Chương 16:
Lưu Thủy Thủy
22/01/2022
Thậm chí còn tò mò mà hỏi Lâm Dạng: “Nếu mà chú cũng đi thi, thì liệu có dễ dàng đỗ như vậy không nhỉ?” Lâm Dạng liếc nhìn anh một cái. Ông chú này là một người toàn có những cái suy nghĩ rất kì lạ. Đừng có nhìn cậu cả ngày chỉ biết lăn lộn trên giường với Chung Kế Chi, có đôi khi còn lười biếng đến không muốn đi học nữa, nhưng sau đó lại lặng thầm mà cố gắng biết bao nhiêu. Lâm Dạng cũng chỉ nói qua loa đơn giản mà thôi, nhưng cậu đã nỗ lực nhiều như thế nào thì chỉ có cậu mới biết rõ nhất. “Chú có thể thử làm bài kiểm tra này xem.” Vì không muốn đả kích vào sự tự tin của ông chú kia, Lâm Dạng vẫn không nói lời trong lòng ra.
Chung Kế Chi cũng chỉ tò mò hỏi mà thôi, anh không muốn làm bài kiểm tra chút nào đâu. Anh đã lớn tuổi rồi, không thể nhớ hết mấy kiến thức ấy nữa, lại còn không thông minh được như Lâm Dạng.
Khi Lâm Dạng bước chân vào cánh cổng trường đại học một lần nữa, trong lòng của cậu có chút xúc động. Đã sống uổng phí hai năm liền, giờ lại bắt đầu cắp sách đi học như một sinh viên năm nhất. Không giống như khi ở cùng với Triệu Từ Nam, khi đó ngay cả việc chọn chuyên ngành Lâm Dạng cũng chỉ chọn bừa một cái, vào khoa tiếng Trung. Bây giờ khi đã ở cùng với Chung Kế Chi rồi, trước khi đưa ra quyết định nào đó cậu cũng phải nghĩ đến tương lai của cả hai người. Đến lúc này chọn chuyên ngành cũng phải chọn một chuyên ngành có thể ra trường tìm được việc làm tốt. Nói chung cũng không thể để ông chú ấy nuôi mình cả đời được.
Ngay cả Lâm Dạng cũng không nhận ra rằng cậu đã lên kế hoạch cho những ngày tháng sau này với Chung Kế Chi. Lại nghĩ đến vài năm nữa, Chung Kế Chi cũng đã bốn mươi tuổi rồi, mà mình lúc ấy chắc là cũng đã có đủ năng lực kiếm tiền để nuôi sống bản thân và cả Chung Kế Chi nữa, để cho ông chú này nhanh đóng cửa hàng lại, khỏi phải mỗi ngày đều đi sớm về muộn.
Lâm Dạng học khoa tiếng Anh. Chung Kế Chi đọc qua sách của Lâm Dạng, nếu tách ra thì còn có thể biết được mấy chữ abc, nhưng khi ghép chúng nó lại với nhau thì chẳng biết phải đọc thế nào cả. Về việc lưu trú, phía nhà trường cũng đã yêu cầu tất cả sinh viên bắt buộc phải ở trọ tại trường, nhưng mà cũng có nhiều sinh viên tự ra ngoài thuê phòng. Nói cách khác, mặc kệ có ở hay không ở thì cũng đều phải trả tiền thuê phòng kí túc xá, nếu mà có gan thì cứ ra ngoài mà ở.
Trường học cũng không phải là gần nhà, ngồi xe cũng mất đến ba bốn tiếng. Vì vậy mà Lâm Dạng chỉ có thể về nhà vào mấy ngày nghỉ cuối tuần. Mà vừa mới phải đi học, chuyện hẹn hò yêu đương cũng trở nên vô cùng xa xỉ. Khi Lâm Dạng trở về phòng, Chung Kế Chi lo lắng cậu không tự lo cho mình được, ngồi xếp hết mấy đồ dùng hàng ngày ra thành một đống lớn. Chung Kế Chi xếp từng thứ từng thứ một gọn gàng, đóng gói lại hết mang lên trên xe rồi cùng Lâm Dạng đi báo danh ở trường.
Đã lớn như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên có người đưa cậu đến trường báo danh. Sức khỏe của bà nội vốn không tốt nên căn bản là cũng chẳng dám hi vọng xa vời. Trong lòng của Lâm Dạng lúc này một nửa cảm thấy vô cùng ấm áp, một nửa lại nhớ nhung luyến tiếc Chung Kế Chi, lại còn phải đề phòng Lý Tuệ.
Mấy túi lớn túi nhỏ gì đó đều được Chung Kế Chi vác đi, không để cho Lâm Dạng phải làm gì cả. Lâm Dạng đeo một chiếc cặp sách nhỏ phía sau lưng, Chung Kế Chi đi trước cứ cằn nhằn mãi, nói nào là bảo cậu đừng để bị cảm, nhớ phải ăn cơm, cuối tuần thì về nhà sớm một chút.
Mãi không nghe thấy Lâm Dạng trả lời, lúc này Chung Kế Chi mới quay đầu lại nhìn cậu: “Dạng Dạng à…” Lâm Dạng đang buồn bực gì đó, nhìn thấy Chung Kế Chi quay lại, Lâm Dạng bước tới, giật lấy túi to túi nhỏ trong tay của Chung Kế Chi, tức giận mà đi về phía trước: “Dạng Dạng à…”
Phía sau, Chung Kế Chi vác cái chăn bông mà vừa đuổi theo vừa gọi. Đám sinh viên đi ngang qua không khỏi nhìn lại. Đến lúc không thể chịu nổi ánh mắt đánh giá của người khác, Lâm Dạng mới chịu dừng lại. Ông chú phía sau lưng mệt đến nỗi thở hồng hộc: “Dạng Dạng…”
“Chú cứ ồn ào cái gì vậy hả!” Giọng của Lâm Dạng còn to hơn cả Chung Kế Chi, cậu sợ có người lại đi rêu rao chuyện này kia.
Chung Kế Chi để hết mấy đồ vật lỉnh kỉnh xuống dưới mặt đất, thở gấp: “Sao cháu lại… Không vui thế.” Lâm Dạng khó chịu muốn chết, Chung Kế Chi đúng là đồ ngốc mà. Yêu đương với anh chắc làm cậu mệt chết mất: “Sao chú cứ dài dòng như vậy thế, ngoại trừ những lời dặn dò mãi không dứt đấy ra, chú không còn gì để nói với cháu nữa à? Cháu đi đến trường học mà chú không có một chút suy nghĩ nào, như là không muốn xa cháu hay có nhớ cháu hay không. Hay đây vừa đúng lúc cho chú thời gian để đi tìm người khác!”
Chung Kế Chi bỗng ngây người ra. Anh đã quen với sự tồn tại của Lâm Dạng từ lâu rồi, cũng quen việc ôm Lâm Dạng trong vòng tay mỗi tối đi ngủ, buổi sáng mở mắt ra, trong tầm mắt không còn là Lâm Dạng. Không có sự phàn nàn và nóng nảy của Lâm Dạng, Chung Kế Dương cũng cảm thấy không quen được. Nhưng Chung Kế Chi cũng nhiều tuổi rồi, dù không muốn rời xa nhưng cũng sẽ không kể lể than thở trước mặt của Lâm Dạng. Lâm Dạng có thể đến trường là một chuyện rất tốt, Chung Kế Chi muốn nhìn Lâm Dạng cứ chậm rãi mà lớn lên, từ từ mà trưởng thành.
Hóa ra từ nãy đến giờ cậu im lặng, không nói không rằng là vì tức giận về chuyện này. Chung Kế Chi cũng hiểu được tính tình cậu nhóc này, cứ thích giữ trong lòng, cứ nói thẳng với anh luôn không phải tốt hơn sao: “Thứ sáu này đóng cửa sớm, chú sẽ đến đón cháu tan học.” Lâm Dạng vốn không hiểu ý của Chung Kế Chi nên cũng không thể thấy cảm kích hay vui vẻ gì được: “Không cần chú phải đón, cháu cũng không phải không biết đường đi.”
Chung Kế Chi cầm chăn bông lên, giật luôn mấy túi đồ trên tay của Lâm Dạng, nhìn Lâm Dạng một cách dịu dàng: “Chú muốn mau chóng gặp cháu mà.” Lâm Dạng hơi sững sờ một chút, các ngón tay nắm chặt trong lòng bàn tay. Chung Kế Chi nói gì vậy chứ, sao tự nhiên anh lại thông suốt như vậy. Hiếm khi nhìn thấy Lâm Dạng bối rối, Chung Kế Chi tay không mà dắt cậu đi, nhẹ nhàng mà dỗ dành: “Đi thôi nào.”
Cậu nhóc vẫn cứ đi sau anh, nhưng lần này thì cậu không còn tức giận như trước nữa. Chung Kế Chi quay đầu lại nhìn, liền thấy Lâm Dạng đang đỏ mặt mà đi theo anh. Vừa thấy Chung Kế Chi đang nhìn mình, ánh mắt của Lâm Dạng liền liếc ngang liếc dọc, vô thức mà liếm môi.
