Nương Tựa Vào Nhau

Chương 14: Anh Trương giác ngộ

Nhất Chích Tây Qua Đại Hựu Viên

23/03/2018

Có lẽ là về nhà một mình đặc biệt dễ có cảm giác cô đơn, mấy ngày Trương Nhu Sinh tan sở xong toàn chạy đến nhà Thẩm Mạt Văn. Thẩm Tiếu Tiếu nghỉ hè rồi, được ông bà nội đón về nhà, thiếu đi một đứa trẻ, Thẩm Mạt Văn cũng chẳng có chuyện gì để làm, đến cả Trương Nhu Sinh cũng cảm thấy trống trải rất không quen, thế là cả hai cùng ăn cơm, xem tivi rồi trò chuyện, lần nào y cũng lề mề đến rất muộn mới về nhà.

Vào thứ bảy và chủ nhật, Thẩm Mạt Văn về nhà cha mẹ coi con, trời quá nóng nên Trương Nhu Sinh cũng lười ra ngoài dạo, thoải mái thư thái nằm ở nhà hưởng máy lạnh. Mơ mơ màng màng ngủ đến nửa đêm, di động đột nhiên reo lên làm y tỉnh, nhìn đồng hồ, sáng sớm hai giờ ai lại kiếm y? Nhìn di động cái nữa, không ngờ là Thẩm Mạt Văn.

Y bỗng chốc tỉnh táo lại, nửa đêm gọi điện tới nhất định là đã xảy ra chuyện.

Quả nhiên, di động vừa được bắt, giọng nói kinh hoảng lúng túng truyền đến: “Nhu Sinh! Tiếu Tiếu sốt rồi, bây giờ tôi không bắt được xe, anh có thể… xin lỗi muộn vậy rồi…”

“Anh đừng hoảng, từ từ nói, trước tiên nói cho tôi biết anh đang ở đâu?” Trương Nhu Sinh vừa dùng vai kẹp điện thoại, vừa bắt đầu mặc quần vào.

“Ngã tư đối diện tòa nhà Thụy An!”

“Được tôi lập tức đến! Anh đứng đó đợi tôi!”

Tòa nhà Thụy An cách nhà y một khoảng, may là đường lúc nửa đêm không kẹt, hết mười mấy phút là tới rồi, cho đến khi thấy Thẩm Mạt Văn bình ăn vô sự, Trương Nhu Sinh mới thở phào nhẹ nhõm. Đầu đường yên tĩnh không có người, bộ dáng người đàn ông ôm đứa con nhìn bốn phía xung quanh khiến y sinh ra một loại cảm giác có trách nhiệm không sao tả được, y luôn cảm thấy được người ỷ lại là một chuyện rất hạnh phúc, y đã từng muốn dành hết toàn bộ ấm áp và sức lực cho một người, mà người đó lại không hề xúc động.

Mẹ của Thẩm Mạt Văn cũng ở đó, nhìn thấy y liền nói “Cảm ơn” liên tục.

“Dì à, không có gì đâu ạ, Mạt Văn cũng hay giúp cháu rất nhiều, vậy chúng ta đi nhé?”

“Ơ ừ, được, đi nhanh đi, đến bệnh viện nhớ gọi về đó!”

Xe chạy được một quãng, Thẩm Mạt Văn đều im lặng không nói gì, Trương Nhu Sinh quay đầu qua nhìn một cái, cơ thể của người đàn ông vẫn còn có chút run rẩy, tay ôm lấy con dùng sức đến gân xanh nổi lên, bên mặt toàn là mồ hôi chảy xuống.

“Mạt Văn, đừng lo lắng quá, Tiếu Tiếu nhất định sẽ không sao, sắp đến bệnh viện rồi.” Tay y vươn ra được nửa, cuối cùng chỉ vỗ vỗ vai Thẩm Mạt Văn, lúc này đối phương như sực tỉnh lại nhìn y, miễn cưỡng cười.

Trong lòng Trương Nhu Sinh nhói lên có chút khó chịu, nhưng lại có chút vui mừng, bạn tốt của Thẩm Mạt Văn không nhiều, hơn phân nửa là đồng nghiệp quan hệ qua lại không sâu lắm, nếu như không có mình, những lúc nguy cấp như thế này anh ta phải làm thế nào?!



Nghĩ như vậy, y lại an ủi vỗ tay của đối phương, giống như cảm nhận được lo lắng của y, cơ thể của Thẩm Mạt Văn cuối cùng cũng thả lỏng được chút.

