Chương 45: Sao chị với ông chủ Lăng có thể tách ra được
Bản Lật Tử
20/03/2024
Lúc Điền Miêu Miêu đi ra, Lăng Sấm đã tựa lên sô pha ngủ.
Cô đi tới chỗ Lăng Sấm, nhìn qua rồi hỏi Chu Khải Tinh ở bên cạnh: “Anh ấy không sao chứ?”
Chu Khải Tinh nói: “Chắc là hơi buồn ngủ thôi, lại còn uống rượu lúc bụng đói nữa, ngủ một lát là ổn ấy mà.”
“Ừm.” Điền Miêu Miêu gật đầu, không nói thêm gì nữa, hôm nay Lăng Sấm cũng đến nhà trai từ sáng sớm, lúc đón cô dâu cũng rất lâu.
Lăng Sấm ngủ khoảng nửa tiếng mới tự tỉnh giấc, Điền Miêu Miêu thấy anh mở mắt thì hỏi: “Dậy rồi à? Cảm thấy sao?”
“Ừm, tốt hơn lúc nãy nhiều.” Lăng Sấm xoa tóc mình, đứng dậy rót cho mình chút nước, “Lúc anh ngủ Chu Nhất Minh đang hát, tỉnh dậy rồi vẫn là cậu ấy.”
Chu Nhất Minh đang ca hát say mê dừng lại một chút rồi mới hát tiếp. Chu Khải Tinh lấy điện thoại di động gửi tin nhắn cho mấy người Điền Miêu Miêu: “Lát nữa mấy đứa cháu của tôi cũng muốn qua nên mọi người muốn hát thì tranh thủ đi, đợi lát nữa bọn nó tới là không giành được micro đâu.”
Lăng Sấm không có hứng thú nhưng lại thấy trước đó Điền Miêu Miêu hát rất vui vẻ nên phàn nàn với Chu Khải Tinh: “Không thể đặt phòng khác à?”
“Trước đó tôi cũng không biết có bao nhiêu người đến nên cũng chỉ đặt phòng lớn, giờ hết phòng rồi.” Trong đám cưới thì người bình thường ăn xong đều sẽ rời đi, ở lại uống trà ca hát thường là họ hàng hoặc bạn bè rất thân, “Hay là tôi với Phạm Hinh Dư đến quán trà chơi mạt chược rồi nhường chỗ này cho các cậu?”
Những người ở quán trà uống trà chơi mạt chược toàn là bề trên, Phạm Hinh Dư cũng không muốn đến lắm: “Em không muốn xã giao với người lớn đâu, hay là anh qua đó một mình đi, em ở bên này với bọn họ.”
Chu Khải Tinh biết cô không thích mấy trường hợp này nên nhắm tới Chu Nhất Minh: “Vậy lát nữa Chu Nhất Minh qua đó với anh, bên này để lại cho mấy người khác đi?”
Chu Nhất Minh: “...”
Cậu cũng không muốn ứng phó với trưởng bối!
Điện thoại Chu Khải Tinh lại rung lên, đọc xong tin nhắn thì nhìn về phía Lăng Sấm, đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, quan tâm hỏi han: “Cậu không định hát một bài à?”
Lăng Sấm cầm ly nước trong tay, ngẩng đầu uống một ngụm: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, tôi không lạ gì dáng vẻ này của cậu đâu.”
“...” Chu Khải Tinh cười khô khan, nói với anh: “Thì là Đinh Dao đó, không biết sao cô ấy nghe nói hôm nay tôi kết hôn, còn biết cậu là phù rể nên muốn tôi khuyên nhủ cậu giúp.”
Lăng Sấm nghiêng người nhìn anh, nói: “Khuyên tôi cái gì?”
“Là chuyện công việc.” Chu Khải Tinh nói: “Tôi cũng đã xem qua công ty của họ rồi, quả thật không tệ, cậu cũng đâu thể cứ bán cơm chiên ở cửa Bắc chợ đêm mãi được đúng không?”
Lăng Sấm khẽ hừ, nâng mắt lên: “Cũng không phải là không thể, biết đâu còn mở chi nhánh trên toàn quốc nữa?”
Chu Khải Tinh: “...”
Thôi, nếu là Lăng Sấm thì chắc là có thể làm được thật
“Chuyện của tôi tự tôi hiểu rõ, ngược lại là cậu..” Lăng Sấm nhìn anh ấy với vẻ cười nhạo: “Phạm Hinh Dư có biết cậu lén thêm WeChat của hoa khôi khoa chúng ta không?”
“...Sao lại gọi là lén thêm chứ, chẳng phải tôi vì cậu à!” Chu Khải Tinh biết mình không nên đồng ý giúp đỡ Đinh Dao.
Khi hai người đang nói chuyện thì cửa phòng riêng bị đẩy ra, sau khi đám cháu trai cháu gái của Chu Khải Tinh đến thì trong phòng trở nên ầm ĩ hơn rất nhiều.
Chu Nhất Minh đưa micro cho bọn họ, cậu đến quán trà với Chu Khải Tinh. Buổi tối còn có một bữa cơm tối ở khách sạn, người ăn không nhiều nhưng món ăn cũng không tệ lắm.
Ăn tối xong cũng không náo động phòng gì, Lăng Sấm gọi xe định về chung với Điền Miêu Miêu.
“Hôm nay đi xe hoa tới nên anh không lái xe.” Lăng Sấm đặt xe xong đứng bên cạnh Điền Miêu Miêu, “Anh bảo tài xế đưa em về trước.”
“Được.” Điền Miêu Miêu cầm món quà lưu niệm Phạm Hinh Dư tặng cho mình, Lăng Sấm cũng cầm một chiếc túi giấy cùng kiểu dáng. Điền Miêu Miêu cúi đầu tò mò hỏi: “Quà lưu niệm cho phù rể phù dâu có giống nhau không?”
“Chắc là giống nhau, anh chưa mở ra.” Lăng Sấm nói, sau đó cũng cúi đầu nhìn xuống, “Bên trong của em là cái gì?”
“Có một bộ sản phẩm chăm sóc da. Phù rể cũng dùng sản phẩm chăm sóc da à?”
“...” Lăng Sấm không ngờ họ lại tặng sản phẩm chăm sóc da, anh lấy hộp quà trong túi giấy mở ra xem: “Quả nhiên cũng là sản phẩm chăm sóc da.”
“Nhưng của anh là dành cho nam, của em là dành cho nữ, lại còn nhiều hơn anh nữa!” Điền Miêu Miêu đi tới nhìn xem, nói với Lăng Sấm: “Hương cũng chia làm của nam riêng nữ riêng.”
Lăng Sấm cười hỏi cô: “Vậy túi trà thì sao, có chia nam nữa không?”
“Túi trà thì lại giống nhau, ha ha ha.” Điền Miêu Miêu nhìn Lăng Sấm mấy lần, tò mò hỏi anh: “Bình thường anh có dùng mỹ phẩm không? Trông da anh đẹp lắm.”
Lăng Sấm nói: “Cũng có dùng nhưng chắc không thường xuyên như em.”
Điền Miêu Miêu nhướng mày: “Sao anh biết em thường dùng?”
“Anh đoán sáng tối đều dùng phải không? Nhất là bây giờ bán đồ nướng, khói dầu nhiều lại càng dưỡng nhiều hơn.”
Điền Miêu Miêu: “...”
Ông chủ Lăng hiểu rất rõ ghê.
“Xe tới rồi.” Lăng Sấm nhìn thấy xe mình đã đặt, nói với Điền Miêu Miêu ở bên cạnh: “Là chiếc này.”
Xe dừng ở trước mặt hai người, Lăng Sấm mở cửa, hơi nghiêng người: “Em vào trước đi.”
“Cám ơn.” Điền Miêu Miêu xách đồ của mình, cúi người ngồi vào, Lăng Sấm còn đưa tay che đầu cho cô. Sau khi hai người ngồi xuống rồi tài xế mới lái xe đi.
Chu Nhất Minh nhìn xe của bọn họ phóng đi mà ghen tị: “Sống cùng một khu sướng thật, có thể chia tiền xe.”
Diêu Trân ở bên cạnh muốn trợn trắng mắt: “...Cậu nghĩ Lăng Sấm sẽ hỏi tiền xe của Miêu Miêu hả? Cậu độc thân là do năng lực cả thấy.”
Chu Nhất Minh: “...”
Cuối cùng Lăng Sấm không hỏi tiền xe của Điền Miêu Miêu thật, sau khi biết Điền Miêu Miêu thích phần quà túi trà anh còn đưa cho cô phần của mình luôn.
Điền Miêu Miêu xách túi lớn nhỏ đồ đạc về nhà, Điền Đậu Đậu đang ngồi trong phòng khách xem TV nhìn thấy cô thì ngạc nhiên: “Chị đi làm phù dâu hay đi nhận quà vậy? Mang nhiều đồ về thế?”
“Đều là quà lưu niệm cô dâu cho phù dâu, không có phần của em đâu.”
“Hừ, keo kiệt.” Điền Đậu Đậu ngồi thẳng dậy, hỏi lại cô: “Hôm nay chị nhận được bao nhiêu phong bao lì xì? Có thể chia cho em một ít được không?”
Điền Miêu Miêu nghĩ rồi cảm thấy cũng được. Cô để đồ xuống rồi lấy ra một đống bao lì xì đưa cho Điền Đậu Đậu: “Mấy cái này cho em hết, từ từ mà đếm.”
“Trời ạ, nhiều vậy á?” Điền Đậu Đậu bị chiều mà sợ, hóa ra chị gái đối xử tốt với cậu vậy!
Lúc Điền Miêu Miêu đi tắm, Điền Đậu Đậu ngồi trong phòng khách mở tất cả bao lì xì ra, cái nào cái nấy cũng chỉ có một đồng, chỉ có một đồng!
“...” Cậu đếm kỹ lại, một đống bao lì xì to như vậy mà chỉ có 42 tệ.
Cậu thật sự nghi ngờ chị gái lười mở bao lì xì.
Cậu lẩm bẩm hai tiếng, nhắn tin cho Chúc Tinh: “Ngày mai tôi đãi Chúc Tinh uống trà sữa!”
Chúc Tinh: Cậu trúng xổ số à?
Điền Đậu Đậu chụp một đống bao lì xì đã mở gửi cho cô bé: Chị tôi cho, một khoản tiền rất lớn, 42 tệ, có thể mua được hai ly trà sữa.”
Chúc Tinh: Chị Miêu Miêu tốt bụng quá!
Điền Đậu Đậu: “...”
Cậu nghĩ Chúc Tinh mới là người tốt.
Ngày hôm sau, Miêu Miêu BBQ mở bán như bình thường, Điền Miêu Miêu có mặt tại cửa Bắc chợ đêm đúng giờ với chiếc xe màu hồng của mình.
Hôm qua cô và Lăng Sấm cùng nghỉ, hôm nay ánh mắt mọi người nhìn họ đều có vẻ mập mờ, cũng may là lúc có nhiều khách hơn thì mọi người đều bận buôn bán nên không tám chuyện nữa.
Sau mười giờ đột nhiên mưa nhỏ, Điền Miêu Miêu sợ trời mưa lớn hơn nên tranh thủ nói với khách đang ngồi ở bàn: “Trời mưa rồi, có muốn tôi đóng gói đồ chưa ăn lại giùm mọi người không?”
Mặc dù trên bàn có một chiếc dù che nhưng cũng không to lắm, nếu lát nữa mưa lớn thì sẽ phiền phức.
“Không sao đâu, bọn tôi ngồi đây ăn, cũng sắp xong rồi.”
“Được rồi, nhưng nếu trời mưa to thì mọi người đi thế nào?” Mọi người ra chợ đêm đều không mang theo dù.
“Xe của tôi đậu gần đây, lát nữa tôi chạy tới là được.”
“Được.” Khách đã nói vậy thì Điền Miêu Miêu cũng không khuyên nữa.
Họ nhất quyết ở lại chợ đêm ăn, nhiều khách hàng khác thấy trời mưa cũng vội vã rời đi, các chủ quán cũng vội vàng đóng cửa hàng, lượng người đến chợ đêm đột nhiên giảm đi.
Một lúc sau, mưa càng lúc càng nặng hạt, chiếc dù không thể ngăn được cơn mưa lớn như thể có thể ngã bất cứ lúc nào, gió thổi mưa vào làm ướt quần áo. May là sau khi cơn mưa này qua đi, mưa nhỏ hơn nhiều, mấy vị khách vừa ở lại đây ăn thịt nướng thanh toán xong tiền bèn nhân cơ hội này lao lên xe.
Lăng Sầm cầm dù đi tới, nhìn cô hỏi: “Em định đóng cửa hàng à?”
Điền Miêu Miêu gật đầu: “Chắc không ai tới nữa đâu, chờ khách ăn xong em dọn nghỉ luôn.”
Còn một người đang chờ đồ nướng, Điền Đậu Đậu và Chúc Tinh đang ở bên trong nướng. Lăng Sấm cất dù đi, nói với cô: “Bên anh dọn sắp xong rồi, để anh dọn giúp em.”
“Vậy thì cảm ơn anh.” Điền Miêu Miêu mỉm cười cảm ơn: “Dù sao đồ nướng hôm nay vẫn chưa bán hết, em bảo Đậu Đậu nướng cho anh để anh mang về ăn được không?”
“Không cần đâu, lát nữa trời sẽ mưa to.” Anh nói, đưa chiếc dù trong tay cho Điền Miêu Miêu: “Em cầm dù đi.”
Điền Miêu Miêu nhìn chiếc dù trong tay, không nhận lấy: “Vậy anh dùng cái gì?”
Lăng Sấm nói: “Anh không sao, chỉ là mưa nhỏ thôi.”
Điền Miêu Miêu nhìn bộ quần áo tương đối khô ráo của anh, nói với anh: “Anh nên cầm dù đi, dù sao đồ của em cũng ướt rồi.”
Khách đang đợi đồ nướng nhìn bọn bọ cười: “Ông chủ Lăng, bà chủ Điền, hai người đã không cần thì chi bằng cho tôi mượn đi?”
Lăng Sấm: “...”
Điền Miêu Miêu: “...”
Cuối cùng cho người khách này mượn dù thật, người đó ở gần chợ đêm nên đi bộ tới, không có mang dù theo, nếu đi bộ về thì sẽ phải dầm mưa thật.
Điền Miêu Miêu đóng gói đồ nướng, thu tiền rồi bắt đầu dọn đồ cùng Lăng Sấm. Điền Đậu Đậu và Chúc Tinh cũng đến giúp đỡ, dọn mọi thứ lên xe không lâu lắm nhưng đồ đều bị ướt cả.
“Về nhớ tắm nước nóng, uống gói thuốc bột coi chừng cảm.” Lăng Sấm nhìn nước mưa trên trán Điền Miêu Miêu, lấy mấy tờ khăn giấy ra lau cho cô.
Điền Đậu Đậu thấy vậy vội vàng làm theo: “Chúc Tinh, trên mặt cậu cũng có nước, để tôi lau cho cậu.”
“Cám ơn, tôi tự làm được.” Chúc Tinh cũng lấy mấy tờ khăn giấy ra lau nước mưa trên mặt.
Điền Đậu Đậu trầm mặc, nhìn cô bé rồi nói: “Cậu lau nước trên mặt giúp tôi được không?”
“...” Chúc Tinh không nói gì chỉ lườm cậu, rút mấy giờ khăn giấy nhét vào tay cậu.
“Tranh thủ mưa nhỏ mau về thôi.” Điền Miêu Miêu không để ý tới Điền Đậu Đậu và Chúc Tinh bên kia, chỉ nói với Lăng Sấm, “Để lát mưa lớn lái xe cũng không an toàn.”
“Ừm, vậy anh về đây, về đến nhà nhớ gửi tin nhắn cho anh.”
“Được.” Điền Miêu Miêu thấy anh về rồi mới lái xe đồ ăn rời khỏi cửa Bắc chợ đêm.
Vừa đến cổng chung cư mưa lại bắt đầu lớn hơn, lớn hơn cả lần trước, gió thổi mạnh vù vù.
“Cũng may là đưa Chúc Tinh về trước.” Điền Miêu Miêu đỗ xe, mang những xiên thịt còn lại lên lầu với Điền Đậu Đậu: “Chỉ có thể tự ăn mấy thứ này thôi.”
Điền Đậu Đậu nói: “Nếu chúng ta có một cửa tiệm sẽ không sợ trời mưa rồi.”
“Vậy chúng ta phải rời khỏi cửa Bắc chợ đêm?” Điền Miêu Miêu liếc cậu.
Điền Đậu Đậu hiểu ý gật đầu nói: “Cũng đúng, sao chị với ông chủ Lăng có thể tách ra được.”
Điền Miêu Miêu: “...”
Cô nói đâu phải ý này.
Cô đi tới chỗ Lăng Sấm, nhìn qua rồi hỏi Chu Khải Tinh ở bên cạnh: “Anh ấy không sao chứ?”
Chu Khải Tinh nói: “Chắc là hơi buồn ngủ thôi, lại còn uống rượu lúc bụng đói nữa, ngủ một lát là ổn ấy mà.”
“Ừm.” Điền Miêu Miêu gật đầu, không nói thêm gì nữa, hôm nay Lăng Sấm cũng đến nhà trai từ sáng sớm, lúc đón cô dâu cũng rất lâu.
Lăng Sấm ngủ khoảng nửa tiếng mới tự tỉnh giấc, Điền Miêu Miêu thấy anh mở mắt thì hỏi: “Dậy rồi à? Cảm thấy sao?”
“Ừm, tốt hơn lúc nãy nhiều.” Lăng Sấm xoa tóc mình, đứng dậy rót cho mình chút nước, “Lúc anh ngủ Chu Nhất Minh đang hát, tỉnh dậy rồi vẫn là cậu ấy.”
Chu Nhất Minh đang ca hát say mê dừng lại một chút rồi mới hát tiếp. Chu Khải Tinh lấy điện thoại di động gửi tin nhắn cho mấy người Điền Miêu Miêu: “Lát nữa mấy đứa cháu của tôi cũng muốn qua nên mọi người muốn hát thì tranh thủ đi, đợi lát nữa bọn nó tới là không giành được micro đâu.”
Lăng Sấm không có hứng thú nhưng lại thấy trước đó Điền Miêu Miêu hát rất vui vẻ nên phàn nàn với Chu Khải Tinh: “Không thể đặt phòng khác à?”
“Trước đó tôi cũng không biết có bao nhiêu người đến nên cũng chỉ đặt phòng lớn, giờ hết phòng rồi.” Trong đám cưới thì người bình thường ăn xong đều sẽ rời đi, ở lại uống trà ca hát thường là họ hàng hoặc bạn bè rất thân, “Hay là tôi với Phạm Hinh Dư đến quán trà chơi mạt chược rồi nhường chỗ này cho các cậu?”
Những người ở quán trà uống trà chơi mạt chược toàn là bề trên, Phạm Hinh Dư cũng không muốn đến lắm: “Em không muốn xã giao với người lớn đâu, hay là anh qua đó một mình đi, em ở bên này với bọn họ.”
Chu Khải Tinh biết cô không thích mấy trường hợp này nên nhắm tới Chu Nhất Minh: “Vậy lát nữa Chu Nhất Minh qua đó với anh, bên này để lại cho mấy người khác đi?”
Chu Nhất Minh: “...”
Cậu cũng không muốn ứng phó với trưởng bối!
Điện thoại Chu Khải Tinh lại rung lên, đọc xong tin nhắn thì nhìn về phía Lăng Sấm, đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, quan tâm hỏi han: “Cậu không định hát một bài à?”
Lăng Sấm cầm ly nước trong tay, ngẩng đầu uống một ngụm: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, tôi không lạ gì dáng vẻ này của cậu đâu.”
“...” Chu Khải Tinh cười khô khan, nói với anh: “Thì là Đinh Dao đó, không biết sao cô ấy nghe nói hôm nay tôi kết hôn, còn biết cậu là phù rể nên muốn tôi khuyên nhủ cậu giúp.”
Lăng Sấm nghiêng người nhìn anh, nói: “Khuyên tôi cái gì?”
“Là chuyện công việc.” Chu Khải Tinh nói: “Tôi cũng đã xem qua công ty của họ rồi, quả thật không tệ, cậu cũng đâu thể cứ bán cơm chiên ở cửa Bắc chợ đêm mãi được đúng không?”
Lăng Sấm khẽ hừ, nâng mắt lên: “Cũng không phải là không thể, biết đâu còn mở chi nhánh trên toàn quốc nữa?”
Chu Khải Tinh: “...”
Thôi, nếu là Lăng Sấm thì chắc là có thể làm được thật
“Chuyện của tôi tự tôi hiểu rõ, ngược lại là cậu..” Lăng Sấm nhìn anh ấy với vẻ cười nhạo: “Phạm Hinh Dư có biết cậu lén thêm WeChat của hoa khôi khoa chúng ta không?”
“...Sao lại gọi là lén thêm chứ, chẳng phải tôi vì cậu à!” Chu Khải Tinh biết mình không nên đồng ý giúp đỡ Đinh Dao.
Khi hai người đang nói chuyện thì cửa phòng riêng bị đẩy ra, sau khi đám cháu trai cháu gái của Chu Khải Tinh đến thì trong phòng trở nên ầm ĩ hơn rất nhiều.
Chu Nhất Minh đưa micro cho bọn họ, cậu đến quán trà với Chu Khải Tinh. Buổi tối còn có một bữa cơm tối ở khách sạn, người ăn không nhiều nhưng món ăn cũng không tệ lắm.
Ăn tối xong cũng không náo động phòng gì, Lăng Sấm gọi xe định về chung với Điền Miêu Miêu.
“Hôm nay đi xe hoa tới nên anh không lái xe.” Lăng Sấm đặt xe xong đứng bên cạnh Điền Miêu Miêu, “Anh bảo tài xế đưa em về trước.”
“Được.” Điền Miêu Miêu cầm món quà lưu niệm Phạm Hinh Dư tặng cho mình, Lăng Sấm cũng cầm một chiếc túi giấy cùng kiểu dáng. Điền Miêu Miêu cúi đầu tò mò hỏi: “Quà lưu niệm cho phù rể phù dâu có giống nhau không?”
“Chắc là giống nhau, anh chưa mở ra.” Lăng Sấm nói, sau đó cũng cúi đầu nhìn xuống, “Bên trong của em là cái gì?”
“Có một bộ sản phẩm chăm sóc da. Phù rể cũng dùng sản phẩm chăm sóc da à?”
“...” Lăng Sấm không ngờ họ lại tặng sản phẩm chăm sóc da, anh lấy hộp quà trong túi giấy mở ra xem: “Quả nhiên cũng là sản phẩm chăm sóc da.”
“Nhưng của anh là dành cho nam, của em là dành cho nữ, lại còn nhiều hơn anh nữa!” Điền Miêu Miêu đi tới nhìn xem, nói với Lăng Sấm: “Hương cũng chia làm của nam riêng nữ riêng.”
Lăng Sấm cười hỏi cô: “Vậy túi trà thì sao, có chia nam nữa không?”
“Túi trà thì lại giống nhau, ha ha ha.” Điền Miêu Miêu nhìn Lăng Sấm mấy lần, tò mò hỏi anh: “Bình thường anh có dùng mỹ phẩm không? Trông da anh đẹp lắm.”
Lăng Sấm nói: “Cũng có dùng nhưng chắc không thường xuyên như em.”
Điền Miêu Miêu nhướng mày: “Sao anh biết em thường dùng?”
“Anh đoán sáng tối đều dùng phải không? Nhất là bây giờ bán đồ nướng, khói dầu nhiều lại càng dưỡng nhiều hơn.”
Điền Miêu Miêu: “...”
Ông chủ Lăng hiểu rất rõ ghê.
“Xe tới rồi.” Lăng Sấm nhìn thấy xe mình đã đặt, nói với Điền Miêu Miêu ở bên cạnh: “Là chiếc này.”
Xe dừng ở trước mặt hai người, Lăng Sấm mở cửa, hơi nghiêng người: “Em vào trước đi.”
“Cám ơn.” Điền Miêu Miêu xách đồ của mình, cúi người ngồi vào, Lăng Sấm còn đưa tay che đầu cho cô. Sau khi hai người ngồi xuống rồi tài xế mới lái xe đi.
Chu Nhất Minh nhìn xe của bọn họ phóng đi mà ghen tị: “Sống cùng một khu sướng thật, có thể chia tiền xe.”
Diêu Trân ở bên cạnh muốn trợn trắng mắt: “...Cậu nghĩ Lăng Sấm sẽ hỏi tiền xe của Miêu Miêu hả? Cậu độc thân là do năng lực cả thấy.”
Chu Nhất Minh: “...”
Cuối cùng Lăng Sấm không hỏi tiền xe của Điền Miêu Miêu thật, sau khi biết Điền Miêu Miêu thích phần quà túi trà anh còn đưa cho cô phần của mình luôn.
Điền Miêu Miêu xách túi lớn nhỏ đồ đạc về nhà, Điền Đậu Đậu đang ngồi trong phòng khách xem TV nhìn thấy cô thì ngạc nhiên: “Chị đi làm phù dâu hay đi nhận quà vậy? Mang nhiều đồ về thế?”
“Đều là quà lưu niệm cô dâu cho phù dâu, không có phần của em đâu.”
“Hừ, keo kiệt.” Điền Đậu Đậu ngồi thẳng dậy, hỏi lại cô: “Hôm nay chị nhận được bao nhiêu phong bao lì xì? Có thể chia cho em một ít được không?”
Điền Miêu Miêu nghĩ rồi cảm thấy cũng được. Cô để đồ xuống rồi lấy ra một đống bao lì xì đưa cho Điền Đậu Đậu: “Mấy cái này cho em hết, từ từ mà đếm.”
“Trời ạ, nhiều vậy á?” Điền Đậu Đậu bị chiều mà sợ, hóa ra chị gái đối xử tốt với cậu vậy!
Lúc Điền Miêu Miêu đi tắm, Điền Đậu Đậu ngồi trong phòng khách mở tất cả bao lì xì ra, cái nào cái nấy cũng chỉ có một đồng, chỉ có một đồng!
“...” Cậu đếm kỹ lại, một đống bao lì xì to như vậy mà chỉ có 42 tệ.
Cậu thật sự nghi ngờ chị gái lười mở bao lì xì.
Cậu lẩm bẩm hai tiếng, nhắn tin cho Chúc Tinh: “Ngày mai tôi đãi Chúc Tinh uống trà sữa!”
Chúc Tinh: Cậu trúng xổ số à?
Điền Đậu Đậu chụp một đống bao lì xì đã mở gửi cho cô bé: Chị tôi cho, một khoản tiền rất lớn, 42 tệ, có thể mua được hai ly trà sữa.”
Chúc Tinh: Chị Miêu Miêu tốt bụng quá!
Điền Đậu Đậu: “...”
Cậu nghĩ Chúc Tinh mới là người tốt.
Ngày hôm sau, Miêu Miêu BBQ mở bán như bình thường, Điền Miêu Miêu có mặt tại cửa Bắc chợ đêm đúng giờ với chiếc xe màu hồng của mình.
Hôm qua cô và Lăng Sấm cùng nghỉ, hôm nay ánh mắt mọi người nhìn họ đều có vẻ mập mờ, cũng may là lúc có nhiều khách hơn thì mọi người đều bận buôn bán nên không tám chuyện nữa.
Sau mười giờ đột nhiên mưa nhỏ, Điền Miêu Miêu sợ trời mưa lớn hơn nên tranh thủ nói với khách đang ngồi ở bàn: “Trời mưa rồi, có muốn tôi đóng gói đồ chưa ăn lại giùm mọi người không?”
Mặc dù trên bàn có một chiếc dù che nhưng cũng không to lắm, nếu lát nữa mưa lớn thì sẽ phiền phức.
“Không sao đâu, bọn tôi ngồi đây ăn, cũng sắp xong rồi.”
“Được rồi, nhưng nếu trời mưa to thì mọi người đi thế nào?” Mọi người ra chợ đêm đều không mang theo dù.
“Xe của tôi đậu gần đây, lát nữa tôi chạy tới là được.”
“Được.” Khách đã nói vậy thì Điền Miêu Miêu cũng không khuyên nữa.
Họ nhất quyết ở lại chợ đêm ăn, nhiều khách hàng khác thấy trời mưa cũng vội vã rời đi, các chủ quán cũng vội vàng đóng cửa hàng, lượng người đến chợ đêm đột nhiên giảm đi.
Một lúc sau, mưa càng lúc càng nặng hạt, chiếc dù không thể ngăn được cơn mưa lớn như thể có thể ngã bất cứ lúc nào, gió thổi mưa vào làm ướt quần áo. May là sau khi cơn mưa này qua đi, mưa nhỏ hơn nhiều, mấy vị khách vừa ở lại đây ăn thịt nướng thanh toán xong tiền bèn nhân cơ hội này lao lên xe.
Lăng Sầm cầm dù đi tới, nhìn cô hỏi: “Em định đóng cửa hàng à?”
Điền Miêu Miêu gật đầu: “Chắc không ai tới nữa đâu, chờ khách ăn xong em dọn nghỉ luôn.”
Còn một người đang chờ đồ nướng, Điền Đậu Đậu và Chúc Tinh đang ở bên trong nướng. Lăng Sấm cất dù đi, nói với cô: “Bên anh dọn sắp xong rồi, để anh dọn giúp em.”
“Vậy thì cảm ơn anh.” Điền Miêu Miêu mỉm cười cảm ơn: “Dù sao đồ nướng hôm nay vẫn chưa bán hết, em bảo Đậu Đậu nướng cho anh để anh mang về ăn được không?”
“Không cần đâu, lát nữa trời sẽ mưa to.” Anh nói, đưa chiếc dù trong tay cho Điền Miêu Miêu: “Em cầm dù đi.”
Điền Miêu Miêu nhìn chiếc dù trong tay, không nhận lấy: “Vậy anh dùng cái gì?”
Lăng Sấm nói: “Anh không sao, chỉ là mưa nhỏ thôi.”
Điền Miêu Miêu nhìn bộ quần áo tương đối khô ráo của anh, nói với anh: “Anh nên cầm dù đi, dù sao đồ của em cũng ướt rồi.”
Khách đang đợi đồ nướng nhìn bọn bọ cười: “Ông chủ Lăng, bà chủ Điền, hai người đã không cần thì chi bằng cho tôi mượn đi?”
Lăng Sấm: “...”
Điền Miêu Miêu: “...”
Cuối cùng cho người khách này mượn dù thật, người đó ở gần chợ đêm nên đi bộ tới, không có mang dù theo, nếu đi bộ về thì sẽ phải dầm mưa thật.
Điền Miêu Miêu đóng gói đồ nướng, thu tiền rồi bắt đầu dọn đồ cùng Lăng Sấm. Điền Đậu Đậu và Chúc Tinh cũng đến giúp đỡ, dọn mọi thứ lên xe không lâu lắm nhưng đồ đều bị ướt cả.
“Về nhớ tắm nước nóng, uống gói thuốc bột coi chừng cảm.” Lăng Sấm nhìn nước mưa trên trán Điền Miêu Miêu, lấy mấy tờ khăn giấy ra lau cho cô.
Điền Đậu Đậu thấy vậy vội vàng làm theo: “Chúc Tinh, trên mặt cậu cũng có nước, để tôi lau cho cậu.”
“Cám ơn, tôi tự làm được.” Chúc Tinh cũng lấy mấy tờ khăn giấy ra lau nước mưa trên mặt.
Điền Đậu Đậu trầm mặc, nhìn cô bé rồi nói: “Cậu lau nước trên mặt giúp tôi được không?”
“...” Chúc Tinh không nói gì chỉ lườm cậu, rút mấy giờ khăn giấy nhét vào tay cậu.
“Tranh thủ mưa nhỏ mau về thôi.” Điền Miêu Miêu không để ý tới Điền Đậu Đậu và Chúc Tinh bên kia, chỉ nói với Lăng Sấm, “Để lát mưa lớn lái xe cũng không an toàn.”
“Ừm, vậy anh về đây, về đến nhà nhớ gửi tin nhắn cho anh.”
“Được.” Điền Miêu Miêu thấy anh về rồi mới lái xe đồ ăn rời khỏi cửa Bắc chợ đêm.
Vừa đến cổng chung cư mưa lại bắt đầu lớn hơn, lớn hơn cả lần trước, gió thổi mạnh vù vù.
“Cũng may là đưa Chúc Tinh về trước.” Điền Miêu Miêu đỗ xe, mang những xiên thịt còn lại lên lầu với Điền Đậu Đậu: “Chỉ có thể tự ăn mấy thứ này thôi.”
Điền Đậu Đậu nói: “Nếu chúng ta có một cửa tiệm sẽ không sợ trời mưa rồi.”
“Vậy chúng ta phải rời khỏi cửa Bắc chợ đêm?” Điền Miêu Miêu liếc cậu.
Điền Đậu Đậu hiểu ý gật đầu nói: “Cũng đúng, sao chị với ông chủ Lăng có thể tách ra được.”
Điền Miêu Miêu: “...”
Cô nói đâu phải ý này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.