Phòng kí túc là một phòng có bốn người, trong phòng đã có người đến trước. Cậu ta là một cậu nhóc có thân hình cao lớn, thấy Chung Kế Chi và Lâm Dạng đi vào, liền chủ động chào hỏi: “Xin chào, tôi tên là Kỳ Tự, bạn cùng phòng kí túc xá với cậu.” Lâm Dạng cũng nói: “Xin chào, tôi là Lâm Dạng.”
Chung Kế Chi dọn giường cho Lâm Dạng, không để cho Lâm Dạng phải làm gì cả. Lâm Dạng cứ như một cậu ấm của gia đình giàu có nào đó, chỉ ngồi một bên mà uống nước nhìn. Kỳ Tự tự mình đến, hỏi một câu: “Đây là anh trai của cậu hả?” Chung Kế Chi nghe thấy hỏi về mình, định tự mình trả lời, không ngờ Lâm Dạng lại mở miệng trước anh: “Chú ấy là…” Lâm Dạng dừng một chút, nở một nụ cười sâu xa.
Chung Kế Chi sợ cậu lại nói mình là người yêu của cậu, không phải có ý gì khác đâu, chỉ là sợ bạn bè của cậu không chấp nhận được. Sẽ còn ở với nhau dài dài mà, lỡ như mà bọn họ bắt nạt Lâm Dạng ở kí túc xá thì phải làm sao bây giờ. Kỳ Tự thấy Lâm Dạng nói được một nửa lại dừng lại, liền mở to hai mắt mà chờ đợi.
“Chú ấy là bố của tôi.” Lâm Dạng tinh nghịch mà chớp mắt nhìn về phía Chung Kế Chi. Chung Kế Chi cảm thấy hơi khó thở, vẫn cố nhịn lại mà không dám phản bác lại. Kỳ Tự ngạc nhiên, nói: “Cháu chào chú Lâm ạ.” Chào xong, lại lẩm bẩm nói: “Bố của Lâm Dạng trẻ thật đấy.”
Trông trẻ thật? Lâm Dạng muốn cười lắm nhưng lại không dám cười lên, đành gật đầu: “Vẫn còn trẻ lắm.” Kỳ Tự vẫn đang cảm khái: “Đúng đấy, bố của tôi già hơn chú Lâm nhiều.”
Chung Kế Chi xấu hổ đến nỗi muốn tìm luôn cái lỗ để chui xuống, đành chào hỏi có lệ lấy một câu, cúi đầu giả điếc mà tiếp tục dọn dẹp cho Lâm Dạng. Lâm Dạng nhìn thấy tai của Chung Kế Chi đã đỏ bừng hết cả lên, bé ác ma trong lòng cực kì vui vẻ, cầm chai nước khoáng mà đến gần Chung Kế Chi.
“Bố ơi.” Lâm Dạng nhẹ nhàng gọi. Chung Kế Chi bỗng căng thẳng mà đập đầu vào thanh chắn giường: “Au.” Lâm Dạng giật mình, chạy nhanh lại nhìn về phía đầu của Chung Kế Chi: “Chậc, sao bố lại không cẩn thận như vậy chứ.” Đã vừa già vừa ngốc rồi, đụng đầu thế này nhỡ ngu luôn thì sao.
Lâm Dạng nhìn đi nhìn lại mấy lần nữa, chắc chắn rằng anh không sao cả, mới lại nói: “Bố có muốn uống nước không? Bố?” Cậu nhóc này đúng là một nhóc quỷ mà. Dám dùng cái vẻ mặt thiên thần kia mà nhìn mình, chai nước khoáng là cậu nhóc đã uống qua rồi, miệng chai bị ngậm đến sáng bóng cả lên kia kìa.
Kỳ Tự đứng ở bên cạnh còn phụ họa mà nói: “Chú Lâm ơi, chú uống nước rồi nghỉ ngơi một chút đi ạ.” Chung Kế Chi xấu hổ mà gật đầu, cầm lấy chai nước của Lâm Dạng, từng ngụm từng ngụm mà uống sạch.
Kỳ Tự cảm thấy có chút hâm mộ. Cậu ta không ai đưa đến cả, bố của cậu ta hung dữ muốn chết. Bố của Lâm Dạng vừa nhìn đã thấy vô cùng hiền lành, vô cùng dịu dàng rồi. Từ khi vào phòng đến giờ vẫn chưa để cho Lâm Dạng phải làm gì cả, chắc chắn bình thường phải chiều chuộng cậu lắm: “Bố của cậu đối xử với cậu tốt thật đấy.”
Đề tài về bố lại một lần nữa quay trở lại, Lâm Dạng nhìn thấy yết hầu của Chung Kế Chi đã cứng đờ tại chỗ, thản nhiên nói: “Đúng rồi, tôi là con một trong gia đình mà, cả nhà chỉ còn có bố.” Nếu không phải còn có người ngoài ở đây, Chung Kế Chi chỉ muốn che miệng nhóc quỷ này lại. Sao lá gan lại lớn như vậy chứ, dám trêu chọc anh trước mặt người ngoài cơ đấy.
Cuối cùng dưới áp lực, Lâm Dạng cũng thu dọn sạch sẽ mọi thứ, chào hỏi với Kỳ Tự: “Tôi đưa bố tôi ra ngoài chút đây.” Vừa ra khỏi cửa kí túc xá, Chung Kế Chi đã thở phào nhẹ nhõm. Lâm Dạng nhìn vẻ mặt đầy bất lực của Chung Kế Chi, không nhịn được nữa mà cười thành tiếng
“Cháu đó!” Chung Kế Chi cưng chiều mà búng vào trán Lâm Dạng một cái. Lâm Dạng nắm lấy tay áo anh, không chịu nghe lời mà buông tha cho anh, nói: “Chú Lâm à, chú trẻ quá đi.” Đương đâu lại bị đổi họ, Lâm Dạng cười đến không thấy mặt trời. Nhìn thấy cậu đã vui vẻ hơn chút, Chung Kế Chi cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Đến cổng trường rồi, Chung Kế Chi không cho cậu tiễn nữa, còn đưa cho Lâm Dạng thêm một nghìn tệ. Chung Kế Chi không biết ở năm ngày trong kí túc xá thì tiêu hết bao nhiêu tiền, chỉ nghĩ không được để cho Lâm Dạng bị đói bụng. Lâm Dạng cũng không khách sáo gì với anh, nhưng lại ghé của bên tai của Chung Kế Chi, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn bố nhé.”
Nói xong, Chung Kế Chi cảm thấy hình như má mình được đôi môi kia nhẹ nhàng cọ qua một chút. Anh vội vàng nhìn xung quanh, may là không có ai nhìn thấy. Vừa định quay sang giả vờ hung dữ mà dọa cho Lâm Dạng một trận thì Lâm Dạng đã quay đầu mà chạy vào trường mất.
Ở trong kí túc xá, ngoại trừ Kỳ Tự thì còn một người tên là Chúc Hành, một người tên là Đinh Hạo. Cả hai người bọn họ đều từ dưới quê lên học. Chỉ có mỗi Lâm Dạng là thi lại đại học, ba người còn lại kia đều mới tốt nghiệp cấp ba. Nếu tính đúng ra thì Lâm Dạng hơn tuổi bọn họ.
Kỳ Tự và Lâm Dạng nói chuyện trước với nhau rồi nên hai người có vẻ thân hơn. Ngày đầu tiên cũng chỉ ngồi nghe qua loa một chút, không có việc gì cả nên lại cầm sách về rồi ăn cơm, nằm ở kí túc xá nói chuyện phiếm với nhau.
Chung Kế Chi vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng cho Lâm Dạng. Mặc dù ngay từ đầu Lâm Dạng đã nói cậu sẽ nấu cơm và làm việc nhà, nhưng từ khi hai người ở bên nhau thì Chung Kế Chi không bao giờ để cho cậu phải làm gì cả. Lâm Dạng sống với Chung Kế Chi được cưng nựng như một cậu ấm thật sự vậy.
Khoảng chín giờ tối, Chung Kế Chi đóng cửa hàng lại, trên đường về nhà thì gọi điện cho Lâm Dạng: “Dạng Dạng à, cháu đã ăn cơm chưa?” Lâm Dạng vừa mới tắm rửa xong, vừa leo lên giường thì Chung Kế Chi gọi điện: “Con ăn rồi bố ạ.” Ngay cả khi chỉ nói qua điện thoại thôi, Chung Kế Chi vẫn đỏ hết cả mặt lên, ho khụ khụ hai tiếng: “Sao cháu cứ nghịch ngợm như vậy chứ hả.”
Dù không nhìn thấy biểu cảm của Lâm Dạng, nhưng anh cũng đoán được cậu đang nhịn cười. Thời tiết cũng không còn quá lạnh, Lâm Dạng đung đưa chân ở bên ngoài: “Có chuyện gì vậy bố?” Một câu gọi bố, hai câu cũng gọi bố, gọi đến nỗi khiến cho Chung Kế Chi cảm thấy mơ hồ luôn rồi. Biết là nếu mình cứ càng xấu hổ thì Lâm Dạng sẽ càng trêu nhiều hơn, vậy đơn giản chỉ cần không quan tâm đến cái xưng hô này nữa là được.
Chung Kế Chi cũng chỉ tò mò hỏi mà thôi, anh không muốn làm bài kiểm tra chút nào đâu. Anh đã lớn tuổi rồi, không thể nhớ hết mấy kiến thức ấy nữa, lại còn không thông minh được như Lâm Dạng.
Khi Lâm Dạng bước chân vào cánh cổng trường đại học một lần nữa, trong lòng của cậu có chút xúc động. Đã sống uổng phí hai năm liền, giờ lại bắt đầu cắp sách đi học như một sinh viên năm nhất. Không giống như khi ở cùng với Triệu Từ Nam, khi đó ngay cả việc chọn chuyên ngành Lâm Dạng cũng chỉ chọn bừa một cái, vào khoa tiếng Trung. Bây giờ khi đã ở cùng với Chung Kế Chi rồi, trước khi đưa ra quyết định nào đó cậu cũng phải nghĩ đến tương lai của cả hai người. Đến lúc này chọn chuyên ngành cũng phải chọn một chuyên ngành có thể ra trường tìm được việc làm tốt. Nói chung cũng không thể để ông chú ấy nuôi mình cả đời được.
Ngay cả Lâm Dạng cũng không nhận ra rằng cậu đã lên kế hoạch cho những ngày tháng sau này với Chung Kế Chi. Lại nghĩ đến vài năm nữa, Chung Kế Chi cũng đã bốn mươi tuổi rồi, mà mình lúc ấy chắc là cũng đã có đủ năng lực kiếm tiền để nuôi sống bản thân và cả Chung Kế Chi nữa, để cho ông chú này nhanh đóng cửa hàng lại, khỏi phải mỗi ngày đều đi sớm về muộn.
Lâm Dạng học khoa tiếng Anh. Chung Kế Chi đọc qua sách của Lâm Dạng, nếu tách ra thì còn có thể biết được mấy chữ abc, nhưng khi ghép chúng nó lại với nhau thì chẳng biết phải đọc thế nào cả. Về việc lưu trú, phía nhà trường cũng đã yêu cầu tất cả sinh viên bắt buộc phải ở trọ tại trường, nhưng mà cũng có nhiều sinh viên tự ra ngoài thuê phòng. Nói cách khác, mặc kệ có ở hay không ở thì cũng đều phải trả tiền thuê phòng kí túc xá, nếu mà có gan thì cứ ra ngoài mà ở.
Trường học cũng không phải là gần nhà, ngồi xe cũng mất đến ba bốn tiếng. Vì vậy mà Lâm Dạng chỉ có thể về nhà vào mấy ngày nghỉ cuối tuần. Mà vừa mới phải đi học, chuyện hẹn hò yêu đương cũng trở nên vô cùng xa xỉ. Khi Lâm Dạng trở về phòng, Chung Kế Chi lo lắng cậu không tự lo cho mình được, ngồi xếp hết mấy đồ dùng hàng ngày ra thành một đống lớn. Chung Kế Chi xếp từng thứ từng thứ một gọn gàng, đóng gói lại hết mang lên trên xe rồi cùng Lâm Dạng đi báo danh ở trường.
Đã lớn như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên có người đưa cậu đến trường báo danh. Sức khỏe của bà nội vốn không tốt nên căn bản là cũng chẳng dám hi vọng xa vời. Trong lòng của Lâm Dạng lúc này một nửa cảm thấy vô cùng ấm áp, một nửa lại nhớ nhung luyến tiếc Chung Kế Chi, lại còn phải đề phòng Lý Tuệ.
Mấy túi lớn túi nhỏ gì đó đều được Chung Kế Chi vác đi, không để cho Lâm Dạng phải làm gì cả. Lâm Dạng đeo một chiếc cặp sách nhỏ phía sau lưng, Chung Kế Chi đi trước cứ cằn nhằn mãi, nói nào là bảo cậu đừng để bị cảm, nhớ phải ăn cơm, cuối tuần thì về nhà sớm một chút.
Mãi không nghe thấy Lâm Dạng trả lời, lúc này Chung Kế Chi mới quay đầu lại nhìn cậu: “Dạng Dạng à…” Lâm Dạng đang buồn bực gì đó, nhìn thấy Chung Kế Chi quay lại, Lâm Dạng bước tới, giật lấy túi to túi nhỏ trong tay của Chung Kế Chi, tức giận mà đi về phía trước: “Dạng Dạng à…”
Phía sau, Chung Kế Chi vác cái chăn bông mà vừa đuổi theo vừa gọi. Đám sinh viên đi ngang qua không khỏi nhìn lại. Đến lúc không thể chịu nổi ánh mắt đánh giá của người khác, Lâm Dạng mới chịu dừng lại. Ông chú phía sau lưng mệt đến nỗi thở hồng hộc: “Dạng Dạng…”
“Chú cứ ồn ào cái gì vậy hả!” Giọng của Lâm Dạng còn to hơn cả Chung Kế Chi, cậu sợ có người lại đi rêu rao chuyện này kia.
Chung Kế Chi để hết mấy đồ vật lỉnh kỉnh xuống dưới mặt đất, thở gấp: “Sao cháu lại… Không vui thế.” Lâm Dạng khó chịu muốn chết, Chung Kế Chi đúng là đồ ngốc mà. Yêu đương với anh chắc làm cậu mệt chết mất: “Sao chú cứ dài dòng như vậy thế, ngoại trừ những lời dặn dò mãi không dứt đấy ra, chú không còn gì để nói với cháu nữa à? Cháu đi đến trường học mà chú không có một chút suy nghĩ nào, như là không muốn xa cháu hay có nhớ cháu hay không. Hay đây vừa đúng lúc cho chú thời gian để đi tìm người khác!”
Chung Kế Chi bỗng ngây người ra. Anh đã quen với sự tồn tại của Lâm Dạng từ lâu rồi, cũng quen việc ôm Lâm Dạng trong vòng tay mỗi tối đi ngủ, buổi sáng mở mắt ra, trong tầm mắt không còn là Lâm Dạng. Không có sự phàn nàn và nóng nảy của Lâm Dạng, Chung Kế Dương cũng cảm thấy không quen được. Nhưng Chung Kế Chi cũng nhiều tuổi rồi, dù không muốn rời xa nhưng cũng sẽ không kể lể than thở trước mặt của Lâm Dạng. Lâm Dạng có thể đến trường là một chuyện rất tốt, Chung Kế Chi muốn nhìn Lâm Dạng cứ chậm rãi mà lớn lên, từ từ mà trưởng thành.
Hóa ra từ nãy đến giờ cậu im lặng, không nói không rằng là vì tức giận về chuyện này. Chung Kế Chi cũng hiểu được tính tình cậu nhóc này, cứ thích giữ trong lòng, cứ nói thẳng với anh luôn không phải tốt hơn sao: “Thứ sáu này đóng cửa sớm, chú sẽ đến đón cháu tan học.” Lâm Dạng vốn không hiểu ý của Chung Kế Chi nên cũng không thể thấy cảm kích hay vui vẻ gì được: “Không cần chú phải đón, cháu cũng không phải không biết đường đi.”
Chung Kế Chi cầm chăn bông lên, giật luôn mấy túi đồ trên tay của Lâm Dạng, nhìn Lâm Dạng một cách dịu dàng: “Chú muốn mau chóng gặp cháu mà.” Lâm Dạng hơi sững sờ một chút, các ngón tay nắm chặt trong lòng bàn tay. Chung Kế Chi nói gì vậy chứ, sao tự nhiên anh lại thông suốt như vậy. Hiếm khi nhìn thấy Lâm Dạng bối rối, Chung Kế Chi tay không mà dắt cậu đi, nhẹ nhàng mà dỗ dành: “Đi thôi nào.”
Cậu nhóc vẫn cứ đi sau anh, nhưng lần này thì cậu không còn tức giận như trước nữa. Chung Kế Chi quay đầu lại nhìn, liền thấy Lâm Dạng đang đỏ mặt mà đi theo anh. Vừa thấy Chung Kế Chi đang nhìn mình, ánh mắt của Lâm Dạng liền liếc ngang liếc dọc, vô thức mà liếm môi.
Phòng kí túc là một phòng có bốn người, trong phòng đã có người đến trước. Cậu ta là một cậu nhóc có thân hình cao lớn, thấy Chung Kế Chi và Lâm Dạng đi vào, liền chủ động chào hỏi: “Xin chào, tôi tên là Kỳ Tự, bạn cùng phòng kí túc xá với cậu.” Lâm Dạng cũng nói: “Xin chào, tôi là Lâm Dạng.”
Chung Kế Chi dọn giường cho Lâm Dạng, không để cho Lâm Dạng phải làm gì cả. Lâm Dạng cứ như một cậu ấm của gia đình giàu có nào đó, chỉ ngồi một bên mà uống nước nhìn. Kỳ Tự tự mình đến, hỏi một câu: “Đây là anh trai của cậu hả?” Chung Kế Chi nghe thấy hỏi về mình, định tự mình trả lời, không ngờ Lâm Dạng lại mở miệng trước anh: “Chú ấy là…” Lâm Dạng dừng một chút, nở một nụ cười sâu xa.
Chung Kế Chi sợ cậu lại nói mình là người yêu của cậu, không phải có ý gì khác đâu, chỉ là sợ bạn bè của cậu không chấp nhận được. Sẽ còn ở với nhau dài dài mà, lỡ như mà bọn họ bắt nạt Lâm Dạng ở kí túc xá thì phải làm sao bây giờ. Kỳ Tự thấy Lâm Dạng nói được một nửa lại dừng lại, liền mở to hai mắt mà chờ đợi.
“Chú ấy là bố của tôi.” Lâm Dạng tinh nghịch mà chớp mắt nhìn về phía Chung Kế Chi. Chung Kế Chi cảm thấy hơi khó thở, vẫn cố nhịn lại mà không dám phản bác lại. Kỳ Tự ngạc nhiên, nói: “Cháu chào chú Lâm ạ.” Chào xong, lại lẩm bẩm nói: “Bố của Lâm Dạng trẻ thật đấy.”
Trông trẻ thật? Lâm Dạng muốn cười lắm nhưng lại không dám cười lên, đành gật đầu: “Vẫn còn trẻ lắm.” Kỳ Tự vẫn đang cảm khái: “Đúng đấy, bố của tôi già hơn chú Lâm nhiều.”
Chung Kế Chi xấu hổ đến nỗi muốn tìm luôn cái lỗ để chui xuống, đành chào hỏi có lệ lấy một câu, cúi đầu giả điếc mà tiếp tục dọn dẹp cho Lâm Dạng. Lâm Dạng nhìn thấy tai của Chung Kế Chi đã đỏ bừng hết cả lên, bé ác ma trong lòng cực kì vui vẻ, cầm chai nước khoáng mà đến gần Chung Kế Chi.
“Bố ơi.” Lâm Dạng nhẹ nhàng gọi. Chung Kế Chi bỗng căng thẳng mà đập đầu vào thanh chắn giường: “Au.” Lâm Dạng giật mình, chạy nhanh lại nhìn về phía đầu của Chung Kế Chi: “Chậc, sao bố lại không cẩn thận như vậy chứ.” Đã vừa già vừa ngốc rồi, đụng đầu thế này nhỡ ngu luôn thì sao.
Lâm Dạng nhìn đi nhìn lại mấy lần nữa, chắc chắn rằng anh không sao cả, mới lại nói: “Bố có muốn uống nước không? Bố?” Cậu nhóc này đúng là một nhóc quỷ mà. Dám dùng cái vẻ mặt thiên thần kia mà nhìn mình, chai nước khoáng là cậu nhóc đã uống qua rồi, miệng chai bị ngậm đến sáng bóng cả lên kia kìa.
Kỳ Tự đứng ở bên cạnh còn phụ họa mà nói: “Chú Lâm ơi, chú uống nước rồi nghỉ ngơi một chút đi ạ.” Chung Kế Chi xấu hổ mà gật đầu, cầm lấy chai nước của Lâm Dạng, từng ngụm từng ngụm mà uống sạch.
Kỳ Tự cảm thấy có chút hâm mộ. Cậu ta không ai đưa đến cả, bố của cậu ta hung dữ muốn chết. Bố của Lâm Dạng vừa nhìn đã thấy vô cùng hiền lành, vô cùng dịu dàng rồi. Từ khi vào phòng đến giờ vẫn chưa để cho Lâm Dạng phải làm gì cả, chắc chắn bình thường phải chiều chuộng cậu lắm: “Bố của cậu đối xử với cậu tốt thật đấy.”
Đề tài về bố lại một lần nữa quay trở lại, Lâm Dạng nhìn thấy yết hầu của Chung Kế Chi đã cứng đờ tại chỗ, thản nhiên nói: “Đúng rồi, tôi là con một trong gia đình mà, cả nhà chỉ còn có bố.” Nếu không phải còn có người ngoài ở đây, Chung Kế Chi chỉ muốn che miệng nhóc quỷ này lại. Sao lá gan lại lớn như vậy chứ, dám trêu chọc anh trước mặt người ngoài cơ đấy.
Cuối cùng dưới áp lực, Lâm Dạng cũng thu dọn sạch sẽ mọi thứ, chào hỏi với Kỳ Tự: “Tôi đưa bố tôi ra ngoài chút đây.” Vừa ra khỏi cửa kí túc xá, Chung Kế Chi đã thở phào nhẹ nhõm. Lâm Dạng nhìn vẻ mặt đầy bất lực của Chung Kế Chi, không nhịn được nữa mà cười thành tiếng
“Cháu đó!” Chung Kế Chi cưng chiều mà búng vào trán Lâm Dạng một cái. Lâm Dạng nắm lấy tay áo anh, không chịu nghe lời mà buông tha cho anh, nói: “Chú Lâm à, chú trẻ quá đi.” Đương đâu lại bị đổi họ, Lâm Dạng cười đến không thấy mặt trời. Nhìn thấy cậu đã vui vẻ hơn chút, Chung Kế Chi cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Đến cổng trường rồi, Chung Kế Chi không cho cậu tiễn nữa, còn đưa cho Lâm Dạng thêm một nghìn tệ. Chung Kế Chi không biết ở năm ngày trong kí túc xá thì tiêu hết bao nhiêu tiền, chỉ nghĩ không được để cho Lâm Dạng bị đói bụng. Lâm Dạng cũng không khách sáo gì với anh, nhưng lại ghé của bên tai của Chung Kế Chi, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn bố nhé.”
Nói xong, Chung Kế Chi cảm thấy hình như má mình được đôi môi kia nhẹ nhàng cọ qua một chút. Anh vội vàng nhìn xung quanh, may là không có ai nhìn thấy. Vừa định quay sang giả vờ hung dữ mà dọa cho Lâm Dạng một trận thì Lâm Dạng đã quay đầu mà chạy vào trường mất.
Ở trong kí túc xá, ngoại trừ Kỳ Tự thì còn một người tên là Chúc Hành, một người tên là Đinh Hạo. Cả hai người bọn họ đều từ dưới quê lên học. Chỉ có mỗi Lâm Dạng là thi lại đại học, ba người còn lại kia đều mới tốt nghiệp cấp ba. Nếu tính đúng ra thì Lâm Dạng hơn tuổi bọn họ.
Kỳ Tự và Lâm Dạng nói chuyện trước với nhau rồi nên hai người có vẻ thân hơn. Ngày đầu tiên cũng chỉ ngồi nghe qua loa một chút, không có việc gì cả nên lại cầm sách về rồi ăn cơm, nằm ở kí túc xá nói chuyện phiếm với nhau.
Chung Kế Chi vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng cho Lâm Dạng. Mặc dù ngay từ đầu Lâm Dạng đã nói cậu sẽ nấu cơm và làm việc nhà, nhưng từ khi hai người ở bên nhau thì Chung Kế Chi không bao giờ để cho cậu phải làm gì cả. Lâm Dạng sống với Chung Kế Chi được cưng nựng như một cậu ấm thật sự vậy.
Khoảng chín giờ tối, Chung Kế Chi đóng cửa hàng lại, trên đường về nhà thì gọi điện cho Lâm Dạng: “Dạng Dạng à, cháu đã ăn cơm chưa?” Lâm Dạng vừa mới tắm rửa xong, vừa leo lên giường thì Chung Kế Chi gọi điện: “Con ăn rồi bố ạ.” Ngay cả khi chỉ nói qua điện thoại thôi, Chung Kế Chi vẫn đỏ hết cả mặt lên, ho khụ khụ hai tiếng: “Sao cháu cứ nghịch ngợm như vậy chứ hả.”
Dù không nhìn thấy biểu cảm của Lâm Dạng, nhưng anh cũng đoán được cậu đang nhịn cười. Thời tiết cũng không còn quá lạnh, Lâm Dạng đung đưa chân ở bên ngoài: “Có chuyện gì vậy bố?” Một câu gọi bố, hai câu cũng gọi bố, gọi đến nỗi khiến cho Chung Kế Chi cảm thấy mơ hồ luôn rồi. Biết là nếu mình cứ càng xấu hổ thì Lâm Dạng sẽ càng trêu nhiều hơn, vậy đơn giản chỉ cần không quan tâm đến cái xưng hô này nữa là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.