Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch !
Chương 162: Khinh Thường Chuyện Ỷ Mạnh Hiếp Yếu!
Bán Đạo Thanh Phong
30/07/2022
Editor: Kingofbattle
Là một thanh trường kiếm bảo khí thượng phẩm, là kiếm mà trước đây Đinh Việt hay sử dụng, trải qua quá trình được hắn uẫn dưỡng, mơ hồ có xu thế lột xác thành đế binh.
Do thể chất đặc thù của Đinh Việt, trong cơ thể tự sinh Kiếm Ý, cho nên có thể đề thăng phẩm chất của kiếm.
Bạch Thắng Sơn nằm ở phía bắc Nam Châu, trong một dãy núi hoang.
Tông môn Bạch Thắng Sơn đã từng ở chỗ này, nhưng trận đại chiến năm xưa, khiến cho cả một tông môn bị hút vào trong không gian.
Dưới uy lực còn sót lại của trận triến năm đó, khiến cho những ngọn núi xung quanh liên tục bị ăn mòn mà trở thành hoang vu, không thực vật nào sống nổi.
Thời gian dần trôi qua, lực lượng còn sót lại cũng được tiêu trừ, gần trăm năm mới xuất hiện thực vật.
Dù vậy, thực vật nơi đây cũng rất thưa thớt, linh khí rất hỗn loạn, chu vi ngàn dặm đều trở nên hoang tàn vắng vẻ.
Cũng không có yêu thú nào dám ở nơi này.
Xung quanh đây, chỉ có dã thú bình thường.
Tại một tháng trước, bên trong một ngọn núi hoang, bỗng nhiên xuất hiện hư ảnh di tích cổ, lập tức được mọi người chú ý.
Căn cứ theo ghi chép cổ, nơi đây từng là tông môn bạch Thắng Sơn, bỗng nhiên có một di tích cổ sắp hiện thế, tự nhiên khiến cho toàn bộ Nam Châu phải chấn động.
Vô số thế lực đã đến đây đợi trước, mong muốn tìm thấy đại cơ duyên.
Những ngọn núi ở gần di tích cổ, đã bị tất cả thế lực lớn chiếm cứ.
Cửu Kiếm Sơn cùng đế quốc Đại Tần, mỗi bên chiếm một ngọn núi.
Tà Vương Đình, Thiên Đỉnh Sơn, Đế Quốc Đại Càn mỗi phe chiếm một ngọn núi.
Còn những ngọn núi khác, cũng bị thế lực lớn chiếm lấy.
Yếu nhất, cũng có cường giả Chân cảnh tầng ba tọa trấn.
Hiện tại tam quốc tam tông mạnh nhất Nam Châu, chỉ có mỗi Phiêu Hoa Các là chưa xuất hiện.
Phiêu Hoa Các, là tông môn duy nhất chỉ có nữ nhân, công pháp mà bọn họ tu luyện cũng rất huyền ảo.
Không có thế lực nào, dám coi thường Phiêu Hoa Các.
Bởi vậy, dù Phiêu Hoa Các vẫn chưa xuất hiện, nhưng tất cả thế lực lớn, đều ăn ý chừa lại một ngọn núi.
Ngọn núi kia, không có thế lực nào dám chiếm đóng.
Ai dám chiếm giữ, một khi cường giả Phiêu Hoa Các đến nơi, cũng sẽ bị đuổi đi, thậm chí còn bị bọn họ đánh chết.
Đám nữ nhân kia, tuy là người nào cũng có tướng mạo xinh đẹp, nhưng thủ đoạn cũng rất độc ác.
Thậm chí, những thế lực khác, còn lo lắng ngọn núi của mình, bị Phiêu Hoa Các nhìn trúng.
Một khi Phiêu Hoa Các nhìn trúng, chắc chắn bọn hắn phải nhường lại.
Khoảng cách của những ngọn núi này cũng không xa, dù sao cũng không phải là núi lớn, chẳng qua chỉ ở gần với di tích cổ mà thôi.
Về phần danh ngạch tiến vào trong di tích cổ, trước mắt vẫn chưa có quyết định, chỉ chờ cường giả Phiêu Hoa Các đến, sau đó tất cả thế lực sẽ bắt đầu thương nghị.
Ngọn núi của Tần quốc gần với ngọn núi của Cửu Kiếm Sơn, cũng gần với Thiên Đỉnh Sơn, không có đối mặt trực tiếp với Tà Vương Đình cùng Đế Quốc Đại Càn.
Người đứng đầu Đế Quốc Đại Càn, cũng không phải là Quốc chủ Đại Càn, mà là một vị nam tử trung niên nho nhã.
Hắn chính là tể tướng của Đế Quốc Đại Càn, một trong ba vị cường giả bán đế, Liễu Bình Phong.
Liễu Bình Phong liếc nhìn qua ngọn núi Tần quốc, nói mỉa mai: "Tam quốc tam tông, lại có một quốc gia hữu danh vô thực, ngay cả một vị chân cảnh tầng chín cũng không có. "
Không ít người đều nhìn về ngọn núi Tần quốc.
Người của Tần quốc không nhiều lắm, dù sao thì cường giả Chân cảnh quá ít, người duy nhất tới đây, chính là Tần Trường Phương có tu vi Chân cảnh tầng bảy.
Người ở chỗ này ai mà chẳng biết, lần này Tần quốc đến đây, chủ yếu đều dựa vào cường giả của Cửu Kiếm Sơn .
Trên ngọn núi Tần quốc, sắc mặt Tần Trường Phương rất khó coi, bất quá hắn cũng không yếu thế, cười lạnh nói: "Tam đại cường giả bán đế thì thế nào, còn không phải bại dưới tay Nữ Đế Đại Tần? "
Sắc mặt Liễu Bình Phong hơi âm trầm, nhìn về phía Tà Vương Đình, cười nói: "Tà Vương, trước kia Nam Châu chỉ có nhị quốc tam tông, hiện tại lại thêm một quốc gia, ngươi nói chúng ta có nên làm chút gì đó hay không ? "
Đây là trực tiếp vỗ mặt, muốn liên thủ cùng Tà Vương Đình nhằm vào Tần quốc.
Sắc mặt Tần Trường Phương hơi tái xanh.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tà Vương.
Tà Vương Đình gần đây rất quái dị, Tà Vương và lão Tà Vương, vậy mà lại chỉnh đốn Vương đình, tăng cường luật pháp bảo hộ võ giả tầng chót.
Làm cho mọi người cười rớt cả cằm.
Một quốc gia tà tu, thế mà con bà nó, lại ban hành luật pháp còn nghiêm minh hơn Đế Quốc Đại Càn, quả thực khiến cho mọi người chấn kinh.
Ai cũng đoán bừa, rằng Tà Vương cùng lão Tà Vương, trong quá trình tu luyện đã xảy ra vấn đề, khiến cho thần trí không bình thường.
Bọn tà tu này, từ trước tới nay rất quái đản, tính cách lại quái dị, làm ra những chuyện bất thường, cũng không có gì kỳ lạ.
Tà Vương kiêu căng ngẩng cao đầu, chả thèm liếc nhìn đối phương.
"Tà Vương Đình, xưa nay luôn chính nghĩa, khinh thường chuyện ỷ mạnh hiếp yếu! "
Chính nghĩa con em ngươi !
Trong lòng tất cả người ở đây đều mắng to.
Tà tu lại đi giảng chính nghĩa, giỡn mặt hả ?
Đám khốn kiếp kia dùng máu huyết võ giả tu luyện tà công, còn không phải đều là người nhất mạch Tà Vương của ngươi?
Mấy vị tà soái cùng tà tướng sau lưng Tà Vương, đều giữ thái độ trầm mặc, đứng yên như tượng, đã quen với tác phong của Tà Vương.
Bọn hắn đều cho rằng, thần trí của Tà Vương cùng lão Tà Vương đã xảy ra vấn đề, đi ngược với bản tính tà tu.
Vẫn may là Tiểu Tà Vương còn bình thường.
Là một thanh trường kiếm bảo khí thượng phẩm, là kiếm mà trước đây Đinh Việt hay sử dụng, trải qua quá trình được hắn uẫn dưỡng, mơ hồ có xu thế lột xác thành đế binh.
Do thể chất đặc thù của Đinh Việt, trong cơ thể tự sinh Kiếm Ý, cho nên có thể đề thăng phẩm chất của kiếm.
Bạch Thắng Sơn nằm ở phía bắc Nam Châu, trong một dãy núi hoang.
Tông môn Bạch Thắng Sơn đã từng ở chỗ này, nhưng trận đại chiến năm xưa, khiến cho cả một tông môn bị hút vào trong không gian.
Dưới uy lực còn sót lại của trận triến năm đó, khiến cho những ngọn núi xung quanh liên tục bị ăn mòn mà trở thành hoang vu, không thực vật nào sống nổi.
Thời gian dần trôi qua, lực lượng còn sót lại cũng được tiêu trừ, gần trăm năm mới xuất hiện thực vật.
Dù vậy, thực vật nơi đây cũng rất thưa thớt, linh khí rất hỗn loạn, chu vi ngàn dặm đều trở nên hoang tàn vắng vẻ.
Cũng không có yêu thú nào dám ở nơi này.
Xung quanh đây, chỉ có dã thú bình thường.
Tại một tháng trước, bên trong một ngọn núi hoang, bỗng nhiên xuất hiện hư ảnh di tích cổ, lập tức được mọi người chú ý.
Căn cứ theo ghi chép cổ, nơi đây từng là tông môn bạch Thắng Sơn, bỗng nhiên có một di tích cổ sắp hiện thế, tự nhiên khiến cho toàn bộ Nam Châu phải chấn động.
Vô số thế lực đã đến đây đợi trước, mong muốn tìm thấy đại cơ duyên.
Những ngọn núi ở gần di tích cổ, đã bị tất cả thế lực lớn chiếm cứ.
Cửu Kiếm Sơn cùng đế quốc Đại Tần, mỗi bên chiếm một ngọn núi.
Tà Vương Đình, Thiên Đỉnh Sơn, Đế Quốc Đại Càn mỗi phe chiếm một ngọn núi.
Còn những ngọn núi khác, cũng bị thế lực lớn chiếm lấy.
Yếu nhất, cũng có cường giả Chân cảnh tầng ba tọa trấn.
Hiện tại tam quốc tam tông mạnh nhất Nam Châu, chỉ có mỗi Phiêu Hoa Các là chưa xuất hiện.
Phiêu Hoa Các, là tông môn duy nhất chỉ có nữ nhân, công pháp mà bọn họ tu luyện cũng rất huyền ảo.
Không có thế lực nào, dám coi thường Phiêu Hoa Các.
Bởi vậy, dù Phiêu Hoa Các vẫn chưa xuất hiện, nhưng tất cả thế lực lớn, đều ăn ý chừa lại một ngọn núi.
Ngọn núi kia, không có thế lực nào dám chiếm đóng.
Ai dám chiếm giữ, một khi cường giả Phiêu Hoa Các đến nơi, cũng sẽ bị đuổi đi, thậm chí còn bị bọn họ đánh chết.
Đám nữ nhân kia, tuy là người nào cũng có tướng mạo xinh đẹp, nhưng thủ đoạn cũng rất độc ác.
Thậm chí, những thế lực khác, còn lo lắng ngọn núi của mình, bị Phiêu Hoa Các nhìn trúng.
Một khi Phiêu Hoa Các nhìn trúng, chắc chắn bọn hắn phải nhường lại.
Khoảng cách của những ngọn núi này cũng không xa, dù sao cũng không phải là núi lớn, chẳng qua chỉ ở gần với di tích cổ mà thôi.
Về phần danh ngạch tiến vào trong di tích cổ, trước mắt vẫn chưa có quyết định, chỉ chờ cường giả Phiêu Hoa Các đến, sau đó tất cả thế lực sẽ bắt đầu thương nghị.
Ngọn núi của Tần quốc gần với ngọn núi của Cửu Kiếm Sơn, cũng gần với Thiên Đỉnh Sơn, không có đối mặt trực tiếp với Tà Vương Đình cùng Đế Quốc Đại Càn.
Người đứng đầu Đế Quốc Đại Càn, cũng không phải là Quốc chủ Đại Càn, mà là một vị nam tử trung niên nho nhã.
Hắn chính là tể tướng của Đế Quốc Đại Càn, một trong ba vị cường giả bán đế, Liễu Bình Phong.
Liễu Bình Phong liếc nhìn qua ngọn núi Tần quốc, nói mỉa mai: "Tam quốc tam tông, lại có một quốc gia hữu danh vô thực, ngay cả một vị chân cảnh tầng chín cũng không có. "
Không ít người đều nhìn về ngọn núi Tần quốc.
Người của Tần quốc không nhiều lắm, dù sao thì cường giả Chân cảnh quá ít, người duy nhất tới đây, chính là Tần Trường Phương có tu vi Chân cảnh tầng bảy.
Người ở chỗ này ai mà chẳng biết, lần này Tần quốc đến đây, chủ yếu đều dựa vào cường giả của Cửu Kiếm Sơn .
Trên ngọn núi Tần quốc, sắc mặt Tần Trường Phương rất khó coi, bất quá hắn cũng không yếu thế, cười lạnh nói: "Tam đại cường giả bán đế thì thế nào, còn không phải bại dưới tay Nữ Đế Đại Tần? "
Sắc mặt Liễu Bình Phong hơi âm trầm, nhìn về phía Tà Vương Đình, cười nói: "Tà Vương, trước kia Nam Châu chỉ có nhị quốc tam tông, hiện tại lại thêm một quốc gia, ngươi nói chúng ta có nên làm chút gì đó hay không ? "
Đây là trực tiếp vỗ mặt, muốn liên thủ cùng Tà Vương Đình nhằm vào Tần quốc.
Sắc mặt Tần Trường Phương hơi tái xanh.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tà Vương.
Tà Vương Đình gần đây rất quái dị, Tà Vương và lão Tà Vương, vậy mà lại chỉnh đốn Vương đình, tăng cường luật pháp bảo hộ võ giả tầng chót.
Làm cho mọi người cười rớt cả cằm.
Một quốc gia tà tu, thế mà con bà nó, lại ban hành luật pháp còn nghiêm minh hơn Đế Quốc Đại Càn, quả thực khiến cho mọi người chấn kinh.
Ai cũng đoán bừa, rằng Tà Vương cùng lão Tà Vương, trong quá trình tu luyện đã xảy ra vấn đề, khiến cho thần trí không bình thường.
Bọn tà tu này, từ trước tới nay rất quái đản, tính cách lại quái dị, làm ra những chuyện bất thường, cũng không có gì kỳ lạ.
Tà Vương kiêu căng ngẩng cao đầu, chả thèm liếc nhìn đối phương.
"Tà Vương Đình, xưa nay luôn chính nghĩa, khinh thường chuyện ỷ mạnh hiếp yếu! "
Chính nghĩa con em ngươi !
Trong lòng tất cả người ở đây đều mắng to.
Tà tu lại đi giảng chính nghĩa, giỡn mặt hả ?
Đám khốn kiếp kia dùng máu huyết võ giả tu luyện tà công, còn không phải đều là người nhất mạch Tà Vương của ngươi?
Mấy vị tà soái cùng tà tướng sau lưng Tà Vương, đều giữ thái độ trầm mặc, đứng yên như tượng, đã quen với tác phong của Tà Vương.
Bọn hắn đều cho rằng, thần trí của Tà Vương cùng lão Tà Vương đã xảy ra vấn đề, đi ngược với bản tính tà tu.
Vẫn may là Tiểu Tà Vương còn bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.