằng Nhan Noãn bảo Nhan Song Song dừng tay, hắn sẽ an toàn , đang tính chạy đến bên cạnh Nhan Noãn, nhưng lại không cẩn thận vừa vặn bị chậu đồng của Nhan Song Song ném trúng.
Binh–
“Oa oa oa oa ô ô ô……” Long Trác Việt ôm đầu, đau oa oa khóc lớn, tiếng khóc này, làm Nhan Song Song đang kinh ngạc lại càng hoảng sợ.
Nhan Noãn cả kinh, chạy đến bên cạnh Long Trác Việt.
Trên thân thể lỏa lồ, da thịt khỏe mạnh màu hạt dẻ, vân da rõ ràng, bụng bằng phẳng, không có một tí thịt thừa, chính là liếc mắt một cái, trên mặt Nhan Noãn vừa bình phục xuống nhiệt độ, phút chốc lại thăng lên.
Đỏ ửng phủ lên hai gò má, lại xinh đẹp tuyệt luân, tăng thêm độ mê người.
Long Trác Việt một bên khóc, một bên không quên nhìn trộm thưởng thức biểu tình nữ nhi không bình thường của Nhan Noãn, trong lòng như có ngàn vạn con kiến bò qua.
“Việt Việt, ngươi thế nào?” Nhan Noãn áp chế ngượng ngùng trong lòng, kiễng mũi chân, coi đầu Long Trác Việt, trong mắt toát ra nồng đậm thân thiết.
Nhan Song Song thấy thế, khóe mắt đột nhiên run rẩy một chút, biểu tình ngây ra như phỗng.
Thực…… Thực sự là vương gia?
“Vương…… Vương phi, hắn…… Hắn…… Vương…… Vương gia……” Nhan Song Song tiến lên vài bước đến bên cạnh Nhan Noãn, không thể tin chỉ vào nam tử tuấn mỹ trước mặt, nói năng lộn xộn, như thế nào cũng không tiêu hóa được chuyện này.
Hiền vương xấu xí không chịu nổi, như thế nào đột nhiên biến thành nam nhân tuấn mỹ như thế.
Khuôn mặt như bạch ngọc, lông mài dài đến tóc mai, mũi cao cao, môi như cây anh đào.
Trên đời này, còn có nam nhân có bộ dạng xinh đẹp như thế sao?
Tầm mắt Nhan Song Song không khỏi chuyển qua Nhan Noãn, lại chuyển qua Long Trác Việt.
Một người chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, một người phong hoa tuyệt đại, xinh đẹp vô song.
Hai người tuyệt mỹ như thế đứng chung một chỗ, xung quang như mất hết màu sắc, chỉ còn ánh sáng chói mắt của hai người bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.