Sau khi đến bệnh viện, lấy số chờ khẩn cấp1 rồi, Trương Nhu Sinh không nhiều lời bế con từ trong lòng Thẩm Mạt Văn đi: “Anh ôm lâu như vậy rồi, ngồi đây nghỉ chút đi, tôi đưa Tiếu Tiếu đi khám bác sĩ.”

Thẩm Mạt Văn vốn muốn đi theo, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Trương Nhu Sinh, do dự gật đầu, cánh tay của anh đúng là rất mỏi, thậm chí vì căng thẳng quá độ nên có chỗ cơ thịt căng cứng rồi.

Mắt nhìn theo Trương Nhu Sinh đi vào phòng khám, anh mới ngồi xuống thở hắt ra một hơi, nửa năm trước Tiếu Tiếu cũng bị ốm một trận lớn, lúc đó anh ly hôn chưa lâu, cái gì cũng không biết làm, con sốt rồi cũng không để ý, tưởng uống chút thuốc hạ sốt là được rồi, kết quả bệnh trở nặng thành viêm phổi, nằm bệnh viện một thời gian dài, cho dù đã trị bệnh tốt rồi cũng sẽ để lại bệnh căn, sau lúc đó hệ miễn dịch của Tiếu Tiếu luôn rất kém, may là anh nuôi tốt, không bị thêm bệnh nặng nào.

Không ngờ được hôm nay lại… Thẩm Mạt Văn tự trách mình, đấm một cái lên ghế.

Lúc Trương Nhu Sinh ôm Tiếu Tiếu ra, nhìn thấy chính là Thẩm Mạt Văn nhắm mắt dựa trên lưng ghế, y đi đến gọi nhỏ một tiếng, đối phương lập tức tỉnh lại, trên mặt là vẻ mệt mỏi và sốt ruột.

“Sao rồi?! Bác sĩ nói thế nào! Có nặng không? Là sốt hay là…”

“Mạt Văn!” Trương Nhu Sinh vươn tay ra đè người đàn ông đang có hơi kích động xuống, “Chỉ là sốt nhẹ thôi, truyền nước biển hai ngày là có thể khỏi rồi, anh đừng căng thẳng như vậy nữa, không có chuyện gì đâu.”

“Thật ư?!”

“Thật. Đi trả tiền thôi.” Trương Nhu Sinh đi được hai bước, thấy Thẩm Mạt Văn vẫn ngây ngốc đứng ở chỗ cũ, hẳn là chẳng phản ứng lại lời của y, không kìm được cười rộ lên, đi qua kéo lấy cánh tay của người đàn ông đi thẳng về phía trước, “Con nuôi của tôi còn thông minh hơn anh.”

Lúc này Thẩm Mạt Văn với phản ứng lại, lập tức đáp trả: “Ít ra tôi còn thông minh hơn ba lớn của con nuôi của anh.”

Trương Nhu Sinh ngẩn người, rồi quay mặt đi cười càng lớn hơn, còn quệt quệt lên mặt thẳng quỷ nhỏ đang ngủ: “Tiếu Tiếu, con nói xem ba của con có phải là rất ngốc không?” Người đàn ông sau lưng tức giận thở dài mãi, nhưng thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng chùng xuống.

Nửa đêm người trong bệnh viện vốn không nhiều, nhưng nhìn thấy người đàn ông nổi bật ông đứa trẻ nắm tay người đàn ông khác băng qua đại sảnh, đều không nhiện được quay đầu lại nhìn lần thứ hai.

Cuối cùng lúc truyền nước biển cho Tiếu Tiếu, đã gần ba giờ rồi, Trương Nhu Sinh ngồi bên giường ngáp một cái, cơn buồn ngủ lại ập đến, y nhanh chóng uống một ngụm nước. Qua hai phút, Thẩm Mạt Văn vừa gọi điện cho mẹ xong từ bên ngoài đi vào, ngồi bê cạnh y.

“Hôm nay thật sự cảm ơn anh, hay là anh về ngủ đi, tôi trông ở đây là được rồi.”



“Không được, lỡ như lại có chuyện gì nữa thì làm sao, thêm một người yên tâm hơn. Đúng rồi, Tiếu Tiếu sao đột nhiên lại phát sốt vậy?”

“…” Thẩm Mạt Văn im lặng một hồi rồi mới mở miệng: “Tiếy Tiếu biết chuyện tôi đi xem mặt, nháo cả một ngày, hệ miễn dịch vốn không tốt, vừa khóc vừa nháo lại còn chạy dưới ánh nắng chói chang không chịu về nhà, nên… aizz, là tôi không tốt…”

“Xem… mặt?” Trương Nhu Sinh ngây người, qua một lát mới có thể tiêu hóa hết, gật gù buồn ngủ gì đều chạy biến hết.

“Ừ, hai tháng trước mẹ tôi đã giục tôi rồi, nói gì mà tôi vẫn còn trẻ, đàn ông mang theo con cũng không tiện, tôi bị mẹ nói đến phiền luôn, nên mới đi xem một lần… aizz, tôi đã sớm biết Tiếu Tiếu không thích tôi tìm mẹ kế cho nó, vậy mà vẫn hồ đồ như vậy, thật là… lúc mẹ nó đi, làm tổn thương nó rất lớn, nó luôn rất sợ tôi sẽ không cần nó nữa, bởi vậy mới hiểu chuyện như vậy…” Thẩm Mạt Văn nói, hốc mắt có hơi đỏ, quay mặt đi thờ hắt một hơi.

Trương Nhu Sinh vẫn im lặng, đợi tâm trạng anh ổn định rồi mới vỗ lưng anh: “Anh đừng tự trách mình như vậy nữa, đây không phải là lỗi của anh, nhưng… đúng là anh không nên cân nhắc việc tái hôn sớm như vậy.”

“Hả? Anh cũng cảm thấy không kết hôn tốt hơn ư?”

“Cũng không phải… tạm thời đừng suy nghĩ về việc này tốt hơn…” Nếu như kết hôn, chẳng phải nói lên rằng y không thể thường xuyên tìm anh nữa? Hơn nửa thời gian của đối phương đều là dành cho gia đình, phần còn lại là công việc, cơ hội bọn họ tiếp xúc sẽ càng ngày càng ít đến khi không còn, sau đó người đàn ông này cũng sẽ từ từ biến mất khỏi cuộc sống của y, cùng với đứa con nuôi mới nhận là thằng quỷ nhỏ kia, cùng nhau ngồi dưới lầu nói chuyện, cùng nhau tản bộ, cùng nhau thảo luận tin tức… tất tần tật đều sẽ không còn, thay thế vị trí của y sẽ là một người phụ nữ khác. Nhưng… chuyện này cũng rất bình thường mà, đối phương rồi cũng sẽ có ngày kết hôn, nhưng y… vì sao lại không cảm thấy vui vẻ? “Anh kết hôn nhanh như vậy, rất không có lợi đối với sự trưởng thành của Tiếu Tiếu, cậu nhóc chỉ mới xa mẹ ruột thôi, sao có thể lập tức tiếp nhận mẹ kế được? Vì vậy vẫn là…” Rốt cuộc y đang nói gì vậy? Sao y có thể vì ham muốn cá nhân mà can thiệp vào cuộc sống của đối phương…

“Nhu Sinh?”

Trương Nhu Sinh đột ngột hoàn hồn, có chút bối rối cười nói: “Xin lỗi, tôi chỉ tùy tiện nói thôi, anh đừng để ý.”

“Không, tôi cảm thấy anh nói rất đúng, là tôi không cân nhắc đến tâm tình của Tiếu Tiếu, nhưng qua bài học này, mẹ tôi nhất định sẽ không ép tôi căng như vậy nữa.”

“Hả… vậy thì tốt…” Trương Nhu Sinh gật đầu, lúc này mới phát hiện rằng không ngờ lòng bàn tay của mình đầy mồ hôi.

“Nói chứ, lúc trước cảm thấy anh có khi rất xông xáo lỗ mãng, không ngờ lúc rơi vào tình thế nguy cấy thì còn bình tĩnh đáng dựa dẫm hơn tôi nữa.” Giống như nhớ lại hành vi thất lễ khi người đàn ông đó thất tình, Thẩm Mạt Văn liền cười rộ lên.

“ Xem thường tôi đến vậy ư?” Trương Nhu Sinh nhướn mày, cười nói: “Sau này có cơ hội sẽ cho anh mở mang tầm mắt xem tôi đáng tin cậy như thế nào.”

1: Số chờ khẩn cấp cũng giống với lấy số chờ bình thường – lấy số chờ tới lượt mình thì vào khám, nhưng có số chờ khẩn cấp này thì bạn sẽ được ưu tiên vào trước, đỡ phải chờ lâu, và phải trả thêm tiền để có được số chờ này. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nương Tựa Vào Nhau

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook