Ở Chung Thì Có Sao Đâu

Chương 10

Tử Trừng

31/07/2014

Phần 1

"Nên chuẩn bị cái gì đây? Đồ của cậu ít như vậy, nếu đem cũ đồ vứt đi, vậy cũng chỉ đem đi được vài món."

Mỹ Hà rất là hiếu thảo, phần lớn tiền lương kiếm được đều gửi về nhà hiếu kính cha mẹ, còn bản thân thì hết sức tiết kiệm. "Cậu lấy cái gì cần thôi, còn dư lại thì nói chủ nhà tìm người tới thanh lý, không còn nhiều thời gian đâu."

Mỹ Hà sau khi nghe, động tác dọn dẹp đột nhiên ngừng lại, ưỡn thẳng lưng, quay đầu nhìn về Gia Gia. "Xin lỗi Gia Gia, mình sắp chuyển đi rồi, để lại mình cậu ở đây, mình thấy rất xấu hổ."

"Cậu đang nói vớ vẩn gì vậy?"

Ngô Gia Gia chau mày, cầm con búp bê trê giường ném về phía cô. "Đó là vừa bắt đầu hai chúng ta đúng lúc không tìm được công việc tốt mới có thể bất đắc dĩ ở chung với nhau, hôm nay nếu là mình tìm được công việc, may mắn được công ty cho ở ký túc xá gì đó, mình cũng sẽ bỏ cậu lại mà đi, có cái gì phải nói xin lỗi!"

"Gia Gia. . . . . ."

Mỹ Hà buông đồ trên tay, ngồi xuống một chỗ trống trên giường, vô cùng nghiêm túc nhìn Gia Gia. "Có cần mình gọi Nhiếp. . . . . ."

"Stop!"

Tay cô giơ lên, che trước miệng Mỹ Hà 3 cm, ngăn cản cô tiếp tục nói"Cậu đừng bảo bạn trai tìm việc cho mình, con người mình không có gì cả, nhưng có khí phách." Học chung bốn năm, lại thêm tình cảm ở chung ba năm cũng không uổng phí, Cao Mỹ Hà vừa mở miệng, cô đã biết Mỹ Hà muốn nói cái gì.

Cao Mỹ Hà kéo tay cô xuống, không nhịn được cười ra tiếng. "Vậy ý của cậu là mình không có khí phách sao?"

Mặc dù Nhiếp Quân ngoài miệng không nói, nhưng trong nội tâm cô hiểu rõ ràng, mình quả thật là "đi cửa sau", hoàn toàn dựa vào quan hệ với Nhiếp Quân mới có công việc này.

"Cậu không tính! Anh ta là bạn trai cậu, về sau nói không chừng sẽ thành chồng, căn bản không cần phân biệt rõ ràng như vậy."

Ngô Gia Gia lập tức nói ra sự khác nhau giữa cô và Mỹ Hà.

Không ngờ lời của cô khiến Mỹ Hà mất hồn, cúi đầu không nói chuyện nữa.

"Mỹ Hà? Sao không nói?"

Ngô Gia Gia nhạy cảm phát hiện cô rất lạ, không nhịn được hỏi.

"Không có gì đâu!"

Mỹ Hà cười với cô, nhưng nụ cười kia xem ra rất không tự nhiên.

"Cậu cho là mình mới quen cậu ngày một ngày hai sao?"

Ngô Gia Gia lạnh lùng nheo mắt nhìn cô, không tin sự thoái thác của cô. "Nói! Anh ta ức hiếp cậu hả?" Trời sinh tính nhiều chuyện, cô vén tay áo lên, bày ra bộ dạng muốn dạy dỗ Nhiếp Quân.

"Không có, anh ấy không có ức hiếp mình." Mỹ Hà lắc đầu, không muốn lừa gạt bạn tốt. "Anh ấy chỉ là . . . . . Không có ý định kết hôn mà thôi."

"Kết hôn? Mình nghe hai chữ “kết hôn” sao?"

Ngô Gia Gia khoa trương quát: "Không phải cậu chứ, còn trẻ như vậy đã muốn gả cho anh ta? Đó không phải là quá lợi cho tên kia sao?"

Mỹ Hà cũng như cô, vừa tốt nghiệp đã làm việc, tiền kiếm được không nhiều lắm nhưng vẫn tạm, có thể nói không đủ để vui chơi.

Bây giờ có cô gái trẻ nào không điên cuồng chơi đùa khắp nơi, đợi đến khi trưởng thành hơn rồi tìm người gả cho mình? Tuy nói Nhiếp Quân đúng là đối tượng tốt hiếm có, nhưng mà không cần cái gì cũng còn chưa kịp chơi đã lập gia đình chứ?

"Gia Gia, cậu hiểu lầm ý mình rồi."

Nhét bậy quần áo trên giường, cô giả bộ sửa sang lại, thực ra là không dám nhìn mắt Ngô Gia Gia. "Mình là nói đời này anh ấy không thể kết hôn."

Ngô Gia Gia ngẩn người, giống như cô nói ngôn ngữ ngoài hành tinh, cả người sững ra ở đó.

"Không kết hôn? Bất kì ai cũng không cưới?"

Một hồi lâu sau, Gia Gia tỉnh táo lại.

"Ừ." Mỹ Hà gật đầu.

"Bao gồm cả cậu?" Gia Gia lại hỏi.

"Bao gồm mình."



Mỹ Hà vẫn như cũ cho cô câu trả lời khẳng định.

"Chậc! Vậy cậu còn gặp gỡ anh ta làm gì!"

Đừng xem bộ dáng dũng cảm dám yêu dám hận của Ngô Gia Gia, tính cách của cô ấy thật ra so với Mỹ Hà còn rất bảo thủ, nghe Mỹ Hà nói như thế, cả người phát điên lên. "Chỉ muốn ở chung, không muốn kết hôn là như thế nào? Hả? Anh ta muốn có quyền lợi lên giường, nhưng không nghĩ đến nghĩa vụ thanh toán sao? Trên đời này nào có chuyện dễ dàng như vậy, anh đến cùng có phải đàn ông hay không?!"

"Không phải như vậy, Gia Gia, anh ấy không có gạt mình, ngay từ lúc bắt đầu anh ấy đã nói thẳng với mình rồi, là mình cam tâm tình nguyện ở chung với anh ấy!"

Cao Mỹ Hà vội vàng kéo cô, cố gắng trấn an cảm xúc của cô.

Lời của cô thần kỳ đã làm xoa dịu cơn nóng nảy của Ngô Gia Gia, Ngô Gia Gia yên lặng nhìn cô, đột nhiên cảm thấy mình không hiểu rõ lắm cô gái trước mắt này.

Cô có thật là bạn tốt Cao Mỹ Hà mà mình luôn hiểu không? Trong chốc lát Ngô Gia Gia không xác định được.

"Bởi vì mình yêu anh ấy, cho nên mình nguyện ý sống chung với anh ấy; bởi vì mình yêu anh ấy, chỉ cần có thể ở bên anh ấy, coi như không có giấy chứng nhận kia cũng không sao."

Cao Mỹ Hà đỏ mắt, không xấu hổ mà giải thích tình cảm của mình với Nhiếp Quân.

Nghe vậy, đầu Ngô Gia Gia thật là đau.

Cô cho là đây chẳng qua là tình tiết trong phim truyền hình để chiếm được tỉ lệ người xem TV mà diễn xuất khoa trương lại giả tạo như vậy, không ngờ ở trong cuộc sống hiện thực lại có đứa ngốc đến thế, hơn nữa còn là bạn thân nhất của mình.

"Cậu. . . . . . yêu anh ta?" Cô ngập ngừng hỏi lại.

"Đúng, mình yêu anh ấy."

Càng ở chung với anh, sự lệ thuộc vào anh cũng không khỏi tăng thêm, quay đầu nhìn lại tình cảm này thì cô mới phát hiện ra mình đã sớm sa chân vào vũng bùn, không thể tự kiềm chế.

"Bởi vì yêu, cho nên cái gì cũng không để ý?"

Cái luận điểm này hình như rất cảm động lòng người, nhưng hiển nhiên không thích hợp với người có tính cách mạnh mẽ như cô.

"Ừ." Mỹ Hà khẳng định gật đầu.

"Vậy thì không có gì đáng nói."

Ngô Gia Gia chậm rãi bò xuống giường, quyết định không hỏi tới chuyện tình cảm của bạn tốt nữa."Mặc kệ cậu quyết định cái gì, tớ vẫn là câu nói kia, ‘hi vọng cậu hạnh phúc’! Vậy mình về phòng nghỉ ngơi trước đó, bye.”

Tình yêu của Mỹ Hà là vấn đề nan giải, không phải người có đầu óc đơn giản, không chịu thua như cô có thể giải đáp, tất cả giao cho ông trời an bài đi, cô chỉ hi vọng Mỹ Hà chọn đúng đường, đừng để bị tình yêu đẩy đến kết cục đau lòng.

Cao Mỹ Hà nhìn bóng lưng bạn tốt dần dần biến mất khỏi tầm mắt mới tiếp tục dọn dẹp, đem hành lý bỏ vào thùng giấy đóng lại . . . . . .

Phần 2

Thật vất vả Nhiếp Quân với Cao Mỹ Hà mới bắt đầu ở chung, thời gian ở bên nhau tăng thêm, nhưng vô cùng kỳ lạ chính là, lời của bọn họ hình như ít đi.

Có lẽ bởi vì Nhiếp Quân vội vàng phát triển công việc kinh doanh ra ngoài lãnh thổ Đài Loan, cũng có lẽ là bởi vì Cao Mỹ Hà đã bắt đầu quen với đồng nghiệp, bên cạnh có bạn mới có thể chia sẻ những chuyện mới mẻ, vì vậy hai người ở chung một chỗ trừ làm tình, đề tài càng ngày càng trở nên ít.

Là tình cảm hai bên trở nên nhạt nhẽo rồi sao? Thật ra thì không phải vậy.

Cao Mỹ Hà biết Nhiếp Quân rất bận, tất nhiên không muốn anh tốn quá nhiều thời gian quý giá để chăm sóc cô, cho nên gặp vấn đề cá nhân đều cố gắng tự giải quyết, hơn nữa cố gắng ít tiếp xúc với đồng nghiệp nam có thiện cảm với cô để không ảnh hưởng đến tâm trạng của anh, luôn trực tiếp từ chối những lời mời hẹn đó.

Chỉ cần là chuyện cô cho là mình có thể xử lý thì đều gánh trách nhiệm, chỉ cần Nhiếp Quân yêu cô, thương cô, cô liền cam nguyện chấp nhận ở bên cạnh anh làm một người phụ nữ không nói nhiều.

Vậy Nhiếp Quân không phát hiện cô càng ngày càng trở nên im lặng sao?

Trên thực tế anh phát hiện rồi, chỉ là cái gì cũng không nói.

Lượng công việc của anh bây giờ quá lớn, gần như chiếm hết tất cả thời gian, Nhiếp Quân bi thảm phát hiện mình lại không dư được thời gian để trò chuyện với cô, không thể làm gì khác hơn là buồn phiền giải quyết xong công việc trên tay rồi lại nói.

Dù sao bên kia bà ngoại đã thông báo, cổ phần Nghiêm thị vẫn nằm vững vàng trong tay anh, anh sơ suất lơ là sự trầm mặc của cô, chỉ vì cô vẫn luôn đợi bên cạnh anh, mà bản thân anh thì không ngừng dùng hết sức lực làm cho sự nghiệp mở rộng.

Tình yêu hai người ở đây đang trong trạng thái thần không biết quỷ không hay, lén lút đã nhiều ngày rồi, mà trong lúc này, nhà họ Nghiêm cũng xảy ra rất nhiều chuyện vui.

Thân thể Trịnh Tố Linh từ từ khỏe mạnh không nói, các hạng mục kinh doanh của nhà họ Nghiêm không ngừng phát triển, vả lại trưởng tôn nhà họ Nghiêm – Nghiêm Hâm và cháu ngoại trai – Mục Phong bất ngờ kết hôn, ngay cả gia đình bác sĩ cũng truyền ra tin vui, cảm giác khí thế toàn gia tộc thịnh vượng đến không gì có thể ngăn cản.

Nhưng người nổi tiếng thì nhiều thị phi, khi tất cả mọi người hâm mộ sự suôn sẻ của gia tộc Nghiêm thị thì tự nhiên sẽ có người muốn phá hư, vì vậy người duy nhất không có truyền ra tin vui - Nhiếp Quân trở thành mục tiêu cho mọi người công kích, không may trở thành nam chính tốt nhất được truyền thông săn đón và bị mọi người bàn tán.

May mắn Cao Mỹ Hà rất khiêm tốn che giấu tình cảm hai người, vì vậy chuyện cô và Nhiếp Quân ở chung một chỗ cũng không bị truyền thông phát hiện, chỉ là Nhiếp Quân lại không may mắn như thế, cứ hai ba ngày thì có trang đầu trên báo, không phải là cùng một người mẫu đại diện công ty ăn cơm thì là hẹn hò với nữ nghệ sĩ nổi tiếng kia, làm cho Trịnh Tố Linh tức giận, gọi điện thoại gấp đòi Nhiếp Quân về đại trạch hỏi.



"Đây đa số là xã giao kinh doanh thôi, không có gì đáng ngại đâu bà ngoại." Nhiếp Quân bình tĩnh trả lời.

"Con nói không có gì đáng ngại thì người khác cũng sẽ tin tưởng con không có gì sao?"

Trịnh Tố Linh tức giận ở trong đại sảnh đi tới đi lui, tức giận nói: "Còn nữa, con định ăn nói như thế nào với Mỹ Hà?"

"Tình cảm của chúng ta vẫn rất ổn định, cô ấy rất tin tưởng con." Nhiếp Quân nhún nhún vai, không đặt nhắc nhở của bà ngoại trong lòng.

Những ngày gần đây, anh bận đến không có thời gian ở bên Mỹ Hà, nhưng cũng chưa từng nghe cô nói bất kỳ một câu câu oán hận nào, mà tin tức trên báo nhìn mãi cũng quen mắt, không chỉ anh, có lúc Nghiêm Hâm và Mục Phong cũng sẽ lên báo, Mỹ Hà cũng quen rồi.

"Quân Nhi, quá mức tự phụ cũng không phải chuyện tốt."

Trịnh Tố Linh nhíu mày, đối với sự tự phụ của cháu trai có chút bất mãn: "Con có để ý Mỹ Hà gần đây càng ngày càng im lặng, càng không thích cười sao? Có không?"

"Bà ngoại, rốt cuộc bà muốn nói cái gì?"

Nhiếp Quân lo lắng ở trên ghế sofa đổi tư thế, nhìn chằm chằm ánh mắt lộ ra phòng bị của bà ngoại.

"Bà chỉ hỏi con một câu."

Đứa ngốc Mỹ Hà này, ngây thơ trả giá cũng không biết tranh thủ, thân là bạn bè của nó cũng có thể là bà ngoại chồng tương lai, Trịnh Tố Linh nói gì cũng phải vì cô mà tranh thủ bảo đảm. "Các con qua lại cũng được một thời gian rồi, khi nào thì con cưới Mỹ Hà vào cửa?"

"Bà ngoại, bà hẳn là biết con sẽ không kết hôn."

Yết hầu của anh như bị nghẹn lại, như có cái gì đó vô hình đang bám chặt cổ anh khiến hô hấp trở nên khó khăn.

"Cho nên tình yêu Mỹ Hà dành cho con không đủ để thay đổi con, mà con cũng không đủ yêu nó, cho nên không chịu vì nó mà thay đổi."

Trịnh Tố Linh sáng tỏ rồi, trong bụng vì đứa nhỏ thiện lương Cao Mỹ Hà mà cảm thấy cực kỳ đau lòng.

"Bà ngoại, là Mỹ Hà oán than gì với bà đúng không?"

Tầm mắt Nhiếp Quân nhìn chằm chằm bà ngoại, anh không hiểu tại sao bà ngoại lại đột nhiên nói với anh những chuyện này, cũng không rõ trong lòng bà ngoại đang tính cái gì, nhưng anh thề, anh thật sự ngửi thấy mùi âm mưu.

"Mỹ Hà không nói gì, mỗi lần bà hỏi nó, nó đều chỉ có một đáp án, chính là con rất tốt với nó, rất quan tâm cũng rất thương nó."

Bà cầm ly trà trên bàn lên uống một ngụm, hạ lệnh đuổi cháu. "Bà biết bà nên làm gì rồi, con có thể đi về."

"Bà ngoại!"

Bà ngoại phản ứng càng lạnh nhạt, mí mắt anh càng thấy bất an. "Bà tính làm gì Mỹ Hà?"

"Con cho rằng bà sẽ làm gì với Mỹ Hà?"

Trịnh Tố Linh trừng mắt nhìn anh, chậm rãi đem ly trà đặt xuống bàn. "Bà chỉ muốn tìm lại Cao Mỹ Hà vui vẻ trước kia thôi."

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Cao Mỹ Hà cảm giác có người vuốt ve gò má mình, bàn tay kia có chút lạnh lẽo, làm cô từ trong mộng tỉnh lại.

"Nhiếp Quân?"

Đứng bên giường là bóng dáng cao lớn mà quen thuộc, cô vô cùng tự nhiên nở nụ cười với anh. "Anh đã về rồi? Xin lỗi, em vốn là muốn chờ anh nhưng lại không cẩn thận ngủ thiếp đi."

"Em mệt thì cứ ngủ trước, không cần chờ anh, không sao đâu."

Anh cởi áo khoác xuống, treo ở giá áo bên cạnh cửa.

Cô luôn khéo hiểu lòng người như thế, luôn không cần người khác mọi lúc mọi nơi luôn bên cạnh mình khiến anh cảm thấy rất an tâm, bà ngoại nhất định là quá lo lắng, mới có thể nói có nói không.

"Em. . . . . ." Chỉ là muốn nói chuyện với anh.

Còn chưa kịp kể xong, môi của cô đã bị anh ngăn chặn. "Nhiếp Quân. . . . . ."

"Xuỵt, để cho anh yêu em."

Không biết được là gần đây áp lực công việc lớn, hay là lời nói xúc động của bà ngoại làm lòng anh không yên tâm, bây giờ anh không muốn nói gì cả, chỉ muốn ôm cô, yêu cô, giống như dựa vào cái này để chứng minh cô sẽ luôn ở trong căn nhà này, ở trong vòng bảo vệ của anh

~~~ HẾT CHƯƠNG 10 ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ở Chung Thì Có Sao Đâu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook