Nương Tử Xin Dừng Tay

Chương 26: Luyện Khí Nhập Môn

Thiên Hải Sơn

11/01/2021

Không lâu sau, Tống Tiểu Nam lau dầu mỡ trên tay rồi hô mọi người bắt đầu dùng bữa.

Hứa Dương buông lan hoa chỉ xuống, nhẹ phun một ngụm khí, cũng đứng dậy đi vào bên cạnh đống lửa.

Người là sắt, cơm là thép, muốn tu luyện thì trước tiên cũng phải nhét đầy bao tử mới có sức lực được.

Hắn ta dùng hai tay cầm lấy chiếc chân thỏ mà Tống Tiểu Nam đưa cho, dùng sức ngửi ngửi mùi thịt, vô ý thức nuốt ngụm nước miếng, trong lòng tự nhủ tài nấu ăn của tiểu tử này quả thực rất không tệ.

Hắn vừa cắn miếng thịt thỏ, liền nghe thấy bên tai có tiếng ùng ục, quay đầu nhìn lại, liền thấy Hải Yến đang đứng trên vai hắn, đáng thương nhìn chính mình.

Đối với việc đói bụng này Hứa Dương cũng rất đồng cảm, lập tức hào phóng xé một miếng thịt ném cho Hải Yến, "Ăn đi."

Nhưng con quạ liếc mắt hắn một cái và không thèm di chuyển chút nào.

"Ừm? Sao mà còn không ăn?" Hứa Dương nói, "Hay là, ta đi kiếm côn trùng cho mày nhé?"

Hải Yến khinh bỉ nói "Ta không, phải là, gà! Gà mới, ăn, côn trùng. Ta chỉ, ăn rắn, chỉ uống, nước tuyết."

Nó lại liếc mắt miếng thịt thỏ trên đất, "Bát cũng, không có! Trên đất, bẩn lắm!"

"Ôi vãi! Sao mà lắm tật vậy?" Hứa Dương phát phì cười, ta đây là đang nuôi chim, hay là nuôi ông cố nội vậy?

Bách Lí Dao trừng lớn con mắt nhìn chằm chằm một người một chim này, rồi chần chờ nói "Hứa thiếu sư, ngài không phải là mang theo rất nhiều thức ăn cho chim sao? Hình như nó không thích ăn thịt thỏ, tại sao không cho chim ăn?"

Á đù! Hứa Dương trong lòng tự nhủ, ngươi vẫn còn chưa quên chuyện này? Anh đây, trong túi áo đều là đựng ngọc thạch vàng bạc, vẫn còn không nghẹn chết cái con chim ngu ngốc này sao?

Hắn chỉ chỉ vào con quạ, nói với Tống Tiểu Nam "Ngươi nói thịt chim, là nướng ăn ngon, hay là nấu canh ăn ngon hơn?"

"A... ?"

Hải Yến nghe xong liền sững sờ, vội vàng nhặt thịt thỏ lên, rửa sạch bằng nước suối, nhắm mắt lại, rụt cổ nuốt vào trong bụng, sau đó lại nôn khan vài tiếng, giống như ăn phải bát cơm thiu vậy.

Hứa Dương mỉm cười nói với Bách Lí Dao "Ngươi xem, thật ra nó rất thích ăn thịt thỏ."

Sau bữa ăn, Tống Tiểu Nam kêu Tống Toàn ngồi trên một tảng đá, tháo băng vết thương cho nàng, thương tâm nói "Cuối cùng cũng đóng vảy, không biết bao lâu mới lành."

Sau đó, hắn lấy một nắm thảo dược đem xay nhuyễn, ngâm rượu rồi chuẩn bị để đắp cho muội muội.

"Muốn chết! Muốn chết!"



Hứa Dương đang chuẩn bị đi luyện tập công pháp, chỉ thấy Hải Yến nhìn chằm chằm Tống gia huynh muội, trên mặt hét lên với vẻ hả hê.

Cái con chim ngu ngốc này không ăn được liền muốn chửi rủa người ta sao? ! Hắn một tay xách con quạ lên, thấp giọng trách cứ "Tống Toàn chỉ là bị chút thương ngoài da, mấy ngày liền có thể khỏi hẳn, chết cái gì chết? Còn dám nói bậy, trừ ba ngày thức ăn của mày đấy!"

Hải Yến dáng vẻ không phục, dùng móng vuốt chỉ vào tay Tống Tiểu Nam, kêu lớn "Dây leo, Đồng Châm, có độc. Chắc chắn, sẽ chết, chắc chắn, sẽ chết."

"Cái gì, có độc?" Hứa Dương nghe nó nói đến mức chắc như đinh đóng cột, cũng là có chút vội vàng, bước lên phía trước giữ chặt Tống Tiểu Nam nói, "Ngươi đang dùng là thuốc trị thương gì?"

"Hứa thiếu sư, đây là lá Kim Tùng, hiệu quả chữa thương vô cùng tốt."

Hứa Dương thử dò xét nói "Ngươi chắc chắn không nhầm? Tỉ như, dây leo Đồng Châm gì đó?"

Tống Tiểu Nam sững sờ, "Không, không thể nào..."

Lăng Nguyệt nghe xong đi tới, cầm nước thuốc trong tay lên ngửi, nàng không khỏi nhíu mày, "Cỏ này còn không?"

"Có." Tống Tiểu Nam lại lấy một "Lá Kim Tùng" từ trong túi quần áo ra giao cho Lăng Nguyệt, "Ngươi xem."

Người sau cầm lấy thảo dược, đốt trên đống lửa rồi hét lên "Mau ném đi! Đây là cây dây leo Đồng Châm, kịch độc!"

Tống Tiểu Nam giật nảy mình, vội vàng ném đống thảo dược vừa mới cắt sang một bên, dùng hai tay xoa lên quần áo hơn chục lần.

Hứa Dương hơi kinh ngạc nhìn về phía Hải Yến, nói nhỏ "Tiểu tử mày còn nhận biết được thảo dược sao?"

"Đúng vậy!" Con quạ vẻ mặt đắc ý, "Bình thường, dây leo, Đồng Châm, đỏ thẫm. Mọc cùng, cỏ, Đại Lăng, biến thành, màu vàng, rất giống, lá, Kim Tùng."

Hứa Dương lập tức hỏi Tống Tiểu Nam nói "Khi ngươi hái những thảo dược này, có phải là bên cạnh còn có cỏ Đại Lăng không?"

Người sau gật đầu.

"Thật đúng là." Hứa Dương đem lời nói của Hải Yến lặp lại một lần, "Dây leo Đồng Châm gặp được cỏ Đại Lăng sẽ biến thành màu kim hoàng, cực kỳ giống với lá Kim Tùng, khó trách ngươi sẽ nhận lầm."

"Sao, sao lại như thế được..." Tống Tiểu Nam mặt mũi tràn đầy xấu hổ cùng tự trách, vừa rồi mình suýt chút nữa hại chết muội muội!

Lăng Nguyệt cũng là chấn kinh dị thường, "Không ngờ loại thảo dược này lại có biến hóa kỳ lạ như vậy." Nàng trịnh trọng cúi đầu hành lễ với Hứa Dương, "May mà kiến thức của Hứa thiếu sư rộng rãi, nếu không cái mạng này của Tống Toàn liền..."

Tống Toàn càng là trực tiếp, đi lên đang định quỳ xuống, "Đa tạ ân cứu mạng của Hứa thiếu sư! Không biết dùng cái gì để báo!"



Hứa Dương vội vàng đỡ nàng lại, "Tiện tay mà thôi, không cần phải như thế." Hắn mắt nhìn Hải Yến, lại nói, "Nếu ngươi thật sự muốn cám ơn ta, thì ngày mai giúp ta bắt một con rắn đi."

"A? A, vâng, nhất định sẽ làm theo."

Lăng Nguyệt mấy người còn muốn nói lời cảm ơn một lần nữa, đã thấy Hứa Dương quay người rời đi. Mấy người biết Hứa thiếu sư là muốn "Lĩnh hội bí pháp vô thượng", chỉ có thể đứng lại ngay tại chỗ.

"Đoạn đường này có sự đồng hành của Hứa thiếu sư, quả thật đời của ba chúng ta quá may mắn."

Tống Tiểu Nam lau nước mắt, sợ không thôi nói "Vừa rồi mà chậm thêm một chút nữa, là, là...Hứa thiếu sư không chỉ là cứu được muội muội, mà cũng đã cứu ta một mạng."

Tống Toàn lại nhìn qua bóng lưng xuất thần của Hứa Dương, lẩm bẩm nói "Khi đến núi Huyền Hoa, không biết có còn cơ hội gặp lại nàng nữa hay không..."

Hứa Dương đi vào chỗ hẻo lánh, cười nói với Hải Yến "Tiểu tử mày lập lên được một công! Đúng rồi, ai dạy mày nhận biết thảo dược vậy?"

"Ngô, đại sư." Hải Yến thần sắc vô cùng kiêu ngạo, vỗ vội cánh nói, "Thảo dược, linh dược, yêu thú, cơ quan, ta đều, biết."

"Mày cứ khoác lác đi." Hứa Dương hoàn toàn không có đem lời nói của con chim ngu ngốc coi ra gì, rất nhanh thu liễm tâm thần, tiếp tục luyện tập Thiên Vận Triền Tâm Công.

Làn gió mùa hè thổi ngang qua con đường vắng khiến Hứa Dương cảm thấy rất mát mẻ, dễ chịu.

Sau hai ngày luyện tập này, hắn đã thành thạo được coi như cũng luyện tương đối quen đối với Tâm Pháp nhập môn, hầu như cứ ba hoặc bốn lần thử là có thể hoàn thành một lần vận chuyển khí công.

Hơn nữa, lúc này tinh hoa Linh Nguyên trong cơ thể hắn dồi dào, khống chế càng dễ dàng hơn.

Ngay sau khi mặt trăng lên, Hứa Dương đã thuận lợi hoàn thành vận chuyển công pháp lần đầu tiên, một tia linh lực "Hùng hậu" cách đan điền càng ngày càng gần, khiến hắn bắt đầu mong đợi sự gia tăng sức mạnh của cơ thể thông qua việc tu luyện thân thể của mình.

Nhưng vào lúc này, hắn cảm thấy hơi nhói ở bụng dưới, vội vàng nín thở ngưng thần, cẩn thận kiểm tra xem việc vận chuyển công pháp có chính xác hay không.

Không sai a. Hắn có chút buồn bực, chợt nhận thấy dấu vết một tia linh lực trong cơ thể hắn kia dường như ngày càng rõ ràng hơn trước.

Giống như...đã có phẩm chất Tằm Ti!

Quả nhiên, khi một tia linh lực đó quay trở lại đan điền trong nháy mắt, một cỗ lực lượng hùng hồn phản từ đan điền tuôn ra khắp toàn thân, khiến hắn cảm thấy như kinh mạch toàn thân bị xuyên thủng.

Sức mạnh trào dâng trong cơ thể còn mãnh liệt hơn mấy lần trước.

Hứa Dương từ trên mặt đất nhảy dựng lên, dùng sức nắm chặt hai tay, trong lòng vô cùng hưng phấn —— đây là ngưng khí thành tia! Rốt cuộc đã đột phá đến giai đoạn luyện khí nhập môn! Sau này, ta cũng coi như chính thức bước chân vào con đường Tu Linh rồi!

Đã hơn một năm kể từ khi đi đến cái thế giới này, làm một tên phế vật mù mịt đã bị xóa sổ sạch sành sanh vào lúc này. Mặc dù chỉ là một sự tăng lên rất nhỏ, nhưng đối với Hứa Dương mà nói, nhưng điều này mang ý nghĩa khởi đầu hoàn toàn mới!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nương Tử Xin Dừng Tay

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook