Chương 56: Không, đây là Phố Wall
Bản Lật Tử
31/03/2024
Tầm ba giờ hơn, Điền Đậu Đậu và Chúc Tinh đã về.
Trong tay Chúc Tinh đang ôm một con thú bông.
Điền Miêu Miêu đang ngồi trước bàn xiên đồ ăn, thấy Chúc Tinh ôm thú bông thì nhìn Điền Đậu Đậu với vẻ ngạc nhiên: “Em gắp được thú bông thật á?”
Chúc Tinh nói: “Bọn em đến một cửa hàng gắp thú bông có cơ chế đảm bảo. Con này là nhân viên cửa hàng đưa cho bọn em sau khi Điền Đậu Đậu gắp được đến ngưỡng ấy.”
Điền Miêu Miêu: “...”
Cũng được, ít nhất không lãng phí thời gian.
“Ồ, hoa này chị Miêu Miêu mua à?” Chúc Tinh nhìn thấy bình hoa đặt trong phòng khách, lập tức bị bó hoa hồng vàng* cắm trong đó thu hút. tốt. Cái này chắc là đắt lắm nhỉ?
*Nguyên văn 香槟玫瑰: mình tìm kiếm thì ra hoa hồng vàng, Champagne Roses, Comte De Champagne các thứ nên thôi bốc đại một cụm cho ẻm lên sóng thoi nha
Điền Đậu Đậu cũng nhìn thấy những bông hoa trong phòng khách, hồi còn ở thôn Thanh Tịnh nhà cũng trồng không ít các loại hoa, nhưng khi vào thành phố thì không thấy Điền Miêu Miêu trồng nữa, hôm nay đột nhiên xảy ra chuyện gì vậy trời?
“Chị cam lòng mua bó hoa mắc vậy á?” Điền Đậu Đậu nhìn Điền Miêu Miêu với vẻ không tin, dựa theo hiểu biết của cậu với chị gái thì chị ấy sẽ không mua và cũng không bao giờ mua loại hoa đắt tiền chỉ cắm trong bình mấy ngày mà không thể trồng được.
Quả nhiên, Điền Miêu Miêu nói: “Lăng Sấm tặng chị.”
“Ông chủ Lăng?” Chúc Tinh nghe đến tên Lăng Sấm, ánh mắt cô bé nhìn bó hoa hồng vàng càng cháy bỏng hơn: “Ông chủ Lăng tới đây hả?”
“Ừ,“ Điền Miêu Miêu hơi xấu hổ khi bị hỏi, “Anh ấy biết hai em ra ngoài nên đến đây ăn trưa chung, nhân tiện tặng bó hoa luôn.”
Nghe xong, cuối cùng Điền Đậu Đậu cũng phản ứng lại: “Em biết ngay mà, bảo sao anh Sấm lại bơ tin nhắn của em, hóa ra là ở cùng chị!”
Còn làm cậu gửi nhiều tin nhắn xin chỉ dạy cách gắp thú nữa chứ!
Chúc Tinh thì có thể hiểu được: “Trong lòng anh Sấm cậu không quan trọng bằng chị Miêu Miêu đâu, nghĩ thoáng lên đi.”
Điền Đậu Đậu: “...”
Đúng vậy, ngày hôm đó trong bệnh viện, hơi thở phào nhẹ nhõm của anh Sấm khi thấy người bị thương là cậu đã chứng tỏ anh ấy chẳng thèm để ý cậu.
“Nhưng hoa này đẹp thật đấy, đúng là ông chủ Lăng khéo chọn!”
Chúc Tinh vẫn nằm ở trước bàn ngắm hoa, Điền Đậu Đậu thấy cô có vẻ rất thích hoa, liền nói với cô: “Nếu cậu thích thì mai tôi cũng tặng cậu một bó!”
“A?” Chúc Tinh nghiêng đầu nhìn cậu: “Một bó này chắc cũng phải mấy trăm.”
“...Anh Sấm tặng được thì tôi cũng tặng được!” Tạ ơn anh Sấm đi trước làm nâng tiêu chuẩn bạn trai lên cao như thế.
“Được rồi, hai em về rồi thì mau xiên đồ ăn đi, tối còn đi bán nữa.” Điền Miêu Miêu không để bọn họ lười biếng nữa, kêu bọn họ cùng nhau xiên đồ ăn.
Bởi vì hai ngày này bọn họ thay phiên nhau đi chơi nên chuẩn bị tương đối ít xiên, Điền Miêu Miêu không khỏi nói: “Xem ra yêu đương thật sự làm trì hoãn việc kiếm tiền.”
Điền Đậu Đậu: “...”
Ít nhất chị và anh Sấm còn thành đôi, nhưng cậu và Chúc Tinh thì chưa có thành đâu à!
Buổi trưa Lăng Sấm đặt một bàn toàn đồ ăn, Điền Miêu Miêu đặc biệt để dành một ít cho bữa tối. Điền Đậu Đậu nấu một ít cơm trắng, lấy thêm một chai nước sốt thịt bò là đủ ăn.
Ba người ăn tối xong sớm rồi đến cửa Bắc chợ đêm bày quầy hàng.
Vốn dĩ mọi người đều cho rằng sự việc của Phùng Chính Bân chỉ mới kết thúc được mấy ngày nên sẽ không có ông chủ lớn nào đến cửa Bắc chợ đêm nữa, nào ngờ hôm nay đã có một ông chủ lớn mới tới.
Điền Miêu Miêu vừa bày biện xong thì nhìn thấy từ xa có hai người một nam một nữ đi tới, nhìn qua đều rất trẻ, nam mặc vest chỉnh tề, nữ xinh đẹp như minh tinh.
Vì ngoại hình và trang phục nổi bật của họ nên các chủ quầy ở chợ đêm đều yên lặng nhìn họ.
Điền Đậu Đậu dựa sát vào Điền Miêu Miêu nhìn về phía họ: “Ơ, Phùng Chính Bân còn đang nằm trong bệnh viện chưa ra được mà lại có người tới rồi?”
Chứng tỏ là không sợ gì cả.
Điền Miêu Miêu nói: “Chị cảm thấy vị sếp lần này rất khác.”
“Khác chỗ nào?”
“Rất đẹp trai.” Và trông quen quen.
Điền Đậu Đậu: “...”
Em sẽ đi méc anh Sấm.
Đương nhiên Lăng Sấm cũng chú ý đến người đàn ông không hợp với toàn bộ cửa Bắc chợ đêm này. Tôn Húc Xuyên vừa dừng xe đã vội vàng chạy đến trước mặt Lăng Sấm hỏi: “Anh Sấm, ở đây có sếp nào khác đến phát triển à? Bên cạnh là bạn gái hả?”
Vị sếp này không giống những người khác, những ông chủ khác đến chợ đêm đều dẫn theo trợ lý hay thư ký đi cùng, còn người này lại dẫn bạn gái theo.
Lăng Sấm nhìn người đang bước tới, nhanh chóng nhận ra người đó – Trang Yến, chủ tịch tập đoàn nhà họ Trang đang được chú ý dạo này.
Người này vừa mua lại tập đoàn Mậu Cảnh, xoay hai lão già vòng vòng như chong chóng, chuyện này đang được người trong giới bàn tán rất nhiều.
Không ngờ chỉ trong nháy mắt đã coi trọng cửa Bắc chợ đêm.
Sau khi Trang Yến đến cửa Bắc chợ đêm đã đi thẳng đến quầy cơm chiên của Lăng Sấm như thể đến để tìm anh. Bạch Mộng Lộ đi theo Trang Yến thì bắt đầu đi dạo chợ đêm, còn đến mua hai bát mì cay nữa.
Trang Yến vừa đi tới Tôn Húc Xuyên đã lùi về sau theo bản năng, cậu không biết tại sao mình lại tự giác như vậy.
Cậu đi đến quầy thịt nướng của Điền Miêu Miêu, cùng họ nhìn về phía Lăng Sấm: “Chị Miêu Miêu, anh Lăng nói với em đây là Trang Yến, một nhà tư bản có thể bị treo lên đèn đường*.”
* Cụm từ gốc là 路灯的大资本家, là một khẩu hiệu chính trị bắt nguồn từ tiếng Pháp “ À la Lanterne!”, theo như mình tra được thì nó khá dài nên mình xin phép tóm tắt lại thôi nha. Đây là một khẩu hiệu cấp tiến càng trở nên phổ biến trong hai năm qua, phản ánh ý chí của người nhân, sự thay đổi thái độ của người dân đối với tư bản. Trong thực tế thì không phải ai cũng giàu lên mà chỉ có một số người mới có thể giàu được, và vì lợi nhuận mà họ sản xuất hàng giả, độc hại..., hoặc nếu không thì họ cũng được sự ưu ái thông qua sự giàu có của mình. Chính như thế mà mọi người dần không hài lòng với tư bản.
Việc treo tư bản lên đèn đường chỉ là một cách để trút giận của người dân và thể hiện sự thức tỉnh ý thức của giai cấp công nhân, thể hiện sự xóa bỏ giai cấp tư sản và sự kết thúc của hệ thống tư bản chủ nghĩa, đồng thời thay thế nó bằng sở hữu công cộng xã hội chủ nghĩa.
Nhưng theo mình thì trong truyện này, cụm từ trên chỉ muốn nói tới độ giàu có của Trang Yến mà thôi. Và cụm từ trên được thể hiện rõ qua meme bên dưới đây.
Điền Miêu Miêu nghe đến cái tên này, cuối cùng cũng biết tại sao mình lại thấy anh quen quen: “Chị nhớ ra rồi, họ và Trang Yến và Bạch Mộng Lộ! Họ là CP rất nổi tiếng trong một show hẹn hò đấy!”
Sau khi được cô nhắc nhở, Điền Đậu Đậu cũng có chút ấn tượng: “Hình như trước đây còn đến khách sạn nhà chúng ta, mẹ hai đứa mình còn xuất hiện trên TV nữa?”
“Đúng vậy!” Trước đó mẹ cô đã nói với cô có một bộ show hẹn hò đến quay ở thôn Thanh Tịnh, không ngờ còn ngang qua khách sạn bọn họ nữa. Mẹ cô vui mừng đến mức gọi tới, gửi đoạn quay màn hình cho họ xem nữa.
Điền Miêu Miêu thực sự ước gì cô chưa bao giờ xem đoạn video đó, bởi vì tấm standee để trước cửa khách sạn cũng lọt vào khung hình!
Đúng vậy, đó là một tấm standee làm từ ảnh của cô!
Lần đầu tiên Điền Miêu Miêu biết chết trong xã hội là như thế nào.
Cũng may chủ quầy ở cửa Bắc chợ đêm rất bận rộn, hầu như không có ai xem cái này, tuy trong nhóm có vài cô gái nhắc tới nhưng Điền Miêu Miêu khăng khăng khẳng định không phải mình nên lừa được bọn họ.
“Sao vậy, bọn họ là người quan minh chính đại à?” Thấy bọn họ đều biết, Tôn Húc Xuyên không khỏi tò mò.
Điền Miêu Miêu lập tức nói: “Không có gì, cái này không quan trọng, nhưng nếu thật sự là sếp Trang thì có lẽ sẽ khó khăn hơn.”
Tôn Húc Xuyên cũng cảm thấy vị đến lần này không giống những lần trước, nhưng bởi vì tin vào Lăng Sấm nên giờ phút này cậu vẫn rất tự tin: “Vậy chúng ta cũng có anh Sấm, chắc chắn sẽ không chịu thiệt! “
“Cậu nói cũng có lý, nhưng mà có lẽ sếp Trang đó cũng biết thế nên trực tiếp đi tìm Lăng Sấm.”
“...” Tôn Húc Xuyên im lặng một hồi, đột nhiên nắm lấy tay Điền Miêu Miêu, “Anh Sấm sẽ không bị người ta mua chuộc chứ?”
Điền Miêu Miêu còn chưa kịp nói chuyện thì Lăng Sấm đã nhìn qua trước, ánh mắt hơi sắc bén rơi thẳng vào tay Tôn Húc Xuyên đang nắm tay Điền Miêu Miêu.
Tôn Húc Xuyên lập tức cảm thấy tay mình như bị kim đâm, vội vàng thả tay ra. Trang Yến ngồi đối diện nhìn theo anh, ánh mắt dừng trên người Điền Miêu Miêu một chút rồi lại nhìn về phía Lăng Sấm, tiếp tục nói về đề tài của họ: “Tôi dự định chia dự án cửa Bắc chợ đêm thành ba giai đoạn, giai đoạn đầu tiên ở đường đối diện, dự tính hoàn thành trước cuối năm nay, cam đoan trong Tết mọi người có thể bán như bình thường. Trong lúc thi công mọi người không cần lo lắng không thể buôn bán, tất cả đều cả thể tiếp tục bán trên con đường này trước khi hoàn thành giai đoạn đầu.”
Lăng Sấm nhất thời không nói gì, hiện tại Trang Yến không thiếu tiền, người ta đã để mắt đến cửa Bắc chợ đêm thì sẽ không chỉ làm cho có, anh nói sẽ xây dựng cửa Bắc chợ đêm thành khu chợ đêm lớn nhất và sầm uất nhất thành phố A thì nhất định sẽ làm được.
Ba giai đoạn, chỉ sợ ban đầu tập đoàn Hoành Thái cũng không có tham vọng lớn như vậy.
“Sau khi hoàn thành giai đoạn một, các anh có quyền ưu tiên chọn các gian hàng chính. Về phí quản lý, chúng ta sẽ bàn bạc chi tiết ở các cuộc họp sau. Lúc đó các anh có thể cử một vài đại diện đến họp, tôi cũng sẽ yêu cầu nhóm của tôi giải thích chi tiết về dự án tại cuộc họp.”
Sau khi Trang Yến nói xong, anh yêu cầu trợ lý của mình đưa cho Lăng Sấm một danh thiếp để Lăng Sấm có thể trực tiếp liên hệ với trợ lý đặc biệt của mình nếu có việc cần.
Lăng Sấm nhận lấy danh thiếp, nhìn bọn họ nói: “Xin lỗi, tôi không có danh thiếp.”
“Không sao, tôi có thông tin liên lạc của anh.”
Lăng Sấm cười không nói, ngay cả Phùng Chính Bân cũng có thể tìm được số điện thoại cá nhân của anh thì huống chi là Trang Yến.
Tôn Húc Xuyên nhìn Lăng Sấm và Trang Yến ngồi cùng nhau, bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ: “Chị Miêu Miêu nói xem chúng ta đang ở đâu?”
“Hả?” Điền Miêu Miêu nhìn cậu với vẻ ngơ ngác: “Cửa Bắc chợ đêm?”
“Không, đây là Phố Wall.” Tôn Húc Xuyên nói đến chân thành.
Chỗ này có khác gì Phố Wall cậu nhìn thấy trong phim đâu! Anh Sấm và sếp Trang ở đâu thì ở đó chính là phố Wall!
Điền Miêu Miêu: “...”
Cô cũng quên nhìn Lăng Sấm cách đó không xa, mặc dù không mặc vest như sếp Trang đối diện, nhưng anh ngồi đối diện với sếp Trang cũng không hề có cảm giác không hài hòa.
Giống như anh được sinh ra để ở vị trí đó.
Điền Miêu Miêu chưa bao giờ đến Phố Wall, nhưng dường như cô có thể tưởng tượng ra cảm giác khi Lăng Sấm từng làm việc ở đó.
Chắc cũng giống như bây giờ, cho dù người ngồi đối diện có là Trang Yến thì anh cũng sẽ không thua mất một cắc nào.
_____________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Chợ đêm đã được xây dựng, sắp hết cốt truyện chính, sau khi hết truyện sẽ viết ngoại truyện nha ~
Trong tay Chúc Tinh đang ôm một con thú bông.
Điền Miêu Miêu đang ngồi trước bàn xiên đồ ăn, thấy Chúc Tinh ôm thú bông thì nhìn Điền Đậu Đậu với vẻ ngạc nhiên: “Em gắp được thú bông thật á?”
Chúc Tinh nói: “Bọn em đến một cửa hàng gắp thú bông có cơ chế đảm bảo. Con này là nhân viên cửa hàng đưa cho bọn em sau khi Điền Đậu Đậu gắp được đến ngưỡng ấy.”
Điền Miêu Miêu: “...”
Cũng được, ít nhất không lãng phí thời gian.
“Ồ, hoa này chị Miêu Miêu mua à?” Chúc Tinh nhìn thấy bình hoa đặt trong phòng khách, lập tức bị bó hoa hồng vàng* cắm trong đó thu hút. tốt. Cái này chắc là đắt lắm nhỉ?
*Nguyên văn 香槟玫瑰: mình tìm kiếm thì ra hoa hồng vàng, Champagne Roses, Comte De Champagne các thứ nên thôi bốc đại một cụm cho ẻm lên sóng thoi nha
Điền Đậu Đậu cũng nhìn thấy những bông hoa trong phòng khách, hồi còn ở thôn Thanh Tịnh nhà cũng trồng không ít các loại hoa, nhưng khi vào thành phố thì không thấy Điền Miêu Miêu trồng nữa, hôm nay đột nhiên xảy ra chuyện gì vậy trời?
“Chị cam lòng mua bó hoa mắc vậy á?” Điền Đậu Đậu nhìn Điền Miêu Miêu với vẻ không tin, dựa theo hiểu biết của cậu với chị gái thì chị ấy sẽ không mua và cũng không bao giờ mua loại hoa đắt tiền chỉ cắm trong bình mấy ngày mà không thể trồng được.
Quả nhiên, Điền Miêu Miêu nói: “Lăng Sấm tặng chị.”
“Ông chủ Lăng?” Chúc Tinh nghe đến tên Lăng Sấm, ánh mắt cô bé nhìn bó hoa hồng vàng càng cháy bỏng hơn: “Ông chủ Lăng tới đây hả?”
“Ừ,“ Điền Miêu Miêu hơi xấu hổ khi bị hỏi, “Anh ấy biết hai em ra ngoài nên đến đây ăn trưa chung, nhân tiện tặng bó hoa luôn.”
Nghe xong, cuối cùng Điền Đậu Đậu cũng phản ứng lại: “Em biết ngay mà, bảo sao anh Sấm lại bơ tin nhắn của em, hóa ra là ở cùng chị!”
Còn làm cậu gửi nhiều tin nhắn xin chỉ dạy cách gắp thú nữa chứ!
Chúc Tinh thì có thể hiểu được: “Trong lòng anh Sấm cậu không quan trọng bằng chị Miêu Miêu đâu, nghĩ thoáng lên đi.”
Điền Đậu Đậu: “...”
Đúng vậy, ngày hôm đó trong bệnh viện, hơi thở phào nhẹ nhõm của anh Sấm khi thấy người bị thương là cậu đã chứng tỏ anh ấy chẳng thèm để ý cậu.
“Nhưng hoa này đẹp thật đấy, đúng là ông chủ Lăng khéo chọn!”
Chúc Tinh vẫn nằm ở trước bàn ngắm hoa, Điền Đậu Đậu thấy cô có vẻ rất thích hoa, liền nói với cô: “Nếu cậu thích thì mai tôi cũng tặng cậu một bó!”
“A?” Chúc Tinh nghiêng đầu nhìn cậu: “Một bó này chắc cũng phải mấy trăm.”
“...Anh Sấm tặng được thì tôi cũng tặng được!” Tạ ơn anh Sấm đi trước làm nâng tiêu chuẩn bạn trai lên cao như thế.
“Được rồi, hai em về rồi thì mau xiên đồ ăn đi, tối còn đi bán nữa.” Điền Miêu Miêu không để bọn họ lười biếng nữa, kêu bọn họ cùng nhau xiên đồ ăn.
Bởi vì hai ngày này bọn họ thay phiên nhau đi chơi nên chuẩn bị tương đối ít xiên, Điền Miêu Miêu không khỏi nói: “Xem ra yêu đương thật sự làm trì hoãn việc kiếm tiền.”
Điền Đậu Đậu: “...”
Ít nhất chị và anh Sấm còn thành đôi, nhưng cậu và Chúc Tinh thì chưa có thành đâu à!
Buổi trưa Lăng Sấm đặt một bàn toàn đồ ăn, Điền Miêu Miêu đặc biệt để dành một ít cho bữa tối. Điền Đậu Đậu nấu một ít cơm trắng, lấy thêm một chai nước sốt thịt bò là đủ ăn.
Ba người ăn tối xong sớm rồi đến cửa Bắc chợ đêm bày quầy hàng.
Vốn dĩ mọi người đều cho rằng sự việc của Phùng Chính Bân chỉ mới kết thúc được mấy ngày nên sẽ không có ông chủ lớn nào đến cửa Bắc chợ đêm nữa, nào ngờ hôm nay đã có một ông chủ lớn mới tới.
Điền Miêu Miêu vừa bày biện xong thì nhìn thấy từ xa có hai người một nam một nữ đi tới, nhìn qua đều rất trẻ, nam mặc vest chỉnh tề, nữ xinh đẹp như minh tinh.
Vì ngoại hình và trang phục nổi bật của họ nên các chủ quầy ở chợ đêm đều yên lặng nhìn họ.
Điền Đậu Đậu dựa sát vào Điền Miêu Miêu nhìn về phía họ: “Ơ, Phùng Chính Bân còn đang nằm trong bệnh viện chưa ra được mà lại có người tới rồi?”
Chứng tỏ là không sợ gì cả.
Điền Miêu Miêu nói: “Chị cảm thấy vị sếp lần này rất khác.”
“Khác chỗ nào?”
“Rất đẹp trai.” Và trông quen quen.
Điền Đậu Đậu: “...”
Em sẽ đi méc anh Sấm.
Đương nhiên Lăng Sấm cũng chú ý đến người đàn ông không hợp với toàn bộ cửa Bắc chợ đêm này. Tôn Húc Xuyên vừa dừng xe đã vội vàng chạy đến trước mặt Lăng Sấm hỏi: “Anh Sấm, ở đây có sếp nào khác đến phát triển à? Bên cạnh là bạn gái hả?”
Vị sếp này không giống những người khác, những ông chủ khác đến chợ đêm đều dẫn theo trợ lý hay thư ký đi cùng, còn người này lại dẫn bạn gái theo.
Lăng Sấm nhìn người đang bước tới, nhanh chóng nhận ra người đó – Trang Yến, chủ tịch tập đoàn nhà họ Trang đang được chú ý dạo này.
Người này vừa mua lại tập đoàn Mậu Cảnh, xoay hai lão già vòng vòng như chong chóng, chuyện này đang được người trong giới bàn tán rất nhiều.
Không ngờ chỉ trong nháy mắt đã coi trọng cửa Bắc chợ đêm.
Sau khi Trang Yến đến cửa Bắc chợ đêm đã đi thẳng đến quầy cơm chiên của Lăng Sấm như thể đến để tìm anh. Bạch Mộng Lộ đi theo Trang Yến thì bắt đầu đi dạo chợ đêm, còn đến mua hai bát mì cay nữa.
Trang Yến vừa đi tới Tôn Húc Xuyên đã lùi về sau theo bản năng, cậu không biết tại sao mình lại tự giác như vậy.
Cậu đi đến quầy thịt nướng của Điền Miêu Miêu, cùng họ nhìn về phía Lăng Sấm: “Chị Miêu Miêu, anh Lăng nói với em đây là Trang Yến, một nhà tư bản có thể bị treo lên đèn đường*.”
* Cụm từ gốc là 路灯的大资本家, là một khẩu hiệu chính trị bắt nguồn từ tiếng Pháp “ À la Lanterne!”, theo như mình tra được thì nó khá dài nên mình xin phép tóm tắt lại thôi nha. Đây là một khẩu hiệu cấp tiến càng trở nên phổ biến trong hai năm qua, phản ánh ý chí của người nhân, sự thay đổi thái độ của người dân đối với tư bản. Trong thực tế thì không phải ai cũng giàu lên mà chỉ có một số người mới có thể giàu được, và vì lợi nhuận mà họ sản xuất hàng giả, độc hại..., hoặc nếu không thì họ cũng được sự ưu ái thông qua sự giàu có của mình. Chính như thế mà mọi người dần không hài lòng với tư bản.
Việc treo tư bản lên đèn đường chỉ là một cách để trút giận của người dân và thể hiện sự thức tỉnh ý thức của giai cấp công nhân, thể hiện sự xóa bỏ giai cấp tư sản và sự kết thúc của hệ thống tư bản chủ nghĩa, đồng thời thay thế nó bằng sở hữu công cộng xã hội chủ nghĩa.
Nhưng theo mình thì trong truyện này, cụm từ trên chỉ muốn nói tới độ giàu có của Trang Yến mà thôi. Và cụm từ trên được thể hiện rõ qua meme bên dưới đây.
Điền Miêu Miêu nghe đến cái tên này, cuối cùng cũng biết tại sao mình lại thấy anh quen quen: “Chị nhớ ra rồi, họ và Trang Yến và Bạch Mộng Lộ! Họ là CP rất nổi tiếng trong một show hẹn hò đấy!”
Sau khi được cô nhắc nhở, Điền Đậu Đậu cũng có chút ấn tượng: “Hình như trước đây còn đến khách sạn nhà chúng ta, mẹ hai đứa mình còn xuất hiện trên TV nữa?”
“Đúng vậy!” Trước đó mẹ cô đã nói với cô có một bộ show hẹn hò đến quay ở thôn Thanh Tịnh, không ngờ còn ngang qua khách sạn bọn họ nữa. Mẹ cô vui mừng đến mức gọi tới, gửi đoạn quay màn hình cho họ xem nữa.
Điền Miêu Miêu thực sự ước gì cô chưa bao giờ xem đoạn video đó, bởi vì tấm standee để trước cửa khách sạn cũng lọt vào khung hình!
Đúng vậy, đó là một tấm standee làm từ ảnh của cô!
Lần đầu tiên Điền Miêu Miêu biết chết trong xã hội là như thế nào.
Cũng may chủ quầy ở cửa Bắc chợ đêm rất bận rộn, hầu như không có ai xem cái này, tuy trong nhóm có vài cô gái nhắc tới nhưng Điền Miêu Miêu khăng khăng khẳng định không phải mình nên lừa được bọn họ.
“Sao vậy, bọn họ là người quan minh chính đại à?” Thấy bọn họ đều biết, Tôn Húc Xuyên không khỏi tò mò.
Điền Miêu Miêu lập tức nói: “Không có gì, cái này không quan trọng, nhưng nếu thật sự là sếp Trang thì có lẽ sẽ khó khăn hơn.”
Tôn Húc Xuyên cũng cảm thấy vị đến lần này không giống những lần trước, nhưng bởi vì tin vào Lăng Sấm nên giờ phút này cậu vẫn rất tự tin: “Vậy chúng ta cũng có anh Sấm, chắc chắn sẽ không chịu thiệt! “
“Cậu nói cũng có lý, nhưng mà có lẽ sếp Trang đó cũng biết thế nên trực tiếp đi tìm Lăng Sấm.”
“...” Tôn Húc Xuyên im lặng một hồi, đột nhiên nắm lấy tay Điền Miêu Miêu, “Anh Sấm sẽ không bị người ta mua chuộc chứ?”
Điền Miêu Miêu còn chưa kịp nói chuyện thì Lăng Sấm đã nhìn qua trước, ánh mắt hơi sắc bén rơi thẳng vào tay Tôn Húc Xuyên đang nắm tay Điền Miêu Miêu.
Tôn Húc Xuyên lập tức cảm thấy tay mình như bị kim đâm, vội vàng thả tay ra. Trang Yến ngồi đối diện nhìn theo anh, ánh mắt dừng trên người Điền Miêu Miêu một chút rồi lại nhìn về phía Lăng Sấm, tiếp tục nói về đề tài của họ: “Tôi dự định chia dự án cửa Bắc chợ đêm thành ba giai đoạn, giai đoạn đầu tiên ở đường đối diện, dự tính hoàn thành trước cuối năm nay, cam đoan trong Tết mọi người có thể bán như bình thường. Trong lúc thi công mọi người không cần lo lắng không thể buôn bán, tất cả đều cả thể tiếp tục bán trên con đường này trước khi hoàn thành giai đoạn đầu.”
Lăng Sấm nhất thời không nói gì, hiện tại Trang Yến không thiếu tiền, người ta đã để mắt đến cửa Bắc chợ đêm thì sẽ không chỉ làm cho có, anh nói sẽ xây dựng cửa Bắc chợ đêm thành khu chợ đêm lớn nhất và sầm uất nhất thành phố A thì nhất định sẽ làm được.
Ba giai đoạn, chỉ sợ ban đầu tập đoàn Hoành Thái cũng không có tham vọng lớn như vậy.
“Sau khi hoàn thành giai đoạn một, các anh có quyền ưu tiên chọn các gian hàng chính. Về phí quản lý, chúng ta sẽ bàn bạc chi tiết ở các cuộc họp sau. Lúc đó các anh có thể cử một vài đại diện đến họp, tôi cũng sẽ yêu cầu nhóm của tôi giải thích chi tiết về dự án tại cuộc họp.”
Sau khi Trang Yến nói xong, anh yêu cầu trợ lý của mình đưa cho Lăng Sấm một danh thiếp để Lăng Sấm có thể trực tiếp liên hệ với trợ lý đặc biệt của mình nếu có việc cần.
Lăng Sấm nhận lấy danh thiếp, nhìn bọn họ nói: “Xin lỗi, tôi không có danh thiếp.”
“Không sao, tôi có thông tin liên lạc của anh.”
Lăng Sấm cười không nói, ngay cả Phùng Chính Bân cũng có thể tìm được số điện thoại cá nhân của anh thì huống chi là Trang Yến.
Tôn Húc Xuyên nhìn Lăng Sấm và Trang Yến ngồi cùng nhau, bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ: “Chị Miêu Miêu nói xem chúng ta đang ở đâu?”
“Hả?” Điền Miêu Miêu nhìn cậu với vẻ ngơ ngác: “Cửa Bắc chợ đêm?”
“Không, đây là Phố Wall.” Tôn Húc Xuyên nói đến chân thành.
Chỗ này có khác gì Phố Wall cậu nhìn thấy trong phim đâu! Anh Sấm và sếp Trang ở đâu thì ở đó chính là phố Wall!
Điền Miêu Miêu: “...”
Cô cũng quên nhìn Lăng Sấm cách đó không xa, mặc dù không mặc vest như sếp Trang đối diện, nhưng anh ngồi đối diện với sếp Trang cũng không hề có cảm giác không hài hòa.
Giống như anh được sinh ra để ở vị trí đó.
Điền Miêu Miêu chưa bao giờ đến Phố Wall, nhưng dường như cô có thể tưởng tượng ra cảm giác khi Lăng Sấm từng làm việc ở đó.
Chắc cũng giống như bây giờ, cho dù người ngồi đối diện có là Trang Yến thì anh cũng sẽ không thua mất một cắc nào.
_____________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Chợ đêm đã được xây dựng, sắp hết cốt truyện chính, sau khi hết truyện sẽ viết ngoại truyện nha ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.